Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 1
Từng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.

Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.

Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.

Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”

Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha.”

“Đương nhiên, với tớ thì cậu quan trọng hơn công việc. Ngày đầu tiên khai trương như thế nào? Tốt không?”

Chân Minh Châu xoay điện thoại 360 độ, sau đó dừng lại khung cảnh bên ngoài cửa sổ rồi nói: “Ngày đầu tiên khai trương trời mưa to nên không có khách.”

“Tớ tin tưởng cậu nhất định có thể làm được…” còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng người gọi, cô ấy liền uể oải nói: “Không được rồi tớ có việc.”

Sau đó cô ấy liền vội vàng cúp điện thoại.

Chân Minh Châu cười khẽ một tiếng: “Đây là coi trọng tớ hơn công việc sao? Lâm Nghiên cậu cũng thật biết nói dối.”

Khi cười đủ rồi Chân Minh Châu bắt đầu lo lắng cho Lâm Nghiên. Không biết Lâm Nghiên đã tăng ca bao lâu, trông sắc mặt của cô ấy rất kém.

“Đinh” Bỗng nhiên âm báo điện thoại vang lên, Chân Minh Châu vừa click mở liền nhìn thấy Lâm Nghiên chuyển khoản 8888 với nội dung: Khai trương đại cát

Lâm Nghiên là bạn thân nhất của Chân Minh Châu, chơi thân với nhau từ cái thời còn mặc quần hở đáy. Mẹ bọn họ sinh hai người ở cùng một bệnh viện, Lâm Nghiên lớn hơn Chân Minh Châu ba ngày tuổi nên hai người bọn nhỏ từ rất nhỏ đã quen biết nhau.

Về sau mẹ Chân Minh Châu bị ung thư. Mặc dù gia đình họ đã dùng hết tiền tiết kiệm và bán nhà ở thành phố nhưng vẫn mẹ cô vẫn không qua khỏi.

Vì ba Chân đã bán nhà ở thành phố, hai người không có chỗ ở nên ba Chân đã dẫn Chân Minh Châu về quê quán của ông ở Ly Sơn. Ở đây ông có một căn nhà lớn nhưng lại là nơi vắng vẻ, chim không thèm ị. Mặc dù nhà cũ rất lớn nhưng vẫn còn bừa bộn do không được dọn dẹp thường xuyên. Ba Chân suy nghĩ nhiều lần liền mở một homestay. May mắn là ngành du lịch ở Ly Sơn cũng khá phát triển, nên dù có nhiều homestay nhưng vẫn có một số du khách thích sự thanh tịnh đến trọ ở chỗ ông.

Việc kinh doanh cũng miễn cưỡng xem như không tệ, nhìn lên tuy bọn họ chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống cũng khá hơn nhiều hơn.

Ba mẹ Lâm Nghiên mở một cửa hàng nhỏ bán ngũ cốc và dầu muối trong thị trấn. Khi ba Chân mở homestay lại thường xuyên nhập hàng, vốn gia đình bọn họ đã quen biết nhau nay lại thường xuyên qua lại nên ngày càng thân thuộc hơn.

Chân Minh Châu và Lâm Nghiên chơi chung quậy phá với nhau từ nhỏ. Về sau, Lâm Nghiên học chuyên ngành lập trình viên. Lúc còn học đại học đã đến thực tập tại một công ty lớn, sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi trở thành nhân viên chính thức. Mặc dù Lâm Nghiên kiếm được không ít nhưng làm việc theo văn hóa 996 cũng ăn không ít khổ. Còn Chân Minh Châu thì về nhà kế thừa homestay của ba Chân.

*Văn hóa 996: Phổ biến ở các công ty công nghệ lớn, công ty khởi nghiệp và các doanh nghiệp tư nhân. Cụ thể, những công ty áp dụng văn hóa khắc nghiệt này yêu cầu nhân viên làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.

Tuy nhiên, trước khi Chân Minh Châu về nhà thì một sự kiện vô cùng đặc biệt đã xảy ra.

Cô trúng thưởng xổ số.

Ngày tốt nghiệp đại học, Chân Minh Châu tùy tiện mua xổ số theo ngày sinh của ba người trong gia đình. Thế nhưng không ngờ cô lại trúng giải nhất trong kỳ quay thưởng đêm đó, giải thưởng đến hiện tại là 625 vạn nhân dân tệ cho mỗi người.

Chân Minh Châu ngồi xe xuyên đêm về nhà, cô lao vào nhà ôm chầm lấy ba Chân và gầm rú điên cuồng khiến ba Chân sợ hãi còn tưởng con gái xảy ra chuyện gì. Sau khi biết mọi chuyện thì cả hai cha con cùng nhau đứng ngoài sân hướng lên mặt trăng mà gầm rú. Cũng may xung quanh không có nhà ở, nếu không sẽ dọa họ sợ chết khiếp vì tưởng rằng có người sói xuất hiện.

Hai cha con chưa từng trải qua sự kiện đáng mừng như vậy nên không khác gì những kẻ dở hơi. Họ âm thầm đi nhận giải thưởng, sau khi khấu trừ thuế thì số tiền còn khoảng 500 vạn.

