Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 16

Trong mắt Từ Xuân Thâm, Dương Tam vẫn là một cô bé chưa từng bước chân vào làng giải trí, đây là lần đầu tiên cô tham gia gameshow nên khó tránh khỏi có chút vụng về, cô không chỉ là fan của anh, mà cô cũng đã giúp anh một chuyện lớn, lần này anh giúp lại cô xem như là đền đáp chút ân tình.

Nếu anh bày tỏ thái độ của mình trước mặt người khác, những người đó sẽ hiểu rõ mà cho cô mặt mũi.

Doãn Văn Giác ngước nhìn Dương Tam, không hổ là lão đại! Chỉ vừa lên tiếng liền ôm được một cái đùi to, cho dù anh ta có mời tổ chương trình đến bao nhiêu bữa tiệc, anh ta cũng không thể sánh với một câu nói của Từ Xuân Thâm.

Đối với Phương Đông Nguyệt mà nói, đây chẳng khác nào là tát vào mặt cô ta, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta cứng đờ trong giây lát, sau đó cô ta lại nở nụ cười quyến rũ, tự cho mình bậc thang thản nhiên nói: “Thì ra là bạn của Từ Đại Thần."

Từ Xuân Thâm không phủ nhận mà chỉ liếc nhìn Phương Đông Nguyệt, ánh mắt này rất bình thường, nhưng lại khiến Phương Đông Nguyệt có loại ảo giác những suy nghĩ trong lòng cô ta đều bị anh nhìn thấu, cô ta vô thức siết chặt nắm tay.

Lúc này, đạo diễn Chu của tổ tiết mục đi ra hòa giải: “Sắp đến giờ rồi. Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta lên thuyền trước đi. Hòn đảo mà chúng ta muốn đến lần này tên là đảo Huyền Nguyệt.”

Dương Tam âm thầm tìm kiếm đảo Huyền Nguyệt, nghe nói sở dĩ cái tên này được đặt như thế vì hình dạng của hòn đảo này giống với hình trăng lưỡi liềm.

Từ Xuân Thâm khẽ cau mày, “Có phải hòn đảo này nằm gần Mê Vực hay không?”

Đạo diễn Chu gật đầu, nhìn thấy những vị khách khác đang vô thức cau mày khi nghe đến từ "Mê Vực" liền an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi một con đường khác sẽ không bao giờ đi qua Mê Vực. Tôi vẫn rất yêu cái mạng nhỏ của mình.”

Mê Vực, quanh năm bị sương mù trắng bao phủ, không có con tàu nào lạc vào đó có thể sống sót, có thể nói là biển chết, từng có một số người không tin tà, nhưng đáng tiếc, cuối cùng không có ai dám mạo hiểm đi chứng minh.

Sở dĩ tổ chương trình chọn hòn đảo này vốn là muốn dựa vào Mê Vực để thu hút người xem gia tăng nhiệt độ cho chương trình.

Phó đạo diễn cũng nói: “Lộ trình của chúng ta cách biển ít nhất mười dặm, nhiều nhất chỉ có thể chụp màn sương trắng kia từ xa mà thôi."

Hai người giải thích như vậy, mọi người ít nhiều đều có thể tiếp nhận.

Điền Vũ Kha và Dương Tam xem giới thiệu về Mê Vực, Dương Tam có chút động tâm, nếu có cơ hội, cô rất muốn đến đó chơi, tuy nhiên, tổ tiết mục không thể mạo hiểm như vậy nên cô chỉ có thể tìm thấy thời gian riêng tự mình đi.

Không nói thêm lời nào nữa, mọi người lên thuyền lớn, từ đây đến đảo Huyền Nguyệt mất nửa ngày, nếu bây giờ khởi hành thì có thể đến kịp trước khi mặt trời lặn.

Đạo diễn Chu chạy đến chỗ Dương Tam, ho một tiếng: “Dương đại sư, ngài thấy thời tiết hôm nay thế nào?”

