Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 13: Không thầy dạy cũng hiểu
Tối qua Trình Lưu gọi xe đuổi trợ lý về nhà, sau đó học cách nói những lời thả thính thêm hai tiếng rồi mới ngủ nhưng sáng hôm sau, tinh thần cô vẫn rất phấn chấn.

Mọi ngày, chuyện đầu tiên sau khi tổng giám đốc Tiểu Trình thức dậy là xem tin nhắn công việc, nhưng sáng nay, chuyện đầu tiên cô làm khi thức dậy là nhắn tin ân cần hỏi thăm bạn trai.

Sau buổi học tối qua, cô nhận ra mình chưa đủ chủ động, chưa đủ thân thiết, vì vậy cô sẽ thay đổi từ buổi sáng hôm nay.

Số Sáu: [Buổi sáng tốt lành, hôm nay có phải đi làm không?]

Trình Lưu rời giường rửa mặt, hồi hộp chờ bạn trai nhắn lại, nhưng rất nhanh cô phát hiện một chuyện.

Sáu giờ mười lăm, liệu có sớm quá không?

Hình như bây giờ những người trẻ tuổi thích dậy muộn.

Trình Lưu hơi tiếc nuối cất điện thoại, có lẽ sau tám giờ mới nhận được tin nhắn trả lời của bạn trai.

Cô thuận tay lấy một chiếc áo khoác trong tủ quần áo mặc vào, quyết định mang bữa sáng đến cho bạn trai, nếu anh phải đi làm vậy cô sẽ đưa anh đi.

Mấy chàng trai đại học không phải hay làm như vậy sao? Hàng ngày sẽ lấy lòng bạn gái bằng bữa sáng chờ dưới lầu ký túc xá.

Trình Lưu cảm thấy rất hài lòng với khả năng từ một suy ra ba của mình.

Không hổ là cô, có thể tiếp thu rất nhanh trong bất kể lĩnh vực nào, chuyện yêu đương cũng không ngoại lệ.

Trình Lưu vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa lướt vòng bạn bè của Lý Đông.

Cô nhớ trước đó Lý Đông từng đăng trong vòng bạn bè, nói vợ anh ta rất thích ăn sáng ở một quán ăn, sạch sẽ lại còn dinh dưỡng.

Vợ Lý Đông là ngôi sao, cũng cần duy trì dáng người, chắc hẳn bạn trai làm người mẫu cũng có thể ăn.

Tìm thấy rồi.

Để tỏ lòng cảm ơn Lý Đông, cô gửi Wechat cảm ơn anh ta, cũng tiện tay ấn thích bài viết đó của anh ta trong vòng bạn bè.

Lý Đông đang trong mộng đẹp, bỗng bị tiếng điện thoại rung làm cho giật mình.

Anh ta mơ màng vươn tay sờ tủ đầu giường, tay kia thì xoa mắt, mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại.

Khi nhìn thấy thì hoàn toàn tỉnh ngủ.

Lý Đông tức giận: “Trình Lưu có bệnh sao? Sáng sớm tự dưng nói cảm ơn anh, còn ấn thích bài viết một năm trước của anh trong vòng bạn bè?”

Không biết chất lượng giấc ngủ của người trung niên không được tốt sao? Một khi tỉnh dậy là không ngủ được nữa!

“Câm miệng!” Dương Phồn Ngọc bên cạnh bị đánh thức bởi tiếng của anh ta, ném gối đầu bên cạnh qua.

“Được rồi, vợ!” Lý Đông ôm gối đầu, nhanh chóng kéo chăn im lặng như gà, âm thầm ghi thù Trình Lưu.

Không biết bản thân đã làm phiền người khác, nghĩ sếp lớn nào cũng có tinh thần và thể lực dồi dào như cô, tổng giám đốc Tiểu Trình đã tìm được địa chỉ của quán ăn kia, sáng sớm lái xe đến.

Khi cô đến quán ăn đó, đúng là bảy giờ, họ vừa mới mở cửa.

Trình Lưu chọn món ăn bán chạy nhất của quán, sữa lắc trái cây và salad.

“Món này có giàu dinh dưỡng không?” Trình Lưu nghi ngờ.

