Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 94
Cuối cùng, trường THPT Quốc tế Đông Phương cũng ra được một cái Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT. Việc này còn khiến hiệu trưởng Vương càng vui mừng, hưng phấn hơn việc tự ông ta là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT. Trong điện thoại, ông ta liên tục lặp lại một câu và không nói câu khác, việc làm điên cuồng này khiến Lâm Húc cảm thấy hơi lo lắng.

Mẹ Thanh Âm bưng một đĩa hoa quả đi tới, nghe được giọng cười “hahaha” truyền tới từ trong điện thoại. Bà không nhịn được ghé mắt lại nhìn, lặng lẽ hỏi một câu: “Là ai vậy?”

Lâm Húc ra hiệu.

Cuối cùng trong tiếng thở hổn hển giữa tiếng cười của hiệu trưởng Vương, ông quay người chen ngang hỏi một câu: “Hiệu trưởng Vương, thầy nói Thanh Âm nhà chúng tôi thi đậu Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT ở thành Tề chúng ta?”

Mẹ Thanh Âm vừa nghe lời này, liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Húc. Lỗ tai bà dán chặt điện thoại, muốn chính tai nghe được tin tức tốt này.

Giọng nói kích động của hiệu trưởng Vương hơi bén nhọn, so với bình thường thì nâng cao hơn ba tám độ: “Không chỉ làm Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT của thành Tề. Ngài ấy còn là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT của tỉnh chúng ta! 735 điểm! So với Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT năm ngoài của chúng ta còn cao hơn 10 điểm này!”

Hai vợ chồng Lâm Húc cùng nói ôi chao, đứng lên. Giọng nói của họ cũng theo đó tăng lớn: “Hiệu trưởng Vương, thầy xác định tin đó là sự thật? Chúng tôi còn chưa mở trang web lên, điểm này có chính xác không?”

“Vô cùng chuẩn, tôi tự mình kiểm tra đấy.” Hiệu trưởng Vương Nhạc túm chặt đuôi tóc đang hướng lên trời, hất đầu nhìn rất tự tin: “Không nói chuyện tiếp với hai người. Tôi phải tranh thủ thời gian chuẩn bị liễn đỏ thôi. Trước kia dự đoán của tôi không đủ, tôi chỉ nghĩ rằng đại sư nhỏ sẽ trở thành Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT của thành Tề. Tôi không ngờ đại sư nhỏ của chúng ta lấy được vị trí số một toàn tỉnh.”

Hiệu trưởng Vương đã hưng phấn tới mơ màng rồi, nói không dứt xong liền cắt đứt cuộc gọi. Hai vợ chồng Lâm Húc nghe tiếng tích tích truyền từ đầu dây bên kia, luôn cảm thấy không quá chân thật.

“Thủ khoa của tỉnh! Chúng ta phải đặt mấy bàn lớn ăn mừng!” Lâm Húc đứng lên, đi vòng quanh trong phòng khách: “Anh còn phải đi đón mẹ vợ, cậu cả tới nữa. Chúng ta phải ở nhà mấy ngày, chúc mừng thật lớn!”

Hai vợ chồng Lâm Húc vui vẻ gọi điện thoại cho các cụ ở nhà. Bà ngoại nói có thể tới bất kỳ lúc nào, còn hai cậu và dì cả thì được nghỉ vào cuối tuần. Lúc đó, họ mới rảnh rỗi lên chơi. Lâm Húc thương lượng với người nhà, dứt khoát đón mẹ vợ lên ở vài ngày.

Bà ngoại họ Trịnh vẫn cảm thấy mình có hai đứa con trai, con rể lại có mẹ ruột. Trước đây, vì cuộc sống của ông không tốt nên khi Lâm Húc mời bà lên vài lần, bà đều từ chối. Nhưng lần này lại không giống với những lần trước, Lâm Thanh Âm trở thành Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT. Người trong gia đình đều được thơm lây, bà ngoại tình nguyện lên ở vài ngày để hưởng bầu không khí vui vẻ.

