Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 12: Thư tay
Sau khi người kia rời đi, căn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Quý Triều Chu nhìn khay gỗ trong góc tường, những năm qua vào sinh nhật anh, Quý Mộ Sơn sẽ gửi quà đến, đều là những món đồ đắt tiền, quý báu, nhưng hôm nay không phải sinh nhật anh.

Có lẽ Quý Mộ Sơn nghĩ quan hệ giữa hai người đã dịu đi, vì vậy mới gửi quà đến.

Quý Triều Chu đứng ở đó một hồi lâu, mới khom lưng mở khay gỗ kia ra, bên trong là một chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch.

Lộc hoa Linh Lan trắng hơi ngửa lên, ngửi nhẹ một đóa hoa Linh Lan, cực kỳ linh động, giống như một sinh thể có hồn.

Chậu hoa như vậy, khiến người ta khó sinh ra ác cảm.

Quý Triều Chu ôm chậu hoa ra, nếu đã đồng ý với dì Vân sẽ làm hòa với Quý Mộ Sơn, mặc dù chỉ duy trì bên ngoài, anh cũng nên cảm ơn ông ấy một tiếng.

Đúng lúc Quý Triều Chu để chậu hoa Linh Lan xuống, định đi lấy điện thoại để nhắn tin cho Quý Mộ Sơn, bỗng phát hiện có một phong thư màu hồng nhạt dưới đáy khay.

Anh để chậu hoa Linh Lan ở phòng khách, cúi người cầm lấy phong thư.

Quý Triều Chu mở phong thư ra, bên trong có một lá thư được viết bằng giấy viết thư màu trắng.

Anh nghĩ là Quý Mộ Sơn viết nên hơi do dự, sau khi mở ra thì phát hiện không phải, tờ giấy chỉ có một đoạn ngắn:

[Bạn là lộc, tôi là hoa Linh Lan, quan hệ giữa hai chúng ta cũng gần gũi như chúng vậy, có chuyện gì có thể nói với tôi, chuyện công việc cũng được, chắc chắn sẽ giải quyết giúp bạn.]

Mặt Quý Triều Chu không hề thay đổi, nhìn chằm chằm những dòng này một hồi lâu, cuối cùng vo thành một cục ném đi.

Thư là người khác viết, thậm chí Quý Mộ Sơn không tự viết, vậy mà còn đề nghị giúp đỡ trong công việc.

Nhiễm Sơn là do một tay mẹ anh thành lập, về sau dì Vân tiếp nhận quản lý, sau khi anh thành niên thì bàn giao lại cho anh.

Bây giờ Quý Mộ Sơn muốn Nhiễm Sơn?
Vẻ mặt Quý Triều Chu lạnh nhạt, không thèm để ý đến chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch kia, ý định gửi tin nhắn cảm ơn Quý Mộ Sơn hoàn toàn biến mất, anh lập tức về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này ở thành phố S, Quý Mộ Sơn ở trong biệt thự vắng vẻ, không biết thanh danh của mình đã bị hủy bởi một lá thư.



Trên đường trở về, Trình Lưu tự kiểm điểm lại bản thân, rõ ràng cô tặng quà, nhưng bạn trai lại chỉ bảo cô về.

Hôm nay ở buổi đấu giá, Trình Lưu nhìn trúng chậu hoa Linh Lan ngọc thạch đó đầu tiên, cô cảm thấy nó rất hợp với bạn trai của cô.

—— Mãnh lộc ngửi Linh Lan!

Cô chính là phần lộc, bạn trai là hoa Linh Lan ngọc thạch, rõ ràng khi chạm vào thì lạnh như băng nhưng lại tỏa ra ánh hào quang, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Quan trọng là “lộc” và “lục” đồng âm, có nghĩa là sáu, sinh ra để dành cho họ!

Trình Lưu nghĩ thầm, chắc chắn bạn trai sẽ mở khay gỗ ra, đến lúc đó anh nhìn thấy thư tay do cô viết để bên dưới, chắc chắn sẽ rất cảm động!

Lúc đó đang làm thủ tục, Trình Lưu còn cố ý tìm phong thư màu hồng nhạt, chuẩn bị viết một bức thư tình.

Đáng tiếc Trình Lưu không viết ra những lời tâm tình được, cuối cùng chỉ có thể viết một đoạn ngắn suy nghĩ thật tẻ nhạt.

Nhưng cô cũng hài lòng với những dòng thư đó.

Tất cả đều xuất phát từ nội tâm, không hề có sự dối trá.

Trình Lưu đã nghĩ, nếu bạn trai vẫn muốn làm người mẫu nổi tiếng trong làng giải trí, chỉ cần anh mở miệng, chắc chắn cô sẽ ở phía sau tiêu tiền để giúp đỡ anh.

Đây gọi là gì?

Trình Lưu vừa mở cửa phòng, vừa nhớ lại.

Kim chủ!

Đúng, chính là kim chủ!

Trình Lưu cô hoàn toàn có thể làm kim chủ cho bạn trai, tiêu tiền để cho anh có tài nguyên tốt nhất.

