Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 20

Dương Tam chú ý tới ánh mắt của anh, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Từ Xuân Thâm cân nhắc rồi nói: “Trên đầu cô nảy mầm.”

Dương Tam nghe vậy liền lấy tay sờ lên đầu - không có mà, cô không có sờ thấy mầm cây nào cả.

Từ góc nhìn của Từ Xuân Thâm, bàn tay của Dương Tam xuyên thẳng qua những mầm cây, như xuyên qua không khí, cái mầm nho nhỏ thậm chí còn uốn cong, chạm nhẹ vào ngón tay của Dương Tam, như thể đang trao cho cô một nụ hôn.

Dương Tam sờ một lúc, rất chắc chắn trên đầu mình không có mầm cây nào, nhưng cô không nghĩ rằng Từ Xuân Thâm lại là loại người tùy ý bịa ra những lời nói dối để đùa giỡn…

Cô khẽ cau mày, vậy tức là vật đó không có thực thể sao?

Dương Tam lấy kính chiếu yêu từ vòng không gian ra, nếu là yêu quái, chỉ cần dùng kính chiếu yêu sẽ hiện nguyên hình. Tuy nhiên, trong chiếc gương bóng loáng, Dương Tam chỉ nhìn thấy hình dáng của chính mình.

Từ lúc có trí nhớ, Dương Tam đã không biết nguyên hình của mình là gì, cũng không thể biến về nguyên hình của mình.

Cô từng hỏi sư phụ Trấn Nguyên Tử nguyên hình của cô là gì.

Khi đó, Trấn Nguyên Tử vuốt râu, nghiêm túc nói với cô: “Tam à, bởi vì nguyên hình của con quá xấu, tự dọa bản thân sợ đến ngất đi. Ta đành phải nhờ Linh Bảo Thiên Tôn giúp đỡ phong ấn lại, đỡ cho mỗi lần con quay về nguyên hình thì lại gặp ác mộng."

Dương Tam đương nhiên sẽ không tin dù chỉ là nửa chữ, sư phụ chắc chắn có ác ý với cô vì đã ăn trộm quả nhân sâm quý giá của ông ấy nên đã ác ý vu khống cô.

Nhận ra mình đã vô thức mất tập trung, Dương Tam không khỏi có chút hoài niệm khi nghĩ về quá khứ. Mặc dù sư phụ có lúc đáng bị đánh nhưng cô vẫn có thể sống yên bình cho đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ ông ấy luôn che chở

Trong lúc cảm thấy hoài niệm, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Không phải cô chỉ nói đùa là sẽ cầm nhân sâm mở tiệc thôi sao. Thế mà đến bây giờ vẫn không liên lạc với cô, làm hại cô có nhà nhưng không thể trở về.

Dừng lại! không thể nghĩ về chuyện đó nữa!

Dương Tam định thần lại, thu hồi kính chiếu yêu, xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm.

“Chuyện gì vậy?”

Dương Tam nói: “Tôi nhìn vào gương không thấy được trên đầu có cái gì, cho nên...”

“Cho nên?”

"Cho nên đương nhiên phải nhìn vào mắt của anh rồi." Dương Tam thẳng thắn nói

Giây tiếp theo, Từ Xuân Thâm bị cô đẩy xuống ghế sofa, tay của Dương Tam ấn lên vai anh, tạo thành tư thế cô nằm trên người Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch nào.”

Dương Tam dùng giọng dỗ dành nói: “Kiên nhẫn một chút, kiểm tra xong tôi sẽ thả anh ra.”

Xét theo độ tuổi của cô, việc cô đối xử và dỗ dành Từ Xuân Thâm như một đứa trẻ thì cũng không có gì sai cả.

Từ Xuân Thâm chỉ có thể cảm thấy may mắn là mình đang ở trong giấc mơ, nếu để anh sống trong thực tế mà để người khác nhìn thấy mình bị một cô bé đè xuống, danh tiếng của anh sẽ vĩnh viễn biến mất.

Mặt Dương Tam rất gần với anh, gần đến mức anh có thể đếm được lông mi trên mặt cô, vô thức muốn quay đầu đi, nhưng Dương Tam khịt mũi bất mãn: “Đợi đã! Tôi còn chưa kiểm tra xong.”

