Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 17
Nguyên Tuấn được nuông chiều từ bé. Dù sao hắn cũng là hoàng tử. Nếu hoàng tử mà khổ sở thì không ai có thể sung sướng hơn nữa.

Nhưng dù là hoàng tử thì cũng chưa bao giờ ăn qua món điểm tâm ngon và đặc biệt như vậy.

Ánh mắt Nguyên Tuấn trông mong nhìn Chân Minh Châu, nói: “Tôi không muốn uống canh gan heo, tôi muốn ăn mấy loại bánh kia.”

Tuy rằng tên gọi của các loại điểm tâm đó khá kỳ lạ, nhưng vẫn đều có thể nhớ kỹ.

“Có thể không? Tôi có thể mua nó không?” Hắn trông mong nhìn Chân Minh Châu, biểu tình thành khẩn sợ cô từ chối.

Chân Minh Châu: “…”

Cô cúi đầu nhìn món canh gan heo, nói: “Tôi muốn bồi bổ cho anh một chút.” Ngay sau đó lại nói: “Không thể kén ăn.”

Tay nghề nấu nướng của cô không kém nha. Quả nhiên người này xuất thân tốt nên rất bắt bẻ.

Chân Minh Châu: “Tôi cũng là có ý tốt.”

Đương nhiên Nguyên Tuấn hiểu được điều này, nhưng hắn ăn không vô nha, một chút hương vị cũng không có, làm sao ăn nổi?

Hắn cực kỳ phiền muộn, cảm thấy bản thân cũng thật khổ.

Hắn đáng thương nỉ non: “Tôi sẽ uống hết canh gan heo nhưng cô để cho tôi mua một ít đồ vật được không?”

Chân Minh Châu nhìn hắn, không biết người này là lo lắng hay xấu hổ mà vẻ mặt đỏ bừng, cô nói: "Vậy thì được rồi."

Nguyên Tuấn sống lại chỉ trong một giây.

Chân Minh Châu: “Với số hạt dưa vàng này anh có thể mua rất nhiều.”

Đồ ăn vặt của cô làm gì lại đáng giá nhiều vàng như vậy?

Nguyên Tuấn nghiêm túc: “Tôi không biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền, mua nhiều hay mua ít tôi đều cho cô hết. Dù sao cũng phải tiêu tiền, có thể mua được bao nhiêu thì cô biết rõ hơn tôi.

Chân Minh Châu mỉm cười hỏi: “Tôi hỏi anh một chút, nếu anh tiêu hết tiền thì thời điểm rời đi phải làm sao?”

Cô nói: “Sau khi anh rời khỏi đây cũng không thể lập tức tìm được người giúp đỡ mình. Anh từ nơi núi sâu rừng già ra ngoài chẳng lẽ không ăn không uống? Mặc dù anh vừa đi ra ngoài có thể gặp được người dân, nhưng nếu không có tiền thì có thể mua được thức ăn sao?”

Sắc mặt Nguyên Tuấn đỏ hồng, nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Tôi còn!”

Chân Minh Châu: “???”

Nguyên Tuấn từ trên đầu rút ra chiếc trâm cài tóc, nói: “Cái này cũng rất đáng tiền.”

Chân Minh Châu: “???”

Nguyên Tuấn nói: “Đây là dương chi bạch ngọc rất đáng giá. Trước khi đi, tôi có thể dùng nó để đổi đồ vật ở đây mang theo được không?”

Chân Minh Châu chớp chớp đôi mắt.

Nguyên Tuấn: “Lần này tôi đi gấp, trên người không mang theo nhiều đồ vật đáng giá. Tôi biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, vốn định trước khi đi sẽ đưa cái này xem như lễ vật tặng cho cô. Nhưng hiện giờ tôi...”

Nguyên Tuấn càng nói càng loạn, không ngừng vò đầu bứt tóc, cảm thấy biểu tình của hắn thật khó coi.

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.

Hắn vốn nghĩ rằng mặc dù bản thân cư xử không phải thập phần khôn khéo, nhưng cũng là người phóng khoán. Tuy nhiên, hiện tại hắn cảm thấy mình như một kẻ ngốc, ngốc nhất trên đời.

Hắn hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, ánh mắt dao động không biết nên nói như thế nào, cổ họng nghẹn ứ nửa ngày, lên tiếng: “Vậy cô có thể đưa lại cho tôi một hạt dưa vàng không?”

Dứt lời cả khuôn mặt hắn đỏ hồng.

Chân Minh Châu: “…”

Cô không nhịn được bật cười, nói: “Tuy rằng tôi giúp đỡ và cho anh ở lại, nhưng anh không cần cảm thấy quá áp lực. Tôi không mong anh hồi đáp.”

Khoé miệng cô cong lên: “Đây, trả lại cho anh. Tôi không thể lỗ vốn nhưng cũng sẽ không nhận cái này của anh. Vừa thấy vật này liền biết rất tốt, nói không chừng có thể mua cả nơi này, tôi không thể lấy.

Nguyên Tuấn: “Nhưng tôi không có gì khác có thể cho cô.” Hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Tôi thậm chí còn không biết khi đi rồi còn có thể gặp lại cô hay không?”

Chân Minh Châu cũng không biết.

Đến hiện tại cô tiếp xúc vài người đều không gặp lại lần thứ hai.

Cô nhìn Nguyên Tuấn, suy nghĩ, nói: “Xem duyên phận đi.”

Nguyên Tuấn nhìn chằm chằm vào mắt Chân Minh Châu, hỏi: “Nếu chúng ta có thể gặp lại chứng tỏ chúng ta có duyên phận, đúng không?”

Chân Minh Châu nhướng mày, cười nói: “Tôi cũng không biết, xem như vậy đi.”

Sau đó, cô bĩu môi nói: “Nếu anh còn không uống canh sẽ nguội.”

Nguyên Tuấn bật cười, cúi đầu nghiêm túc uống canh. Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Chân Minh Châu không nhịn được liền hỏi: “Tôi hầm rất khó uống sao?”

Cô vẫn rất tin tưởng tay nghề nấu nướng của bản thân.

Nguyên Tuấn ngẩng đầu, nói: “Không khó uống, rất ngon.”

Chân Minh Châu không mấy tin tưởng: “Vậy biểu tình của anh như thế này là sao?”

Nguyên Tuấn: “Tôi kén ăn.”

Chân Minh Châu: “…”

Chân Minh Châu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói: “Có phải anh cảm thấy không có hương vị gì đúng không?”

Nguyên Tuấn kinh ngạc nhìn về phía cô, không nghĩ đến cô biết. Hắn suy nghĩ một hồi liền hỏi: “Cô cố ý không nêm gia vị?”

Chân Minh Châu gật đầu, cô nói: “Đúng rồi, tôi từng nghe bạn bè nói, khi bị thương cần ăn thanh đạm một chút mới tốt. Tuy rằng không biết có thật hay không, nhưng tôi thấy anh bị thương nghiêm trọng như vậy thì thà tin là đúng còn hơn tin là không.”

Cô ấy thật sự là người tốt.

Nguyên Tuấn bật cười: “Ừ, như vậy khá tốt, tuy rằng thanh đạm nhưng món ăn có thể giữ lại hương vị tự nhiên.

Nguyên Tuấn cúi đầu uống canh, chợt nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Thần y đâu?”

Chân Minh Châu: “Anh muốn tìm anh ấy sao? Anh ấy hiện không ở đây.”

Ánh mắt Nguyên Tuấn loé lên: “Thì ra anh ấy không ở nơi này.”

Chân Minh Châu hỏi lại: “Tại sao anh ấy phải ở chỗ này? Anh ấy chỉ đến đây khám bệnh cho anh.”

Nguyên Tuấn tươi cười càng xán lạn, nói: “Canh gan heo uống ngon thật.”

Chân Minh Châu: “???” Thiếu niên mười tám tuổi này thật kỳ quái.

“Anh tiếp tục uống canh đi, tôi đi lấy đồ ăn vặt cho anh. Anh muốn ăn cái gì?”

Nguyên Tuấn lập tức ngẩng đầu, tâm tình vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Tôi cùng cô đi xem có được không?”

Chân Minh Châu nhìn về chân hắn, nói: “Vậy thì không được.” Cô xoay người đi một cách vô tình.

Đồ ăn vặt ở homestay nhà cô không nhiều lắm. Dù sao nhà bọn họ cũng không phải kinh doanh cửa hàng bán quà vặt, nên cũng không có nhiều loại hàng hoá. Tuy nhiên vẫn có thể đáp ứng nhu cầu của khách lưu trú trong thời gian ngắn.

Không biết có thể thỏa mãn được nhu cầu của thiếu niên A Cửu không. Thế nhưng, dù không đáp ứng được hết tất cả nhu cầu thì cô cũng cố gắng hết mình. Dù gì có một vị khách cũng không dễ dàng.

“A Cửu dường như thích đồ ngọt như: bánh Oreo, bánh quy, bánh mỳ kiểu Pháp...; cũng không thể thiếu chocolate, không biết nên lấy thêm cho người này món gì? Khoai tây chiên cũng được. Không biết hắn có thích ăn chân vịt, que cay...”

Chân Minh Châu cân nhắc đến việc người này vẫn còn bị thương, ăn chút đồ ngọt là được rồi, tạm thời không nên ăn đồ cay. Vì thế, cô lặng lẽ lấy các món có vị cay ra. Cô chống nạnh quan sát, bất chợt nhìn thấy một bát thạch trái cây to, lập tức bỏ tất cả thạch trái cây vào túi.

Chân Minh Châu đặt một túi đồ ăn vặt to đùng lên xe mua sắm rồi đẩy ra ngoài.

“Bạn học Chân.”

Vu Thanh Hàn từ bên ngoài tiến vào, kinh ngạc nhìn xe mua sắm, nói: “Cô còn đầu tư đến loại xe mua sắm cỡ lớn này sao?”

Chân Minh Châu đắc ý hỏi: “Anh biết người và động vật khác nhau ở chỗ nào không?”

Vu Thanh Hàn nhìn lướt qua mua sắm xe, mỉm cười: “Không lẽ cô muốn nói, người sẽ sử dụng các loại thiết bị, phương tiện?”

Chân Minh Châu búng tay một cái: “Thật đúng là như vậy.”

Vu Thanh Hàn bật cười, tiến lên nói: “Để tôi đẩy giúp cô.”

Chân Minh Châu: “Cảm ơn giáo sư.”

Vu Thanh Hàn quay đầu nhìn cô, lên tiếng: “Cô có thể gọi tôi là lão Vu.”

Chân Minh Châu rất nghe lời, cô đáp: “Lão Vu, anh cũng có thể gọi tôi là Tiểu Chân.”

Vu Thanh Hàn: “Tiểu Chân.” Anh mỉm cười tiếp lời: “Vị khách kia khi nào rời đi?”

Chân Minh Châu buông tay, nói: “Tôi cũng không biết, nhưng nên dưỡng thương thêm ít ngày nữa.”

Cô hình như đang nghĩ đến cái gì đó, ngượng ngùng mở miệng: “Cái kia...”

Vu Thanh Hàn thắc mắc: “Có việc gì?”

Chân Minh Châu xoa tay, nhỏ giọng nói: “Anh có thể hỏi hắn một chút là có cần đồ lót mới hay không...” Cô hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói tiếp: “Một cô gái như tôi cũng không thể hỏi thẳng vấn đề này. Bộ quần áo hắn mặc trên người là bộ hắn mặc từ đêm mưa mấy hôm trước.”

Nhìn thấy điệu bộ có chút chật vật của cô, Vu Thanh Hàn lại nghĩ đến tính cách phóng khoáng của cô liền cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là một cô gái nhỏ.

Anh liền gật đầu: “Được.” Sau đó bổ sung thêm: “Về sau nếu lại xảy ra sự việc tương tự tôi sẽ đến hỏi giúp cô.”

Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thanh Hàn, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói trong trẻo vang lên: “Giáo sư Vu, à không, lão Vu, anh đúng là người tốt mà.”

Vu Thanh Hàn: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thẻ người tốt đấy.”

Chân Minh Châu im lặng không biết nên nói gì.

Vu Thanh Hàn mang theo ý cười: “Cô muốn không? Tôi cũng có thể cấp một thẻ cho cô.”

Chân Minh Châu cảm thấy cạn lời. Chuyện cười của Vu Thanh Hàn đúng là vạn năm vẫn không thể làm người khác cảm thấy buồn cười.

