Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 17
"Hẳn là không cẩn thận ấn phải." Trình Lưu thay anh giải thích.   

Quý Triều Chu nhớ lại, đêm qua, lúc đứng ở cửa xe đã thiết lập số khẩn cấp, anh gọi điện thoại cho cô.   

Có lẽ sau khi báo cảnh sát đã đụng phải nhật ký cuộc gọi gần nhất.   

Quý Triều Chu dời ánh mắt: "Phiền cô rồi."   

"Em nên làm." Làm việc cho bạn trai, hiện tại Trình Lưu không cảm thấy phiền toái chút nào, cô chỉ chỉ quần áo trên sô pha. "Anh tắm rửa trước thay quần áo sạch sẽ đi, hôm nay nghỉ ngơi."   

Áo ngủ trên người Quý Triều Chu ướt đẫm rồi lại khô, quả thật không thoải mái, anh trầm mặc đi tới, mở túi ra.   

"Em không rõ kích thước của anh, cho nên mua thêm hai bộ." Trình Lưu giải thích, "Chờ ngày mai em sẽ cùng anh đi trung tâm thương mại."

Quý Triều Chu lấy ra một bộ quần áo từ bên trong, cái gì cô cũng mua mấy bộ, ngay cả giày dép cùng vớ cũng không quên.   

Trên thực tế, Trình Lưu tự mình mua quần áo đều là hoàn toàn mua lung tung, hơn nữa thích nhất chính là quần áo bốn mùa quanh năm trong tủ giống nhau như đúc, nói mỹ danh là tiết kiệm thời gian và công sức.   

Nhưng sáng nay để mua quần áo cho bạn trai, cô đã dành rất nhiều tâm trí, hỏi chị gái bán hàng suốt một hồi lâu.   

Trong đầu Tiểu Trình tổng tràn ngập kỹ xảo "thời trang phối hợp" mà chị gái bán hàng truyền thụ, mất sức chín trâu hai hổ mới chọn được mấy bộ quần áo.   

"Em đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa sẽ trở về." Trình Lưu cùng bạn trai chào hỏi, sau đó đi ra ngoài.   

Cô muốn đi nhà hàng Cốc Vũ mua đồ ăn mang tới đây.   

Đông Sơ là khách sạn năm sao cao cấp nên sẽ có nhà hàng riêng, nhưng trên mái nhà, hơn nữa nhất định là bạn trai không thích.   

Trình Lưu nhớ rõ hình như bạn trai thích đồ ăn của nhà hàng Cốc Vũ, nhưng mà nhà hàng Cốc Vũ không có dịch vụ mang đi, chỉ có thể tự mình đến đặt.   

Đổi lại là bình thường, căn bản Trình Lưu sẽ không đi đến loại địa phương này.   

Nhưng mà hôm nay tâm trạng của bạn trai không tốt, cô hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.   

Trình Lưu vừa rời đi, điện thoại di động của Quý Triều Chu liền vang lên, là Quý Mộ Sơn.

Khoảnh khắc Quý Mộ Sơn nghe thấy điện thoại được kết nối, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Triều Chu, bây giờ con đang ở đâu? Con có bị thương không? Ta tới đón con."

Kỳ thật ông đã gọi điện thoại cho quản lý của tiểu khu Văn Hưng, quản lý nói không có ai bị thương, nhưng Quý Mộ Sơn vẫn lo lắng như trước nên chạy tới tiểu khu Văn Hưng.   

"Không bị thương, không cần đón tôi." Quý Triều Chu đặt tay lên ghế sô pha, nghe giọng nói của Quý Mộ Sơn, dường như trước mắt lại bắt đầu xuất hiện mảnh huyết hồng kia, gân xanh trên trán nhô lên, đột nhiên trực tiếp cúp điện thoại.   

Quý Triều Chu đứng đó, chậm lại hồi lâu, cuối cùng tiếng chuông điện thoại trong tay vang lên cũng khiến cho anh chú ý.   

