Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 19: Ngoại tình
Trình Lưu đứng trước cửa phòng khách sạn tầng hai một lát, xác định trong đầu mình không còn bất cứ suy nghĩ miên man nào nữa mới quẹt thẻ, đẩy cửa đi vào, đúng lúc bắt gặp bạn trai đi từ phòng tắm ra.

Quý Triều Chu vừa mới súc miệng, trên môi còn mang theo bọt nước ướt át, chính anh cũng không phát hiện, tay đẩy cửa kính nghiêng người đi ra. Nghe thấy tiếng bước chân ở huyền quan liền theo bản năng quay mặt qua nhìn, đôi mắt màu hổ phách kia cực xinh đẹp lẳng lặng nhìn về phía cô, lộ ra vẻ lãnh đạm.

Một cái liếc mắt hờ hững lướt qua, Trình Lưu cảm giác cổ họng mình có hơi khô.

Nhưng chỉ nhìn trong một cái chớp mắt, bạn trai đã thu hồi tầm mắt.

Quý Triều Chu đi đến trước bàn trong phòng khách, cầm lấy di động quay người lại.

Lúc này Trình Lưu đã hoàn hồn, cô không đi tiếp vào bên trong mà lại đẩy cửa phòng ra, chờ bạn trai đi tới.

Quý Triều Chu chậm rãi đi ra ngoài, anh lướt qua người Trình Lưu cũng không dừng lại, nhưng Trình Lưu có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh.

Không chỉ là mùi hương của các sản phẩm sữa tắm trong khách sạn, mà còn mang theo mùi thơm rất nhẹ, ướt át và mơ hồ chỉ có của riêng anh.

… Cô bỗng cảm thấy lối vào khách sạn của tổng giám đốc Lý vẫn rất chật hẹp.

Nếu không tại sao mình lại có cảm giác khó thở chứ.

Trình Lưu hoàn hồn, đóng cửa phòng lại đi nhanh theo

Đây là lần đầu tiên Trình Lưu nhìn thấy anh xuống lầu.

Tốc độ xuống còn chậm hơn so với lên tầng, lại còn dựa vào tường, hiển nhiên càng xa tay vịn càng tốt.

Trình độ này không chỉ giống chứng sợ độ cao, cũng không giống di chứng do trận hỏa hoạn ngày hôm qua để lại.

Rạng sáng hôm qua, cô vẫn chưa hề nghe thấy giọng nói của bạn trai ở đầu dây bên kia, kể từ khi ngọn lửa bùng lên, ngay từ đầu trạng thái của anh đã không đúng rồi.

Trình Lưu bước xuống vài bước nữa đi đến chỗ bạn trai, vừa lúc chặn khoảng trống bên trên tay vịn.

“Buổi sáng đi trung tâm thương mại trước đã, buổi chiều chúng ta hãy đi làm lại thẻ căn cước và thẻ ngân hàng?” Trình Lưu đột nhiên lên tiếng hỏi.

Khi cô nói chuyện thì nhìn về cầu thang trước mặt chứ không nhìn mặt bạn trai ở bên cạnh.

Tầm mắt bị cản trở, lại còn bị một giọng nói kéo về hiện thực, Quý Triều Chu định thần lại, bàn tay đang nắm chặt bên hông dần buông lỏng: "... Ừm."

“Mép chậu hoa Linh Lan bị cháy mất một góc rồi, lát nữa chúng ta đến trung tâm thương mại mua thêm một chậu hoa nữa.” Trình Lưu nói tiếp.

Lực chú ý của Quý Triều Chu bị cô làm cho phân tâm.

Khoảng cách từ tầng hai đến cầu thang bãi đỗ xe không dài lắm, Trình Lưu mới nói được mấy câu, hai người đã xuống tới bậc thang cuối cùng.

Cô lui về sau vài bước, ánh mắt dừng trên sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp của bạn trai, một lúc sau mới cụp mắt xuống, khi ngước mắt lên lại là vẻ rõ ràng trong sáng.

