Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 98
Đại học Đế Đô sẽ có hai mươi sáu ngày huấn luyện quân sự, lúc cố vấn thông báo số ngày xong thì lớp học tràn ngập những âm thanh than khóc, nhân lúc đang hỗn loạn, Lâm Thanh Âm nhanh chóng nhét một miếng thịt bò khô vào miệng. Sau đó quay qua hỏi Trần Tử Nặc ngồi ở bên cạnh: "Sao các cậu lại than khóc dữ vậy?"

Trần Tử Nặc nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lâm Thanh Âm miệng còn phồng lên, rất muốn đưa tay nhéo mặt cô ấy một cái: "Hai mươi sáu ngày đó, cậu nói xem thân thể nhỏ bé này có thể chống đỡ nổi không?"

Lâm Thanh Âm nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, không chút do dự nói: "Tôi nghĩ cơ thể nhỏ bé của mình không sao.”

Trần Tử Nặc "cắt" cô một tiếng: "Cậu chắc chắn sẽ là người đầu tiên khóc trong ký túc xá của chúng ta!”

Lâm Thanh Âm lại nhét một miếng thịt bò khô vào miệng, không hề lo lắng về chuyện này. Cho dù là tu sĩ mỗi ngày ngồi trong sơn động ngồi thiền, thể chất so với người bình thường vẫn mạnh hơn gấp ngàn lần, cơ bắp, xương cốt hay da thịt đều bị linh lực gột rửa hết lần này đến lần khác. Đặc biệt là làn da vô cùng mềm mại, như thể vừa chạm vào nó sẽ rách ngay, nhưng thật chất là còn rắn chắc hơn mình đồng da sắt.

Về phần huấn luyện siêu cường độ dưới thời tiết nóng bức, đối với người tu luyện mà nói lại càng không đáng nhắc tới. Lấy Lâm Thanh Âm làm ví dụ, cô thậm chí không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần đau đớn khi phá vỡ kinh mạch rồi đúc lại linh lực của mình. Trong khoảng thời gian vượt qua kiếp nạn, Lâm Thanh Âm thậm chí còn từng gánh một đạo so với thiên lôi còn ghê hơn, vì vậy cô không coi việc huấn luyện quân sự là một nhiệm vụ khó khăn.

Hai mươi sáu ngày huấn luyện quân sự dài hơn rất nhiều so với dự đoán của sinh viên. Ba người Trần Tử Nặc sau khi trở lại ký túc xá thì thu dọn đồ đạc lại, dường như muốn đem tất cả quần áo của mình đem đi hết. Lâm Thanh Âm ngược lại không lo chuyện thay quần áo, vì cô sẽ sử dụng một câu thần chú tẩy bụi ngay sau khi tắm. Tất cả quần áo mặc qua đều sạch sẽ lại như mới, sau đó Lâm Thanh Âm chỉ cần đem quần áo sạch sẽ nhúng vào trong nước rồi vắt khô là xong việc.

Lâm Thanh Âm hoàn toàn không để thêm quần áo vào túi, cô suy nghĩ làm sao có thể mang theo một ít đồ ăn vặt. Đầu tiên những đồ ăn vặt này không nên quá to, như khoai tây chiên thì tuyệt đối không thể, bao bì quá lớn sẽ phát ra âm thanh to, rất dễ bị phát hiện. Món ăn yêu thích của Lâm Thanh Âm là một loại thịt bò khô với nước trái cây, một gói nhỏ vừa đủ cho một lần cắn, thịt mềm và ngọt với một số vị ngọt rất hợp với khẩu vị của cô.

Bởi vì không những mang quần áo mà còn phải đem theo hai chai kem chống nắng, các nữ sinh trong kí túc xá không thèm dùng ba lô nữa mà lấy ra một cái vali nhỏ 20 inch để đựng đồ. Đôi mắt Lâm Thanh Âm sáng lên, lập tức lấy từ trong ngăn tủ ra một cái thùng rỗng, sau đó xé mở bao bì bên ngoài của hơn mười gói thịt bò khô xé, rồi đổ hết thịt bò khô vào trong thùng, ước chừng để hơn nửa thùng.

Bạn cùng phòng An Mỹ Quyên cầm phích nước nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi nghe bọn họ nói căn cứ quân sự quản lý rất nghiêm ngặt, một khi vào căn cứ sẽ bị tịch thu hết.”

Lâm Thanh Âm không nói một lời, lấy ra hai tờ giấy vàng cũng không biết đang làm cái gì, một lát sau An Mỹ Quyên đi ngang qua cô nhìn một chút, thấy trong vali chỉ có mấy bộ quần áo để thay ngoài ra không có gì khác. An Mỹ Quyên thuận miệng hỏi một câu: "Rốt cục cậu cũng nghĩ cẩn thận không mang theo nữa sao?”

