Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 16
Sáng sớm trời vẫn mưa tí tách không ngừng.

Chân Minh Châu đi xuống lầu, lại bắt đầu một ngày mới không kiếm được tiền.

Chuyện đầu tiên Chân Minh Châu làm không phải là đi vào phòng bếp mà là mở cánh cửa nhỏ bên hông, đi đến cửa phòng A Cửu. Cô gõ cửa nhưng trong phòng lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Chân Minh Châu nhìn đồng hồ, bây giờ đã 9 giờ 30 phút mà vẫn chưa thức dậy sao?

Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh nhỏ vụn, Chân Minh Châu vội vàng hỏi: "A Cửu, ngươi có khỏe không?"

“Ừ...”

Chân Minh Châu nghe thấy động tĩnh liền cảm thấy không ổn, hít sâu một hơi nói: "Vậy tôi có thể vào được không?”

“…Có thể.” Giọng nói nhỏ như mèo con.

Nhận được sự đồng ý của A Cửu, Chân Minh Châu liền mở cửa đi vào. Rèm cửa vẫn chưa kéo ra, trong phòng khá tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của A Cửu dường như sắp lâm vào hôn mê.

Chân Minh Châu nhanh chóng sờ trán của A Cửu, nóng bừng, hắn phát sốt.

Chân Minh Châu lập tức nói: "Anh phát sốt, tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho anh."

Chân Minh Châu không dám chậm trễ, liền nhanh chóng đi lấy hòm thuốc. Cũng may giáo sư Vu để lại một hòm thuốc vạn năng, cần cái gì cũng có.

Cô nhanh chóng cho hắn uống thuốc. Nguyên Tuấn mơ hồ nỉ non: “Đắng...”

Chân Minh Châu: “Anh còn muốn mạng nữa không?”

Nguyên Tuấn nuốt thuốc xuống, suy yếu nói: “Thêm nữa.”

Xem ra người này vẫn còn muốn giữ lại mạng.

Chân Minh Châu cho Nguyên Tuấn uống thuốc, lại sờ trán hắn, sau đó cô lấy mấy viên nước đá nhỏ cho vào khăn lông đắp lên trán hắn để hạ nhiệt.

Hiện tại, Nguyên Tuấn đã uống thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm. Nhưng với tình huống như bây giờ cô không thể thay thuốc ở vết thương được.

Chân Minh Châu nhíu mày, nói: “Tôi ra ngoài tìm bác sĩ cho anh.”

Nguyên Tuấn “Ồ” một tiếng.

Chân Minh Châu vội vàng đi ra ngoài, cô cảm thấy bản thân đúng là một người tốt, chỉ mong A Cửu có thể... “Chết tiệt thật.”

Chân Minh Châu mở cổng, ngây người đứng yên ở đó. Bên ngoài không phải là khung cảnh quen thuộc. Cô lập tức đóng cửa lại, lặp đi lặp lại vài lần như vậy nhưng bên ngoài vẫn là rừng cây rậm rạp.

Chân Minh Châu: “Xong đời.”

Lần này vì sao người xuyên qua là cô?

Tại sao lại khác với lần trước? Nhất định có điều gì đó khác thường, nhất định là như vậy.

Đột nhiên Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên thấy trời vẫn đang mưa.

Thời tiết hôm nay với lần trước khác nhau. Lần trước khi cô ra cửa trời đã tạnh mưa, còn bây giờ mưa vẫn rơi tí tách.

“Chân Minh Châu, không cần sợ, cũng đừng lo lắng. Nhất định là do thời tiết, bởi vì trời vẫn còn mưa nên mới như vậy.” Chân Minh Châu dùng sức hít sâu, chầm chậm đi vào bên trong nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không phải sợ, đợi mưa tạnh thì mọi việc sẽ lại như cũ.”

Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm truyền đến, Chân Minh Châu run rẩy nhanh chóng khoá cửa lại.

Sau khi khoá cửa lại Chân Minh Châu cảm thấy an toàn hơn. Cô không nghĩ lão hổ ở đây giống với những con được nuôi nhốt trong vườn bách thú.

Chân Minh Châu quay vào nhà, ưu sầu ghé bên giường của A Cửu nói: “Anh chỉ có thể tự mình vượt qua thôi.

Nguyên Tuấn suy yếu cười, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tôi có thể chống đỡ được.”

Chân Minh Châu suy nghĩ, nói: “Tuy hiện tại không có bác sĩ nhưng ở chỗ tôi có thuốc. Chỉ cần anh kiên cường thì chắc chắn sẽ vượt qua.”

Nguyên Tuấn “Ừ” một tiếng, đúng lúc này một loạt âm thanh “ục ục” vang lên.

Nguyên Tuấn nhìn về hướng phát ra âm thanh sau đó nhanh chóng rời mắt, phi lễ chớ nhìn.

Chân Minh Châu lại không có gì phải ngượng ngùng, nói: “Tôi đói bụng rồi.”

Sau đó cô hỏi Nguyên Tuấn: “Anh muốn ăn cái gì không?”

Dù cả người suy yếu, nhưng vừa nghe vậy đôi mắt Nguyên Tuấn lập tức sáng lên, hỏi: “Tôi có thể ăn sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Nếu tôi có thì đương nhiên anh có thể ăn.”

Nguyên Tuấn nhìn về những món đồ ăn vặt đã ăn hết, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi muốn ăn những thứ ngày hôm qua cô mang cho tôi.”

Theo tầm mắt Nguyên Tuấn Chân Minh Châu liền thấy chiếc túi rỗng tuếch. Thức ăn đều được ăn sạch hết.

Chân Minh Châu: “……” Cô nhìn chiếc túi trống rỗng lại nghĩ đến người đang bị thương - A Cửu nói: “Không được.”

Trong nháy mắt vẻ mặt mong chờ của Nguyên Tuấn liền suy sụp.

Chân Minh Châu cười rộ lên, nói: “Không phải tôi keo kiệt không để anh ăn, mà hiện tại anh cần bổ sung dinh dưỡng. Những thứ này không có nhiều dinh dưỡng, ngẫu nhiên ăn thì được nhưng hiện tại không thể ăn. Trước hết anh cần bổ sung dinh dưỡng để cơ thể nhanh hồi phục.”