Trình Lưu đuổi theo như không có chuyện gì xảy ra và mở cửa cho bạn trai.

Một giờ sau, cả hai đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố S.

Trình Lưu rất ít khi đến trung tâm thương mại này, cô vẫn luôn cho rằng chi phí tiêu tốn ở nơi này lớn hơn so với tác dụng thực tế.

Nhưng mà năm nay cô lại thường xuyên tới.

Lần đầu tiên là nửa năm trước, đến đây mua một cái cà vạt. Lần thứ hai là ngày hôm qua, mua mấy bộ quần áo giày dép, hôm nay là lần thứ ba.

Trung tâm thương mại này không đông như các tòa khác, cũng không chật chội, người qua lại phần lớn đều ăn mặc tinh xảo, rất ít người mặc tùy ý như Trình Lưu, có lẽ mặc luôn một bộ đồ ngủ chân đeo đôi dép lê là ra ngoài được rồi.

Quý Triều Chu cùng Trình Lưu đi đến cửa hàng đồ nam ở tầng hai và đi lối cầu thang thoát hiểm.

“Quý cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nhân viên bán hàng rõ ràng là đã nhận ra Trình Lưu.

Dù sao thì sáng ngày hôm qua nói về phối hợp thời trang lâu đến mức miệng khô lưỡi khô, người bán hàng muốn không nhớ kỹ cũng khó, hơn nữa vị khuôn mặt của vị khách hàng này cũng khiến người khác rất khó quên.

“Cỡ quần áo hôm qua tôi mua không vừa lắm, anh ấy tới chọn lần nữa.” Trình Lưu nghiêng đầu nhìn bạn trai ở phía đối diện đã chọn xong quần áo.

Người bán hàng nhìn qua, đỏ mặt nhỏ giọng nói với Trình Lưu: “Bạn trai cô và cô thật là xứng đôi.”

Tổng giám đốc Tiểu Trình rất thích những người biết nói chuyện như vậy, cô rút một tấm thẻ từ trong túi ra, nhướng mày với người bán hàng: “Những bộ mà anh ấy vừa ý, cô cứ gói hết lại cho tôi.”

“Được, thưa cô!” Người bán hàng lập tức gật đầu, xem ra doanh số bán hàng tháng này có thể hạ xuống rồi.

Quý Triều Chu đang thay quần áo, Trình Lưu ngồi ở trên sô pha chờ, cô cúi đầu nhìn tin tức trên di động.

“Anh muốn mua một chiếc đồng hồ, dạo này cổ tay hơi trống trải.” Uông Hồng Dương đứng ở trên thang cuốn, giơ cổ tay của mình ra rồi nói với cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh.

Cô nàng tóc ngắn có chút si mê nhìn mặt anh ta, một tay cô nàng kéo cánh tay anh ta, ngẩng đầu nói: “Em mua giúp anh!”

“Không cần đâu, tự anh sẽ mua.” Uông Hồng Dương nhíu mày: “Dùng tiền của phụ nữ sao được.”

“Vậy em tặng quà cho anh được không?” Cô gái dán sát mặt lên trên cánh tay anh ta, giả vờ cả giận nói: “Anh đừng coi em như người xa lạ.”

Trên mặt Uông Hồng Dương lộ vẻ do dự, cuối cùng dường như có chút bất đắc dĩ: “Vậy thì chỉ mua lần này thôi đấy.”

“Ừm ừm!” Cô nàng tóc ngắn gật đầu liên tục.

Cửa hàng đồng hồ ở tầng bốn, Uông Hồng Dương dẫn theo cô gái tóc ngắn đi lên thang cuốn tầng ba, tầm mắt anh ta đảo qua, dừng lại ở một cửa hàng quần áo nam trên tầng hai, không khỏi nhíu mày: Dạo này mình bị điên rồi, cứ cảm thấy ở đâu cũng có thể nhìn thấy hình bóng của Trình Lưu.