Lâm Thanh Âm mím môi cười, đưa tay sờ vào trong rương, chờ lúc mở tay ra thì trong lòng bàn tay đặt một miếng thịt bò khô. An Mỹ Quyên sững sờ nhận lấy, nhìn thứ trong tay rồi lại nhìn vào chiếc thùng gần như trống rỗng, trợn tròn mắt: "Thanh Âm, cậu đừng nói với tôi, cậu còn có một nghề khác là pháp sư nha.”

Lâm Thanh Âm đắc ý cười: "Cái này gọi là trận pháp!”

An Mỹ Quyên sững sờ định thần lại, Thẩm Thiến Thiến và Trần Tử Nặc cũng tò mò chạy tới, hét gọi bảo Lâm Thanh Âm cũng làm cho bọn họ xem. Lâm Thanh Âm cố ý làm động tác của mình chậm lại, nhìn thấy cô chộp lấy chỗ trống trong hộp, sau đó một miếng thịt bò khô từ trong không khí xuất hiện trong tay.

Miệng Thẩm Thiến Thiến lập tức biến thành hình chữ O, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm có chút khác lạ. Lâm Thanh Âm bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, cô lặng lẽ lùi lại một bước.

Thẩm Thiến Thiến hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Lâm Thanh Âm, mà ngạc nhiên chạy tới: "Thanh Âm, chúng ta có một bữa tiệc chào mừng sau khi huấn luyện quân sự, cố vấn đã yêu cầu tôi sắp xếp các nữ sinh làm mấy tiết mục rồi báo lại, không phải tôi đang lo lắng về điều này sao?”

Lâm Thanh Âm khó khăn nặn ra vẻ tươi cười: "Cậu muốn tôi biểu diễn ăn thịt bò khô? Điều này không được đâu!"

"Ha ha, cậu đang nghĩ cái gì vậy!"  Thẩm Thiến Thiến cố hết sức nhóm chân để khoác vai Lâm Thanh Âm: "Đợi đến tiệc chào mừng, cậu có thể lên sân khấu biểu diễn ảo thuật không?”

Lâm Thanh Âm vẻ mặt ủy khuất: "Tôi đã nói cái này gọi là trận pháp!”

”Đúng, đúng! Trận pháp! Trận pháp!" Thẩm Thiến Thiến lập tức phụ họa một câu, vươn tay ôm chặt Lâm Thanh Âm hơn: "Vậy cậu có thể biểu diễn trận pháp trên sân khấu không?"

Lâm Thanh Âm: "...Tôi vẫn nên biểu diễn ăn thịt bò khô thôi!”

Chuyện Lâm Thanh Âm xem bói rất linh nghiệm, An Mỹ Quyên và Thẩm Thiến Thiến cũng không biết, Trần Tử Nặc cảm thấy đây là việc riêng của Lâm Thanh Âm, mình không thể tùy tiện nói ra chuyện của người ta, mà Lâm Thanh Âm cũng sẽ không giải thích. Đương nhiên lúc Lâm Thanh Âm muốn xem bói cho người khác thường không để người ta chuẩn bị tâm lý, trực tiếp nói luôn.

An Mỹ Quyên và Thẩm Thiến Thiến đều cảm thấy Lâm Thanh Âm đã sử dụng một loại đạo cụ ma thuật nào đó, nhưng Trần Tử Nặc đã thấy qua kỹ năng xem bói của Lâm Thanh Âm, biết rằng bùa hộ mệnh của cô rất linh nghiệm, vì vậy cô ấy thực sự tin tưởng vào trận pháp Lâm Thanh Âm nói, lại gần thử sờ sờ thử nhưng nhưng không tìm thấy gì.

Chưa kể, nó thực sự không khác ảo thuật là mấy.

Lâm Thanh Âm thu dọn số hành lý ít đến đáng thương, Khương Duy lại lo lắng, nhân dịp còn chưa bắt đầu khóa huấn luyện đã vội vàng ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại gần đó, mua một đống đồ mà anh cho là huấn luyện quân sự có thể dùng được, sau đó xách theo hai túi đầy ở dưới ký túc xá của Lâm Thanh Âm chờ đợi.

Nghe nói có người tới đưa đồ cho Lâm Thanh Âm, ba người Trần Tử Nặc đều tò mò ghé vào ban công xem. Khi thấy Lâm Thanh Âm chạy ra ngoài xách túi từ trong tay Khương Duy, hai mắt họ đồng loạt sáng lên, Đây chính là truyền thuyết cùng bạn trai học đại học sao.