Nguyên Tuấn: “Vậy về sau tôi có thể ăn chứ?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Hai mắt Nguyên Tuấn sáng rực nhìn Chân Minh Châu, sau đó lại rũ mắt, nói: “Cảm ơn bà chủ.”

Không biết có phải vì cách xưng hô “bà chủ” hay không mà Nguyên Tuấn chợt nhớ đến một việc. Nếu không phải tiên cô mà là bà chủ thì có thể mua bán, đúng không?

Vì thế Nguyên Tuấn liền lên tiếng: “Tôi muốn mua một ít.”

Chân Minh Châu hơi sửng sốt, cũng không quá coi trọng, cười nói: "Được."

Cô thấy người này cơ thể đã suy nhược như vậy còn nghĩ đến việc ăn uống, đúng là thiếu gia nhà giàu mà.

“Được rồi, anh nhanh nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Sau đó cô lẩm bẩm: “Còn một nửa cái gan heo, tôi lại tiếp tục hầm canh gan heo cho anh ăn.”

Cô thật sự quá tốt bụng, đến giờ ba cô vẫn chưa được thưởng thức món canh gan heo do cô nấu đâu. Đây là người đầu tiên, hắn nên cảm ơn mình nha.

Nguyên Tuấn mấp máy môi, rũ đầu xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cô ấy hầm canh gan heo nhưng không có cho muối vào...

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nguyên Tuấn vẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười, nói: “Cảm ơn bà chủ.”

Chân Minh Châu lớn tiếng nói: “Không cần khách khí.”

Nguyên Tuấn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy nếu vết thương nhanh chóng tốt lên thì hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc uống hết bát canh gan heo không có mùi vị kia, chỉ cần cố gắng một chút là được. Hơn nữa bà chủ nói cô ấy còn có thuốc, sẽ giúp cơ thể nhanh hồi phục.

Thật ra con người cũng chỉ là một linh hồn. Buổi sáng Nguyên Tuấn còn cảm thấy chính bản thân mệt mỏi như muốn hôn mê, nhưng hiện tại lại khá tốt. Hắn lặng lẽ từ gối nằm lấy ra một miếng trong đắng có ngọt bỏ vào trong miệng. Hắn cảm thán vẫn là món này tốt nhất.

Chân Minh Châu rất dụng tâm, nếu đã cứu người thì nhất định phải giữ lại mạng cho người đó. Cô nghiêm túc làm bữa trưa thật sớm, khi cô vừa mang thức ăn đến cửa phòng thì thấy người bị thương A Cửu đang ăn vụng.

Chân Minh Châu: “……” Cô không có ở đây ngươi này liền ăn vụng.

Nguyên Tuấn đỏ mặt thấp giọng nói: “Tôi, tôi...”

Chân Minh Châu: “Anh ăn một chút gì đi.”

Cô tò mò nhìn Nguyên Tuấn, hỏi: “Anh thích ăn chocolate sao?”

Nguyên Tuấn gật đầu, trong đắng có ngọt - ẩn ý này hắn có thể hiểu được.

Chân Minh Châu chớp đôi mắt to tròn, hình như cô lại phát hiện ra một con đường buôn bán mới. Cô cười có phần gian xảo, giọng điệu lại rất dịu dàng: “Nơi này có rất nhiều món ăn ngon và thú vị, lúc đi anh có thể mang theo.”

Cô tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tuy nhiên phải trả tiền.”

Nguyên Tuấn nghiêm túc gật đầu.

Khoé miệng Chân Minh Châu cong lên, nói: “Vậy anh phải cố gắng bồi dưỡng cơ thể, tôi sẽ quan sát anh.”

Rất khó mới gặp được một con dê béo, Chân Minh Châu cảm thấy cô vừa có thể giúp đỡ người khác vừa kiếm tiền. Hai người bọn họ đều đạt được những gì mình muốn.

Chân Minh Châu: “Hiếm lắm mới có một người mở nhà trọ mà thảm như tôi. Từ ngày khai trương đến giờ vẫn chưa gặp qua một vị khách bình thường.”

Nguyên Tuấn cúi đầu uống bát canh gan heo không có mùi vị, thầm nghĩ: Cô mở nhà trọ ở nơi núi sâu rừng già thì làm gì có người khách bình thường đến, chẳng lẽ lại tiếp đón lão hổ sao?

Hắn chần chờ một chút, nói: “Vì sao cô lại mở nhà trọ ở nơi này?”

Chân Minh Châu: “Là do cha ông của tôi để lại.”

Chẳng lẽ cô muốn như vậy sao? Đây là ý trời đó, còn tiêu tốn của cô 300 vạn.

Nguyên Tuấn tiếp tục uống canh, thầm nghĩ: Tổ tiên cô làm như vậy rất đúng.

Chân Minh Châu: “Tôi...” Cô đang định nói chuyện, bất chợt nhìn lướt bên qua ngoài cửa sổ liền xông ra ngoài.

“Bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Không có việc gì.” Sau đó cô chạy như bay ra ngoài, nhưng lại làm cô thất vọng rồi.

Cô còn tưởng rằng mưa đã tạnh nhưng không ngờ chỉ là mưa nhỏ lại thôi. Mưa bụi lất phất vẫn là mưa.

Chân Minh Châu lấy điện thoại di động ra xem vẫn không thấy có tín hiệu. Có lẽ không cần suy nghĩ cũng biết nếu bây giờ mở cổng thì bên ngoài nhất định mà rừng núi sâu thăm thẳm.

Cô nhìn chằm chằm cổng lớn trong chốc lát, sau đó lặng lẽ quay lại phòng. Nguyên Tuấn thấy trên mặt cô toát lên vẻ cô đơn, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Chân Minh Châu: “Không có gì.”

Cô lột trứng gà, há miệng thật to cắn quả trứng thành hai nửa.

Nguyên Tuấn nhìn hai má phồng lên của cô, hỏi: “Tâm trạng cô không tốt sao.”

Chân Minh Châu: “Đúng vậy nha.”

Cô nghiêng đầu hỏi Nguyên Tuấn: “Sẽ có người đến tìm anh hay không?”