“Đương nhiên, chúng tôi bỏ thêm nhiều loại hoa quả giàu Anthocyanin vào sữa lắc, giúp bổ mắt và sáng da.” Nhân viên quán ăn nhiệt tình giới thiệu.

Trình Lưu còn nghiêm túc ghi nhớ lời của nhân viên quán ăn.

Lúc này, cuối cùng bạn trai cũng trả lời lại: [Tám rưỡi đưa tôi đến tòa nhà nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.]

Trình Lưu quyết tâm thành bạn gái ba tốt, đương nhiên lập tức nhắn lại: [Được.]

“Món ăn của quý khách đã xong.” Nhân viên đưa sữa lắc trái cây và salad đã đóng gói cẩn thận cho Trình Lưu.

“Cảm ơn.” Trình Lưu nhận lấy.



Khi Trình Lưu đến khu dân cư Văn Hưng thì chưa đến tám giờ, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định mang bữa sáng lên tầng.

Khu dân cư này đã xây từ nhiều năm trước, tòa nhà không cao, không có thang máy, hành lang có đủ loại biển quảng cáo nhỏ. Thế nhưng cửa nhà bạn trai cực kỳ sạch sẽ, không hề có biển quảng cáo nhỏ nào.

Trình Lưu nhìn thoáng qua hành lang tầng một, ở đó có một cái ván dài thả từ trên tầng xuống.

Cô cúi đầu nhìn dấu vết trên mặt đất, từ từ đi đến tầng hai gõ cửa, ngửa đầu nhìn lên trên, chắc là các hộ gia đình ở tầng bốn thả xuống.

“Vào đi.” Quý Triều Chu mở cửa nhìn thấy cô, nghiêng người nói.

Trình Lưu đi vào, để bữa sáng ở bàn ăn, quay lại nói: “Em mua bữa sáng cho anh, nhân viên quán ăn nói món này rất tốt cho cơ thể.”

Quý Triều Chu liếc nhìn hai cái hộp được đóng gói tinh xảo, giương mắt nhìn Số Sáu đối diện: “Quà tối qua, cô mang đi đi.”

Trình Lưu sững sờ: “Sao vậy?”

“Tôi không thích.” Quý Triều Chu nói qua loa, anh không thích món quà mà Quý Mộ Sơn tặng.

Trình Lưu hoàn hồn: “Lát nữa em sẽ mang đi, anh ăn sáng trước đi.”

Nếu bạn trai không thích chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch kia, vậy lần sau chuẩn bị quà khác là được.

Trình Lưu không thấy mất mác, chỉ hơi ngạc nhiên khi đối phương nói thẳng là không thích.

Quý Triều Chu không muốn ăn, nhưng nhớ ra hơn sáu giờ bảo vệ đã nhắn tin với anh, dường như đối phương chờ lệnh từ sáng sớm.

Anh đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Trình Lưu thấy thế, lập tức mở hộp đồ ăn giúp bạn trai, đây là hành động thân mật mà người yêu nên làm.

Quý Triều Chu mới chạm tới túi đựng, đối phương đã đoạt mất, đầu ngón tay anh bất ngờ chạm vào mu bàn tay của cô.

Anh rụt tay về rất nhanh, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương đã nhanh chóng lan qua sự tiếp xúc da thịt.

Tay trái Quý Triều Chu buông xuống, hơi nắm chặt, anh không thích cảm giác tiếp xúc này, vừa xa lạ vừa khó chịu, dường như đầu ngón tay rất nhanh nhiễm nhiệt độ của người khác.

“Được rồi.” Trình Lưu đẩy ly sữa lắc trái cây và đĩa salad đến trước mặt bạn trai: “Anh ăn trước đi, em mang chậu hoa bằng ngọc thạch kia lên xe.”

Quý Triều Chu không lên tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Trình Lưu đi đến góc tường ôm khay gỗ xuống tầng, nhẹ nhàng đóng cửa, cô đi đến cốp xe của mình, bỏ nó vào đó.

Khi đang định đóng cốp, lại nhớ đến cái gì đó, mở khay gỗ ra, cầm chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch lên.

—— Thư tình bên trong đã biến mất.

Vì vậy tuy bạn trai không thích món quà này, nhưng vẫn giữ lại lá thư do cô tự viết.

Trình Lưu bỗng cảm động, quả nhiên bạn trai vẫn thích cô, nhưng mặt ngoài vẫn tức giận, cố tình lạnh lùng.

Đây không phải điển hình của mạnh miệng nhưng mềm lòng sao?

Thế nhưng Trình Lưu cũng không định vạch trần tâm tư cẩn thận của bạn trai.

Dù bạn trai có lạnh lùng như thế nào, cô cũng vẫn thích.

Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ của bạn trai trong khi yêu đương mà thôi.

Trình Lưu đóng cốp xe, xoay người đi lên tầng.

Cô đi vào phòng khách, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của bạn trai, hai tay anh đang cầm ly sữa lắc, lông mi dài hơi rủ xuống, ngửa đầu uống sữa lắc, yếu hầu trượt lên trượt xuống.

Thật muốn mạng!

Trình Lưu bỗng quay đầu, nhìn về phía bên kia để phân tán sự chú ý.

Có thể biên độ động tác của cô quá lớn, Quý Triều Chu ngồi ở bàn ăn quay qua nhìn: “Sao vậy?”

Trình Lưu vừa quay đầu lại, thì thấy môi bạn trai có dính màu đỏ của sữa lắc, vốn dĩ môi anh đã hơi đỏ. Bây giờ môi càng đỏ hơn, giống như có người bôi son lên môi anh.

“Không sao.” Trình Lưu cố gắng kìm nén, ánh mắt mơ hồ đi đến bên cạnh bạn trai, lấy túi khăn giấy trong túi ra, rút một tờ đưa cho anh: “Miệng anh có dính sữa.”

Quý Triều Chu giật mình, nhận lấy khăn giấy, cúi đầu lau vết sữa ở khóe môi.

Trình Lưu liếc nhìn đôi môi của bạn trai, sau đó chỉ vào môi dưới của mình: “Ở chỗ này của anh có một vết đen nhỏ.”

Quý Triều Chu tiếp tục lau, sau đỏ ngẩng đầu hỏi cô: “Hết chưa?”

“...” Trình Lưu lại nhìn, chột dạ nói: “Em nhìn nhầm, đó là nốt ruồi nhỏ.”

Nốt ruồi mọc đúng bên phải môi dưới của bạn trai, bình thường không nhìn cẩn thận thì không nhận ra.

Quý Triều Chu không có tâm trạng ăn nữa, đẩy ly sữa lắc lên phía trước: “Đnế Nhiễm Sơn.”

“Được.” Trình Lưu dọn đồ trên bàn, mơ hồ đi theo xuống tầng.

Sao đến nốt ruồi của bạn trai cũng đẹp như vậy?

Trình Lưu vứt rác xong, đi về thì thấy bạn trai thuần khiết giống như một đống tuyết trên đỉnh núi, lập tức tỉnh táo lại, mắng bản thân biến thái, một cái nốt ruồi của anh cũng ngấp nghé.

Thế nhưng… Chắc hôn rất tuyệt.

Khoảnh khắc đó, tổng giám đốc Tiểu Trình không thầy dạy cũng hiểu, trong đầu toàn những suy nghĩ đen tối.

“Buổi trưa anh tan làm lúc mấy giờ? Muốn đi ăn cơm cùng em không?” Trên đường đi, Trình Lưu hỏi bạn trai, muốn hai người có cơ hội ở chung nhiều hơn.

“Chín giờ tối đến đón tôi.” Quý Triều Chu nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe.

Trình Lưu có hơi mất mác, nhưng nghĩ bạn trai phải chụp quảng cáo, có thể không có thời gian ăn cơm trưa.

Công việc rất quan trọng, từng là một người cuồng công việc, Trình Lưu cực kỳ hiểu rõ.

Sau khi đưa bạn trai đến tòa nhà Nhiễm Sơn, Trình Lưu chỉ có thể đến công ty để làm việc, cô ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt bên trong xe, lại bắt đầu thấy nhớ bạn trai.

Thế nhưng trước khi đến công ty, Trình Lưu có chuyện khác phải làm.

Cô lại lái xe về khu dân cư Văn Hưng.

“Chào bác, phòng quản lý tài sản khu dân cư ở đâu ạ?” Trình Lưu dừng xe ở bên ngoài khu dân cư, đi đến trước phòng bảo vệ, bác bảo vệ bên trong đang ôm ấm trà ngủ gà ngủ gật.

“Cái gì?” Bác bảo vệ bị tiếng gõ song cửa sổ đánh thức, quay đầu nhìn Trình Lưu: “Cô làm gì vậy?”

“Cháu tím phòng quản lý tài sản khu dân cư Văn Hưng.” Trình Lưu lặp lại một lần nữa.

Bác bảo vệ mở nắp ấm chè, uống một ngụm nước chè nóng rồi mới nói: “Đi vào trong cùng rồi rẽ trái, ở tầng một.”
“Cảm ơn bác.” Trình Lưu đi nhanh vào khu dân cư.

Mười phút sau, cô nhìn thấy một nhà treo biển bất động sản Văn Hưng.

“Cô có việc gì?” Có một người đàn ông trung niên ngồi bên trong, đang xem phim truyền hình.

“Tôi tìm phòng quản lý tài sản.” Trình Lưu nói.

Người đàn ông trung niên ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu: “Ở đây.”

“Tôi muốn báo tòa năm có hộ gia đình vi phạm quy định dùng điện ở hành lang.” Trình Lưu nói thẳng.

Người đàn ông trung niên đánh giá cô một lượt: “Cô là hộ gia đình nào ở tòa năm? Sao chưa từng thấy?”

Trình Lưu nhìn người đàn ông trung niên: “Tôi là bạn gái của hộ gia đình ở tầng hai tòa năm.”

Người đàn ông trung niên nghiêng người về phía trước, để tay lên bàn làm việc, không thèm quan tâm, nói: “Cô không phải chủ nhà ở khu dân cư Văn Hưng, không cần quan tâm đến chuyện này.”

Trình Lưu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Khu dân cư rất đông người, lối đi chữa cháy bị xe ô tô chiếm, vi phạm quy định dùng điện ở hành lang, một khi có hỏa hoạn, hậu quả… Không cần tôi phải nói. Nếu các ông không giải quyết, tôi sẽ báo với bên phòng cháy chữa cháy đến để kiểm tra.”

Nhân viên quản lý tài sản không có cách nào khác, chỉ đành cất điện thoại, có hơi bất đắc dĩ: “Họ đều là những người thuê lâu năm, không thể dùng cách cứng rắn. Thôi thì, lát nữa tôi sẽ đi khuyên nhủ họ.”

Ông ta lấy sổ và bút trong ngăn kéo ra, ghi chép, sau đó đứng dậy nói với Trình Lưu: “Tôi đã nhớ kỹ, sẽ báo cáo chuyện này lên phía trên, vài ngày nữa sẽ nhận được lời hồi âm, đến lúc đó chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra, cũng sẽ dọn dẹp lối đi chữa cháy.”

Trình Lưu giơ tay nhìn giờ, nói với nhân viên quản lý tài sản: “Hành động nhanh lên, nếu thật sự xảy ra chuyện, phòng quản lý tài sản của các ông cũng không được lợi.”

“Chắc chắn, chắc chắn.” Nhân viên quản lý tài sản liên tục nói.

Thấy Trình Lưu đi ra, ông ta mới thở phào.

Ánh mắt của người trẻ tuổi kia bỗng rất áp bức, ông ta còn hoảng hốt tưởng rằng cấp trên đến thị sát.



Trước khi Trình Lưu rời khỏi khu dân cư Văn Hưng, cô còn xoay người nhìn thoáng qua căn nhà kia.

Tuy rằng hơi thở cuộc sống ở khu dân cư rất đậm, nhưng vấn đề an toàn thì rất đáng lo ngại, cô phải tìm cơ hội bảo bạn trai dọn ra ngoài.

Đương nhiên nếu có thể đến ở nhà cô là tốt nhất.
Chương kế tiếp