Khương Duy thật may mắn khi được Lâm Thanh Âm để mắt đến, ngoại hình nhìn cũng không tệ, cùng Lâm Thanh Âm đứng chung một chỗ nhìn đẹp mắt như đôi kim đồng ngọc nữ. Chờ Lâm Thanh Âm từ đi lên, ba người cười xấu xa cướp lấy đồ trong tay cô, sau đó đem người vây quanh lại: "Tiểu Thanh Âm, nam sinh kia có phải là bạn trai cậu không?"

“Tôi không có bạn trai." Lâm Thanh Âm nói rất nghiêm túc: "Tôi đã nghiêm túc đọc sách, nói khi nào nhìn thấy một người mà trái tim bỗng đập thình thịch kích động muốn nhảy ra ngoài, vậy thì gọi là thích. Nhưng bây giờ tôi còn chưa cảm thấy thích ai đâu.”

Thẩm Thiến Thiến có chút khó hiểu, cô cảm thấy rằng trong thời niên thiếu, nam sinh nữ sinh đều có những sở thích và cảm tình trẻ con ngây ngô, cái loại tim đập thình thịch này giống như những gì Lâm Thanh Âm đã miêu tả .

”Thanh Âm, có phải cậu trưởng thành quá muộn rồi không?”

Lâm Thanh Âm nghiêm túc nghĩ một lúc, ngược lại cảm thấy rằng đó là sự thật, dù sao cô đã sống được hai kiếp cũng đã hàng ngàn năm, nhưng bản thân vẫn chưa hiểu hết cảm xúc của mình.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Thanh Âm khi đề cập tới chuyện tình cảm, mấy người bạn cùng phòng đồng loạt thở dài còn âm thầm cầu nguyện cho chàng trai sẽ yêu Lâm Thanh Âm trong tương lai. Con đường còn dài lắm, chàng trai trẻ phải bình tĩnh!

Hơn mười chiếc xe buýt chở các tân sinh viên năm nhất đến căn cứ huấn luyện quân sự, nơi này nằm ở ngoại ô Đế Đô, gần đó có non xanh nước biếc, còn có thể cảm nhận được linh khí rồng nhàn nhạt, là một nơi tốt để tu luyện.

Trong túi mà Khương Duy cho, Lâm Thanh Âm chỉ chọn một số thứ mà cô ấy nghĩ rằng có thể sử dụng, mỹ phẩm dưỡng da cùng kem chống nắng cũng không mang theo, vẫn là Trần Tử Nặc sợ cô sẽ bị cháy nắng giúp mang theo, nghĩ lúc Lâm Thanh Âm muốn dùng thì sẽ đưa cho.

Sau khi vào căn cứ, trước tiên bọn họ được chia vào ký túc xá, điều kiện ở đây cũng không tốt như trong tưởng tượng. Hai mươi người một ký túc xá, bên trong có giường tầng bằng sắt nhưng đã được quét dọn sạch sẽ. 

Các giường đều được sắp xếp ngẫu nhiên, có gắn bảng tên, giường của Lâm Thanh Âm ở tầng dưới gần cửa sổ. Trên giường trải một tấm đệm, mặt trên là ga giường ô vuông mới tinh, cuối giường bày một cái chăn gấp giống như miếng đậu hủ.

Lâm Thanh Âm đến thế giới này mới hai năm, lại bận học hành và xem bói nên có nhiều điều không hiểu cũng như không biết. Nhìn thấy chiếc chăn có hình dạng như vậy, cô tò mò đưa tay chọc chọc vài cái, chọc đến nỗi chăn biến thành hình dáng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trần Tử Nặc để đồ xuống đang lau mồ hôi, vừa quay đầu lại nhìn thấy hành động của Lâm Thanh Âm kinh ngạc hít một hơi thật sâu: "Tôi nói này, trong thời gian huấn luyện quân sự, chăn của chúng ta phải gấp thành loại đậu hũ này, cậu chọc thành như vậy ai gấp lại cho cậu?"

Lâm Thanh Âm bối rối rút tay về, yên lặng lấy điện thoại di động ra gửi wechat cho Khương Duy: "Đồ đệ à, cậu biết gấp chăn thành miếng đậu hủ không?"

Khương Duy gửi một biểu cảm kinh ngạc: “Đại sư nhỏ, tôi bái sư lúc nào?”

Lâm Thanh Âm: “Sau này cậu không muốn học tâm pháp nữa sao?”

Khương Duy cam chịu thở dài: “Đại sư, tôi được chọn làm trợ lý cố vấn, tôi có thể đến căn cứ huấn luyện quân sự hai lần một tuần, sau đó sẽ gấp chăn cho cô.”

Lâm Thanh Âm vui vẻ lộ ra răng trắng nhỏ: “Thật ngoan!”

