Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 19

Điền Vũ Kha tự nhận bản thân cô ấy hiểu rõ Dương Tam hơn những người khác, nhưng khi chứng kiến ​​cảnh tượng này, cô ấy nhận ra rằng những gì cô ấy biết trước đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi, Dương Tam còn lợi hại hơn cô ấy tưởng tượng.

“Trời ạ!” Chu Kiến cũng sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Đây là gian lận!”

Lý Hi nhẹ nhàng đi qua, nói: “Giấy không nằm trong phạm vi cấm mang theo, vì vậy cô ấy không gian lận.”

Ừm, anh ta mới không phải vì Dương Tam vừa giúp anh ta xem tướng nên thiên vị cô đâu, anh ta là một người rất nguyên tắc! Trong lòng Lý Hi có một trực giác mơ hồ rằng chương trình này hot không phải vì Từ Xuân Thâm mà là vì Dương Tam.

Điền Vũ Kha nói rất chân thành cảm thán một câu: “Tôi muốn cùng đội với cô ấy.”

Chu Kiến không khỏi gật đầu đồng ý.

Ở bên kia, Dương Tam hỏi Tỉnh Ninh Vi: “Sao cô lại gọi tôi là anh ba mà không phải chị ba?”

Tỉnh Ninh Vi có lý nói: “Bởi vì cái tên anh ba càng ngầu hơn! Hơn nữa trong nhà tôi đã có một người là chị ba rồi.”

Cô ấy là con thứ tư trong gia đình.

Dương Tam miễn cưỡng chấp nhận lý do này: “Vậy cứ gọi tôi là anh ba đi.”

“Anh ba, anh ngồi đi, để em cho thêm củi, đừng để khói bay vào người.”

Tỉnh Ninh Vi nịnh nọt quá mức lộ liễu, hơn nữa cô ấy trông chẳng giống một ngôi sao lớn chút nào, thực ra cô ấy luôn là người rất thực tế, việc theo đuổi ngôi sao của cô ấy rất thẳng thắn. Cô ấy không giấu diếm thân phận của mình, mặc dù trong giới giải trí có rất nhiều người nói cô ấy là ngốc tỷ. Nhưng vì tính tình này cũng khiến Tỉnh Ninh Vi có thể thuận lợi trong mọi việc. Tuy ngoài miệng mọi người đều cười nhạo cô ấy ngốc nhưng trong tiềm thức họ vẫn thích làm việc với những người chân thành hơn.

Khi Từ Xuân Thâm mang theo mấy con cá trở lại, anh nhìn thấy dáng vẻ Tỉnh Ninh Vi không khác gì một tùy tùng nhỏ, anh nhướng mày, đây là Dương Tam lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nữa phải không?

Khi nhìn thấy thu hoạch của Từ Xuân Thâm hai mắt Tỉnh Ninh Vi sáng lên “Đại thần, anh thật lợi hại. Chưa đầy một giờ mà anh có thể bắt được nhiều như vậy rồi.”

Tổ chương trình chỉ cung cấp một cái nồi mà không có chậu rửa, vì vậy Từ Xuân Thâm đã bỏ cá vào nồi, ngoài ba con cá ra còn có vài con sò điệp lớn, trong đó có một con to bằng nắm tay.

Tỉnh Ninh Vi tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc ở đây không có tỏi, nếu không chúng ta có thể làm món sò điệp tỏi.”

Từ Xuân Thâm trầm ngâm nói: “Lúc trở về, tôi có đi ngang qua bìa rừng, nhìn thấy mấy cây ngô thù du, để tôi đi hái một ít dùng làm gia vị.”

Ngô thù du có vị cay nồng có thể dùng thay thế ớt.

Tỉnh Ninh Vi cam khái nói: “Đại thần thật là một người có hiểu biết sâu rộng mà.”

Cô ấy cùng lắm chỉ có thể phân biệt được các loại gia vị thông thường như ớt, tỏi.

Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ biết một chút về thực vật thôi.”

Dương Tam có chút kinh ngạc liếc nhìn anh, bây giờ là buổi tối, trời tối đen như mực nếu là cô thì không cần phải nói nhưng Từ Xuân Thâm có thể tìm được thực vật trong môi trường này, quả thực là không tệ.

