Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 17

Được khen thưởng đồ ăn ngon, Dương Tam cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Từ Xuân Thâm đặt chiếc bánh quế thơm ngọt ngào xuống và rời đi trước. Dương Tam ăn từ từ, sau khi ăn xong vẫn có chút chưa thỏa mãn. Ừm, lần sau tốt hơn nên hỏi Từ Xuân Thâm mua món ăn này ở đâu, nó không kém hơn ngự trù trong hoàng cung làm chút nào.

Khi ánh hoàng hôn buông xuống vùng biển này, cuối cùng chiếc thuyền đã đến đảo Huyền Nguyệt.

Dương Tam đứng ở mũi thuyền nhìn hòn đảo, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Trước khi đặt chân lên đảo, cô đã phát hiện trên đảo có một nguồn linh khí rất mạnh mẽ, gần như có thể so sánh với hang động của Thiên Tôn.

Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay chỉ là do cô may mắn?

Tỉnh Ninh Vi thấp giọng nói: “Mọi người có thấy Phương Đông Nguyệt không? Sắc mặt của cô ấy trông rất tệ.”

Dương Tam phục hồi tinh thần, ánh mắt rơi vào Phương Đông Nguyệt, vừa rồi lực chú ý của cô bị linh khí trên đảo hấp dẫn, nên lại không để ý nhiều đến những người khác.

Khi cô nhìn, cô mới phát hiện khuôn mặt của Phương Đông Nguyệt trắng như tờ giấy, đôi môi không chút máu, trên trán lấm tấm mồ hôi, tuy thời tiết lúc này khá nóng nhưng trong phòng mọi người cơ bản đều có điều hòa, toàn thân sẽ không đổ mồ hôi, chưa kể với bộ dạng của Phương Đông Nguyệt, ai tinh ý cũng có thể nhận ra cô ta không phải nóng mà là đang đau.

Dương Tam trong lòng cười thầm, con tiểu quỷ do Phương Đông Nguyệt nuôi dưỡng đã bị cô nuốt, chắc đây là cô ta đã bị phản phệ? Mối liên hệ giữa cô ta và con tiểu quỷ đó càng chặt chẽ thì vết thương càng nghiêm trọng.

Đạo diễn Chu đã tới hỏi thăm tình trạng của Phương Đông Nguyệt: “Tiểu Phương, cô không sao chứ? Để bác sĩ Hứa xem cho cô nhé?”

Phương Đông Nguyệt gượng cười nói: “Đạo diễn, không cần đâu, tôi chỉ bị say nắng thôi, còn có thể chịu đựng được, tôi không sao.”

Dù nói không sao nhưng đạo diễn Chu vẫn dặn dò trợ lý của Phương Đông Nguyệt chăm sóc cho cô ta thật tốt.

Dương Tam nhìn trợ lý nước da ngăm đen kia, cô ấy đang tranh thủ thời gian trang điểm cho Phương Đông Nguyệt để cô ta trông đẹp hơn.

Dương Tam nhớ tới những tập trước của chương trình, có chút ấn tượng về quá trình, trong đầu cô cũng đã có chủ ý, cô chưa bao giờ chịu thiệt thòi, dù sao cô cũng nên báo đáp lại một chút.

Sau khi họ lần lượt xuống thuyền, tất cả camera và các thiết bị khác đều được bật lên.

Người dẫn chương trình Lý Hi đứng trước ống kính, đeo tai nghe và cười nói: “Chào buổi chiều mọi người, đây là tổ chương trình ba ngày ba đêm. Tôi thật sự rất nóng lòng muốn trải qua ba ngày ba đêm tiếp theo với mọi người. Vừa nghĩ đến sẽ có 4 bạn đồng hành mới cùng chúng ta chịu cực chịu khổ… khụ khụ cùng tận hưởng niềm vui của chương trình cùng chúng tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."

"Lý Hi, anh vừa mới nói là chịu khổ! Nhất định là chịu khổ mà!" Chu Kiến phàn nàn.

Lý Hi: “Xin lỗi, tôi quá háo hức vì được gặp được thần tượng của mình nên sơ ý lỡ miệng."

Điền Vũ Kha đáp: “Anh cũng không thể vì thần tượng của anh mà lén lút nhường người ta đấy nhé."

Lý Hi vỗ ngực nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì lén lút, tôi sẽ làm công khai!”

Sau một hồi đùa giỡn, camera quay về phía những vị khách đến hôm nay và giới thiệu từng người một.

Từ Xuân Thâm nói rất ngắn gọn súc tích: “Từ Xuân Thâm.”

Sau đó, không còn sau đó nữa.