Anh phải nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn cô không chút dè dặt.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô thanh thoát và xinh đẹp, khi kết hợp với nhau sẽ trở thành một khung cảnh đẹp mắt nhất. Nhưng điều ấn tượng nhất là đôi mắt của cô trong xanh, thoạt nhìn giống như Hồ Tây vào mùa xuân, sóng nhỏ lăn tăn. Nhưng khi nhìn kỹ thì hóa ra đang là mùa đông, mặt hồ lạnh lẽo rực lên một màu xanh băng giá, nhưng cái lạnh lẽo như ẩn như hiện này lại được làm dịu đi bởi đôi mắt cong như hình lưỡi liềm.

Không biết qua bao lâu, Dương Tam mới buông tay ra, buồn bực cau mày nói: “Vẫn không thấy được.”

Thật sự là kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên Dương Tam gặp phải chuyện kỳ ​​lạ như vậy, cô luôn lo lắng về mầm cây trong miệng Từ Xuân Thâm. Trước hết cô phải xác định xem trong giấc mơ chỉ có Từ Xuân Thâm mới có thể nhìn thấy nó, hay là ai cũng có thể nhìn thấy.

Lòng Dương Tam hơi động, nhanh chóng rời khỏi giấc mơ của Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm rũ mắt, lẽ ra anh phải cảnh giác với một người có thể tự do ra vào trong giấc mơ của mình, nhưng anh chưa bao giờ có nỗi lo lắng tương tự đối với Dương Tam. Là vì đối phương quá chính trực hay là vì cô mang lại cho anh cảm giác tin tưởng không thể giải thích được?

Có lẽ sau khi trở về, anh nên đi gặp lại lão đạo trưởng kia xem.

Dương Tam đã chọn bước vào giấc mơ của Tiểu Kim.

Trong giấc mơ của Tiểu Kim, là biển lớn vô tận, hai bên là vách đá dựng đứng, thác nước đổ xuổng ầm ầm, Dương Tam liếc nhìn thấy Long Môn và Tiểu Kim đang cố gắng nhảy qua.

Không ngờ Tiểu Kim cũng có giấc mơ như vậy.

Một lần hai lần ba lần…

Tiểu Kim thất bại hết lần này đến lần khác nhưng không bao giờ bỏ cuộc.

Dương Tam đứng trên sóng nước, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, không làm phiền nó.

Không biết trải qua bao lâu, nhưng toàn thân đầy vết bầm tím của Tiểu Kim cuối cùng cũng thành công vượt qua Long Môn, sừng rồng mọc ra từ đầu, trên người vảy rồng màu vàng kim tỏa sáng như vàng. Đuôi rồng khổng lồ đập vào sóng nước tạo thành xoáy nước.

"Không tệ." Dương Tam đi trên mặt nước như đi trên mặt đất bằng phẳng, chậm rãi đi về phía Tiểu Kim.

Tiểu Kim nhìn thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ nói: “Đại nhân, ngài đến dự lễ của tôi à? Cô có thấy không? Tôi đã thành công vượt qua Long Môn!”

Dương Tam rất tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của nó, “Được rồi, ta tới nhắc nhở ngươi hiện tại ngươi đang nằm mơ.”

Nụ cười trên mặt Tiểu Kim cứng lại, nó nhún vai nói: “Thì ra là mộng, ta còn đang thắc mắc làm sao có thể thuận lợi như vậy.”

Trong hàng nghìn năm qua, chưa có con cá nào vượt qua Long Môn thành công.

Dương Tam liếc nó một cái, nói: “Có tiền đồ một chút được hay không, hiện tại Long tộc nhiều như vậy, ngoại trừ huyết mạch trực hệ của Long Vương, muốn có được một mảnh đất riêng cũng không dễ dàng. Đi theo ta lăn lộn chẳng lẽ kém hơn trở thành rồng hay sao?”

Bản chất của loài rồng vốn là phong lưu, đã để lại rất nhiều hậu duệ trên vùng đất này, chỉ là không có nhiều người thừa nhận. Dương Tam có một người bạn tốt là Long Nữ, đối với những chuyện này cô cũng không xa lạ gì.

Tiểu Kim thu hồi cảm xúc, hỏi: “Đại nhân vì sao lại chạy vào trong giấc mơ của tôi?”

Dương Tam chỉ vào đầu nói: “Trên đầu ta có cái gì hay không?”

Tiểu Kim khen ngợi một loạt, liên tục như nước chảy, “Đại nhân, khí chất của ngài vẫn ưu tú, sừng sững như núi, khiến người ta không thể rời mắt...”

Sắc mặt Dương Tam lạnh lùng ngắt lời nó: “Trên đầu ta có cái gì hay không?”

Tiểu Kim nghiêm túc nhìn một lúc rồi lắc đầu như trống bỏi.

Dương Tan nhận được câu trả lời nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ.

Khi Dương Tam mở mắt ra thì chỉ mới là nửa đêm, vì ban đêm không tìm được hang động làm nhà nên chỉ có thể ngủ trên bãi đất trống. Nếu như không phải tổ tiết mục đã cung cấp chăn bông thì mọi người đã bị cảm lạnh mất rồi. Vào ban đêm, trên đảo Huyền Nguyệt vẫn hơi lạnh.

Dương Tam ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời, hòn đảo này cách xa ánh đèn thành phố, yên tĩnh và vắng vẻ, những ngôi sao giống như những viên kim cương rải rác trên bầu trời đêm tối tăm, tỏa sáng rực rỡ.

Cô mơ hồ nhớ lại một giấc mơ khi còn nhỏ, cô mơ thấy mình ngủ với những vì sao trên gối, mặt trăng cũng trầm giọng hát ru cho cô nghe.

Chỉ là những kỷ niệm cũng cảm thấy tuyệt vời.

Khóe môi Dương Tam vô thức cong lên thành một nụ cười, cô lại nhắm mắt lại. Mặc dù không ngủ cả tháng cũng không thấy mệt, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Khi bầu trời vừa sáng hơn một chút, Dương Tam nghe thấy tiếng Từ Xuân Thâm đứng dậy, mặc dù cố ý động tác nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng vẫn không thể thoát khỏi tai cô.

Dương Tam dứt khoát đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai của Từ Xuân Thâm được ánh nắng ban mai chiếu sáng, giống như tiên nhân.

"Không nghỉ ngơi thêm một chút nữa sao?" Từ Xuân Thâm hỏi.

Dương Tam lắc đầu hỏi: “Sao anh dậy sớm như vậy?”

Từ Xuân Thâm nói: “Tôi đi nhặt ít sò điệp và cua cho bữa sáng.”

Dương Tam nghiêm mặt nói: "Được, có thể nấu mì ăn đi!" Bọn họ có ba cân bột mì, nếu tiết kiệm một chút, có thể dùng được ba ngày.

Ban đầu Từ Xuân Thân định làm bánh nướng, nhưng anh lại dễ dàng thay đổi ý định: “Được, vậy làm mì.”

Hai người cùng nhau đi dạo trên bờ biển, lúc này thủy triều đang xuống, trên bờ có mấy con cua giương nanh múa vuốt. Mỗi khi có người đến gần, chúng sẽ nhanh chóng chui vào hang. Đáng tiếc là tốc độ của chúng không nhanh bằng Dương Tam, cô nhanh chóng chộp lấy một con cua, nhìn một lúc rồi ném nó đi.

Tiểu Trương đang chụp ảnh không khỏi nói: “Con cua đó chẳng phải rất béo sao?”

Dương Tam nghiêm túc nói: “Theo kinh nghiệm ăn cua nhiều năm của tôi, con kia không có gạch.”

Đầu Tiểu Trương đầy vạch đen: Cô đến hoang đảo để sống sót hay để du lịch? Nhưng khi nhớ lại hành động của Dương Tam đêm qua, anh ta liền không nói nữa.

Dương Tam bắt cua cực kỳ kỹ lưỡng, trong mười lăm phút bắt được hơn chục con cua, Từ Xuân Thâm cũng thu hoạch bội thu, bắt được rất nhiều óc móng tay, nghêu, sò điệp.

Dương Tam tiếc nuối: “Đáng tiếc không có cam, nếu không chúng ta có thể làm cua nhồi cam.” Trước đây cô đã từng ăn qua, mùi thơm còn lưu lại trên môi và răng, khiến cô vô cùng ấn tượng và khó quên.

