Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 21
Không phải học chuyên ngành văn vật là có thể phân biệt hay đánh giá văn vật.

Cũng giống như học chuyên ngành máy tính chưa chắc có thể sửa được máy tính.

Nhưng cơ hội hiếm có như vậy, nếu không biết nắm bắt là đồ ngốc.

Đối với việc này, Chân Minh Châu cảm thấy rất hứng thú, càng cảm nhận được bản thân may mắn khi có duyên “kỳ ngộ” với việc xuyên qua này. Những bạn học của cô không thể trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ như thế này, cũng không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với đồ cổ.

Tâm trạng hôm nay lấp lánh như những vì sao.

Trời quang mây tạnh công việc càng bận rộn hơn.

Đây là miêu tả chân thật về Chân Minh Châu cùng Vu Thanh Hàn, rất nhanh hai người đã trở nên bận rộn. Nếu không phải ở homestay còn có một “bệnh nhân” thì đến cơm chiều bọn họ cũng quên ăn. Nguyên Tuấn thở dài sâu kín, buổi trưa khá tốt sao đến buổi tối lại là màn thầu.

Bất quá lúc này lại không có ai quản. Hắn ước gì được như vậy, vì nếu không có người quản có thể xem phim thoải mái, qua phim truyền hình có thể học được rất nhiều điều. Có một số chuyện mẫu phi sẽ không nói cho hắn biết.

Hiện giờ đúng lúc để hắn mở mang kiến thức.

Nguyên Tuấn xem phim giống như “đói khát”, còn Vu Thanh Hàn cũng một đêm không ngủ, anh mở cuộc họp trực tuyến suốt đêm để báo cáo về tình trạng ngoài ý muốn xuyên qua, kết quả thử nghiệm ngắn hạn và “thu hoạch” của bọn họ.

Kế tiếp bọn họ sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào thì với cấp bậc của Chân Minh Châu vẫn cần phải bảo mật.

Sau cuộc họp xuyên đêm, trong nhiều phương án hai bên rốt cuộc cũng chọn ra được phương án giải quyết thích hợp. Đã gần rạng sáng Vu Thanh Hàn vẫn chưa rời đi, anh ngồi trong sân cảm thụ từng cơn gió nhẹ thổi qua.

Thời tiết tháng 5 không lạnh cũng không nóng, nhưng Vu Thanh Hàn lại cảm thấy đầu óc vô cùng thanh tỉnh.

“Giáo sư?” Chân Minh Châu khoác một chiếc áo choàng to, tóc rũ xuống vai. Vu Thanh Hàn nhìn cô, lên tiếng hỏi: “Sao cô lại thức dậy rồi?”

Chân Minh Châu nhoẻn miệng cười: “Tôi vẫn luôn không ngủ.”

Cô lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế: “Cuộc nói chuyện như thế nào rồi?”

Vu Thanh Hàn: “Tôi đã nói qua với cô lai lịch của tôi chưa nhỉ?”

Cái Chân Minh Châu muốn hỏi là kết quả cuộc họp, thế nhưng người này lại muốn nói chuyện xưa. Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.

Tuy vậy, cô vẫn rất phối hợp lắc đầu, chuẩn bị nghe một chút.

Lông mi Vu Thanh Hàn khẽ động, cuối đầu cười nói: “Thật ra tôi giống với Tiểu Thạch Đầu.”

Chân Minh Châu đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, lắp bắp nói: “Anh, anh…”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Đúng là như cô nghĩ.”

Chân Minh Châu không nghĩ đến mọi chuyện là như vậy. Hoàn toàn không nhìn ra nha.

Chân Minh Châu: “Vậy anh…” Cô lên tiếng nhưng không biết nên hỏi cái gì.

Vu Thanh Hàn cũng không đợi cô hỏi mà trực tiếp nói: “Tôi cũng không biết mình xuyên qua như thế nào, lúc tôi xuyên qua vẫn chỉ là một đứa bé nằm trong tả lót được đặt trong núi. Ba tôi đến Ly Sơn leo núi nhặt được tôi. Quần áo cùng bức thư để lại trên người tôi đều rất kỳ lạ nên ông ấy quyết định đăng báo. Sau đó, tôi vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên, ba mẹ rất thương yêu tôi.”

Chân Minh Châu chống cằm, nhìn Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn: “Khi còn nhỏ tôi rất thông minh, ba mẹ vẫn luôn rất yêu thương chiều chuộng tôi, tôi học được mọi thứ rất nhanh. Năm tôi 18 tuổi, tổ chức đến nói mọi chuyện với tôi, lúc đó tôi mới biết được thân phận của mình rồi gia nhập Phòng điều tra sự kiện đặc biệt, đến nay cũng được mười năm rồi.”

Chân Minh Châu mím môi, cất giọng hỏi: “Anh có nhớ cha mẹ ruột của mình không?”

Vu Thanh Hàn cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Sẽ không.”

“Có lẽ bọn họ đã không còn nữa, lúc đó bọn họ đã đến bước đường cùng mới đặt tôi trong núi để tôi tự sinh tự diệt. Lúc ấy trên người tôi có một bức huyết thư.”

Chân Minh Châu trầm mặc, cũng không an ủi Vu Thanh Hàn.

Mẹ cô cũng đã qua đời nên cô hiểu được cảm giác đó. Lúc này an ủi cũng vô dụng.

Cô chỉ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn mỉm cười nói: “Không có việc gì, cô có biết vì sao tôi muốn nói chuyện này với cô không?”

Chân Minh Châu lắc đầu, đúng là không biết vì sao anh đột nhiên lại nói ra mọi chuyện?