Trong giới giải trí ai cũng biết tính tình của anh, Lý Hi trêu chọc anh vài câu liền giới thiệu những người khác, Tỉnh Ninh Vi và Phương Đông Nguyệt đều là người nổi tiếng, không cần giới thiệu quá nhiều, Lý Hi cố ý để Dương Tam ở cuối cùng, còn cố ý cho cô thêm vài cảnh, ít nhất Duẫn Văn Giác cũng đãi anh mấy bữa cơm. Đương nhiên anh ta không dám quá lộ liễu, nếu Dương Tam có khả năng thu hút thì anh ta sẽ giúp đỡ một chút.

Dương Tam khẽ gật đầu, nói: “Dương Tam.”

Lý Hi giật mình: “Người đẹp không giới thiệu vài câu sao?”

Dương Tam nhìn anh ta một cái, nói: “Hôm nay anh sẽ gặp phải tai nạn đẫm máu, nhưng không nghiêm trọng.”

Lý Hi khóe miệng giật giật, đây là đang chửi anh ta sao?

Điền Vũ Kha cười nói: “Vẫn là mặt mũi anh Hi lớn, bình thường muốn Dương Tam xem bói, tôi còn phải mời thêm mấy bữa cơm.”

Lý Hi có chút hoài nghi.

Đạo diễn và trợ lý nhỏ giọng nói: “Đoạn này giữ lại, nếu bói chuẩn, lúc đó nhớ phát lại."

Nếu thành công sẽ là điểm nhấn của chương trình.

Từ Xuân Thâm cũng hiếm khi nói: “Anh may mắn đấy.”

Ngay cả Từ Xuân Thâm cũng nói ra lời này, Lý Hi không khỏi càng thêm tin tưởng một chút, anh ta đè xuống cảm giác trong lòng, tiếp tục dẫn chương trình.

“Đầu tiên, chương trình của chúng ta có khẩu hiệu là tự lực cánh sinh, cho nên phải kiểm tra hành lý của mọi người một chút. Các loại giống như dao, điện thoại di động, đồ ăn vặt đều không được mang theo.”

Dương Tam hỏi: “Tôi có thể mang giấy theo không?”

Lý Hi gật đầu: “Cái này thì được.”

Giấy không thể dùng để nấu ăn hay xây nhà, tất nhiên là có thể.

Hành lý của Dương Tam không nhiều, ngoại trừ ba bộ quần áo, một xấp giấy bùa và một cuốn sách.

Camera quay cận cảnh chồng giấy bùa, Lý Hi nói đùa: “Không ngờ Tiểu Dương lại có thể vẽ được bùa.”

Dương Tam chỉ vào phía trên nói: “Đây là chú Phá Tà.”

Lần này cô ra ngoài mang theo rất nhiều bùa, có thể sẽ có ích, còn có thể quảng cáo cho chính mình. Ngoài những lá bùa này ra còn có sách dạy nấu ăn của cô, đương nhiên sách dạy nấu ăn của cô đều bị cô làm phép, người khác nhìn vào cũng tưởng rằng đây là một cuốn sách không chữ mà thôi.

Chu Kiến cười nói: "Tiểu Dương đừng lo lắng, trong tổ chương trình của chúng ta có rất nhiều đàn ông, dương khí rất thịnh, không có yêu ma quỷ quái nào dám đến gần." Anh ta còn làm ra tư thế cử tạ, thể hiện mình rất mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Chu Kiến có tính cách hiền lành nhưng lại rất chăm chỉ để thể hiện hình tượng nam tính trong phim.

Dương Tam không nói một lời, nếu thật sự xảy ra chuyện, không rõ ai sẽ bảo vệ ai.

Sau khi kiểm tra hành lý của Dương Tam, kế tiếp lại kiểm tra hành lý của Điền Vũ Kha, Tỉnh Ninh Vi và những người khác. Đáng tiếc, trong hành lý này không có gì nổi bật, chỉ có túi sô cô la do Điền Vũ Kha giấu bị phát hiện nên tịch thu.

Điền Vũ Kha thở dài, vẻ mặt chán nản: “Mọi người tìm cũng quá hay đi. Tôi giấu trong tất thế mà mọi người còn có thể tìm được?”

Lý Hi kiêu ngạo nói: “Không ai có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của tôi. Những đôi tất này của cô thậm chí còn chưa bị cắt nhãn mác, nhìn thoáng qua là biết ngay là những đôi tất mới, nên tôi mới nghi ngờ có vấn đề."

Hành lý của Phương Đông Nguyệt là người được kiểm tra cuối cùng, nói chung không ai có thể để bất kỳ vật dụng nguy hiểm nào vào trong hành lý của mình, cùng lắm là vì hiệu quả chương trình nên họ chỉ mang những thứ như điện thoại di động và đồ ăn vặt một cách tượng trưng mà thôi.

Lý Hi nhìn thấy bên trong có mấy bộ quần áo màu sắc rực rỡ, tiếp tục xem xét, nhìn thấy đồ chơi, không khỏi vui mừng: “Người đẹp Phương thật trẻ con, còn mang đồ chơi theo.”

Phương Đông Nguyệt nhìn thấy những thứ đó, sắc mặt không khỏi thay đổi - những thứ này không phải là trợ lý Tiểu Ngũ giữ sao?

Trong giọng nói Phương Đông Nguyệt vô thức tăng thêm một chút khẩn trương: “Có lẽ là cháu gái nhỏ của tôi trước khi tôi ra ngoài đã nhét vào bên trong.”

Lúc này mọi người đều không nghĩ nhiều, dù sao loại chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Lý Hi tiếp tục lục lọi, lại tìm được một bộ bát đũa cho trẻ em, cùng với quần áo cỡ bàn tay.

Mặt Phương Đông Nguyệt lấm tấm mồ hôi, tim như muột vọt ra ngoài, “Trở về nhất định phải dạy dỗ cháu gái tôi lại một chút mới được.”

Vẻ mặt Điền Vũ Kha trở nên vi diệu, cô ấy vô thức nhớ tới một tin đồn trong làng giải trí: Nghe nói có người nhìn thấy Phương Đồng Nguyệt ở bãi đậu xe nói chuyện với không khí, những người buôn chuyện với cô ấy cũng đoán rằng cô ta nuôi tiểu quỷ để nổi tiếng một lần nữa.

Nhìn thấy những đồ dùng dành cho trẻ con sử dụng, cô ấy không khỏi nghĩ tới phương diện này.

Khi máy quay dừng lại ở bức tượng một đứa trẻ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hóa đá.

Bức tượng được dát vàng, tuy là một đứa trẻ nhưng không có vẻ ngây thơ như trẻ con mà thay vào đó là một cảm giác u ám, đặc biệt là cách nó nhìn thẳng vào người ta khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng ngay cả khi đang trong một ngày nóng bức.

Thậm chí Lý Hi còn run tay, bức tượng lại rơi trở lại vào vali.

Phương Đông Nguyệt lạnh cả người đến mức khó có thể đứng yên, cô ta cắn răng nói: “Đây là con búp bê mà cháu gái tôi thường chơi.”

Sao cô ta dám thừa nhận những chuyện kia trước ống kính chứ?

Những người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này có gì mà không hiểu nữa đâu, cái gì mà đồ chơi của cháu gái. Đây rõ ràng là nuôi tiểu quỷ, mặc dù người trong giới giải trí đều quen thuộc với loại chuyện này, nhưng không thể tránh khỏi việc cảnh giác Phương Đông Nguyệt hơn một chút.

Đạo diễn Chu xem xét cảnh tượng này quyết định bổ sung vào phần xử lý hậu kỳ, mặc dù Phương Đông Nguyệt nuôi tiểu quỷ là một chủ đề lớn, nhưng ông ta không muốn đắc tội với kim chủ của Phương Đông Nguyệt.

Có nhược điểm này, sau đó Phương Đông Nguyệt không dám tỏ ra quá kiêu ngạo phách lối nữa.

Chu Kiến ba phải nói: “Haha, xem ra cháu gái của người đẹp Phương thật là nghịch ngợm. Cháu gái của cô bao nhiêu tuổi rồi? Thằng nhóc nhà tôi cũng rất nghịch ngợm, ngày nào cũng làm vỡ bát.”

Phương Đông Nguyệt theo bậc thang bước xuống: “Con bé năm nay bốn tuổi.”

"Mẹ kiếp." Tỉnh Vi Ninh không nhịn được chửi thề, há miệng rộng đến mức có thể nhét cả một quả trứng vào trong, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin đó, sẽ không ai cho rằng phản ứng của cô ấy quá khoa trương.

Dưới cái nhìn của mọi người, bức tượng nhỏ bắt đầu nứt ra, thậm chí mọi người còn có thể nghe thấy tiếng nứt răng rắc.

Bức tượng có ít nhất hàng chục vết nứt trên cơ thể cuối cùng vỡ thành từng mảnh.

Điền Vũ Kha theo bản năng đứng ở bên cạnh Dương Tam, Tỉnh Ninh Vi cũng làm giống như cô ta.

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc, những mảnh vỡ ban đầu đã biến thành bột trước mặt mọi người bay theo cơn gió.

Thứ đi ngược lại với lẽ thường của khoa học này khiến ai nhìn thấy cũng dựng tóc gáy toàn thân nổi hết cả da gà.

Phương Đông Nguyệt trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Chương kế tiếp