Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 20: Sao trời tối đen vậy…
Khi Trình Lưu nghe thấy có ai đó gọi tên mình thì cô đang hết sức phấn khởi xốc tấm vải đỏ lên mà nói với bạn trai: “Em tặng quà cho anh!”

Chính giữa cốp xe sau có một tấm bảng bằng vàng nguyên khối, gạch vàng xếp dọc hai bên, dưới ánh sáng mặt trời, ánh sáng vàng kim chiếu ra bốn phía, rực rỡ lấp lánh.

Ánh sáng màu vàng kim vô cùng rực rỡ, khiến cho bầu trời tháng tư cũng trở nên ấm áp lên nhiều, ít nhất đó là điều mà tổng giám đốc Tiểu Trình nghĩ trước khi quay đầu lại.

Nhưng mà khi cô quay đầu lại, nhìn thấy người từ phía đối diện xông tới, nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ, trong lòng hơi chột dạ.

Bởi vì người đối diện có vẻ khá quen mắt, hơn nữa loại khí chất làm người bực bội quen thuộc kia, đã trở lại sau vài tháng xa cách.

Anh ta càng tiến đến gần, Trình Lưu lại càng cảm thấy quen thuộc, quen thuộc tựa như bạn trai nửa năm trước mà cô hẹn hò vậy.

Một số ký ức tự động bị bóp méo và thay đổi trong tâm trí, đột nhiên bắt đầu được được “uốn nắn” lại như cũ.

“Khó trách tôi gửi nhiều tin nhắn như vậy cũng không thấy cô trả lời, gọi điện thoại cũng không nhấc máy!” Uông Hồng Dương xông tới, biểu hiện vô cùng chính xác dáng vẻ của một người đàn ông đang oán giận: “Trình Lưu, quả nhiên là cô có niềm vui mới!”

… Cái điệu lên giọng quen thuộc này.

Giờ khắc này, bầu trời tháng tư ấm áp lấp lánh ánh vàng của tổng giám đốc Tiểu Trình của chúng ta, ầm ầm sụp xuống, hoàn toàn tối đen.

“Cô ấy là vệ sĩ tôi mới mời đến.” Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của người đàn ông ở đối diện đang xông tới, buông bàn tay đang che ánh sáng xuống, quay mặt lại nhìn, trong tiềm thức giải thích cho Số Sáu.

Quý Triều Chu cho rằng người bên kia là chồng của Số Sáu, anh không mong một người mẹ nỗ lực làm việc bị hiểu lầm.

Chỉ là khi anh nhìn thấy gương mặt kia của Uông Hồng Dương thì không khỏi ngẩn người.

Hơn mười phút trước, Quý Triều Chu mới thấy người này trên di động của cô gái tóc xanh trong trung tâm thương mại, cô gái ấy đã từng nói rằng trông bọn họ rất giống nhau.

Người này chính là chồng của vệ sĩ sao?

Tuy có chút trùng hợp, nhưng Quý Triều Chu vẫn chưa để ý, anh không muốn can thiệp vào chuyện riêng của vệ sĩ, vì vậy anh thu hồi ánh mắt, muốn chủ động né tránh.

Tầm mắt anh lướt vào trong qua cốp xe, có chút kinh ngạc vì sao Quý Mộ Sơn lại muốn tặng quà cho anh chứ.

Nhưng mà lần này vừa nhìn lại, đã làm cho ánh mắt của Quý Triều Chu ngay lập tức đông cứng lại, giữa hai chân mày anh dần dần nhíu lại, nhìn chằm chằm tấm bảng vàng kia, trầm giọng chậm rãi nói ra: “Trình Lưu… Uông Hồng Dương?”

Ở giữa tấm bảng vàng có vẽ hai trái tim gần nhau, bên trong có khắc hai cái tên, một mũi tên xuyên qua hai cái tên này rồi xuyên qua hai trái tim.

Trên hai viên gạch vàng thẳng đứng còn có khắc bốn chữ: “Tình chắc như gạch, mãi không mục nát.”

Vừa rồi Quý Triều Chu nghe thấy rõ ràng, Số Sáu nói là tặng quà cho anh.

Nhưng đây tuyệt đối sẽ không phải là thứ mà Quý Mộ Sơn sẽ đưa cho anh.

“A ha, vệ sĩ? Trình Lưu làm vệ sĩ cho anh ư? Anh nói dối cũng không thèm chuẩn bị trước à?” Uông Hồng Dương nghe thấy lời này, cười lạnh một tiếng, phẫn nộ nhìn chằm chằm một đống túi trong tay Trình Lưu kia, vậy mà còn có cả quần lót nam!

