Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 97
Cầu bị sập, may hôm nay là ngày làm việc nhưng lại không phải giờ cao điểm, trên cầu không có người đi lại, dưới cầu trừ tàu chở hàng lớn thì không có phương tiện xe cộ nào khác, không có người nào bị thương.

Lâm Kim Nga cảm thấy bùa phòng thân trong ngực nguội lại, cô ta nhanh chóng lấy xuống mở cái túi nhỏ ra nhìn một cái, mảnh giấy hôm qua còn vàng tươi nay đã trở nên xỉn màu, ngón tay chỉ chạm nhẹ một cái thì lập tức biến thành tro.

“Aiyo, cái bùa phòng thân này thật là linh nghiệm.” Lâm Kim Nga đưa túi đỏ nhỏ cho chị của cô ta xem: “Đáng tiếc dùng xong lần này thì hư rồi.”

Lâm Kim Yên nghe xong thì trực tiếp liếc mắt với cô ta: “Em còn muốn dùng mấy lần nữa, lần này có thể cứu được bốn mạng người nhà chúng ta là rất tốt rồi, không được có lòng tham vô đáy có biết chưa!”

Lâm Kim Nga ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ!”

“Biết rồi là tốt!” Lâm Kim Yên lấy điện thoại từ trong túi ra: “Vậy, chị gửi tin nhắn cho Tử Nặc hỏi xem cái bùa phòng thân này có mua được không? Thứ tốt như vậy phải mua nhiều một chút!”

Đầu Lâm Kim Nga bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn: “Chị, lúc nãy chị còn nói là không được tham lam vô đáy mà.”

“Đó không phải là tham lam vô đáy!” Lâm Kim Yên cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chị đây gọi là phòng trước cho chắc ăn!”

Lâm Kim Nga cứng lưỡi nói không nên lời, kìm lại một lúc mới nói ra một câu: “Chuyện gì cũng đều cần chị nói, chị thật sự nói rất có lý.”

Lâm Kim Yên cúi đầu gửi tin cho cháu gái ngoại, Lâm Kim Nga gọi điện thoại trực tiếp hỏi: “Tử Nặc, Thanh Âm và con đang ở cùng nhau sao?”

Trường học còn chưa chính thức khai giảng, lúc này Trần Tử Nặc đang ở kí túc xá đọc sách, Lâm Thanh Âm ngồi bắt chéo chân trên ghế bốc hạt thông ăn. Nói đến người ăn hạt thông đã bốc hạt thông hai mươi năm như Trần Tử Nặc cũng khâm phục Lâm Thanh Âm, người ta không dùng công cụ gì cả mà vẫn nhẹ nhàng bóp chặt hạt thông một cái thì hạt thông đã phân thành đôi, thật sự cũng không biết rốt cuộc lực tay phải mạnh đến mức nào.

Nghe thấy mẹ đang hỏi đến Lâm Thanh Âm, Trần Tử Nặc thuận miệng đáp một câu: “Cậu ấy đây, có chuyện gì sao mẹ?”

“Mẹ phải cảm ơn cô ấy.” Lâm Kim Nga đùng đùng nói: “Lúc nãy khi bọn mẹ đi qua một cái cầu thì bùa phòng thân bỗng nhiên nóng lên, mẹ nhanh chóng bảo chồng Dì con dừng xe ở bên đường, con đoán sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Tử Nặc đã quen với cách mẹ cô ấy nói chuyện nên đã chuyên nghiệp phối hợp tiếp lời với bà, thuận miệng hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

Lâm Kim Nga có chút sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Cầu bị tàu chở hàng tông cho sập rồi!”

Trần Tử Nặc vừa mới lúc nãy còn vừa đọc sách vừa không chút để tâm mà tiếp lời, cho đến khi nghe thấy lời này thì lập tức ngồi thẳng lưng lên, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Mẹ cùng mấy người khác không bị thương chứ? Có bị đá đập nhằm hay gì không? Cái cầu gì mà dễ tông sập như vậy chứ!“

“Không sao không sao, bọn mẹ đều ổn, may mà có bùa phòng thân của Lâm Thanh Âm cảnh nhắc trước, bọn mẹ dừng lại cách đó một đoạn khá xa.” Trong lòng Lâm Kim Nga vẫn còn có chút sợ hãi mà nói: “May là có bùa phòng thân, nếu không thì thật sự lần này mẹ không thể vượt qua nguy hiểm này, nói không chừng đã trực tiếp nộp mạng dưới cái cầu kia rồi.”