Từ Xuân Thâm đi đến đó hái cây ngô thù du, còn Dương Tam và Tỉnh Ninh Vi chịu trách nhiệm làm sạch sò điệp và nấu cá. Vì không có dao phay nên họ chắc chắn phải tốn công sức một chút.

Cảnh Ninh Vi giống như liều mạng nói: “Em dùng tay xé nó ra nhé?”

Khóe miệng Dương Tam giật giật: “Đừng, nếu làm thế thì gan cá vỡ ra mất.”

Nếu làm thế, còn gì mà để cô ăn nữa chứ.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chờ tôi.”

Dương Tam bắt đầu tìm kiếm loại đá cứng, chuẩn bị dùng để chạm khắc làm thành dao phay, cuối cùng cô tìm được một viên đá thạch anh rất cứng, nặng khoảng hai trăm cân.

Hai trăm cân đối với Dương Tam mà nói, thật sự không phải là nhiều.

Tiểu Trương là người chịu trách nhiệm quay chụp cho cô, nhịn không được đưa ra lời khuyên: “Cô chọn một hòn đá nhỏ thôi. Một khối lớn như thế này cô khiêng về không nổi đâu.”

Vừa nói xong, dáng người mảnh khảnh của Dương Tam trực tiếp xách đá thạch anh nặng hai trăm cân lên, động tác nhẹ nhàng như thể cầm hai ba cân đồ vật.

Mọi người chứng kiến ​​cảnh này đều đơ ra đấy.

"Rốt cuộc sức lực cô ấy lớn bao nhiêu vậy." Một người không nhịn được nói, những người khác gật đầu tán thành, trong lòng thầm đặt cho Dương Tam biệt danh cô gái lực điền.

Dương Tam thoải mái khiêng viên đá thạch anh trở lại căn cứ nhỏ của họ.

Tỉnh Ninh Vi hỏi: “Này, cái này mang về làm ghế à?” Vừa rồi cô ấy đã rửa sạch sò điệp và dùng đá làm sạch vảy cá, hiện tại cô ấy đang nghĩ đến khả năng dùng dao rựa để rạch bụng cá.

Trong rừng có một con suối nhỏ, Từ Xuân Thâm ngoài việc hái cây ngô thù du còn dùng tre gói nước mang về.

Dương Tam đối mặt với Tỉnh Ninh Vi khá kiên nhẫn, lắc đầu nói: “Không phải, cái này dùng để làm dao, cũng có thể dùng nó để làm bát đũa.”

Cô nói thêm: “Không chỉ tảng đá mà những thứ như vỏ sò và cả xương động vật cũng có thể dùng làm dao”.

Tỉnh Ninh Vi đã hiểu, nhưng ở thời hiện đại, những người có kỹ năng như vậy chắc chắn phải là cao thủ chuyên nghiệp phải không?

Người dẫn chương trình Lý Hi ở từ xa quan sát thấy đội của cô dường như đang có ý định làm chuyện gì đó lớn nên lặng lẽ đi tới xem náo nhiệt, thậm chí còn cố gắng khiêng tảng đá mà Dương Tam đã mang về.

Anh ta thấy Dương Tam thoải mái như thế nên nghĩ rằng tảng đá không nặng như bề ngoài.

Anh ta khiêng rồi lại khiêng! A, anh ta khiêng không nổi! Ngay cả nhích một chút cũng không được.

Lý Hi yên lặng đặt tảng đá xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả tiếng cười của mọi người ở chung quanh anh ta cũng giả vờ không nghe thấy.

Dương Tam cầm một con dao rựa, động tác rất chuẩn.

Phương Đông Nguyệt cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, cười khẩy: “Cô ta không sợ làm gãy con dao rựa duy nhất sao? Thế mà Từ Đại Thần cũng để cô ta tùy tiện quậy phá.”

Phương Đông Nguyệt luôn cảm thấy nguyên nhân khiến Tiểu Nùng của cô ta xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến Dương Tam, nỗi oán hận đối với cô cũng sâu như biển.

Điền Vũ Kha dứt khoát nói: “Tôi tin anh ba."

Cô ấy cũng gọi giống bạn tốt Tỉnh Ninh Vi của mình, gọi cô là anh ba.

