Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 45
Người làm cha như ông vĩnh viễn đều không yên tâm về con gái nhà mình, luôn luôn cảm thấy người khác không có ý tốt.

Như ba Chân hiện tại, trên đường về nhà ông đã hỏi thăm vô số điều về Vu Thanh Hàn, còn thông qua các khía cạnh khác nhau để tìm hiểu về người này.

Chân Minh Châu: “…” Ngài vui là được.

Những chuyện về Vu Thanh Hàn khiến ba Chân tiêu tốn quá nhiều tinh lực, nên khi về đến nhà dù nhìn thấy mấy người Cốc gia cũng không hỏi gì nhiều. Ông là người có kiến thức rộng rãi nên sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi gặp những người yêu thích Hán phục sao? Đương nhiên là không.

Ngược lại mấy người Cốc gia lại rất kinh ngạc.

Bọn họ không thể tưởng tượng được bà chủ có một người cha bề ngoài như vậy… Tóm lại chính là bà chủ hoàn toàn không giống với ông ấy.

Trong ấn tượng của bọn họ, cha của bà chủ hẳn là một người tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, nhưng… Dù sao thì nhìn cũng không giống.

Nhưng dù nhìn không giống nhau thì đó cũng là cha của bà chủ.

Hơn nữa, nhìn kỹ lại thì cũng không phải hoàn toàn không giống, ánh mắt của hai người bọn họ vẫn có nét giống nhau, đều sáng ngời.

Chỉ là khi vừa nhìn thấy mọi người đều cảm thấy hai người không giống cha con, không thể tin được người cha có vẻ ngoài trông rất hung dữ lại có thể có một cô con gái xinh đẹp như vậy, nhưng khi có thời gian quan sát kỹ thì lại cảm thấy bọn họ hẳn là cha con.

Điều này cũng rất thần kỳ, có thể nói gương mặt bọn họ vẫn có điểm giống nhau, đặc biệt đôi mắt lại là cửa sổ tâm hồn, khi nhìn lâu rồi sẽ cảm thấy nét tương đồng.

Thật là thần kỳ.

Cốc gia cung kính chào hỏi sau đó trở về phòng.

Chân Minh Châu không nói rõ tình hình thực tế với lão Chân, cô không định giấu diếm nhưng ba cô tự mình đi du lịch, theo kế hoạch và tiến độ thì phải mất đến ba bốn năm.

Hơn nữa hiện tại bọn họ có tiền, nếu ba cô đi nhiều nơi hơn một chút thì cũng phải mất hơn năm năm.

Mỗi năm ông ấy cũng chỉ trở về ăn tết mấy ngày thì Chân Minh Châu cần gì phải để ông ấy biết thêm nhiều chuyện? Việc này hoàn toàn không cần thiết.

Vì thế Chân Minh Châu không định nói ra việc này, hơn nữa cô cũng đã ký kết điều lệ bảo mật.

Đừng nhìn Chân Minh Châu thường xuyên nói chuyện phiếm với Vu Thanh Hàn hay Triệu Xuân Mai, nhưng thật ra bọn họ là một trong số ít người biết được những chuyện ở đây.

Hơn nữa, khi trò chuyện cô cũng chắc chắn hoàn cảnh xung quanh mình rất an toàn.

Vì thế, ba Chân không cần biết đến những việc này.

Trường hợp không thể giấu được thì bắt buộc phải nói ra.

Nhưng hiện tại vẫn có thể chế giấu, hơn nữa áp lực không lớn, nên Chân Minh Châu không hy vọng ba cô biết được quá nhiều chuyện. Nếu để ba cô biết được sự thật nhất định ông sẽ không ra ngoài du lịch nữa mà sẽ ở lại đây.

Điều này thực sự không cần thiết.

Căn cứ vào những điều này, Chân Minh Châu hoàn toàn không định nói ra, cô cũng dặn dò người nhà họ Cốc hạn chế ra ngoài.

Nhưng nói thật, dù Chân Minh Châu không dặn dò thì mấy người Cốc gia cũng không định ra khỏi phòng. Vương thị thì vội vàng thêu bình phong, còn Cốc Chi Tề và bà đứa trẻ đang trầm mê vào những quyển truyện tranh không thể thoát ra được. Cốc Chi Tề tự nhận mình cũng là một người có kiến thức, nhưng hắn chưa hề gặp qua hay nghe nói về loại sách có phong cách riêng như vậy.