Vu Thanh Hàn: “Bởi vì sau này, có khả năng chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau trong thời gian dài; nếu là đồng nghiệp, hơn nữa trải qua chuyện ngày hôm qua chúng ta cũng coi như bạn chí cốt. Vì thế tôi nghĩ muốn nói ra mọi chuyện. Nếu có thể hiểu rõ lẫn nhau thì về sau khi giải quyết vấn đề cũng dễ dàng hơn.”

Chân Minh Châu gật đầu, tán thành.

Cô nói: “Vậy thì tôi cũng nên bật mí một chút, tiếc là tôi không có bí mật.”

Vu Thanh Hàn bật cười: “Tôi biết, sáng sớm tôi liền điều tra qua.” Anh chân thành nói: “Có điều, Chân Minh Châu à, vận may của cô thật sự tốt hơn rất nhiều người.”

Thời điểm bọn họ điều tra Chân Minh Châu, khi anh nhìn thấy hồ sơ của cô rồi nghĩ lại chính liền cảm thấy bình thường không có gì đặc biệt.

Tuy rằng, trong mắt nhiều người có lẽ hồ sơ của anh đáng xem hơn, thiên tài trẻ tuổi, nổi bật trong nhóm thanh thiếu niên, xuất sắc ở mọi mặt. Điều này làm rất nhiều người cảm thấy anh khác biệt.

Chỉ là, nếu muốn nói hâm mộ thì người bình thường chắc chắn sẽ hâm mộ người như Chân Minh Châu.

Anh thông minh, học giỏi đòi hỏi phải có thiên phú cùng sự nỗ lực.

Nhưng trường hợp của Chân Minh Châu thuộc về huyền học.

Cô đúng là trời sinh mang mệnh Âu hoàng, lúc nhỏ mua một chiếc khăn tay cũng có thể trúng một hộp bánh bao, đến lớn khi tốt nghiệp đại học lại vô tình trúng thưởng mấy trăm vạn. Hơn nữa, việc học tập cũng rất thuận lợi, đến khi thi đại học cũng phát huy tốt hơn bình thường.

*Âu Hoàng: Người rất may mắn, đi ra đường tuỳ tiện nhặt một mảnh giấy cũng có thể trúng được 500 vạn.

Đến nay, Chân Minh Châu vẫn là một truyền kỳ không thể phá vỡ ở cao trung.

Cô đã dùng thực lực để chứng mình chỉ cần thi cử là cô sẽ gặp vận may.

Anh chân thành nói với Chân Minh Châu: “Cô không nghĩ lại mua vé số nữa sao?”

Ban đầu, chuyện trúng số chỉ có ba Chân biết, sau này lại có thêm Lâm Nghiên. Những người khác hoàn toàn không biết gì.

Tuy nhiên, Chân Minh Châu cũng hiểu được những việc này không thể giấu được nhóm người Vu Thanh Hàn, bọn họ muốn điều tra cô là việc dễ như trở bàn tay.

Cô nói: “Tôi không cần mua vé số, hiện tại nơi này chính là tấm vé số lớn nhất, làm người không thể quá tham lam.”

Lời này khiến Vu Thanh Hàn không gì để nói, cẩn thận nghĩ lại thì đạo lý này rất đúng.

Anh cảm khái: “Thật ra cô biết đủ nên dễ cảm thấy hạnh phúc.”

Chân Minh Châu nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, lên tiếng: “Giáo sư, anh nói thật với tôi đi, hồ sơ của tôi rất tỉ mỉ sao? Sẽ không ghi lại việc tôi khi còn bé đánh vỡ ly thủy tinh của chủ nhiệm lớp đúng không?”

Vu Thanh Hàn bật cười: “Thì ra cô đã làm như vậy.”

Chân Minh Châu: “…Đương nhiên là không.”

Vu Thanh Hàn: “Có quỷ mới tin cô.”

“Cô yên tâm, ngoại trừ tôi và Thẩm Nham, những người khác đều không có quyền xem hồ sơ. Những người cấp bật cao hơn cũng không được, mỗi bộ phận đều có quy tắc làm việc riêng.”

Chân Minh Châu cảm khái: “Không nghĩ đến có một ngày hồ sơ của tôi lại trở nên quan trọng như vậy.”

Vu Thanh Hàn gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, hồ sơ của cô ngoại trừ mang mệnh Âu hoàng thì những mặt khác đều rất bình thường, không so sánh được với người khác.

Chân Minh Châu “hừ” một tiếng, tuy cô biết mình chỉ là người bình thường, nhưng bị nói thẳng ra vẫn cảm thấy rất buồn phiền.

Vu Thanh Hàn: “Tôi sẽ nói sơ qua về nội dung cuộc họp với cô.”

Thật ra, trên lý thuyết bọn họ nên đi thủ đô mở họp, dù là anh hay Chân Minh Châu cũng cần mở cuộc họp chính thức để trình bày về tình hình vừa qua, nhưng hiện tại tình huống của bọn họ không thích hợp ra mặt. Hơn nữa, Chân Minh Châu không phải chuyên nghiệp, đột nhiên gặp phải vấn đề quá phức tạp khẳng định cô không thích ứng được.

Vì thế, việc mở họp online một phần cũng là vì sự thoải mái của Chân Minh Châu.

Mặc kệ cuộc họp của bọn họ kịch liệt, căng thẳng như thế nào, khi nói lại với Chân Minh Châu chỉ là giản lược qua.

Lại nói tuy rằng homestay xuyên qua nhưng bọn họ cũng không dám đổi người.

