Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 18
Lệ thành không mưa liền không phải Lệ thành. Về khuya, trời mưa như trút nước. Chân Minh Châu ngủ như heo con, cô vẫn không tỉnh giấc dù tiếng sấm ầm vang đầy trời.

Có lẽ do đêm qua ngủ ngon giấc nên hôm nay Chân Minh Châu dậy khá sớm. Cô đi đến chỗ máy giám sát nhìn xem tình hình bên ngoài, quả nhiên khung cảnh trước cổng đã thay đổi - là một mảng xanh um.

Tuy nhiên, lần này bên ngoài cửa không có người. Điều này cho thấy không phải mỗi lần xuyên qua đều có người.

Chân Minh Châu tỉnh dậy cũng không muốn ngủ tiếp. Mưa vẫn không ngừng, cô chỉ đơn giản ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài thông qua máy giám sát.

Đúng vậy, là cảnh sắc. Bên ngoài mặc dù là núi rừng sâu thẳm nhưng lại mang đến một tư vị khác.

Chân Minh Châu nghĩ cô có thể sống ở nơi này đến trăm tuổi. Ở hiện đại, chỉ số không khí ở Ly Sơn bọn họ rất cao, nếu xuyên đến cổ đại còn không phải trong không khí hoàn toàn là oxy tự nhiên thôi sao?

Nghĩ như vậy, cô đơn giản khoác một chiếc áo quân lục rồi tản bộ trong sân.

Hiếm có được cơ hội tốt như vậy, hít thở được càng nhiều không khí trong lành thì càng tốt. Mặc dù trời mưa nhưng Chân Minh Châu vẫn có thể thoải mái đi bộ dưới mái hiên. Qua một đêm, cơn mưa to đã chuyển sang mưa phùn lất phất, cô ngâm nga một ca khúc, chỉ cảm thấy mình thiếu một cái lồng chim thì sẽ giống với cụ bà đã về hưu.

Điều này nói lên cô thật đúng là chẳng khác gì con gái được thiên gia lựa chọn. Nếu không phải như vậy thì làm sao cô có được vận khí thần bí này.

Phải biết rằng không phải ai cũng có thể hưởng thụ được không khí trong lành, tinh khiết như vậy. Oxy hôm nay phải đáng giá đến 10 tỷ đó, như vậy không phải cô quá hời rồi sao.

Chân Minh Châu âm thầm cười, sau đó cô đi đến mở cổng ra. Nói thật, lần Lý Quế Hoa xuyên đến cô không có can đảm mở cửa. Nhưng hiện tại, cô đã dần thích ứng với chuyện này, vì thế cô liền dẫm chân bước ra ngoài.

Tuy rằng vẫn cảm thấy thấp thỏm nhưng không có nghĩa là không dám.

Cô lấy hết can đảm bước ra ngoài. Kỳ thật cũng không quá khó khăn, mà còn đơn giản hơn cô nghĩ. Một chân tiến vào là hiện đại, một chân bước ra là cổ đại, cô chưa bao giờ nghe qua cổ đại là như thế nào.

Cô cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy ảo diệu.

Chân Minh Châu: “Sáng sớm thức dậy, ôm lấy mặt trời.”

À hiện tại không có mặt trời, nhưng tâm tình vẫn rất tốt.

Chân Minh Châu nhìn cách đó không xa, ngạc nhiên oa lên một tiếng. Đằng kia là một cây hương xuân, thấy nó cô lập tức phấn khích: “Thật tốt nha.”

Hương xuân ăn rất ngon, cô cùng ba Chân siêu thích món này.

Chân Minh Châu không quan tâm đến cơn mưa phùn, chạy nhanh ra ngoài. Lúc này là thời điểm hương xuân tươi non, chỉ vừa nhìn liền biết tươi mới và ăn rất ngon. Vì thế, cô nhanh tay ngắt hương xuân.

Rất nhanh cây hương xuân liền trơ trụi.

Chân Minh Châu thì lại cao hứng: “Đây là hương xuân thuần thiên nhiên.”