Anh ta mới chỉ mập mờ với cô gái khác thôi, mà Trình Lưu đã trực tiếp mua quần lót cho người đàn ông khác rồi! Thật khó để không nghĩ đến giữa hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Uông Hồng Dương nhìn Trình Lưu, cảm thấy trên đầu mình còn xanh hơn cả trên đầu cô!

Quý Triều Chu nhíu mày, không hiểu người kia đang nói cái gì.

Lúc này, cô gái tóc ngắn đuổi tới: “Hồng Dương, anh sao vậy?”

Quý Triều Chu nghiêng người đứng trước cốp xe, cô gái tóc ngắn nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh, không nhịn được mà kêu một tiếng, bắt lấy tay Uông Hồng Dương, nhỏ giọng nói: “Anh ta thật giống anh.”

Từ trước đến nay Uông Hồng Dương tự hào về khuôn mặt của mình nhất, nhưng khi nhìn thấy Quý Triều Chu lại sinh ra cảm giác tự ti.

Vốn dĩ giả bộ tức giận ba phần nay lại biến thành mười phần, Uông Hồng Dương hất mạnh tay cô gái tóc ngắn ra.

Cô gái tóc ngắn vừa muốn dỗ anh ta, lại nhìn thấy tấm biển vàng trong cốp xe, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, chỉ vào tấm bảng nói: “Sao bên trên tấm bảng này lại có tên của anh cùng với người khác? Cô ta là ai?”

Uông Hồng Dương không kiên nhẫn nhìn lại, liền bị bảng tên và trái tim tình yêu lấp lánh ánh sáng vàng kim kia làm cho kinh sợ.

Uông Hồng Dương do dự nhìn về phía Trình Lưu: “Đây là… Tặng cho tôi sao?” Chẳng lẽ mình đã trách oan Trình Lưu rồi?

Nhưng chỗ quần lót kia cũng không phải là mua cho anh ta!

Quý Triều Chu nhìn lướt qua ba người họ, cuối cùng nhìn về phía Trình Lưu.

Món quà mà cô đã nói muốn đưa cho anh, lại là món quà tặng cho người yêu điển hình, ở bên trên còn viết tên Uông Hồng Dương, mà dường như Uông Hồng Dương cũng có vài phần giống anh.

Có một khoảnh khắc Quý Triều Chu đã suy đoán ra một kết luận thái quá, rồi lại cảm thấy không logic cho lắm.

Rõ ràng người kia đã đưa tới chậu hoa Linh Lan mà Quý Mộ Sơn chụp được, trên di động cũng có WeChat của Quý Mộ Sơn.

Trong bãi đỗ xe ở sân bay ngày hôm đó, tin nhắn cuối cùng anh nhìn thấy cô nhắn cho Quý Mộ Sơn trên giao diện WeChat đó là: “Được.”

Quý Triều Chu nghĩ lại cử chỉ hành động của người kia mấy ngày nay, không có chỗ nào không phù hợp hành động của vệ sĩ, huống hồ khi anh giới thiệu với dì Vân, người kia cũng chưa từng phủ nhận.

Còn về phần Trình Lưu, giờ phút này cô đang ở trong nỗi khiếp sợ vô cùng to lớn.

Cô, hình như… Thật sự… Nhận nhầm… Bạn trai rồi!

Người bạn trai mấy ngày hôm nay trở nên vừa xinh đẹp lại lãnh đạm, lại còn có sức hấp dẫn trí mạng với cô, dường như thật sự không phải là cái người bạn trai cô hẹn hò nửa năm trước.

Nhưng anh… Vì sao lại không phủ nhận?

Trình Lưu theo bản năng nhìn về phía “bạn trai” ở bên cạnh, trong lòng lại hoảng hốt thêm lần nữa, mỗi một chỗ của anh đều vừa đúng len lỏi vào trái tim cô.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, bên trong mang theo vài phần khó hiểu.

Trên gương mặt từ trước đến nay luôn mang theo vẻ lãnh đạm của Quý Triều Chu bây giờ lại xuất hiện thêm chút cảm xúc khác, cuối cùng anh mở miệng hỏi ra một việc vẫn luôn chưa được xác nhận: “Cô không phải là vệ sĩ Quý Mộ Sơn mời đến ư?”

“Ai cơ?” Trong đầu Trình Lưu là một mớ bòng bong, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải một việc rối rắm như thế này, mơ màng nghĩ: Quý Mộ Sơn? Quý Mộ Sơn nào hả? Nghe có hơi quen tai.

Quý Triều Chu ngay tức khắc nhíu mày: Cô không quen biết Quý Mộ Sơn ư? “Tổng giám đốc Quý” mà anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại lúc đó rõ ràng giống với chân dung Quý Mộ Sơn.