Trước kia ba Chân cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện ly kì như vậy. Vì thế, nơi này không thể thiếu Chân Minh Châu.

Chính vì vậy, với cương vị là phó phòng thuộc Phòng điều tra đặc biệt, Vu Thanh Hàn phải tạm gác những công việc khác lại, chuyên phụ trách việc này. Đương nhiên việc làm này cũng rất đáng giá.

Anh nói: “Hiện tại chỉ là bước đầu, homestay vẫn là homestay, mặc kệ khách đến thuê trọ là ai, cô cũng đừng nghĩ quá nhiều.”

Chân Minh Châu gãi đầu: “Đây là ý gì?”

Không thể chỉ nói điểm đơn giản?

Vu Thanh Hàn thầm nghĩ: một người học văn như cô sao năng lực lý giải lại kém như vậy?

Vu Thanh Hàn: “Ý là mặc kệ khách đến thuê trọ là người hiện đại hay cổ đại, đều là khách nên cô cứ phục vụ như bình thường. Nếu khách thuê đến từ cổ đại thì phải để họ quay lại cổ đại. Mặt khác, nếu có thu nhập thì đều là của cô. Cấp trên cũng không muốn thông qua homestay xuyên đến cổ đại để làm gì, hay mong muốn đạt được điều gì. Họ chỉ mong muốn xã hội ổn định, người dân có thể yên ổn sinh sống. Đây cũng chính là yêu cầu của quốc gia và là việc chúng ta phải làm.”

Hốc mắt Chân Minh Châu ửng đỏ, cô biết chính phủ khác với người thường như bọn họ, vĩnh viễn chỉ vì nhân dân.

Một người dân bình thường như cô đều biết việc xuyên đến cổ đại sẽ có bao nhiêu “thu hoạch”, không chỉ là tiền mà còn có rất nhiều tài nguyên quý giá.

Thế nhưng, điều quốc gia mong muốn không phải là tiền tài mà là sự ổn định, là cuộc sống yên ổn của người dân.

Cô gật đầu thật mạnh: “Tôi đã biết.”

Cô xoa nhẹ hai mắt: “Vậy tôi sẽ phát tài?”

Vu Thanh Hàn: “Đúng không? Hiện tại tôi muốn ôm đùi cô còn kịp không?”

Hốc mắt Chân Minh Châu hồng hồng, cười đáp: “Không còn kịp rồi.”

Vu Thanh Hàn: “Cô cũng đừng khoác lác, cô có thể đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ trông cậy vào những người đến từ Mãnh Hổ Lĩnh, người nghèo nhiều hơn kẻ có tiền. Nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng ai muốn đi vào Mãnh Hổ Lĩnh! Đừng mơ phát tài.”

Chân Minh Châu: “…” Lời này thật rất có đạo lý. Ôi! Giấc mộng làm giàu của cô.

“Tôi có thể đi xa một chút…” cô chỉ tay.

Vu Thanh Hàn liếc mắt nhìn cô: “Cô có thể tự đảm bảo an toàn sao?”

Anh cười như không cười: “Bên ngoài không đơn giản như cô nghĩ đâu. Thử nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu gầy gò đói khát, A Cửu bị thương, hay người áo đen sẽ giết người… cô xác định là có thể sao?”

Chân Minh Châu quyết đoán lắc đầu: “Tôi không kiếm tiền nữa, tôi ở lại làm người giữ cửa.”

Thật sự là một người rất thức thời.

Rất nhanh cô lại hỏi: “Vậy giáo sư muốn lưu lại sao?”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Trước kia do tôi sợ gây ra sự thay đổi nên mới quyết định ở lại trong thôn. Nhưng hiện tại, trời xui đất khiến như vậy nên tôi quyết định lưu lại đây, nếu có việc gì tôi cũng có thể giúp đỡ một chút. Như vậy cô cũng không quá luống cuống.”

Anh trêu chọc: “Tôi ở lại đây có thể không trả tiền sao?”

Chân Minh Châu giả vờ tự hỏi, chỉ là không đến một giây đồng hồ liền bật cười: “Tôi là người thấy tiền sáng mắt sao?”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Đương nhiên không phải.”

Chân Minh Châu: “Tôi để lại cho anh một phòng ở phía đông, trên lầu; đúng lúc các thiết bị anh cần sử dụng cũng ở phía đông nên khá thuận tiện. Hiện tại, khách đến thuê trọ tôi đều sắp xếp họ ở phía tây, về sau cũng vậy.”

Vu Thanh Hàn: “Không thành vấn đề.”

Sau khi bàn bạc, Vu Thanh Hàn lại nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói: “Phòng điều tra đặc biệt chuyên điều tra và giải quyết một số vấn đề không bình thường, nên không tránh khỏi sẽ có một số đồ vật kỳ lạ. Vì thế chúng ta có bộ phận đấu giá.”

Chân Minh Châu: “Cái gì?”

Vu Thanh Hàn: “Chỉ cần không phải là bảo vật quốc gia, đồ vật cô thu được có thể bán đấu giá thông qua bộ phận này. Phí thủ tục là 40%. Cô đừng nghĩ 40% là rất nhiều, số tiền này đã bao gồm tiền thuế, hơn nữa sẽ không có ai điều tra xuất xứ của đồ vật, càng không có ai làm trò gian dối. Tính ra nơi này còn thích hợp hơn những nơi đấu giá bên ngoài.”

Chân Minh Châu: “A! Vậy bảo vật quốc gia hay các loại dược liệu quý hiếm thì sao?

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Bộ phận đấu giá sẽ tự mua, đồ cổ sẽ giao cho bộ phận văn vật, còn dược liệu quý hiếm sẽ giao cho viện nghiên cứu có liên quan.”