Khi đang trò chuyện trên WeChat, hai nữ huấn luyện viên đi vào, yêu cầu mọi người mở hành lý ra tiến hành kiểm tra theo thường lệ. Ở đây gần một tháng, các nữ sinh hận không thể đem nhà chuyển hết đến đây, trong hành lý nhét đầy chật cứng.

Các nữ huấn luyện viên kiểm tra từng thứ một, nếu có thứ gì không được phép sẽ cho vào túi niêm phong rồi ghi tên lên đó, huấn luyện quân sự xong sẽ trả lại cho người đó.

Lâm Thanh Âm lo lắng nhìn các huấn luyện viên lục soát từng bao xúc xích hun khói, từng hộp chocolate cùng với các loại loại thịt khô và trái cây bảo quản, không khỏi nuốt một ngụm nước, hình như cô quên mang chocolate theo rồi!

Nữ huấn luyện viên đã đi ba cái ký túc xá, chỉ thấy toàn là hành lý, lúc đến chỗ của Lâm Thanh Âm thì không khỏi sững người. Trong hành lý đồ lót, quần lót thâm mấy cái áo ba lỗ khác nhau cất ở trong túi nhỏ, còn có một túi nhỏ giặt quần áo cùng một túi giấy vệ sinh, trừ cái đó ra chính là một đống đá cùng một con dao điêu khắc nhỏ.

Hai nữ huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại hành lý kỳ quái như vậy.

Một người trong đó cúi người nhặt một viên đá lên, cẩn thận kiểm tra, đó là một viên đá cuội bình thường, chắc là được nhặt dưới sông lên. Bởi vì viên đá này đã bị nước rửa trôi lâu ngày nên đặc biệt tròn trịa nhẵn nhụi: “Em đem theo cái này để làm gì?"

Lâm Thanh Âm chớp chớp mắt: "Em dùng nó để luyện điêu khắc.”

Đây cũng là một lý do, nữ huấn luyện viên đặt viên đá trở lại, sau đó nhìn vào tấm chăn phía sau, có chút lời khó nói hết liếc mắt nhìn Lâm Thanh Âm một cái. Thấy qua rất nhiều sinh viên năm nhất, lần đầu tiên nhìn thấy người còn chưa ngủ đã đem chăn biến thành cái dạng này, tay này rảnh rỗi quá mức rồi.

Tuy nhiên, những người huấn luyện rất khoan dung với tân sinh viên mới đến còn chưa được huấn luyện, nhìn Lâm Thanh Âm trắng trẻo non nớt lại ngọt ngào, hai huấn luyện viên cũng không lên tiếng, xoay người đi kiểm tra người tiếp theo.

Lâm Thanh Âm khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, bản thân cuối cùng đã bảo vệ được mười bao thịt bò khô, oh yeah!

*****

Với tư cách là hoàng đế của Châu Âu, Khương Duy đã thành công vượt qua cuộc tuyển chọn trợ lý cố vấn, lại được xếp vào lớp của Lâm Thanh Âm như ý muốn.

Trong thời gian huấn luyện quân sự, trợ lý cố vấn phải đến căn cứ huấn luyện quân sự hai lần một tuần để xem có học sinh nào không quen và xem có bất kỳ mâu thuẫn nào giữa các học sinh với nhau không.

Lúc Khương Duy đến thì chương trình huấn luyện quân sự đã bắt đầu được một tuần, nắng gắt cuối thu cực kì khốc liệt, khuôn mặt của mọi người phơi nắng đến mức trên mặt đều bóng dầu. Bộ quân phục to lớn khiến người ta thấy ngột ngạt hết cả người. Mà ở đây người trông sảng khoái nhất chính là Lâm Thanh Âm đứng ở hàng thứ nhất. Trong nhóm những khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lâm Thanh Âm đặc biệt dễ thấy nhất.

Khương Duy sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Âm lập tức tìm một bóng cây có thể đứng nghỉ rồi đem túi để xuống, từ bên trong lấy ra một chai nước đá, vừa vui vẻ uống vừa nhìn Lâm Thanh Âm tập luyện.

Vì phải kiểm tra góc độ nên lúc đi mỗi động tác sẽ dừng lại mười giây, thông thường đến bảy tám giây chân của một số người không nhịn đã run rẩy, nhưng tư thế của Lâm Thanh Âm lại chuẩn như được đo bằng thước, hơn nữa không chút nhúc nhích.

Đối diện với ánh mắt tán thưởng của huấn luyện viên, Lâm Thanh Âm có chút do dự quay đầu lại: “Huấn luyện viên, thầy muốn một cái bùa hộ mệnh không?”

Chương kế tiếp