Hắn biết, sang năm khi thời tiết ấm áp thì nhà bọn họ phải rời khỏi đây. Vì như vậy nên hắn hận không thể ở lại trong phòng để đọc sách và nghiên cứu nhiều hơn. Hắn dám khẳng định loại sách có hình ảnh và nội dung chất lượng như thế này thì dù là những gia tộc hào môn bên ngoài cũng không thể có được.

Mấy người Cốc gia đều ở trong phòng, Chân Minh Châu cũng đang dặn dò bà mình: “Ba, nếu không có việc gì đừng qua đó quấy rầy bọn họ. Người vợ cần một nơi yên tĩnh để thêu bình phong nên mới lựa chọn homestay nhà chúng ta, nếu ba thường xuyên qua đó có thể ảnh hưởng đến bọn họ, như vậy không tốt.”

Ba Chân: “Ba biết rồi. Nếu không có việc gì thì ba sẽ không đến đó. Ai, nếu không phải vẻ ngoài của ba trông có chút hung dữ thì việc kinh doanh của nhà chúng ta có thể sẽ tốt hơn bây giờ. Trước kia, nếu là mấy cô gái đều không dám một mình ở lại homestay nhà chúng, sợ bị ba cướp của giết người. Mặt ba nhìn giống kẻ xấu nên việc kinh doanh cũng gặp không ít khó khăn.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Đâu có, ba nhìn rất uy phong.”

Ba Chân cảm khái: “Tuy ba nhìn uy phong nhưng bọn họ lại không muốn thuê phòng.”

Chân Minh Châu cười càng to hơn: “Không phải nha.”

Ba Chân: “À đúng rồi, ba nhìn thấy trong nhà có thêm không ít đồ vật, sao con lại mua nhiều thứ như vậy?”

Khi vừa trở về, ba Chân quan sát khắp nơi, phát hiện ở khu vực quầy tiếp tân có rất nhiều đồ, thứ gì cũng có, nên ông cảm thấy hoài nghi nhà bọn họ không phải homestay mà là kho hàng. Còn căn phòng kia… Đó là căn phòng mà ông đặc biệt chú ý!

“Tại sao lại có một căn phòng chứa đầy đủ dụng cụ y tế?” Ông nhìn chằm chằm con gái mình.

Chân Minh Châu: “À, đó là phòng của giáo sư Vu, anh ấy thuê một căn phòng dài hạn ở chỗ chúng ta, ngẫu nhiên sẽ đến ở một vài ngày nên tạm thời để lại một số thứ trong căn phòng đó. Ba không cần lo lắng đâu ạ.”

Ba Chân: “Vậy mà hai đứa nói không có quan hệ gì với nhau, con cảm thấy ba có thể tin sao?”

Chân Minh Châu: “Thật sự không có quan hệ.”

Trời đất chứng giám, bọn họ chỉ là đồng nghiệp. Chẳng lẽ tin đồn đã lan truyền đến mức này rồi sao.

Hiểu lầm trong nhóm chat đã kéo dài được một thời gian đến nay vẫn chưa hạ nhiệt. Bây giờ đến ba cô cũng nghĩ như vậy sao.

Cô thật khổ mà.

Nhưng không biết có phải ba cô quá chú ý đến mối quan hệ của cô và Vu Thanh Hàn hay không mà những chuyện khác dường như không đáng nhắc đến.

Chân Minh Châu bắt đầu hoài nghi đây là một trong những thủ đoạn của Vu Thanh Hàn.

Chân Minh Châu: “Thật sự là không có quan hệ gì cả.”

Ba Chân: Nửa tin nửa ngờ.

Ông lại hỏi: “Những thứ ở chỗ kia là…”

Chân Minh Châu: “À, đó là của người khác tạm thời để lại đây, sau này sẽ chuyển đi.”

Ba Chân nhìn con gái, cảm khái: “Con gái à, con đã có tiền nhiều như vậy, sao còn kiếm số tiền nhỏ làm gì?”