Nhưng mà dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng có thể chắc chắn đó không phải là Trình Lưu.

Sao cô có thể cùng người khác đến một nơi lãng phí thời gian như vậy được.

Xúi quẩy!

Uông Hồng Dương vừa nghĩ đến Trình Lưu liền tức giận, từ sau ngày hôm ấy anh ta gửi tin nhắn qua, cô lại bắt đầu xem như không thấy, gọi điện thoại cô cũng không nghe máy.

“Lát nữa chúng ta đi đâu chơi vậy?” Cô nàng tóc ngắn ở bên cạnh ngẩng đầu vui vẻ hỏi Uông Hồng Dương.

“Em muốn đi đâu cũng được.” Uông Hồng Dương cười, cô nàng lập tức lộ ra vẻ mặt được cưng mà sợ.

Nhìn đi, đây mới là người bình thường.

Sự tự tin của Uông Hồng Dương đã bị đánh mất ở chỗ Trình Lưu, cuối cùng thì bây giờ cũng tìm được về từ trên người cô gái khác.

Cửa hàng quần áo nam trên tầng hai.

“Xong rồi sao?” Trình Lưu nhìn bạn trai vừa mới đi ra hỏi: “Chỉ cần vài món này thôi?”

“Ừ.” Quý Triều Chu cầm quần áo đưa cho người bán hàng ở bên cạnh.

Trình Lưu theo người bán hàng đi tính tiền, lúc đi ra, Quý Triều Chu đã đứng ở ngoài cửa.

“Muốn đi tới cửa hàng kia sao?” Trình Lưu chỉ vào một cửa hàng đối diện ở tầng hai nói: “Em không biết số đo của anh, cho nên hôm qua đã mua một hộp.”

Quý Triều Chu im lặng: “……”

Đối diện là cửa hàng đồ lót nam.

Hơn mười phút sau, Quý Triều Chu và Trình Lưu xách theo túi bước ra từ cửa hàng đối diện bên kia.

“Còn cần mua cái gì nữa không?” Trình Lưu hỏi anh.

Quý Triều Chu nhìn về phía cô, nhắc nhở: “Chậu hoa.”

Trình Lưu quay đầu nhìn về phía bảng hướng dẫn ở bên cạnh, cửa hàng bách hóa của trung tâm thương mại này ở tầng năm.

“Vậy anh đợi ở đây, em đi lên mua xong sẽ xuống ngay.” Trình Lưu đặt túi trong tay lên băng ghế ngoài trời rồi nói với bạn trai.

Quý Triều Chu không đi lên tầng năm được, vì vậy anh ngồi yên lặng trên ghế và chờ đợi Số Sáu trở về.

Anh ngẩng đầu nhìn cô lên thang cuốn, tầm mắt hơi di chuyển liền nhìn thấy độ cao của thang cuốn, lồng ngực anh bỗng siết lại, trước mắt choáng váng, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Quý Triều Chu nhíu mày quay đầu đi, không nhìn về phía bên kia nữa, môi mím lại thành một đường, chậm rãi ổn định lại cảm xúc của chính mình, cố gắng làm cho màu máu đỏ tươi mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mắt biến mất.

Đôi tay mảnh khảnh của anh nắm chặt trên ghế, xương ngón tay vì dùng sức trở nên trắng bệch.

Quý Triều Chu chờ một lúc lâu, màu đỏ tươi trước mắt mới dần dần biến mất, sau gáy anh ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này di động rung lên vài cái, anh lấy ra, mở ra thấy là tin nhắn mà Số Sáu đã gửi tới, cô chụp mấy tấm ảnh chụp chậu hoa tới cho anh, hỏi anh muốn lấy cái nào.

Quý Triều Chu trả lời cô: “Màu trắng.”

Số Sáu: “Được.”

“A ——”

Bên cạnh Quý Triều Chu bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai không nén được sự hưng phấn.

