Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 95
Lâm Thanh Âm lạnh nhạt nhìn những học sinh với vẻ mặt khác nhau, đều cho mỗi người bùa hộ mệnh hai năm, làm sao bây giờ vẫn là bộ dạng thiếu kiến thức như vậy?

Các giáo viên càng bối rối hơn, Lâm Thanh Âm vào trường với tư cách là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, điểm của cô năm đầu tiên sa sút. Nhưng sau khi cô bước vào năm lớp mười một, cô đã tiến bộ vượt bật, phóng thẳng như tên lửa. Mặc dù cô thường không xin nghỉ phép không biết để làm gì, trong giờ học còn lén lút ăn vặt. Nhưng trong mắt các giáo viên trung học, điểm số là quan trọng nhất, vì vậy trong thâm tâm họ Lâm Thanh Âm vẫn luôn là một học sinh ngoan và năng động, nhưng tại sao bây giờ lại ngày càng khác?

Giáo viên vật lý Trần Cương liếc nhìn Vu Thừa Trạch đang che mặt không nói gì, cười ha ha: "Bạn học Lâm Thanh Âm thật là hài hước! Nhưng mà em không thể tùy tiện nghịch tờ giấy vàng này, sẽ không may mắn đâu."

Lâm Thanh Âm cũng cười ha ha hai tiếng: "Thầy Trần không ngờ tới thầy thật là mê tín nha!"

Trần Cương: "..."

Lúc mà em nói thầy mê tín thì trước tiên hãy bỏ bút đang vẽ bùa xuống được không?

Nhìn thấy bầu không khí khó xử, Lý Ngạn Vũ chủ động tháo chiếc bùa hộ mệnh trên cổ anh ta và đặt nó lên bàn: "Đại sư nhỏ, bùa hộ mệnh của thầy đã hết hạn, vừa đúng lúc hôm nay có một cái mới miễn phí!"

Giấy bùa hộ mệnh của Lý Ngạn Vũ được thay đổi ba tháng một lần, trong hai năm qua, anh ta đã thay đổi gần mười cái rồi. Trần Cương tò mò nhặt tấm bùa hộ mệnh của Lý Ngạn Vũ lên và nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Thầy từng đi du học mà cũng tin vào chuyện này à ?"

"Nó rất linh nghiệm đấy."Lý Ngạn Vũ rõ ràng là đang quảng cáo cho Lâm Thanh Âm: "Này, tôi đã nói với mọi người là hôm nay Lâm Thanh Âm chảy rất nhiều máu, mọi người nên nắm bắt cơ hội, xin lá bùa và xem bói. Lâm Thanh Âm là một bậc thầy nổi tiếng , bùa hộ mệnh em ấy vẽ bây giờ là năm ngàn một cái không thể trả giá, còn có thể không mua được, phải xem Lâm Thanh Âm có sẵn lòng vẽ hay không nữa. Về việc bói toán, nếu có điều gì đó không hiểu, trong lòng cảm thấy mơ hồ, hai nghìn năm một quẻ sẽ phải hẹn vài tháng, nếu chen hàng thì phải tốn vài chục nghìn."

Phòng tiệc trở nên yên tĩnh hơn, vẻ mặt của các giáo viên và học sinh nhìn Lý Ngạn Vũ đều không đúng, anh ta quá giả tạo rồi.

Lý Ngạn Vũ ú ớ lắc đầu: "Mọi người còn không tin tôi, mọi người không thắc mắc tại sao tóc của hiệu trưởng chúng ta lại trở nên dày như vậy sao? Mọi người nhìn xem trên cổ ông ấy đeo cái gì kìa?"

Trần Cương, người đã bắt đầu hói, nhìn sợi dây bùa hộ mệnh của Lý Ngạn Vũ, sợi dây này giống hệt sợi dây trên cổ hiệu trưởng, thầy Trần kinh ngạc: “Chẳng lẽ hiệu trưởng cũng xin bùa hộ mệnh?”

“Anh đoán đúng rồi!” Lý Ngạn Vũ khoác vai Trần Cương: “Hiệu trưởng của chúng ta trước đây rất keo kiệt, chỉ mua chất liệu đá, nhưng bởi vì tác dụng quá tốt, cuối cùng cũng được vợ đồng ý mua một miếng ngọc bích, vừa tốn ba trăm ngàn thỉnh về từ chỗ Lâm Thanh Âm đấy."

"Tôi cũng muốn mọc tóc!" Trần Cương nuốt nước miếng, "ba trăm ngàn quá đắt, hòn đá bao nhiêu tiền?"