Lâm Thanh Âm ngồi trong đình nghỉ chân, vừa uống trà vừa xem bói cho người ta. Khương Duy lại gấp gáp, trán đổ mồ hôi ở bên ngoài. Kết quả vừa mới được công bố vào nửa giờ trước, đại học Đế Đô và Quốc Đại đều lần lượt gọi điện tới mà Khương Duy lại không thể nói Lâm Thanh Âm đang bận xem bói, không thể nghe máy. Anh chỉ có thể kiếm lý do từ chối trước rồi cúp điện thoại.

Người tuyển sinh cũng khóc thầm trong lòng, bọn họ không phải chưa từng nghĩ tới việc gọi điện thoại cho cha mẹ Lâm Thanh Âm. Tuy nhiên, hình như hai vợ chồng đều bận gọi điện thoại cho bạn bè và người thân để báo tin vui, căn bản không thể nhận cuộc gọi của họ.

Khương Duy cầm điện thoại, cẩn thận đi vào trong phòng xem bói. Anh vừa tìm một chỗ ngồi xuống vừa nghe Lâm Thanh Âm xem bói. Người tới xem bói lần này là một bà dì khoảng bốn mươi tuổi. Bà ấy hẹn hơn nửa năm trước, cố ý tới xem bói vào ngày hôm nay.

Con trai bà ấy cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh THPT của năm nay, hai vợ chồng đều không hiểu những chuyện như ghi danh vào đại học nào. Họ thương lượng với nhau, quyết định đến lúc đó để đại sư nhỏ gieo một quẻ xem trường nào và chuyên ngành nào thích hợp với con trai họ. Đương nhiên là họ không cho phép con mình biết chuyện này, không thì nó chắc chắn sẽ cãi nhau rồi làm ầm ĩ.

Trong lúc chờ đợi, bà dì nhận được kết quả từ tin nhắn chồng mình gửi tới. Số điểm không cao cũng không thấp, thuộc dạng trung bình, dự đoán chỉ vượt qua điểm chuẩn vào cao đẳng một ít. Nếu họ lấy điểm này đăng ký vào trường cao đẳng thì hơi nguy hiểm, mà đăng ký vào trung cấp nghề thì lại không cam tâm. Bà dì nhìn kết quả thi này, cảm thấy mình xem bói vào hôm nay là đúng. Không thì gia đình họ thật sự không biết nên lựa chọn cái gì.

Mặc dù Lâm Thanh Âm cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh THPT năm nay nhưng cô chọn khoa Toán của trường đại học tốt nhất Hoa Quốc, cô không có nghiên cứu nhiều về chuyên ngành của các trường khác.

Lâm Thanh Âm lấy mai rùa ra hỏi: “Không phải hai người đã chọn được trường và chuyên ngành mà mình yêu thích?”

“Có!” Bà dì lấy một tờ giấy trong túi ra, trên đó viết chi chít mười mấy chuyên ngành. Lâm Thanh Âm hỏi bát tự của con trai fid, lại nhìn gương mặt trên ảnh rồi gieo một quẻ. Sau đó, cô lấy cây bút ra vẽ một vòng tròn lên một trong các chuyên ngành đó.

Bà dì lấy tờ giấy lại rồi nhìn nó. Đây là trường học và chuyên ngành yêu thích của con trai bà. Nhưng mà bà luôn cảm thấy lấy điểm thi đại học của con trai mình báo danh vào trường này khá là nguy hiểm.

Nhìn biểu tình thấp thỏm của bà dì, Lâm Thanh Âm thản nhiên nở nụ cười: “Dì yên tâm báo danh là được. Trên quẻ tượng cho thấy cậu ấy có duyên với trường này.”

Bà dì gật đầu: “Tôi nghe đại sư nhỏ!”

Lâm Thanh Âm xem bói cho bà dì xong, vừa đặt bút lên bàn liền thấy Khương Duy ngồi bên ngoài đình: “Có chuyện gì không?”

“Là đại sư nhỏ!” Khương Duy chống tay đứng lên, có chút hưng phấn nói: “Kỳ thi đã công bố kết quả thi rồi. Ngài là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT của tỉnh năm nay. Đại học Đế Đô và Việt Quốc đều lần lượt gọi điện thoại tới. Họ muốn nói chuyện với ngài về việc báo danh vào trường học.”

Các bác trai và bác gái ngồi phía dưới đều trở nên phấn kích, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm lóe ra ánh sáng: “Không hổ là đại sư nhỏ, vừa thi liền lấy được danh Thủ khoa!”

“Có lẽ đại sư nhỏ đã đoán ra mình sẽ là Thủ khoa, không thấy biểu cảm ngạc nhiên trên mặt ngài ấy.”

“Tôi nói đại sư nhỏ của chúng ta chính là thần tiên hạ phàm, không có ngài ấy thì sẽ không có ai thông thạo được mọi thứ đâu!”

“Ông nói xem, nếu tôi để cháu gái của tôi sờ tay đại sư nhỏ, có thể dính chút hơi thở của Văn Khúc Tinh không?”

(Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian)

Bà dì vừa mới đi ra ngoài được vài bước, vẻ mặt hưng phấn lại chạy trở về. Bà dì kích động kéo tay Lâm Thanh Âm, dùng sức nắm chặt: “Thủ khoa!”

Lâm Thanh Âm: “...Bác vẫn nên gọi cháu là đại sư nhỏ đi!”

Bà dì vung tay lên nói: “Cái này không quan trọng, việc quan trọng là tôi có thể chụp ảnh với ngài không? Tôi muốn đóng khung rồi treo nó lên tường nhà tôi. Không giấu gì ngài, tôi còn một cô con gái học lớp 11. Mỗi ngày thức dậy, tôi muốn cho con bé nhìn ngài nhiều hơn, nhất định có thể suy nghĩ thông suốt.”

Lâm Thanh Âm: “...”

Cô không biết mình còn có chức năng này?

Sau khi chụp được một tấm ảnh, bà dì lại để ý tới cây bút mà Lâm Thanh Âm vừa mới dùng: “ Đại sư nhỏ, ngài có thể tặng cây bút của mình cho tôi không? Mỗi ngày, tôi để con gái mình chạm vào cây bút này. Con bé chắc chắn sẽ dính linh khí của ngài vào người.”

Lâm Thanh Âm lặng lẽ nhìn cây bút trong tay mình, đúng là cô đã dùng cây bút này trong phòng thi. Vì có chuyện bận nên cô thuận tay đặt cây bút này trong phòng xem bói. Nhìn ánh mắt lóe sáng của bà dì, Lâm Thanh Âm đưa bút trong tay: “Bác muốn cầm thì cứ lấy đi, nhưng có hiệu quả hay không thì cháu không chắc ạ.”

Bà dì cẩn thận nhận lấy bút, bộ dáng cẩn thận kia giống như đang cầm một báo vật dễ vỡ. Lâm Thanh Âm nhìn thấy cảnh này cũng không dám thở mạnh. Cho tới khi bà dì cất bút vào trong túi, hai người mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi. Bác mau trở về, bàn với người nhà về việc ghi danh vào trường cao đẳng đi.” Lâm Thanh Âm cảm thấy hơi nhức đầu, vội vàng khuyên bà dì rời đi. Cô nhìn thoáng qua đám người ngồi phía dưới: “Tiếp theo là ai?”

Khương Duy chạy tới: “Đại sư nhỏ, ngài có muốn tạm dừng một chút không? Hai trường đại học kia có khả năng sẽ lần lượt gọi điện tới lần nữa?”

“Có gì phải tạm ngừng?” Lâm Thanh Âm không quá quan tâm nói: “Tôi quyết định ghi danh vào khoa Toán học của Đại học Đế Đô. Một lát nữa, trường học có gọi điện thới thì anh nói thay tôi là được.”

Khương Duy tốt nghiệp khoa Toán của Đại học Đế Đô, hiện tại đang học nghiên cứu sinh ở trường cũ. Nếu như Lâm Thanh Âm cũng ghi danh vào đại học Đế Đô, vậy thì cô chính là đàn em của anh.

“Vậy hai chúng ta chính là học cùng một trường rồi!” Khương Duy cười lớn, sờ sờ đầu Lâm Thanh Âm: “Em gái nhỏ, em yên tâm. Sau này vào trường, đàn anh sẽ che chở cho em!”

Lâm Thanh Âm vỗ tay Khương Duy rớt xuống, bỗng nhiên hỏi một câu: “Anh thành công dẫn khí vào cơ thể?”

