Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 87
Chuyến đi đến đế đô trong ba ngày lần này của Lâm Thanh Âm diễn ra vô cùng thuận lợi, cô không chỉ giải quyết được rắc rối của Thương Cảnh Hoa, tu vi của bản thân cô cũng được nâng cao hơn một bậc, mấu chốt là cô còn được nếm thử những món ăn ngon ở đế đô, ăn rất ngon và rất hợp khẩu vị, nếu cô không sợ việc trở về muộn bị thầy giáo Vu nhắc nhở, cô còn muốn ở đây ngây ngốc thêm vài ngày, còn có một nhà hàng lẩu hương vị rất ngon, cô còn chưa có dịp thử qua.

Thương Y mua vé tàu cao tốc để quay trở về vào buổi chiều thứ ba, trước khi đi, Thương Cảnh Hoa vòng vo muốn chuyển một khoản tiền lớn để cảm ơn Lâm Thanh Âm khiến cho Lâm Thanh Âm có chút ngại ngùng, dù sao cô và Thương Y cũng là bạn bè, cô đến nhà họ Thương cũng nhận được một viên đá cực phẩm.

Thương Cảnh Hoa ngược lại rất chân thành: “Đại sư nhỏ, chuyện này đối với ngài chỉ là cái nhấc tay nhưng đối với tôi là ân cứu mạng. Huống hồ nếu không phải ngài cho tôi lá bùa hộ mệnh, nói không chừng tôi đã sớm ngã xuống.” Thương Cảnh Hoa nói xong thì cười lên: “Dù sao ngài cũng biết gia sản của tôi rất nhiều, số tiền này so với tính mạng của tôi cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể, xin ngài đừng khách sáo với tôi.”

Ngoài Lâm Thanh Âm, Thương Cảnh Hoa cũng đưa cho Vương Béo một hầu bao, ngoại trừ năm vạn tiền mặt bên ngoài, bên trong còn có một chiếc nhẫn ngọc được đeo bởi một vị vua nào đó đeo ở triều đại trước.

Từ kinh đô trở về Tề Thành, xe của Vương Béo đỗ ở bãi đỗ xe ngầm của nhà ga, đưa Lâm Thanh Âm và Thương Y trở về trường học, tiện thể mang theo đặc sản, đồ ăn vặt do Thương Cảnh Hoa tặng về kí túc xá của hai người.

Lâm Thanh Âm chọn từ mỗi hộp đầy đủ các món thành một gói to rồi đưa cho Vương Béo, Vương Béo không hiểu nhìn Lâm Thanh Âm: “Đại sư nhỏ, tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Lâm Thanh Âm mím môi cười: “Cái này không phải đưa cho chú, chú cầm là được, mang về tặng người khác.”

Vương Béo không hiểu chuyện gì nhưng thấy Lâm Thanh Âm không có ý định giải thích cũng không hỏi nhiều, dù sao sự tình đại sư nhỏ dặn từ trước đến nay đều không sai, vậy thì mang theo thôi.

Khi ra khỏi trường học thì trời đã tối rồi, tuy rằng giữa trưa Vương Béo đã ăn no nhưng hiện tại lại hơi đói bụng. Ông ta thấy một quán mì được đánh giá tốt trên mạng liền muốn đến đó nếm thử. Nếu ăn ngon thì lần sau sẽ giới thiệu cho đại sư nhỏ.

Có điều quán mì nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, nằm giữa một con phố nhỏ, Vương Béo nhìn thấy con phố nhỏ, chiếc xe phải chật vật đi qua, ông ta dứt khoát để xe ở đầu ngõ rồi đi bộ đến. Lúc này đã hơn sáu giờ tối, khách bên trong quán mì cũng không ít, Vương Béo ngồi ở chỗ gần cửa ra vào, chọn món thịt nguội kho, một chén mì thịt bò.