Lâm Kim Yên nghe em gái gái mình nói rất lâu nhưng vẫn không nói vào trọng điểm thì gấp gáp giành lấy điện thoại, đùng đùng nói: “Nặc Nặc à, Dì là Dì lớn đây. Con hỏi xem bạn học của con cái bùa phòng thân kia Dì có thể mua mấy cái có được hay không? Bây giờ Dì cảm thấy một khi ra khỏi cửa thì không được an toàn rồi, buộc phải đem theo bùa phòng thân để bảo đảm an toàn.”

Trần Tử Nặc nghe đến lờ mờ cả lên, nhanh chóng nhích lại gần bên cạnh Lâm Thanh Âm, nhỏ giọng hỏi: “Dì tôi hỏi có thể mua bùa phòng thân hay không?”

“Có thể mua!” Lâm Thanh Âm nói: “Lát nữa tôi cho cô ấy một cái mã wechat, để cô ấy liên lạc trực tiếp bên đó là được.”

Những tấm bùa phòng thân mà Lâm Thanh Âm tự tay vẽ còn rất phù hợp với thị trường, những tấm bùa bùa bằng giấy không quá đắt, người bình thường cũng có thể mua được, khi gặp phải xui xẻo hoặc trong nhà có chuyện gì, đến dịp gì thì xin một tấm, có thể tăng cường vận khí, cũng có thể đảm bảo bình an, lúc bình thường sẽ có nhiều khách cũ đến mua. Lần này trước khi đến kinh đô học Lâm Thanh Âm đã đặc biệt vẽ mấy trăm tấm bùa phòng thân để ở chỗ Vương Béo, vì chuyện này mà cô còn đặc biệt thiết lập một trận pháp tụ linh nhỏ trong phòng xem quẻ để cất giữ những tấm bùa phòng thân này, để tránh linh khí dần mất đi hiệu lực.

Theo lý mà nói thì Lâm Thanh Âm báo giá vẽ xong rồi gửi đi là được, nhưng những ai đã từng được cô xem bói hoặc xin qua bùa phòng thân từ cô đều ngạc nhiên về sự linh nghiệm, những câu truyền miệng sau này có thể sẽ có càng nhiều người đến xin bùa. Lâm Thanh Âm xưa nay cũng không muốn bỏ sức lực vào những chuyện trần tục này, vì vậy dứt khoát để bà ta tìm đến Vương Béo cho bớt lo.

Mặc dù Lâm Thanh Âm lên kinh đô đi học, nhưng Vương béo cũng không rảnh rỗi, những chuyện hẹn trước xem bói và mua bùa phòng thân như này như cũ khiến cuộc sống ông ta bận rộn. Giống như xem bói xem phong thủy, nếu như có chuyện quá gấp thì có thể cùng Lâm Thanh Âm quyết định thời gian rồi đưa người đến kinh đô, nếu như những chuyện không quá gấp thì có thể hẹn trước Lâm Thanh Âm vào dịp nghỉ khi về nhà.

Sau khi truyền đạt lời Lâm Thanh Âm xong thì Trần Tử Nặc cũng tắt máy, Lâm Thanh Âm bỏ hạt thông xuống lau lau tay, gửi wechat và số điện thoại của Vương Béo cho Trần Tử Nặc.

Sau khi Lâm Kim Yên nhận được tin nhắn thì kết bạn với wechat của Vương Béo, thử thăm dò hỏi xem có thể mua bùa phòng thân được hay không, còn đặc biệt nói một câu là do Lâm Thanh Âm giới thiệu đến, chính cái loại bà ta mua đó.

Lâm Kim Yên còn cho rằng Vương Béo là cái loại bán buôn, thật không ngờ người ta đáp lại một câu: “Là đại sư nhỏ giới thiệu hả, cô yên tâm, bùa chỗ này của tôi đều do đích tay đại sư nhỏ vẽ ra, không có loại thứ hai.”

Lâm Kim Yên chần chừ trả lời một tin: “Đại sư nhỏ?”

“Đúng vậy!” Vương Béo cười khà khà rồi gửi một tin nhắn bằng giọng nói: “Lâm Thanh Âm chính là đại sư nhỏ, xem bói xem phong thủy đều rất linh nghiệm.”rồi nhấn thêm Lâm Kim Yên vào nhóm chat wechat.

Lâm Kim Yên vừa được thêm vào đã nhìn thấy một đoàn người khóc lóc ồn cả lên nói rằng nhớ đại sư nhỏ, nói cái gì mà một ngày không gặp tựa như cách ngàn thu, ngày thứ tư không nhìn thấy đại sư nhỏ thì nhớ cô, rồi vẫn lại nhớ cô, Lâm Kim Yên xem những tin này đến mức quên cả bản thân vào đây để làm gì luôn rồi.