Anh rũ mắt nhìn lại, không phải Quý Mộ Sơn, là Dì Vân.   

Quý Triều Chu chậm lại, sau đó mới bắt máy: "Dì Vân."   

"Triều Chu, con có bị thương hay không? Ta đọc tin tức thấy tòa nhà số năm của tiểu khu Văn Hưng đang bốc cháy." Vân Sắt sốt ruột hỏi, tâm tình vừa kích động liền dẫn đến ho khan.   

"Con không sao, đã ở khách sạn." Quý Triều Chu thấp giọng trấn an bà.   

Vân Sắt thở phào nhẹ nhõm: "Con không sao là tốt rồi."   

Giây tiếp theo liền nói thêm: "Khu phố cũ quá lộn xộn, không an toàn ... Triều Chu, con đừng ở đó nữa, thay đổi chỗ tốt hơn. ”   

“...... Vâng." Quý Triều Chu đồng ý.

Điện thoại cúp máy, bên trong căn phòng lại trở về yên tĩnh.   

Quý Triều Chu rũ mắt đứng bên sô pha, thần sắc thương tịch, toàn thân đều là khí lạnh, dưới ánh đèn anh lạnh lùng như một pho tượng mỹ nhân dần dần biến mất sinh mệnh.  

......   

Quý Mộ Sơn nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động, lập tức đẩy tất cả công việc của công ty, chạy tới tiểu khu Văn Hưng, trên đường không gọi được điện thoại của con trai, chỉ có thể gọi điện thoại cho quản lý của tiểu khu để hỏi thăm.   

Tuy rằng ừa rồi đã biết Triều Chu an toàn vô sự, nhưng cuối cùng Quý Mộ Sơn vẫn tiếp tục chạy tới tiểu khu Văn Hưng bên kia.   

Ông dừng xe trước cửa chung cư, để tài xế chờ ở phía đối diện, tự mình đi qua.   

Quý Mộ Sơn cũng không xa lạ đối với nơi này, ông ấy đã từng một mình lặng lẽ tới rất nhiều lần, chỉ là không để quý Triều Chu biết.   

Vụ hỏa hoạn lúc rạng sáng khiến toàn bộ khu dân cư ầm ĩ, đám cháy đã bắt đầu loại bỏ hết các nguy cơ tiềm ẩn về an toàn cho toàn bộ khu dân cư.

Quý Mộ Sơn đi tới trước cửa tòa nhà số năm, trong lòng trầm xuống, nếp gấp trên lông mày càng sâu hơn, ông đã xem qua ảnh chụp tin tức, nhưng còn xa mới bằng hình ảnh thực tế như hiện trường.   

Toàn bộ tầng thứ nhất là nghiêm trọng nhất, đã bị nổ đến biến hình, vết lửa một đường lan tràn đến tầng thứ tư, tầng thứ năm cũng có dấu vết bị hun đen.   

"Tạm thời nơi này bị niêm phong." Quản lý tiểu khu ngăn cản Quý Mộ Sơn, nhưng đối phương dáng người cao lớn, còn mặc một thân âu phục thủ công tùy chỉnh, cắt may đúng cách, uy thế áp người, cho nên ngữ khí rất ôn hòa, "Ngài có chuyện gì không?"

"Con trai tôi sống ở đây." Quý Mộ Sơn ngửa đầu nhìn tòa nhà số năm sau vụ hỏa hoạn.   

"A a, ngài chính là người lúc trước gọi tới?" Cuối cùng quản lý tiểu khu cũng nghe ra được giọng nói của Quý Mộ Sơn, "Con trai ngài không bị thương, lần này may nhờ cậu ấy rút điện, bằng không có thể tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Buổi sáng cảnh sát đã đưa cư dân trên tầng bốn đi, sau khi hỏi thăm xong, quản lý tiểu khu cũng biết được tình huống đại khái.   

"Bọn họ đi ra như thế nào?" Đột nhiên Quý Mộ Sơn nhìn về phía quản lý tiểu khu hỏi.   

Quản lý tiểu khu chỉ vào mái nhà: "Thời điểm đoàn xe cứu hỏa đến, bọn họ dựng thang mây để mấy hộ gia đình từ từ đi xuống."   

Từ trên mái nhà xuống...   

Sắc mặt Quý Mộ Sơn cực kỳ khó coi, ông có chút chật vật nghiêng đầu, tránh ánh mắt của quản lý tiểu khu bên cạnh.   

Người đàn ông anh tuấn này, trong nháy mắt có chút già đi.   

"Ngài cũng không cần lo lắng, con trai ngài đã được bạn gái của cậu ấy đón đi." Quản lý tiểu khu nói nhiều hơn.   

Quý Mộ Sơn sửng sốt, đột nhiên hoài nghi lỗ tai mình, ông xoay đầu nhìn quản lý tiểu khu: "Bạn gái?"   

Triều Chu có bạn gái từ khi nào?   

Hai đường vân sâu ở giữa mày Quý Mộ Sơn buông ra rồi lại nhíu chặt, là ... Vân Phỉ tới?  

Ông nhớ rõ Triều Chu cùng Vân Phỉ cũng không thân cận.   

"Cũng không, bạn gái cậu ấy rất hung dữ." Quản lý tiểu khu nhớ tới Trình Lưu, không tự chủ được sờ mồ hôi một phen, có chút cảm kích cô, lại sợ cô.   

Bạn gái của chủ căn hộ ở tầng hai vô cùng hung dữ lại khó nói chuyện.   

Hung dữ?   

Quý Mộ Sơn theo bản năng bài trừ Vân Phỉ, hiện giờ cô ta là ngôi sao nổi tiếng, sẽ không biểu hiện ra cảm xúc không tốt trước mặt mọi người, huống chi từ trước đến nay đứa nhỏ kia cũng không liên quan đến hai chữ hung dữ. 

"Có phải là cô ấy không?" Quý Mộ Sơn lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp của Trương Vân Phỉ, thăm dò đưa cho quản lý tiểu khu xem.   

Quản lý tiểu khu thò đầu nhìn lại, sau đó ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Quý Mộ Sơn: "Đây không phải là Vân Phỉ sao? Là đại minh tinh."

Không phải Vân Phỉ, vậy là ai?   

Toàn bộ cảm xúc ban đầu của Quý Mộ Sơn đã bị tin tức bất thình lình cắt đứt, ông hồi tưởng lại những người bên cạnh Triều Chu, vẫn không nghĩ ra người có thể là bạn gái của con trai mình sẽ là ai.   

Từ trước tới nay ông chưa từng mong chờ Triều Chu sẽ có người mình thích.   

"Tôi có thể hỏi cô ấy trông như thế nào không?" Quý Mộ Sơn hỏi thăm quản lý tiểu khu.  

"Ngài không biết bạn gái của con trai mình sao?" Quản lý tiểu khu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu rõ, "Bây giờ người trẻ tuổi đều như vậy, nhưng bạn gái của con trai ngài rất đẹp trai, vóc dáng cũng rất cao.”

Quý Mộ Sơn suy nghĩ muôn vàn, Triều Chu ... Thế nhưng có bạn gái?   

Thậm chí ông còn không tưởng tượng được Triều Chu sẽ thích dạng người nào.   

Quản lý tiểu khu thấy hình như vị trước mặt này cũng không quá cao hứng, cuối cùng không muốn hủy đi nhân duyên tốt của người ta nên nói: "Tôi thấy cô ấy là một đối tượng không tồi, sáng hôm qua chính là bởi vì cô ấy nên tiểu khu của chúng tôi mới dọn sạch lối đi chữa cháy."   

Nhớ tới chuyện đêm nay, quản lý tiểu khu liền lạnh sống lưng.

Quý Mộ Sơn nhớ tới cuộc điện thoại cúp máy vừa rồi, lo lắng trong lòng hơi bớt đi, nếu đã có bạn gái đi cùng, hẳn là Triều Chu sẽ không có việc gì.   

Ông muốn nhìn thấy con trai mình, nhưng ông biết Triều Chu không muốn nhìn thấy chính mình.

Quý Mộ Sơn xoay người trở về công ty, bóng lưng có chút cô đơn.   

Quản lý tiểu khu đứng ở cửa tòa nhà số năm, lẩm bẩm cảm thán: "Sao người trong gia đình này lại lớn lên tốt như vậy?"  

 ......   

Trình Lưu gọi đồ ăn xong thì nhận được điện thoại của Hạ Bách.   

"Sao hôm nay cô không đến công ty?" Hạ Bách ngồi ở trước bàn làm việc, quay đầu lại nhìn phòng làm việc của Trình Lưu bên trong.   

Trình Lưu: "À, quên nói cho cậu biết một tiếng, hôm nay tôi không đi công ty."   

Mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều xem qua lịch trình của tuần này một lần, buổi tối đã làm xong, vốn dĩ cũng không có chuyện gì lớn. Từ sáng sớm đến giờ, trong đầu đều là chuyện của bạn trai, cô thật sự quên đến công ty.   

"Quên sao?" Hạ Bách khó có thể tin được lặp lại một lần nữa, nhưng anh ta nhanh chóng thu thập lại cảm xúc, "Cô bị bệnh?"

"Không, tạm thời có chuyện." Trình Lưu chỉ vào thực đơn, cho nhân viên phục vụ bên cạnh xem,

"Tối mai có hẹn cùng đối tác, tôi nhớ rất rõ. Hôm nay trong công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Hạ Bách nắm chặt điện thoại di động: "…Công ty đều bình thường."

"Được rồi, cậu cứ làm việc đi, hôm nay tôi không qua được." Trình Lưu suy nghĩ một chút lại nói, "Có lẽ ngày mai cũng sẽ không đến công ty."

"Được."   

Hạ Bách ném điện thoại di động lên mặt bàn, đột nhiên cảm giác có cái gì đó đang thoát khỏi quỹ đạo ban đầu.   

Theo lý mà một công ty hoạt động bình thường, người sáng lập không thường xuyên đến công ty mới bình thường, nhưng Trình Lưu thì khác. Từ sau khi khoa học kỹ thuật Thần Ẩn thành lập, mọi việc cô đều lấy công việc làm trọng, ngoại trừ đi công tác, có thể mỗi ngày ở trong văn phòng thì cũng không bao giờ đến muộn về sớm.

...... Nhưng bắt đầu thay đổi từ khi nào?   

Cánh tay Hạ Bách đặt trên bàn, hai tay nắm chặt, chống cằm, nhớ lại hành vi dị thường của Trình Lưu trong mấy ngày nay.   

Anh ta nhớ.   

Bắt đầu từ ngày 1 tháng 4, sau khi Trình Lưu xuống máy bay, ban đầu cô quyết định từ chối hẹn hò để trở về công ty họp, kết quả đột nhiên tạm thời thay đổi ý định.   

Từ đó về sau, Trình Lưu bắt đầu trở nên kỳ quái.   

Vẻ mặt Hạ Bách lạnh xuống, thoạt nhìn quả thật Uông Hồng Dương lừa gạt phụ nữ có vài phần thủ đoạn.   

Anh ta cầm lấy điện thoại di động, mở bản ghi nhớ, nhìn hành trình lúc 7 giờ tối mai của Trình Lưu, chậm rãi đẩy kính.   

Tối mai, Trình Lưu có thể nhìn thấy bộ mặt thật sự của Uông Hồng Dương.  

 ......   

Bên này, Trình Lưu đóng gói đồ ăn đến khách sạn, đã là mười hai giờ trưa, cô quẹt cửa đi vào, xuyên qua phòng khách, đi tới phòng ngủ, đẩy cửa khép hờ ra, phát hiện rèm cửa sổ bị kéo lên.

Cô mơ hồ nhìn thấy bạn trai nằm nghiêng trên giường, vừa lúc đưa lưng về phía cô.   

Trình Lưu cho rằng anh ngủ thiếp đi nên xoay người rón rén đem đồ ăn đóng gói xong đặt ở trên bàn phòng khách.   

Xem ra chỉ có thể chờ anh tỉnh lại rồi hâm nóng lên.   

Trình Lưu nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, cô cũng không ăn cơm, nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn quyết định để cho khách sạn đưa một phần lên.   

Trình Lưu lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị xem tin tức trong ngành, nhưng chỉ đọc một dòng liền nhìn không nổi.   

Cô do dự một lát, sau đó đứng dậy, một lần nữa đi đến cửa phòng ngủ.   

Trình Lưu cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là ở trong trực giác, cô đẩy cửa ra một chút, lẳng lặng đứng ở đó.   

Vài phút sau, cuối cùng Trình Lưu cũng hiểu được chỗ nào không đúng.   

Hơi thở của bạn trai không đúng, quá lộn xộn.   

Trình Lưu bước nhanh vào phòng ngủ, vòng qua bên kia giường, nương theo rèm cửa sổ chiếu ra một tia sáng yếu ớt, thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của anh, màu môi tái nhợt dị thường.   

Trình Lưu nhíu mày, đưa tay sờ sờ trán bạn trai, quả nhiên đã nóng lên.   

Cô bước nhanh về phía phòng khách, lấy nhiệt kế từ bên trong ra, mang vào phòng ngủ để đo cho anh.   

- 38 °c

Nhiệt độ cao hơn một chút, là nhiệt độ trung bình.   

Trình Lưu đặt nhiệt kế ở đầu giường, đưa tay sờ sờ cổ bạn trai, quả nhiên toát mồ hôi.  

Cô vội vã ra đi ngoài một chuyến, mang theo khăn tắm ngâm nước ấm vào.   

Khăn mặt đã vắt khô, vừa mở đã có hơi nóng toát ra, Trình Lưu gấp khăn mặt, khom lưng lau mồ hôi trên cổ cho anh.   

Quý Triều Chu không thoải mái nghiêng mặt, anh cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, không thấy rõ người, chỉ là mí mắt quá nặng nề, rất nhanh lại mất đi ý thức.  

Trình Lưu lau gáy và lồng ngực, không dám làm ra động tác quá lớn, sợ đánh thức anh.  

Nhưng mà thời điểm cô lau sạch mồ hôi trong tay cho bạn trai, đột nhiên bị anh vô thức nắm tay.   

Tay anh rất đẹp, Trình Lưu vẫn biết, càng không cần nói đến hiện tại bởi vì sốt nhẹ, chung quanh đầu ngón tay đều lộ ra phấn không bình thường.   

Đáng tiếc, anh vẫn còn bị bệnh.   

Trình Lưu nhẹ nhàng nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.   

Cô mang theo một miếng dán chườm lạnh đi vào, phủ lên trán anh.   

Làm xong những chuyện này, Trình Lưu ở trong phòng ngủ hơn nửa tiếng đồng hồ, xác nhận hô hấp của bạn trai dần dần vững vàng, lúc này mới quay lại phòng khách.   

Hơn bốn giờ chiều, có nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho Trình Lưu, nói là có chuyển phát nhanh đến.   

Trình Lưu ấn trán, nhớ tới là điện thoại di động bên thành phố G đưa tới.   

"Cảm ơn, phiền toái đặt ở phòng bảo vệ." Hôm nay cô sẽ không quay về nơi ở.   

......   

Đêm dần dần sâu.   

Hơn tám giờ tối, cuối cùng Quý Triều Chu cũng hạ sốt, tỉnh táo lại.   

Anh giơ tay lên đụng phải thứ trên trán mình, có chút mờ mịt đem nó lấy xuống.   

Trong phòng ngủ tối đen, Quý Triêu Chu chậm rãi ngồi dậy, đưa tay ấn đèn, lúc này mới thấy rõ thứ trong tay mình là một miếng dán lạnh.   

Gần như đồng thời, có người đẩy cửa đi vào.   

"Tỉnh rồi?"   

Quý Triều Chu ngước mắt nhìn lại, ý thức dần dần trở về, là vệ sĩ kia.   

Trình Lưu nhìn thấy đèn phòng ngủ sáng lên, liền từ phòng khách đi tới.   

Dưới ánh đèn, mái tóc vụn trước trán bạn trai còn chưa khô, màu môi tái nhợt dần dần khôi phục màu đỏ tươi ban đầu, có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, gò má còn mang theo một lớp màu hồng mỏng.   

Nếu là bình thường, trong đầu Tiểu Trình tổng sẽ tràn ngập phế liệu màu vàng, nhưng hiện tại cô chỉ lo lắng xem bạn trai đã hạ sốt hay chưa.   

Trình Lưu bước nhanh đến bên giường, đưa tay sờ sờ trán bạn trai.   

Quý Triều Chu mới tỉnh, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì thì đã bị vệ sĩ này sờ soạng, anh ngạc nhiên giương mắt nhìn Trình Lưu.   

Không có lực chấn nhiếp, thậm chí bởi vì mới hạ sốt, hai mắt còn mang theo ái muội ướt át.

Cho dù là ai cũng không chịu nổi bị mỹ nhân nhìn như vậy, nhưng mà cố tình Tiểu Trình tổng lại kiên định nhất, không hề động đậy chút nào.  

Cô thu tay lại, vì xác định lại lần nữa nên cầm nhiệt kế chạm vào trán bạn trai, lúc này mới đảm bảo tuyệt đối không có sơ suất: "Không nóng nữa."   

Quý Triều Chu chưa bao giờ bị người khác đối đãi như thế, tùy ý ... Thậm chí có một chút thân mật không thể nói rõ.

"Anh có đói hay không, em đi hâm nóng đồ ăn." Trình Lưu ra khỏi phòng ngủ, đem đồ ăn buổi trưa đóng gói trở về bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.   

Cô đã ăn lúc hơn sáu giờ chiều, bây giờ cũng không có ý định ăn nữa.   

Hơn nữa đồ ăn mua ở nhà hàng Cốc Vũ này, toàn bộ đều là món mà lần trước bạn trai thích ăn.   

"Uống một ly nước." Trình Lưu quay đầu lại thấy bạn trai đi ra từ phòng ngủ, đưa cho anh một ly nước.   

"Cảm ơn." Giọng nói của Quý Triều Chu có chút khàn khàn, môi cũng bởi vì lúc trước sốt nhẹ mà có chút khô nứt.   

Anh ngồi xuống, cầm ly nước trong tay chậm rãi uống.   

Nhiệt độ nước trong ly vừa vặn, không lạnh cũng không nóng, Quý Triều Chu uống xuống, càng tỉnh táo hơn một chút.  

Anh nhìn số 6 đang đứng ở quầy bar nhà bếp.  

Hôm nay ... Là do cô chăm sóc cho chính mình?   

"Có thể đồ ăn không còn tươi mới nữa." Trình Lưu bưng đồ ăn đã được hâm nóng đi tới nói.   

Quý Triều Chu cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, rất quen mắt, là món ăn của nhà hàng Cốc Vũ.

Trình Lưu đưa tay cầm lấy chiếc ly đã trống trước mặt anh: "Còn muốn uống nữa hay không?"   

"Ừm." Quý Triều Chu cúi đầu đáp một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, xương cốt nhức mỏi do bị sốt vẫn còn chưa biến mất.   

Trình Lưu rót một ly nước đưa cho bạn trai: "Ăn xong thì rửa mặt, sau đó lại ngủ một giấc. Sáng mai đi trung tâm mua sắm."

Quý Triều Chu không nói gì, im lặng dùng cơm.   

