Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 2
Trời mưa tầm tã kèm theo đó là từng con gió thét gào

Trong rừng núi sâu, một người phụ nữ thân hình gầy gò như que củi mang theo một chiếc giỏ trúc nhỏ đang loạng choạng bỏ chạy.

Tiếng hổ gầm vang trời, từng giọt mưa tấp thẳng vào mặt người phụ nữ. Ba ngày nay người phụ nữ này đã không ăn gì, lần cuối cùng cô ấy ăn là vào buổi trưa ba ngày trước. Món ăn là một miếng bánh bột ngô chỉ bằng một nửa quả trứng gà, tuy nhiên trên thực tế miếng bánh rất nhỏ chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết. Nếu không phải đến bước đường cùng cô ấy tuyệt đối sẽ không đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.

Càng chạy người phụ nữ càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bước chân cũng nặng dần. Cô ấy dường như cảm nhận được mùi máu tanh trong cổ họng, từng hạt mưa xối xuống khiến toàn thân cô run rẩy. Trời đã sắp tối, nếu bất hạnh không tìm được một nơi trú ngụ trước khi trời tối thì cô ấy có thể đoán được kết cục của mình đêm nay.

Nơi rừng núi hoang vắng thì tìm đâu ra chỗ trú thân… khoan đã?

Vào lúc gần như tuyệt vọng, người phụ nữ đột nhiên nhìn thấy phía xa xa có ánh đèn đặc biệt sáng lên trong đêm tối. Người phụ nữ tự nhủ rằng mình không thể chết, vì thế lập tức lấy hết dũng khí chạy về phía có ánh sáng.

"Bùm bùm, bùm bùm!" Tiếng gõ cửa ngày càng lớn khiến Chân Minh Châu phải bỏ con dao làm bếp trên tay xuống rồi mặc áo mưa đi ra ngoài, quả nhiên là có người.

Chân Minh Châu đi đến cổng lớn, vừa mở cửa sắt vừa lên tiếng hỏi: "Là ai?"

Khi cửa sắt vừa mở ra liền có một bóng người ngã xuống đất, cô giật mình theo bản năng lùi người lại.

"Ôi chao" Chân Minh Châu nhìn người phụ nữ trước mặt lắp bắp kinh hãi thốt lên. Cô thật sự kinh ngạc vì người phụ nữ ngã trên đất mặc y phục cổ đại kỳ lạ, thân hình gầy gò đến nỗi chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay. Chân Minh Châu thật sự chưa bao giờ nhìn thấy người nào gầy như vậy.

"Chị ơi, chị không sao chứ?"

“Để tôi đỡ chị đứng dậy.” Chân Minh Châu vội vàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến đỡ người phụ nữ lên. Nhà cô mở homestay nhiều năm đã từng nghe qua nhiều phượt thủ gặp nạn trên núi nên cũng không nghĩ nhiều.

Mặc dù người phụ nữ ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức tự véo mình, đồng thời nương theo sức của Chân Minh Châu mà đứng lên.

Chân Minh Châu dìu người phụ nữ vào nhà, lúc nãy bên ngoài trời tối nên cô không thấy rõ bây giờ khi vào trong nhà đèn sáng rực nên khi nhìn thấy thân hình của người phụ nữ này cô liền hít vào một ngụm khí. Hai má hóp vào, đôi mắt trũng sâu cũng không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, trông rất tội nghiệp.

Thảo nào khi đỡ cô ấy cô cũng không cảm thấy nặng.

“Chị đã bao lâu không ăn uống vậy?” Chân Minh Châu vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy, trực tiếp xé mở túi bánh đưa cho người phụ nữ: “Chị ăn một chút lót dạ đi.”

Người phụ nữ nghe thấy có đồ ăn thì nhanh chóng cầm lấy rồi ăn như sói đói. Bánh vừa vào miệng liền mang lại cảm giác thơm ngọt ngon miệng, vì thế người phụ nữ cùng lúc cho hết các miếng bánh vào miệng.

Chân Minh Châu thấy vậy liền nhanh chóng xé mở một túi bánh Oreo khác, người phụ nữ chỉ cần hai ngụm đã ăn hết. Có thể là do đã ăn lót dạ nên người phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn liền ngay lập tức quỳ xuống.

"Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ dân phụ."

"..." Chân Minh Châu thật sự không biết nói gì. Cô đã từng nhìn thấy người điên và xuất hiện ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua ai như người phụ nữ này.

Chân Minh Châu vội vàng đỡ lấy người phụ nữ và lắc đầu nói: “Chị đừng quỳ, tôi cũng không phải là thần tiên gì cả.”

Người phụ nữ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, cố chấp nói: "Người là thần tiên, nếu không phải thần tiên thì làm sao có thể sống trong tiên cảnh?"

Chân Minh Châu cười lắc đầu, cũng không cùng người phụ nữ nói chuyện, cô chỉ đơn giản hỏi: “Có phải chị vẫn chưa no?”

Nghe Chân Minh Châu hỏi, người phụ nữ lấy tay che bụng cắn môi nhìn cô. Sau một hồi do dự người phụ nữ gật gật đầu.

Thấy vậy Chân Minh Châu liền nói: "Vậy chị đứng lên đi, sau đó ngồi đợi một lát để tôi làm chút gì cho chị ăn.”

Dứt lời cô liền đi vào bếp xem miếng thịt băm vẫn còn đang băm dở, cô cảm thấy món ăn này tốn khá nhiều thời gian cũng như nhiều dầu mỡ. Bên cạnh đó, lúc này cũng cần bổ sung một ít đường cho cơ thể.

Chân Minh Châu chỉ đơn giản bật lửa đun nước, trong thời gian đun nước thì cô rót một cốc đường đỏ rồi mang ra cho người phụ nữ kia.

"Chị ơi, chị tên gì?" Chân Minh Châu hỏi.

Người phụ nữ lại lập tức quỳ xuống trả lời: "Tôi tên Lý Quế Hoa, nhà chồng họ Vương, mọi người đều gọi tôi là Vương đại tẩu."

Chân Minh Châu lo lắng nhìn người phụ nữ, nghi ngờ cô ấy bị mất trí hoặc có vấn đề về thần kinh. Tuy nhiên nếu nói là mắc bệnh về thần kinh thì cũng không phải vì cô ấy rất cẩn thận khi để dành gói bánh quy.

Chân Minh Châu mím môi nói: “Chị uống một ít đường đỏ đi, để tôi nấu cho chị bát mì.”

Cô đặt cốc nước đường đỏ lên chiếc bàn gỗ dài rồi đi vào bếp. Cô không biết người phụ nữ này có thể ăn được bao nhiêu liền cho vào một vắt mì sợi lại thêm bốn quả trứng.

Nấu mì sợi rất nhanh, sau khi mì sợi chín thì chỉ cần cho vào một ít hành lá và rau thơm là được.

Thời điểm Chân Minh Châu đang bận rộn trong phòng bếp thì bên ngoài Lý Quế Hoa cũng cẩn thận quan sát đánh giá căn phòng. Lúc này bên ngoài trời đã tối đen nhưng bên trong nhà lại sáng rực khiến Lý Quế Hoa không dám cử động.

Mặc dù Lý Quế Hoa không dám cử động nhưng ánh mắt sáng quắc tò mò quan sát khắp nơi, trong lòng có chút mê mang khi bắt gặp những đồ vật mình chưa nhìn thấy bao giờ.

“Ăn được rồi, em làm mì sợi.” Chân Minh Châu bưng hai bát mì ra và nói.

Cô đặt một bát mì trước mặt Lý Quế Hoa, bát còn lại thì đặt trước mặt mình. Điểm khác nhau là trong bát Chân Minh Châu chỉ có một quả trứng, còn bát mì kia lại có đến ba quả. Lý Quế Hoa thở gấp nhìn Chân Minh Châu ngập ngừng thì thào: "Thần tiên..."

"..." Lại bắt đầu rồi, lần này Chân Minh Châu cũng chỉ biết câm nín.

Lý Quế Hoa lại muốn quỳ xuống nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người đối diện. Thấy thần tiên có vẻ mặt bất đắc dĩ liền đứng yên.