Ông xoa đầu con gái, nói: “Từ nhỏ con đã là đứa bé ngoan, cần cù, tiết kiệm”.

Chân Minh Châu: “???”

Ba Chân: “Chẳng lẽ con cho thuê chỗ này làm kho hàng mới có thể kiếm được một ít tiền.”

Chân Minh Châu: Thì ra là thế.

Nhưng mà cô không có.

Chỉ là Chân Minh Châu không giải thích thêm, chỉ cười nói: “Không phải con thấy trong nhà vẫn còn phòng trống sao?”

Ba Chân: “Ba biết.”

Cô nói: "Đúng rồi, ba vừa đi du lịch là đi hơn nửa năm, hiếm khi có dịp trở về, nên đừng cứ ở mãi trong nhà, cứ ra ngoài đi dạo nhiều một chút.”

Những lời này đã nói lên nỗi lòng của ba Chân, đương nhiên ông muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Không ra ngoài đi dạo sao có thể khoác lác được chứ.

Chuyến du lịch lần này giúp ông mở mang tầm mắt và tiếp thu được nhiều kiến thức, nên ông cần tìm người để chia sẻ nha.

“Đúng rồi, thằng bé nhà dì Triệu là sao vậy?” Ba Chân tò mò hỏi.

Chân Minh Châu: “Thằng bé là nhặt được, nghe nói cha mẹ đã qua đời, người nhà lén lút bỏ rơi nó.”

Bởi vì Tiểu Thạch Đầu vẫn còn nhỏ, có vài lời sợ thằng bé sẽ lỡ miệng nói ra nên cô cố ý nói nửa thật nửa giả.

Ba Chân: “Cái gì? Còn có chuyện như vậy?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

Ba Chân tức giận: “Đây là thời đại nào rồi mà còn có thể làm ra chuyện bỏ rơi một đứa bé, đúng là vô nhân tính.”

Chân Minh Châu: “Cho nên dì Triệu nhận nuôi cậu bé, thằng bé rất hiểu chuyện.”

Ba Chân: “Chuyện này ba biết, ba thấy dì Triệu cả ngày đăng tin rồi hình ảnh của thằng bé lên vòng bạn bè. Dù sao ba cũng rãnh rỗi nên định đi bộ đến Uỷ ban thôn nhìn thằng bé kia một chút.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Ba đi đi.”

Việc ba Chân trở về một chút cũng không ảnh hưởng đến người Cốc gia, bởi vì ông bắt đầu đi sớm về trễ.

Ngoại trừ việc đặt mua một ít hàng tết thì hầu hết thời gian còn lại đều đi tìm những ông bạn già của mình để khoác lác. Hôm nay đến nhà này ngày mai lại đến nhà khác, cuộc sống vô cùng thích ý.

Mà ba Chân trở về, cuộc sống của Chân Minh Châu cũng lập tức nâng lên một bậc. Đừng nhìn ba Chân cả ngày ra ngoài tản bộ, nhưng đúng giờ đều sẽ trở về nấu cơm, căn bản không để con gái nhà mình động thủ. Chân Minh Châu lập tức tiến vào trạng thái có người chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ.

Tuy người Cốc gia không ra khỏi phòng, nhưng vì có thói quen tựa người lên cửa sổ nên cũng có thể quan sát được một chút tình hình bên ngoài.

Vương thị nghe mấy đứa bé nhà mình kể lại liền cảm khái: “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, chàng xem tướng mạo của cha bà chủ nhìn hung thần ác sát không giống người tốt, nhưng lại rất yêu thương con gái, không nói đến việc mỗi bữa cơm đều do ông ấy nấu, đến cả công việc nhà đều là ông ấy làm. Ta chưa bao giờ ta gặp lại qua một người đàn ông như vậy.”

Bọn họ chưa từng gặp qua người như ba Chân, có một số ít người ở rể nhưng lại không làm được như thế.

Càng đừng nói là đối xử như vậy với con gái mình.

Cốc Chi Tề cũng gật đầu đồng ý, trước kia khi ở nha môn, một người ân cần săn sóc như hắn đã được xem là một người đàn ông tốt, được rất nhiều người khen ngợi; nhưng hắn không hề động tay vào việc nhà, mọi việc đều là vợ mình hoặc bà tử được thuê đến làm cả.