Thỉnh thoảng anh sẽ ngước mắt lên nhìn vệ sĩ đối diện, cô lười biếng tựa vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại di động, không biết là đang gửi tin nhắn cho Quý Mộ Sơn hay là gửi tin nhắn cho người trong nhà.   

Quý Triều Chu đoán, có lẽ là cô đang gửi tin nhắn cho người nhà.   

Bởi vì anh nhìn thấy cô mỉm cười.

......   

Giờ phút này, Tiểu Trình tổng đang nhắn tin wechat với giám đốc ngân hàng   

Bên kia còn đang xác nhận xem nên dùng phông chữ và kỹ thuật điêu khắc gì trên tấm biển.   

Tấm biển có kích thước 40x60cm, lớn hơn một vòng so với giấy khen thưởng, nhưng cũng không quá lớn.   

Trình Lưu cùng giám đốc thương lượng xong hình ảnh điêu khắc và phông chữ cụ thể, lại đang tự tưởng tượng xem hôn lễ trong tương lai của mình và bạn trai nên tổ chức như thế nào, trên mặt vô ý thức mang theo nụ cười.   

Một lát sau, Quý Triều Chu buông đũa xuống, nói đã ăn xong.   

Trình Lưu buông di động xuống, nhìn thoáng qua đồ ăn còn sót lại trên bàn, trong lòng trầm trồ thở dài một tiếng: Bạn trai sẽ không thật sự là ăn tiên lộ mà lớn lên chứ?   

"Em thu dọn, anh đi nghỉ ngơi đi." Trình Lưu đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ dùng trên bàn.

Quý Triều Chu muốn tắm rửa, anh cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm, khóe mắt nhìn thấy dưới bồn rửa mặt có một cái khăn mặt xa lạ.   

Không phải là khăn mặt mà anh đã ném vào buổi sáng.   

Quý Triều Chu đứng trước bồn rửa mặt, đột nhiên một ít ký ức mơ hồ trở về, hình như có người giúp anh lau qua cổ và lồng ngực.   

Trong phòng chỉ có hai người là anh và cô, không cần nghĩ cũng biết là ai.   

Vẻ mặt Quý Triều Chu có chút kỳ quái, bởi vì anh nhớ lại mình đã từng nắm tay đối phương.   

Không biết cô sẽ nghĩ gì về anh.   

Cảm xúc chán ghét trên người Quý Triều Chu càng ngày càng nặng, một tay anh đặt trên cánh tay mình, cơ hồ muốn gãi cho chảy máu.   

"Đốc đốc ——"

Trình Lưu ở bên ngoài gõ cửa nhắc nhở: "Đừng tắm quá lâu, dễ bị cảm."   

Quý Triều Chu chợt buông tay ra, buông ống tay áo xuống.   

Một lát sau, Trình Lưu nghe thấy người bên trong 'Ừm' một tiếng, lúc này mới trở về phòng khách.   

......   

Đợi đến khi bạn trai mang theo một thân hơi nước đi ra, Trình Lưu cầm tạp chí bên cạnh bàn che mặt mình, làm bộ đang đọc tạp chí.   

Cô sợ nhìn thêm vài lần, chính mình sẽ chảy máu cam.   

Thời điểm Quý Triều Chu đi qua số 6, bước chân dừng lại, sau đó trực tiếp đi về phía phòng ngủ.   

Anh không quản cô có rời đi hay không, có lẽ đối phương được Quý Mộ Sơn phân phó, phải trông chừng anh.   

Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, lúc này Trình Lưu mới buông tạp chí xuống, cô ngửi thấy mùi hương trong không khí.   

Là mùi hương sữa tắm của khách sạn, nhưng vừa rồi khi bạn trai đi ngang qua, cô vẫn ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo đặc biệt ái muội như lúc trước.   

Giống như ... Là mùi hương của riêng anh.   

Tiểu Trình tổng nghiêm túc suy tư, cuối cùng cũng hiểu: Rõ ràng đây là một loại hấp dẫn di truyền.   

Cô và bạn trai, chú định trời sinh chính là một cặp!

App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp