Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 99
Khương Duy đứng dưới bóng cây một lúc rồi cùng với các trợ lý phụ đạo viên khác đi tìm giáo viên dẫn đoàn, đợi đến khi quay lại thì lớp học của Lâm Thanh Âm đã được nghỉ rồi, Lâm Thanh Âm lúc này đang đứng dưới gốc cây uống nước.

Khương Duy vai đeo balo chạy lại chào hỏi với cô, Lâm Thanh Âm có chút bối rối liền kéo anh ra một góc không có người, nhỏ tiếng nói thầm với anh: “Giáo quan của bọn tôi ấn đường có màu đen, có khả năng ngày kia sẽ gặp chuyện không may.”

Khương Duy “A” lên một tiếng, nhìn ngó bốn xung quanh một lượt, cách đó không xa thì nhìn thấy giáo quan chỉ huy lớp của Lâm Thanh Âm, nhìn cấp bậc có lẽ là đại đội trưởng, chỉ có điều không rõ anh là lính của quân đội nào.

Khương Duy quen biết Lâm Thanh Âm cũng đã được hơn hai năm rồi, anh biết rõ kiến thức thông thường của cô rất kém, nhìn thấy bộ dạng rất muốn xem một quẻ cho vị giáo quan kia thì Khương Duy thấy cực kỳ khó xử: “Đại sư nhỏ, tôi xin cô đừng có xem bói cho bọn họ được không, cũng không thể bán bùa hộ thân cho bọn họ được đâu.”

Lâm Thanh Âm bất mãn lườm anh một cái: “Gọi ta là sư phụ.”

Khương Duy trong khi nói chuyện với cô trong wechat gõ ra hai chữ “Sư phụ” thấy không có gì to tát, nhưng giờ phải gọi cô là sư phụ thật thì miệng chưa kịp mở lời mặt đã đỏ ửng lên rồi, không chịu được phải lấy hai tay che kín mặt.

Lâm Thanh Âm nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, không rõ anh đang làm trò gì nữa. Ở kiếp trước đừng nói là được cô nhận làm đệ tử, chỉ cần được thu nhận làm người hầu thôi là đã có thể khiến người ta kích động đến hai mắt rưng rưng, quỳ rạp xuống khấu đầu côm cốp, chứ không có ai có thể hiện giống như Khương Duy lúc này cả.

Lâm Thanh Âm lấy tay kéo hai cánh tay của Khương Duy xuống: “Che mặt làm cái gì thế? Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao lại không được xem bói cho mấy người bọn họ mà.”

Chỉ nghĩ đến hậu quả khi xem bói cho mấy vị giáo quan này, Khương Duy cũng không màng tới cảm giác xấu hổ vừa rồi nữa, trịnh trọng giải thích với Lâm Thanh Âm: “Tiểu đại …”

Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Thanh Âm, Khương Duy nuốt lại từ chưa nói hết còn lại, đổi lại cách xưng hô một cách khó khăn: “Tiểu sư phụ, người ở trong quân đội không giống với người ở bên ngoài, bọn họ có kỷ luật rất nghiêm ngặt, cho dù là xem bói hay xem phong thuỷ chắc chắn đều không thể được. Ngoài ra trong quân đội cũng có rất nhiều điều lệ bảo mật, bọn họ thường xuyên phải nhận những nhiệm vụ bí mật không thể để cho người ngoài biết được, nếu ngài xem bói cho người ta rồi nói ra những nhiệm vụ đó thì có nghĩa là đã vi phạm vào những điều lệ bảo mật trong quân đội rồi, nếu như thế thì chỉ còn cách chờ bị nhốt lại thôi, thậm chí còn có thể bị đuổi học nữa.”

“Nghiêm trọng đến như vậy sao!” Lâm Thanh Âm bối rối lấy tay sờ lên cằm mình: “Nhưng vị giáo quan đó con người ngay thẳng, ta không thể ngồi nhìn anh ấy gặp tai hoạ ập lên đầu như thế được đâu.”