Chân Minh Châu cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Như vậy, xem ra những điều cô biết trước kia chỉ là da lông, hiện tại số chuyện cô biết càng nhiều.

Hoặc là nói, cô càng được công nhận và tín nhiệm?

Hiện tại, tâm tình cô không tệ.

Chân Minh Châu nghiêm túc: “Anh cứ yên tâm, tôi đều hiểu được.”

Vu Thanh Hàn nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Đã hơn 3 giờ sáng.”

Chân Minh Châu: “Tôi đã ngủ một buổi trưa, nên không buồn ngủ.”

Dáng vẻ cô như rất muốn rủ rê Vu Thanh Hàn nói chuyện phiếm đến bình minh: “Hôm nay anh tiến hành thử nghiệm với người áo đen đã thu được kết quả gì?”

Tên đó liên tục hét thảm thiết không ngừng.

“Tôi nói tôi không hề đánh hắn, cô tin không?” Vu Thanh Hàn cảm thấy bản thân thật oan uổng. Tên đó nhìn cứng rắn, nhưng cạo đầu cũng hét, dí côn điện cũng hét, đẩy hắn cũng hét, không khác gì gà kêu.

Như vậy mà là đàn ông. Đã thế còn không biết xấu hổ kêu gào cái gì là đàn ông thì quyết đấu một trận.

Quyết! Đấu! Con! Khỉ!

So xem ai có thể hét sao?

Tên này điên cuồng hét chói tai, khiến thái độ của A Cửu với anh cũng cẩn thận hơn nhiều. Nhưng thực tế là anh không đánh người.

“Tôi còn oan uổng hơn Đậu Nga.”

Chân Minh Châu không tin. Cô cười khan vài tiếng.

Vu Thanh Hàn nghiêm túc: “Động tay chân không phải hành động của người văn minh, ánh mắt đó của cô là sao? Tôi thật là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

Chân Minh Châu: “Vốn dĩ nước sông Hoàng Hà cũng không trong.”

Vu Thanh Hàn: “Cô thật là…”

Chân Minh Châu chớp đôi mắt to, Vu Thanh Hàn muốn nói gì đó nhưng lại bật cười: “Được rồi.”

Chân Minh Châu cười tủm tỉm: “Tên đó nói cái gì?”

Vu Thanh Hàn dáng vẻ kiêu ngạo: “Không muốn nói.”

Đứng dậy, đi ngủ thôi. Cả buổi tối cùng cô nói tào lao cái gì chứ!

Chân Minh Châu: “Không nói thì không được đi.”

Cô kéo ống tay áo Vu Thanh Hàn: “Nói một chút thôi.”

Lúc này đến lượt Vu Thanh Hàn cười to.

Chân Minh Châu cảm khái trong lòng, ông anh này thật là không dễ chọc mà.

“Tôi đảm bảo về sau sẽ tin tưởng anh.” Cô vừa nói vừa vươn hai ngón tay thề thốt.

Vu Thanh Hàn bật cười Mặc dù Chân Minh Châu chỉ làm ra vẻ nhưng xem như “dụ dỗ” khá thành công.

Vu Thanh Hàn: “Hiện tại, tôi chỉ làm một vài thử nghiệm ngắn, nhưng vẫn có thể nhận thấy chỉ cần là tên áo đen mở cửa thì dù là trời nắng hay mưa đều là cổ đại. Nếu tôi mở cửa thì trời mưa là cổ đại, còn trời nắng là ở hiện đại, điểm này lại giống với cô. Tuy nhiên, theo lý thuyết thì tôi hẳn là người đến cùng một nơi với người áo đen.”

Chân Minh Châu hiểu ý của anh, vì thế sự liên hệ giữa người và cánh cửa vẫn chưa chắc chắn, vẫn còn có quy luật mà bọn họ chưa tìm ra.

“Cứ từ từ xem sao, dù sao chúng ta vẫn ở nơi này.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Cô nói đúng.”

Anh lại bổ sung: “Tôi còn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, đó là vào lúc trời mưa, homestay của cô đã xuyên đến cổ đại nên khi chúng ta mở cửa bên ngoài sẽ là cổ đại; nhưng thời điểm trời không mưa thì khác, homestay xuyên về hiện đại nhưng người ở cổ đại mở cửa vẫn là cổ đại.”

Chân Minh Châu: “Điều này giống với suy đoán của tôi.”

“Có thể là do từ trường, trong thời gian ngắn ngủi không thể nào phân tích.”

Sau đó anh đưa ngọc bội cho cô xem.

Hứng thú của Chân Minh Châu lập tức dâng cao, đôi mắt mở to như bóng đèn trong đêm tối.

“Thế nước của ngọc bội rất tốt, tôi nghĩ chắc là rất đáng giá. Tuy nhiên, tôi lại chú ý đến khối lệnh bài hơn. Thời điểm học đại học, giáo viên đã từng nói qua thật ra người cổ đại và người hiện đại chúng ta không quá khác nhau. Có nhiều đồ vật tuy rằng bề ngoài khác nhau nhưng thực tế là giống nhau. Ví dụ như khối lệnh bài này, nếu anh muốn chứng minh thân phận cảnh sát thì phải lấy ra giấy chứng nhận, mà bọn họ nếu muốn chứng minh thân phận cũng không thể chỉ nói một câu là được. Tôi nghĩ khối lệnh bài này là vật chứng minh thân phận của hắn.”

“Tôi hiểu.”

