Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 10

Cuối cùng Điền Vũ Kha đã giúp Dương Tam đăng ký, thời gian tuyển chọn được ấn định là ngày 14 tháng 8. Nếu được chọn, việc ghi hình chương trình có thể bắt đầu vào ngày 20 tháng 8. Theo những gì Điền Vũ Kha nói, có ít nhất bốn mươi người đã ghi danh, trong đó có bảy tám người cạnh tranh rất khốc liệt.

Dương Tam rất bình tĩnh, ít nhất có Tiểu Kim ở đây, là cá koi, nếu không thể mang đến may mắn sao có thể gọi là cá koi được.

Ngày 14 tháng 8, Dương Tam mặc một chiếc váy màu xanh nhạt vô cùng phấn khởi đi tham gia tuyển chọn, còn Tiểu Kim thì đang nghỉ ngơi ở nhà, hôm nay vận may của nó đều dồn hết vào chuyện này, cũng đã bị ép khô trông rất uể oải.

Như thường lệ, Điền Vũ Kha lái xe tới đón cô.

“A, cô không bôi kem chống nắng sao? Bên đó nắng lắm.”

Trong cuộc tuyển chọn này, ai cũng trang điểm tinh tế, nhưng Dương Tam thì ngược lại, chỉ để mặt mộc, thậm chí không tô son.

Dương Tam bình tĩnh nói: “Tôi thích ánh nắng."

Từ trước đến nay Dương Tam đều thích ánh nắng mặt trời, tu luyện dưới ánh mặt trời càng có hiệu quả hơn, còn về việc những yêu quái khác có như vậy hay không thì cô không biết. Nhưng không biết vì lý do gì mà cô không có cách nào trở về nguyên hình nên cô cũng không biết nguyên hình của bản thân mình là gì nữa. Cô đã từng suy đoán liệu nguyên hình của cô có phải là thực vật hay không, nhưng thực vật nhìn chung có vẻ không thích ăn thịt. Sau đó cô bình tĩnh lại, dù nguyên hình là gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức mạnh của cô.

Điền Vũ Kha cảm thấy rất ghen tị với Dương Tam, không bị cháy nắng, ăn mà không tăng cân, chắc chắn sẽ khiến nhiều minh tinh phải ao ước ghen tị.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì đã đến trường quay, khi đến nơi thì hầu hết các thí sinh đều đã đến, đủ loại, ngoại trừ một số người ưa nhìn, còn có một số người trông rất buồn cười được chia thành các nhóm nhỏ.

Dương Tam không biết ai trong số họ, cũng không có ý định làm quen với họ, cô luôn trò chuyện với Điền Vũ Kha.

Một lúc sau, phó đạo diễn đi tới, ông ta là người chịu trách nhiệm tuyển chọn, ông ta đeo kính gọng dày, hơi mập, mỉm cười, “Đầu tiên giới thiệu bản thân từ trái qua phải, sau đó lại nói bản thân am hiểu nhất cái gì."

“Tôi tên là Cao Vũ. Tôi giỏi dùng dao, đặc biệt là chạm khắc rau quả.”

“Tôi là Bạch Đồng, tôi giỏi thiết kế nhà ở."

Mọi người lần lượt nói về điểm mạnh của mình, nhìn thoáng qua có thể biết rằng tất cả họ đều đã xem chương trình cũng đã cố gắng hết sức để điểm mạnh của mình có liên quan đến chương trình.

Dương Tam là người cuối cùng, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi rất giỏi xem khí trời.”

“...”

Câu trả lời này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây giật giật khóe miệng, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc, nhìn khí trời? Ngay cả nhà khí tượng học cũng chưa chắc làm được, nếu có năng lực này, cô có thể trở thành nhân viên dự báo thời tiết được rồi.

Vẻ mặt phó đạo diễn ôn hòa nói: “Cô nhìn thời tiết bằng cách nào?”