Sau khi hai người mang chiến lợi phẩm trở về, đạo diễn Chu ngáp dài nói với bọn họ: “Hai người các người tinh thần rất cao, dậy sớm như vậy.”

Ông nhìn họ thật kỹ rồi nói: “Hai người không trang điểm à? Có muốn trang điểm không? Ít nhất hãy bôi kem chống nắng đi, trời vẫn nắng lắm. Chúng tôi không ghi hình chương trình 24/24. Chắc chắn phải cho mọi người thời gian nghỉ ngơi.”

Cũng may, tình trạng làn da của hai người này khá tốt, không cần trang điểm vẫn rạng rỡ, là người nổi tiếng nên hình ảnh họ thể hiện với thế giới bên ngoài là rất quan trọng.

Dương Tam kỳ thật không có thói quen trang điểm, thường thích để mặt mộc, tuy nhiên, cô thường xuyên tiếp xúc với mọi người, cô biết đạo diễn nói lời này là có ý tốt nên không từ chối: “Cảm ơn đạo diễn Chu.”

Địa điểm trang điểm là trên thuyền, điều này cũng giúp tiết kiệm thời gian của tổ chương trình trong việc bố trí phòng tạm thời, khi Dương Tam lên thuyền. Phương Đông Nguyệt đã trang điểm và mặc quần áo mới, cô ta có vẻ như đang có tâm trạng rất tốt. Hôm nay, thấy Dương Tam cũng lên tiếng chào hỏi một cách thân thiện.

“Chào buổi sáng.”

Dương Tam nhàn nhạt liếc nhìn cô, không hề tỏ ra chán ghét hay thích thú, như thể cô chỉ là một hòn đá ven đường, chưa bao giờ được cô coi trọng, có cũng được không có cũng không sao.

Tuy nhiên, thái độ này lại khiến ngọn lửa trong lòng của Phương Đông Nguyệt lại bùng cháy. Cô dựa vào cái gì mà coi thường cô ta? Chỉ vì cô đã thành công ôm đùi Từ Xuân Thâm sao?

Cô ta nhớ lại kế hoạch trước đó của mình, sau đó cô miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, bật cười ra tiếng.

Đương nhiên Dương Tam có thể nhìn ra sự kỳ quái của Phương Đông Nguyệt, cô không thể hiểu được người này, sau khi chịu thất bại hết lần này đến lần khác, vẫn không chịu từ bỏ. Nếu có thể dùng sự kiên trì nghị lực này về mặt sự nghiệp thì lo gì mà không thành công.

Dương Tam không có để ý đến Phương đông Nguyệt, dù sao đối thủ mà cô xem đặt vào trong mắt trước đây cũng ở cấp độ của Khổng Tuyên, còn Phương Đông Nguyệt thì không đủ trình.

Cô bước nhanh đến phòng thay đồ, tổng cộng có hai phòng thay đồ, một dành cho nam và một dành cho nữ.

Khi hai nghệ sĩ trang điểm đang trò chuyện bên trong nhìn thấy cô, họ đứng dậy nghiêm túc hỏi: “Em muốn trang điểm kiểu gì?”

Dương Tam bình tĩnh nói: "Chỉ trang điểm nhẹ thôi.

Một cô gái mặc váy trễ vai màu vàng nhạt hỏi: “Bình thường em dùng hãng nào?”

Dương Tam nhìn qua, thấy đó đều là mỹ phẩm mà cô không biết, loại cô đang dùng là do chủ nhà Vạn Vân Phỉ mua, người này không chịu nổi nên đặc biệt kéo cô đến trung tâm mua sắm để mua.

“Tùy tiện đi.”

Một nghệ sĩ trang điểm khác có khuôn mặt trái xoan cầm một chiếc lọ lên và nói: “Vậy thì dùng loại Thi Khấu này đi, nó rất phù hợp với những cô gái ở độ tuổi của em.”

Nói xong cô ta nhanh chóng mở hết mỹ phẩm ra, hành động có chút gấp gáp.

Dương Tam ngửi được mùi phong tín tử thoang thoảng. Tuy rất nhạt nhưng vẫn không thoát khỏi khứu giác của cô.

Cô còn nhớ phấn hoa phong tín tử rất dễ dàng gây dị ứng mà nhỉ?

Chương kế tiếp