Lâm Thanh Âm duỗi ra ba ngón tay: "Ba mươi ngàn tệ, nhưng tôi đã nói sẽ tặng quà cho mọi người, hôm nay cái gì cũng miễn phí trừ ngọc bích ra!" Cô kéo cặp sách qua, ném một đống đá lên bàn, Trần Cương nhặt chúng lên sờ sờ vào với vẻ mặt bối rối: "Viên đá này trông không có gì đặc biệt phải không?"

"Chỉ là những viên đá cuội bình thường thôi, trước đây em đều nhặt chúng từ sông Hiếu Phụ. Sau này những viên đá cuội gần như bị em nhặt hết và biến thành một bờ cát rồi. Bây giờ những viên đá em sử dụng là do cậu em giúp nhặt từ sông của bọn họ, bên họ có rất nhiều đá, em đoán thế nào cũng có thể nhặt được những viên có tuổi thọ tám mười năm.”

Trần Cương hôm qua mới dẫn cô con gái út đi đào cát trên bãi bên sông Hiếu Phụ, lúc đó có người bàn tán rằng ven sông sinh thái ban đầu rất tốt, nhưng tại sao lại biến thành bãi như cũ, những viên đá cùng nhau biến mất!

Lâm Thanh Âm chọn một viên đá và khắc một lá bùa mọc tóc cho Trần Cương và đưa cho anh ta, Trần Cương mặc dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng anh ta không thể cưỡng lại sự cám dỗ của mái tóc dài nên đã không chút do dự đeo lá bùa vào.

Lý Ngạn Vũ cũng chọn ra một viên đá yêu thích, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: "Tiểu đại sư, thầy muốn một cái bùa nhân duyên hộ mệnh."

Lời vừa dứt, các học sinh liền cười ầm lên, có nam sinh còn huýt sáo, thấy học sinh bên cạnh mình đang la ó, Lý Ngạn Vũ tức giận hét lên: "Có gì buồn cười sao? Tôi là vì ứng phó với mẹ tôi thôi!"

Lâm Thanh Âm lắc đầu tấm tắc: "Thầy Lý, thầy có thể giấu người khác nhưng không giấu được với em. Thầy quên việc em làm rồi à?"

Lý Ngạn Vũ cười hai tiếng, hạ giọng cầu xin: "Giúp tôi tính toán nhé!"

Lâm Thanh Âm nói: "Xem từ vẻ ngoài của thầy, hoa đào đã đến và sắp nở rồi."

Nghe vậy, Lý Ngạn Vũ cười càng lúc càng lớn, vui đến mức có thể nhìn thấy cả răng hàm phía sau.

Lâm Thanh Âm đưa chiếc bùa được chạm khắc cho Lý Ngạn Vũ, cười nói: "Em sẽ được ăn kẹo cưới của thầy vào ngày này năm sau."

Đến cả thời gian cũng biết được, Lý Ngạn Vũ cũng yên tâm hơn, vội vàng lấy hòn đá đeo vào cổ mình nói: “Cầu hôn thành công rồi, còn phải tìm em tính ngày cưới, thầy đã hẹn trước với em, đến lúc đó em không thể tính phí thầy vì đã chen hàng đâu.”

Thấy thái độ hào phóng của Lâm Thanh Âm, Vu Thừa Trạch cảm thấy anh ta không thể tự lừa dối mình, đi tới và chạm vào một hòn đá: "Đại sư nhỏ, thầy muốn xin một tấm bùa hộ mệnh cho con trai thầy."

Lâm Thanh Âm nhìn khuôn mặt của Vu Thừa Trạch nói: "Vợ của thầy đã không bồi dưỡng tốt khi cô ấy mang thai, phổi của đứa trẻ sau khi sinh ra khá yếu."

Vu Thừa Trạch gật đầu: "Sau một tuổi, cháu ho liên tiếp ba ngày, uống thuốc kéo dài mười ngày rưỡi, thầy rất lo lắng."

Cũng hợp lý khi con trai của Vu Thừa Trạch sinh ra đã có một số khiếm khuyết, tốt nhất nên dùng ngọc bội để từ từ bồi dưỡng nó, xem tướng mạo của Vu Thừa Trạch, năm năm trước gia đình anh ta gặp nạn, anh ta trở nên túng quẫn chỉ sau một đêm.

Lương thưởng của trường trung học quốc tế tư nhân Đông Phương rất cao, nhưng Vu Thừa Trạch phải gánh chi phí dưỡng lão cho cha mẹ. Mấy năm nay anh ta kết hôn, mua nhà sinh con, mọi chi tiêu đều không nhỏ. Anh ta trong giây lát thể mua nổi miếng ngọc mấy trăm ngàn.

Lâm Thanh Âm vài năm qua cũng học được cách đối nhân xử thế, cô không nói gì, cô chỉ hỏi tử vi của đứa trẻ và khắc một lá bùa Đồng An bằng đá, sau đó đặt viên đá vào lòng bàn tay, từ từ truyền linh lực vào trong viên đá, khi viên đá sắp nổ tung, cô dừng lại, đưa viên đá chứa đầy linh khí cho Vu Thừa Trạch: “Yên tâm, đứa nhỏ không có chuyện gì, chỉ cần lớn hơn một chút là khỏi thôi."

Vu Thừa Trạch nghe được những lời này thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cám ơn đại sư nhỏ."

Lâm Thanh Âm lấy ra một hòn đá và khắc một lá bùa khác và đưa nó cho Vu Thừa Trạch, Vu Thừa Trạch có vẻ ngạc nhiên: "Tại sao lại đưa cho thầy một lá bùa khác?"

“Cái này không phải cho thầy, mà là cho vợ thầy!” Lâm Thanh Âm nói, “Vợ thầy đang mang thai, có một tấm bùa hộ mệnh để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con.”

Vu Thừa Trạch sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người: "Vợ thầy mang thai? Là con gái sao?"

"Ồ, em lỡ miệng." Lâm Thanh Âm cười: "Thấy nhà thầy mơ có một tiểu công chúa nên em báo trước cho thầy một tin vui."

Vu Thừa Trạch không biết nên nói cái gì, chuyện này, hắn hoảng hốt hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra, vội vàng gọi điện thoại cho vợ là Lý Trình Trình, điện thoại vừa kết nối, Vu Thừa Trạch liền nóng lòng hỏi: "Trình Trình, em có thai rồi sao?"

Đứng trong nhà vệ sinh, Lý Trình Trình nhìn que thử thai vừa hiện hai vạch, có chút sững sờ: "Sao anh đoán chính xác như vậy? Em vừa mới thử xong, đang muốn ra ngoài gọi điện thoại cho anh."

Vu Thừa Trạch vui vẻ nói: "Đại sư nhỏ của trường bọn anh đã bói được. Đúng vậy, là người đã thay đổi phong thủy của trường bọn anh, là học sinh số một trong kỳ thi tuyển sinh đại học của lớp bọn anh! Đại sư nhỏ còn nói, bảo bối của chúng ta là con gái!"

Nghe được cuộc nói chuyện không che giấu ân ái của vợ chồng Vu Thừa Trạch, Lý Ngạn Vũ cũng không thèm để ý, vươn tay đẩy anh ta tới cửa, lại đóng cửa lại: "Hừ, có vợ thì giỏi lắm sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Lý Ngạn Vũ, các học sinh ngồi trên ghế sô pha lại cười rộ lên: "Thầy Lý vừa nghe tin thấy ấy sắp có vợ mà mừng như điên!"

Lý Ngạn Vũ chạy đến để "giáo huấn" học trò của mình, cũng có nhìn rất lâu rồi nhanh chóng chạy đến chỗ của Lâm Thanh Âm để xin bùa hộ mệnh.

Học sinh của trường quốc tế tư nhân Đông Phương đều xuất thân từ những gia đình rất tốt, phiền muộn lớn nhất của những học sinh mười bảy, mười tám tuổi này là tôi thích cậu ấy nhưng không biết cậu ấy có thích mình hay không. Không chút do dự hết, có mấy cô gái hỏi tuổi mối tình đầu của mình, số còn lại cũng xin bùa để đeo.

Tốc độ khắc của Lâm Thanh Âm cực kỳ nhanh, hầu hết các học sinh trong lớp đều nhận được bùa hộ mệnh khi các món ăn đã được dọn lên, mười mấy lá bùa còn lại đợi ăn tối xong là có thể khắc xong. Chỉ là mấy giáo viên ở đây sau khi thấy Lý Ngạn Vũ và Vu Thừa Trách bói quẻ xong, trong lòng cũng nôn nóng muốn thử.

Lâm Thanh Âm chỉ đơn giản gửi cho họ địa chỉ của phòng quẻ và yêu cầu họ trực tiếp đến phòng quẻ vào ngày mai, dù sao cô cũng không có hẹn với ai khác coi như là dành riêng một buổi cho các giáo viên.



Ngày càng có nhiều tin tức về thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, người dân Tề Thành phát hiện ra rằng thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học mới được công bố này dường như có một nhóm người hâm mộ kỳ lạ, cổ vũ reo hò về nhiều tin tức khác nhau. Thậm chí có người đăng một bài post trên diễn đàn Tề Thành, trong vòng hai ngày đã có hàng trăm người đã bình luận, mỗi một bình luận đều nhắc đến từ "Tiểu đạo sĩ".