Bát mì nóng hổi được bưng lên, Vương Béo vừa mới cầm chiếc đũa, bỗng nhiên có một cô gái sốt ruột, vội vàng mở cửa bước vào, đặt mông ngồi bên cạnh Vương Béo, cô ấy có chút bối rối nhìn ông ta một cái, rồi lớn tiếng nói: “Tại sao ông không đón tôi tan làm?”

Vương Béo liếc mắt thấy một người đàn ông cũng từ bên ngoài bước vào, khi nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Vương Béo, anh ta đột nhiên lộ ra vẻ mặt tức giận.

Vương Béo học hơn nửa năm xem tướng với Lâm Thanh Âm, tuy rằng không phải đặc biệt thành thạo, nhưng cũng có thể biết được bảy, tám phần. Người đàn ông mang kính mắt này có dáng vẻ người có học nhưng Vương Béo lại thấy ánh mắt anh ta lộ ra vẻ hung ác, đây không phải là kiểu người lương thiện, kết hợp hành vi của hai người này, Vương Béo phỏng đoán đây nhất định là một tên biến thái điên cuồng theo dõi cô gái này.

Vương Béo chỉ nhìn người đàn ông một cái rồi thu hồi ánh mắt, vươn tay đưa bát mì vừa được bưng lên đến trước mặt cô gái, ông ta rất tự nhiên nói: “Tôi sợ hết chỗ nên tôi đến trước, cô ăn bát mì này trước đi, tôi lại gọi một phần khác.”

Cô gái biết ơn nhìn Vương Béo một cái, cô ấy cúi đầu uống một ngụm nước mì nóng hổi, trái tim đập điên cuồng bây giờ mới bình tĩnh lại, bàn ăn trong quán không lớn, hai cái ghế dựa vào nhau rất gần, Vương Béo cẩn thận di chuyển ra ngoài một chút tránh chạm vào người cô gái này càng làm cho cô sợ hãi.

Ông ta giơ tay ra bảo người phục vụ gọi thêm một bát mì cùng một phần rau xanh, lúc người phục vụ rời đi, ông ta liếc nhìn người đàn ông đeo kính lúc nãy, chỉ thấy ánh mắt anh ta vẫn như cũ luôn luôn nhìn cô gái ngồi bên cạnh ông ta, vẻ mặt của anh ta rất tối tăm.

Cô gái rõ ràng cũng nhận ra điều này, cô ấy cúi đầu thậm chí ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, ăn từng sợi mì một, cái chân ở dưới bàn giống như cái sàng, run không ngừng.

Vương Béo cân nhắc một chút rồi vươn tay lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa đến trước mặt cô gái: “Hôm qua cô nói muốn lấy chứng minh thư của tôi để chứng minh cái gì, trước tiên đưa chứng minh thư cho người kia, kẻo một lúc nữa tôi lại quên mất.”

Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Béo, Vương Béo cười đưa đến: “Giữ cho tốt đừng làm mất, nếu không tôi phải đi đến công an cấp lại thì phiền phức lắm đấy.”

Cô gái cố gắng hết sức kiềm chế để ngón tay đỡ run rẩy, cầm lấy chứng minh thư của Vương Béo, cô ấy nhanh chóng nhìn qua thông tin phía trên, chứng minh thư của Vương Béo vừa mới đổi năm trước, so với hiện tại, ông ta béo hơn hai vòng, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng là hai người khác nhau.

Cô gái cầm chứng minh thư suýt nữa vừa khóc vừa đi ra, Vương Béo thấy thế cười gãi đầu, ngại ngùng nói: “Hồi đó tôi béo, tôi trông không ổn lắm phải không? Nhưng cô thử xem ánh mắt này, dái tai này, một chút cũng không thay đổi.”

Cô gái cảm nhận được ý tốt của Vương Béo, trong lòng rất ấm áp, ông ta biết bản thân cô sợ hãi nên đã lấy chứng minh thư của bản thân ra, chính là muốn cô an tâm hơn một chút.

Cô gái trả lại chứng minh thư cho Vương Béo, cố gắng nở một nụ cười: “Tạm thời chưa cần dùng đến, khi nào dùng tôi sẽ báo lại cho ông.”