Hắn cũng không quá lưu tâm đến việc giáo dục con gái.

Hiện tại xem ra hắn đúng là không thể so sánh với người khác.

“Những người như vậy mới không phải là phàm nhân.” Sau đó Cốc Chi Tề cũng nói: “Về sau ta sẽ chia sẻ với nàng những việc vặt trong nhà.”

Vương thị bật cười, nói: “Được.”

“Bác ấy đang vẫy tay với bọn con.” Người lớn đang nói chuyện thì đột nhiên Tiểu Hồng quay lại, nói với cha mẹ: “Bác ấy vẫy tay gọi con xuống nhà”.

Cốc Chi Tề: “Cái gì?” Hắn đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, khách khí nói: “Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?”

Ba Chân: “Tôi có mua kẹo hồ lô cho mấy đứa bé mỗi người một cây, bảo bọn nhỏ xuống đây lấy nhé.”

Cốc Chi Tề: “Như thế thì không… Vậy thì xin cảm ơn.”

Tuy biết ba Chân là người tốt, nhưng khi nói chuyện với ông ấy, Cốc Chi Tề vẫn rất hồi hộp; không có cách nào, ngoại hình như ba Chân không phổ biến ở Túc Triều bọn họ, dù là võ tướng thì cũng hiếm có người cường tráng như vậy.

Hắn xoay đầu lại nói: “Bác Chân mua kẹo hồ lô cho mấy đứa.”

“A!” Ánh mắt bọn nhỏ cong cong, Lan ca nhi liền nói: “Mua cho cả Lan ca nhi sao?”

“Đúng vậy.”

Cốc Chi Tề nói: “Đi thôi, cha dẫn mấy đứa xuống lầu.”

Mặc dù ba đứa nhỏ có thể tự mình đi xuống, nhưng Cốc Chi Tề cảm thấy như vậy không được lịch sự, lễ phép lắm, nên hắn đi cùng ba đứa nhỏ xuống lầu.

Trên tay ba Chân cầm một chuỗi đường hồ lô, ông hỏi: “Các cháu ăn vị gì? Ở đây có sơn tra nguyên vị, còn có củ mài, dâu tây, vị quýt; các cháu muốn cái nào?”

Mấy đứa trẻ bỗng cảm thấy bối rối, sao lại có nhiều sự lựa chọn như vậy?

Bọn họ chưa từng ăn qua nhiều vị như thế, trước kia bọn họ chỉ ăn vị sơn tra.

Quá rối rắm nha.

Lan ca nhi còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện được như hai chị gái, bèn thành thật nói.

“Cháu chưa từng ăn qua những vị khác Ba Chân xoa đầu cậu bé, cười nói: “Cậu nhóc nhà anh cũng khá thú vị đó.”

Ông nói: “Nếu chưa ăn qua thì bác cho mỗi đứa hai cây có vị khác nhau, sau đó thì trao đổi qua lại.”

Ông lại nói: “Cặp song sinh nhà anh giống nhau như đúc, thoạt nhìn trông thật đáng yêu.”

Ông chia cho mỗi đứa hai que và nói: “Các cháu cầm về ăn đi.”

Cốc Chi Tề liền nói: “Mau cảm ơn bác Chân.”

Ba đứa bé đồng thanh nói cảm ơn, hành động này khiến ba Chân bật cười, nói: “Thật đáng yêu.”

“Ba, con cũng muốn ăn.”

Chân Minh Châu đang ở trong phòng khách nói vọng ra, ba Chân lập tức đáp: “Đến ngay đây.”

Ông quay sang chào Cốc Chi Tề rồi liền đi vào nhà: “Xem đi, còn có rất nhiều.”

Chân Minh Châu: “…Ba mua nhiều thật đó.”

Ba Chân: “Ba định chút nữa sẽ phát cho mấy đứa nhỏ chơi ở Uỷ ban thôn.”

Khi con gái còn nhỏ, gia đình ông lúc đó không giàu có gì, nên người trong thôn thường xuyên cho con bé đồ ăn vặt. Vì thế bây giờ nhà bọn họ có điều kiện hơn thì đương nhiên ba Chân cũng không keo kiệt.

