Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 18
Trình Lưu dựa vào trong phòng khách, cúi đầu lật tài liệu của đối tác trên điện thoại di động, tối mai có hẹn với đối phương, cô cần phải tìm hiểu tình huống trước.   

Hạ Bách gửi báo cáo tổng kết của mình, ngoài ra còn kèm theo một số tư liệu video của đối tác trong những năm gần đây.   

Đây là thói quen cá nhân của Trình Lưu, cô muốn xem không chỉ là tổng kết văn bản của tổng trợ lý, mà còn phải xem biểu hiện của đối tác.   

Trình Lưu đeo tai nghe, trong điện thoại di động có âm thanh đối tác nói chuyện ở nơi công cộng. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và tứ chi của đối phương để phán đoán tính nết, yêu ghét của người này.

Tối mai đối tác như công ty kia là lão đại hàng đầu trong lĩnh vực đồ dùng nội thất, sức nóng lan rộng khắp cả nước, thậm chí một lần còn bán chạy ở nước ngoài, đáng tiếc mấy năm trước không theo kịp thời đại, bị đồ vật thông minh hiện đại mới nổi chiếm hơn phân nửa thị trường.   

Bây giờ lấy lại tinh thần, muốn phấn đấu để theo đuổi, cho nên tìm đến khoa học kỹ thuật Thần Ẩn, muốn hợp tác.   

Trình Lưu xem mấy video, đột nhiên rời khỏi, trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Bách.   

Rất nhanh bên kia đã bắt máy: "Trình tổng."   

"Nhã Nhạc bên kia, người cùng cậu nói chuyện là ai?" Trình Lưu hỏi anh ta.   

Nhã Nhạc là tên công ty có hẹn vào tối mai.   

Hạ Bách kinh ngạc, trước kia Trình Lưu chưa bao giờ hỏi chuyện này, anh ta do dự một lát sau mới nói: "Hẳn là thư ký của Tổng giám đốc Nhã Nhạc."   

Trình Lưu giương mắt nhìn phương hướng phòng ngủ, đứng dậy từ trên ghế sô pha, đi ra ban công mới tiếp tục nói: "Hẳn là?"   

Hạ Bách ý thức được có thể đã xảy ra sơ suất gì đó, anh ta nhớ lại quá trình nói chuyện mấy ngày trước, thấp giọng nói: "Tôi chỉ hỏi là ai sẽ gặp mặt bàn bạc với cô, không hỏi cô ấy là ai."   

Trình Lưu đứng trước ban công, nghe Hạ Bách ở đầu dây bên kia giải thích, nhìn ra ngoài.

Hiếm khi cô ở trên tầng hai, quá gần bên ngoài, âm thanh cũng ồn ào.

Gió đầu tháng tư thổi tới, còn mang theo cảm giác mát mẻ, Trình Lưu tay đặt lên lan can: "Điều tra xem có phải gần đây công ty Nhã Nhạc đổi người hay không, tư liệu của người tối mai cùng tôi ăn cơm hợp tác là sai."   

"Tôi … Biết rồi." Hạ Bách nghe tiếng điện thoại cúp máy, cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó đi tìm hiểu tin tức nội bộ gần đây của công ty Nhã Nhạc.   

Không đến nửa giờ, Trình Lưu nhận được điện thoại của Hạ Bách.   

"Chủ tịch Nhã Nhạc bí mật nằm viện, tháng trước quyền lên tiếng của công ty chuyển cho con gái Chu Thịnh Diễm của ông ta, người liên lạc với tôi ngày đó hẳn là cô ấy." Hạ Bách thấp giọng nói "Xin lỗi, tôi sẽ sửa lại một phần tư liệu cho cô."

"Không vội, ngày mai lại sửa sau." Trình Lưu nói, "Thời gian không còn sớm."

"Học tỷ." Hạ Bách cướp lời trước khi Trình Lưu cúp điện thoại, giọng nói của anh ta khàn khàn, "Làm sao cô biết Nhã Nhạc đổi người."

"Với tính cách của chủ tịch Nhã Nhạc, không có khả năng chuyển đổi." Trình Lưu rũ mắt nhìn ngón tay mình, lúc này trên mặt cô không có cảm xúc gì, ngẫu nhiên ven đường sẽ hiện lên ánh đèn xẹt qua mặt cô, có vẻ có chút không gần gũi, "Cho dù biết quyết định xảy ra vấn đề, cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi. Tất cả các video công khai của ông ta cho thấy người đàn ông này cực kỳ tự tin và kiên trì với bản thân. Những người như vậy, thà công ty bị hủy hoại trong tay mình, cũng sẽ không thừa nhận sai lầm. Càng không cần phải nói đến việc trực tiếp tìm Thần Ẩn, muốn cùng chúng ta đàm phán hợp tác."   