Trong màn hình “nhớ cô ấy”, có một bà dì với ảnh đại diện là một đóa hoa mẫu đơn nói cháu trai bà ta dạo gần đây đêm ngủ không được yên giấc, nửa đêm vừa khóc vừa náo. Có vài người nhiệt tình lập tức kiến nghị bà ta mua bùa phòng thân, còn có người giải thích chi tiết về giá cả: “Nếu như nhà có điều kiện thì mua cho con cái một miếng ngọc bội, có thể đeo cả một đời, còn có thể vĩnh viễn được bình yên an ổn. Nếu như cảm thấy quá đắt thì cũng còn có đá và bùa giấy, con trẻ bị bệnh buộc lưỡi thì chẳng thà mua một tấm bùa phòng thân với giá 3 nghìn tệ, bỏ tấm bùa trong túi hay đặt dưới gối nằm đều được, đều khá tiện.”

Lâm Kim Yên nhìn thấy giá tiền thì ngay lập tức đưa cho Lâm Kim Nga xem: “Em nhìn thấy chưa, trong nhóm nói tấm bùa phòng thân này của em có giá 3 nghìn nhân dân tệ?”

“Ba nghìn nhân dân tệ? Đắt vậy sao.” Lâm Kim Nga có chút ảo não vỗ đùi: “Lúc trước em còn cho rằng thứ này không đáng mấy tiền, nên cũng không trả cho con nhà người ta tiền.”

“Cái giá 3 nghìn tệ này thật sự không đắt!” Lâm Kim Yên chỉ vào cây cầu bị sập được bao quanh bởi xe cứu hỏa và xe cảnh sát bên ngoài cửa sổ.

“Em xem ngoài kia rồi lại nhìn bốn người chúng ta đang bình an vô sự ở đây, em nói xem 3 nghìn tệ này có đáng hay không?”

“Đúng là rất đáng giá, giúp em mua thêm hai tấm bùa nữa!” Lâm Kim Nga cảm thấy rằng mặc dù bản thân có thể vượt qua nguy hiểm lần này nhưng vẫn không biết sau này có xuất hiện trắc trở nào nữa không, cô ta quyết định tiêu một chút tiền để đổi lấy bình an, thế này cũng yên tâm hơn rồi.

Lâm Kim Nga muốn mua hai tấm, một nhà Lâm Kim Yên ba người ba tấm, Vương Béo đã hỏi cụ thể tình hình với bên phía Lâm Thanh Âm, ông ta nhẹ nhõm nói: “Nếu đã là phụ huynh và người thân của bạn cùng phòng với Đại sư nhỏ thì tôi sẽ làm chủ giảm cho mấy người một số không, trả một vạn ba trăm tệ là được rồi. Bộ phận giao hàng của chúng tôi là nhanh nhất, ngày mai là được gửi tới.”

Lâm Kim Yên mua được bùa phòng thân thì trong lòng cũng vô cùng mãn nguyện, nhắn tin nhắn trên wechat hỏi Trần Tử Nặc địa chỉ nhận hàng của trường học.

Trần Tử Nặc lúc trước khi đi học cũng có lúc có, có lúc không nhận được quà của Dì lớn gửi tới, vì vậy cũng không hỏi thêm nhiều mà gửi địa chỉ của trường học qua cho cô ta. Hai ngày sau, một người chuyển phát nhanh nào đó đã gửi năm đến sáu chiếc hộp tới tầng dưới của ký túc xá, Trần Tử Nặc lần lượt mang chúng lên, mồ hôi chảy đầm đìa vì mệt.

Cô ấy tìm một con dao rọc giấy và mở hộp xốp ra, thứ đập vào mặt cô ấy là một thùng quả na tươi , Trần Tử Nặc chưa kịp vui mừng thì đã thấy một tờ giấy trắng ở phía trên. Cô ấy có chút nghi ngờ cầm nó lên, chỉ nhìn thấy một hàng chữ mà Dì cô ấy viết trên đó: Cháu gái giúp Dì tặng cái này cho Lâm Thanh Âm, nói là để cảm ơn!

Trần Tử Nặc suýt chút nữa đã khóc: “Con chạy đi chạy lại sáu chuyến luôn đó!”

Lâm Thanh Âm vươn tay lấy một quả na tách thành làm đôi rồi cắm một miếng, cả đôi mắt cũng sáng cả lên: “Cái thứ này đúng thật là quá ngon!”

Trần Tử Nặc: “Hiuhiu...”