Chân Minh Châu cũng gật đầu, nói tiếp: “Giáo sư hẳn cũng hiểu cổ đại kiêng kỵ rất nhiều thứ; từ hình dáng, cấu tạo đến đồ án, hoa văn đều không thể tuỳ tiện sử dụng.”

Vu Thanh Hàn: “Cho nên?”

Chân Minh Châu: “Tôi chỉ có thể nói lệnh bài này là để chứng minh thân phận, còn những cái khác ngày mai phải hỏi người dân địa phương - A Cửu một chút.”

Khoé miệng Vu Thanh Hàn giật giật: “Hoá ra cô nghiên cứu nửa ngày vẫn không nhìn ra.”

Chân Minh Châu không phục: “Ai nói tôi không nhìn ra? Tôi cũng biết được một chút đây là đồ vật tượng trưng cho thân phận của hắn.”

Vu Thanh Hàn yên lặng nhìn trời, sau đó thở dài nói: “Tôi muốn đi ngủ đi.”

Chân Minh Châu: “Tôi không buồn ngủ.”

Vu Thanh Hàn cao giọng: “Không buồn ngủ cũng nên đi ngủ, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Chân Minh Châu: “…Hung phạm.”

Vu Thanh Hàn bất đắc dĩ: “Tôi đỡ cô.”

Chân Minh Châu: “Tôi vẫn ổn.”

Chỉ là chân hơi đau một chút nhưng không gây trở ngại gì.

Chân Minh Châu ngoài miệng thì nói không buồn ngủ nhưng vừa về phòng liền dính vào giường.

Mà Vu Thanh Hàn cũng vậy, dù sao anh cũng mệt mỏi cả ngày trời.

Thế nhưng, trong đêm tối thiếu niên A Cửu vẫn ôm điều khiển ti vi không buông tay.

Ngủ cái gì mà ngủ! Phải xem phim.

Hắn không phải giải trí, mà là chân chính học tập.

Không ngủ được còn có người áo đen bị nhốt ở phòng giám sát.

Hắn vốn là sát thủ, được giao nhiệm vụ đuổi giết Cửu hoàng tử, đuổi đến tận đây lại để mất dấu. Bọn họ chia ra tìm kiếm, huynh đệ của hắn đã táng thân trong bụng hổ, còn hắn may mắn chạy thoát. Không ngờ hiện tại lại rơi vào tay kẻ thần bí.

Nơi này vô cùng quỷ dị.

Căn nhà này và người ở đây đều rất kỳ quái, điều kỳ lạ hơn là tại sao căn nhà này lại xuất hiện ở nơi núi sâu rừng già.

Điều này khiến hắn không thể nào ngủ được, hắn trầm mặc nghĩ không biết ngày mai tên tóc ngắn kia sẽ đối phó với mình như thế nào.

Hắn nhìn bánh bao đang được đặt một bên, đây là thức ăn buổi tối cho hắn, không biết bên trong có hạ độc hay không nên hắn không dám ăn. Hiện tại hắn ngủ cũng không dám ngủ, ăn cũng chẳng dám ăn.

Nhưng hắn nhất định phải chịu đựng, chỉ cần chịu đựng khi các huynh đệ tìm đến sẽ giúp hắn trốn thoát.

Hắn mở to mắt, hít sâu một hơi, chịu đựng! Đối với hắn thì một đêm không ngủ chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Sáng sớm ngày mai lại có người đến kéo hắn ra thẩm vấn lần nữa. Nhưng đúng là như vậy sao?

Hắn kiên cường chịu đựng, nhưng đến giữa trưa ngày hôm sau cũng không có ai đến tìm hắn. Thậm chí cũng không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Mẹ nó! Những người này thật sự quá lười nhác.

Thế nhưng điều này cũng chẳng hề kỳ quái. Bởi vì đêm qua bọn họ thức đến ba bốn giờ sáng mới nghỉ ngơi.

Vì thế, người áo đen tự mình bổ não.

Đến khi mặt trời chiếu đến mông Chân Minh Châu mới lười biếng duỗi eo rời giường, thời điểm cô đi xuống lầu tình cờ Vu Thanh Hàn cũng vừa thức dậy.

Chân Minh Châu xoa huyệt thái dương nỉ non: “Sau này không thể ngủ như vậy, thật sự đau đầu.”

Vu Thanh Hàn cười nhạo: “Vậy mà tối qua cô còn không chịu nghỉ ngơi.”

Chân Minh Châu: “Tối hôm qua không buồn ngủ nha.”

Hai người cùng ăn “cơm trưa sớm.” Sau đó Chân Minh Châu mang đồ ăn qua cho A Cửu, người này cũng vừa ngủ một giấc, còn ngủ muộn hơn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu thấy dáng vẻ mơ màng của hắn đành tạm thời dẹp bỏ ý định hỏi thăm tin tức.

Mặc dù, Chân Minh Châu không thu hoạch được gì, nhưng không phải cô không có việc để làm. Hôm qua cô đã nói với Lâm Nghiên là sẽ gửi thức ăn ngon cho cô ấy.

Chân Minh Châu là động vật ăn thịt điển hình, cô có thể thiếu rau nhưng không thể không ăn thịt.

Vì thế, cô không thể không mua thịt heo trong thôn. Cô tự làm lạp xưởng, cho vào nước luộc, sau đó cắt ra thành từng miếng đem chưng, ăn ngon vô cùng.

Hơn nữa cô cũng đã nói là sẽ làm bánh sinh nhật cho Lâm Nghiên.

Vu Thanh Hàn thấy cô bận rộn trong bếp liền hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Chân Minh Châu: “Làm bánh kem.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Sao cô lại biết tôi thích ăn bánh kem?”