Với số tiền này thì hai cha con họ đã giàu lên chỉ trong một đêm. Sau đó, Chân Minh Châu đã bỏ ra 300 vạn để trang trí lại homestay. Nháy mắt căn nhà cũ kỹ 20 năm trước trở thành một căn homestay mới vừa cổ kính lại vừa xa hoa.

Dư lại 200 vạn, Chân Minh Châu lấy ra 30 vạn mua một chiếc ô tô nhỏ nhưng chất lượng không tồi, mặt khác cô đưa cho ba Chân 100 vạn.

Thời trẻ, ba Chân và mẹ Chân có một ước mơ là đi du lịch khắp nơi để ngắm cảnh núi non sông nước. Mặc dù mẹ Chân đã qua đời nhiều năm nhưng ba Chân và Chân Minh Châu vẫn còn nhớ đến nguyện vọng này. Trước kia khi cuộc sống khó khăn nên không ai nhắc đến, hiện tại hai người bắt đầu thương lượng về việc này. Ba Chân quyết định giao lại homestay cho con gái, lái một chiếc RV nhỏ, mang theo một số tiền cùng hai chú chó lớn của bọn họ là Đại Bạch và Đại Hoàng, bắt đầu chuyến hành trình du lịch khắp mọi miền đất nước.

Còn Chân Minh Châu sau khi đã trang hoàng lại homestay thì nghiễm nhiên thăng chức thành cô chủ nhỏ, tương lai cô sẽ là bà chủ.

Hôm nay là ngày đầu tiên homestay khai trương. Không ngờ ngày lành mà cô lựa chọn lại là một ngày mưa to.

Tuy nhiên Chân Minh Châu cũng không quá lo lắng, trong tay cô vẫn còn 70 vạn tệ, hơn nữa trong nhà cũng không có khoản chi tiêu nào lớn nên thật ra vẫn còn tốt.

Chân Minh Châu đóng cửa lại vào bếp pha trà sữa, dù không có khách nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân mình.

Trong mắt người bình thường, ba Chân và Chân Minh Châu là người không biết cách sống, trúng thưởng xổ số được số tiền lớn nhưng chỉ trong tích tắc chẳng còn lại bao nhiêu. Tuy nhiên ba Chân và Chân Minh Châu lại cảm thấy việc họ làm không có gì là không đúng.

Thay vì ôm khư khư số tiền lớn, còn không bằng sử dụng tiền để có cuộc sống thoải mái hơn.

Chân – nhàn nhã – Minh Châu nhanh chóng trở về căn phòng trên tầng 2. Homestay của cô có kết cấu 2 tầng lõm ngược vào bên trong. Căn phòng của cô ở tầng 2 hướng ra ngoài sân vườn nên có thể nhìn thấy được cổng lớn. Chân Minh Châu lười biếng nằm trên sô pha vừa bấm điện thoại, vừa uống trà sữa và ăn bánh quy trông rất thảnh thơi.

So với thời điểm đi học cô làm nhiều công việc bán thời gian cùng một lúc thì hiện tại có vẻ nhàn nhã hơn. Tin nhắn trong nhóm chat của lớp liên tục xuất hiện, mọi người đều đang thảo luận về công việc sau khi tốt nghiệp.

@ Đại Trân Châu, nghe nói cậu đã về quê?

@ Đại Trân Châu, sao cậu không ở lại Thượng Hải, về quê làm sao có tương lai?

@ Đại Trân Châu, tớ vào làm việc ở bảo tàng thành phố, còn tưởng rằng cậu cũng đến đây, thật tiếc là cậu lại về quê.

Nickname Wechat của Chân Minh Châu là Đại Trân Châu, cái người hết lần này đến lần khác nhắc đến cô là hoa khôi lớp bọn họ Lương Thư Hàm.

Thay vì nói Lương Thư Hàm cùng Chân Minh Châu có khúc mắc, thì thật ra là Lương Thư Hàm tự mình bới lông tìm vết. Chân Minh Châu cho rằng mình cùng Lương Thư Hàm không có quan hệ thì đừng nói chi đến khúc mắc. Thế nhưng Lương Thư Hàm lại chướng mắt cô.

Mặc dù Lương Thư Hàm mỗi khi nhắc đến cô đều có vẻ âm dương quái khí, tuy nhiên mọi người đều cần mặt mũi nên không hành xử ấu trĩ như trẻ con. Xét cho cùng thì trường học của bọn họ cũng được xem là một trường danh giá.

Kỳ thật, thành tích của Chân Minh Châu không có gì nổi bật. Thời điểm thi đại học cô phát huy tốt hơn bình thường nên điểm số ước tính cao hơn 120 điểm. Vì muốn cùng bạn thân có thể chăm sóc lẫn nhau nên cô đã nộp đơn vào học cùng một trường đại học với Lâm Nghiên, đồng thời cũng tuân theo sự điều chỉnh chuyên ngành phù hợp với điểm số.

Kết quả là cô đã được tuyển chọn vào chuyên ngành ít được biết đến là chuyên ngành Di tích văn hoá và Bảo tàng học.