Vương Béo cất chứng minh thư vào, cô gái lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng gõ vài chữ vào phần tài liệu cho Vương Béo xem, chỉ thấy phía trên viết: “Cảm ơn ông Vương, người đàn ông kia làm cùng một chỗ với tôi, hôm qua anh ta tỏ tình bị tôi cự tuyệt, lúc đó anh ta buông lời cay độc làm tôi khó chịu. Hôm nay, tôi liền phát hiện anh ta đi theo phía sau tôi, tay đặt trong túi áo cũng không biết cầm vật gì, tôi không bắt được xe vào lúc này, chỗ này lại không gần giao thông công cộng, nhà ga, tôi nhớ rõ quán mì này khá đông khách, liền lập tức chạy đến.” (ủng hộ truyện trên app tyt)

Vương Béo cúi đầu nhìn thoáng qua, giả vờ cười vài tiếng: “Chuyện ngắn này khá là buồn cười nhưng hôm nay tôi cũng thấy một chuyện rất thú vị, tôi tìm cho cô xem.” Ông ta nói xong, cầm lấy điện thoại di động của ông ta rồi trả lời trên đó: “Cô có muốn báo cảnh sát không?”

Cô gái cắn môi, lắc đầu, nói: “Không có chứng cứ, mặc dù gọi cảnh sát nhưng cũng chỉ giáo dục bằng lời nói mà thôi, tôi chỉ sợ lại chọc tức anh ta.”

Cô ấy có những lo lắng như vậy cũng là điều bình thường, người đàn ông đeo kính này cứ khẳng định là anh ta và cô trùng hợp đi cùng một đường, không có bằng chứng phạm tội nào ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào nhưng đây là một chuyện vô cùng khủng bố đối với cô gái này.

Thật ra Vương Béo có thể trực tiếp đưa cô gái này về nhà nhưng thử nghĩ một chút, cô gái này đã bị ánh mắt của người đàn ông này dọa thành như vậy, tất nhiên là không dám lên xe của một người đàn ông xa lạ. Vương Béo lấy di động của ông ta ra, tìm Mã Minh Vũ của đồn cảnh sát, nói với anh một chút về tình huống, tiện thể gửi định vị, nếu anh rảnh, tranh thủ thời gian đến đây một chút, cùng đưa cô gái này về nhà.

Sau khi phẫu thuật thành công, Mã Minh Vũ cùng đại sư nhỏ và Vương Béo trở thành bạn bè với nhau, đại sư nhỏ vội vàng đến trường, ăn cơm, xem bói không có thời gian trò chuyện trên wechat, Mã Minh Vũ chỉ có truyền đạt lòng biết ơn thông qua Vương Béo, kết quả hai người trò chuyện ngày càng hợp ý, bây giờ Mã Minh Vũ có tư cách chen ngang để xem bói miễn phí.

Mã Minh Vũ vừa mới tan tầm, anh đang muốn thay quần áo, nghe thấy tin tức của Vương Béo, anh ngay lập tức mặc lại cảnh phục, ngăn xe taxi chạy ven đường rồi tranh thủ thời gian chạy tới.

Một bát mì dù ăn chậm đến mấy mười phút cũng xong rồi, ngay khi cô gái vừa đặt chiếc đũa xuống, người đàn ông đeo kính ngồi đối diện cô lập tức nhìn lại, vẫy tay gọi phục vụ ra tính tiền. Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, trái tim khó khăn lắm mới ổn định của cô lại đập loạn xạ trở lại, cô ấy căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Lúc này, cửa quán mì bị mở ra, Mã Minh Vũ mặc cảnh phục đi đến, vừa vào cửa thì thấy một cô gái ngồi bên cạnh Vương Béo, anh cười vỗ vai ông ta: “Không ngờ đến đây cũng gặp chú, chú cùng bạn đến đây ăn cơm à?”