Dương Tam nói: “Bằng mắt.”

Câu trả lời này cũng giống như không trả lời.

Cô dừng lại, nhìn lên bầu trời nói, “À, trong vòng mười lăm phút nữa trời sẽ mưa.”

Bây giờ mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh không có lấy một đám mây đen. Dự báo thời tiết thậm chí còn cho biết nửa tháng tới sẽ nắng liên tục. Mưa sao? Làm sao có thể được? Hơn nữa còn là mười lăm phút tới.

Một người nhịn không được cười ra tiếng, cho rằng Dương Tam tới đây chỉ là để mua vui cho mọi người mà thôi.

Dương Tam cảm thấy mình nói thật, rõ ràng nhìn thấy bóng dáng Lôi Mẫu trên đám mây, hôm nay nhất định sẽ mưa, nếu mười lăm phút nữa trời không mưa thì cùng lắm là cô sẽ nhắc nhỡ Lôi Mẫu thôi.

Phó đạo diễn nhìn vào danh sách mình đã ghi, giữ lại mười người trong số bốn mươi ba người, trong khi những người còn lại bị loại bỏ. Với tư cách là phó đạo diễn của chương trình, đương nhiên ông ta có thể biết được người nào có cảm giác thu hút hơn. Dương Tam tạm thời được lưu lại, nhưng chín người còn lại không ai coi cô là đối thủ, nếu trong vòng mười lăm phút mà trời không mưa, chắc chắn Dương Tam sẽ bị loại, trong mắt họ, khả năng cô ở lại là rất mong manh.

Mười phút sau, bầu trời quang đãng đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, thậm chí một tia sét xẹt ngang bầu trời.

Tất cả mọi người giống như bị ấn nút tạm dừng, há hốc miệng đứng yên tại chỗ.

Dương Tam làm ngơ trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đi đến mái hiên tìm chỗ trú mưa.

Cô vừa đứng dậy, những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, tiếng mưa xối xả đập vào lòng mọi người, phó đạo diễn kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi cuốn sổ - người mà Điền Vũ Kha để cử này cũng quá lợi hại đi ! Sau khi khiếp sợ thì là kích động, cái gì mà khắc hoa, cái gì mà thiết kế nhà ở! Làm sao có thể so sánh được với khả năng nhìn khí trời chứ!

Cô nói chắc chắn sẽ có mưa thì liền có mưa

“Cmn, trời đang mưa thật đấy!”

“Trời bắt đầu mưa sau 11 phút, thực sự là trong vòng 15 phút.”

“Cô ấy có phải là Thần Mưa không vậy?”

Sau khi nửa người dính mưa, họ vội vàng chạy đến mái hiên trú mưa, ánh mắt khi nhìn vế phía Dương Tam trở nên vi diệu, vốn dĩ coi Dương Tam như một trò cười, nhưng cuối cùng, chính họ mới là trò cười lớn nhất.

Thậm chí phó đạo diễn còn nói thẳng với Dương Tam: “Tôi chọn cô!”

Thật là một mánh lới quảng cáo hay! Nếu ông ta bỏ lỡ một tài năng như vậy, sau khi phát hiện ra tổng đạo diễn sẽ giết ông ta mất ra! Không có người có hậu trường nào có thể so sánh với rating của chương trình được.

Dương Tam vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh thường ngày, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Dường như việc trổ hết tài năng giữa hơn 40 người chỉ là chuyện nhỏ.

Phó đạo diễn ở bên cạnh vừa tấm tắc lấy làm lạ vừa gọi điện cho tổng đạo diễn để kể lại chuyện vừa rồi.

Những người khác thậm chí còn không có sức lực để ghen tị, muốn tìm nhiều người có tài năng giống mình thì ở ngoài kia có hàng ngàn hàng vạn nhưng nếu muốn tìm một người có thể nhìn được khí trời thì họ không thể tìm được một người trong trăm triệu người.

