Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 18: Ngày thứ sáu
Trình Lưu dựa lên sô pha ở phòng khách, cúi đầu lật tư liệu của đối tác trên di động, tối ngày mai đã hẹn với phía bên kia, cô cần phải tìm hiểu tình hình trước đã.

Hạ Bách đã gửi báo cáo cậu tổng kết xong cho cô, ngoài ra còn kèm theo cả một ít video tư liệu của đối tác mấy năm gần đây.

Đây là thói quen cá nhân của Trình Lưu, cô không chỉ muốn xem văn bản tổng kết chung của trợ lý mà còn muốn xem cách đối ngoại của đối tác.

Trình Lưu đeo tai nghe lên, di động đang phát các cuộc trò chuyện của đối tác ở đủ loại trường hợp công khai. Cô nhìn chăm chú mặt và cơ thể của đối phương để phán đoán tính cách, sở thích của người này.

Người là đối tác của công ty tối ngày mai đã từng là con rồng lớn của giới nhà đất, nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí còn ra cả nước ngoài, tiếc là mấy năm trước không theo kịp thời đại, bị nhà ở thông minh hiện đại mới xuất hiện chiếm mất hơn nửa thị trường.

Bây giờ mới lấy lại tinh thần, muốn phấn khởi tiến lên, cho nên tìm đến khoa học kỹ thuật Thần Ẩn để hợp tác.

Trình Lưu xem mấy cái video, bỗng nhiên thoát ra ngoài, gọi thẳng cho Hạ Bách.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Tổng giám đốc Trình.”

“Người liên hệ với cậu bên phía Nhã Nhạc là ai?” Trình Lưu hỏi cậu.

Nhã Nhạc là tên công ty có hẹn với cô tối mai.

Hạ Bách kinh ngạc, trước kia Trình Lưu sẽ không hỏi đến loại chuyện này, cậu do dự một lát rồi mới nói: “Chắc là thư ký tổng giám đốc công ty Nhã Nhạc.”

Trình Lưu giương mắt nhìn về phía phòng ngủ, đứng lên khỏi sô pha, đi đến ban công mới lên tiếng lần thứ hai: “Chắc là?”

Hạ Bách nhận ra có thể xuất hiện chỗ sơ suất nào đó, cậu nhớ lại quá trình đôi bên nói chuyện mấy ngày hôm trước, thấp giọng nói: “Tôi chỉ hỏi ai gặp mặt với chị chứ không hỏi người đó là ai.”

Trình Lưu đứng ở trước ban công, nghe Hạ Bách giải thích ở đầu điện thoại bên kia, nhìn ra bên ngoài.

Cô rất ít khi ở tầng hai, cách bên ngoài quá gần, tiếng ồn cũng rất ầm ĩ.

Gió đầu tháng tư thổi tới, còn mang theo cảm giác lạnh lẽo, Trình Lưu đặt tay lên trên lan can: “Tra xem công ty Nhã Nhạc gần đây có thay đổi người hay không, tư liệu đối tác ăn cơm với tôi tối ngày mai là sai.”

“Tôi… Biết rồi.” Hạ Bách nghe điện thoại ở đầu bên kia giọng nói ngập ngừng, cúi đầu hít một hơi thật sâu, mới đi tìm hiểu tin tức nội bộ gần đây của công ty Nhã Nhạc.

Chưa đến nửa giờ, Trình Lưu đã nhận được điện thoại của Hạ Bách.

“Chủ tịch Nhã Nhạc bí mật nằm viện, quyền phát biểu của công ty tháng trước đã chuyển giao cho con gái của ông ta là Chu Thịnh Diễm, người liên hệ với tôi hôm đó chắc hẳn là cô ấy.” Giọng điệu Hạ Bách khó hiểu: “Xin lỗi, tôi sẽ làm lại cho chị một phần tư liệu nữa.”

“Không vội, ngày mai sửa sau.” Trình Lưu nói: “Bây giờ không còn sớm nữa rồi.”

“Đàn chị.” Trước khi Trình Lưu cúp điện thoại Hạ Bách đã nói một tiếng, giọng nói của cậu khàn khàn: “Sao chị lại biết Nhã Nhạc thay đổi người?”

“Lấy tính cách của chủ tịch Nhã Nhạc, không có khả năng sẽ thay đổi.” Trình Lưu rũ mắt nhìn ngón tay của mình, lúc này trên mặt cô không có cảm xúc gì, ánh đèn ven đường ngẫu nhiên lóe lên xẹt qua mặt cô, có vẻ có chút không hợp tình người: “Ngay cả biết quyết sách xảy ra vấn đề cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi.”