Mặt Chân Minh Châu dại ra.

Nàng chớp chớp mắt, cất giọng thanh thuý: “Đừng có nằm mơ, không phải cho anh.”

Vu Thanh Hàn: “Thật vô tình.” Anh im lặng một chút đột nhiên lên tiếng: “Cô còn nhớ ngày hôm qua không?”

Chân Minh Châu thắc mắc: “Cái gì?”

Vu Thanh Hàn tựa người vào bệ bếp: “Hôm qua, lúc chúng ta ở bên ngoài đánh nhau với người áo đen, cách đó không xa có một bụi dâu tây.”

Hai mắt Chân Minh Châu sáng rực lên, lập tức hiểu ý của Vu Thanh Hàn, cao hứng nói: “Thật là tốt quá.”

Cô nảy ra một ý xấu: “Chạng vạng, chúng ta đẩy tên áo đen ra khỏi cổng, như vậy bên ngoài chính là cổ đại, đến lúc đó chúng ta hái dâu tây về làm bánh kem dâu tây.”

Vu Thanh Hàn híp mắt, Chân Minh Châu lập tức hiểu ý: “Sẽ chia cho anh.”

Vu Thanh Hàn: “Thành giao, tôi sẽ xử lý dâu tây.”

Tuy rằng bọn họ có thể mua trái cây bên ngoài, nhưng có thể so sánh được với dâu tây dại ở cổ đại sao?

Đương nhiên là không.

Hai người xác nhận qua ánh mắt, Chân Minh Châu lên tiếng: “Tôi sẽ chuẩn bị cái khác.”

Không nhất định dâu tây dại ở cổ đại ăn ngon, nhưng lại đủ hiếm lạ.

Vu Thanh Hàn: “Tôi không biết nhiều về việc làm bánh kem, nhưng hiện tại khá nhàn rỗi nên tôi đi hỏi chuyện tên áo đen kia một chút.”

Chân Minh Châu: “Tôi nghĩ anh không có hứng thú với bối cảnh của người đó.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi đúng là không có hứng thú, chuyện của người cổ đại thì có quan hệ gì với người hiện đại như tôi? Nhưng tôi đã nghĩ qua, tiền của A Cửu vẫn phải kiếm, nếu không việc cậu ấy ăn uống rồi còn chữa bệnh ở đây chẳng lẽ đều miễn phí? Chúng ta phục vụ không tồi, không chỉ ăn uống mà còn cho cậu ấy xem phim, nếu không vét sạch túi thì không thể để cậu ấy đi.”

Chân Minh Châu: “…” Một người cổ đại xuyên đến hiện đại từ lúc còn nằm trong tã lót, lại không biết xấu hổ nói mình không phải người cổ đại.

Vu Thanh Hàn nói tiếp: “Đầu tiên tôi sẽ đem những thông tin hỏi được bán cho A Cửu. Cậu ấy không có tiền cũng chẳng sao, nếu có người đến cứu hắn tôi sẽ bán cho người đó, nếu không có thì tôi sẽ lưu thông tin này lại, biết đâu một ngày nào đó cậu ấy sẽ quay lại nơi này. Tôi tin cậu ấy nhất định muốn biết đáp án. Nếu cậu ấy không quay lại hoặc không có cơ hội quay lại thì coi như chúng ta chỉ mất một chút thời gian thôi, cũng không vất vả. Vì thế, việc tìm hiểu tin tức này vẫn đáng giá.”

Chân Minh Châu cảm thấy buồn bực: “Vấn đề là nếu A Cửu tiêu tiền thì cũng là của tôi, anh sốt ruột cái gì chứ?”

Vu Thanh Hàn cười, giải thích thắc mắc của cô: “Tiền và đồ vật bọn họ đưa cô không xài được, nhưng cô phải cung cấp nhu yếu phẩm cho họ. Do đó, nếu muốn kiếm tiền cô có thể bán cho bộ phận đấu giá. Vậy không tốt sao?”

Dáng vẻ anh trông lười biếng nhưng ánh mắt lại chân thành: “Cô có biết hàng năm chỗ chúng ta quyên góp cho các cơ quan nghiên cứu khoa học lớn bao nhiêu tiền không? Mặc dù, chúng ta không thể phát minh ra các kỹ thuật tiên tiến nhất nhưng có thể ủng hộ về mặt tài chính. Vì thế nếu có thể kiếm tiền, tôi nhất định không bỏ qua.”

Chân Minh Châu giơ ngón tay cái lên.

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Hơn nữa, nếu có nguồn thu vào thì tiền thưởng của tôi cũng nhiều hơn, tiền lương của tôi rất cao đó.”

Chân Minh Châu đột nhiên chồm đến trước mặt anh: “Lương của anh bao nhiêu?”

Vu Thanh Hàn ho khan một tiếng, nhìn về phía Chân Minh Châu, hỏi: “Cô hỏi tôi vấn đề riêng tư như vậy sao?”

Anh lui về sau một bước, lời lẽ chính đáng: “Tôi đi kiếm tiền cho cô.”

Anh nói chuyện càng thêm hợp lý hợp tình: “Dù bán đấu giá sẽ trừ đi 40% thì cô vẫn được phần nhiều hơn. Tôi đây là kiếm tiền cho tôi. Cô nhìn xem tôi đây cũng là vì kiếm chút tiền thuê nhà và tiền cơm, như vậy chưa đủ tận tâm sao?”

Nói xong anh liền nhanh chóng rời đi.

Đầu Chân Minh Châu đầy vạch đen: “Tôi vốn cũng đâu muốn thu tiền thuê nhà cùng tiền cơm của anh.”