Sau khi làm kim chủ, mỗi ngày bạn trai sẽ đều cười với cô? Sau đó lại làm chuyện kia?

Trình Lưu nghĩ đến cảnh khuôn mặt bạn trai lạnh lùng nhưng xinh đẹp cười với mình, cảm thấy mũi trở nên khô nóng.

Cô bịt mũi, chắt một cốc nước, ngồi xuống từ từ uống, thầm hài lòng, có người bạn gái như cô, chắc hẳn bạn trai không có lý do không thích.

Thế nhưng… Cô có cần phải học cách nói mấy lời sến súa?

Trước kia nghe một đối tác nói, dỗ vợ phải nói những lời ngon ngọt, không thể chỉ dùng tiền.

Trình Lưu hơi đăm chiêu, nếu cô đã có ý định trở thành người bạn gái ba tốt, vậy chắc chắn phải học cách nói những lời đường mật.

Vì vậy đêm đó, tổng giám đốc Tiểu Trình lên bách khoa toàn thư tìm kiếm những lời nói đường mật, lưu tất cả lại. Thế nhưng có rất nhiều lời đường mật, cô không thể hiểu trong chốc lát, vì vậy chỉ có thể phát huy khả năng tổng kết báo cáo, nghiên cứu tài liệu để tiến hành tổng kết và phân loại những lời âu yếm đó.

Trước ngày một tháng tư, Trình Lưu chưa từng nghĩ có ngày cô sẽ bỏ bê công việc, dành toàn tâm toàn ý vào chuyện yêu đương, còn tổng kết những lời đường mật cả đêm.

Thực ra cũng không hoàn toàn như vậy.

Buổi tối nửa năm trước, cô vừa gặp đã yêu bạn trai ở tiệc rượu, lúc đó trong đầu Trình Lưu nảy ra một ý nghĩ: Cho dù phải dùng cách gì, cũng phải hẹn hò với anh.

Trong phòng sách, Trình Lưu ngồi nghiêm túc trước màn hình máy tính, nghiên cứu những câu cô không thể nào hiểu nổi.

Cửa nhà bỗng bị một người mở ra, cô không hề phát hiện, mãi đến khi có tiếng gõ cửa phòng sách.

“Vào đi.” Trình Lưu trả lời theo bản năng.

Sau khi người đó đẩy cửa vào, cô mới nhận ra cô đang ở nhà.

Tầm mắt Trình Lưu dời khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía cửa: “Hạ Bách?”

Áo vest trên người Hạ Bách hơi nhăn nhúm, khuôn mặt anh tuấn cũng ửng đỏ, rõ ràng là uống không ít rượu. Nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng ở cửa như trước, tay còn cầm một tập văn kiện màu xanh da trời.

Trình Lưu đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, kéo ghế dựa bên cạnh đẩy về phía trước: “Ngồi đi, sao tự dưng lại đến đây?”

Hạ Bách ngồi xuống, cậu đưa tay kéo cà vạt, tay vịn vào phía sau ghế, sau đó đẩy xuống, cách xa bàn làm việc của Trình Lưu, ngẩng đầu nhìn cô giải thích: “Xin lỗi, mùi rượu trên người hơi nặng.”

Trước kia, Trình Lưu cũng từng phải ứng phó trên bàn rượu, cô không để ý đến chuyện này, dựa vào mép bàn làm việc hất cằm hỏi: “Đến đây làm gì?”

Bây giờ đã mười một rưỡi, tiệc từ thiện kết thúc, cậu ta nên về nhà mới đúng.

“Không phải trước đó chị nói muốn hợp tác với công ty ô tô ở thành phố S sao? Đúng lúc ở tiệc tối hôm nay, tôi gặp mấy tổng giám đốc, nói chuyện cùng họ. Thế nhưng buổi chiều tổng giám đốc Quý đã rời đi nên tôi không hiểu rõ về Thiên Khải.” Hạ Bách giơ tập văn kiện màu xanh da trời trong tay lên: “Khi về công ty, tôi đã tổng kết tài liệu này.”

“Nếu hoàn toàn không hiểu rõ, bây giờ không cần phải tổng kết.” Trình Lưu nhíu mày: “Cậu không biết quy tắc này?”

Quả thật cô luôn luôn có thể tiến vào trạng thái công việc bất cứ lúc nào.

Hạ Bách nghe Trình Lưu nói vậy, không hề bất ngờ, thậm chí cảm thấy đây mới chính là cô.

“Có lẽ là do uống quá nhiều rượu.” Hạ Bách day huyệt thái dương, giải thích: “Tôi sợ ngày mai tôi quên mất, vì vậy mới bảo người đưa về công ty.”

Trình Lưu đứng thẳng người, đi tới cây nước bên cạnh, chắt một cốc nước ấm và thêm một thìa mật ong, lại lấy một viên thuốc giải rượu trong ngăn kéo ra, đưa hết cho trợ lý tổng giám đốc: “Chuyện hợp tác với công ty ô tô ở thành phố S, tôi nói không vội, không cần thu thập tài liệu gấp như vậy.”