Khương Duy không biết tại sao Lâm Thanh Âm lại nhắc chủ đề này trước mặt mọi người. Nhưng mà anh vẫn thành thật gật đầu: “Đúng vậy. Tối hôm qua, tôi đã ngồi thiền một đêm ở chỗ này. Lúc bình minh đã thành công dẫn khí vào cơ thể.”

Khóe miệng Lâm Thanh Âm nhếch lên, bưng chén trà uống một ngụm. Cô từ từ nói: “Nếu anh đã thành công dẫn khí vào cơ thể, vậy tôi sẽ miễn cưỡng thu anh làm đồ đệ? Nào, gọi sư phụ!”

Khương Duy: “...”

Bản thân chỉ miệng tiện gọi một tiếng đàn em. Vậy mà lại vô duyên vô cớ giáng xuống một hệ?

Lâm Thanh Âm nhìn biểu mặt buồn bực trên mặt Khương Duy, nở nụ cười: “Vừa rồi, anh vừa mới nói sau khi vào trường học thì nên gọi anh là gì?”

Gương mặt Khương Duy lộ ra nụ cười nịnh hót: “Tôi nói chờ sau khi đại sư nhỏ vào trường, tôi sẽ làm trợ lý của ngài. Tôi cam đoan sắp xếp sự nghiệp và cuộc sống của ngài rõ ràng!”

Các bác trai và bác gái ngồi xem náo nhiệt không hẹn mà cùng bĩu môi: “Nịnh nọt!”

Tin tức Lâm Thanh Âm lấy được Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT bị tung ra. Bầu không khí trong phòng xem bói không còn yên tĩnh, ngay cả người xem bói cũng thấy không yên lòng. Khi nhìn Lâm Thanh Âm, ánh mắt của mọi người đều sáng lên. Nhất là những người trong nhà có con cái hoặc cháu đang trong độ tuổi đi học, đều muốn cọ linh khí của Văn Khúc Tinh. Họ thuận tiện muốn một món đồ mà Văn Khúc Tinh đã qua sử dụng về nhà cúng.

Cũng may sau khi kết thúc ngày thi tuyển sinh đại học, Lâm Thanh Âm liền trực tiếp đến phòng xem bói. Đúng là cô có không ít các loại văn phòng phẩm, lấy ra từng cái một rồi chia cho mọi người, nhưng vì toàn bộ người trong phòng xem bói, tổng cộng có hơn ba mươi người. Cô chỉ có một chút đồ dùng học tập nên cô không thể chia đủ cho mọi người. Lâm Thanh Âm dứt khoát lấy một gói thịt bò khô từ trong tủ phía sau ra, chia cho mỗi người một túi nhỏ. Cuối cùng mới tiễn được các bác trai và bác gái đi, phòng xem bói cũng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.

Khương Duy vô cùng kính nể giơ ngón tay cái về phía Lâm Thanh Âm: “Đại sư nhỏ, fan của ngài cũng quá điên cuồng. Ngay cả, thịt bò khô cũng trở thành thần khí thi đỗ đại học rồi."

Lâm Thanh Âm cũng có chút đau đầu, cầm chén trà và ấm trà thật vất vả mới cướp về được đặt trở lại bàn. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Trì hoãn tất cả cuộc hẹn, tôi muốn nghỉ ngơi mười ngày, tôi muốn nghỉ!”

Hiệu trưởng Vương thêm tiền làm liễn đỏ, cuối cùng cũng treo lên trước cổng trường vào ngày hôm đó. Ông ta không sợ phơi dưới ánh nắng mặt trời, đứng ở cổng trường cười ngây ngô tận nửa tiếng. Hiệu trưởng của các trường trung học lớn ở thành Tề nghe được tin tức này, đều cảm thấy chua xót trong lòng. Nhất là hiệu trưởng Lý của trường trung học tốt nhất thành Tề, càng ảo não đấm ngực rồi dậm chân: “Lâm Thanh Âm này vốn muốn đăng ký vào trường chúng ta, lại bị hiệu trưởng Vương dùng một trăm nghìn nhân dân tệ lừa đi. Nếu sớm biết sẽ có kết quả như ngày hôm nay, tôi sẽ…”

Nói đến hiệu trưởng Lý, vì trường của họ là trường công lập nên căn bản không thể tặng học bổng cao như vậy. Số tiền lớn này đúng là khiến ông ta thua cuộc.