“Thật trùng hợp, lâu rồi không gặp.” Vương Béo gọi người phục vụ đến đây thanh toán, nói với Mã Minh Vũ: “Ở đây ồn ào quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”

Bộ cảnh phục trên người Mã Minh Vũ đã trấn an nỗi sợ hãi của cô gái, trái tim lơ lửng của cô cũng được buông xuống.

Có Mã Minh Vũ ở đây, người đàn ông đeo kính kiềm chế bản thân lại rất nhiều, không còn nhìn chằm chằm vào cô gái nhưng lúc ba người bọn họ rời khỏi quán mì, người đàn ông đeo kính vẫn đi theo phía sau bọn họ, cho đến khi cả ba người lái xe đi rồi, anh ta xoay người rời đi với vẻ mặt thù địch.

Sau khi Vương Béo bỏ lại người đàn ông liền đậu xe bên cạnh đường, ông ta nhìn cô gái khóc đến cả người phát run, nhanh chóng lấy một khăn tay đưa tới: “Lần sau cô gặp chuyện như vậy tốt nhất là nên báo cảnh sát, ít nhất là trước tiên thoát khỏi nguy hiểm.”

Mã Minh Vũ mười phần đồng ý gật đầu: “Lần này cô may mắn gặp được Vương Hổ là người tốt nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy.”

Cô gái nghẹn ngào gật đầu: “Cảm ơn hai người rất nhiều, người đàn ông kia quả thật rất biến thái, tôi sắp bị anh ta hù chết, tôi thật sự không dám ở cùng một chỗ với anh ta ở chỗ đi làm, ngày mai tôi phải xin nghỉ việc.”

Vương Béo đồng tình nói: “Vẻ ngoài của người đàn ông đeo kính đó, con mắt đỏ lên, lông mày lộn xộn, người như thế lòng dạ độc ác, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, cách xa kiểu người này là một lựa chọn đúng.”

Mã Minh Vũ nghe vậy không khỏi bật cười: “Mới mấy tháng không gặp Vương Ca, trình độ nghề nghiệp của chú tăng lên nhiều quá!”

“Tất nhiên!” Vương Béo ưỡn ngực kiêu ngạo: “Ông đây chính là được đại sư nhỏ tự tay dạy dỗ, nếu không phải đại sư nhỏ không cho phép, anh nhất định dựng một quầy hàng trên đường phố này.”

Cô gái bị hai câu này làm kinh ngạc đến quên cả khóc, sững sờ nhìn Vương Béo: “Đại ca, ông làm việc gì vậy?”

“Cô nhìn không ra sao? Tôi là thầy bói!” Vương Béo cúi người mở hộp đựng đồ trước ghế phụ, từ bên trong lấy một cái túi nhỏ màu đỏ đưa cho cô gái: “Tôi xem số mệnh gần đây của cô không tốt, mặt mang vận xui. Cái này là lúc lễ mừng năm mới đại sư nhỏ tự mình làm bùa hộ mệnh, vừa lúc còn dư, tặng cô một cái để sửa số mệnh.”

Cô gái: “...”

Đại ca, phong cách vẽ của ông thay đổi đột ngột quá!

Sau khi hỏi địa chỉ của cô gái, Vương Béo đưa người đến cửa, cùng cô gái trao đổi wechat: “Ngày mai, cô đến công ty thì trước tiên nói với chúng tôi một tiếng, tôi đưa cô đi, đưa cô về, tránh cho người đàn ông kia lại làm phiền cô.”

Cô gái cảm kích cúi đầu chào ông: “Cảm ơn đại ca Vương, tôi chỉ sợ phiền toái đến ông.”

“Không có việc gì!” Vương Béo xua tay: “Đi lên nhanh đi, khóa cửa cẩn thận chú ý an toàn!”

Mã Minh Vũ đứng bên xe nhìn hai người nói chuyện, xoay người mở cửa xe bên cạnh người lái, lúc này anh nhìn thấy ghế bên cạnh Vương Béo có một gói đặc sản rất to, anh lấy ra một gói bánh bao phục linh nhìn rồi hỏi: “Chú đi đế đô?”