Chỉ là bước chân Vu Thanh Hàn ngày càng nhanh.

Tiền lương đương nhiên là không thể nói với cô! Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Chân Minh Châu bĩu môi: “Người này làm sao vậy?”

Dứt lời cô liền nhớ lại dáng vẻ của anh khi dạy học ở trường đại học, thế nhưng đến một điểm nhỏ cũng không thể nhớ nổi.

Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Thậm chí cô còn muốn liên hệ với sinh viên của anh hỏi xem: Đây mới là dáng vẻ thật sự của anh, chỉ là anh che giấu quá sâu, hay là những lời đồn từ khoa Y học lâm sàng quá mức cứng nhắc.

Khi ở chung với người này mới biết là khác xa với tưởng tượng.

Vốn dĩ, cô cảm thấy giáo sư Vu là một người bên ngoài nho nhã, bên trong nghiêm khắc. Chỉ là đã quen thuộc với anh mới biết suy nghĩ của mình hoàn toàn sai.

Ít nhất, nghiêm khắc và nội liễm không thích hợp để dùng khi nói về anh.

Người này rất hướng ngoại.

Tuy nhiên, đừng nhìn anh không đáng tin cậy, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác an toàn.

Nghĩ đến đây Chân Minh Châu nhún vai bật cười, tự nhiên cô lại nghĩ đến giáo sư làm gì không biết, đúng là không có việc gì làm.

“Chân Minh Châu, có phải cô muốn trồng rau ở phía bên kia không?” Vu Thanh Hàn từ ngoài sân hỏi vọng vào.

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

Vu Thanh Hàn lại hỏi: “Cô định trồng loại rau gì?”

Chân Minh Châu: “Cũng không biết tình huống bên kia như thế nào, tôi định mở một vườn rau nhỏ trồng các loại như cà chua, dưa chuột, ớt gì đó thử xem.”

Cô nghi hoặc: “Sao vậy?”

Vu Thanh Hàn tươi cười hớn hở: “Việc trồng trọt không phải cần khai hoang đất sao? Việc này cũng không thể trông cậy vào nhóm người thôn trưởng cùng Trương Vũ, nhưng chúng ta có sức lao động miễn phí.”

Chân Minh Châu: “???” Nhưng rất nhanh cô đã hiểu ý anh: “Người áo đen”

Vu Thanh Hàn búng tay, mỉm cười: “Không tồi đúng không?”

Chân Minh Châu không ngừng gật đầu. Mặc dù, cô muốn tự mình trồng rau, nhưng nếu có người giúp đỡ làm những việc nặng nhọc thì thật tốt nha.

Chân Minh Châu: “Chủ ý này không tồi.”

Vu Thanh Hàn: “Được rồi, để tôi thẩm vấn hắn trước sau đó bắt hắn làm việc.”

Tên đó suýt nữa đã giết bọn họ, nếu không làm công cho họ tám đến mười năm thì đừng mong rời khỏi.

Anh ngâm nga một ca khúc rồi rời đi.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Vu Thanh Hàn từ ngoài sân hỏi vọng vào: “Chân Minh Châu, có phải cô muốn trồng rau ở phía bên kia không?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

Vu Thanh Hàn lại hỏi: “Cô định trồng loại rau gì?”

Chân Minh Châu: “Cũng không biết tình huống bên kia như thế nào, tôi định mở một vườn rau nhỏ trồng các loại như cà chua, dưa chuột, ớt gì đó thử xem.”

Cô nghi hoặc: “Sao vậy?”

Vu Thanh Hàn tươi cười hớn hở: “Việc trồng trọt không phải cần khai hoang đất sao? Việc này cũng không thể trông cậy vào nhóm người thôn trưởng cùng Trương Vũ, nhưng chúng ta có sức lao động miễn phí.”

Chân Minh Châu: “???” Nhưng rất nhanh cô đã hiểu ý anh: “Người áo đen”

Vu Thanh Hàn búng tay, mỉm cười: “Không tồi đúng không?”

Chân Minh Châu không ngừng gật đầu. Mặc dù, cô muốn tự mình trồng rau, nhưng nếu có người giúp đỡ làm những việc nặng nhọc thì thật tốt nha.

Chân Minh Châu: “Chủ ý này không tồi.”

Vu Thanh Hàn: “Được rồi, để tôi thẩm vấn hắn trước sau đó bắt hắn làm việc.”

Tên đó suýt nữa đã giết bọn họ, nếu không làm công cho họ tám đến mười năm thì đừng mong rời khỏi.

Anh ngâm nga một ca khúc rồi rời đi.

Chân Minh Châu cũng vui vẻ khẽ ca hát: “Nhiều người đúng là lực lượng lớn mạnh.”

Nếu chỉ có một mình cô thì thật sự không biết nên làm thế nào.

Hiện tại khá tốt, có người kề vai sát cánh cảm giác như không gì là không thể.

Chân Minh Châu làm bánh kem thật sự rất ngon. Thời điểm học đại học, vì để tích góp sinh hoạt phí cô từng làm phục vụ tại một cửa hàng bánh kem cao cấp rất nổi tiếng.

Mặc dù không phải làm việc ở phòng bếp, nhưng vì thích ăn nên cô cũng rất chú ý.

Một khối bánh khoảng bàn tay ở tiệm bánh đó phải hơn 100 tệ.