Hiệu trưởng của các trường khác biết tin tức đều thổn thức, từ thành tích của Lâm Thanh Âm họ nói về mái tóc của hiệu trưởng Vương trong nhóm WeChat. Tất cả mọi người là những người đàn ông trung niên bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, cả đám càng ngày càng bị hói. Chỉ có hiệu trưởng Vương từ Địa Trung Hải sáng bóng trở thành thảo nguyên rậm rạp. Nguyên một đám nhìn thấy đều cảm thấy mình sắp biến thành quả chanh tinh, trong đầu toàn là nước chua.

Vốn dĩ nếu họ không thể thắng chuyện mọc tóc thì có thể dùng thành tích đè lên đầu ông ta nhưng không ngờ người ta lại có một thủ khoa của tỉnh, họ tìm ai nói lý lẽ đây.

Tuy rằng Lâm Thanh Âm chuẩn bị nghỉ ngơi mười ngày nhưng mười ngày này, cô cũng không được yên tĩnh. Mỗi ngày, phòng tuyển sinh đại học Quốc Đại cử người liên tục gõ cửa, cố gắng thuyết phục Lâm Thanh Âm. Đại học Đế Đô vốn có phần thắng cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Mỗi ngày, họ đi theo phía sau phòng tuyển sinh đại học Quốc Đại, chỉ sợ mình sơ suất thì người sẽ bị bắt đi.

Trừ việc đó ra, phóng viên truyền thông đều tới phỏng vấn hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm. Sau khi phỏng vấn giáo viên chủ nhiệm lớp cô xong, họ bắt đầu tìm đương sự để phỏng vấn vì đó là tin tức quan trọng nhất. Lâm Thanh Âm sợ nhất là chuyện phiền phức này nên cô đẩy việc nhận lời mời phỏng vấn cho cha mẹ mình. Cô căn bản không muốn xuất hiện trước ống kính.

Lâm Thanh Âm trở thành đối tượng được báo chí địa phương tranh nhau đưa tin trước. Ngay cả bà ngoại của Lâm Thanh Âm cũng xuất hiện trên ống kính, bà cụ họ Lâm và cô chúc bác của Lâm Thanh Âm nhìn thấy cảnh này. Đừng nói phiền lòng, họ luôn cảm thấy mình nên xuất hiện trước ống kính trước chuyện vinh dự này. Đáng tiếc là cả nhà Lâm Húc lại không thông báo cho bọn họ biết.

Đúng ngày đầu tiên của mỗi tháng, Lâm Húc chỉ chuyển một khoản tiền vào thẻ làm phí nuôi dưỡng bà cụ. Hai năm nay, dù bà cụ họ Lâm đã lớn tuổi nhưng lại thích ăn đồ có khẩu vị nặng, dẫn đến huyết áp cao, mỡ trong máu nên từng vào viện hai lần. Người nhà họ Lâm không có số điện thoại của Lâm Húc, nghĩ mọi biện pháp đều không liên lạc được. Nhưng mà chuyện cũng kỳ lạ, mỗi lần bà cụ họ Lâm vừa xuất viện thì Lâm Húc gọi tới nói chia sẻ tiền thuốc men. Sau đó trả một phần tư viện phí, không thiếu cũng không dư một phần, không biết sao ông biết được số tiền này.

Với tính cách của bà cụ họ Lâm, bà ta khẳng định đã sớm muốn tới chỗ Lâm Húc gây náo loạn nhưng năm trước, con gái mình gặp mẹ con Lâm Thanh Âm ở đảo Cầm, cũng gây náo loạn một lần. Kết quả là sau đó, con rể bị đình chỉ công tác vì bị tra ra một loại các tội danh liên quan tới việc ăn hoa hồng. Số tiền liên quan đến vụ án còn rất lớn, trực tiếp bị kết án tám năm tù. Bây giờ, ông ta vẫn còn đang trong tù.

Bà cụ họ Lâm và con trai lớn thèm thuồng siêu thị mới mở của Lâm Húc, muốn mang siêu thị tới đây. Hai mẹ con cùng nhau gây náo loạn, còn lấy một chiếc xe đẩy đồ trong siêu thị. Kết quả là bị đưa tới đồn cảnh sát, sau đó mới biết siêu thị đã đổi chủ nhân. Bà già vì lớn tuổi nên dùng phê bình giáo dục làm chủ, nhưng đứa con trai lớn mà bà cụ yêu thương nhất vẫn chưa ra tù.