Cũng là một sự trùng hợp sao?

“Ý anh là tổng giám đốc Quý của công ty ô tô Thiên Khải?” Cuối cùng Trình Lưu cũng nhớ ra Quý Mộ Sơn là ai, vô cùng hoang mang: “Vì sao em lại là vệ sĩ ông ấy mời đến?”

Quý Triều Chu: “……”

“Anh thật sự không phải là Uông Hồng Dương?” Tổng giám đốc Tiểu Trình hỏi với một tia hy vọng cuối cùng, tại sao anh lại không phải là bạn trai của mình chứ?

“Cái quái gì vậy?” Uông Hồng Dương bị bơ, mặt đầy vẻ kích động: “Đến cùng thì hai người đang nói cái gì vậy hả?”

Anh ta còn đang đứng ở đây, hai người kia thảo luận cái quái gì mà có phải Uông Hồng Dương hay không?

Bất ngờ cũng không phải là tạo ra như vậy, ngày cá tháng tư mùng 1 tháng 4 đã qua rồi.

Quý Triều Chu im lặng hồi lâu: “Tôi không phải Uông Hồng Dương.”

Vậy nên cô vẫn luôn coi anh thành bạn trai của mình? Vì sao lại có người không có số điện thoại, WeChat của bạn trai, cũng không biết bạn trai ở đâu?

Trình Lưu theo bản năng muốn hỏi: “Vậy anh…” Tên là gì?

“Triều Chu?” Cách đó không xa vang lên một giọng nam trầm ổn.

Mấy người theo bản năng nhìn về phía bên kia.

Quý Mộ Sơn ngồi xe đi ngang qua, nhìn ra bên ngoài lại nhìn thấy Quý Triều Chu ở ven đường, liền bảo trợ lý dừng xe, tự mình sải bước tới.

“Tổng giám đốc Tiểu Trình?” Quý Mộ Sơn đến gần, phát hiện Trình Lưu cũng ở đây, nụ cười lấy lòng vì nhìn thấy con trai thu dần lại.

Ông ấy khách sáo gật đầu, lại không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi bảng hiệu và viên gạch vàng lấp lánh ánh vàng trong cốp xe kia, nhớ tới chuyện trên hội đấu giá ngày hôm đó, liếc nhìn Uông Hồng Dương rồi nói với Trình Lưu: “Vậy ra đây là bạn trai của tổng giám đốc Tiểu Trình, món quà ngày hôm nay của tổng giám đốc Tiểu Trình… Rất độc đáo.”

Đột nhiên Trình Lưu có hơi hít thở không thông: “Tôi……”

Sau khi Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của Quý Mộ Sơn, ánh mắt đảo qua mấy người này, cuối cùng dừng ở trên mặt Trình Lưu: Tổng giám đốc Tiểu Trình?

Quý Mộ Sơn thấy Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu, chủ động giới thiệu nói: “Cô ấy chính là người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn - Trình Lưu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất nối tiếng trong ngành.”

Ông ấy nói xong, lại giới thiệu với Trình Lưu, khuôn mặt tuấn tú và rắn rỏi thoáng hiện lên vẻ tự hào của một người làm cha: “Triều Chu là con trai tôi, Nhiễm Sơn Mi Du là do nó tạo ra.”

Đầu óc của Trình Lưu lập tức dừng hoạt động: “Con trai?” Con trai ai? Cô đã nghe thấy cái gì vậy?

Quý Mộ Sơn nhìn về phía Quý Triều Chu, nói với Trình Lưu: “Triều Chu vẫn luôn rất thích trồng hoa, cho nên tôi mới muốn tặng nó chậu hoa Linh Lan kia. Đáng tiếc ngày đó bị tổng giám đốc Tiểu Trình đấu giá mất, mang đi tặng bạn trai.”

Người đã ngông cuồng mà giành giật quà của con trai tổng giám đốc Quý trên hội đấu giá, sau đó lại tặng cho con trai tổng giám đốc Quý - Trình Lưu: “…”

Người đã nhận được chậu hoa Linh Lan - Quý Triều Chu: “…”

Ánh mắt hai người chạm nhau, lại lập tức nhìn đi chỗ khác.

Tầm mắt Quý Mộ Sơn dừng ở trên mặt cô gái tóc ngắn, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở nụ cười nhân hậu: “Cháu là bạn gái Triều Chu sao?”

Ông nghĩ thầm, hình như cô nàng không cao giống như nhân viên quản lý tài sản nói, khuôn mặt tròn tròn cũng không hung dữ, là một cô gái nhỏ rất đáng yêu.