Ngay từ đầu anh không để ý, cho đến khi giọng nói cách mình càng ngày càng gần.

“Là anh sao?! Uông Hồng Dương!!! Em rất thích anh!!!”

Quý Triều Chu quay mặt lại nhìn, là một cô gái xa lạ với một bộ tóc xanh, nhìn anh với vẻ mặt tràn đầy phấn khích.

“Cô nhận nhầm người rồi.” Anh ngoảnh mặt đi, không nhìn người đối diện nữa.

Khi Quý Triều Chu quay đầu nhìn sang, cô gái trẻ tuổi xa lạ kia đã ngậm miệng lại.

Ban đầu là bị khuôn mặt của anh làm cho ngạc nhiên đến không thốt ra thành lời, lúc sau thì lại là nhận ra rằng bản thân đã nhầm người.

“Ngại quá, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!” Cô gái liên tục khom lưng xin lỗi, sau đó có chút ngượng ngập nói: “Tôi không cố ý, trông anh rất giống… Không đúng, tôi có thích một người mẫu, sườn mặt của anh ấy rất giống anh, cho nên vừa rồi tôi không cẩn thận nhìn lầm.”

Thấy anh không để ý tới mình, cô gái lấy ra di động, tìm ảnh của Uông Hồng Dương: “Anh nhìn xem, sườn mặt của anh ấy có phần giống anh.”

Cô gái nhanh tay, lật tới ảnh chính diện của Uông Hồng Dương.

Cô gái sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn chàng trai phía đối diện, niềm yêu thích đối với thần tượng bỗng nhiên rạn nứt.

So sánh cùng với chàng trai ngồi trên ghế dài ở đối diện, sao lại có cảm giác ngoài sườn mặt, thần tượng Uông Hồng Dương của mình lại có vẻ cách biệt một trời một vực vậy nhỉ?

“Hai người đang làm gì vậy?” Trình Lưu vừa đi từ tầng năm xuống đã nhìn thấy một cô gái đứng ở đối diện bạn trai mình nói cái gì đó.

Quý Triều Chu nghe thấy giọng nói của Số Sáu, liền quay mặt sang nhìn, ánh mắt vừa lúc quét qua ảnh chụp chính diện của Uông Hồng Dương trong tay cô gái.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô gái quay đầu nhìn thấy Trình Lưu, cho rằng cô là bạn gái của chàng trai ngồi trên ghế dài, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhận nhầm người mình thích.”

Ngay trước khi Trình Lưu tới gần, cô gái đã cất điện thoại đi, nhanh chóng chuồn đi.

Trình Lưu ôm chậu hoa đi tới, vừa dùng một tay tự nhiên mà xách chiếc túi trên băng ghế lên, vừa lắc đầu.

Vậy mà còn có thể nhận sai người mình thích, con người ngày nay thật không đáng tin.

Tổng giám đốc Tiểu Trình nghĩ thầm, không giống cô, toàn tâm toàn ý đều chỉ có một người là bạn trai thôi.

“Chúng ta đi thôi.” Trình Lưu nói với vẻ mặt mang theo ý cười.

Chẳng bao lâu nữa, bạn trai của cô sẽ nhìn thấy món quà được cô chuẩn bị kỹ càng! Có một bất ngờ lớn như vậy, tâm trạng của anh hẳn sẽ tốt lên một chút.

Xe Trình Lưu dừng ở bên ngoài, cô còn cố ý tính toán, lát nữa đi ra ngoài, ánh mặt trời vừa vặn sẽ chiếu lên xe của cô.

……

“Cảm ơn.” Uông Hồng Dương đeo chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn kia lên, trong lòng thoả mãn hơn không ít.

Quả nhiên gương mặt của anh ta vẫn có lực sát thương như trước.

“Anh thích là được rồi.” Cô nàng nhìn chiếc đồng hồ nữ cùng kiểu trên cổ tay của mình rồi kéo tay Uông Hồng Dương: “Em muốn uống trà sữa.”

“Chúng ta xuống tầng một.” Uông Hồng Dương nói.

“Em không muốn uống ở tầng một, trung tâm thương mại đối diện có một tiệm bánh ngọt mới mở, em muốn đi sang đó.” Cô gái tóc ngắn làm nũng: “Anh đi cùng em được không?”

Uông Hồng Dương mới vừa có được chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn tệ, tâm trạng cũng rất tốt, anh ta đồng ý: “Được.”

Khi đi xuống thang cuốn, có một cô gái trẻ với mái tóc màu xanh lá đang đứng trên thang cuốn bên cạnh.

Cô gái nhìn chằm chằm Uông Hồng Dương, ánh mắt thay đổi liên tục, cực kỳ phức tạp.

Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của cô ấy, Uông Hồng Dương giơ tay lên hất hất tóc mái lộn xộn trên trán, nở một nụ cười sở trường với cô gái tóc xanh, vừa lịch sự lại vừa quyến rũ.

Anh ta đã luyện tập từ khi mới ra mắt, ngoại trừ thất bại trong tay Trình Lưu, những lúc khác đều có thể bách phát bách trúng!

Nhưng mà khi cô gái tóc xanh nhìn thấy nụ cười này của anh ta, ánh mắt ngay tức khắc giống như nhìn thấy ma, thậm chí dường như còn có vài phần ghét bỏ.

Đây là thần tượng người mẫu mà cô đã thích nhiều năm sao? Thật là đáng sợ! Còn kém hơn chàng trai lúc nãy ở trên tầng hai.

Uông Hồng Dương: “???” Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Sự tự tin mà anh ta thật vất vả mới khôi phục được, lại bắt đầu dao động thêm lần nữa.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh có chút oán giận, kéo cánh tay Uông Hồng Dương.

“Không nhìn cái gì cả, chỉ là anh cảm thấy tóc cô ấy rất xanh.” Uông Hồng Dương thuận miệng nói một câu.

Cô gái tóc ngắn bĩu môi, nắm tay anh ta: “Màu xanh lá không may mắn.”

……

Trình Lưu đi tới bên cạnh xe, tay trái cô xách theo một đống túi, tay phải ôm chậu hoa, quay đầu lại nói với bạn trai: “Anh có thể mở cốp xe giúp em không?”

Quý Triều Chu đi theo cô đi đến trước cốp xe, duỗi tay ấn mở cốp xe, liền nhìn thấy bên trong một tấm vải đỏ to không biết che chắn thứ gì mà có thể chiếm hết nửa cái cốp xe.

Mà đúng lúc này! Ánh mặt trời vừa vặn chiếu thẳng đến cốp xe!

“Anh kéo tấm vải đỏ kia ra đi.” Trình Lưu nói với vẻ mong chờ.

Trình Lưu có chút lo lắng khi tặng quà lần thứ hai, ánh mắt cô bay lượn, bay một cái liền tới trên người một đôi nam nữ đang âu yếm cách đó không xa.

Cô chưa kịp phản ứng thì Uông Hồng Dương ở phía đối diện đã hoảng hốt.

Sao Trình Lưu lại có thể xuất hiện ở đây chứ?!

Ánh mắt Uông Hồng Dương đột nhiên dừng trên người chàng trai bên cạnh Trình Lưu, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ trong chốc lát lập tức buông tay cô gái ở bên cạnh ra, sải bước đi nhanh về phía Trình Lưu.

Quý Triều Chu kéo tấm vải đỏ ra ở trước cốp xe giúp Số Sáu, tức khắc có ánh sáng vàng lóe lên, vô cùng loá mắt, theo bản năng anh giơ tay lên che đôi mắt lại.

Lúc này, Uông Hồng Dương đã xông tới, chất vấn ngược lại: “Trình Lưu! Thì ra hơn nửa năm cô không xuất hiện là muốn chia tay! Để tìm người đàn ông khác!”
Chương kế tiếp