Ngược lại, bà cụ còn muốn tiếp tục gây náo loạn nhưng bà cụ thật sự không còn gan kia. Bây giờ, cả nhà đều oán trách bà cụ. Họ cảm thấy trước đây, bà cụ quá mức bất công và vô tình mới khiến trái tim của Lâm Húc nguội lạnh, không còn thân cận với người trong nhà. Không thì họ đã dựa vào Lâm Húc để phát tài rồi. Nhưng mà sao họ không nghĩ tới những việc họ đã làm trước đây, nó không tốt hơn nhiều so với bà già.

Người nhà họ Lâm vừa đỏ mắt với gia tài của gia đình Lâm Húc, vừa oán trách lẫn nhau, mỗi ngày gây náo loạn nên không thể yên tĩnh được. Lâm Húc không nhớ tới người nhà ông, bày tiệc rượu mời khách cũng gọi nhà mẹ vợ và bạn bè của mình tới chung vui. Ông bày mấy bàn tiệc, vô cùng náo nhiệt.

Người nhà tụ tập, bạn học cũng muốn tụ tập với nhau. Lớp của Lâm Thanh Âm là lớp ngu dốt nhưng lại có thành tích cao nhất trong lớp 12, nhưng cũng chỉ có một nửa số người thi đậu đại học. Số còn lại cũng không lo không thể học lên cao, đều tính toán xuất ngoại. Ai nấy đều cười không tim không phổi.

Lúc học lớp 11, Lâm Thanh Âm đã trải qua bạo lực học đường. Đến năm lớp 12 thì sau khi phân lại lớp học, các bạn học trong lớp đều có mối quan hệ không tệ. Ngoài vật trang sức dính vào chân là Trương Tư Diểu ở bên ngoài ra thì còn có một nhóm bạn học nhìn thuận mắt. Họ đều nhận quà tặng của cô - bùa hộ mệnh.

Mặc dù các bạn trong lớp luôn nửa đùa nửa thật nói Lâm Thanh Âm mê tín dị đoan nhưng ngoại trừ hai thầy giáo Vu Thừa Trạch, Lý Ngạn Vũ và Trương Tư Diểu ra, đúng là những người khác không biết thân phận khác của Lâm Thanh Âm. Đó là thân phận đại sư xem bói.

Bữa tiệc hội tụ của lớp 12A1 được tổ chức bởi một người bạn phú hào cùng lớp, đặt một phòng khiêu vũ nhỏ. Ngoài các bạn học cùng lớp thì các giáo viên giảng dạy cũng được mời tới. Lâm Thanh Âm là Thủ khoa của tình mới ra lò, tự nhiên là trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Mỗi học sinh tới đây đều nói một câu chúc mừng, ngay cả các thầy cô cũng cầm ly rượu tới gửi lời chúc mừng.

Đại sư nhỏ mặt non lòng mềm. Sau khi nhận được một đống chúc phúc, liên tục cười nói cảm ơn. Gương mặt cô cũng đỏ lên, suy nghĩ mình cũng phải tặng quà cho mọi người. Việc tặng quà phải có thành ý chân thành, phải dụng tâm!

Lâm Thanh Âm lấy ra một xấp giấy vàng từ trong túi đặt lên bàn, lại lấy chu sa và phù bút ra: “Tôi đưa cho mỗi người một lá bùa hộ mệnh. Ai muốn xem bói cũng có thể tìm tới tôi. Hôm nay, tôi xem bói miễn phí cho mọi người, không cần phải hẹn trước!”

Vừa dứt lời, bầu không khí im lặng bao trùm lên phòng tiệc. Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Các giáo viên vây xung quanh chủ nhiệm khoa cũng đều có vẻ mặt hoảng hốt. Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT vừa mới nói cái gì?

Nhìn biểu cảm của trên mặt các đồng nghiệp, Vu Thừa Trạch làm giáo viên chủ nhiệm đưa tay che mặt. Rồi xong, thân phận ẩn giấu của Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT sẽ bị bại lộ!

Chương kế tiếp