"Ngày mai lại chuẩn bị một phần tư liệu, tối nay đi ngủ sớm một chút." Trình Lưu cũng không phê bình tổng trợ lý.   

Nhưng Hạ Bách lại không thể quên được sai lầm đã phạm phải, anh ta cho rằng mấy năm nay mình đã làm đủ tốt.   

Cho dù là ở bên ngoài hay là ở công ty, rất nhiều người đều nói Trình Lưu có một tổng trợ lý vô cùng tốt, từ trước đến nay có thể an bài thỏa đáng, không thể bắt bẻ.   

Hơn nữa Trình Lưu còn thường xuyên cho người ta một bộ ấn tượng vô cùng không đáng tin cậy, thích làm theo ý mình.   

Nhưng kỳ thật những người đó không biết, anh ta là do một tay Trình Lưu mang theo.

Trình Lưu người này, chỉ cần là thứ cô muốn làm, không có chuyện gì là không làm được.

Hạ Bách cầm điện thoại di động, cười khổ một tiếng, dường như vĩnh viễn anh cũng đều không theo kịp cô, chỉ có thể chạy theo sau cô.   

......   

Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Quý Triều Chu mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nhưng không nghe rõ cô đang nói cái gì, anh nằm nghiêng trên giường, mở to hai mắt, suy nghĩ tự do phiêu đãng.   

Không biết qua bao lâu, Quý Triều Chu dần dần mất đi ý thức, rơi vào giấc ngủ say.   

Phòng khách, Trình Lưu ngủ trên sô pha một đêm, cô lo lắng bạn trai lại phát sốt nên không đặt thêm phòng nào khác.   

Nửa đêm, cô vẫn thức dậy một chuyến, đi vào phòng ngủ để thăm bạn trai, nhiệt độ cơ thể bình thường.   

Chỉ là cô phát hiện khi ngủ nhưng giữa mày của anh cũng không buông ra, có lẽ là ảnh hưởng của trận hỏa hoạn còn chưa tiêu tan.   

Trình Lưu đứng đó một lúc lâu, xác nhận bạn trai ngủ say mới chuẩn bị xoay người trở về phòng khách.   

Nhưng mà còn chưa xoay người, đột nhiên tầm mắt của cô dừng lại trên cánh tay đang bất động của anh.

Tư thế ngủ của Quý Triều Chu rất an ổn, chỉ là áo ngủ rộng thùng thình, ống tay áo bị cọ lên một chút, lộ ra nửa cánh tay trắng lạnh.   

Đèn phòng ngủ không bật, nhưng cánh tay anh quá trắng, thị lực Trình Lưu lại cực tốt, cô nhìn thấy mấy vết đỏ kia một cách rõ ràng.   

Trình Lưu khom lưng kề sát nhìn lại, phát hiện là vết trầy xước. Vị trí này, loại dấu vết này, chỉ có do chính anh làm ra.   

Không cẩn thận cào phải?   

Trình Lưu nhìn kỹ một hồi, thấy không quá nghiêm trọng, chỉ đỏ lên một mảnh, vì vậy liền kéo ống tay áo của anh xuống, xoay người trở về phòng khách.   

Vừa nằm trên sô pha, Trình Lưu phát hiện Hạ Bách đã đem tư liệu mới gửi tới.   

Lòng hiếu thắng của tổng trợ lý Hạ vẫn luôn mạnh như vậy, nhất định phải chịu đựng đến hơn nửa đêm, đem tư liệu làm tốt mới bỏ qua.   

Trình Lưu lắc đầu mở ra, nhanh chóng nhìn một lần rồi đi ngủ   

Một đêm ngủ ngon.   

Sáu giờ sáng, Trình Lưu đúng giờ mở mắt ra, đầu tiên cô nhìn về phía phòng ngủ, xác nhận bạn trai không có dấu hiệu đứng lên, liền vội vàng rửa mặt một phen, lẻn ra khỏi khách sạn.   

Cô muốn đến ngân hàng.   

Ngân hàng còn chưa đến giờ làm việc, nhưng sáng sớm hôm nay giám đốc của bọn họ đã đến vô cùng sớm.   