“Đi cùng đại sư nhỏ giải quyết một việc, đây là của người bị hại tặng.” Vương Béo nói xong câu này bỗng nhiên hiểu ra: “Tôi không hiểu tại sao đại sư nhỏ lại đưa cho tôi một túi đồ ăn vặt, cô đã tính đến hôm nay tôi gặp cậu? Cái túi đồ ăn vặt này là cho cậu!”

Mã Minh Vũ không nhịn được quay đầu nhìn nơi cô gái ở, một lời khó nói hết nhìn Vương Béo: “Thật sự là đồ ăn vặt tặng tôi?”

“Nếu không tặng cậu thì tặng ai?” Vương Béo ở một bên khoác dây an toàn, khó hiểu nhìn Mã Minh Vũ một cái: “Tôi lại không thích ăn đồ ăn này.”

Mã Minh Vũ hít sâu một hơi: “Vương Ca, chú thật sự là độc thân bằng thực lực.”

Vương Béo lờ đờ nhìn Mã Minh Vũ, tại sao cậu lại công kích tôi?

Túi đồ ăn vặt đó cho ai Lâm Thanh Âm không hỏi nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Béo, hoa đào đã nở, chuyện tốt sắp tới, tất cả mọi việc thuận theo tự nhiên sẽ có kết quả tốt.

Ngày rằm tháng giêng vừa qua, chuyện tốt lần lượt đến, Khương Duy nhìn thấy thông báo về nghiên cứu sinh trên trang web trường anh đăng ký, tên của anh có trong danh sách, cha mẹ của Lâm Thanh Âm thay đổi chỗ ở nhưng cũng không nhàn rỗi, họ đi quanh vùng gần nhà Vương Béo vài ngày thì tìm thấy được một vị trí không tệ, hai vợ chồng dự định thuê để mở một cái siêu thị, còn Vương Béo chịu quá nhiều tổn thương trong tình yêu làm ông ta cảm thấy không tự tin về bản thân, cảm thấy kiểu người như bản thân ông ta không được phụ nữ yêu thích, vì vậy ông ta đè nén không nghĩ về hướng khác, ông ta cùng cô gái làm thủ tục thôi việc sau đó chân thành cùng cô ấy đi tìm một công việc mới, tránh cho người đàn ông biến thái ở công ty cũ của cô ấy tìm ra địa chỉ rồi theo tới đây, bề bộn chết đi được.

Mặc dù Lâm Thanh Âm nhận hàng trăm vạn thù lao ở Cầm Đảo, ở Đế Đô nhưng sự nghiệp xem bói ở Tề Thành cô cũng không từ bỏ, nửa năm qua, Lâm Thanh Âm tính quẻ cho vài trăm người chưa kể hết đợt này đến đợt khác mọi người vây quanh xem, danh tiếng của Lâm Thanh Âm ngày càng truyền xa, hiện tại đã có người ở bên ngoài hẹn trước, hiện này vừa qua rằm tháng giêng, lịch hẹn xem bói trước đã sắp xếp đến tháng tám, nhân khí của cô rất thịnh vượng.

Đối với thành tích của Lâm Thanh Âm, có một số giáo viên vui, một số giáo viên thì lo lắng, giáo viên môn khoa học tự nhiên rất thích Lâm Thanh Âm, các câu hỏi dù khó đến đâu cũng không thành vấn đề trong tay cô, các bài thi luôn làm rất tốt, đạt điểm tối đa khiến cho các giáo viên có cảm giác rất thành tựu. Môn lịch sử, địa lý, chính trị là các môn học thuộc lòng để lấy điểm, các giáo viên môn này rất yên tâm với Lâm Thanh Âm, các đáp án Lâm Thanh Âm làm ngay cả dấu chấm câu giống y như trong sách, cho dù học sinh khác chép sách cũng không chính xác bằng cô.

Nói thẳng ra là, giáo viên lo lắng cho Lâm Thanh Âm chỉ có giáo viên ngữ văn và tiếng anh.

Chương kế tiếp