Cô phiền muộn nhìn trời: “Giáo sư, thời điểm anh đi học cũng kể những câu chuyện cười đại loại như vậy sao?”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Cô đang suy nghĩ gì vậy? Trường học là nơi nghiêm túc, vì sao tôi phải kể chuyện cười cho họ nghe?”

Chân Minh Châu cảm thấy bị nghẹn. Cảm giác không biết nói gì khi giao tiếp với Vu Thanh Hàn trong một ngày còn nhiều hơn khi mình ở nhà một năm.

Cô hít thật sâu, cảm thấy mình nên đổi đề tài. Như vậy tốt hơn cho cô.

Vì thế cô hỏi: “Tiểu Thạch Đầu có khỏe không? Có thể thích ứng với mọi việc chưa?” Tính ra Tiểu Thạch Đầu đến đây đã được khoảng mười ngày.

Vu Thanh Hàn: “Vẫn ổn, đương nhiên vẫn còn một số việc chưa thể thích ứng, nhưng khả năng tiếp thu của trẻ nhỏ không kém như người lớn. Tôi thấy hiện tại cậu nhóc đã dần quen, trạng thái khá tốt.”

Chân Minh Châu nhẹ nhàng bật cười: “Vậy là tốt rồi.”

Vu Thanh Hàn: “Yên tâm đi, dì Triệu sẽ chăm sóc tốt cho cậu nhóc.”

Hai người vừa đi đến cửa phòng liền thấy Nguyên Tuấn đang ngồi phát ngốc.

“A Cửu.”

Nguyên Tuấn lập tức ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Chân Minh Châu, tiếp đến là quan sát Vu Thanh Hàn, khách khí nói: “Vu thần y.”

Vu Thanh Hàn “Ừ” một tiếng. Chân Minh Châu liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ người này da mặt dày, người ta gọi anh một tiếng thần y, anh liền không khách khí nhận.

Da mặt dày, da mặt siêu dày! Không hề khiêm tốn một chút nào. Tuy nhiên, Chân Minh Châu cũng không lên tiếng phá đám.

Cô cười tủm tỉm, nói: “Tôi chuẩn bị cho anh rất nhiều đồ ăn ngon, anh xem có đủ loại.”

Nói đến việc này tinh thần Nguyên Tuấn lập tức tỉnh táo, hắn cười nói: “Cái gì cũng đều có sao?”

Chân Minh Châu nghiêm túc: “Nếu anh muốn ăn thịt rồng thì không có, chỉ có một số món ăn vặt thôi. Ăn thì có thể ăn nhưng anh chú ý không ăn quá nhiều.”

Nguyên Tuấn gật đầu mỉm cười, duỗi tay, dùng sức kéo chiếc xe mua sắm, Vu Thanh Hàn chủ động hỗ trợ.

Nguyên Tuấn tò mò xé mở một túi bánh mì nhỏ chưa thấy qua, cắn một miếng, biểu tình trông rất thỏa mãn.

Vu Thanh Hàn cười cười, nói: “Anh đừng nghe Tiểu Chân, muốn ăn nhiều hay ít thì cứ ăn. Những món này không có nhiều dinh dưỡng nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng xấu đến miệng vết thương.”

Ngay sau đó anh xoay đầu nói với Chân Minh Châu: “Tiểu Chân, tôi có thể ở đây ăn cơm trưa không?”

Chân Minh Châu vô cùng sảng khoái đồng ý.

Cô là một người rất dễ nói chuyện.

Chân Minh Châu xoay người xuống bếp, cô cất giọng hỏi: “Chúng ta ăn lẩu được không? Tôi đi chuẩn bị nguyên liệu.”

Vu Thanh Hàn đương nhiên đồng ý. Người Lệ thành đặc biệt thích ăn lẩu, nên biểu hiện của hai người rất ăn ý.

“Cô mua nhiều một chút nhé, đừng để không đủ ăn.”

Chân Minh Châu trợn tròn mắt: “Yêu cầu của anh thật đúng là không ít nha.”

Nói là nói như vậy nhưng cô vẫn mang chìa khoá ra cửa. Vu Thanh Hàn mỉm cười nhìn bóng lưng của cô. Nguyên Tuấn nhìn hai người thân thuộc như vậy liền cảm thấy bánh mì không còn thơm ngon nữa.

Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp ăn chocolate.

Đắng chát.

Vu Thanh Hàn nhìn Nguyên Tuấn, nở nụ cười ôn hoà, kéo ghế đến ngồi cách Nguyên Tuấn không xa, hỏi: “Cậu vẫn còn tốt chứ?”

Nguyên Tuấn gật đầu, khách khí trả lời: “Vẫn tốt, cảm ơn.”

Vu Thanh Hàn: “Không cần cảm ơn, tôi là bác sĩ nên vốn dĩ những việc đó là bổn phận của tôi. Đúng rồi, nghe nói thời điểm cậu đến đây trời đang mưa đúng không?”

Nguyên Tuấn lại lần nữa gật đầu.

Vu Thanh Hàn: “Vậy quần áo của cậu không phải đã bị mưa ướt sao? Mặc trên người rất không thoải mái đúng không? Để tôi tìm cho cậu bộ quần áo để thay. Tiểu Chân là con gái, rất nhiều chuyện hai người khó có thể nói với nhau. Vì thế, nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi, không cần ngượng ngùng. Dù sao...”

Anh tạm dừng một chút rồi nói: “Dù sao cũng là thu tiền.” Thu tiền - mấy chữ này thật làm người khác yên tâm.

Nguyên Tuấn lập tức lên tiếng: “Vậy làm phiền anh, tôi muốn hai bộ quần áo mới.”

Sau đó, hắn do sự hỏi: “Tôi có thể tắm rửa sao?”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Không được, vết thương trên người cậu đều do đao gây ra nên cần nhịn một chút.” Anh bổ sung thêm: “Hiện tại cậu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh nên nhanh hồi phục. Nhưng nếu khi còn trẻ không giữ gìn sức khỏe thì lớn tuổi sẽ hối hận. Nếu thân thể sụp đổ, thì dù có cuộc sống giàu sang cũng không có ý nghĩa. Cậu nghĩ tôi nói có đúng không?”

Nguyên Tuấn: “Tôi đã biết, cảm ơn.”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, cậu không cần phải nói cảm ơn.”