Có những người từng nói về tiểu đạo sĩ, nhưng lại không biết là ai. Sau khi đọc bài post mới chợt tỉnh ngộ. Còn có nhiều người chưa từng nghe qua, có chút mơ hồ khó hiểu.

Lâm Thanh Âm hoàn toàn không để ý đến những vấn đề này, sắp xếp tất cả các cuộc hẹn một cách đâu vào đấy, thoải mái đến trường đại học.

Khương Duy và Lâm Thanh Âm học cùng trường, ban đầu Lâm Thanh Âm định đi cùng Khương Duy vì thuận đường, nhưng Lâm Húc cảm thấy rằng việc con gái mình vào đại học là rất quan trọng nên phải đi theo cô, phải đến cổng Đại học Đế Đô chụp ảnh và gửi cho vòng bạn bè gì đó.

Lâm Thanh Âm chỉ biết rằng Đại học Đế Đô là một trong những tổ chức giáo dục đại học tốt nhất ở Hoa Quốc, nhưng cô không biết rằng ngôi trường này giống như một thánh địa trong lòng của thế hệ cha mẹ cô, có cơ hội họ nhất định phải vào đi một vòng.

Lúc Lâm Thanh Âm sống trong trường trung học rất đơn giản, chỉ mang theo quần áo là được, những thứ khác trường đều chuẩn bị chu đáo. Nhưng lên đại học thì khác, có quá nhiều thứ phải mang theo, mẹ Thanh Âm lo lắng nhất chính là vấn đề giặt giũ quần áo của Lâm Thanh Âm, đứa con này chắc chắn sẽ không tự mình làm đâu.

Với chiếc rương đầy ắp, Lâm Húc lái xe đưa gia đình và cho Khương Duy quá giang đến Đế Đô.

Khi Khương Duy biết được thành tích của Lâm Thanh Âm, anh đã nhanh chóng đặt một khách sạn, để cha mẹ của Thanh Âm có thể nghỉ ngơi tốt hơn và dành thêm vài ngày để đi chơi ở Đế Đô.

Dưới sự hướng dẫn của một người quen như Khương Duy, thủ tục nhập học của Lâm Thanh Âm diễn ra rất suôn sẻ. Ký túc xá của Đại học Đế Đô được sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng Lâm Thanh Âm chưa bao giờ phải lo lắng về những điều này, cô cảm thấy vận may của mình nhất định rất tốt, ít nhất là cũng không có mấy người bị sét đánh mà còn có thể sống sót.

Có điều ký túc xá tốt nhất của Đại học Đế Đô còn không tốt bằng ký túc xá của Đại học Quốc Đại đối diện, càng không bằng ký túc xá của trường quốc tế tư thục Phương Đông. có thể so sánh với khách sạn năm sao. Nhưng mà Lâm Thanh Âm kiếp trước có thể ngồi thiền trong hang động hơn một trăm năm, vì vậy cô có thể chấp nhận loại ký túc xá bình thường này.

Lâm Thanh Âm là người đầu tiên đến ký túc xá, vừa bước vào cửa, cô đã làm phép quét hết bụi dưới lớp vỏ hành lý, trong nháy mắt, các cửa sổ trong ký túc xá trở nên sạch sẽ không tì vết. Mẹ của Thanh Âm đặt cặp sách xuống và lấy một miếng giẻ đi tìm xung quanh nhưng không tìm được chỗ nào bẩn để bà lau cả.

Mặc dù không thể dọn dẹp nhưng mẹ Thanh Âm không nản lòng chút nào mà còn chuẩn bị những thứ khác, Lâm Thanh Âm nhìn mẹ trải ga giường ra, sau đó từ trong hành lý lấy ra một chiếc màn ngủ công chúa màu hồng phấn để treo lên.

Chưa kể đây là loại một, tính năng đặc biệt tốt, cô đọc sách hay ngồi thiền cũng rất tiện, nhưng màu này thì hơi khó diễn tả.

Lâm Thanh Âm bối rối nhìn mẹ: "Còn màu nào khác không ạ? Ví dụ như màu xanh lam hay gì đó?"

Mẹ Thanh Âm trịnh trọng nói: "Cái này hợp với con!"

Được rồi, được rồi, mẹ là mẹ nên mẹ cứ quyết định đi!

Hai mẹ con đang nói chuyện, cửa ký túc xá mở ra, một cặp mẹ con khác đi vào, Lâm Thanh Âm liếc nhìn khuôn mặt mẹ của bạn cùng phòng mới, hỏi theo thói quen: "Có muốn bói một quẻ không?"

Chương kế tiếp