“Cái này cho con, to và đỏ nhất.”

Chân Minh Châu: “Cảm ơn ba.”

Cô nói: “Tuy có nhiều vị khác nhau nhưng con thích nhất vị sơn tra.”

Nói đến đây, ba Chân liền hỏi: “Có phải điều kiện của Cốc gia không giống với người bình thường không?”

Chân Minh Châu: “Sao ba lại nói như vậy?”

“Một nhà năm người ở cùng nhau có thể là do bọn họ không yên tâm về mấy đứa bé, nhưng đến kẹo hồ lô cũng chưa từng ăn qua những vị khác nhau. Như vậy…”

Chân Minh Châu: “Không có gì đâu. Chắc người ta không cho mấy đứa bé ăn vì sợ sâu răng".

Ba Chân: “Chắc là vậy, ba nhớ dì Lâm cũng không cho Lâm Nghiên ăn kẹo hồ lô.”

Chân Minh Châu: “…Lâm Nghiên bị sâu răng sao?”

Ba Chân nhắc đến chuyện của bọn họ khi còn nhỏ, liền bật cười, lại hỏi: “Đúng rồi, khi nào Lâm Nghiên trở về?”

Chân Minh Châu: “28 tháng chạp.”

Chân ba: “Con bé cũng thật bận rộn.”

Chân Minh Châu gật đầu đồng ý.

Ba Chân: “Được rồi, ba vào trong thôn đây.”

Chân Minh Châu: “Để lại cho con thêm một cây kẹo hồ lô.”

Ba Chân: “Được.”

Ba Chân đi vào trong thôn, còn Chân Minh Châu thì lười nhác nằm trên sô pha ôm di động, cảm thấy con gái có ba tựa như bảo bối.

Chưa kể, mấy ngày nay khi ba Chân ở nhà, cuộc sống của Chân Minh Châu vô cùng thoải mái, mỗi ngày đều ăn ăn uống uống, kết quả là cô tăng hai cân.

Chân Minh Châu: “Cũng may trước đó mình đã gầy đi, nếu không thì bây giờ không biết làm sao.”

Dù thế nào thì Chân Minh Châu cũng là một cô gái trẻ yêu cái đẹp.

Cô không muốn mình mập lên nha.

Sau khi ba Chân trở về, không bao lâu liền chào đón năm mới. Mặc dù chỉ có hai cha con nhưng bầu không khí tết rất trọn vẹn. Nào là làm vằn thắn, bánh quẩy, dán song cửa sổ… những gì cần có đều có.

Ba Chân còn muốn đốt pháo mỗi ngày.

Không chỉ có nhà bọn họ, những nhà trong thôn cũng giống như vậy, từ khoảng 23-24 tháng chạp đã bắt đầu đốt pháo, mỗi ngày đều nghe tiếng pháo nổ.

Đến ngày 30 thì từ sáng sớm đã có thể nghe thấy tiếng pháo nổ không ngừng.

Túc triều cũng có pháoXuPbggxCmGḢ
Không phải giống như bây giờ, có thể nghe thấy tiếng pháo nổ liên tục.

Đêm 30, ba Chân càng đốt nhiều pháo hơn, ngay cả mấy người Cốc gia cũng không cưỡng lại được muốn ra ngoài xem náo nhiệt.

“Đẹp quá đúng không?”

“Thật kinh ngạc “Còn không phải sao?”

“Oa! Chị nhìn kìa!”

“A a a!”

Cốc gia không nghĩ đến bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, càng như vậy bọn họ càng cảm thấy nơi này không phải là một nơi tầm thường.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thường, làm sao có thể nhìn thấy được hình ảnh tuyệt mỹ này?

Sau khi rời đi, bọn họ sẽ ghi nhớ mãi hình ảnh này.

Đêm nay, người Cốc gia đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, không phải vì bị pháo đánh thức mà là khó nén được tâm tình kích động.

Có người bình thường nào có thể thấy được hình ảnh này.

“Cha bọn nhỏ, chúng ta thật may mắn; pháo hoa đẹp như vậy chắc đến Huyện thái gia cũng chưa được nhìn thấy?”