Cô hái thật nhiều hương xuân, vui vẻ nhảy nhót trở về, vừa đi đến cửa cô liền quay đầu lại, bỗng nhiên nảy ra một sáng kiến. Cô có thể ở Mãnh Hổ Lĩnh trồng rau a. Bên này khí hậu rất tốt, lại thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, nếu trồng rau để ăn chắc chắn đối với thân thể rất tốt.

Dù việc thu hoạch rau củ có thể bị chậm trễ thì Chân Minh Châu cũng cảm thấy sáng kiến này rất tốt.

Cô tính sẽ trồng mỗi loại một chút, cố gắng chăm sóc, dù trời không mưa không thể xuyên qua thì cũng có thể kéo dài được một thời gian. Dù không thể xuyên qua cũng không có gì, xem như cô bỏ ra một ít sức lao động mà thôi.

Chân Minh Châu nghĩ như vậy liền cảm thấy cả người tràn ngập nhiệt huyết.

Thực phẩm thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm; như vậy cô có thể gửi qua cho ba mình cùng Lâm Nghiên một ít.

Mọi người đều phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.

Nghĩ như vậy, Chân Minh Châu càng thêm sung sướng, miệng ngâm nga một đoạn nhạc rồi đi về nhà, đi được vài bước lại xoay đầu nhìn về phía sau.

Lúc này, cô xách một cái rổ nhỏ, mặc áo mưa và mang ủng đi mưa. Ba cô rất thích mua hàng ở bán đồ dùng thường được sử dụng trong quân đội, chất lượng rất tốt. Lần này ra ngoài Chân Minh Châu đã khiến cây hương xuân trơ trụi lá, nhưng những đọt hương xuân hái được đúng là rất tươi non, đảm bảo ăn ngon.

Trong lúc Chân Minh Châu bận rộn, trời mưa bất thường lúc to lúc nhỏ. Thế nhưng, điều này không hề ảnh hưởng đến động tác của cô, dáng vẻ vui sướng như chú chim hỉ thước. Làm sao lại không vui được, chỉ cần có thu hoạch là có thể vui vẻ.

“Ấy, kia là cái gì?” Chân Minh Châu ngồi xổm xuống, liền nhận ra đây là một loại rau dại ở nơi này, mỗi năm đều có người lên núi đào về ăn. Cô không chút khách khí ngắt lấy, nếu gặp được chính là duyên phận. Mà đã là duyên phận thì không thể nào bỏ qua mà không ăn.

Chân Minh Châu say mê đào rau dại, đôi chân cứ đi theo đám rau, nhưng khi cô ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy tấm bảng Xuân Sơn homestay. Mặt dù lá gan cô lớn nhưng cũng không dám đi xa.

Mỗi thời khắc cô đều nhớ kỹ nơi đây là rừng sâu, có lão hổ nha.

Mắt thấy giỏ rau dại đã gần đầy, Chân Minh Châu chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên “Ô” lên một tiếng.

Ngày mưa cũng không phải là không có nguy hiểm. Cô thình lình đứng không vững nên trượt ngã xuống đất.

Chân Minh Châu “Ôi cha mẹ ơi.” Cô xoa xoa mông, mặt không có biểu tình gì lồm cồm bò dậy. Ba cô không ở đây nên khóc cũng không được gì.

Bất quá, đây là loại thức ăn gì?

Chân Minh Châu nhìn vị trí mình vừa té ngã có cây rau dại trông có vẻ quen mắt. Cô do dự một chút rồi ngồi xuống chuẩn bị ngắt lấy, tự mình ra tay cơm no áo ấm.

Cô cảm thấy loại thực vật này nhìn rất quen, mà theo động tác của cô thì hình dáng của nó dần hiện ra.

“Má ơi.” Chân Minh Châu không thể nào tưởng tượng được bản thân mình có thể đào được nhân sâm.

Cô nhìn “củ cải nhỏ” dính một ít đất, gương mặt dại ra trông không khác gì mặt ngố của Husky.

Tuy vậy, động tác đào đất của Chân Minh Châu ngày càng nhanh, nhưng cô rất cẩn thận. Vì mãi chỉ nghĩ đến việc đào nhân sâm nên mặt cô lấm lem như mèo.