Tất cả tính cách của ông ta đều được thể hiện ngay trong video, không cái nào không biểu hiện người này cực kỳ tự tin, giữ vững lập trường. Người như vậy, thà rằng công ty bị hủy trong tay mình cũng sẽ không thừa nhận sai lầm. Càng không cần phải nói trực tiếp tìm tới Thần Ẩn, muốn nói chuyện hợp tác với họ.

“Ngày mai chuẩn bị một phần tư liệu nữa, đêm nay đi ngủ sớm một chút.” Trình Lưu cũng không phê bình trợ lý tổng giám đốc.

Nhưng mà Hạ Bách lại không thể quên được sai lầm mà mình đã phạm phải, cậu cho rằng mấy năm nay mình cũng đã làm đủ tốt.

Cho dù là ở bên ngoài, hay là ở công ty, rất nhiều người đều nói Trình Lưu có được một trợ lý tổng giám đốc giỏi, từ trước đến nay có thể sắp xếp mọi chuyện rất ổn thỏa, không thể bắt bẻ điều gì.

Đặc biệt là Trình Lưu thường xuyên cho người khác một loại ấn tượng thật sự không đáng tin cậy, lại còn thích làm theo ý mình.

Nhưng những người đó đâu biết rằng, thật ra cậu được như bây giờ là do một tay Trình Lưu dẫn dắt.

Kiểu người như Trình Lưu chỉ có muốn làm hay không, chứ không có chuyện làm không được.

Hạ Bách nắm di động, cười khổ một tiếng, dường như vĩnh viễn cậu cũng không đuổi kịp cô, chỉ có thể đuổi theo sau cô.

……

Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Quý Triều Chu có thể nghe thấy lờ mờ tiếng nói chuyện ở bên ngoài, nhưng anh nghe không rõ cô đang nói cái gì, anh nằm nghiêng trên giường, trợn tròn mắt, suy nghĩ tự do bay lượn.

Không biết qua bao lâu, Quý Triều Chu dần dần mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ say.

Phòng khách, Trình Lưu ngủ trên sô pha một đêm, cô lo lắng bạn trai lại phát sốt, nên không đặt thêm một phòng nữa.

Nửa đêm, cô còn lên một chuyến, vào phòng ngủ xem bạn trai, nhiệt độ cơ thể bình thường.

Chỉ là phát hiện lúc anh ngủ, hai đầu lông mày cũng không thả lỏng, có lẽ là do ảnh hưởng của trận hỏa hoạn còn chưa biến mất.

Sau khi Trình Lưu đứng ở đó một lúc lâu, xác nhận bạn trai đã ngủ say mới chuẩn bị xoay người trở về phòng khách.

Nhưng mà vẫn chưa xoay người, tầm mắt cô bỗng nhiên dừng ở trên cánh tay anh rồi không dời đi nữa.

Tư thế ngủ của Quý Triều Chu rất bình thản, chỉ là áo ngủ rộng rãi, ống tay áo bị cuộn lên một ít, lộ ra nửa cánh tay trắng bệch lạnh lẽo.

Đèn phòng ngủ không bật, nhưng cánh tay anh quá trắng, thị lực của Trình Lưu lại cực tốt, cô nhìn thấy rõ ràng vài vệt đỏ.

Trình Lưu khom lưng sát lại nhìn, phát hiện là vết cào. Vị trí này, dấu vết như thế này, chỉ có thể là do chính anh cào ra thành vết.

Không cẩn thận cào phải sao?

Trình Lưu nhìn chăm chú một lúc, thấy không quá nghiêm trọng, chỉ là đỏ một mảng, liền kéo ống tay áo của anh xuống, xoay người trở về phòng khách.

Mới vừa nằm lên sô pha, Trình Lưu liền phát hiện tư liệu mới mà Hạ Bách đã gửi tới.

Lòng hiếu thắng của trợ lý tổng giám đốc Hạ vẫn mạnh mẽ như vậy, kiểu gì cũng phải thức đến hơn nửa đêm, làm xong tư liệu rồi mới thôi.

Trình Lưu lắc đầu, click mở, nhìn lướt nhanh một lần rồi ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

6 giờ sáng, Trình Lưu đúng giờ mở to mắt, trước tiên cô đi về phía phòng ngủ nhìn xem, xác nhận bạn trai chưa có dấu hiệu thức dậy, liền vội vàng rửa mặt, chuồn khỏi khách sạn.

Cô muốn tới ngân hàng.

Ngân hàng chưa tới giờ làm việc, nhưng mà hôm nay giám đốc ngân hàng tới sớm.

“Tổng giám đốc Trình, cô xem xem đã được chưa?” Giám đốc mở ra hai cái hộp, ngay tức khắc một màn ánh sáng màu vàng kim thoáng hiện ra.

Trình Lưu cẩn thận đánh giá một lần, cuối cùng vừa lòng gật đầu: “Được rồi.”

“Cô muốn đặt ở đâu?” Giám đốc hỏi.

Trình Lưu suy nghĩ một lát: “Trong cốp xe.”

Buổi sáng hôm nay họ sẽ phải đi trung tâm thương mại mua đồ đạc, chờ mua đồ đạc xong thì dẫn bạn trai đến cốp xe, lúc này món quà bày tỏ tấm chân tình của cô sẽ lóe sáng lên sân khấu.

Chắc chắn bạn trai sẽ rất vui vẻ.

Giám đốc: “… Được.”

Vì thế, hai viên gạch vàng và một tấm bảng vàng được bỏ vào trong cốp xe của Trình Lưu, cô treo hoa hồng ở trên tấm bảng vàng, lại dùng một miếng vải bố lớn che kín món quà vàng óng lại.

Trên đường về khách sạn, trong lòng Trình Lưu vô cùng vui vẻ.

Cô mới vừa đóng cửa phòng khách sạn lại, quay người liền nhìn thấy bạn trai đi ra từ phòng ngủ.

“Chào buổi sáng, anh muốn ăn cái gì?” Trình Lưu theo phản xạ mà hỏi.

Quý Triều Chu vừa mới ngủ dậy, ánh mắt còn có chút mơ màng, thậm chí anh đã quên mình đang không ở nhà.

Sau một lúc lâu, anh mới có thể tỉnh táo lại, nhớ ra bản thân đang ở khách sạn, người đối diện chính là vệ sĩ.

“Tùy cô.”

“Em bảo khách sạn mang bữa sáng tới đây.” Trình Lưu gọi tới nhà hàng của khách sạn, sau khi gọi món xong lại nói với bạn trai: “Đợi lát nữa ăn xong chúng ta đi trung tâm thương mại.”

Sau đó sẽ tặng món quà của mình cho anh!

……

Quý Triều Chu đứng ở trước gương, đôi tay mảnh khảnh thon dài kia đang đặt dưới vòi nước, mặc cho dòng nước lạnh băng rửa sạch.

Màu da của người trong gương trắng đến mức như thể bị bệnh, còn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đuôi mắt hơi phiếm hồng cực kỳ bắt mắt, thậm chí có vẻ kiều diễm mỹ lệ.

Nhưng khi anh nhấc mí mắt hơi mỏng lên, quanh thân lại quanh quẩn tản ra màn sương vắng vẻ lạnh lùng, giống như một gốc cây tuyết tùng đang nở rộ, đột nhiên lại suy tàn, mất đi sức sống.

“Mới sáng ra đã dùng nước lạnh?” Trình Lưu đột nhiên xông tới, vươn nửa người vào trong, vặn vòi nước sang bên kia: “Anh vừa mới hạ sốt thôi đấy, chú ý thân thể.”

Quả nhiên vẫn phải để ý đến bạn trai của mình, anh chẳng thèm quan tâm đến bản thân chút nào cả.

Quý Triều Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trình Lưu, hai mắt hổ phách còn mang theo vẻ ngạc nhiên chưa biến mất, ngược lại giảm bớt dáng vẻ lạnh lẽo cô tịch trên người anh.

Trình Lưu xoay vòi nước xong liền thuận tiện đẩy tay bạn trai ra, tự mình thử độ ấm của nước.

Chờ tới khi nước ấm chảy ra, cô mới thu tay: “Được rồi, rửa đi.”

Quý Triều Chu: “…”

Anh chậm rãi để tay ở dưới vòi nước, dòng nước ấm áp chảy ra từ giữa khe hở của những ngón tay, độ ấm lưu lại trên tay anh, từ đầu ngón tay đến cánh tay, lại lan tràn ra khắp toàn thân.

Quý Triều Chu có chút mất tự nhiên, anh thu tay khóa vòi nước lại, rồi xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa, cô đã đi đến huyền quan rồi.

Trình Lưu mở cửa cho nhân viên khách sạn, đối phương đẩy xe ăn tiến vào.

Cô chỉ vào cái bàn ăn bên trong phòng khách nói: “Đặt ở kia là được rồi.”

Những món Trình Lưu gọi đều là những món ăn sáng thanh đạm ngon miệng, bạn trai mới hạ sốt, không ăn được đồ dầu mỡ.

Sau vài phút đồng hồ, Quý Triều Chu mới ra khỏi phòng tắm, áo sơ mi màu lam nhạt trên người anh có hơi lớn, mặc trên người có vẻ rộng rãi, nhưng vẫn khó giấu được dáng người mảnh khảnh cao ngất như cũ.

“Các cậu cứ đi ra ngoài trước đi, chúng tôi ăn xong lại đến dọn sau.” Trình Lưu đứng ở bên cạnh, nói với hai người nhân viên giao đồ ăn.

Hai nhân viên đi ra ngoài theo lời cô.

Trình Lưu đặt bữa sáng ở trên xe lên bàn: “Anh ăn trước đi.”

Cô đứng ở kia rót một chén trà, ngửa đầu một ngụm đã uống cạn, lại rót thêm một chén nữa.

Quý Triều Chu ngồi trước bàn hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm muỗng sứ trắng thản nhiên khuấy cháo.

Trình Lưu mới vừa ngửa đầu chuẩn bị uống tiếp, khóe mắt theo bản năng nhìn về phía bạn trai ở bên kia.

Nhìn thoáng qua, đã thấy cái gáy thon dài trắng như tuyết của anh, bởi vì làn da mỏng manh nên vừa cúi đầu, xương gáy hơi nhô ra, gợi cảm không nói nên lời.

“Phụt ——”

Trình Lưu bị chính nước trà trong tay mình làm sặc, vội vàng quay đầu đi: “Khụ khụ!”

Quý Triều Chu nghe thấy tiếng động, quay mặt lại nhìn cô.

“Trà nóng quá.” Trình Lưu đặt chén trà xuống, lau miệng, nghiêm mặt nói.

Cô tuyệt đối không nghĩ nhiều!

Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu quấy bát cháo phía trước, từ trước đến nay anh không thích ăn cơm, nhưng cũng không thể không thừa nhận những món mà Số Sáu gọi cho anh đều là thứ anh có thể miễn cưỡng ăn được.

“Em đi ra ngoài một chuyến trước đã, sau khi anh ăn xong lại gọi em.” Trình Lưu nói một câu liền chạy trối chết.

Cô sợ nếu mình ở đấy tiếp, có thể máu mũi của cô sẽ chảy thành sông mất.

Trình Lưu ra khỏi căn phòng, đi thẳng đến nhà hàng ăn sáng một chút.

Đang ăn, cô lại nhận được cuộc gọi từ Lý Đông.

“Tổng giám đốc Tiểu Trình à, ở khách sạn của chúng tôi thấy thế nào?” Lý Đông nhiệt tình hỏi: “Có yêu cầu gì, cứ nói thẳng với giám đốc khách sạn là được.”

“Khá tốt.” Trình Lưu cố gắng khống chế chính mình không được nghĩ đến bạn trai, để tránh xuất hiện những hình ảnh không phù hợp với trẻ em ở trong đầu.

Lý Đông lấy lời của người từng trải nói: “Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, như vậy tuyệt đối có lợi cho việc xúc tiến tình cảm.”

Trình Lưu: “…”

Nghĩ nhiều hơn một giây, cô cũng cảm thấy như mình đang làm bẩn bạn trai.

“Tổng giám đốc Lý, dạo này anh rất rảnh rỗi sao?” Trình Lưu đánh trống lảng.

“Rảnh rỗi ư? Không không không, buổi chiều tôi sẽ phải bắt đầu đi thị sát khách sạn.” Lý Đông nghiêm túc nói: “Để thể hiện thành ý của khách sạn Đông Sơ chúng tôi, tôi còn muốn tự mình trò chuyện với khách của khách sạn.”

Vừa hay mượn cơ hội này để nhìn thật kỹ bạn trai của Trình Lưu, anh ta còn muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, có thể làm cho viên đá cứng rắn như Trình Lưu cũng có thể nở hoa.

“Gần đây ở thành phố S thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, phương diện phòng cháy của khách sạn cũng phải kiểm tra thật kỹ.” Lý Đông bắt đầu buôn dưa lê: “Tôi nghe nói, ngày hôm qua hình như con của tổng giám đốc Quý cũng gặp hoả hoạn, hình như là ở khu dân cư Văn….”

“Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi trung tâm thương mại với bạn trai.” Trình Lưu nhận được tin nhắn mà bạn trai vừa mới gửi tới, ngay lập tức cúp điện thoại của Lý Đông, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau của anh ta.
Chương kế tiếp