Chu Kiến gật đầu như gà mổ thóc, “Ừ, anh ba nhất định làm được.” Cảnh tượng ngọn lửa bùng cháy vừa rồi để lại trong lòng anh ta ấn tượng sâu sắc, khiến anh ta vô thức tin tưởng cô gái nhỏ này nhiều hơn.

Máy quay cũng hướng ống kính về phía Dương Tam.

Dương Tam ngoảnh mặt làm ngơ trước những âm thanh bên ngoài.

Linh lực tập trung trên con dao rựa, tảng đá thạch anh cứng nằm trong tay cô mềm như đậu phụ tùy ý để cô cắt thành từng khối. Cô cầm lấy một khối trong đó, bắt đầu điêu khắc, động tác nhanh đến mức mắt mọi người còn không thể bắt kịp, chỉ có có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Những mảnh đá không ngừng bay đi, chỉ để lại tiếng dao rựa và tiếng đá leng keng, mọi người vô thức trở nên im lặng, lặng lẽ quan sát, tiếng gõ vào tai dường như có nhịp điệu nào đó, khiến họ đắm chìm vào trong đó.

Không biết qua bao lâu, âm thanh liền dừng lại, sau đó họ giật mình mới phát hiện thì ra họ đã xem lâu như vậy rồi!

Dương Tam thổi vào tảng đá, thổi bay lớp bụi phủ trên bề mặt, lộ ra một con dao sắc bén.

Cô khẽ cau mày thở dài, “Trình độ của tôi thụt lùi mất rồi.”

Những người khác nghe vậy giật giật khóe miệng: Chỉ dùng dao rựa đã biến đá thành dao nhọn, đây mà còn gọi là thụt lùi sao?

Dương Tam làm một cái tay cầm bằng gỗ khác, đưa cho Tỉnh Ninh Vi: “Đến phiên cô làm sạch bụng cá đi.”

Tỉnh Ninh Vi phục hồi tinh thần lại, kính sợ nhìn con dao phay. Chẳng trách trước đây anh ba không chọn dao phay, vì vốn dĩ cô có thể tự mình làm ra nó mà!

Dương Tam tiếp tục làm thớt. Ừm, tất nhiên là cần thớt để cắt rau, làm thớt xong cô loay hoay với mấy cái bát, chậu đá. Bởi vì trước đó đã thấy quá trình làm ra dao phay nên mọi người cũng không lấy làm lạ nữa.

Đạo diễn Chu thậm chí còn bảo máy quay chụp thêm Dương Tam, ông ta cười tươi đến nheo mắt lại, nói chung là đêm đầu tiên không có gì để quay, trọng tâm thực sự là khám phá khu rừng vào ban ngày. Kết quả là nhờ Dương Tam nên lúc nào gameshow cũng có điểm nhấn.

Ông ấy bắt đầu rơi vào phiền não ngọt ngào: Phân đoạn nào cũng cảm thấy rất thú vị nhưng thời lượng của chương trình có hạn, không thể chiếu hết trong buổi chiếu chính thức, vậy thì nên chọn phân đoạn nào đây? Dù là đạo sĩ hay là cô gái lực điền thì đều rất hấp dẫn.

Có quá nhiều cảnh đặc sắc nên ông ấy cũng rất đau đầu.

Dương Tam tiếp tục mày mò nhưng cuối cùng cũng chỉ sử dụng khoảng một phần ba số đá, cô dứt khoát sử dụng những khối đá còn lại làm bàn ghế.

Làm xong việc này, Tỉnh Ninh Vi cảm thấy hôm nay cô đã làm việc đủ vất vả rồi, nhất quyết bắt cô ngồi xuống, nghỉ ngơi thật tốt, việc còn lại cứ giao cho cô ấy.

Sau đó, cô ấy tự hào khoe trước ống kính con dao đá do Dương Tam làm ra sắc bén đến mức nào, không thua kém gì con dao cô ấy dùng ở nhà.

Từ Xuân Thâm rửa sạch một nắm rau rừng vừa hái xong, đun sôi nước trong nồi.

Anh cho sò điệp vào nồi trước, sau khi Tỉnh Ninh Vi làm cá xong, anh ném cá vào hầm, canh sôi sùng sục, mùi thơm của canh cá khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng mọi người.