Khương Duy cũng có chút buồn lòng, anh có thể đoán được vị giáo quan chỉ huy của Lâm Thanh Âm có khả năng nhận được nhiệm gì đó, trong khi thực hiện nhiệm vụ có khả năng sẽ gặp phải những nguy hiểm chí mạng. Nếu như không biết chuyện này thì còn bỏ qua được, giờ đây biết rồi thì anh cũng không thể làm ngơ chuyện này đi được.

“Hay là sư phụ xem xong rồi nói cho tôi, tôi sẽ đi nói chuyện với vị Giáo quan đó.” Suy nghĩ một hồi, Khương Duy nghiến răng nói: “Dù sao thì nhà tôi cũng giàu có, cùng lắm thì sau này tôi kế thừa lại công ty của bố tôi, có học thạc sỹ hay không cũng không sao cả. Nhưng sư phụ thì không thế được, sư phụ còn là trạng nguyên kỳ thì đại học năm nay của Tề Thành, không thể huỷ hoại tiền đồ của ngài được.”

Lâm Thanh Âm thấy rất cảm động trước hành động bảo vệ cô của Khương Duy, chỉ có điều chắc chắn cô sẽ không sử dụng chủ ý của Khương Duy, vì làm như vậy khác gì tự tìm tâm ma cho mình đâu.

Lâm Thanh Âm rút con dao khắc trong túi ra, sau đó lại rút ra một hòn đá ở trong cái túi còn lại, cúi đầu khắc lên viên đá, đợi sau khi khắc lên viên đá xong liền nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi truyền vào viên đó một tia linh khí.

Vừa khắc bùa hộ thân xong thì giáo quan Phùng cũng đi qua chỗ hai người, quay đầu sang nhìn Lâm Thanh Âm: “Trong thời gian tập luyện không được để đồ trong túi nhé.”

Lâm Thanh chỉ chỉ sang Khương Duy, trên mặt lộ ra vẻ vô tội: “Là do anh ta mang tới.”

Phùng Trung Bảo nhìn vào bộ đồ mà Khương Duy đang mặc liền đoán ra hôm nay anh đến là để đảm nhiệm vai trò trợ lý phụ đạo viên, quay sang anh gật đầu rồi định rời đi luôn, Lâm Thanh Âm đột nhiên gọi viên giáo quan lại, rồi đưa viên đá đã khắc xong trận pháp cho anh: “Giáo quan, đây là do tôi khắc đó, tặng cho thầy.”

Nếu như là món quà được mua bằng tiền thì Phùng Trung Bảo chắc chắn sẽ không nhận, nhưng đây là do Lâm Thanh tự tay làm ra, lại chỉ dùng viên đá bình thường mà tìm ở đâu cũng có để làm, vì thế anh liền dơ tay ra đón lấy, anh có chút nghi ngờ khi nhìn thấy những hoa văn có chút rối mắt được khắc trên mặt viên đá: “Em khắc hoa văn gì lên đây vậy?”

Lâm Thanh Âm thuận mồm nói liều: “Đây là những đường kẻ đẹp đến nỗi khiến người ta phải đắm chìm trong nó, thầy nhìn đi những hoa văn này có phải rất đẹp đúng không?”

Phùng Trung Bảo giơ viên đá lên nhìn lại một lượt nữa, nhưng cho dù có nhìn thế nào thì cũng không thể hiểu được làm sao để thấy được cái đẹp của viên đá. Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của học sinh, mà tác giả của nó lại là Lâm Thanh Âm người đã có những đột phá cực kỳ xuất sắc trong thời gian huấn luyện, điều này khiến cho anh cảm thấy cực kỳ hãnh diện trước các giáo quan khác, vì thế không thể vì điều này mà đi đả kích lại sự tích cực của Lâm Thanh Âm được.

Phùng Trung Bảo gật đầu như thật: “Đúng là đẹp thật đó!”

Lâm Thanh Âm không thể nhịn mà phì cười, đúng lúc này đột nhiên có một binh sỹ chạy đến trước mặt Phùng Trung Bảo, Phùng Trung Bảo tiện tay nhét viên đá vào trong túi áo ngực, sau đó cùng viên binh sỹ đi ra một phía nói chuyện, sau đó vội vàng chạy bộ rời đi.

Khương Duy nhìn theo bóng dáng của Phùng Trung Bảo, có chút lo lắng hỏi: “Anh ấy sẽ không sao chứ?”