Nguyên Tuấn gật đầu: “Đương nhiên là có.”

Hắn cười khổ rồi nghiêm túc nói: “Sẽ có người muốn cứu tôi đến tìm tôi, nhưng cũng có người muốn giết tôi tìm tôi. Bây giờ chỉ xem rốt cuộc ai sẽ là người tìm được tôi trước.”

Tối qua cẩn thận suy nghĩ hắn liền hiểu được vấn đề này, nhưng trong lòng lại không quá sợ hãi. Hắn rất tin tưởng “bà chủ”, nếu đã dám mở quán trọ ở nơi nguy hiểm như Mãnh Hổ Lĩnh nhất định không phải người bình thường.

Chân Minh Châu: “Cha mẹ ơi, nguy hiểm đến như vậy sao?”

Nguyên Tuấn kiên định nói: “Tôi tin tưởng ở bà chủ.”

Chân Minh Châu: “…” Đừng nha, cô còn không mấy tin tưởng vào bản thân mình.

Cô hít sâu một hơi, nói: “Vậy anh nói cho tôi biết người muốn giết anh lợi hại như thế nào?”

Mặc dù nhóm người giáo sư Vu khẳng định ở bất kỳ thời điểm nào hệ thống phòng vệ đều không có vấn đề, nhưng Chân Minh Châu vẫn muốn thăm dò tình hình một chút. Nếu đối thủ cũng như trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu từ trên trời đáp xuống thì chắc cô không thoát được.

Nguyên Tuấn: “Rất lợi hại, xem như cao thủ.”

Chân Minh Châu: “Anh định nghĩa cao thủ là như thế nào? Một đấm giết hổ? Có thể một mình địch lại vạn người? Có thể đánh chết con trâu? Hay là bay trên không trung?”

Nguyên Tuấn trợn mắt, há hốc mồm: “...Những người này vẫn là con người sao? Cao thủ cũng chỉ là người bình thường.”

Chân Minh Châu bừng tỉnh, mỉm cười: “Như vậy thì tôi có thể an tâm rồi.”

Cô sợ chính là những thứ quá ảo diệu. Nếu vẫn như bình thường thì cô không cần sợ hãi.

Chân Minh Châu: “Vậy nếu anh đã biết là số anh trai anh ra tay thì anh tính sẽ xử lý như thế nào?”

Nguyên Tuấn: “Sau khi thương thế đã ổn, tôi quay trở về sẽ điều tra xem ai làm.

Chân Minh Châu: “Hả??? Không phải anh nói là do anh trai...”

Nguyên Tuấn nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi biết là anh trai tôi nhưng không biết là người nào làm. Tôi có đến tám người anh trai.”

Đôi mắt Chân Minh Châu trợn tròn lên: “Cái gì? Như vậy cũng quá nhiều. Nhà anh tổng cộng có bao nhiêu người con?”

Nguyên Tuấn: “Nhà tôi anh em trai có mười chín người, nếu tính thêm chị em gái thì tổng cộng khoảng bốn mươi người.”

Chân Minh Châu ngây người. Cô nghẹn họng nhìn chằm chằm A Cửu, hơn nữa ngày cũng không lên tiếng. Hay nói đúng hơn là không biết nói gì.

Gia đình này thật sự có thể sinh đẻ mà?

“Vậy nhà anh nhất định rất giàu có mới có thể sinh nhiều con như vậy.”

Nguyên Tuấn bật cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, thật sự là có thể sinh. Ông ấy sinh nhiều con thì con cái tự nhiên sẽ tranh giành lợi ích.”

Chân Minh Châu nói đùa: “Người giàu nhất đất nước sao? Nếu không sẽ không tranh giành đến mức phải giết người.”

Nguyên Tuấn lắc đầu: “Đôi khi cũng không nhất định vì tiền.”

Trước giờ, thứ bọn họ tranh giành đều không phải tiền, mà là quyền lợi chí cao vô thượng.

Nguyên Tuấn uống hết ngụm canh gan heo cuối cùng, liền thấy Chân Minh Châu đưa qua một quả trứng gà đã lột vỏ, hắn cười nói: “Cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Không cần khách khí với tôi.”

Cô lại nói: “Nếu có thể gặp nhau cũng được xem như duyên phận, việc nhỏ này cũng không là gì, không cần tính toán.”

Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu thật sâu, rồi thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Chân Minh Châu cười nói: “Kỳ thật anh ở chỗ này cũng khá tốt, nếu không bên ngoài trời mưa như vậy tôi cũng không biết làm gì, hiện tại có anh chúng ta có thể tâm sự với nhau.”

Nguyên Tuấn gật đầu, tựa đầu vào giường nói: “Nơi này thật sự rất tốt.”

Chân Minh Châu hất hất cằm, đắc ý nói: “Đương nhiên, vận khí anh rất tốt mới có thể gặp được tôi.”

Cô lẩm bẩm: “Phải có duyên mới có thể đến được homestay của tôi, không phải bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy nơi này.”

Nguyên Tuấn rất tin tưởng điều này.

Hắn nói: “Nếu tôi rời đi thì sau này còn có thể đến sao?”

Chân Minh Châu liền nói: “Tôi cũng không biết, việc này không phải do tôi quyết định, chỉ phải xem duyên phận. Có thể quay lại cũng có thể không. Tuy nhiên, nếu lần sau anh đến thì tôi sẽ thu tiền.”

Nguyên Tuấn: “Được.”

Chân Minh Châu khoanh tay trước ngực, khẩn cầu trời cao phù hộ: “Hy vọng những vị khách tiếp theo sẽ là người có tiền.”

Cô nhìn về phía Nguyên Tuấn, ánh mắt biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Anh còn chưa đủ.

Nguyên Tuấn chớp mắt, vẻ mặt vô tội, hắn cảm thấy mình bị xem thường. Vì thế, hắn hít sâu một hơi nói: “Tôi biết ai có tiền.”

Chân Minh Châu: “???” Giọng điệu này rất giống với vai ác nha. Phảng phất như đang cân nhắc xem làm thế nào để “thịt” một con dê béo.

Nhưng mà, không phải như vậy. Chân Minh Châu đang suy miên man thì nghe Nguyên Tuấn lên tiếng.