Nếu học được cách làm bánh, mỗi lần ăn một miếng bánh chính là đã tiết kiệm được hơn 100 tệ. Chính vì thế, tuy cô ở bên ngoài tiếp đãi khách nhưng cũng rất chú ý đến nhà bếp. Đương nhiên là không thể học trực tiếp, nhưng thiên phú làm điểm tâm ngọt của Chân Minh Châu không tệ, dù chỉ học được da lông nhưng vẫn có thể làm ra món bánh có hương vị khá độc đáo.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Nghiên cao hứng. Với cô ấy, Chân Minh Châu chính là thợ làm bánh cao cấp.

Chân Minh Châu nghiêm túc chuẩn bị những đồ vật cần thiết, nếu chuyển phát nhanh vào buổi sáng thì Lâm Nghiên có thể nhận được vào buổi sáng ngày hôm sau. Nếu gửi sớm một chút thì vào buổi chiều tối cùng ngày là có thể nhận được.

Chân Minh Châu cân nhắc, hôm nay cô chuẩn bị sẵn thì sáng mai có thể làm xong bánh kem và gửi đi, như vậy đến tối Lâm Nghiên có thể nhận được.

Lúc này, ở Thượng Hải, Lâm Nghiên cũng nhận được hương xuân Chân Minh Châu gửi qua. Phần lớn thời gian cô ấy đều đặt cơm hộp, rất ít khi tự mình xuống bếp.

Nhưng bạn tốt gửi đến hương xuân thuần tự nhiên, nên dĩ nhiên cô ấy sẽ nấu ăn.

Nếu không sẽ phụ tấm lòng của nhóc con Minh Châu.

Hiếm khi Lâm Nghiên xuống bếp làm cho mình món trứng gà xào hương xuân, lại nấu thêm cơm.

Cô bạn ở trọ cùng Lâm Nghiên - Lãnh Tâm xoa xoa đôi mắt, từ trong phòng bước ra, hỏi: “Lâm Nghiên, cả buổi tối cậu phát điên cái gì vậy?”

Lâm Nghiên: “Ngày mai tớ mang cơm.”

Lãnh Tâm khiếp sợ nhìn Lâm Nghiên, không thể tin được.

“Cậu, cậu… bị chuyện gì kích thích vậy?”

Lâm Nghiên cúi đầu nếm thử món ăn mình làm. Oa, ăn ngon!

Minh Châu nói rất đúng, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, dù không am hiểu nấu nướng cũng có thể làm ra món ăn ngon.

Cô ấy nhìn hương xuân xào trứng gà và cơm, rất nhanh đã quyết định ăn khuya.

Lãnh Tâm: “???”

Ăn khuya là chuyện bình thương; nhưng ăn khuya không phải đều ăn các món như tôm hùm đất xào cay, xiên nướng hay sao? Người này bận rộn cả buổi tối xào rau ăn khuya?

Nhìn Lâm Nghiên cúi đầu ăn ngấu nghiến, nói thầm: “Thật sự ăn ngon vậy sao?”

Cô do dự một chút, nói: “Cho tớ một chén.”

Lâm Nghiên chỉ vào trong nồi, hai nữ cường nhân đều ngồi xổm ở lối đi nhỏ trong phòng bếp, đầu bù tóc rối, không để ý đến hình tượng, há to miệng lùa cơm vào.

Lâm Nghiên: “Đúng thật là ăn quá ngon!”

Lãnh Tâm gật đầu, nhanh tay gắp miếng thức ăn cuối cùng cho vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

Thật là ngon nha!

Lâm Nghiên giận dữ: “Động tác của cậu cũng quá nhanh.”

Lãnh Tâm lập tức nói: “Tớ rửa chén, rửa chén.”

Chỉ là ánh mắt không thể rời khỏi hương xuân còn dư lại, nói: “Cái kia… cậu đều làm hết rồi sao? Ngày mai tớ cũng mang cơm.”

Lâm Nghiên trợn trắng mấy chăm chú nhìn.

Lãnh Tâm: “Hay để tớ làm.”

Lâm Nghiên hét to một tiếng: “Không! Để tớ làm.”

Trù nghệ của Lãnh Tâm còn tệ hơn cô, không thể để lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Đêm khuya, hai cô gái ở nhà xào rau, hương thơm tỏa ra nghi ngút khiến không ít người hít hít mũi: “Đêm hôm khuya khoắt, nhà ai làm thức ăn thơm như vậy…”

“Hầm thịt sao?”

“Không giống lắm.”

“Không phải những người ở đây đều làm thêm giờ sao? Làm sao con có người nấu cơm?”

“Thật thơm…”

Nơi Lâm Nghiên ở là ký túc xá của công ty. Tuy nói là ký túc xá, nhưng thật ra là một toà nhà chung cư, hai người ở một phòng, những ai sống ở đây đều là nhân viên công ty bọn họ. Mọi người đều ăn ở căn tin, rất ít người tự mình xuống bếp.

Nhưng hiện tại… Đêm hôm khuya khoắt, có người nấu ăn thơm đến như vậy. Thật quá đáng.

Lâm Nghiên không biết mình đã khơi gợi cảm giác thèm ăn của người khác, còn đắc ý nói: “Con nhóc Minh Châu còn nói sẽ gửi cho tớ bánh sinh nhật, khoảng một hai ngày nữa sẽ đến…”

“A, thật tốt quá? Nghiên tỷ, cầu chia sẻ.”

Lâm Nghiên: “Con nhóc Minh Châu còn nói sẽ gửi lạp xưởng, không phải loại thường được bán bên ngoài mà được làm từ thịt heo nuôi trong thôn.”

“Thật ghen tỵ.”

Lâm Nghiên đắc ý cười, cảm thấy chị em của mình thật tốt.

Hàng xóm còn chưa biết, bữa ăn khuya hôm nay chỉ là mới bắt đầu.
Chương kế tiếp