Đợi gần xong, Từ Xuân Thâm ném rau dại vào nồi, khi rau rừng gần chín thì anh thêm muối và ngô thù du vào.

Nồi canh cá vừa mới ra lò thơm lừng nóng hỏi.

Ánh mắt oán giận của đội đỏ không ngừng hướng về phía đội xanh. Đội của họ không có cao thủ bắt cá như Từ Xuân Thâm, sau khi câu được một giờ, họ chỉ bắt được một con cá nhỏ, nếu không còn có hai con cua nhỏ thì chỉ sợ rằng thậm chí không có thứ gì để nhét kẻ răng. Chủ yếu là vì lúc này thủy triều đang lên rất khó để vớt được hải sản.

Trong đội xanh có Từ Xuân Thần ở đây, lương thực không thiếu, lại có Dương Tam ở đây, cũng không cần lo lắng thiếu thốn vật liệu. Còn so thế nào được nữa chứ không biết lúc này đầu hàng thì có được ăn ké hay không nhỉ?

Tỉnh Ninh Vi múc canh, mỗi phần cho một con cá và hai con sò điệp.

Dương Tam nhấm nháp, lông mày giãn ra, toàn thân tràn ngập niềm vui hiện rõ.

Tay nghề của Từ Xuân Thâm chỉ là bình thường, nhưng bản thân nguyên liệu cũng đủ ngon, ngay cả người bình thường cũng sẽ khen món canh này ngon.

Đối với Dương Tam, linh khí chứa đựng trong nồi canh này đã được khóa lại, chưa bao giờ trôi đi, đó mới là sơn trân hải vị.

Cô khen ngợi anh rất chân thành: “Món canh này còn ngon hơn món Phật Nhảy Tường của Thực Vị."

Thực Vị là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, nổi tiếng với giá cao và hương vị thơm ngon, Doãn Văn Giác đã dẫn cô đến đó.

Từ Xuân Thâm giật mình, khi bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của cô, khóe môi cong lên, “Đây là lần đầu tiên tôi được khen ngợi về kỹ năng nấu nướng của mình đấy.”

“Đó là bởi vì họ không có mắt.”

Dương Tam thật sự nghĩ như vậy, những người đó không hiểu giá trị nấu ăn của Từ Xuân Thâm, thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ rằng khi kiếm đủ tiền, cô sẽ thuê Từ Xuân Thâm nấu ba bữa một ngày cho cô! Cũng không biết muốn bao nuôi Từ Xuân Thâm thì cần bao nhiêu tiền nhỉ?

Nhìn thấy Dương Tam khen ngợi, đạo diễn Chu ỷ vào việc mình là đạo diễn, uống nửa bát canh, uống xong cảm thấy cũng khá ngon, nhưng vẫn là Thực Vị ngon hơn.

Ông ấy quyết định khi biên tập lại phải thêm cho Dương Tam biệt danh: nịnh hót.

Tuy nồi canh này còn không đủ cho cô uống nhưng mọi người đều góp sức, Dương Tam cũng không thể độc chiếm nó.

Rất nhanh cô có một ý tưởng.

Vì vậy, vào ban đêm, Từ Xuân Thâm đã chào đón một vị khách bất ngờ trong giấc mơ của mình.

Dương Tam hợp tình hợp lý nói: “Tôi đói bụng! Vì để dành đồ ăn cho hai người, tôi cố ý ăn ít đi rất nhiều.”

Từ Xuân Thâm: “...”

Anh thở dài, linh cảm loại chuyện này sẽ tiếp tục xảy ra, “Cô muốn ăn gì?”

“Canh cá tối nay anh làm!”

Hóa ra những gì cô nói tối hôm đó thật sự là không khách sáo.

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Từ Xuân Thâm, anh bắt đầu nấu canh cá, có lẽ vì trong giấc mơ mà thời gian trôi qua nhanh hơn tưởng tượng.

Từ Xuân Thâm nhìn Dương Tam ăn hết nồi canh, nhưng trông cô vẫn còn thèm thuồng.

Đột nhiên ánh mắt anh sững sờ trong giây lát. Trên đầu Dương Tam bỗng mọc lên một chồi non xanh biếc, đung đưa nhẹ nhàng, khiến người ta không thể ngó lơ.

Chương kế tiếp