Thông thường những người học chuyên ngành này đều có nền tảng từ gia đình hoặc có người thân làm việc trong các ngành có liên quan. Chân Minh Châu được điều chuyển đến đây là người duy nhất không biết gì về chuyên ngành này. Mặt khác, Chân Minh Châu là sinh viên ngoại tỉnh nên dễ bị một số sinh viên địa phương xa lánh.

Ngoài ra, để giảm bớt gánh nặng cho ba Chân, Chân Minh Châu thường ra ngoài làm việc nên không dành nhiều thời gian cho các mối quan hệ bạn bè. Hơn nữa, bản thân Chân Minh Châu rất xinh đẹp nên dễ khiến các cô gái có tâm tư đố kỵ.

Vì thế, cô liền bị các sinh viên địa phương do Lương Thư Hàm dẫn đầu coi thường.

Đại Trân Châu: (mặt cười), tôi về nhà thừa kế gia sản của gia đình.

Trong nháy mắt mọi người đều trầm mặc, Chân Minh Châu thật sự rất biết cách khiến người khác tức giận.

Thư Hàm Baby: Này, nói dối là không tốt nhé, ai mà không biết cậu thường xuyên làm việc bán thời gian ở khắp nơi.

Đại Trân Châu: Công việc bán thời gian có mâu thuẫn với việc thừa kế gia sản sao?

Cả nhóm lại một lần nữa trầm mặc.

Đại Trân Châu: Nếu các bạn đến Li Sơn du lịch, đặt homestay của mình sẽ được giảm giá 20%.

Bọt cam lớn: Chỉ giảm 20% thôi sao?

Đại Trân Châu: Lương Thư Hàm thì vẫn tính giá như bình thường.

Thư Hàm Baby: Tôi còn ở đây nên nghe thấy được, Chân Minh Châu cậu thật thiếu đạo đức, có phải cậu đang nhắm vào tôi không?

Không khí nhóm chat có vẻ khá căng thẳng, bỗng có người cười lên.

Chân Minh Châu cũng cười, mặc dù Lương Thư Hàm muốn nhảy nhót nhưng Chân Minh Châu không phải người chịu sự chèn ép của người khác, hơn nữa kỹ năng chọc tức người khác của cô cũng không phải dạng vừa. Chân Minh Châu bướng bỉnh gửi thêm một icon đắc ý chống nạnh.

Đại khái chính là tôi nhằm vào cậu đó thì sao.

Bọt cam lớn thấy vậy liền chuyển chủ đề: Homestay của cậu như thế nào? Có video không?

Chân Minh Châu đang định trả lời thì chợt nghe tiếng dã thú gầm rú bên ngoài, cô lập tức đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời vẫn còn mưa to, lúc này chỉ khoảng 3 giờ nhưng trời lại âm u như 5 – 6 giờ tối, không thể nhìn rõ sự vật từ xa.

Chân Minh Châu lắng tai nghe, đúng lúc này lại có tiếng dã thú gào thét. Cô phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Ôi mẹ ơi, sao âm thanh này lại giống như tiếng hổ gầm?

Vì không chắc chắn nên cô lặng lẽ lấy điện thoại ra chuẩn bị tra Baidu xem tiếng hổ kêu như thế nào.

Thế nhưng cô đột ngột thốt lên “Chuyện gì đây?” Vừa rồi cô vẫn đang nói chuyện trong nhóm chat sao bây giờ lại không có mạng. Không chỉ không có mạng internet mà tín hiệu điện thoại di động cũng không còn nữa.

Chân Minh Châu lại thử điện thoại cố định vẫn không có phản hồi. Cô thở dài bật đèn may mà đèn vẫn còn sáng, chỉ cần có điện là được.

Trời ngày càng tối, Chân Minh Châu không tắt đèn mà đi thẳng xuống lầu chuẩn bị bữa tối.

Cô cũng không quá sốt ruột vì tình trạng này cũng không quá tệ và thường xuyên diễn ra. Đây chính là vấn đề khi ở một nơi thâm sơn cùng cốc như Li Sơn.

Khi ở một mình, Chân Minh Châu không thích không gian quá u tối, vì thế khi vừa xuống lầu cô đã bật đèn trong phòng khách. Sau đó đi nhanh đến phòng bếp phía sau, dù sao cũng nhàn rỗi nên cơm tối làm phức tạp hơn một chút cũng không sao, vì thế cô định chưng một ít bánh bao nhỏ nhân thịt bò.

Mặc dù là phòng bếp phía sau, nhưng trên thực tế cửa sổ nhà bếp lại hướng ra sân. Toàn bộ cửa sổ của homestay đều hướng ra sân thay vì hướng ra sau núi. Đây là đặc điểm của kiến trúc địa phương. Tuy nhiên những ngôi nhà trong thành phố cũng có đặc điểm này, được xem như nét đặc sắc của địa phương.

Chân Minh Châu đang băm thịt bò cùng với miến dong. Đột nhiên, cô dừng động tác băm thịt lại và nhìn về phía cửa. Ở cửa lớn truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng với tiếng kêu của phụ nữ: “Có ai không? Có ai ở đây không?
Chương kế tiếp