Nhưng cô có thể, cô sẵn lòng tái chiến trăm năm.

Tuy nhiên, mưa hình như đã rất nhỏ, nên Chân Minh Châu không dám trì hoãn, một tay cầm nhân sâm một tay xách giỏ rau chạy về nhà. Đúng lúc này, cô nghe được tiếng hổ gầm, hoảng sợ đến nỗi hai chân lảo đảo, chạy càng nhanh hơn.

Ôi mẹ ơi, cô cùng lão hổ không thể trở thành bạn tốt.

Chân Minh Châu chạy rất nhanh, thở hổn hển chạy vào trong sân sau đó lập tức đóng cổng lại.

Hô! Thật là quá dọa người.

Sau khi bình tĩnh lại, Chân Minh Châu cúi đầu nhìn bản thân, dáng vẻ lôi thôi lết thết khiến cô không khỏi bật cười.

Dù vậy vẫn không sao cả, hôm nay thu hoạch rất khá. Nhìn những thứ trong giỏ và trong tay, cô hận không thể xoay vòng tại chỗ, tuy nhiên vẫn là phải tắm rửa trước.

Mưa không tính là lớn, toàn thân cô lấm tấm nước mưa, mặt dính một ít bùn đất. Mặc dù cô lăn lộn cả buổi sáng nhưng lại cảm thấy buổi sáng hôm nay thật ý nghĩa.

Cô vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa tắm rửa: “Tôi yêu tắm rửa, rửa sạch làn da...”

Nếu tắm rửa mà không ca hát sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Chân Minh Châu tắm rửa lại không biết bên ngoài mưa đã tạnh, khung cảnh ngoài cửa nháy mắt đã có sự biến hoá to lớn. Mà Vu Thanh Hàn che ô ngồi ở bậc thang quay đầu lại liền thấy homestay Xuân Sơn lại xuất hiện.

Anh đứng dậy, lắc lắc chiếc dù hoa xách theo túi đồ đi vào homestay. Cổng homestay bị khoá lại, Vu Thanh Hàn biết phải làm gì liền lấy điện thoại di động ra.

Thời điểm Chân Minh Châu ra đến thì Vu Thanh Hàn đã đợi khoảng nửa giờ.

Cô ngượng ngùng: “Chờ lâu rồi phải không? Tôi tắm rửa không nghe thấy tiếng chuông điện thoại...”

Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu đang trùm một cái khăn to trên đầu, những giọt nước li ti nhỏ xuống, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung màu san hô, anh nhướng mày nói: “Cô thật đúng không xem tôi là người ngoài mà.”

Chân Minh Châu: “???” Còn không phải là cô thấy điện thoại của anh, sợ anh chờ lâu liền sốt ruột chạy ra ngoài nên mới không thay quần áo sao? Người này thật là… Chân Minh Châu hừ một tiếng, lập tức xoay người đi.

Vu Thanh Hàn: “Tôi đi xem A Cửu.”

Chân Minh Châu: “Ừ, anh đi đi.”

Chẳng qua, Vu Thanh Hàn không lên tiếng, Chân Minh Châu quay đầu nhìn thì thấy anh đang bất động nhìn chằm chằm vào giỏ rau của mình.

Chân Minh Châu lập tức cảnh giác: “Đây là của tôi.”

Vu Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía cô “Buổi sáng cô đi ra ngoài sao?”

Chân Minh Châu gật đầu “Đúng vậy. Tôi cũng không đi xa, chỉ ở phía trước cửa hái được một ít hương xuân cùng rau dại. Nào ngờ được vận khí tôi siêu tốt, té ngã lại phát hiện một gốc nhân sâm. Anh xem, đây chính là nhân sâm đi?”

Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy.”

Anh không nhìn nhân sâm, ngược lại nhìn Chân Minh Châu, lên tiếng: “Cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”

Chân Minh Châu: “Cái gì? Vậy thì không có.”

Cô xoay một vòng: “Anh nhìn xem tôi còn có thể tung tăng nhảy nhót.”

Vu Thanh Hàn: “Vậy khi cô ra ngoài có cảm giác khác lạ gì không?”

Chân Minh Châu lắc đầu nói không có. Sau đó nghĩ nghĩ lại liền hỏi: “Sợ hãi có tính không?”

Vu Thanh Hàn: “…Không tính.”

Anh nhìn chằm chằm Chân Minh Châu nhìn nửa ngày, cuối cùng lên tiếng: “Một chút tôi sẽ kiểm tra sức khỏe cho cô.”

Chân Minh Châu thắc mắc: “Không kiểm tra, không được sao?”

Vu Thanh Hàn nghiêm túc: “Bình thường những chuyện khác như thế nào không quan trọng, nhưng nếu có quan hệ với sức khỏe thì không được tuỳ ý.”

Chân Minh Châu đành đồng ý, cô cũng không náo loạn cùng anh. Nếu vậy chẳng khác nào cô là người không hiểu chuyện. Dù gì cô cũng đã 22 tuổi, đã tốt nghiệp đại học rồi.

Tuy rằng cô mắng thầm trong lòng, nhưng cũng không phải người không biết tốt xấu. Cô biết Vu Thanh Hàn muốn tốt cho mình, vì thế cười cười khanh khách, chủ động nói: “Rau dại tôi hái được có yêu cầu nộp lên sao?”

Vu Thanh Hàn: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi truyền dịch cho A Cửu.”

Sở dĩ Vu Thanh Hàn ở lại là bởi vì ở đây thật sự rất cần anh. Anh vừa đi đến phòng, mở cửa đã nhìn thấy quầng thâm mắt của A Cửu.

“Cậu đây là cả đêm không ngủ sao?”

Nguyên Tuấn lập tức ngồi dậy: “Tối hôm qua không có phim truyền hình.” Cả đêm hắn hồi tưởng lại cốt truyện nên không thể nào ngủ được.

Khoé miệng Vu Thanh Hàn run rẩy: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông còn hơn cả tôi.”

Vu Thanh Hàn: “Cậu còn phải dưỡng thương, nên phải nghỉ ngơi thật tốt, không nên cả ngày xem mấy cái này, ti vi chỉ là để giải trí, không nên quá say mê. À tôi có mang cho cậu vài bộ quần áo, cậu nhanh thay đi.”

Sau đó anh lại hỏi: “Hay là cậu muốn tôi giúp cậu thay?”

Nguyên Tuấn lập tức nói không cần, chúng ta cũng không thân nhau đến vậy đâu.

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Trước tiên cậu đi thay quần áo, sau đó tôi lại truyền nước biển cho cậu. Tôi cũng mang đến giấy bút cho cậu đây.”

Chợt Vu Thanh Hàn nhìn thấy thùng rác trong phòng, chân thành nói: “Tôi cảm thấy tốt hơn là cậu nên ăn ít đồ ăn vặt lại.”

Nguyên Tuấn qua loa đáp ứng, căn bản là không để tâm, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến phim truyền hình.

Vu Thanh Hàn cũng không biết nói gì hơn. Thằng nhóc này có thể đầu óc có vấn đề.

Anh mỉm cười: “Nếu cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ nói đại kết cục của bộ phim ra.”

Nguyên Tuấn thắc mắc: “Đại kết cục là gì?”

Nụ cười của Vu Thanh Hàn càng thêm xán lạn: “Chính là kết cục của mỗi người, ví dụ người này như thế này...”

“Không, đừng nói.” Nguyên Tuấn thét lên một cách tê tâm liệt phế.

Sau đó hắn thập phần cung kính đảm bảo là sẽ nghe lời của Vu Thanh Hàn “Bây giờ lập tức thay quần áo.”

Nguyên Tuấn lập tức lê cái chân bị gãy đi chầm chậm đến nhà vệ sinh. Lúc này hắn phát hiện không biết những bộ áo này mặc như thế nào?

Nguyên Tuấn nhìn quần áo, ngây người. Quần áo này rất lạ nha.

Thật ra hắn đã nhìn ra quần áo của bà chủ cùng thần y rất khác biệt với hắn. Thế nhưng, nếu là nơi thế ngoại đào viên thì đương nhiên có điểm riêng biệt. Lúc đó hắn không để tâm lắm, hiện giờ thì lại cảm thấy thập phần gian nan.

Quần áo này mặc như thế nào?

Còn cái này là... chết tiệt thật.

Trong nháy mắt, mặt Nguyên Tuấn đỏ lên, hắn nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc cũng biết được đây là cái gì - hoá ra là đồ lót.

Sau đó, Nguyên Tuấn cố gắng nhớ lại quần áo của Vu Thanh Hàn đang mặc trên người, dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng thay được bộ quần áo mới. Bộ quần áo này mặc trên người rất ấm áp, hơn nữa chất liệu cũng khá tốt, sờ vào rất mềm mại.

Hắn tò mò vuốt ve quần áo trên người, thầm nghĩ loại trang phục này không chỉ tiện lợi mà còn rất mềm mại, quả nhiên là đồ tốt.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề Nguyên Tuấn mới ra ngoài.

Vu Thanh Hàn dứt khoát nói với hắn: “Một chút nữa tôi sẽ mang cơm cho cậu.”

Nguyên Tuấn: “Ăn hay không cũng không sao cả, nhưng nhất định phải xem ti vi.”

Vu Thanh Hàn hơi hơi híp mắt, Nguyên Tuấn lập tức vâng lời: “Đương nhiên là tôi nghe lời thần y.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Không lẽ muốn tốt cho cậu lại khó đến vậy?”

Vu Thanh Hàn đi ra ngoài thì trông thấy mái tóc của Chân Minh Châu đã khô, xõa tung như một chú cún lông xù. Anh không nhịn được liền vươn tay cuốn nhẹ một cái rồi lập tức buông ra.

Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn, không hiểu người này đang làm gì, cất giọng hỏi: “Tôi cảm thấy anh không có ý mạo phạm, vì thế tôi có thể hiểu là anh đang hâm mộ tôi không?”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Tôi không thể hâm mộ sao?”

Chân Minh Châu quét mắt về phía mái tóc của anh, nói: “Anh không bị trọc hay hói đầu, tóc anh rất nhiều mà.”

Vu Thanh Hàn: “Vì thế tôi mới kinh ngạc khi thấy có người tóc còn nhiều hơn tôi.”

Chân Minh Châu cạn lời.

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Đi thôi, tôi giúp cô kiểm tra một chút.”

Chân Minh Châu đồng ý, sau đó lẩm bẩm “Hiện tại, tôi đi khám bác sĩ còn nhiều hơn so với ba tôi.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi chỉ lấy máu làm xét nghiệm các chỉ tiêu sức khỏe của cô. Đúng rồi tôi có thể ở lại ăn cơm không?

Chân Minh Châu nhìn anh sâu kín: “Anh hơi quá rồi đó.”

Vu Thanh Hàn trả lời một cách chính đáng: “Kỳ thật tôi chỉ muốn giúp cô thử xem hương xuân có độc hay không. Buổi trưa làm món trứng gà xào hương xuân đi, món này ăn rất ngon.”

Chân Minh Châu tức đến bật cười, lẩm bẩm: “Tôi thấy anh là nhìn trúng hương xuân của tôi, nhưng tôi nói cho anh biết hương xuân này đã có chủ, anh đừng đánh chủ ý lên món này. Nếu là nhân sâm thì được, còn hương xuân thì không thể.”

Vu Thanh Hàn cảm thấy bất ngờ, hiếm khi anh không biết nói gì. Lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói hương xuân còn quan trọng hơn nhân sâm.

Đôi mắt Vu Thanh Hàn hơi loé lên: “Cô không cần nhân sâm?”

Chân Minh Châu rất sảng khoái đáp lời: “Đồ vật đáng giá như nhân sâm tự nhiên là tôi sẽ nộp lên tổ chức.”

Tuy rằng cô không có tiền nhưng cũng không phải là người tham lam.

Khoé miệng cô cong cong: “Con người tôi chính là như vậy, vừa hào phóng lại vừa đáng yêu.”

“Vậy hương xuân của cô có thể cho tôi...”

“Anh nằm mơ, đừng có mơ tưởng! Tôi sẽ không cho anh đâu.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày ngân một tiếng “Hào phóng...” thật dài.

Chân Minh Châu đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Anh còn muốn ở chỗ này ăn cơm trưa?”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Còn biết đe dọa người khác.”

Chân Minh Châu: “Nhưng mà hương xuân là không được.”

Cô cảm thấy Vu Thanh Hàn chính là bới lông tìm vết.

Vu Thanh Hàn thấy chân mày Chân Minh Châu nhướng lên cao, gương mặt đỏ bừng, liền nhịn không được nhẹ giọng cười nói: “Tôi dại miệng, là tôi không tốt, vậy tôi mời cô ăn cơm có được không?”

Chân Minh Châu vạch trần hắn: “Anh còn đang muốn cọ cơm ở nhà tôi đấy.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi ăn cơm ở nhà cô nhưng tôi có thể nấu ăn. Tôi cũng có món sở trường.”

Chân Minh Châu ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Gà nướng, tôi sẽ nướng gà, sau khi chín thì xé thịt gà ra, ăn không những ngon mà cũng rất tiện lợi.”

Hai mắt Chân Minh Châu sáng lấp lánh: “Wow, giáo sư Vu thật là lợi hại nha.”

Vu Thanh Hàn lại tiếp tục kiêu ngạo: “Tôi cũng có thể nấu món khác, cũng rất đặc sắc.”

Chân Minh Châu: “Ví dụ như là món gì? Anh nói ra thử xem.”

Vu Thanh Hàn: “Món cá hầm ớt, cá được thái thành những lát mỏng như cánh ve, một con cá nhỏ tôi cũng có thể thái ra thành 108 miếng.”

Chân Minh Châu khoa trương “wow” lên vài tiếng.

Vu Thanh Hàn thấy dáng vẻ khoa trương của cô liền duỗi tay điểm vào trán cô một cái: “Cô thật biết giả mù sa mưa, có thể chân thành hơn một chút được không?”

Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: “Tôi tên Chân Minh Châu, là họ Chân, sao có thể không chân thành được chứ? Hơn nữa, anh nói xem tôi nơi nào không thành khẩn? Rõ ràng là rất thành khẩn, rất chân thành nha.”

Vu Thanh Hàn: “Nếu cô cảm thấy tôi lợi hại thì khích lệ thành tâm một chút.”

Chân Minh Châu cảm khái trong lòng, thời buổi này chỉ khích lệ ngoài mặt là không được, còn phải thành tâm. Vì thế cô nghiêm túc học hỏi: “Vậy thành tâm là phải như thế nào?”

Vu Thanh Hàn ho khan một tiếng liền nói: “Vậy tôi hướng dẫn cô một chút.”

Chân Minh Châu chớp đôi mắt to ngập nước, kèm theo đó là dáng vẻ rất muốn biết.

Vu Thanh Hàn chắp tay, dáng vẻ sùng bái, ánh mắt lấp lánh nhìn Chân Minh Châu: “Wow wow, giáo sư thật là lợi hại, lợi hại nhất, không ai có thể so với anh. Kỹ thuật cắt rau của có có thể nói là kiệt tác tinh mỹ nhất thế gian.”

Chân Minh Châu yên lặng, nén lại cảm giác thèm ăn, dùng tay che kín miệng, dáng vẻ như muốn nôn mửa.

Dạ dày của cô đang có cảm giác sóng biển cuồn cuộn, như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.

Cô cảm thấy vô cùng buồn bực, vị giáo sư này của bọn họ luôn gắn liền với hình tượng ngọc thụ lâm phong lại có thể làm ra những hành động như vậy.

Đừng hỏi cảm giác của cô bây giờ! Đó chính là buồn nôn.

Chân Minh Châu yên lặng xoay người, vèo một phát chạy ra ngoài sân.

Vu Thanh Hàn lên tiếng gọi cô: “Chân Minh Châu…”

Minh Châu thét lên: “Anh cách xa tôi một chút, ngoài 10 mét.”

Cô không thể đùa được với tên đáng ghét này.
Chương kế tiếp