Lý Quế Hoa nắm lấy góc áo, đầu cúi thấp, vẻ mặt lúng túng. Đây chính là lương thực tinh cùng trứng gà, đều là đồ tốt. Lý Quế Hoa định nói mình không xứng ăn những món này, cũng muốn hỏi không biết có thể mang về không, vì trong nhà vẫn còn vài đứa nhỏ.

Vì trong lòng đang rối như tơ vò, Lý Quế Hoa không thể nào cầm đũa lên được. Sau khi cân nhắc, Lý Quế Hoa biết rằng bản thân phải ăn thật no nếu không sợ rằng không có đủ sức để về nhà.

Lý Quế Hoa quyết tâm cúi đầu ăn, vừa ăn một ngụm thì hai mắt liền sáng lên, thật sự quá thơm. Sau khi nói một câu ăn ngon thì liền ăn từng miếng lớn không quan tâm đến bát mì đang rất nóng.

Lúc này, Chân Minh Châu cũng đang ăn mì của mình lại nhịn không được đánh giá Lý Quế Hoa. Nếu Lý Quế Hoa cảm thấy căn nhà này có nhiều đồ vật kỳ lạ mang vẻ huyền diệu, thì Chân Minh Châu cẩn thận nhìn Lý Quế Hoa cũng cảm thấy có điều bất thường.

Vừa rồi do vội vàng nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi quan sát kỹ lại phát hiện có gì đó không ổn. Đầu tiên giọng nói của Lý Quế Hoa là giọng địa phương của bọn họ, như vậy thì tại sao chị ấy lại bị lạc trong núi.

Ban đầu Chân Minh Châu không cảm thấy kì lạ là vì năm nào ở đây cũng có một vài người từng bị lạc trong núi. Không chỉ nhà cô mà những nhà khác trong vùng đều đã từng gặp qua một vài người như vậy.

Địa phương Chân Minh Châu ở gọi là Ly Sơn nhưng không phải là danh lam thắng cảnh Ly Sơn nổi tiếng. Nơi đây được gọi là Ly Sơn vì thành phố có tên là Lệ thành. Lệ Thành Sơn (Núi Lệ thành) – Ly Sơn. Mặc dù Ly Sơn này không phải là địa danh nổi tiếng ở Trung Quốc, nhưng vì ngọn núi mang vẻ thần bí nên hàng năm thu hút rất nhiều người đến tham quan, thám hiểm.

Khách du lịch đến đây dù đi lang thang khắp nơi trên phố cũng sẽ không bị lạc đường. Nhưng nếu đi sâu vào những cánh rừng già để thám hiểm sẽ rất dễ bị lạc. Không biết có phải do từ trường hay không mà có nhiều người nói rằng la bàn thường không thể hoạt động tốt trên núi Ly Sơn.

Chân Minh Châu cũng không rõ thông tin này có chính xác không nhưng nếu bị lạc trong núi thì rất khó tìm được đường ra bên ngoài. Những người bị lạc đường thường là người nước ngoài chứ không phải dân địa phương, khi tìm được họ thì chỉ còn da bọc xương trông rất chật vật.

Lý Quế Hoa nói giọng địa phương Ly Sơn nhưng lại giống với thế hệ trước, mặc dù có chút khác biệt nhưng vẫn là giọng địa phương nơi đây. Nhìn quần áo và kiểu tóc thì tương tự như Hán phục nhưng lại không giống với những chị gái mặc Hán phục xinh đẹp mà cô đã từng thấy. Quần áo của Lý Quế Hoa rất lôi thôi, nhăn nhúm, hơi bẩn thỉu, chất vải trông thô ráp và có nhiều mảnh vá, mái tóc thì vàng hoe và khô xơ như ngọn cỏ.

Sau khi quan sát thì Chân Minh Châu cảm thấy Lý Quế Hoa có nhiều điểm không thích hợp liền nhỏ giọng hỏi: “Nhà chị Lý ở đâu vậy?”

Lý Quế Hoa chưa bao giờ ăn một món ngon như vậy, có cảm giác như muốn nuốt cả đầu lưỡi. Tuy vậy khi nghe Chân Minh Châu hỏi vẫn ngẩng đầu lên nói: "Tôi ở Đại vương truân nhi, trong nhà thật sự rất nghèo không có lương thực liền mạo hiểm đi đến Mãnh Hổ Lĩnh hái rau dại, kết quả là trời mưa nên bị lạc."

Chân Minh Châu cảm thấy mê mang. Đại vương truân nhi? Xung quanh đây không có nơi nào gọi là Đại vương truân nhi cả.

“Thật sự không có lương thực, còn rau dại ăn làm sao đủ no?” Chân Minh Châu vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm Lý Quế Hoa.

Lý Quế Hoa lại cảm thấy thỏa mãn đáp lời: “Thật ra có rau dại đã là tốt lắm rồi, hiện tại ở bên ngoài Mãnh Hổ Lĩnh đến vỏ cây cũng không dễ tìm."

Chân Minh Châu nghe Lý Quế Hoa nói chuyện lại nghe đến một địa danh khác là Mãnh Hổ Lĩnh. Cô sống ở đây suốt mười mấy năm cũng chưa từng nghe qua địa danh này. Hơn nữa, lúc nãy dường như cô đã nghe thấy tiếng hổ gầm.

Chân Minh Châu khẽ cau mày nhìn Lý Quế Hoa một lần nữa. Trời đã dần lạnh, Lý Quế Hoa mặc dù mặc Hán phục nhưng trông rất đơn bạc, không giống như có thể giấu những thiết bị quay phim hiện đại. Bất quá cũng sẽ không có chương trình nào đến đây quay phim, cũng không có khả năng sẽ có người quảng cáo miễn phí cho homestay của nhà cô.

Chân Minh Châu lại hỏi: “Mãnh Hổ Lĩnh rất nguy hiểm sao?”

Lý Quế Hoa sửng sốt: "Thần tiên, Mãnh Hổ Lĩnh có hổ nha.”

Sau đó Lý Quế Hoa lại nói: “Tôi biết người là tiên nữ nên không sợ hổ.”

Chân Minh Châu: "..." Không, cô không phải thần tiên, cô sợ hổ.

Chân Minh Châu lại hỏi tiếp: “Gia đình chị có bao nhiêu người?”

Lý Quế Hoa nhanh chóng đáp lời: “Đầu năm nay cha mẹ chồng tôi đã qua đời, trong nhà còn lại chồng tôi, một người em trai và em gái của chồng đều chưa thành thân cùng với bốn đứa nhỏ.”

Chân Minh Châu tròn mắt ngạc nhiên: “Chồng chị? Vậy tại sao chồng chị lại không vào núi?”

Lý Quế Hoa nhanh chóng giải thích: "Ông ấy bị thương không dậy nổi."

Hai mắt Lý Quế Hoa đỏ hoe: “Ở nhà không có lương thực cùng nước uống, chồng tôi muốn đến tìm gia chủ cũ làm công để đổi lấy miếng ăn. Kết quả nhận được ba cái bánh bột ngô nhưng lại bị người khác theo dõi. Chồng tôi vì quá đói nên làm gì còn hơi sức tranh giành với người khác nên bị đánh cướp liền không dậy nổi. Nếu không phải vì mọi người trong nhà thật sự không chịu nổi thì tôi cũng không mạo hiểm đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.”

Chân Minh Châu kinh ngạc hỏi: "Không có người quan tâm hay quản họ sao?"

Lý Quế Hoa lau nước mắt nói: “Nơi nào có người quan tâm chứ, bọn họ hiện còn không thể tự lo cho bản thân mình. Năm đầu hạn hán, mọi người đều cảm thấy có thể vượt qua, đến năm thứ hai liền bắt đầu có người chết rồi kéo dài đến năm thứ ba…”

Lý Quế Hoa nhìn trời mưa to ngoài cửa sổ tiếp tục nói: “Đến năm thứ ba thì trời cũng mưa.”

Chân Minh Châu cũng theo Lý Quế Hoa nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng dần có một phỏng đoán.

Cô hít thật sâu giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng ánh mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Hiện tại là năm nào?”
Chương kế tiếp