***

Sau khi đã quen thuộc được một tuần thì cuối cùng cũng đã chính thức khai giảng, việc đầu tiên mà sinh viên đại học phải đối mặt khi vừa nhập học không phải là học hành mà là huấn luyện quân sự. Kỳ huấn luyện quân sự của sinh viên đại học kinh đô không phải ở trong trường mà được tổ chức ở căn cứ huấn luyện quân sự sinh viên ở vùng ngoại thành.

Huấn luyện quân sự ngoài việc thay áo quần quân sự và những thứ đồ dùng cá nhân của bản thân ra thì những thứ khác đều không được đem theo, đặc biệt đồ ăn là tuyệt đối không được cho phép. Lâm Thanh Âm lại không lo chuyện mình sẽ đói, cô đã trong giai đoạn nền tảng rồi, thậm chí có nhịn ăn cũng không sao, nhưng cô lo rằng mình sẽ thèm ăn.

Lần đầu tiên Lâm Thanh Âm đối mặt với huấn luyện quân sự, cô không hề có một chút kinh nghiệm nào, với mục đích học hỏi, cô đã tiếp cận Khương Duy để thảo luận về cách mang đồ ăn vặt vào căn cứ huấn luyện.

Khương Duy lập tức lắc lắc đầu: “Tôi cũng không có chủ ý nào hay cả. Dựa trên kinh nghiệm của tôi là tốt nhất đừng nên đem theo, nếu như bị bắt cô sẽ phải phạt đứng trong tư thế của quân đội. Hơn nữa, lúc bọn cô huấn luyện thì một phòng ít nhiều gì cũng có đến tám người ở chung, nói không chừng bị báo cáo lên lúc nào cũng không hay. Dù sao trừ áo quần và đồ dùng cá nhân hàng ngày thì những thứ khác đều đừng đem theo.”

Một tay Lâm Thanh Âm lấy mai rùa, còn một tay kia lấy tờ giấy màu vàng ra: “Đây có được xem là đồ dùng hằng ngày không?”

Khương Duy: “Đại sư nhỏ à, tôi thực sự sợ cô bị người khác đuổi đi ngay lập tức.”

Nghĩ đến hành vi thường xuyên bỏ trốn của Đại sư nhỏ, Khương Duy có chút lo lắng, sau khi đi vòng quay ký túc xá hai vòng thì anh ta bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi mở máy tính lên tìm thấy đơn đăng ký trợ lý cố vấn rồi sau đó điền vào đơn.

Còn có thể có biện pháp nào khác nữa, chỉ có thể đi làm trợ lý để tiện cho việc chăm sóc.

Đối với kỳ huấn luyện quân sự, Lâm Thanh Âm thực sự khá thích thú, bỏ các loại quần áo chống nắng vào ba lô, Lâm Thanh Âm nhìn quanh một vòng rồi lấy ba bộ nội y để thay bỏ vào trong ba lô, cô lấy một gói bò khô trăn trở suy nghĩ xem không biết phải nhét vào đâu mới tốt.

Trần Tử Nặc nhìn Lâm Thanh Âm một cái, tốt bụng nhắc nhở cô một câu: “Thanh Âm, cậu không có kem chống nắng hả?”

Lâm Thanh Âm cười lộ ra hàm răng trắng bóc: “Trước giờ tôi đều không dùng kem chống nắng.”

Thực sự mấy ngày này những người bạn cùng phòng ký túc xá cũng đã phát hiện ra đến cả rửa mặt Lâm Thanh Âm cũng chỉ dùng xà phòng, sau đó rửa qua bằng nước sạch là được và chẳng bôi thoa cái gì cả. Một đứa trẻ sống trong gia đình bình thường như Trần Tử Nặc còn dùng Pechoin, nhưng Lâm Thanh Âm đến Đại Bảo còn không có.

*百雀羚, 大宝: Pechoin và Đại Bảo là các hãng mỹ phẩm chăm sóc da.

Lâm Thanh Âm thực sự không có kem chống nắng, ba cô gái trong phòng ký túc xá vây lại quanh cô, nhìn làn da non nớt mịn màng của cô rồi đột nhiên sờ sờ hai cái: “Cậu không bôi không thoa gì cả thì làm sao có thể chăm sóc được một làn da như này? Vừa trắng vừa mịn như này thật khiến người khác nhìn mà ham.”

“Đúng vậy, cậu chăm sóc như thế nào vậy?”

“Chăm sóc thế nào?” Lâm Thanh Âm có chút chần chừ sờ vào mặt của mình: “Nếu như tôi nói là do ngồi thiền các cậu có tin không?”

Trần Tử Nặc: “...”

Haha, tôi tin cái đầu quỷ nhà cậu ấy!

Q
Chương kế tiếp