Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 11

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng lôi ra khỏi đầu mình ký ức về thanh niên này. À, là anh ta! Dù sao thì sợi dây chuyền vàng lấp lánh trên cổ anh ta quả thực rất ấn tượng.

Cô bình tĩnh nói: “Là anh à.”

Thái độ bình tĩnh tạo thành sự tương phản rõ rệt với sự phấn khích của Doãn Văn Giác.

Mà ở trong lòng Doãn Văn Giác, điều này cũng bình thường, cô gái trước mặt tuy rằng nhìn còn trẻ, nhưng lại là cao thủ thật sự! Có chút kiêu ngạo là đương nhiên, thậm chí bởi vì đối phương còn nhớ tới anh ta, anh ta cực kỳ vui vẻ.

Bất cứ ai cũng có thể thấy tâm trạng anh ta vui vẻ đến dường nào.

Phó đạo diễn dù bận vẫn ung dung đứng bên cạnh xem kịch, nhìn thấy sắc mặt Lý tiểu thư tái mét, không khỏi vui vẻ: “ Doãn thiếu gia, không phải cậu đến đây để làm chủ thay bạn gái mình sao?”

Doãn Văn Giác lắc đầu: “Tôi chỉ tới nhìn xem mà thôi.”

Lý tiểu thư tức giận đến mức nói: “Anh, anh một chân đạp hai thuyền!”

Doãn Văn Giác vội vàng phủ nhận nói với khuôn mặt chính trực: "Làm sao có thể? Làm sao tôi xứng với đại sư được chứ! Cô nói xấu tôi thì không sao, nhưng cô không thể bôi nhọ danh tiếng của đại sư." Cho dù là ai nghe lời nói của anh ta cũng biết chắc chắn xuất phát từ nội tâm.

Lý tiểu thư không phải kẻ ngốc, ngay cả Doãn Văn Giác cũng có thái độ như vậy, cô ta không đắc tội nổi, mặc dù im lặng nhưng trong lòng vẫn có chút hối hận.

Khóe miệng Điền Vũ Kha giật giật, đường đường là Doãn đại thiếu gia uy nghiêm của nhà họ Doãn lại biến thành fan cuồng trước mặt Dương Tam.

Sau khi phó đạo diễn xem trò hay đủ rồi, ông ta nói với Doãn Văn Giác: “Ban đầu, vì mặt mũi của cậu, tổ tiết mục của chúng tôi đã cho cô ta một cơ hội, nhưng cuối cùng cô ta lại đến muộn một tiếng. Lúc chúng tôi tuyển chọn xong, cô ta lại đến gây sự nữa. Nếu không phải Doãn thiếu gia, tôi đã sớm đuổi cô ta ra ngoài rồi."

Ông ta khịt mũi, không vui liếc nhìn Lý tiểu thư.

Doãn Văn Giác cũng khẽ cau mày, anh ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

"Tôi hiểu rồi." Anh ta gọi điện bảo tài xế đưa bạn gái về, đồng thời xin lỗi phó đạo diễn, phó đạo diễn không để bụng mà càng tò mò về thái độ của Doãn Văn Giác, hỏi: “Tại sao cậu lại gọi Dương Tam là đại sư?”

Doãn Văn Giác liếc nhìn Dương Tam, thấy cô không phản đối nên kể lại rõ mười mươi những gì Dương Tam nói đã cứu mạng anh ta, sau đó anh ta cũng điều tra và phát hiện ra chủ nhân của chiếc xe chạy quá tốc độ như vậy là do hút ma túy, suýt chút nữa liên lụy đến anh ta.

Phó đạo diễn sửng sốt, ánh mắt nhìn Dương Tam càng thêm kính trọng, khó trách Doãn Văn Giác lại có thái độ như vậy, một vị thần chân chính có thể đoán trước vận mệnh tốt xấu, kính trọng như thế cũng không có gì quá đáng. So với chuyện này, Dương Tam có thể dự báo thời tiết là thì cũng chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.

Phó đạo diễn đang nghĩ đến việc chăm sóc đại sư một chút khi ghi hình chương trình, để có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp với cô.

Doãn Văn Giác nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn đại sư đàng hoàng về chuyện lần trước. Hôm nay tôi mời cô ăn cơm có được không?”

Có người mời, ăn chùa mà ngu gì không ăn, Dương Tam khẽ gật đầu đồng ý, Doãn Văn Giác xuất thân từ một gia đình giàu có, thông qua sự giới thiệu của anh ta, nói không chừng có thể sẽ thu hút được những khách hàng giàu có.

Doãn Văn Giác vui mừng khôn xiết, đầu tiên anh ta hỏi Dương Tam xem có kiêng món gì hay yêu thích món nào không, sau đó gọi điện đặt hàng, thậm chí còn mời cả phó đạo diễn và Điền Vũ Kha.

Ăn xong, phó đạo diễn rời đi trước, còn Doãn Văn Giác đưa Điền Vũ Kha và Dương Tam trở về.

"Không ngờ đại sư cũng có hứng thú với giới giải trí." Doãn Văn Giác thở dài, “ Nhà chúng tôi cũng quen biết mấy ông chủ công ty giải trí, nếu cô muốn ký hợp đồng, tôi có thể giúp.”

Dương Tam lắc đầu, “Không có hứng thú.”

Nếu không có việc gì thì tiến vào làng giải trí làm gì, khổ cực như một con trâu.

Điền Vũ Kha nhẹ nhàng cười nói: “Đại sư là vì Từ Đại Thần mới tham gia.”

Đột nhiên Doãn Văn Giác hiểu thì ra là đu idol! Nhà họ Doãn chủ yếu sản xuất các sản phẩm điện tử cao cấp, anh ta đang phân vân liệu mình có nên để Từ Xuân Thâm và Dương Tam cùng nhận đại ngôn hay không, như vậy, hai người họ có thể quay quảng cáo chung với nhau rồi.

Dương Tam không biết suy nghĩ của Doãn Văn Giác, nếu không cô sẽ cảm thấy trong chuyện này có một sự hiểu lầm lớn. Chuyến đi hôm nay đã mang lại rất nhiều lợi ích, một mặt là cô đã thành công tham gia gameshow, mặt khác, Doãn Văn Giác đã đặc biệt tặng cô một món quà để bày tỏ lòng biết ơn. Một thẻ ngân hàng, tuy không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng xét theo mức chi tiêu xa hoa của anh ta thì chắc chắn sẽ không ít.

Chỉ là trước khi Doãn Văn Giác đưa Dương Tam trở lại, một cuộc điện thoại đã gọi đến. Vì người gọi là ba anh ta nên bắt buộc phải nghe máy.

“À, vâng, con đang định đưa đại sư về đây.”

“Hả? Biệt thự ở nhà cậu có vấn đề gì à? Được rồi, để con hỏi xem.”

Với thính giác hơn người của mình, Dương Tam đã nghe đại khái toàn bộ cuộc trò chuyện, vào năm ngoái cậu hai của Doãn Văn Giác đã mua một ngọn núi và dự định phát triển nó thành một khu nghỉ dưỡng. Trước đó mọi thứ đều ổn, nhưng trong hai ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Những chuyện như nửa đêm nhìn thấy bóng trắng, nghe thấy những tiếng khóc như có như không, mỗi sáng thức dậy nhìn thấy một vũng máu ở cửa, sáng nay cậu hai Lâm Trạch Hải của anh ta đi ra ngoài một chuyến, khi ông ta quay lại, ông ta bắt đầu nói mê sảng thậm chí còn ăn thịt gà vịt sống.

Ba của Doãn Văn Giác, Doãn Bình muốn mời cô đến xem một chút. Hôm trước vào giờ cơm trưa Doãn Văn Giác gọi điện cho ba để khoe rằng anh ta đã gặp đại sư nên lúc này mới muốn mời Dương Tam đến xem một chút.

Doãn Văn Giác vừa cúp điện thoại, Dương Tam đã gật đầu nói: “Vậy thì đến chỗ cậu của anh trước đi.”

Điền Vũ Kha cũng có chút hưng phấn, có thể tận mắt chứng kiến ​​những sự kiện thần bí này có thể coi như là nhìn thấy thêm việc đời.

Sơn trang kia có tên là sơn trang Phỉ Thúy, vì có một cái hồ trong xanh như ngọc lục bảo, lại là nơi có núi đẹp, nước trong vắt. Dương Tam xuống xe, nhìn khung cảnh của sơn trang này, không nhịn được nhưng khen ngợi.

“Mảnh đất này không tệ.”

Điền Vũ Kha tò mò hỏi: “ Nhìn thế nào?”

Dương Tam nói: “Đây là một nơi theo nguyên tắc minh đường tụ thủy. Nước chảy tụ ở minh đường, nước sạch trước nhà, nước đẹp ở sau nhà. Nghĩa là trước phú sau quý."

Điền Vũ Kha nghe thấy cái hiểu cái không, chỉ là cảm thấy không hề tầm thường.

Doãn Văn Giác gật đầu nói: “Cậu hai của tôi lúc đó đã mua mảnh đất này bỏ ra 100 vạn để mời một thầy phong thủy nổi tiếng đến thăm dò. Những gì ông ấy nói cũng giống như của cô.”

Dương Tam chỉ cười, quan trọng hơn là khí tức của vùng đất này mạnh hơn những nơi khác, cô là yêu quái, đối với điều này khá nhạy cảm, đương nhiên linh khí này còn không đến mức khiến cô ghen tị.

Doãn Văn Giác nhanh chóng đưa Dương Tam vào.

Bởi vì Lâm Trạch Hải gặp nạn, rất nhiều người thân, bạn bè đã đến gặp ông, vợ của Lâm Trạch Hải, Dương Vi đã hơn năm mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng không giấu được.

Lâm Trạch Hải bị trói vào một cây cột, liều mạng vùng vẫy, trong mắt hiện lên một tia đỏ nhạt nhàn nhạt.

Dương Tam nhìn sang, nhìn thấy bóng dáng của một con chồn khổng lồ mơ hồ hiện ra sau lưng Lâm Trạch Hải, cô nhướng mày, chẳng lẽ đây là do chồn tinh nhập vào sao?

Dương Vi nhìn thấy Doãn Văn Giác, lo lắng nói: “Văn Giác, đại sư mà cháu nhắc đến đâu?”

Bà nhìn quanh chỉ thấy Doãn Văn Giác dẫn hai cô gái trẻ đẹp vào. Bà hoàn toàn không nhìn thấy người được gọi là đại sư.

Dương Tam đã sớm quen với loại tình huống này, đối với những người này mà nói, trên mặt không có mấy nếp nhăn thì sẽ không được coi là đại sư.

Doãn Văn Giác nhìn Dương Tam đang đi về phía trước, những người trong phòng cảm thấy chỉ trong chốc lát, cô đã đi từ cửa đến trước mặt Lâm Trạch Hải.

Những ngón tay thon dài trắng nõn của Dương Tam chạm vào trán Lâm Trạch Hải, không chút do dự mà lan khí tức của mình ra.

Lâm Trạch Hải trực tiếp xù lông, thậm chí tóc ông ta còn dựng đứng lên như một con nhím, không, nói đúng hơn là con chồn tinh trong cơ thể ông ta đang xù lông.

Nhìn ông cậu thường ngày tao nhã lịch sự bây giờ lại dựng lên như một con nhím, Doãn Văn Giác không kìm được cười lớn, thành công nhận được một cái trừng mắt từ ba anh ta.

Trong miệng Lâm Trạch Hải truyền ra một tiếng thét chói tai, chồn tinh trong cơ thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm, vội vàng tránh xa ông ta.

Làm sao Dương Tam có thể cho nó cơ hội này trực tiếp bắt lấy linh hồn chồn tinh, trói nó lại rồi ném nó ra ngoài.

Một con chồn tinh khổng lồ giống như hổ xuất hiện ở khoảng không phía trước, đang ở đó run lẩy bẩy.

Mọi người há hốc mồm, một con chồn tinh lớn như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng lẽ là linh hồn sao? Bất quá chiêu này cũng thành công xóa đi nghi ngờ của mọi người.

Ba của Doãn Văn Giác, Doãn Bình, rất hài lòng: con trai ông đã chi nhiều tiền như vậy lần này xem như là hồi vốn rồi.

Dương Tam cau mày, trông cô cực kì khổ não.

Doãn Văn Giác thăm dò hỏi: “Xử lý nó rất khó sao?” Chắc là như vậy rồi, muốn đối phó một con chồn tinh to lớn như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dương Tam phục hồi tinh thần, bình tĩnh nói: “Không có, chỉ là tôi chưa bao giờ ăn thịt chồn, cũng không biết chế biến thế nào cho ngon.”

Con chồn trên mặt đất rõ ràng càng run rẩy dữ dội hơn.

Những người khác: “......”

Chương kế tiếp