Một cô gái hỏi với giọng cung kính: “Cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu thế?”

Dương Tam nhìn đám mây, trên đó không có dấu vết của Lôi Mẫu nữa.

“Mưa sẽ tạnh trong vòng nửa tiếng nữa.”

Nửa giờ sau, mọi người nhìn về phía mặt trời lớn trên đầu, lần này bọn họ hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không phục không được.

Bạch Đồng cô gái vừa hỏi Dương Tam khi nào mưa sẽ tạnh, còn trao đổi số điện thoại với Dương Tam trước khi rời đi, cô ấy nói nhất định sẽ xem Dương Tam trong tập này của chương trình.

Phó đạo diễn mỉm cười lấy ra một bản hợp đồng, chuẩn bị cho Dương Tam ký, Dương Tam tuy chỉ quay hai tập nhưng cũng sẽ ký hợp đồng chính thức, cô nhìn lướt qua, có lẽ vì có thể dự báo thời tiết nên lương cũng cao hơn cô nghĩ, hơn 10 vạn tệ, tiền đặt cọc là 2 vạn tệ.

Dương Tam nghĩ tốt nhất là nên thể hiện khả năng của mình trong chương trình thu hút một số khách hàng.

Sau khi cô ký tên, sự việc gần như đã đạt được sự đồng thuận.

Điền Vũ Kha cũng rất vui mừng, Dương Tam là được cô ấy đề cử, nếu chương trình có hiệu quả tốt, cô ấy cũng sẽ có ấn tượng tốt hơn trước mắt đạo diễn, đồng thời cô ấy cũng thành công giúp đỡ Dương Tam.

Sau khi sự việc giải quyết xong, Dương Tam đang định quay về thì một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ đi tới, nói với phó đạo diễn: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Hiển nhiên người này cũng muốn tham gia tuyển chọn, đối với chuyện này dường như cô ta rất chắc chắn, mặc dù đến muộn một giờ nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm.

Phó đạo diễn nở nụ cười: “Xin lỗi, Lý tiểu thư, chúng tôi đã chọn xong người rồi.”

Lý tiểu thư có vẻ sửng sốt, “Tôi còn chưa đến mà các người đã tuyển được người rồi?”

Giọng điệu nghe như thể tổ chương trình đã làm gì đó tội ác tày trời không thể dung thứ.

Phó đạo diễn nói: “Bởi vì cô đến muộn, chúng ta coi như cô chủ động bỏ cuộc.”

Lý tiểu thư nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp gọi điện cho chỗ dựa của mình: “ Văn Giác, tổ tiết mục đột nhiên đổi ý. Không phải đã nói là quyết định rồi sao?”

Phó đạo diễn đối với việc này rất bình tĩnh, không hề sợ Lý tiểu thư gọi cho chỗ dựa của mình.

Dương Tam cũng vô cùng thích thú ở lại xem kịch.

Một lúc sau, chỗ dựa của Lý tiểu thư, Doãn Văn Giác đến.

Lý tiểu thư vừa nhìn thấy bạn trai liền đi tới nói: “Anh phải làm chủ thay em.” Sau đó, cô ta bắt đầu phàn nàn, thổi gió bên gối.

Doãn Văn Giác lơ đãng nghe, trong lòng có chút chán ghét, anh ta chỉ hứa cho cô ta một cơ hội, nhưng lại không hứa đảm bảo cô ta sẽ được chọn.

Anh ta nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Dương Tam, anh ta sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng.

"Đại sư! Không ngờ lại gặp cô ở đây! Tôi đã tìm cô lâu lắm rồi!" Anh ta hất tay Lý tiểu thư ra, dùng giọng điệu nịnh nọt chạy về phía Dương Tam.

Lúc này, dường như Dương Tam đã nhìn thấy cái đuôi đang vẫy sau lưng mình.

Chương kế tiếp