Anh bình tĩnh đứng dậy, nói tiếp: “Nếu đã thu lưu thì đương nhiên hy vọng cậu khỏe lại. Khi cậu vẫn chưa khỏe hẳn thì cần phải nghỉ ngơi. Đúng rồi, cậu nằm một chỗ chắc cũng buồn chán, để tôi tìm việc gì đó cho cậu giải trí.”

Nguyên Tuấn cảm thấy hoài nghi, hắn mấp máy môi không biết nói gì chỉ nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn.

Cuối cùng, Nguyên Tuấn cũng lên tiếng hỏi: “Nơi núi rừng sâu thẳm thì có việc gì vui?”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Vậy thì không đúng đâu, có nhiều cách để giải trí. Chúng ta xem phim đi.”

Nguyên Tuấn: “???” Khổng lồ?

Vu Thanh Hàn: “Để tôi tìm một bộ phim cung đấu cho anh xem.”

Trong đầu Nguyên Tuấn tràn ngập dấu chấm hỏi: Cung đấu?

May mắn là Vu Thanh Hàn cũng không muốn hỏi điều gì, mà là tập trung tìm giúp hắn một bộ phim cung đấu dài tập, khoảng 80 tập. Bộ phim này hoàn toàn có thể giúp hắn giải trí trong thời gian dưỡng thương.

Vu Thanh Hàn nghịch chiếc điều khiển từ xa, nói: “Được rồi, có rồi.”

Chỉ trong giây lát màn hình ti vi xuất hiện các nhân vật. Nguyên Tuấn hoảng sợ, giật mình bay nhanh về phía sau, cơ thể đập mạnh vào tường.

Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn chằm chằm hộp đen trước mặt, bên trong thế nhưng lại có người. Hắn cảnh giác nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, lớn tiếng hỏi: “Vì sao anh lại nhốt những người đó ở đây,”

Vu Thanh Hàn cười nói: “Từ đâu mà cậu khẳng định như vậy?”

Nguyên Tuấn: “Nơi này rõ ràng có điểm bất thường! Đang êm đẹp tại sao anh lại...”

Vu Thanh Hàn ngắt lời Nguyên Tuấn, sau đó giải thích: “Những cái này đều là giả, là diễn.”

“Diễn?”

Nguyên Tuấn nhìn chằm chằm những người xuất hiện trên ti vi. Lúc này ca khúc nhạc phim vang lên, từng hình ảnh lướt qua.

Hắn thấp giọng nói: “Này, này…” Bên trong rõ ràng là người thật.

Quả nhiên, nơi này không phải nơi tầm thường. Điều này cũng đúng, nếu là nơi tầm thường thì làm thế nào mọi đồ vật bên trong lại rất kỳ lạ? Hắn vốn đã biết như vậy thì cần gì phải tự dọa chính mình.

Hắn hít sâu một hơi: “Cái này đều là giả, vậy những người diễn bên trong đó đâu?”

Vu Thanh Hàn: “Đó là công việc của họ. Chẳng lẽ cậu cho rằng người mặc long bào thật sự là hoàng đế sao?”

Nguyên Tuấn bị nghẹn không nói nên lời. Đúng vậy, người này là giả, vì hoàng đế không phải là phụ hoàng của hắn hay sao?

“Nếu cậu không thích tôi sẽ chuyển kênh khác.”

Nguyên Tuấn: “Không. Tôi muốn xem. Tôi muốn xem cái vừa thấy lúc nãy.”

Không biết về sau còn có cơ hội như vậy không. Ông trời đã cho hắn một cơ hội thì hắn tuyệt đối không bỏ qua. Nếu bỏ qua thì hắn thật sự quá ngu xuẩn.

Vu Thanh Hàn: “Đừng nhìn thấy trong phim hay nói những lời vô nghĩa nhưng tôi lại rất thích xem. Xem những bộ phim này cậu sẽ cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, cuộc sống của cậu thật hạnh phúc, đơn giản. Phim này ban đầu nữ chính là một đóa sen trắng thuần khiết, cậu xem...”

Nguyên Tuấn: “Thần y, anh có thể yên lặng một chút được không?”

Vu Thanh Hàn tiếc nuối: “Cậu không thích kịch thấu hay sao?”

Nguyên Tuấn nhíu chặt đuôi lông mày, hỏi: “Như thế nào gọi là kịch thấy?”

Vu Thanh Hàn: “Chính là tôi sẽ nói cho cậu biết kết phục của bộ phim. Lại nói cho anh những người tốt kẻ xấu trong phim, còn có...”

“Không! Không thể!” Nguyên Tuấn nghiêm túc nói: “Khi tôi đọc sách ở thư cục ghét nhất là những người nói cho tôi biết trước kết quả.”

Hắn đã hiểu kịch thấu, hắn ghét nhất như vậy nha.

Nguyên Tuấn cảnh giác nhìn Vu Thanh Hàn, hắn sẽ trở mặt ngay nếu anh mở miệng nói kết quả bộ phim.

Vu Thanh Hàn: “Vậy được rồi.” Giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối.

Nguyên Tuấn: “…” Thần y cũng là người bình thường nha.

Ai có thể nghĩ đến việc hai người đàn ông bắt đầu xem một bộ phim cung đấu lại xem đến hăng say như vậy.

Mà Chân Minh Châu thì không hề hay biết việc này. Cô nhớ mình còn nợ giáo sư Vu một chầu lẩu. Chẳng qua, lúc bọn họ trọ lại nhà cô thời gian không đủ, nên nếu bây giờ anh muốn ăn thì cô sẵn sàng chiêu đãi.

Chân Minh Châu mua các loại nguyên liệu khác trong thôn cùng thịt bò. Khi về đến nhà thì... chẳng thấy người đâu.

Cô nhìn khắp phòng khách cũng không thấy ai, liền lẩm bẩm: “Không nghĩ đến giáo sư Vu cùng A Cửu lại có chung đề tài nói chuyện.”

Chân Minh Châu chỉ là nói như vậy, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm nên chuẩn bị đi tìm hai người bọn họ.

“Cộc...” Cô đi đến cửa phòng đang định gõ tiếng thứ hai liền nghe được trong phòng truyền đến giọng nói của con gái, đúng thật là một cô gái.

Chân Minh Châu sửng sốt, nhưng sau đó cô liền biết hai người đó đang xem ti vi.

Giáo sư Vu cũng khá giỏi trong việc tìm rắc rối cho cô. Ti vi có thể tuỳ tiện cho người cổ đại xem sao?

Chân Minh Châu không biết nên nói gì, cô thật sự cạn lời rồi. Cô hít thật sâu rồi gõ cửa.

Vu Thanh Hàn biết là cô: “Vào đi.”

Chân Minh Châu đẩy cửa ra, quả nhiên là bọn họ đang xem phim, là một bộ phim cung đấu cực hot. Một người ngồi trên giường, người còn lại dựa lưng vào ghế xem phim, nhìn không khác gì hai ông cụ đánh cờ tướng ở công viên.

Chân Minh Châu: “…” Cô hiện đang rất muốn đánh người.

Thiếu niên A Cửu còn đang ăn bánh khoai tây chiên.

Chân Minh Châu mỉm cười: “Xem ra hai người thật sự nhàn rỗi.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Đúng là rất nhàn rỗi, tôi thấy A Cửu không có việc gì để làm nên tìm cho cậu ấy cái gì để giải trí. Bình thường khi không có gì để làm tôi cũng hay xem ti vi.”

Chân Minh Châu nghẹn lời.

Vu Thanh Hàn đứng dậy: “Cô mua nguyên liệu về rồi sao? Để tôi phụ giúp cô rửa rau.” Sau đó anh xoay đầu lại nói với Nguyên Tuấn: “Cậu xem một mình nhé. Sau khi rửa thức ăn xong tôi lại đến tìm cậu.”

Nguyên Tuấn không nói gì, kỳ thật hắn nghĩ người này không quay lại cũng được, hắn rất sợ người này lại kịch thấu.

Hắn vui sướng vẫy tay: “Anh cứ đi đi.” Dáng vẻ vui sướng khi tiễn Vu Thanh Hàn đi.

Chân Minh Châu: Cô rất hiểu cảm giác này của A Cửu.

Vu Thanh Hàn cùng Chân Minh Châu cùng đi ra ngoài, vừa đi tới cửa thì cô liền túm chặt cổ áo anh kéo anh đi nhanh đến phòng khách.

Tiếp đến là giọng nói chỉ trích của cô vang lên: “Giáo sư Vu, tuy rằng anh là lãnh đạo nhưng tôi vẫn muốn nói anh làm việc hơi thiếu lý trí rồi. Như thế nào lại để A Cửu xem ti vi, cái này không phải đồ vật ở cổ đại nha.”

Vu Thanh Hàn bình tĩnh hỏi lại: “Vậy nơi này của cô ngoài trừ kiến trúc bên ngoài thì có cái nào giống cổ đại?”

Chân Minh Châu trợn to mắt: “Chính là như vậy nên hắn mới biết được nơi này không giống bình thường.”

Vu Thanh Hàn: “Nơi này vốn đã không tầm thường, dù không có ti vi cũng vậy. Như vậy còn không bằng làm triệt để một chút, càng như vậy càng khiến người khác yên tâm hơn. Chỉ có hoàn toàn không giống bình thường thì khi hắn rời đi cũng sẽ có lòng kiêng kị, không dám mù quáng làm bậy.”

“Đương nhiên nếu hắn ăn gan hùm mật gấu, vậy thì dù thể hiện ít nhiều vẫn vô dụng. Vì thế để hắn xem ti vi cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể phân tán sự chú ý của hắn cũng như để hắn thành thật cân nhắc lại ý định trong lòng.”

Chân Minh Châu: “Anh có vẻ thật hiểu người khác đó.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Tôi lớn hơn cô vài tuổi, suy xét cũng cẩn thận hơn.”

Chân Minh Châu: “Xuy.” một tiếng.

Vu Thanh Hàn: “Để tôi đến rửa rau.”

Chân Minh Châu: “Ai nha, làm sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy?”

Vu Thanh Hàn ăn ngay nói thật: “Đừng làm bộ, khoé miệng cô đang vểnh lên kìa.”

Chân Minh Châu buông tay: “Được rồi, tôi thừa nhận tôi rất vui vẻ.”

Hai người bọn họ cùng nhau đi đến phòng bếp, miệng Chân Minh Châu cứ nhắc mãi: “Ăn lẩu phải nhiều người cùng nhau ăn mới vui. Nhưng vì A Cửu đang ở đây nên không thể mời dì Triệu đến cùng ăn.”

Vu Thanh Hàn: “Lần sau lại có dịp, dù sao A Cửu rồi cũng sẽ rời đi.”

Chân Minh Châu: “Cũng đúng. À đúng rồi có một chuyện không biết có nên hỏi hay không…”

Vu Thanh Hàn: “Bình thường nói ra như vậy thì có chút không thích hợp.” Anh tạm dừng một chút rồi lại lên tiếng: “Bất quá tôi lại chưa bao giờ sợ người khác hỏi những điều không nên hỏi. Vì thế cô cứ tự nhiên đặt câu hỏi.”

Chân Minh Châu: “Quan hệ của anh và dì Triệu không giống cấp trên cấp dưới.”

Tinh thần bát quái bắt đầu online.

Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu, anh đáp: “Nếu chú hai tôi còn sống thì dì ấy sẽ trở thành thím hai của tôi, chỉ là chú tôi đã không còn nữa.”

Chân Minh Châu a một tiếng, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện buồn của gia đình anh.”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Cũng không có gì, dù sao người cũng đã ra đi hai mươi năm rồi. Khi đó tôi còn nhỏ nên tình cảm cũng không quá sâu đậm. Tuy nhiên dì Triệu thì khác, dì ấy chưa bao giờ quên chú của tôi, vẫn sống độc thân đến giờ không kết hôn. Thật ra thì tôi rất cảm ơn cô vì đã mang Tiểu Thạch Đầu đến.”

Chân Minh Châu cúi đầu hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

Vu Thanh Hàn cười cười: “Để dì ấy có người bầu bạn.”

Chân Minh Châu nói: “Tôi lại cảm thấy làm phiền dì ấy. Vì để chăm sóc một đứa bé rất không dễ dàng.”

Vu Thanh Hàn lý giải: “Nếu dì ấy không muốn thì đúng là phiền toái; nhưng nếu dì ấy nguyện ý, thì sự xuất hiện của Tiểu Thạch Đầu là một việc tốt, cô nói đúng không? Hơn nữa dì ấy rất vui vẻ nên đây không gọi là phiền toái.”

Chân Minh Châu không còn gì để nói, nhưng suy nghĩ lời Vu Thanh Hàn nói thì cảm thấy rất có đạo lý.

Vu Thanh Hàn: “Vì thế cô không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Chân Minh Châu gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”

Rất nhanh hai người đã chuẩn bị xong nguyên liệu, tiếp đến là thời gian thưởng thức món lẩu mỹ vị.

Chân Minh Châu hỏi: “Không cho A Cửu ăn một chút sao?”

Vu Thanh Hàn quyết đoán lắc đầu: “Không được, hắn không thể ăn các món cay như lẩu. Tôi đã nhờ dì Triệu hầm canh gà, một chút sẽ mang lại đây.

Cậu ấy ăn uống cũng không kém chúng ta đâu.”

Chân Minh Châu vừa nghe như vậy liền nói: “Vậy chúng ta ăn đi.”

Ăn uống quan trọng nhất, những việc khác đều không quan trọng.

Hai người lập tức ngồi vào bàn, sung sướng ăn lẩu.

Chân Minh Châu lên tiếng cảm khái: “Nếu một tháng trước có người nói tôi cùng anh ăn lẩu tại nhà tôi, tôi nhất định sẽ nghĩ đầu óc người này có vấn đề. Nhưng hiện tại anh lại đang ngồi đối diện tôi, anh có thấy kinh khủng không?”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Thật sự kinh khủng, dù sao tôi cũng là giáo sư ác ma.”

Chân Minh Châu lập tức nói: “Anh thật biết tự hiểu lấy bản thân.”

Động tác tay của Vu Thanh Hàn vẫn không ngừng, nhưng vẫn “bớt thời gian” liếc nhìn cô một cái, anh nói: “Lá gan của cô thật ra rất lớn, tôi nhớ rõ lần trước chúng ta ngồi ăn lẩu cùng nhau cô còn rất khách khí, hiện tại lại tuỳ ý như vậy.”

Chân Minh Châu: “Hiện tại, tôi không xem anh là người ngoài, chúng ta đã rất thân rồi.”

Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng giữa con người nếu có chung bí mật, họ thường chia sẻ với nhau. Vì thế mà ngày càng thân thiết hơn.

Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: “Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây.”

Vu Thanh Hàn lập tức nói: “Làm gì có con châu chấu nào đẹp trai như tôi?”

Chân Minh Châu đáp lại ngay: “Chắc là không có một con châu chấu đẹp trai, nhưng nhất định có một con châu chấu ồn ào.”

Vu Thanh Hàn: “A.” Thuận tay gắp lên một miếng thịt.

Chân Minh Châu: “Nè, cái kia là tôi bỏ vào, sao anh còn đoạt của tôi.”

“Trên thịt có viết tên của cô sao? Cô gọi nó sẽ trả lời sao?” Vu Thanh Hàn phản bác.

Chân Minh Châu buồn bực: “Anh thật là phiền.”

Rất nhanh hai người bọn họ bắt đầu “đao quạng kiếm ảnh” anh tranh tôi đoạt, những cái khác đều dễ nói chuyện còn đoạt thịt thì không thể nhịn.

“Ầm ầm” hàng loạt tiếng sấm vang lên, Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Không biết có phải trời muốn mưa hay không, anh ăn nhanh rồi đi đi.”

Vu Thanh Hàn gật đầu đồng ý.

Sau đó anh lại nói: “Dự báo thời tiết nói trời không có mưa.”

Chân Minh Châu: “Anh có phải người địa phương không vậy? Dự báo thời tiết mười ngày thì có đến tám ngày không chính xác, vậy mà anh lại không biết.”

Vu Thanh Hàn: “Cô nói như vậy tôi cũng không biết phản bác như thế nào.”

Hai người cùng nhìn nhau cười, Chân Minh Châu thừa dịp đó nhanh tay gắp mấy miếng thịt.

Vu Thanh Hàn nhìn cô, sâu kín nói: “Cô sao lại như vậy.”

Chân Minh Châu: “Bla bla”

Lúc hai người dưới lầu đang tranh giành thịt thì bị khách duy nhất trong nhà - Nguyên Tuấn đang hùng hổ nhìn chằm chằm ti vi. Một người văn minh như hắn cũng không nhịn được chửi tục một tiếng, lòng dạ nữ nhân sao có thể xấu như vậy?

Sao thủ đoạn của người này lại dơ bẩn như vậy?

Nữ nhân hậu cung sao có thể đáng sợ như vậy?

Trách không được mẫu phi hắn trước này đều cảm thấy buồn bực, không vui. Nguyên lai là do đã phải chịu đựng nhiều thủ đoạn như vậy. Những nữ nhân sống trong hậu cung thật sự quá khó khăn.

Trước kia, hắn không cảm thấy phụ hoàng sai, nhưng làm hoàng đế vì vào lại muốn cưới nhiều nữ nhân như vậy?

Hơn nữa, một đám nữ nhân này đều không thích hoàng đế.

Bên ngoài, từng cơn sấm sét vang lên, trong phòng cũng vang lên từng trận mắng người.

Khi Chân Minh Châu mang canh gà lên liền nghe Nguyên Tuấn công khai lên án: “Lan quý nhân này lớn lên xinh đẹp như vậy, sao lại làm ra loại chuyện đẩy tiểu hoàng tử xuống nước?”

“Vị Trần nương nương trông rất ôn nhu, thế nhưng lại cắm sừng hoàng đế.”

“Trời ạ, Tam hoàng tử lại cùng Thuý quý nhân ở bên nhau. Nàng ta có mục đích, Tam hoàng tử này bị ngốc sao.”

“Người này sao lại trúng độc? Cái gì? Hai món ăn này tương khắc với nhau. Thật là thiếu đạo đức mà.”

“Chết tiệt, vị tài tử này cũng có người yêu khác? Tất cả đều cho hoàng đế đội nón xanh...”

Những lời lên án vang lên không dứt.

Chân Minh Châu nghĩ: Tiểu thiếu niên A Cửu là một người chân thành, tình cảm.

Cô vừa gõ cửa vừa gọi A Cửu.

Nguyên Tuấn lên tiếng để Chân Minh Châu đi vào.

Khi Chân Minh Châu vừa vào cửa, Nguyên Tuấn đã gấp đến không chờ nổi liền hỏi ngay: “Bà chủ, cô nói xem những nữ nhân sao lại xấu xa đến vậy, liệu sẽ gặp báo ứng sao?”

Chân Minh Châu cảm thấy nói hết nổi, nhưng cô vẫn giải thích cặn kẽ cho Nguyên Tuấn: “Tất cả đều là giả, mọi người chỉ là đóng kịch thôi.”

Nguyên Tuấn lại nghiêm túc nói: “Nếu có thể viết ra một vở kịch như vậy, chứng tỏ đó là sự thật. Nếu không người ngoài sao lại biết tưởng tận như thế.

Nếu cái gì cũng không đúng thì có thể xem là bịa đặt. Nhưng nội dung câu chuyện chứng tỏ có người biết được chuyện xưa. Vì thế câu chuyện này nhất định đã từng xảy ra.”

Chân Minh Châu ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Tiểu thiếu niên A Cửu cũng biết diễn nhưng có thể là thật?

Chân Minh Châu giải thích: “Cốt truyện chỉ là hư cấu, nếu có điểm tương đồng có thể là trùng hợp.”

Nguyên Tuấn khăng khăng nói: “Nhất định là có thật. Xem ra Hoàn nhi thật sự không dễ dàng, ở trong cung mỗi bước đi đều rất khó khăn.”

Chân Minh Châu: “Ồ ồ.”

Nguyên Tuấn: “Tôi cảm thấy nàng ấy không nên tiến cung. Từ một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên lại biến thành một người tâm cơ thâm trầm.”

Chân Minh Châu “Ồ” lên một tiếng phụ họa theo.

Nguyên Tuấn: “Những nữ nhân này thật độc ác, bày ra hết kế sách này đến kế sách nọ để tính kế người khác.”

Chân Minh Châu lại “Ồ” lên.

Nguyên Tuấn: “Những nam nhân đúng là phế vật, thật vô dụng. Nam nhân không nghĩ đến kiến công lập nghiệp, cống hiến cho đất nước; lại chen chân vào hậu cung của hoàng đế, hại người hại mình, lại còn đem thanh danh cùng vinh nhục của gia tộc đặt dưới chân. Đúng là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.”

Chân Minh Châu nghe Nguyên Tuấn lải nhải một hồi mới sực nhớ nguyên nhân cô lên đây: “Tôi mang cơm chiều đến cho anh.”

Khóe miệng và ánh mắt Nguyên Tuấn cùng lúc rũ xuống, cất giọng: “Tôi không đói bụng.”

Chân Minh Châu vừa thấy liền biết người này đã ăn một túi thức ăn rác.

Cô lên tiếng hỏi: “Anh ăn nhiều ít?”

Nguyên Tuấn xấu hổ xoa tay, hắn đã ăn không ít. Hơn nữa, hắn còn không hề khách khí kéo xe mua sắm đến sát mép giường. Nằm trên giường xem phim, ăn đồ ăn vặt. Cuộc sống như vậy thật quá tốt.

Chân Minh Châu chống hai tay lên hông: “Tôi đã nói rồi, những thứ này không có nhiều chất dinh dưỡng, anh ăn lót dạ một chút thì có thể nhưng không được ăn nhiều.”

Nguyên Tuấn: “Ồ.” Lần này lại đến lượt hắn phụ họa.

Chân Minh Châu: “Tuy tôi không có quan hệ gì với anh, nhưng nếu tôi đã cứu anh thì phải có trách nhiệm giúp anh dưỡng thương thật tốt, nếu không thì tôi cứu anh coi như vô ích. Hôm nay anh lại ăn những thứ này không ăn cơm, anh thấy mình làm có đúng không?”

Nguyên Tuấn: “Tôi đã biết làm vậy là không đúng.”

Chân Minh Châu: “Đừng nghĩ anh đưa tiền thì tôi không thể mắng anh.”

Nguyên Tuấn: “Cô có thể mắng, có thể mắng.”

Chân Minh Châu tức giận nói: “Bây giờ anh uống canh gà này đi. Lần này là do trưởng thôn hầm cho anh. Dì ấy vừa phải chăm sóc đứa nhỏ vừa hầm canh gà cho anh. Vì thế, anh phải biết cảm ơn, phải uống hết phần canh này, có biết không?”

Nguyên Tuấn: “Tôi biết rồi.”

Thì ra nơi này là một thôn xóm, chỉ là hắn chưa từng thấy qua. Nhưng rõ ràng Vu thần y không phải người ở đây, hơn nữa anh ấy cũng không thể ngủ ở nơi hoang dã.

Nơi này chắc chắn là thế ngoại đào nguyên thường được nhắc đến trong truyền thuyết. Nguyên Tuấn: “Tôi hiểu cô và cả Vu thần y đều muốn tốt cho tôi.”

Chân Minh Châu: “???” Tôi có nhắc gì đến Vu Thanh Hàn sao?

Vu Thanh Hàn chỉ đơn thuần không muốn anh suy nghĩ lung tung thôi.

Nguyên Tuấn rũ mắt, cúi đầu ăn canh. Món canh gà này còn khó uống hơn canh gan heo không cho muối.

Nơi “thế ngoại đào nguyên” này thế nào có thể làm ra những món ăn dinh dưỡng khó nuốt, còn những đồ ăn vặt không dinh dưỡng thì lại ngon đến vậy?

Nguyên Tuấn tinh thần hăng hái uống cạn bát canh.

Chân Minh Châu nói thêm: “Phải ăn hết thịt gà, đừng để lãng phí.”

Gà trong thôn phần lớn là gà rừng, thịt ngon hơn và cũng đắt hơn gà được bán bên ngoài.

Người này đúng là không biết tốt xấu.

Chân Minh Châu nói lời thấm thía: “Tôi muốn anh nhanh chóng khỏe lên, anh có hiểu được không?”

Nhắc đến việc này Nguyên Tuấn tiền gật đầu chứng tỏ mình đã biết.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng sấm ầm vang liền hỏi: “Trời lại muốn mưa sao?”

Chân Minh Châu: “Đúng vậy, trời lại muốn mưa. Cũng không biết ti vi có xem được không. Nếu không có tín hiệu thì anh cứ việc đi ngủ, không xem được cũng đừng quá lo lắng.”

“Không có tín hiệu... là có ý gì?”

Chân Minh Châu: “Chính là màn hình đen ngòm, không xem được.”

Sắc mặt Nguyên Tuấn lập tức suy sụp: “Không xem được?” Việc này còn đau khổ hơn khi hắn bị thương.

Chân Minh Châu: “Bây giờ anh có thể nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút. Sáng mai nếu trời không mưa, giáo sư Vu sẽ đến đây kiểm tra cho anh.”

Nếu trời mưa chỉ sợ anh ấy không đến được.

Nguyên Tuấn không biết đó là cái gì, nhưng cũng hiểu được đây là thiết bị chữa bệnh, sẽ giúp hắn nhanh chóng hồi phục. Mỗi buổi sáng đều phải làm, tuy rằng không thoải mái lắm nhưng sức khỏe cải thiện khá nhanh, nên hắn cũng rất cao hứng.

“Thật ra tôi rất mong ngày mai Vu thần y có thể đến?”

Chân Minh Châu: “Đến để hai anh bàn về phim truyền hình.”

Cô nói không đúng sao? Nhìn hai người này nhất định có thể làm ra việc này.

Ánh mắt Nguyên Tuấn sáng lên, lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, nếu thần y đến chúng tôi có thể cùng nhau thảo luận.”

Đây không phải là lúc ghét bỏ Vu Thanh Hàn.

Bà chủ là nữ nhân, nếu cùng cô ấy thảo luận thì có chút không thích hợp. Nhìn dáng vẻ Vu thần y xem ra rất vui vẻ thảo luận với hắn, như vậy thật tốt.

Chân Minh Châu bĩu môi: “À, hoá ra tôi còn gợi ý cho anh nhỉ? Vậy anh tiếp tục xem đi.”

Nguyên Tuấn gật đầu, sau đó hắn do dự một chút rồi hỏi: “Bà chủ, tôi muốn giấy bút có được không?”

Chân Minh Châu: “Bên này tôi không có, anh cần dùng gấp sao? Có gì tôi sẽ nhờ giáo sư Vu ngày mai mang đến cho anh.”

Nguyên Tuấn: “Tôi không cần gấp, tôi chỉ là muốn viết một quyển bút ký.”

Biểu tình Chân Minh Châu kinh ngạc.

Nguyên Tuấn liền chỉ về phía ti vi nói: “Tôi sẽ lấy nội dung phim làm bút ký. Quan hệ của bọn họ vô cùng phức tạp, tôi phải trau chuốt một chút, mặt khác tôi phải nghi nhớ thật kỹ những cách thức hại người để khi gặp phải còn có thể tránh.”

Sau khi viết xong hắn sẽ đưa cho mẫu phi, như vậy mẫu phi ở trong cung cũng có thể phòng bị những nữ tử độc ác đó tính kế.

“Việc này rất quan trọng.”

Chân Minh Châu: “…” Ồ. Vậy cũng được sao.

Cô nói: “Tôi sẽ nhờ giáo sư Vu ngày mai mang qua đây cho anh.”

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Lúc này, Chân Minh Châu cảm khái sâu sắc một việc: Mặc dù Lý Quế Hoa không có tiền, Tiểu Thạch Đầu không có nhà; nhưng cô vẫn vui lòng đón tiếp những vị khách như vậy. Còn vị khách như A Cửu thật khiến cô mệt tâm.

Cô nhìn tiểu thiếu niên A Cửu đang chìm đắm trong cốt truyện, vô cùng tri kỷ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ra ngoài.

Xem đi xem đi, nếu thích thì anh cứ tiếp tục xem.

Chân Minh Châu lẩm bẩm: “Có thể mình không hiểu lắm về thiếu niên mười tám tuổi, gia cảnh phú quý đến từ cổ đại này”

Ba tuổi cách nhau một thế hệ, bọn họ cách nhau đến bốn tuổi, đúng là có sự khác biệt.

Chân Minh Châu ra khỏi phòng liền hít thở thật sâu. Sau đó cô ngồi ngẩn người trong viện, tiếng sấm ầm ầm vang lên không ngừng, nhưng cô không hề sợ hãi.

Cô đã gặp người đến từ cổ đại, cũng đã xuyên qua thì sợ cái gì nữa.

Không biết, hôm nay trời mưa có thể xuất hiện một vị khách khác hay không. Chân Minh Châu nhìn cổng lớn như đang suy tư điều gì đó.

Mà lúc này cũng còn một người khác đang suy tư như cô - đó là Nguyên Tuấn. Tuy hắn xem phim rất nhập tâm nhưng cũng đang suy nghĩ một vấn đề khác: Vị Vu thần y kia vì sao lại cho hắn xem bộ phim này? Có phải đã nhận ra được thân phận của hắn hay không?

Vì dù sao cũng không phải tuỳ tiện là có thể xem bộ phim này.

Đây chẳng khác nào đang giảng giải những câu chuyện bên trong hoàng cung. Tuy rằng có nhiều nghi lễ bất đồng, nhưng chắc chắn là bên trong hoàng cung.

Thần y cho hắn xem phim “cung đấu” là để chỉ điểm hắn sao? Mặc dù hậu cung bên trong bộ phim không giống với triều đại của hắn, nhưng lại có điểm chung là đấu đá lẫn nhau, cuộc sống mỗi người đều không dễ dàng.

Hắn không dễ dàng, mẫu phi cũng gian nan.

Đôi khi không tranh giành lại rơi vào kết cục bi thảm. Chỉ có tranh giành, khi chính mình nắm giữ quyền lực mới đạt được nhiều hơn.

Suy đi nghĩ lại thì có thể đúng đến tám phần.

Vu thần y có ý chỉ điểm hắn.

Mà lúc này, Vu thần y trong miệng Nguyên Tuấn đang cùng Tiểu Thạch Đầu chơi trò nâng lên cao.

Tiểu Thạch Đầu cười “ha ha” không ngừng, còn Vu Thanh Hàn thì không ngừng cho cậu nhóc bay lên cao.

Anh còn mỉm cười hỏi Tiểu Thạch Đầu: “Anh có tốt không?”

Giọng nói siêu to của Tiểu Thạch Đầu vang lên: “Anh là tốt nhất.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Ừ, tuổi còn nhỏ lại có ánh mắt nhìn người rất tốt, có tương lai.”
Chương kế tiếp