“Uống xong thì về nhà nghỉ ngơi.” Cô lấy văn kiện từ tay cậu: “Cái này cứ để tôi cầm, về sau cần thì cậu bổ sung.”

Hạ Bách uống một ngụm nước mật ong, sau đó ngửa đầu đặt viên thuốc giải rượu vào, nhìn màn hình máy tính vẫn sáng ở bàn làm việc: “Tôi không sao, muộn vậy rồi mà chị vẫn làm việc?”

“Tôi không làm việc.” Trình Lưu để văn kiện ở một góc bàn làm việc: “Đang làm chuyện khác.”

Hạ Bách cúi đầu cười, cũng không tin, với sự hiểu biết của cậu về Trình Lưu, chuyện cô yêu thích nhất là làm việc.

“Tặng quà cho bạn trai rồi?” Hạ Bách cầm cái cốc hỏi, vừa rồi cậu không thấy chậu cây đó ở phòng khách.

“Tặng rồi.” Trình Lưu thuận miệng nói, cô không có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm của mình với trợ lý, bởi vì dù sao cậu cũng là người độc thân.

Muốn chia sẻ cũng nên chia sẻ với đối tác đã tu thành chín quả, ví dụ như Lý Đông.

Họ có rất nhiều đề tài chung.

Còn trợ lý tổng giám đốc là một người độc thân, chắc chắn sẽ không hiểu phiền não của họ.

Lúc này, tổng giám đốc Tiểu Trình đối mặt với trợ lý, có cảm giác thắng lợi vi diệu đối với người độc thân.

Sau khi nghe câu trả lời của Trình Lưu, tâm trạng vốn căng thẳng của Hạ Bách đã thả lỏng.

Rõ ràng mất nhiều tiền như vậy, sau khi tặng quà xong, thế nhưng cô lại trở về làm việc.

Trình Lưu nhìn chằm chằm cốc nước mật ong trong tay Hạ Bách, nghĩ thầm, trợ lý uống một cốc nước cũng lâu vậy sao, cô còn phải đi chỉnh sửa, phân loại lại mấy lời thả thính trong sổ tay.

Hạ Bách thấy cô nhìn chằm chằm cốc nước trong tay mình, bỗng nhớ lại: “Mấy năm trước, chị luôn phải tiếp rượu đối tác, cũng may bây giờ đã ít hơn.”

Gia cảnh Trình Lưu bình thường, nhưng có năng lực, cô gây dựng sự nghiệp từ khi còn học đại học. Năm ba bắt đầu thành lập công ty Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn. Khi đó muốn lôi kéo hợp tác, lôi kéo đầu tư đều phải tự mình đi, bị làm khó trên bàn rượu là chuyện rất bình thường.

Hạ Bách từng muốn mượn thế lực nhà mình để giúp cô, đáng tiếc lần nào Trình Lưu cũng có thể giải quyết được với tốc độ rất nhanh.

“Cũng ổn.” Trình Lưu thiếu điều muốn tự mình uống hết nước mật ong của trợ lý, cô không yên lòng: “Tửu lượng tôi tốt.”

Ở trên bàn rượu, bất cứ đối tác nào cũng đều thua dưới tay Trình Lưu.

Thế nhưng uống nhiều vẫn rất khó chịu. Vì vậy trong phòng Trình Lưu luôn có sẵn thuốc giải rượu và mật ong, bây giờ đã thành thói quen.

Hạ Bách uống nước mật ong, đáy mắt chứa ý cười: “Đúng, tửu lượng chị tốt nhất. Tôi nhớ rõ khi năm tư đi ăn cơm, đối tác kia nổi tiếng có tửu lượng tốt, kết quả bị chị chuốc rượu đến mức nằm gục xuống bàn, tối đó còn ký ngay hợp đồng.”

Cuối cùng Trình Lưu không nhịn được: “Hôm nay cậu đến đây để ôn lại chuyện cũ?”

“Nhớ đến chúng ta khi đó.” Hạ Bách cười, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lưu đứng trước bàn làm việc, ánh mắt mang theo sự hoài niệm, cậu bỗng dịu dàng gọi một tiếng: “Đàn chị.”

Trình Lưu cảm thấy thuốc giải rượu không có tác dụng với trợ lý, nếu không sao tối nay lại nói nhiều như vậy?

Cô hừ mũi đáp lại.

“Chị có biết không, năm đó ở trường học, chị là người chúng tôi rất ngưỡng mộ.” Hạ Bách cầm cốc nước đã nguội, nỉ non nói: “Trong mắt chúng tôi, chị như phát ra ánh sáng.”

“Tôi không phải bóng đèn, phát ánh sáng cái gì.” Cuối cùng Trình Lưu không nhịn được, cầm điện thoại, hỏi cậu: “Cậu đến đây bằng cách nào?”

Cô chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bách ngẩn người, rồi mới đáp: “Bắt xe đến.”

Trình Lưu gật đầu, cúi đầu thao tác trên điện thoại một hồi, sau đó ngẩng đầu: “Tôi đã gọi xe giúp cậu, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”

Hạ Bách: “...”
Chương kế tiếp