"Trình tổng, ngài nhìn xem có được không?" Giám đốc ngân hàng mở hai cái hộp ra, một trận kim quang lập tức lóe lên.   

Trình Lưu cẩn thận đánh giá một lần, cuối cùng hài lòng gật đầu: "Có thể."   

"Cô muốn đặt nó ở đâu?" Giám đốc hỏi.   

Trình Lưu suy nghĩ một lát: "Cốp xe."   

Sáng nay bọn họ sẽ đi trung tâm mua sắm để mua đồ, chờ mua đồ xong, mang theo bạn trai đến cốp xe, lúc này món quà đại biểu cho tình ý chân thành của cô sẽ léo sáng đi lên sân khấu.   

Nhất định bạn trai sẽ vui vẻ.   

Giám đốc: "... Được."

Vì vậy, hai viên gạch vàng và một tấm biển vàng được đặt trong cốp xe của Trình Lưu, cô treo hoa màu đỏ trên tấm biển vàng, lại dùng một miếng vải lớn để che lại món quà lấp lánh ánh vàng kia.   

Trên đường trở về khách sạn, tâm tình Trình Lưu vô cùng tốt.   

Cô vừa đóng cửa phòng khách sạn, quay lại đã nhìn thấy bạn trai bước ra khỏi phòng ngủ.

"Buổi sáng tốt lành, anh muốn ăn gì?" Trình Lưu phản xạ có điều kiện hỏi.   

Quý Triều Chu vừa mới đứng lên, ánh mắt còn có chút mờ mịt, thậm chí anh còn quên mất mình không ở nhà.   

Một lát sau anh mới tỉnh táo lại, nhớ tới mình đang ở khách sạn, đối diện là vệ sĩ.   

"Tùy cô."  

"Em bảo khách sạn mang bữa sáng tới đây." Trình Lưu gọi điện thoại cho nhà hàng khách sạn, gọi xong thì quay sang nói với bạn trai, "Đợi lát nữa ăn xong chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại."

Sau đó sẽ đem quà tặng của mình mở ra!

......   

Quý Triều Chu đứng trước gương, đôi tay thon dài gầy gò đặt dưới vòi nước, tùy ý để cho dòng nước lạnh như băng rửa sạch làn da, người trong gương gần như trắng bệch, lại bởi vì mới tỉnh, đuôi mắt hiện lên một chút đỏ, đặc biệt bắt mắt, thậm chí có vẻ có chút kiều diễm.

Nhưng mà thời điểm anh nhấc mí mắt mỏng manh lên, quanh thân lại quanh quẩn khí lạnh cô tịch, giống như một gốc tuyết tùng đang nở rộ, đột nhiên suy sụp, mất đi sinh khí.   

"Sáng sớm đã dùng nước lạnh?" Trình Lưu đột nhiên xuất hiện, thò vào nửa người, vặn vòi nước sang bên kia, "Vừa mới hạ sốt, chú ý thân thể."

Quả nhiên vẫn phải luôn luôn nhìn bạn trai, anh căn bản sẽ không chiếu cố bản thân.   

Quý Triều Chu bất ngờ quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt Trình Lưu, đôi mắt hổ phách còn mang theo sự ngạc nhiên chưa tiêu tan, ngược lại giảm bớt hàn ý cô tịch trên người.   

Trình Lưu vặn vòi nước xong liền thuận tiện đẩy tay bạn trai ra, tự mình thử nhiệt độ nước.

Chờ nước nóng phóng ra, cô mới thu tay lại: "Được rồi, rửa đi."   

Quý Triều Chu: "..."   

Anh chậm rãi đặt tay dưới vòi nước, nước ấm từ kẽ ngón tay chảy ra, nhiệt độ lưu lại, theo đầu ngón tay đến cổ tay, lại lan tràn khắp toàn thân.   

Quý Triêu Chu có chút không được tự nhiên, anh thu tay, vặn vòi nước lại, quay mặt nhìn ra ngoài cửa, cô đã đi về phía cửa phòng.   

Trình Lưu mở cửa cho nhân viên phục vụ nhà hàng, đối phương đẩy xe đựng đồ ăn đi vào.

Cô chỉ vào bàn ăn trong phòng khách nói: "Đặt ở đó là được."   

Tất cả món mà Trình Lưu gọi đều là đồ ăn sáng thanh đạm, bạn trai mới hạ sốt, ăn không được đồ dầu mỡ.   