Lâm Thanh Âm lườm anh một cái: “Đồ đệ, ngươi cũng to gan nhỉ, dám coi thường bùa hộ thân của ta sao?”

***

Thông thường huấn luyện cho sinh viên đều là các sỹ quan cấp thấp, còn cấp bậc Đại đội trưởng gần như rất ít, Phùng Trung Bảo lần này đến làm công tác giáo quan chủ yếu là muốn xem xem liệu có hạt giống nào tốt để tham gia quân đội được hay không.

Nếu như không tình hình đặc biệt thì Phùng Trung Bảo sẽ chỉ huy bọn họ đến khi kết thúc kỳ học quân sự, nhưng không ngờ rằng mới huấn luyện được có một tuần thì Phùng Trung Bảo đã nhận được nhiệm vụ khẩn cấp. Anh chạy rất nhanh về văn phòng để nhận điện thoại, sau đó nhanh chóng lên xe đã được chuẩn bị sẵn cho mình để rời khỏi khu huấn luyện, trở về doanh trại quân đội.

Do sự việc cấp bách nên Phùng Trung Bảo còn không kịp về phòng ký túc, sau khi tập hợp với các chiến sỹ cùng đại đội thì lập tức lên xe tải, còn lá bùa hộ thân anh nhét trong túi áo ngực đã bị anh quên sạch sẽ.

Phùng Trung Bảo đi thực hiện nhiệm vụ, nhưng việc huấn luyện không thể dừng được, lớp của Lâm Thanh Âm sau khi được nghỉ ngơi vui vẻ khoảng nửa tiếng thì giáo quan mới đã tới. Giáo quan mới nhìn thấy đám sinh viên đang ung dung tự tại ngồi dưới bóng râm trêu cười lớp khác liền trực tiếp dẫn bọn họ ra khu vực ba trăm mét vượt chướng ngại vật, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng nói cho bọn chúng biết thử thách sắp phải đối mặt: “Tiếp theo chúng ta tập luyện chạy ba trăm mét vượt chướng ngại vật!”

Đám sinh viên mặt mũi ngơ ngác nhìn vào các chướng ngại vật của nội dung ba trăm mét vượt chướng ngại vật, bên dưới hai sợi dây thừng trơ trọi kia lại có một hào nước là để làm gì? Liệu có phải bắt bọn họ đu dây thừng bay qua hào nước không? Lại còn bức tường làm bằng lốp xe cao gần bốn năm mét nữa, chuyện này rõ ràng là để luyện tập sự dũng cảm rồi, nếu như không may ngã xuống mặt tiếp đất thì phải làm thế nào? Nếu như vậy rõ ràng là tồn tại rủi ro bị huỷ hoại dung nhan rồi còn gì! Cả bức tường cao hai mét kia nữa, với độ cao như này bọn họ có mệt đứt hơi cũng chắc gì đã trèo qua được chứ!

Chỉ riêng mấy thứ đó vẫn chưa là gì, vẫn còn một đống hạng mục khác sau đó như là thang mềm tết bằng dây thừng, chướng ngại vật cầu độc mộc, chướng ngại vật thang nghiêng v.v.. Chỉ cần trông thấy những chướng ngại vật này là đám sinh viên đã thấy tuyệt vọng rồi, căn bản không thể nào thực hiện được.

Viên giáo quan mới cũng không hy vọng đám sinh viên có thể thực hiện được những nội dung này, ví dụ như các hạng mục khó như cọc ngang, tường cao thì đám trẻ có khi trèo cũng không trèo lên được, chứ đừng nói là có thể vượt qua được. Gọi đám trẻ qua đây cũng chỉ nhằm mài dũa tính cách của bọn chúng, ai bảo chúng trong lúc xem các lớp khác tập luyện lại cười như không coi ai ra gì nữa.

Giáo quan huấn luyện Trịnh mới tới chỉ vào các hạng mục phía sau, trên miệng nhếch lên một nụ cười: “Đây là nội dung ba trăm mét vượt chướng ngại vật mà thường ngày chúng tôi vẫn đang luyện tập, các em ai xung phong thực hiện đầu tiên đây?”

Cả đám sinh viên nghe thấy vậy thì không chịu nổi gào lên: “Sỹ quan chỉ huy ơi cái này khó quá đi, bọn em thật sự là không thể làm được đâu!”

Thực sự là quá khó với đám trẻ, giáo quan Trịnh thậm chí đến giờ vẫn nhớ được cảnh tượng nước mắt nước mũi dầm dề khi lần đầu tiên anh thực hiện tập luyện hạng mục này, như bản thân anh cũng phải mất tới nửa năm luyện tập mới có thể vượt qua được bài huấn luyện ba trăm mét vượt chướng ngại vật này lần đầu tiên.

Trông thấy cảnh tượng cả đám sinh viên đang kêu khóc gào thét thảm thiết, giáo quan Trịnh dường như thấy được hình ảnh của chính mình khi đó, cười tươi đến mức có thể nói giống như đạt được sự vui sướng trong cả thể xác lẫn tinh thần vậy, anh cố tình khích tướng chúng bằng lời nói: “ Ai muốn thử sức không? Nếu như ai có thể vượt qua ngay lần đầu tiên thì tôi sẽ đồng ý cho người đó được nghỉ phép một ngay, nguyên cả ngày mai đều không cần phải huấn luyện nữa, tôi cho phép người đó ở trong ký túc nghỉ ngơi.”

Vốn dĩ đang ngơ ngác thả trôi tâm hồn đi nơi khác thì khi nghe đến câu này của giáo quan mắt Lâm Thanh Âm lập tức sáng lên, vặn người kêu “rắc” một tiếng rồi đứng thẳng người lên: “Giáo quan lời của thầy vừa nói là thật chứ ạ?”

Giáo quan Trịnh nhìn theo hướng của âm thanh vừa cất lên liền nhìn thấy Lâm Thanh Âm đang đứng ở đầu hàng, dáng người cao ráo khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, có nhìn thế nào thì cũng không giống như người có thể chịu khổ được, ngược lại giống như kiểu chạm vào là ngã xuống ngay được.

Giáo quan Trịnh khoanh hai tay lại nói với vẻ xem nhẹ: “Trong quân đội không có lời nói đùa, nam sinh vượt qua được nghỉ một ngày, nữ sinh vượt qua được nghỉ hai ngày! Tôi nói lời là giữ lời!”

Lâm Thanh Âm cười hihi, xắn tay áo lên vài gấp, sau đó giơ cánh tay của mình lên: “Giáo quan em muốn thử xem sao!”

Vừa rồi trong khi các lớp khác đang phải thực hiện huấn luyện, lớp của Lâm Thanh Âm do giáo quan chỉ huy nhận nhiệm vụ gấp phải rời đi, trong thời gian giáo quan mới của lớp vẫn chưa tới thì đám sinh viên ngồi trong bóng râm uống nước ngâm ca, các lớp khác phải đứng dưới nắng tập đi đều bước nhìn thấy vậy thì tức đến ngứa ngáy răng lợi. Giờ đây khi thấy lớp Lâm Thanh Âm bị đưa đến sân huấn luyện ma quỷ, giáo quan các lớp khác với tư tưởng báo thù mạnh mẽ đã đưa lớp của mình phụ trách đi tới đó, xếp hàng đứng xem cảnh tượng thảm hại của lớp Lâm Thanh Âm, đồng thời cũng lợi dụng nó để giết gà doạ khỉ, nhằm nói cho đám sinh viên biết nếu không chịu khó tập luyện đi đều bước thì tất cả sẽ được chuyển sang tập luyện hạng mục ba trăm mét vượt chướng ngại vật này.

Lâm Thanh Âm dơ tay nói muốn thử sức, các sinh viên đứng xung quanh lập tức quay sang nhìn cô, những bạn trai đứng gần có thể nhìn rõ được khuôn mặt của Lâm Thanh Âm thì không chịu được chỉ muốn huýt sáo lên, tại sao lại có người vừa trắng vừa xinh như vậy chứ!

Mấy bạn nữ nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Thanh Âm thì cũng cực kỳ mê mẩn, cho dù bọn họ hàng ngày đều xoa lên người một lớp kem chống nắng dày cộp thì chỉ cần qua một buổi sáng tập luyện khi trở về ký túc xá thì mặt mày ai ai cũng đều đỏ ửng lên, kem chống nắng căn bản không thể chịu được khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời ở cường độ lớn, trong khoảng thời gian lâu như vậy được.

Cuối cùng cũng có một cô bé không kìm được, thì thầm với bạn gái bên cạnh: “Cậu nói xem nếu chúng ta hỏi bạn ý sử dụng nhãn hiệu kem chống nắng nào thì liệu bạn ý sẽ nói cho mình biết không nhỉ?”

Cô bạn đứng cạnh lắc đầu đăm chiêu: “Hôm trước tớ đã phát hiện ra cô ấy rồi, buổi tối vào thời gian tắm rửa tớ còn cố ý đi hỏi cô ý, cố ấy nói chả dùng loại nào cả!”

Cô bé có chút không vui bĩu bĩu môi: “Cô ấy lại ích kỷ vậy sao? Chỉ hỏi mỗi cái nhãn hiệu của kem chống nắng thôi mà có cần thiết phải như vậy không chứ?

“Cũng không phải là ích kỷ đâu, là thật đó!” Cô bạn bên cạnh chán nản thở dài: “Lúc đi về phòng tớ có đi qua phòng ký túc của bạn ý, đúng lúc đó gặp ngay một người bạn học của mình ở trong phòng đó đi ra, tớ vội vàng kéo bạn ý ra hỏi han tình hình. Nhưng người bạn của mình nói cái bạn Lâm Thanh Âm đó không những không xài kem chống nắng, mà người ta đến ngay cả kem dưỡng da cũng không dùng luôn, chỉ lấy nước lã rửa rửa mặt rồi lấy khăn mặt lau qua là được rồi.”

Cô gái bất giác mím môi lại: “Người so với người đúng là làm người ta tức chết đây mà!”

Người được bao nhiêu bạn nữ ngưỡng mộ Lâm Thanh Âm bước ra khỏi hàng đi đến phía trước đội ngũ, giáo quan Trịnh đánh giá lại cô một lượt nữa rồi quay đầu lại nhìn nội dung đu dây thừng đôi qua hào sâu rộng ba mét, có thành ý tốt nhắc nhở cô: “Nếu em định lên kế hoạch lấy lí do là rơi xuống hào nước để xin nghỉ thì tôi khuyên em đừng nghĩ đến nó nữa, chuyện khác tôi không dám khẳng định, chứ quần áo rằn ri tôi có thể tìm cho em hẳn một trăm bộ để thay luôn, em có ngã xuống nước thoải mái tôi cũng có đủ quần áo cho em thay nhé.”

Lâm Thanh quay sang nhìn hào nước, có chút khó hiểu nhíu mày lại: “Tại sao lại phải rơi xuống hào nước ạ? Em nhảy qua luôn không được sao?”

Giáo quan Trịnh bị Lâm Thanh Âm trọc tức đến phì cười: “Vậy được thôi, em lên đi!”

Giáo quan Trịnh dẫn Lâm Thanh Âm đến vị trí xuất phát chỉ đường cho Lâm Thanh Âm: “Từ vị trí này nhảy qua bên kia vượt qua tất cả các chướng ngại vật sau đó chạy quay lại theo đường cũ để trở về là được.”

Giáo quan Trịnh đưa đám sinh viên tới đây chủ yếu muốn để đả kích bọn chúng, đừng nói là Lâm Thanh Âm, có là sinh viên cao nhất vạm vỡ nhất trong số họ thì trong mắt anh cũng không thể nào vượt qua được hạng mục ba trăm mét vượt chướng ngại vật này được, vì thế anh không tiến hành giảng giải cũng không thực hiện thị phạm, để cho cô tự do chạy, tự mình cô dày vò mình!

Lâm Thanh Âm thậm chí không cần thực hiện tư thế xuất phát, nhưng sau khi giáo quan Trịnh hô “Chuẩn bị, chạy!”, cô liền lao lên với tốc độ nhanh đến nỗi khiến giáo quan Trịnh phải giật mình, tốc độ lao lên này cũng không kém gì tốc độ các chiến sỹ xuất phát trong lúc huấn luyện cả.

Nội dung đu dây thừng đôi qua hào nước là sử dụng hai bàn tay nắm chặt lấy sợi dây thừng dày dặn để đu qua hào nước dài năm mét rồi đáp xuống đầu bên kia hào nước, khi Lâm Thanh Âm chạy tới đầu bên này của hào nước cô cũng đưa tay ra nắm lấy dây thừng, chỉ có điều cô không sử dụng hai tay để nắm dây thừng mà chỉ sử dụng có một tay nhẹ nhàng nắm lấy dây thừng rồi đu sang đầu hào bên kia một cách nhẹ nhàng, dường như không hề mất một chút sức lực nào cả.

Giáo quan Trịnh ngẩn người ra, không ngờ rằng cô bé này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ, tố chất sức khoẻ cũng tuyệt với thật.

Nhưng sự kinh ngạc vẫn chưa kết thúc, tiếp theo là chạy liên tục qua mấy bức tường thấp tầm một mét nối tiếp nhau, Lâm Thanh Âm do dự một chút rồi dùng hai chân bật lên cùng lúc, nhảy qua như nhảy bậc thềm vậy, sau đó lại tiếp tục chạy rồi lại tiếp tục bật nhảy …

Mấy giáo quan đứng xung quanh nhốn nháo cả lên, đúng là đã nhảy qua rồi, nhưng khi bọn họ nhảy qua là sử dụng tư thế nhảy vượt rào, chứ không có ai nhảy theo kiểu bật cùng lúc hai chân như vậy cả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dường như tư thế nhảy này còn khó hơn tư thế của bọn họ thật.

Cho dù Lâm Thanh Âm không nhìn thấy biểu cảm của mấy vị giáo quan này nhưng cô cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ, khi cô chạy tới chỗ bức tường cao mấy đầu ngón chân vừa chạm đất, thân người cô lập tức bật lên tới phần trên của bức tường, sau đó nhẹ nhàng dùng tay dựa nhẹ lên mặt tường để bay người vượt qua cả bức tường; tới nội dung vượt cầu độc mộc dài năm mét cô cũng không giảm tốc độ, cô chạy với tốc độ như khi chạy một trăm mét để vượt qua cầu độc mộc, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là nội dung cuối cùng vượt qua hào sâu, đang lý ra là nhảy xuống hào sâu khoảng hai mét sau đó lại trèo lên, nhưng Lâm Thanh Âm nhón chân lên một cái là nhẹ nhàng nhảy qua được cả hai mét chiều dài của hào sâu rồi…

Khương Duy đang đứng trong đám đông quan sát không chịu được lấy tay che mặt, tiểu sư phụ người bộc lộ có phải là nhiều quá rồi không.

Lâm Thanh Âm chạy đến điểm cuối rồi từ bên cạnh chạy về là được, nhưng đứa trẻ ngốc nghếch không nắm được quy định lại một lần nữa lần lượt vượt qua các chướng ngại vật, cũng có thể là do chạy sung quá, cuối cùng khi vượt qua hào nước dài năm mét thì cô còn không thèm đu dây nữa, nhón chân một cái liền nhảy qua hào nước về đầu bên này, chạy một mạch thẳng tới trước mặt giáo quan Trịnh, hào hứng nói: “Giáo quan, em được nghỉ hai ngày phép rồi đúng không ạ?”

Nhìn thấy cô bé vẫn hít thở bình thường, không chảy một giọt mồ hôi nào cả, giáo quan Trịnh gật đầu với trạng thái tinh thần vẫn đang hoảng hốt, đợi sau khi hoàn hồn lại thì Lâm Thanh Âm đã vui vẻ nhảy chân sáo rời đi mất rồi.

Giáo quan Trịnh: có chút nghi ngờ về cuộc sống.

Học sinh xung quanh: cực kỳ nghi ngờ về cuộc sống.

***

Lâm Thanh Âm vừa ngân nga hát rời khỏi sân huấn luyện, Khương Duy vội vàng đi theo sau cô, nói nhỏ với cô: “Tiểu sư phụ, vừa rồi ngài thể hiện bản lĩnh sắp ngang bằng với lính đặc chủng rồi đó.”

Lâm Thanh Âm không biết lính đặc chủng là gì, nhưng nghe thì có vẻ rất là lợi hại, cô lập tức có chút bất lực mà thở dài: “Tôi cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép vậy ý chứ!”

Dù sao thì cô cũng đã luyện qua trúc cơ rồi, giai đoạn trúc cơ chính là chính thức bước chân vào con đường tu tiên, đừng nói là những chướng ngại vật như thế này, ngay cả việc bay ngược gió thì đối với cô cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ có điều Lâm Thanh Âm cũng biết rằng ở thế giới này việc xem quẻ bói xem phong thuỷ còn có thể được, những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của người thường tuyệt đối không được thực hiện, cô không hề muốn tự chuốc rắc rối cho bản thân mình.

Khương Duy đi theo sau Lâm Thanh Âm về ký túc xá, đưa mắt nhìn vào đống chăn màn trong phòng ký túc cũng thấy khá ngay ngắn, chỉ có điều phần lớn là không phù hợp với quy định. Nghĩ tới việc Lâm Thanh Âm bình thường không hề có thói quen làm việc nhà, Khương Duy chỉ vào cái giường có chăn màn được gấp không đúng quy tắc nhất hỏi: “Tiểu sư phụ, đây là giường của ngài có đúng không?”

“Đoán không đúng tẹo nào cả!” Lâm Thanh Âm ném cho Khương Duy một cái nhìn chê bai: “Vận khí hơn người để làm gì, thể chất đặc biệt cũng để làm gì, không có một chút thiên phú nào trong lĩnh vực xem bói, căn bản không thể kế thừa được chút gì của ta cả, nếu như trong quá khứ thì anh căn bản không thể được coi là đệ tử chân truyền của ta được.”

Khương Duy không biết nên khóc hay cười nữa: “Tiểu sư phụ, tôi lớn hơn sư phụ bốn năm tuổi đó, cứ cho là tôi có khả năng thiên bẩm thì cũng không có cách nào kế thừa được y bát của người đâu.”

Cũng may là Lâm Thanh Âm không hề hi vọng Khương Duy sẽ học xem bói, cậu bé dương cực Quả Quả mới được cô coi là đệ tử kế thừa y bát của mình. Lâm Thanh Âm chỉ vào giường của mình nói: “Chiếc giường cạnh cửa sổ là của ta.”

Khương Duy nhìn thấy chiếc đệm được vuốt phẳng phiu không hề có một vết gấp nào rồi cả chiếc chăn được gấp đúng như tiêu chuẩn quy định thì lập tức thấy rất kinh ngạc, có đôi chút không dám tin vào mắt mình nhìn sang Lâm Thanh Âm: “Tiểu sư phụ, mới có một tuần không gặp mà kỹ năng sống của sư phụ đã tiến bộ như vậy rồi sao!”

Lâm Thanh Âm có chút chột dạ sờ sờ lên mũi, đưa tay ra sờ lấy mấy viên đá bên dưới đệm. Khương Duy cảm thấy mắt bị hoa lên, đợi sau khi chớp mắt mấy cái thì đột nhiên phát hiện chiếc giường vốn dĩ gọn gàng giờ không còn nữa, chiếc đệm còn vết tích bị nằm lên vẫn còn, cái chăn thì cơ bản không gọi là gấp, chỉ giống như là được cuộn tròn vào vậy.

Khương Duy không nói lên lời nữa, hoá ra là vì không muốn gấp chăn màn nên sử dụng đá bày trận pháp ảo ảnh, kiểu sư phụ như thế này đúng là làm người ta phải khổ tâm mà!”

Lâm Thanh Âm họ nhẹ hai cái nói: “Món gấp chăn này khó quá, ta không thể học được!”

Khương Duy đành cam chịu ra thu dọn giường đệm, vừa vuốt phẳng lại đệm vừa nặng nề thở dài: “Tiểu sư phụ, người nói xem nếu người không biết trận pháp thì phải làm thế nào đây?”

Lâm Thanh Âm cười hihi: “Có việc gì đã có đệ tử lo liệu, vì thế chuyện này đành nhờ ngươi vậy!”

Việc Lâm Thanh Âm vượt qua nội dung ba trăm mét vượt chướng ngại vật một cách thần kỳ đã lan truyền khắp cả khu doanh trại huấn luyện, không chỉ có đám sinh viên ngưỡng mộ với cô, ngay cả các giáo quan cũng không khỏi thảo luận riêng với nhau, ai cũng thấy rằng cô sinh viên này có thể chất quá tốt.

Giáo quan Trịnh thông qua các giáo quan khác biết được rằng Lâm Thanh Âm cũng có thể hiện xuất sắc trong các nội dung huấn luyện cơ bản khác, vì thế anh rất muốn biết biểu hiện của cô trong các nội dung hạng mục khác như thế nào. Chỉ tiếc là trong quân đội không có lời nói đùa, tự mình nói ra là cho phép nghỉ phép hai ngày, vì thế cho dù anh có nóng lòng thế nào cũng vẫn phải đợi kỳ phép ngắn của cô kết thúc đã. Còn các sinh viên khác thì cực kỳ ngưỡng mộ Lâm Thanh Âm, đặc biệt là lúc xếp hàng vào nhà bếp ăn cơm mọi người thì ai cũng có một khuôn mặt đỏ bừng bóng nhờn dầu sau một ngày dài phơi nắng, nhìn thấy Lâm Thanh Âm cả người mát mẻ sạch sẽ thì ai cũng thấy ghen tức như vừa ăn cả một quả chanh vậy. Rõ ràng đều là sinh viên năm nhất, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ.

Thực ra Lâm Thanh Âm cũng không phải là nghỉ ngơi trong phòng cả ngày, cô lên ngọn núi phía sau khu huấn luyện tìm lấy một chỗ mát mẻ rồi bày ra trận pháp tụ linh khí để ngồi thiền tu luyện. Linh khí ở đây có vẻ dồi dào hơn những chỗ khác lại có cả long khí, tuy không thể so với kiếp trước nhưng so với hiện tại thì nơi này cũng có thể coi là bảo địa có phong thuỷ tốt rồi.

Khương Duy tới đây chủ yếu là để xem tình hình sinh viên trong lớp, ban ngày sinh viên đi huấn luyện hết nên anh cũng không có việc gì, vì thế cũng ngồi thiền trong trận pháp mà Lâm Thanh Âm bày ra, đợi đến thời gian lại đi ra lượn một vòng cho người khác nhìn thấy, rồi làm những việc phải làm, không hề bỏ lỡ việc nào.

Có Lâm Thanh Âm giảng giải về đạo pháp, Khương Duy tiến bộ rất nhanh, một ngày như vậy có hiệu quả gần như thời gian anh tự tu luyện một tháng vậy. Cứ tiếp tục như thế này, không tới ba tháng thì tu vi của Khương Duy đã có thể vượt qua Vương béo rồi.

Lâm Thanh thấy vậy không khỏi thở dài, Vương béo so với người bình thường đã được coi là cực kỳ có phúc rồi, nhưng chỉ cần so sánh với Khương Duy thì lập tức trở thành cỏ rác.

Khương Duy đang học thạc sỹ, trong lúc thực hiện việc trợ lý phụ đạo viên thì anh cũng không hề lơi là việc học tập của mình. Hai ngày cuối tuần ở trong khu huấn luyện xong thì Khương Duy cùng với các trợ lý khác lại đi xe về trường để lên lớp. Còn Lâm Thanh Âm cũng đã kết thúc hai ngày phép ngắn ngủi của mình, bị giáo quan Trịnh lôi về sân huấn luyện với vẻ mặt xanh ngắt.

Lâm Thanh Âm không hề vui vẻ gì vẫn cố gắng tranh cãi đến cùng: “Không phải đã nói là cho nghỉ hai ngày sao, đáng ra đến mười một giờ trưa nay mới đúng đủ thời gian hai ngày mà.”

Giáo quan Trịnh cực kỳ rầu rĩ, tuy tố chất của Lâm Thanh Âm rất tốt, nhưng cô bé này lại lười quá, cứ như vậy làm sao có thể tuyển vào quân đội được đây?

Chương kế tiếp