Mặc dù dự báo thời tiết cho biết tuần tới trời sẽ nhiều mây hoặc nắng nhưng đạo diễn Chu cảm thấy vẫn phải nhờ Dương Tam, một người có chuyên môn để yên tâm hơn.

Dương Tam ngẩng đầu nhìn trời, à, không có Lôi Công Lôi Mẫu, nhưng nếu vùng biển này ngàn năm không thay đổi thì hẳn là thuộc địa bàn của Đông Hải Long Vương.

Nếu như Đông Hải Long Vương tới làm mưa, cô thật sự có thể thương lượng với hắn một chút.

Cô bình tĩnh nói: “Trời nắng.”

Đạo diễn Chu lập tức buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

Phương Đông Nguyệt đi tới trước mặt cô, cười nói: "Cô còn biết xem thời tiết sao." Bây giờ cô ta trông rất hiền lành gần gũi, dường như không giống cái người đã chèn ép Dương Tam trước đó.

Dương Tam liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt dừng lại phía sau cô ta, đột nhiên mỉm cười nói: “Ngoài nhìn tướng, tôi còn có thể nhìn người, ví dụ như đứa trẻ phía sau cô.”

Hô hấp Phương Đông Nguyệt nhất thời trở nên không ổn định, hai mắt hơi mở to, sau đó miễn cưỡng nói: “Trên thuyền của chúng ta không có trẻ con, nhưng tôi có thể đề nghị với đạo diễn, lần sau chúng ta có thể chọn những vị khách nhỏ đáng yêu.”

Nói xong cô ta liền rời đi, bóng lưng kia dù nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trối chết, hiển nhiên lời nói của Dương Tam đã đâm trúng tim đen của cô ta.

Dương Tam hơi nheo mắt lại, nhìn cậu bé phía sau Phương Đông Nguyệt trông chỉ mới năm sáu tuổi, cơ thể cậu bé mơ hồ phát ra màu xanh lục, khí tức hung ác mạnh hơn rất nhiều so với lệ quỷ mà Dương Tam ăn trước đó.

Cậu bé này chỉ xuất hiện bên cạnh Phương Đông Nguyệt sau khi lên tàu, nó như hình với bóng với Phương Đông Nguyệt, có lẽ là Phương Đông Nguyệt nuôi dưỡng, cô cũng đã nhìn thấy những người nuôi tiểu quỷ, đa số là vì muốn gia tăng vận thế thăng quan phát tài mới chọn con đường tắt này. Nhưng việc nuôi dưỡng tiểu quỷ rất dễ phản tác dụng. Cô đã đi khắp thế gian nhiều năm như vậy, chưa từng thấy mấy ai nuôi dưỡng tiểu quỷ có kết cục tốt đẹp. Những người nuôi tiểu quỷ chưa hẳn là không biết điều này, nhưng họ chỉ ôm tâm lý may mắn mà thôi.

Phương Đông Nguyệt cũng rất can đảm, cô ta dám nuôi một đứa trẻ hung dữ như vậy, cũng không sợ không được chết tử tế.

Điền Vũ Kha chạy tới bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Tôi vừa mới thấy được lúc cô ta rời đi, sắc mặt không tốt lắm, cô đắc tội cô ta sao?”

Dương Tam suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Là cô ta đắc tội với tôi.”

Nếu Phương Đông Nguyệt cư xử tốt thì thôi, nếu có can đảm động thủ trên đầu thái tuế, cô cũng không ngại để cô ta biết tay. Cô đã ăn đủ thứ hơn ba ngàn năm, nhưng chưa bao giờ ăn thiệt thòi!

Cô suy nghĩ một lúc, lấy ra một lá bùa dán lên, khi lá bùa chạm vào Điền Vũ Kha, nó hóa thành một luồng sáng xanh nhạt rồi biến mất.

Điền Vũ Kha tận mắt nhìn lá bùa biến mất, đôi mắt kinh ngạc mở to, sau đó lại có chút vui mừng.

Dương Tam quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía biển.

Phương Đông Nguyệt trở về phòng nghỉ trên thuyền, vẫn cảm thấy hơi khó thở, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ và khí chất trong sáng của Dương Tam hiện lên trong đầu cô ta, cơn tức giận trong lòng càng dâng cao, xen lẫn hâm mộ và ghen ghét.

Khi nhìn thấy Dương Tam, cô ta như thấy lại chính mình lúc mới ra trường, cô ta cũng từng thề sẽ không bao giờ làm chuyện xấu với người khác, nhưng lúc đó cô ta không may mắn như Dương Tam, có người bảo vệ khắp nơi. Thậm chí vì suy nghĩ ngây thơ của mình mà phải trả cái giá lớn. Sau đó cô ta hiểu rằng giấc mơ chỉ là đồ chơi của người giàu.

Tay cô ta vô thức đặt lên bụng dưới.

Chỉ cần nghĩ đến Dương Tam trong nháy mắt đã có thể nhìn ra sự tồn tại của Tiểu Nùng, Phương Đông Nguyệt không khỏi có chút cảnh giác, trong lòng ghen tị, nếu cô bé đó tiết lộ chuyện này…

Con tiểu quỷ màu xanh lặng lẽ bước ra khỏi không trung.

Phương Đông Nguyệt cau mày hỏi: “Hôm nay vì sao nhất định phải cùng ta tham gia gameshow?”

Đứa trẻ màu xanh lam liếm môi, lộ ra vẻ mặt chảy nước miếng: “Mẹ, chú đẹp trai kia nhìn ngon quá.”

“Ý ngươi là Từ Xuân Thâm?”

Đứa trẻ tên Tiểu Nùng nặng nề gật đầu.

Phương Đông Nguyệt mím môi, “Ta nghe nói gia thế của Từ Xuân Thâm không bình thường, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ rất dễ bị liên lụy.”

Giọng điệu của Tiêu Nùng vô tội: “Con sẽ cẩn thận hơn.”

Phương Đông Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi giải quyết Từ Xuân Thâm, ngươi liền đi giải quyết Dương Tam, ngươi có thể làm được không?”

Vẻ mặt ngây thơ của một đứa trẻ hiện lên trên khuôn mặt màu xanh của Tiểu Nùng, “Có thể, chị gái nhỏ đó cũng rất ngon, nhìn qua rất yếu ớt. Ông nội Triệu mạnh hơn cô ấy rất nhiều.”

Nghe Tiểu Nùng nói cô rất yếu, Phương Đông Nguyệt lập tức buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Lúc này Từ Xuân Thâm đang luyện thư pháp, vẻ mặt rất tập trung, bút mực huy sái phong lưu trên mặt giấy tuyên thành. Cho dù thân thuyền thỉnh thoảng rung chuyển, cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng của anh.

Đột nhiên, dường như anh phát hiện có một ánh mắt ác ý nhìn anh chăm chú, Từ Xuân Thâm đặt bút xuống, nhìn về phía cửa, quanh năm gặp quỷ thần, tình huống này đối với anh cũng không xa lạ gì.

Lại có yêu quái tới cửa sao?

Ác ý càng ngày càng gần, sau một khắc, bên tai vang lên tiếng trẻ con kêu thảm thiết, đột nhiên dừng lại.

Sau đó, không còn sau đó nữa.

Ác ý ban đầu đã hoàn toàn biến mất.

Anh cảm nhận được hơi nóng trong túi, Từ Xuân Thâm lấy ngọc bội trong túi ra, trầm ngâm suy nghĩ.

Có lẽ anh nên đi cảm ơn cô bé kia một chút.

Đứa nhỏ cách xa Từ Xuân Thâm, trong mắt còn sót lại một cảm giác sợ hãi. Trên cơ thể người chú đó không biết đang mang theo thứ gì, thật sự rất đáng sợ, nó vừa đến gần đã suýt nữa hồn phi phách tán. Lần này cũng khiến nó bị thương nặng, suýt nữa nó gần như không thể duy trì thân thể, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua nó gặp phải tình huống khó khăn như vậy.

Nó bĩu môi bất mãn, chú khủng khiếp không ăn được nên phải đi tìm chị gái, vì bị thương nặng nên giờ nó cần hấp thụ nhân khí.

Đối với Dương Tam mà nói, bất kể con tiểu quỷ đó ở đâu, cô đều có thể phát hiện ra được.

Đầu tiên tiểu quỷ đi tìm Từ Xuân Thâm, sau đó hơi thở của nó trở nên yếu đi rất nhiều, xem ra đã bị ngọc bội cho ăn thiệt rồi. Vốn ban đầu Dương Tam nghĩ rằng tiểu quỷ sẽ dừng lại và nghỉ ngơi thật khỏe, nhưng lại không ngờ rằng con tiểu quỷ đó lại đi về phía phòng cô.

Trên mặt Dương Tam lộ ra vẻ tức giận, một con tiểu quỷ mà dám coi thường cô, coi cô như quả hồng mềm mà nắn bóp sao.

Vì lý do này, khi con tiểu quỷ xuất hiện trước mặt và lao về phía cô, Dương Tam đã trực tiếp tóm lấy nó rồi ăn nó.

Cô không thể nấu ăn trên thuyền nên phải ăn sống.

Con tiểu quỷ này có vị hơi giống bạc hà trộn với rau mùi.

Ừm, cũng không ngon lắm, mặc dù khá no, nếu như cô đoán không sai, hẳn là con tiểu quỷ này có rất nhiều mạng người trong tay.

Sau khi Dương Tam ăn xong tiểu quỷ, có tiếng gõ cửa, cô nhạy bén ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, đó là hoa quế.

Dương Tam mở cửa, Từ Xuân Thâm đứng ở cửa phòng cô, “Có muốn ăn chút đồ ăn vặt không?”

Có đồ ăn ngon đưa tới cửa, được ăn chùa thì sao mà không ăn!

Dương Tam nghiêng người sang một bên để Từ Xuân Thâm bước vào.

Dương Tam đặt đồ ăn nhẹ lên bàn giải thích với cô: “Gần đây Nhất Phàm bị đau răng không thể ăn quá nhiều đồ ngọt. Tôi vừa mới phát hiện ra cậu ấy lén giấu mang bánh ngọt lên thuyền.”

Dương Tam kiên định nói: “Tôi sẽ giúp anh ta giải quyết! Lần sau có chuyện tốt như thế này nữa thì nhớ nói cho tôi biết! Giúp đỡ người khác là chuyện tôi vui vẻ nhất.”

Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trong mắt Từ Xuân Thâm.

Dương Tam mở gói bánh, bẻ một miếng bánh hoa quế thơm ngọt rồi chậm rãi ăn, bánh hoa quế thơm ngọt ngào, dẻo, tan chảy trong miệng, hơn nữa còn qua tay Từ Xuân Thâm, dính chút linh khí, rất phù hợp với khẩu vị của cô.

Chỉ là nghĩ đến con tiểu quỷ đó coi thường người khác thôi cô vẫn có chút không vui.

Vừa ăn cô vừa hỏi: “Trông tôi rất dễ bắt nạt sao? Rõ ràng tôi rất hung dữ!”

Tiểu quỷ bây giờ thật sự không có mắt, quỷ quái ngày xưa chỉ nhìn thấy cô thôi thì đã sợ hãi đến mức tè ra quần rồi.

Từ Xuân Thâm nhìn đôi má phồng lên của cô, im lặng một lúc nhưng vẫn dối lòng an ủi cô: “Ừ, siêu hung dữ.”

Dương Tam hài lòng.

Chương kế tiếp