Qua vài phút sau Quý Triều Chu mới từ phòng tắm đi ra, chiếc áo sơ mi màu lam nhạt trên người anh lớn hơn một chút, mặc trên người có chút rộng rãi, nhưng vẫn khó nén được vóc người cao ngất thon gầy.   

"Hai người đi ra ngoài trước, đợi chúng tôi ăn xong thì sẽ thu dọn." Trình Lưu đứng ở bên cạnh, nói với hai nhân viên giao đồ ăn.   

Hai nhân viên giao đồ ăn theo lời đi ra ngoài.   

Trình Lưu lấy bữa sáng từ trong xe đẩy đặt lên bàn: "Anh ăn trước."   

Cô đứng đó rót một tách trà, ngửa đầu uống cạn, sau đó lại rót thêm một ly nữa.   

Quý Triều Chu ngồi trước bàn, hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm thìa sứ trắng không chút để ý khuấy cháo. Trình Lưu vừa ngửa đầu chuẩn bị uống tiếp, ánh sáng theo bản năng nhìn về phía bạn trai.   

Cái nhìn thoáng qua này khiến cho cô nhìn thấy gáy thon dài trắng như tuyết của anh, bởi vì làn da mỏng manh, lại cúi đầu, xương gáy anh hơi nhô ra, hấp dẫn nói không nên lời.  

"Phốc——" Trình Lưu bị nước trà trong tay mình làm cho sặc một cái, vội vàng nghiêng đầu: "Khụ khụ!"  

Quý Triều Chu nghe thấy động tĩnh, xoay mặt nhìn cô.   

"Trà quá nóng." Trình Lưu buông chén trà xuống, lau miệng, mặt không đổi sắc nói.   

Cô tuyệt đối không nghĩ nhiều!   

Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu khuấy cháo trước mặt, từ trước đến nay anh không thích ăn cơm, nhưng cũng không thể không thừa nhận số 6 thay anh gọi những món này, miễn cưỡng cũng có thể ăn.   

"Em đi ra ngoài trước một chuyến, anh ăn xong rồi thì gọi em." Trình Lưu bỏ lại một câu, chạy trối chết.   

Cô sợ nếu mình ở lại, có thể máu mũi sẽ chảy thành sông.   

Trình Lưu ra khỏi phòng, dứt khoát đi nhà hàng ăn sáng.   

Thời điểm đang ăn thì nhận được điện thoại của Lý Đông.

"Tiểu Trình tổng, ở khách sạn của chúng tôi cảm thấy thế nào?" Lý Đông nhiệt tình hỏi, "Có nhu cầu gì thì có thể nói thẳng cho quản lý khách sạn."

"Rất tốt." Trình Lưu cố gắng khống chế bản thân không nghĩ đến bạn trai, để tránh trong đầu xuất hiện hình ảnh thiếu nhi không thích hợp.   

Lý Đông lấy giọng điệu của người từng trải nói: "Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, như vậy tuyệt đối có lợi thúc đẩy tình cảm."   

Trình Lưu: "..."   

Suy nghĩ thêm một giây, tất cả đều cảm thấy ô uế bạn trai.   

"Lý tổng, gần đây ông rất rảnh rỗi?" Trình Lưu mở đề tài.   

"Rảnh rỗi? Không, không, không, ngày mai tôi sẽ bắt đầu đến kiểm tra khách sạn." Lý Đông nghiêm túc nói, "Để biểu đạt thành ý của khách sạn Đông Sơ chúng tôi, tôi muốn tự mình đến khách sạn khảo sát." Vừa lúc có thể nhân cơ hội này mà nhìn bạn trai Trình Lưu, ông ngược lại muốn nhìn xem là thần thánh phương nào mà có thể làm cho khối đá thối cứng rắn như Trình Lưu cũng có thể nở hoa.   

"Gần đây thành phố S hay xảy ra hỏa hoạn, công tác phòng cháy chữa cháy của khách sạn cũng phải điều tra kỹ một chút." Lý Đông bát quái nói, "Tôi nghe nói hình như ngày hôm qua con trai Quý tổng cũng gặp phải hỏa hoạn, hình như là đang ở Văn.... "

"Không nói với ông nữa, tôi muốn cùng bạn trai đi trung tâm thương mại." Trình Lưu nhận được tin nhắn từ bạn trai, lập tức cúp điện thoại của Lý Đông, căn bản không nghe rõ nửa câu sau của ông ấy.

App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp