Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 20
Người áo đen bị trói lên, Vu Thanh Hàn mặt vô cảm quấn cả người hắn thành kén nhộng.

Chân Minh Châu khoác quần áo đứng một bên, tay cầm ly nước thở hồng hộc. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô trải qua thời khắc nguy hiểm như vậy, có thể nói là sinh tử trong nháy mắt.

Vu Thanh Hàn quay đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô trắng bệnh liền tiến lên ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng, an ủi: “Đã không sao rồi.”

Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng ta không thể giữ hắn ở lại.”

Người nguy hiểm như vậy, cô cảm thấy không cần giúp đỡ hắn.

Tuy rằng, thoạt nhìn Chân Minh Châu có vẻ mềm lòng, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì cô hoàn toàn không phải thánh mẫu.

Cũng giống như cô đồng tình với hoàn cảnh của Tiểu Thạch Đầu, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ nhận nuôi cậu nhóc. Cô có thể cố gắng hết sức nhưng không có nghĩa là sẽ trả giá bằng cuộc sống của mình. Vì thế, cô nghĩ nếu để người áo đen ở lại không phải là quyết định sáng suốt.

“Có thể ném hắn ra bên ngoài, sống hay chết còn phải xem số mệnh của hắn. Từ lúc hắn muốn hại người khác thì phải biết kết cục như vậy.”

Mặc dù, Chân Minh Châu cảm thấy khẩn trương, sợ hãi lại có cảm giác lạnh lẽo, nhưng vẫn run rẩy nói ra ý kiến của mình.

Thanh âm Vu Thanh Hàn trầm ổn: “Tôi giữ hắn ở lại đương nhiên có dụng ý.”

“Tôi muốn nghiệm chứng lại một số chuyện, nhưng dĩ nhiên không thể để Tiểu Thạch Đầu đến xác minh, cũng không thể dùng người có thái độ hoà nhã như A Cửu.

Nhưng nếu người này tự mình đưa đến cửa sao lại không dùng? Hơn nữa, tôi xuyên qua là ngoài ý muốn đã phát sinh sự biến đổi, ai biết được sau này sẽ xảy ra những chuyện gì? Vì thế chúng ta lấy hắn làm thí nghiệm, về sau nếu homestay xuyên qua chúng ta cũng an tâm hơn. Nếu không xuyên qua nữa thì chúng ta cũng có được số liệu để tham khảo.”

Chân Minh Châu trợn tròn mắt.

Vu Thanh Hàn: “Người này vẫn rất quan trọng đúng không?”

Chân Minh Châu: “Đúng vậy.”

Hai người nhốt người áo đen trong phòng, Vu Thanh Hàn vặn một cái chốt ra: “Dù hắn có cởi được dây thừng cũng đảm bảo không thể chạy thoát được.”

Tình huống này xảy ra là ngoài ý muốn. Homestay của Chân Minh Châu đã được cải tạo qua một lần, hơn nữa còn có nguồn điện dự phòng, chỉ cần điện không bị ngắt thì bọn họ vẫn có thể kích hoạt các lớp bảo vệ.

Vừa rồi, vì bọn họ ra khỏi cửa nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vu Thanh Hàn: “Đi thôi, người này bị điện giật hôn mê, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh. Cô lên lầu tắm rửa kẻo cảm lạnh, sau đó nghỉ ngơi một chút.”

Anh đã kiểm tra qua cơ thể Chân Minh Châu, không có vết thương lớn, mũi tên cũng chỉ cắt qua quần áo không tổn thương đến cô. Nhưng do té ngã hai lần, còn là bị đẩy mạnh nên chân cô xuất hiện một mảng bầm lớn.

“Vậy còn anh?” Sau đó Chân Minh Châu lại nói: “Anh đến căn phòng trước kia anh đã trọ lại đi, tôi đi tìm quần áo của ba tôi cho anh thay.”

Vu Thanh Hàn ôn nhu nở nụ cười, nói “Được.”

Tạm dừng một chút, anh lại nói đùa: “Không phải trước đây cô nói chỗ cô không có quần áo nam sao?”

Quần áo để A Cửu tắm rửa đều là anh mang lại đây.

Chân Minh Châu hợp tình hợp lý, nói: “Ba tôi cùng A Cửu thể trạng không giống nhau. Vì vậy, tôi đương nhiên là không lấy cho hắn mặc.”

Ba Chân nặng khoảng 180 cân nhưng không phải dạng mập mạp, ông chỉ là thân hình cường tráng thôi, không ai nhìn ra là ông mập cả.

*180 cân = 90kg (1 cân = 0.5kg)

Ba Chân ra đời sớm, hơn nữa một mình đảm đương nhiều công việc khác nhau nên đã khá quen với công việc cần nhiều thể lực, nhờ vậy mà cơ bắp cũng cường tráng hơn.

Còn A Cửu cao không đến 1m8, thân hình khá gầy, đơn bạc đến nỗi một cơn gió có thể thổi bay. Nếu hắn mặc quần áo của ba cô nhìn không khác gì trẻ con mặc quần áo người lớn.

Đương nhiên, Vu Thanh Hàn mặc quần áo của ba cô cũng không quá thích hợp. Anh không thấp, khoảng 1m87 - 1m88 nhưng dáng người khá gầy. Nhưng hiện tại trời mưa, cũng không biết đi đâu tìm quần áo khác nên Chân Minh Châu đành lấy quần áo ba mình cho anh mặc, cô còn cảm khái: “Tôi thật là người tốt.”

Vu Thanh Hàn bật cười, nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ mái tóc cô: “Cô tắm rửa cũng đừng quên gội đầu, sau đó tôi sẽ giúp cô bôi thuốc.”

Chân Minh Châu a một tiếng, né tay anh: “Có gì thì anh cứ nói, đừng động tay động chân.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi là muốn tỏ ra thân thiết.”

Chân Minh Châu liếc anh: “Vậy tôi xoa đầu anh có được không?”

Vu Thanh Hàn không đồng ý: “Vậy thì không được, kiểu tóc tôi đang đẹp sao có thể làm rối?”

Chân Minh Châu cạn lời.

Vu Thanh Hàn điểm nhẹ vào lưng Chân Minh Châu: “Nhanh lên nào.”

Chân Minh Châu khịt mũi, nhanh chóng tìm quần áo cho Vu Thanh Hàn rồi về phòng tắm rửa. Khi vừa vào phòng tắm, cả người cô mềm nhũn, run rẩy, dựa vào tường thở hổn hển.

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi cô không biết mình đã nghĩ gì, thậm chí bất chấp sợ hãi. Thế nhưng, hiện tại cô mới nhận ra vừa rồi nguy hiểm như thế nào.

Đôi khi, tại thời điểm đó không cảm thấy gì, nhưng sau này hồi tưởng lại mới cảm thấy kinh hoàng, cả người toát mồ hôi lạnh.

Chân Minh Châu vặn vòi sen thì một làn nước ấm chảy xuống. Máy nước nóng nhà cô sử dụng năng lượng mặt trời, bên ngoài đang mưa nên nước không nóng lắm, tuy vậy độ ấm vẫn khá tốt. Nước ấm không chỉ làm ấm người, xua tan cái lạnh, mà còn giúp thư giãn tinh thần.

Chân Minh Châu phải mất một lúc lâu để khôi phục tinh thần, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Cô sấy tóc, sau đó thay một chiếc áo len to và quần nhung rồi đi xuống lầu.

Cô ăn mặc như vậy cũng vì quá lạnh.

Cô xuống lầu liền thấy Vu Thanh Hàn đang ở trong phòng bếp: “Giáo sư?”

Tuy Vu Thanh Hàn nói có thể gọi anh bằng lão Vu, nhưng Chân Minh Châu vẫn theo thói quen gọi anh là giáo sư.

Cô thăm dò rồi hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Vu Thanh Hàn quay đầu lại, nói: “Tôi nấu cho cô bát canh gừng, uống nhiều một chút.”

Chân Minh Châu cười nói: “Cảm ơn giáo sư.”

Vu Thanh Hàn: “Là chuyện nên làm.”

Anh nhìn trời đang mưa to, nói: “Những cơn mưa bất chợt thường không kéo dài, có lẽ một lát liền tạnh, cô đợi ăn trưa rồi đi ngủ một chút.”

Chân Minh Châu cười nói: “Anh không khác gì mẹ già.”

Vu Thanh Hàn: “Không có người mẹ già nào đẹp trai được như tôi, đúng không?”

Vừa nói anh vừa đổ canh gừng ra bát rồi mang ra cho Chân Minh Châu, ngay sau đó xoay người đi lấy hộp thuốc, nhướng mắt nhìn cô: “Tôi không có ý chiếm tiện nghi của cô.

Chân Minh Châu “A?” một tiếng, trước nay cô không hề nghĩ anh là loại người này, liền đáp “Tôi hiểu.”

Anh xem kỹ đầu gối của Chân Minh Châu một lần nữa: “Tôi có một ít thuốc, tôi sẽ kê cho cô. Bất quá, cô ứ máu bầm do té ngã, dùng hay không dùng thuốc cũng không khác nhau lắm, mấy ngày này cố gắng cẩn thận một chút.”

Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Lại nghe Vu Thanh Hàn nói tiếp: “Cô không cần lo lắng, mọi việc đã có tôi.”

Chân Minh Châu yên lặng nhìn Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn cười hỏi: “Như thế nào, cô không tin vào năng lực của tôi?”

Nghe như vậy Chân Minh Châu liền lắc đầu, cô nói: “Tôi tin anh, nếu không phải anh phản ứng kịp thời thì bây giờ tôi đã đến âm phủ khóc lóc với Diêm Vương rồi.” Cô ôm gối, ngồi trên sô pha nói chuyện: “Không nghĩ đến lại nguy hiểm như vậy, tôi còn muốn mở một miếng đất bên ngoài để trồng rau đó.”

Vu Thanh Hàn: “Bị dọa nên lá gan nhỏ lại không dám đi?”

Chân Minh Châu uống hết bát canh gừng, giọng nói mềm mại hơn: “Thật ra vẫn dám.”

Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: “Thật ra tôi rất sợ hãi, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi kích thích. Hơn nữa, nếu sau này không có gì thay đổi, tôi vẫn có thể xuyên qua thì đương nhiên là muốn khai hoang trồng rau.”

Vu Thanh Hàn nghi hoặc nhướng mày.

Chân Minh Châu cười xấu xa, nói: “Bởi vì tôi có người giúp đỡ.”

Vu Thanh Hàn: “Cô nói người giúp đỡ không phải là tôi chứ?”

Chân Minh Châu cười ngọt ngào: “Đúng vậy, chính là anh.”

Khoé miệng Vu Thanh Hàn giật giật: “Cô nghĩ hay thật đấy.”

Chân Minh Châu: “Mọi người đều nên suy nghĩ về hướng tốt nha.”

Vu Thanh Hàn cười cười, đứng dậy đi vào nhà bếp, rất nhanh đã mang thức ăn ra.

Trước mặt xuất hiện những món ăn thơm ngào ngạt, dù Chân Minh Châu không phải người hay thèm ăn nhưng cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, “Cái gì đây.”

Vu Thanh Hàn: “Cơm trưa tôi làm.”

Cô chỉ vừa tắm rửa thôi, thế nhưng người này không chỉ tắm rửa thay đồ, nấu canh gừng mà còn nấu cơm trưa? Động tác của anh cũng quá nhanh đi?

Vu Thanh Hàn: “Vốn dĩ tôi định làm gà nướng, nhưng nghĩ lại vẫn là nên ăn thanh đạm, vì thế tôi xé phần thịt gà ra xào. Để tôi lấy cơm cho cô.”

“Cảm ơn giáo sư.”

“Không cần khách khí với tôi như vậy.”

Vu Thanh Hàn tiếp tục nói: “Tôi còn làm món hương xuân xào trứng gà.”

Chân Minh Châu ngửi được mùi thơm nồng đậm liền cúi đầu nếm thử. Đôi mắt cô sáng lên, oa một tiếng, dáng vẻ cảm ơn chắp tay trước ngực: “Ăn ngon quá. Giáo sư, có cái gì anh không biết sao?”

Cô cảm thấy tay nghề của Vu Thanh Hàn còn tốt hơn cô.

Thật ra, Chân Minh Châu cảm thấy tay nghề của mình khá tốt, vì từ nhỏ cô đã thường xuyên xuống bếp, cũng làm thêm ở một vài quán ăn, nhưng khả năng nấu nướng của cô không thể so được với Vu Thanh Hàn.

“Ăn ngon thật đó.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Cô ăn nhiều một chút, tôi đi xem canh gà đã ăn được chưa.”

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Anh còn hầm canh gà?”

Vu Thanh Hàn: “Sau khi lóc thịt gà ra xào thì tôi lấy xương gà hầm canh, chờ một lát cô cũng nếm thử một bát nhé.”

Miệng Chân Minh Châu đang ăn cơm, ừ nhẹ một tiếng cũng không quan tâm anh nói gì.

Món thịt gà xào này quá ngon.

Hương xuân tươi mới ăn cũng quá ngon.

Chân Minh Châu ngẩng đầu, miệng đang nhai cơm nhưng cũng không quên lải nhải: “Ngon quá.” đồng thời còn giơ ngón tay cái lên.

Khoé miệng Vu Thanh Hàn nhếch lên, lại nghe cô lẩm bẩm: “Giáo sư cũng lợi hại quá đi? Tuyệt vời.”

Được khen ngợi như vậy, khoé miệng Vu Thanh Hàn càng giương cao: “Cô cũng không nên yêu tôi.”

Nghe vậy Chân Minh Châu liền sặc, suýt chút nữa ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Cô không thể tưởng tượng nhìn người trước mắt. Mặc dù cảm thấy anh là người rất lợi hại, nhưng da mặt cũng rất dày.

Cô thành khẩn nói: “Tôi coi trọng ai cũng sẽ không coi trọng anh. Người như anh tôi cảm thấy không nắm giữ được, áp lực rất lớn.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Biết vậy thì tốt, thật ra con người tôi cũng rất kén chọn.” Anh liếc mắt nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu không thể nghe vào, chẳng lẽ cô rất kém sao? Người này thật sự hết nói nỗi.

Chỉ là hôm nay anh cứu cô một mạng, lại còn làm đồ ăn ngon như vậy cho cô. Vì thế, cô hít sâu, nở nụ cười xã giao, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn: “Yên tâm, tôi cũng chướng mắt anh.”

Vu Thanh Hàn: “Cô ăn xong rồi lại nói chuyện.”

Chân Minh Châu: “Tôi thích như vậy.”

Cuộc đời ngắn ngủi, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.

Cô tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không có gì quan trọng hơn việc ăn cơm.

Không thể phủ nhận tay nghề giáo sư Vu thật tốt, hương vị hương xuân thuần tự nhiên cũng rất tuyệt.

Chân Minh Châu cảm thấy buồn bực, tay nghề tốt như vậy mà dì Triệu lại không thích, thật khó hiểu.

Lúc này Vu Thanh Hàn cũng ngồi xuống ăn cơm. Rõ ràng hai người cùng ăn cơm trưa nhưng động tác của Chân Minh Châu lại nhanh hơn không ít.

Vu Thanh Hàn im lặng.

Đừng cho là tôi không biết, cô liếc mắt nhìn tôi một cái rồi ăn nhanh hơn.

Bất quá anh cũng không tranh giành với con nít, cô thích như vậy chứng tỏ tay nghề của anh rất tốt.

Vu Thanh Hàn mỉm cười, sau đó cúi đầu ăn cơm. Anh cảm thấy thức ăn đúng là ngon thật, hương xuân không bị ô nhiễm thật tươi ngon.

Khác với vẻ bình tĩnh lúc nãy, hiện tại hai người bắt đầu tiêu diệt thức ăn. Thức ăn vốn đã rất ngon, nhưng khi tranh ăn với người khác còn hơn gấp bội.

Hai người vui sướng ăn ngấu nghiến, mà lúc này Nguyên Tuấn - người trầm mê phim ảnh đang sửng sờ, lẩm bẩm: “Trưa hôm nay không có cơm sao?”

Mặc kệ vậy, vẫn là nên xem phim, chôn xạ hương dưới gốc cây hại người… nhất định phải nhớ kỹ thủ đoạn độc ác này.

Hắn nhất định phải biết hết những thủ đoạn này.

Nguyên Tuấn nghiêm túc ghi chép, lại ngửi được một mùi hương như có như không, ngước mắt lên thì thấy thần y đang đi vào.

“Hôm nay là…”

“Canh gà.”

Chỉ ngửi mùi hương, Nguyên Tuấn liền cảm thấy canh gà hôm nay khác với món canh gà mấy ngày trước.

Vu Thanh Hàn: “Tôi mang canh gà cho cậu, còn đây món xào.”

Cũng may trước khi ăn cơm, anh đã để lại một phần cho người này, nếu không thì hắn đừng nghĩ được ăn dù chỉ là một chút. Không ngờ được Chân Minh Châu nhìn gầy nhưng lại ăn rất được.

Anh nhìn về phía ti vi: “Bây giờ cậu chỉ mới xem đến tập 40.” Sau đó lại nói: “Cậu không tua nhanh xem như vậy đã rất nhiều rồi.”

Anh ngồi dựa vào ghế, hỏi: “Tôi nghe nói có người đuổi giết cậu?”

Nguyên Tuấn cảm thấy vị giác của mình vẫn bình thường, rốt cuộc thì hắn cũng uống được bát canh gà có vị ngon. Khi ngửi được mùi thơm hắn liền biết vị cũng không kém. Chẳng qua chén canh này sao chỉ toàn là xương gà? Đến một miếng thịt cũng không có.

Tuy nhiên, mùi vị lại rất ngon, hắn há miệng uống canh lại nghe thần y hỏi chuyện.

Nguyên Tuấn vội đặt chén canh xuống, hỏi: “Vì sao ngài lại hỏi như vậy?”

Tuy Vu thần y thoạt nhìn kỳ lạ cũng rất bát quái, nhưng Nguyên Tuấn cảm thấy anh không phải là người muốn tìm hiểu bí mật của người khác. Vì thế hắn nghiêm túc hỏi: “Có người tìm đến sao?”

Vu Thanh Hàn nhướng mày cười cười, thầm nghĩ A Cửu nhìn đơn thuần vô hại, không có tâm tư xấu nhưng cũng rất khôn khéo.

Anh chỉ vừa nhắc qua là hắn có thể liên tưởng đến.

Vu Thanh Hàn gật đầu Nguyên Tuấn lập tức ngồi thẳng dậy, chân mày căng lên: “Là người như thế nào?”

Vu Thanh Hàn: “Là một người đàn ông áo đen, chiều cao tương đương với cậu, mặt chữ điền, ánh mắt âm lãnh, hắn mai phục ở cửa, không nói hai lời liền ra tay.”

Nguyên Tuấn suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Tôi không biết có liên quan đến tôi không, nhưng xác thật tôi bị người áo đen đuổi giết, sau đó tôi chạy đến Mãnh Hổ Lĩnh liền thoát khỏi bọn họ. Tôi không xác định được người này có phải đến giết tôi không, nhưng tôi dám khẳng định không phải đến cứu tôi. Nếu đến cứu tôi thì không nên ăn mặc như vậy. Hơn nữa, mặc dù nơi này kỳ quái nhưng người của tôi sẽ không làm bậy, bởi vì bọn họ muốn bảo đảm an toàn của tôi.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày, cười hỏi: “Vậy thân phận thật sự của A Cửu là gì?”

Nguyên Tuấn: “Người cùng bà chủ là ân nhân cứu mạng tôi, tôi không nên nói dối, nhưng tôi không thể nói ra thân phận của mình. Chỉ có thể nói, không phú thì cũng quý.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

“Cậu tiếp tục xem phim đi, cậu nếm thử món ăn tôi làm đi, hương vị rất khá.”

Thấy anh xoay người đi, Nguyên Tuấn lên tiếng: “Chờ một chút, người nọ hiện giờ…”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Người dĩ nhiên là ở trong tay tôi, chỉ là việc nhỏ tôi có thể xử lý được.”

“Tôi có thể gặp người đó một lần không?”

Vu Thanh Hàn cười càng xán lạn, chậm rãi nói: “Không được. Chờ tôi hỏi một vài vấn đề, dùng hắn làm vài việc xong rồi sẽ để cậu gặp.”

Nguyên Tuấn im lặng, hắn lớn lên trong cung nên cũng coi như có trực giác của động vật nhỏ.

Chỉ một cái liếc mắt hắn liền cảm giác được, bà chủ Chân là người tốt, nhiệt tình. Còn Vu thần y thì khó nói, không phải người xấu nhưng hẳn là người kỳ quái.

Nguyên Tuấn mấp máy môi: “Sau đó, người kia vẫn có thể còn sống chứ? Tôi muốn biết hắn có phải muốn đuổi giết tôi không, là ai sai khiến?”

Vu Thanh Hàn nói thẳng: “Sao cậu lại nói như vậy? Cậu nghĩ tôi là người như thế nào, tôi là người tuân thủ pháp luật, sẽ không làm những chuyện giết người phóng hỏa.”

Nguyên Tuấn: “Ồ.”

Vu Thanh Hàn: “Yên tâm đi, cậu muốn biết cái gì tôi đều có thể hỏi giúp cậu. Tiền đề là…”

Nói đến đây anh lại im lặng, Nguyên Tuấn ngầm hiểu: “Là phải trả tiền.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Cậu có muốn không?”

Nguyên Tuấn: “Đương nhiên là muốn.”

Hắn lại có chút phiền muộn: “Tôi không có tiền, tiền còn để mua đồ ăn ngon.”

Vu Thanh Hàn: “Chuyện ăn uống quan trọng như vậy sao?”

Nguyên Tuấn nghiêm túc nói: “Quan trọng. Người chủ mưu phía sau phải có đến vài người, không phải người này thì cũng là người khác. Bây giờ không ra tay chưa chắc về sau cũng vậy, không có ai tốt cả. Vì thế là ai cũng không quan trọng. Nhưng việc mua đồ ăn ngon có lẽ chỉ có một lần này.”

Cách nói này khiến người khác không thể phản bác.

Vu Thanh Hàn đành thôi, tiền không kiếm được.

Đôi khi anh có thể hiểu được Chân Minh Châu, kiếm tiền thật không dễ dàng mà.

Anh đi ra khỏi phòng, nhìn bên ngoài mưa đã nhỏ dần. Lúc này, sau khi ăn uống no đủ Chân Minh Châu đã đi ngủ trưa, anh thuận đường đi đến chỗ người áo đen đã bị quấn thành kén nhộng, lúc này hắn đã tỉnh lại. Vu Thanh Hàn đẩy cửa ra, liền thấy người này đang thất thần nhìn vết răng.

Vu Thanh Hàn khom lưng xem miệng vết thương trên người hắn, đây hẳn là vết thương do dã thú gây ra, nếu không lầm thì là do hổ cắn.

Hắn bị hổ tấn công nên sức chiến đấu mới yếu đi, mới mắc mưu của bọn họ.

Vu Thanh Hàn yên lặng nâng cao sức chiến đấu của những “người tập võ” ở Túc triều lên một bậc.

Xem ra, những người biết võ thật sự là có chút năng lực.

Anh lại cúi đầu nhìn tay hắn: “Kén nhộng, ngươi dùng đao kiếm tương đối nhiều nha.”

Sau đó ho khan một tiếng, lại quan sát mái tóc của hắn, ghét bỏ nói: “Làm sao lại có rận.”

Người áo đen cắn chặt răng, không nói một lời.

Mặc dù, hắn đã rơi vào tay người này nhưng tuyệt đối sẽ không yếu thế đầu hàng.

Tuy rằng, Vu Thanh Hàn ghét bỏ người này có rận nhưng anh vẫn lục soát cẩn thận từ trên xuống dưới một lần. Anh lấy ra được một cái lệnh bài cùng túi tiền. Bên trong, có vài đồng tiền cùng với một khối ngọc bội.

Vu Thanh Hàn nhìn kỹ ngọc bội, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: “Chân Minh Châu học văn vật, chắc sẽ biết cái này.” Anh nói chuyện mà không lo lắng người áo đen sẽ biết.

Người áo đen cắn chặt răng: tiền tài là vật ngoài thân!

Nhưng lệnh bài… “Ngươi mau trả lệnh bài lại, ta tha cho ngươi con đường sống.”

Vu Thanh Hàn suýt bị sặc, anh lắc đầu cảm khái: “Ngươi không nhìn ra tình huống hiện tại sao, là ai trong tay ai?”

Sau đó lấy tất cả đồ vật đi, mỉm cười: “Tịch thu.”

Anh nghiêm túc tuyên án: “Có ý đồ hại người, đây là bồi thường.”

Người áo đen không biết nói gì.

Vu Thanh Hàn: “Ngươi là sát thủ nhưng quá nghèo, đến một thỏi vàng cũng không có, kém thật.”

Người áo đen: “!!”

Vu Thanh Hàn tiếp tục công kích bằng lời nói: “Một người đàn ông lại có rận, nên cạo trọc đầu đi thôi, như vậy cũng sẽ không lây rận sang cho tôi.”

Người áo đen: Thà chết vinh hơn sống nhục.

Hắn dùng sức giãy giụa, chỉ là trên người có vết thương, đã vậy còn bị quấn thành kén nhộng.

Hắn chửi tục một tiếng “Mẹ nó”, như thế nào lại trói người khác như vậy.

Đây là cố ý vũ nhục người khác!

Hắn không muốn làm hòa thượng!

Vu Thanh Hàn không có ý làm nhục người khác, chỉ đơn thuần muốn sạch sẽ. Anh không cho phép việc lây rận sang người khác.

“A!!!” Người áo đen thét chói tai, nhưng Vu Thanh Hàn không thèm để ý.

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Ngươi biết không? Nhiều người nói rằng, người không thể đắc tội nhất chính là đại phu.”

Kén nhộng biến thành đầu trọc, hắn nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, lại nghe anh nói: “Mà đại phu không thể đắc tội nhất gọi là Vu Thanh Hàn.”

Anh cười, chỉ vào chính mình: “Tôi tên Vu Thanh Hàn, là người rất hẹp hòi.”

Người áo đen trọc đầu gắt gao nhìn thẳng về phía Vu Thanh Hàn, anh lại gần túm cả người hắn lên, rõ ràng bề ngoài không khác gì tên tiểu bạch kiểm nhưng sức lực không như thư sinh yếu đuối.

Người áo đen bị Vu Thanh Hàn kéo ra cổng, anh lấy bút ghi âm ra, nói: “Tháng 5, lần đầu tiên thí nghiệm, ngày mưa, mở cửa…”

Anh trói người áo đen, mở cổng rồi đẩy người ra ngoài.

“Lần thí nghiệm đầu tiên: rừng rậm.”

Anh đem người kéo trở về, ra lệnh: “Mở cửa đi.”

Người áo đen vẫn bất động như núi.

Vu Thanh Hàn rút côn điện ra, mỉm cười: “Xem ra ngươi vẫn muốn cảm thụ cảm giác bị điện giật.”

Người áo đen hoàn toàn không biết người này rốt cuộc muốn làm gì, chỉ cảm thấy thần bí, hắn cắn răng nói: “Ta tuyệt không sẽ…A!”

Sau đó Vu Thanh Hàn tại túm người áo đen quay về phòng, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.

Người áo đen: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Vu Thanh Hàn: “Không liên quan đến ngươi, chỉ là vật thí nghiệm, không cần nhiều lời.”

Lại đẩy người, theo đó là tiếng hét thảm thiết không dứt bên tai.

Vốn dĩ, Nguyên Tuấn đang ngồi trên giường xem phim, nhưng từng đợt tiếng thét thảm thiết vang lên khiến hắn có chút do dự nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vu thần y thật sự sẽ không hành hạ người nọ đến chết sao?

Có khi nào lời hắn nói sẽ thành sự thật không?

Thoạt nhìn, Vu thần y không giống người tàn nhẫn độc ác.

Nhưng tiếng hét này cũng quá thảm thiết.

Nguyên Tuấn không còn tâm trạng tiếp tục xem phim, còn Vu Thanh Hàn nhìn trời mưa càng nhỏ, cảm thấy mưa đã sắp tạnh.

Mà trời tạnh mưa là thời điểm mấu chốt.

Bởi vì, sau khi mưa tạnh, Lý Quế Hoa mở cửa liền có thể về nhà, còn Chân Minh Châu thì không.

Như vậy, vấn đề không nằm trên cánh cửa mà là ở người mở cửa.

Vu Thanh Hàn làm việc rất nghiêm túc, anh cầm bút ghi âm, vẫn luôn tiến hành thí nghiệm liên tục nhiều lần. Mặc dù không bị đánh, không bị khổ hình, nhưng bị đẩy tới đẩy lui như vậy, điện giật liên tục cũng khiến người áo đen muốn nổi điên.

Đôi khi, nếu thật sự bị bức cung hắn còn có thể chống đỡ được, nhưng hiện tại… thật nhục nhã mà.

Hơn nữa, người này quá thần bí. Càng không biết càng cảm thấy đáng sợ.

“A… tên điên này, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên.”

“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”

“A… ngươi rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.”

“Là đàn ông thì đánh nhau một trận sống chết.”

Nguyên Tuấn lặng lẽ bịt kín đôi tai mình lại, quả nhiên mình khách khí, khom lưng cúi đầu từ ban đầu là đúng.

Tuy hắn chỉ ở đây một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ để hắn học được một đạo lý: Nếu không đủ thực lực thì phải thành thật, ngoan ngoãn, khom lưng cúi đầu, bất luận là đối mặt với anh trai hay chị gái chỉ cần bán manh, dễ thương một chút là có thể sống lâu.

Nếu ngay từ đầu hắn dùng vũ lực, kết quả… Hiện tại, hắn không chỉ có người trị bệnh, được xem phim, có thức ăn cùng đồ ăn vặt thật ngon.

Mà ông anh ngoài cửa chỉ có thể cuồng nộ trong vô vọng, không biết còn gặp những chuyện gì, thật đáng sợ.

Nguyên Tuấn nhỏ giọng thì thầm: “Bà chủ cũng mặc kệ nha.”

Lại nghĩ, nếu bà chủ mặc kệ chính là đã ngầm đồng ý.

Vừa rồi bà chủ cũng không đến đưa cơm, chẳng lẽ đã bị thương?

Nguyên Tuấn lập tức lo lắng, mím chặt môi, đến phim cũng xem không vô.

Phim truyền hình dù quan trọng thế nào cũng không bằng bà chủ.

Chỉ là bà chủ không thích hắn đi lung tung, hắn do dự không biết có nên đi ra ngoài không.

Đi hay không đi? Nguyên Tuấn cảm thấy vô cùng rối rắm. Mà lúc này, Chân Minh Châu sau khi ngủ một giấc đã mơ màng tỉnh lại.

Thật ra Chân Minh Châu bị đánh thức bởi từng đợt tiếng hét chói tai. Cách âm nhà cô đúng là không tốt lắm. Cô mơ màng lấy điện thoại di động ra, có tín hiệu nha.

Như vậy có thể khẳng định trời đã tạnh mưa, homestay cũng xuyên về hiện đại.

Chân Minh Châu biết giáo sư Vu đang làm thử nghiệm nên cũng không vội đi xuống lầu.

Liền nghĩ nhắn tin WeChat cho Lâm Nghiên: Nghiên Nghiên bảo bối, trời mưa to đi ngủ là thích hợp nhất.

Một vài giây sau, Lâm Nghiên trả lời bằng biểu tượng cảm xúc hung dữ: Đêm qua bà đây tăng ca cả đêm, hôm nay lại đi làm. Cậu còn dám khoe khoang với mình, là muốn bị đánh sao?”

Chân Minh Châu gọi video trò chuyện. Bên kia điện thoại, hai mắt Lâm Nghiên thâm quầng nghiêm trọng, kẹp tóc đơn giản, cô vừa kết nối điện thoại liền nhìn thấy gương mặt phấn nộn của bạn mình: “Đáng ghét! Cậu thật sự vừa mới ngủ dậy.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy nha.”

Cô dựa vào đầu giường, lại nói: “Nếu quấy rầy cậu thì hôm khác nói chuyện nha.”

Lâm Nghiên: “Không quấy rầy, người khác không quan trọng bằng cậu.”

Lời này Chân Minh Châu không dám tin tưởng, lần trước không biết người nào nói như vậy, sau đó liền cúp máy ngay.

Cô nói: “Tớ có gửi hương xuân cho cậu, tuy không đáng tiền nhưng là thực phẩm thuần thiên nhiên, cậu phải ăn uống thật tốt đó. Nếu không chú và dì sẽ rất lo lắng cho cậu.”

Lâm Nghiên: “Tớ biết rồi.”

Cô nhìn Chân Minh Châu: “Cậu đó, thời điểm học đại học hai mắt cậu thâm quầng chẳng khác gì tớ, tiều tụy như cún. Hiện tại như thanh thủy xuất phù dung, quả nhiên làm cá mặn sẽ biến con người thành mỹ nhân.”

Chân Minh Châu cười: “Trước kia, mỗi ngày đều bận rộn, không được nghỉ ngơi thật tốt, tự nhiên tinh thần cũng không tốt. Hiện tại, tớ thật thanh nhàn.”

Lâm Nghiên: “Hừ, cậu đúng là không biết cầu tiến.”

Chân Minh Châu duỗi người, lẩm bẩm: “Cậu cũng biết mà, tớ vốn dĩ đâu phải người cầu tiến.”

Chân Minh Châu cất giọng mềm mại, đương nhiên cô chỉ như vậy trước mặt ba Chân cùng Lâm Nghiên. Trước mặt người khác thì chưa bao giờ.

Giọng Chân Minh Châu mang theo vài phần nũng nịu: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật cậu, tớ đến Thượng Hải thăm cậu nhé?”

Lâm Nghiên: “Cậu đến thật sao?”

Cô cao hứng: “Được nha, nếu cậu đến… À mà không được, mấy ngày này tớ đều phải tăng ca, nếu cậu đến tớ cũng không có thời gian đi với cậu.”

Chân Minh Châu rũ đầu xuống, nhưng rất nhanh cô đã nói: “Tớ làm một cái bánh kem gửi qua cho cậu nhé?”

Lâm Nghiên kích động: “Thật sao.”

Chân Minh Châu trả lời: “Đương nhiên.”

Lâm Nghiên bắt đầu lải nhải: “Tớ muốn size to, siêu to, hiện tại tớ đặc biệt thích ăn ngọt.”

Chân Minh Châu cười nói: “Không thành vấn đề. Tớ còn làm thịt khô, cũng sẽ gửi qua cho cậu luôn.”

Lâm Nghiên liên tục đồng ý.

Chân Minh Châu lại nói: “Tớ xem nếu còn có món gì ngon sẽ gửi qua luôn cho cậu.”

Hai người đang nói chuyện, Lâm Nghiên đột nhiên che màn hình lại, nói: “Bên này tớ có việc bận, tới cúp máy nhé, sau này lại nói tiếp.”

Sau khi cúp máy, Lâm Nghiên quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy tên cẩu độc thân đang ở phía sau nhìn lén, cô nghiêm mặt nói: “Mấy người nhìn gì mà nhìn, muốn bị đánh sao?”

Một anh chàng cẩu độc thân dáng vẻ mũm mỉm, cười nịnh nọt: “Em gái Lâm, chị em của cô còn đẹp hơn minh tinh.”

Một người khác càng nịnh nọt hơn: “Cô ấy còn độc thân đúng không? Em gái Lâm à, xem anh đáng thương như vậy có thể giới thiệu cô ấy cho anh không…”

“Tôi lớn tuổi nhất mà vẫn còn độc thân, vậy mà mấy người không biết xấu hổ…”

Những người khác cũng tranh nhau nói chuyện. Lâm Nghiên còn chưa nói lời nào đã bị bọn họ chặn họng.

Lâm Nghiên: “Tránh qua một bên, đàn ông trong thiên hạ đều không xứng với chị em của tôi.”

Cô hiên ngang nện từng bước đi ra ngoài! Xí!

“Lâm Nghiên a…”

Lâm Nghiên lớn tiếng: “Lão đại, bọn họ lười biếng.”

Mọi người lập tức ai về chỗ nấy.

Lâm Nghiên: “A!” một tiếng, muốn đấu với tôi! Quá gà!

Sau khi cúp điện thoại, Chân Minh Châu đứng dậy định đi xuống lầu. Sau khi ngủ dậy cô liền cảm được chân có hơi đau. Vì thế, cô quyết định không đi nữa, chỉ đơn giản là gọi video cho giáo sư Vu.

Vu Thanh Hàn rất nhanh đã bắt máy: “Cô tỉnh rồi?”

Chân Minh Châu nói với giọng mũi: “Ừ, chân tôi đau nên tôi sẽ không xuống lầu.”

Vu Thanh Hàn liền hỏi: “Rất nghiêm trọng sao? Có tiện để tôi lên xem một chút không?”

Có một điểm Chân Minh Châu rất hài lòng về Vu Thanh Hàn, giọng anh nói chuyện khá lớn nhưng lại rất có chừng mực.

Chân Minh Châu: “Vậy thì không cần, tôi nằm một chút sẽ khá hơn; nhưng giáo sư nấu cơm chiều có được không?”

Vu Thanh Hàn cười đáp ứng, sau đó dặn dò: “Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Chân Minh Châu vui vẻ, mi mắt cong lên “Vâng.”

Vu Thanh Hàn lại nói: “Tôi lấy được một khối ngọc bội, chờ cô có thời gian thì xem qua một chút.”

Chân Minh Châu đang nằm trong ổ chăn nghe vậy liền ngồi dậy.

Nếu anh nói về việc này thì tôi liền không mệt.

Chân Minh Châu: “Ngọc bội?”

Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy, với cái này thì tôi chỉ hiểu sơ, nên cần cô xem qua.”

Chân Minh Châu nóng nảy: “Tôi lập tức xuống lầu.”

Vu Thanh Hàn liền nói: “Không vội, khi nào cô rảnh…”

“Bây giờ tôi rảnh, tôi lập tức xuống ngay.” Tuy cô học chuyên ngành Di tích văn hoá và Bảo tàng học, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy vật phẩm được lưu truyền từ xa xưa.

Tuy rằng A Cửu có nói muốn tặng ngọc bội cho cô, nhưng cô ngại. Dù cứu người nhưng không có nghĩa là không làm gì khác mà vẫn được hưởng.

Nhưng hiện tại thì khác, người áo đen này suýt chút đã giết bọn họ cho nên tịch thu đồ của hắn là chuyện bình thường.

Dù không phải thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng cô vẫn có quyền “đánh giá” nha.

Vì thế cô rất muốn xem.

Chân Minh Châu còn chưa xuống lầu đã cùng Vu Thanh Hàn nói chuyện không ngừng: “Khẳng định ở đây tôi là người duy nhất có thể đánh giá đồ cổ. Phải biết là nếu ngọc bội lâu đời cũng rất đáng giá nha.”

Vu Thanh Hàn lặng thinh, người này thật là… Chân Minh Châu bị đau chân, đi từng bước một xuống lầu, đau đến nhe răng nhưng vẫn không quên đắc ý: “Giáo sư Vu, anh nói xem có phải vận khí của tôi rất tốt không? Có phải cảm thấy đi theo tôi vận may của anh cũng tốt hơn?”

Vu Thanh Hàn: “…” Anh thấy đôi lông mày cô nhướng lên cao, gương mặt hớn hở nên cũng không phá đám.

Chân Minh Châu: “Tôi có một nguyện vọng tuyệt đẹp, ai da đau chân…”

Vu Thanh Hàn bất đắc dĩ: “Cô xuống đây rồi hãy nói không tốt sao? Đi chậm rãi, chú ý bậc thang một chút.”

So với tôi, cô còn không đáng tin hơn.
Chương kế tiếp