Trình Lưu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cô gái tóc ngắn, trong lòng thật lạnh: “Bạn gái?” Bạn trai của cô đã có bạn gái?

Cô gái tóc ngắn không thể hiểu được: “?”

Uông Hồng Dương lần thứ hai mờ mịt, anh ta hoài nghi dường như mình nghe không hiểu tiếng người.

Quý Triều Chu nhìn về phía Quý Mộ Sơn, giữa mày nhíu chặt: “Bố đang nói cái gì vậy?”

Quý Mộ Sơn cho rằng con trai không vui, có chút luống cuống giải thích: “Hôm qua bố tới khu dân cư Văn Hưng, nhân viên quản lý tài sản nói con và bạn gái đi cùng với nhau rồi, con và cô ấy tới mua đồ đạc?”

Bốn người trẻ tuổi đang đứng ở đây, trước tiên Quý Mộ Sơn đã loại trừ Trình Lưu, còn lại chỉ có cô gái tóc ngắn, ông ấy rất tự nhiên cho rằng cô nàng kia chính là bạn gái của con ông.

Nơi ở của Triều Chu mới vừa bị cháy nên việc đi mua sắm cùng bạn gái là chuyện bình thường.

Vào giờ phút này, bên cạnh cái trung tâm thương mại xa hoa nhất thành phố S nào đó, trong không khí tràn ngập sự im lặng xấu hổ khiến người hít thở không thông, mọi người cũng có mấy phần hoang mang khó hiểu với tất cả sự việc đang xảy ra.

Cô gái tóc ngắn chậm rãi nhấc tay, chỉ về phía Quý Triều Chu: “Tôi không quen biết anh ta.”

Tổng giám đốc Quý hô phong hoán vũ nơi thương trường nhất thời còn chưa phản ứng kịp, bạn gái của Triều Chu sao lại không quen biết Triều Chu?

Cô gái tóc ngắn nhích lại gần Uông Hồng Dương đang đứng bên cạnh: “Chúng tôi mới là…”

Uông Hồng Dương lập tức né tránh cô gái tóc ngắn đang tới gần, nói với cô nàng: “Chúng ta vốn chỉ là bạn bè tốt, anh vẫn luôn coi em như em gái.”

“Hồng Dương, anh có ý gì?” Cô gái tóc ngắn cả giận nói: “Em vừa mới mua cho anh một cái đồng hồ đấy!”

“Em cứ muốn tặng quà cho anh, chỉ là nếu anh từ chối ý tốt của em thì không được hay cho lắm.” Uông Hồng Dương biết rõ cái nào quan trọng cái nào không, anh ta không thể từ bỏ Trình Lưu được: “Anh đã có bạn gái.”

“Tại sao anh lại làm vậy?!” Cô gái tóc ngắn tức giận đến mức đỏ mặt hết lên.

Cô gái tóc ngắn ra sao đi chăng nữa thì Uông Hồng Dương cũng mặc kệ, cô nàng chỉ có thể coi như một phú nhị đại có được chút tiền mọn, hoàn toàn thua kém Trình Lưu.

Bây giờ chuyện đã vỡ lở, anh ta đành phải từ bỏ cô gái tóc ngắn thôi.

Huống chi Trình Lưu vẫn rất thích anh ta, thế mà còn chuẩn bị cả một tấm biển vàng cho anh ta, tuy rằng có hơi tục, nhưng vừa nhìn đã thấy đáng giá.

Uông Hồng Dương cố ý nhìn về phía Trình Lưu với vẻ u oán: “Nếu em không tới gặp anh thì một ngày nào đó anh cũng sẽ bị người khác cướp mất đó.”

“Anh cho rằng bạn gái anh tặng một tấm bảng vàng chính là thứ tốt hả?” Cô gái tóc ngắn nghe vậy, trong lòng ngập tràn giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận đùng đùng chỉ vào Quý Triều Chu, lại chỉ về phía túi quần lót nam mà Trình Lưu xách theo trong tay: “Không phải cô ta còn mua cả quần lót cho người đàn ông khác nữa sao!”

Quý Mộ Sơn nhìn về phía túi quà đóng gói đồ lót nam trên tay Trình Lưu, khó hiểu:… Cô mua quần lót cho ai?

Sau khi đối mắt với Quý Mộ Sơn, Trình Lưu chậm rãi ngửa đầu nhìn lên bầu trời: Tại sao bầu trời* của cô lại đen như thế hả?

*天 vừa là trời, vừa là ngày. Câu trên cũng có thể hiểu là: Sao ngày hôm nay của cô đen đủi thế hả?
Chương kế tiếp