“Nếu một ngày cô gặp được một vị khách như tôi nói thì cứ mạnh dạn lấy tiền, không cần suy nghĩ.”

Chân Minh Châu: “???” Cô bình tĩnh lại, hỏi: “Anh nói một chút nghe xem nào?”

Nguyên Tuấn: “Người này họ Túc.”

Chân Minh Châu: “Họ Tô?”

Nguyên Tuấn lắc đầu, nói: “Không phải họ Tô mà là họ Túc. Dòng họ này thật sự rất đặc biệt, nếu cô gặp được người họ này thì cứ mạnh dạn lấy tiền không cần khách khí. Họ Túc là nhà giàu số một thiên hạ, nếu gia đình họ có người lạc đến tận đây thì cô hãy làm như vậy.”

Chân Minh Châu cảm thấy tên nhóc này đầu óc không được sáng suốt. Cô mỉm cười hỏi lại: “Nếu giàu có nhất nước thì như thế nào lại lưu lạc đến nơi rừng sâu này? Anh cảm thấy có khả năng sao?”

Nếu không phải nghèo đói như Lý Quế Hoa, bị người nhà bỏ rơi như Tiểu Thạch Đầu hay bị đuổi giết như người trước mặt này thì ai lại chán sống chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh?

Chân Minh Châu: “Anh thật ngốc.”

Nguyên Tuấn không phục: “Cũng không phải không có khả năng.”

Chẳng lẽ có tiền liền không bị ép đến nơi này. Không phải Cửu hoàng tử như hắn cũng bị ép đến bước đường cùng chạy đến đây sao?

Nguyên Tuấn mấp máy miệng, nghẹn ở trong lòng nhưng không thể nói.

Tuy nhiên hắn vẫn nghiêm túc nói: “Mọi việc khó có thể dự liệu được.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “A.”

Lại bị cười nhạo, Nguyên Tuấn cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Sau đó hắn lại tiếp tục nói: “Gia chủ nhà họ Túc ở quận Hoài Dương, nếu xuất hiện ở đây cũng không quá kỳ quái.”

Chân Minh Châu: “Quận Hoài Dương?”

Nàng nói: “Tôi chỉ biết trấn Bình An, anh có thể nói cho tôi biết việc phân chia các quận, huyện được không?"

Nguyên Tuấn thấy ánh mắt cô mê man, cũng không hàm hồ bỏ qua, liền nói tỉ mỉ cho cô biết: “Các tỉnh bên dưới triều đình, như nơi này thuộc về bốn tỉnh khu vực trung bộ.”

Chân Minh Châu xem như đã hiểu rõ: “Vậy nơi này thuộc khu vực trung bộ, đứng hàng thứ tư?”

Nguyên Tuấn gật đầu, tiếp tục nói: “Bốn phủ có mười quận, trong đó đứng đầu là quận Hoài Dương.”

“Vậy trấn Bình An có thuộc quận Hoài Dương không?”

Nguyên Tuấn lắc đầu: “Đương nhiên là không, quận Hoài Dương là quận giàu có nhất trong bốn tỉnh. Vì nhà giàu nhất nước hiện ở quận Hoài Dương. Quận Hoài Dương cũng xuất hiện tình trạng khô hạn, nhưng vì có Túc gia nên tình huống tốt hơn nhiều so với các địa phương khác.”

“Còn trấn Bình An thuộc quận An Lâm, nơi đây nhiều núi sâu. Là quận đứng thứ mười trong bốn tỉnh, là quận nghèo khó nhất. Mà trấn Bình An là thị trấn nghèo nhất ở quận An Lâm.”

Chân Minh Châu kết luận: “Chính là nghèo trong nghèo.”

Nguyên Tuấn: “Đúng vậy, nhưng hiện giờ trời đã đổ mưa nên chắc đã tốt hơn rất nhiều.”

Hắn nói: “Sợ nhất là trời không mưa, nhưng trời đã mưa thì mọi chuyện tốt hơn nhiều.”

Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Dân chúng sợ nhất là thiếu nước, nhưng về sau sẽ tốt hơn.”

Chân Minh Châu im lặng nhìn theo tầm mắt của Nguyên Tuấn.

Có lẽ đối với cô trời mưa không phải là chuyện gì tốt. Nhưng đối với người dân Túc triều lại là chuyện tốt. Ít nhất khi có nước thì có thể trồng trọt, từ từ có thể khôi phục cuộc sống.

“Mặc dù trời mưa nhưng chỉ là tạm thời không thiếu nước, lương thực cũng không thể tự mọc lên trong một sớm một chiều.”

Nguyên Tuấn cười như không cười, nói: “Chỉ cần trời mưa thì tình huống liền khác rồi.”

Chân Minh Châu cảm thấy khó hiểu, Nguyên Tuấn liền giải thích: “Nếu trời không mưa thì ai cũng không thể làm gì. Nhưng chỉ cần trời đổ mưa, hơn nữa mưa liên tiếp nhiều ngày chứng tỏ tình trạng khô hạn sẽ không tiếp diễn nữa. Như vậy, áp lực tâm lý của phần lớn mọi người sẽ được giảm bớt. Dưới tình huống này triều đình bắt đầu phát các loại ngũ cốc. Hơn nữa một số gia đình giàu có cũng sẽ chủ động mượn tạm lương thực. Nên tình huống hoàn toàn bất đồng.”

Chân Minh Châu không hiểu lắm, chỉ nói: “Hy vọng mọi chuyện đều tốt.”

Nguyên Tuấn mỉm cười: “Nhất định.”

Hắn chỉ ra bên ngoài, nói: “Trời tạnh mưa rồi.”

Chân Minh Châu lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên điện thoại đã có tín hiệu.

Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, chuẩn bị gọi điện thoại. Mà lúc này di động cô cũng vang lên, người gọi là Vu Thanh Hàn.

Chân Minh Châu lập tức nghe điện thoại: “Giáo sư Vu.”

Vu Thanh Hàn đứng cách homestay không xa, nhìn mưa tạnh trong nháy mắt homestay đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện. Anh nắm chặt hai tay, cơ hồ là dùng hết sức lực để bản thân không quá kinh ngạc. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Chân Minh Châu.

Âm thanh vui sướng của Chân Minh Châu truyền ra từ điện thoại: “Giáo sư, rốt cuộc tôi cũng có thể liên lạc được với anh.”

Vu Thanh Hàn: “Cô có khỏe không?”

Chân Minh Châu: “Vẫn ổn, mọi thứ đều tốt.”

Sau đó cô liền nói: “Chỗ tôi có một vị khách đặc biệt, bị thương khá nghiêm trọng, anh có thể giúp tôi không?”

Vu Thanh Hàn: “Tôi đang đứng trước cổng homestay.”

Vừa nghe vậy Chân Minh Châu liền chạy nhanh ra ngoài, tốc độ không thua gì chú thỏ đang chạy trốn.

Nguyên Tuấn hoảng sợ, hắn kinh ngạc nhìn hành động của Chân Minh Châu, nghi ngờ nhìn ngó xung quanh.

Bản thân Chân Minh Châu chưa từng nghĩ có lúc cô muốn gặp Vu Thanh Hàn đến như vậy. Cô chạy nhanh ra cổng, lập tức mở cổng ra.

Cô đã trở lại!

Cô chạy nhanh đến, suýt chút nữa đâm vào lòng ngực của Vu Thanh Hàn, cũng may cô kịp thời dừng lại. Cô đấm bờ vai anh vài cái, vẻ mặt vui mừng: “Giáo sư, anh sao lại đến đây.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười hỏi: “Cô vẫn tốt chứ?”

Anh đánh giá Chân Minh Châu từ trên xuống dưới. Trạng thái của cô ấy khá tốt, dáng vẻ không có gì đặc biệt nhưng nhìn cô vui vẻ nhé vậy liền biết cô rất kích động.

Vu Thanh Hàn duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Chân Minh Châu nhưng vẫn duy trì khoảng cách, không khiến đối phương cảm thấy mạo phạm.

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nghiêm túc nói: “Cô không có việc gì là tốt rồi.”

Chân Minh Châu cảm giác được nỗi lo lắng của anh, cười nói: “Tôi không có việc gì.”

Nhắc đến việc này Chân Minh Châu liền giữ chặt tay Vu Thanh Hàn, nói: “Giáo sư, thật không ngờ xuyên qua không phải là họ mà là tôi.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Tôi đã biết.”

Homestay đột nhiên biến mất suýt chút nữa là hù chết nhóm người Triệu Xuân Mai.

Anh nhìn Chân Minh Châu, nghiêm túc nói xin lỗi: “Là do tôi suy nghĩ không chu toàn khiến cô sợ hãi, thật xin lỗi.”

Chân Minh Châu chớp đôi mắt to, nhìn Vu Thanh Hàn, rất nhanh cô liền thoải mái vẫy tay: “Không có gì, vốn dĩ sự việc này rất hiếm gặp, anh không thể tính toán chu toàn cũng không có gì lạ. Dù sao con người cũng không phải máy móc.”

Cô tiếp tục nói: “Chuyện này chúng ra để nói sau vậy, anh mau vào nhà, bên trong có người bị thương.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Là người cổ đại?”

Chân Minh Châu không ngừng gật đầu.

Vu Thanh Hàn: “Vậy nhanh vào nhà thôi.”

Hai người đi vào sân, Vu Thanh Hàn nhìn trái nhìn phải, nói: “Không có gì thay đổi.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ trời mưa thì không có gì khác thường.”

Hai người đi vào cửa, Chân Minh Châu: “Bên này.”

Cô dẫn Vu Thanh Hàn đi vào phòng trong, cửa phòng không đóng nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy một người thanh niên gương mặt ưa nhìn, làn da tái nhợt.

Mà lúc này Nguyên Tuấn cũng nhìn về phía người đang đi vào. Hắn vốn luôn cho rằng, nơi này chỉ có một người, không nghĩ đến vẫn còn một người khác. Hắn nhướng mày, cảnh giác nhìn Vu Thanh Hàn.

Chân Minh Châu: “A Cửu, vận khí của anh thật tốt, tôi tìm được bác sĩ cho anh rồi.”

Nguyên Tuấn nhìn về phía Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn cũng đánh giá Nguyên Tuấn. Mà lúc này Nguyên Tuấn cũng đánh giá đối phương. Người này diện mạo hay trang phục như thế nào Nguyên Tuấn cũng không để tâm lắm. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc của Vu Thanh Hàn.

Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ. Người này có mái tóc ngắn mang theo vài phần hỗn loạn.

Nếu là tăng nhân thì nên là đầu trọc, nếu là đạo sĩ thì nên búi tóc. Còn mái tóc này dường như khá nửa vời.

Hắn do dự một chút, nói: “Ngài là hòa thượng hoàn tục?”

Chân Minh Châu: “Phốc!” một tiếng.

Vu Thanh Hàn: “…” Thật hiếm khi anh bị người khác làm nín nghẹn không biết nói gì.

Anh mỉm cười: “Tôi không phải hòa thượng, mà là bác sĩ.”

Nụ cười của anh càng thêm xán lạn: “Là dạng bác sĩ có thể mổ bụng người khác.”

Nguyên Tuấn: “……”

Chân Minh Châu ở một bên cười không ngừng. Nguyên lai đạo sĩ không phải là buồn cười nhất, mà hòa thượng hoàn tục đúng là khiến người khác cười không ngừng.

Cô cười tươi nói: “Đây là A Cửu, trên người có vết thương do đao gây ra, chân bị gãy, nhưng tôi nghĩ không có ảnh hưởng đến xương cốt. Nếu không cũng không chống đỡ được. Nhưng buổi sáng hắn phát sốt, tôi đã cho uống thuốc hạ sốt cùng kháng viêm.”

Đừng nhìn Chân Minh Châu tính tình có chút tuỳ tiện, nhưng thật ra rất tinh tế. Những vấn đề liên quan đến Nguyên Tuấn dù là nhỏ nhặt cô vẫn nói rất rõ ràng.

Vu Thanh Hàn gật đầu xem như đã biết, sau đó nói: “Cô làm vậy rất đúng.”

Chân Minh Châu: “Anh đã từng hướng dẫn qua.”

Cô trăm triệu lần không nghĩ đến những gì Vu Thanh Hàn từng nói qua lại có lúc dùng đến.

Hiện tại Vu Thanh Hàn kiểm tra và băng bó vết thương cho Nguyên Tuấn, Chân Minh Châu cũng không đi ra ngoài mà ở lại quan sát tình hình.

“Chân của hắn...”

Vu Thanh Hàn ngẩng đầu: “Cô cảm thấy bằng mắt thường là tôi có thể biết được tình trạng bên trong sao?”

Chân Minh Châu: “A?”

Vu Thanh Hàn: “Tôi cần sử dụng đến một số thiết bị.”

Anh nhìn Nguyên Tuấn, nói: “Tôi cảm thấy hẳn là không nghiêm trọng lắm.”

Chân Minh Châu thở dài nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng cũng không phí công cứu người.”

Có thể do biểu hiện tìm được cứu tinh của Chân Minh Châu quá mức rõ ràng, cũng có thể do biểu hiện của Vu Thanh Hàn khiến người khác yên tâm nên Nguyên Tuấn cũng thở dài nhẹ nhõm. Tuy nhiên nhìn hắn trông có vẻ mệt mỏi.

Vu Thanh Hàn thấy thế liền nói: “Cậu nghĩ ngơi một lát đi, sau đó tôi sẽ kiểm tra chân cho anh rồi cố định lại lần nữa.”

Nguyên Tuấn: “Ồ.”

Hắn kéo chăn lên che mất nửa khuôn mặt, còn Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu cùng nhau ra ngoài.

Sau cơn mưa, không khí rất dễ chịu. Lúc đầu, Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng áp lực, hiện tại đã “trở về” nên đã cảm thấy thả lỏng hơn, vì thế cô liền có tâm trạng để tận hưởng cảm giác tươi mát này.

Sau khi Vu Thanh Hàn chuẩn bị xong các thiết bị thì chỉ ra bên ngoài, ý muốn cùng Chân Minh Châu đi ra sân.

Bên ngoài, Chân Minh Châu nhẹ giọng nói: “Thời điểm phát hiện bản thân xuyên qua tôi cảm thấy rất hoảng loạn.” Sau lại tiếp tục: “Tôi không có ý oán trách anh, chỉ là đơn thuần oán giận một chút.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười gật đầu: “Tôi biết.”

Hai người mang ghế dựa ra cùng ngồi trong sân viện. Vu Thanh Hàn nghiêm túc nói: “Ban đầu tôi không nghĩ đến việc sắp xếp người ở đây là suy xét từ hai phía.”

Chân Minh Châu nhướng mày, cuộn chân trên ghế, nghiêng đầu nghe anh giải thích. Bản thân Chân Minh Châu cảm thấy không có việc gì cần giải thích, thế nhưng cũng không ngăn cản anh.

“Đầu tiên, là do yêu cầu công việc. Theo kinh nghiệm trước đây, khi xuất hiện biến số sẽ dẫn đến sự thay đổi lớn hơn, nên tôi không thể tuỳ tiện sắp xếp người đến đây. Thứ hai, tôi suy xét từ yếu tố cá nhân của cô, nếu sắp xếp người đến đây ít nhiều cô cũng sẽ cảm thấy không quen. Tuy nhiên, tôi lại không nghĩ đến không phải người từ cổ đại xuyên đến mà là homestay của cô xuyên đến cổ đại. Thời điểm cô xuyên qua, khi quan sát bên ngoài đều không còn ý nghĩa.”

Chân Minh Châu nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, nửa ngày sau cô đột nhiên cười lên, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Vu Thanh Hàn, nói: “Tôi không để tâm việc này. Nhưng anh không quan sát được gì sao? Tôi bên này vẫn bình thường.”

Vu Thanh Hàn: “Một chút tôi sẽ đi xem.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Được thôi.”

Vu Thanh Hàn khó có được lúc nói thật nhiều chuyện với cô: “Trước kia từng có một lần chỉ thêm vài người quan sát, về sau địa điểm xuyên qua liền không còn ai xuyên đến nữa.”

Chân Minh Châu hỏi: “Không có ai xuyên qua không phải thật tốt sao? Tôi nghe ý tứ của Thẩm Nham thì ông ấy không hy vọng có người xuyên qua, vì sợ sẽ phát sinh những biến số khác.”

Việc Tiểu Thạch Đầu có thể ở lại đây vì cậu bé còn nhỏ lại không có người thân. Còn việc an bài Triệu Xuân Mai nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu cũng là vì muốn giáo dục cậu bé từ nhỏ.

Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy, không có người xuyên qua càng tốt. Nhưng ai dám đảm bảo nơi này không phát hiện thì những địa phương khác không có người xuyên qua. Biện pháp tốt nhất là phòng ngừa và theo dõi.”

Chân Minh Châu “À” một tiếng thật dài, tỏ vẻ đã hiểu.

Vì thế bên cô vẫn rất quan trọng.

Vu Thanh Hàn: “Chỉ là không ngờ xuyên qua lại chính là căn homestay.”

Chân Minh Châu: “Tôi cũng không nghĩ đến, thật là hù chết người mà.”

“Nhìn dáng vẻ của cô không giống như sợ hãi.”

Chân Minh Châu: “Ban đầu tôi rất sợ hãi, nhưng việc này càng lo sợ tôi lại cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy. Lần đầu tiên gặp Lý Quế Hoa, hơn nửa đêm tôi còn đi ra ngoài xem xét, lúc ấy thật sự hoảng loạn. Hiện tại... hình như vẫn tốt?”

Vu Thanh Hàn nâng ngón tay cái lên.

Chân Minh Châu: “Đúng rồi, thôn trưởng bọn họ……”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Tôi đã nói chuyện với cấp trên, bọn họ sẽ không tiếp xúc với người cổ đại. Người đến rồi vẫn phải đi, hai chúng ta là không thể không tiếp xúc, còn những người khác thì không tiếp xúc vẫn tốt hơn, tốt cho cả hai bên.”

Thứ nhất, xem xét từ thực tế thì tình huống ở cổ đại và hiện đại không giống nhau. Người ở cổ đại lại không có vắc-xin phòng bệnh, người tiếp xúc với họ sẽ không an toàn.

Mặt khác chính là khía cạnh tình cảm, nếu mọi người tiếp xúc, hoà hợp với nhau trong thời gian dài nảy sinh tình cảm thì không tốt lắm.

Đương nhiên không phải nói Chân Minh Châu sẽ không tiếp xúc, mà là bọn họ chỉ có thể hạn chế tối đa việc này.

Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Tôi hiểu.”

Nghĩ đến những việc hôm qua đã “tìm hiểu” được từ A Cửu, Chân Minh Châu đắc ý nói: “Tôi nghĩ tôi muốn kiếm tiền.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười nhìn cô. Anh nhìn ra được Chân Minh Châu không phải người giỏi quản lý tiền bạc. Có những người rất giỏi trong việc quản lý tiền bạc, mặc dù chỉ có số tiền nhỏ nhưng vẫn có thể lên kế hoạch rất tốt. Nhưng rõ ràng Chân Minh Châu không phải, cô ấy là dạng ngược lại.

Tuy nhiên cô gái này không phải loại người có yêu cầu rất cao đối với cuộc sống, dường như chỉ cần ăn uống đủ đầy liền rất vui vẻ.

“Tôi không lấy tiền thuê phòng của A Cửu, nhưng hắn hơi tham ăn nên khẳng định sẽ lấy hết tiền ra để mua đồ ăn vặt.”

Vu Thanh Hàn: “Như vậy, nói không chừng khi cậu ấy rời đi thì trên giang hồ sẽ xuất hiện truyền thuyết, ở nơi núi rừng sâu thẳm xuất hiện một quan trọ Xuân Sơn thần bí. Bà chủ ở đây rất cổ quái, bán nhiều thứ kỳ lạ, còn có một gã sai vặt là thần y... phảng phất như vùng đất thần tiên.”

Chân Minh Châu liếc mắt, vẻ mặt xem thường: “Giáo sư, nếu anh nói như vậy thì tôi phản đối. Anh làm sao lại là gã sai vặt?”

Vu Thanh Hàn: “Như thế nào lại không phải?”

Anh nói tiếp: “Tôi không về trường dạy học thì cũng cần phải tìm một công việc mới.”

Chân Minh Châu: “Tôi không thuê nỗi anh nha.”

Vu Thanh Hàn: “Không cần trả lương.”

Chân Minh Châu: “Nếu anh đã nói như vậy thì tôi không khách khí.” Dừng một chút cô lại nói: “Không phải anh nói nếu điều kiện thay đổi thì có khả năng sẽ thay đổi..."

“Đúng là như thế, do đó tôi sẽ lấy danh nghĩa của thôn để ở lại đây, khi cô cần tôi sẽ đến.” Anh cười nói: “Vì thế, một số thời điểm cô phải tự mình đối mặt.”

Nói đến đây gương mặt anh nghiêm túc hẳn lên: “Cô có thể không?”

Chân Minh Châu nhướng mày, tươi cười nói: “Có cái gì không thể? Đương nhiên là được, không những vậy tôi còn có thể làm rất tốt.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi biết rồi.”

Đôi khi, người bình thường đúng là không chấp nhận được khả năng tiếp thu mạnh mẽ của Chân Minh Châu.

Tuy chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, nhưng bản thân anh hay Thẩm Nham, thậm chí là chuyên gia tâm lý trong nhóm vẫn luôn yên lặng quan sát Chân Minh Châu đều cảm thấy cô rất thích hợp với cương vị này. Hơn nữa mọi người đều hiểu không ai có thể thay thế cô.

Tuy rằng không biết có cơ hội khác hay không, nhưng anh biết không phải bất kỳ ai cũng có được kỳ ngộ như cô.

Cô ấy rất đặc biệt.

Có đôi khi chúng ta sẽ không biết họ vì sao lại đặc biệt như vậy.

Vu Thanh Hàn nhìn về phía Chân Minh Châu, cô đang ôm lấy đầu gối ngồi trên ghế tre, gương mặt áp vào đầu gối, dáng vẻ trông lười biếng nhưng lại không kém phần đáng yêu. Anh hơi rũ mắt, ngay sau đó nhanh chóng rời tầm mắt.

“Anh nhìn lén tôi sao?” Đôi mắt Chân Minh Châu mị mị, lên tiếng hỏi.

Vu Thanh Hàn thành thật gật đầu, nói: “Tôi chỉ là tò mò, không biết vì sao cô lại đặc biệt như vậy.”

Đuôi mày Chân Minh Châu nhướng lên, mỉm cười một nụ cười tiêu chuẩn: “Bởi vì tôi chính là cô gái được ông trời lựa chọn nha.”

Vu Thanh Hàn: “…”

Đôi khi không nói gì là cảm thấy xấu hổ.

Còn người này thì lại khoa trương.

Hiếm khi thấy Vu Thanh Hàn bị nghẹn, Chân Minh Châu không nể mặt bật cười, tâm tình rất tốt.

Chân Minh Châu cảm thấy mình đã thắng được một ván, cô ngâm nga một khúc hát, sau đó đứng lên nói: “ Anh có muốn đi xem máy giám sát không?”

Vu Thanh Hàn: “Đi thôi.”

Hai người cùng nhau lên lầu, chỉ là đã khiến bọn họ thất vọng rồi: Máy giám sát không hoạt động.

Rõ ràng hôm qua vẫn hoạt động nhưng hôm nay lại không còn tín hiệu.

Chân Minh Châu: “Cần phải gọi Tô Anh bọn họ đến sao?”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Không cần, tôi đến xem.”

Chân Minh Châu: “???”

Cô kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn giải thích: “Cái này tôi cũng hiểu một chút.”

Chân Minh Châu chống cằm nhìn anh, “A” lên một tiếng. Không trách lại đảm nhiệm vị trí phó trưởng phòng. Quả nhiên là có chút tài năng.

Sự thật chứng minh, Vu Thanh Hàn không phải chỉ có chút tài năng, anh có rất nhiều tài năng, có thể gọi là Doraemon - Thanh Hàn.

Ngắn ngủn nửa ngày, Vu Thanh Hàn đã khôi phục được hoạt động của máy giám sát.

Chân Minh Châu mỉm cười, hỏi: “Có việc gì anh không biết sao?”

Vu Thanh Hàn cũng rất tự luyến trả lời: “Cho dù có cũng không nhiều lắm.”

Chân Minh Châu bĩu môi. Cô muốn nói máy giám sát cũng không phải hoàn toàn được khôi phục, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn không phá đám.

Tuy rằng máy giám sát khôi phục bình thường, nhưng không thể phát lại được, bọn họ đành chịu. Nhưng dù vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Mặc kệ là Vu Thanh Hàn hay Chân Minh Châu đều cảm thấy việc này cũng là điều bình thường.

Bởi vì, sự việc kỳ quái phát sinh ngày càng nhiều và việc xuyên qua lại kỳ lạ hơn hết. Có thể từ trường khi xuyên qua ảnh hưởng đến máy giám sát.

Người bị thương - Nguyên Tuấn sau khi được Vu Thanh Hàn kiểm tra và băng bó thì đến ngày thứ ba tinh thần đã tốt lên không ít.

Hắn đang mở to mắt nhìn trần nhà, bụng phát ra âm thanh ục ục, tuy nhiên không phải là do đói bụng mà là muốn đi vệ sinh.

Nguyên Tuấn là hoàng tử, những việc nhỏ nhặt cũng đều được người khác hầu hạ, đừng nói chi đến những thời khắc này.

Chỉ là hiện giờ anh chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nguyên Tuấn cảm thấy hơi phiền muộn, cắn răng đứng dậy, từ từ đi đến nhà vệ sinh. Hôm qua là nhờ thần y giúp đỡ, nhưng từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy tiếng của thần y nên chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể để bà chủ... khụ khụ giúp đỡ hắn?

Không được, hắn khi còn nhỏ cũng không như vậy.

Không thể, tuyệt đối không thể.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy thì về sau hắn làm gì còn mặt mũi gặp người khác.

Nguyên Tuấn hít sâu một hơi, kiểm tra miệng vết thương và chân một chút, không thấy có máu thấm ra nên nhẹ nhõm thở ra. Sau đó gian nan đi từng bước đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở đây chính là nhà xí trong miệng Nguyên Tuấn.

Đương nhiên là không giống với nhà xí, nơi này so với nhà xí trong hoàng cung tốt hơn rất nhiều.

Nơi này mặc kệ lớn hay nhỏ, thiết kế và trang trí cũng không thể so sánh với trong cung. Tuy nhiên đối với hắn nơi này lại có nhiều điểm độc đáo, tinh diệu.

Nguyên Tuấn ngồi trên bồn cầu, khi nhìn qua gương đều có thể nhìn thấy rõ đôi môi khô nứt của mình. Công bộ dưới trướng triều đình có thể làm ra gương nhưng độ sắc nét không thể bằng tấm gương trước mặt.

Hắn nhẹ nhàng sờ mặt, cảm thấy mình lớn lên trông rất ngọc thụ lâm phong.

Nhưng dường như khó có thể so sánh với vị Vu thần y kia. Diện mạo của vị Vu thần y kia càng tốt hơn.

Tuy nhiên, hai người bọn họ đều không phải mỹ nam truyền thống của Túc triều. Túc triều trọng võ nên tôn sùng những nam tử vẻ ngoài cường tráng, cao lãnh.

Đôi khi cũng có một số người đọc sách mang vẻ ngoài cường tráng, cao lãnh. Nhưng có vẻ hắn và Vu thần y đều không thỏa mãn được những điều kiện này.

Nhưng Vu thần y dường như mạnh hơn hắn, thoạt nhìn hắn có vẻ yếu hơn.

Rõ ràng là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nhưng lại không phải kiểu con gái yêu thích. Thật là khiến hắn ưu sầu đến hói đầu mà.

Không biết bà chủ thích kiểu người như thế nào.

Nguyên Tuấn thở dài, hắn biết hiện tại không phải là lúc suy nghĩ miên man.

Ở đây những vật kỳ lạ chỗ nào cũng có. Vì thế Nguyên Tuấn lập tức chuyển sự chú ý sang việc khác - đó chính là chiếc bồn cầu thần kỳ này.

Chỉ cần dùng sức nhấn một cái, liền được dọn sạch sẽ. Hắn hâm mộ nhìn chiếc bồn cầu, tuy rằng không biết vì sao nó có tên gọi như vậy nhưng thật sự dùng rất tốt.

Nguyên Tuấn lại tiếp tục mở vòi nước rửa tay, nước ấm chậm rãi chảy ra: Cái này cũng rất tốt.

Tóm lại, ở đây mọi nơi đều rất tốt.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Tuấn lập tức bối rối, lảo đảo suýt té ngã, cũng may hắn nhanh chóng vịn được khung cửa

“Ai đó?” Vừa hỏi xong Nguyên Tuấn liền khẳng định là bà chủ.

Vì thế, hắn nhanh chóng hỏi lại: “Là bà chủ sao?”

Chân Minh Châu: “Đúng rồi, tôi có thể vào được không?”

“Chờ một lát.” Nguyên Tuấn lập tức cúi đầu kiểm tra, sau khi thấy quần áo vẫn tươm tất, sạch sẽ thì lên tiếng: “Bà chủ vào đi.”

Chân Minh Châu: “Tôi mang bữa sáng cho anh.” Cô cười tủm tỉm, nói tiếp: “Tôi hầm canh gan heo cho anh.”

Nguyên Tuấn: “!!!”

Không phải nói gan heo đã hết rồi sao. Như thế nào bây giờ lại là canh gan heo? Vì sao lại là canh gan heo?

Ở đâu lại có nhiều gan heo đến vậy? Chẳng lẽ ai có thù oán với heo nên giết heo để lấy gan.

Nguyên Tuấn ưu sầu muốn rớt nước mắt. Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được, lấy ra hạt dưa vàng, nói: “Tôi muốn mua bánh mì, tôi muốn mua bánh quai chèo, tôi muốn mua bánh quy, tôi muốn mua bánh kem!”
Chương kế tiếp