Cốc Chi Tề gật đầu: “Đừng nói là Huyện thái gia, ta nghĩ đến Tri phủ cũng chưa chắc đã thấy qua. Pháo hoa tuyệt đẹp như vậy, có lẽ chỉ có Hoàng Đế và Hoàng Hậu mới có thể nhìn thấy. Ta nghe nói mỗi năm vào đêm trừ tịch thì trong cung mới đốt pháo hoa, chỉ có những đại thần phẩm cấp rất cao và gia quyến của những người đó mới có thể tiến cung dự tiệc, thưởng thức cảnh đẹp.”

“Vậy thì không phải chúng ta cũng đang được hưởng đãi ngộ của quan nhất phẩm, nhị phẩm đó sao?”

Cốc Chi Tề cười: “Đúng vậy.”

Vương thị kích động: “Đúng thật là không nghĩ đến.”

Cốc Chi Tề cũng cười: “Thật tốt, dù sau này chúng ta sống cuộc sống bình thường thì vẫn có được những thứ hơn người khác. Vì có ai đã từng thấy được hình ảnh pháo hoa đẹp thế này.”

“Đúng vậy.”

Hai vợ chồng Cốc gia nhắc đến hoàng cung, thì lúc này trong cung cũng đang tổ chức yến tiệc, ca múa hát, ăn uống linh đình.

Nguyên Tuấn với tư cách là Cửu hoàng tử, có thể nói là địa vị không cao không thấp. Bên trên có rất nhiều huynh trưởng được phụ hoàng trọng dụng, bên dưới lại có các đệ đệ được phụ hoàng yêu thương, nhưng hắn lại không quá quan tâm.

Tuy nhiên đó chỉ là trước kia.

Từ khi trở về sau lần bị tập kích, người này liền trở nên thay đổi.

Mọi người đều là huynh đệ, làm gì có chuyện không nhận ra sự thay đổi của Nguyên Tuấn. Trước kia hắn là người theo khuôn phép cũ, không tranh giành bất cứ thứ gì.

Đương nhiên, trong mắt các huynh đệ việc trước kia Nguyên Tuấn không tranh giành chẳng qua là giả vờ; làm gì có chuyện không tranh, chỉ là cố ra vẻ mà thôi. Trên đời này có người nào không muốn tranh giành vị trí tối cao kia chứ? Nếu không muốn tranh thì cần gì thu nạp Bạch Viễn về dưới trướng phủ Cửu hoàng tử.

Vì vậy, nếu muốn nói không tranh, ai mà tin.

Giả vờ không màng danh lợi.

Chỉ là một tên ngụy quân tử.

Nhưng sau lần bị thương này, tính cách của hắn đã thay đổi rất nhiều, không chỉ biết tranh giành, mà còn sẽ… làm nũng. Nếu làm nũng thì cũng thôi đi, không ngờ hắn còn biết… chơi xấu!

Điều này khiến những người khác không biết phải nói gì.

Có điều rõ ràng Nguyên Tuấn khác với trước kia nhưng phụ hoàng lại bắt đầu coi trọng hắn.

Sự thay đổi này khiến mọi người khó thích ứng. Không những vậy, phủ Cửu hoàng tử càng thêm kín kẽ. Không thể thám thính được bất kỳ bí mật gì.

Điều này khiến người khác cảm thấy bất an. Hơn nữa, cách đây không lâu Cửu hoàng tử lại bị tập kích một lần nữa, nghe nói lúc đó kế hoạch được thiết kế vô cùng xảo diệu nhưng cũng không thể thành công. Vào thời khắc mấu chốt, Trương Lực dẫn người đến cứu viện, đại sát tứ phương. Hành động của Trương Lực cũng khiến nhiều người lo lắng.

Trương Lực không ở trong phủ Cửu hoàng tử.

Thậm chí đến năm mới Trương Lực cũng không trở về Trương gia đón tết, như vậy càng khiến nhiều người tò mò và cảm thấy bất an.

Mà Trương gia lại hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào. Trương Lực không ở kinh thành nhưng Trương gia không có phản ứng gì, nên nhiều người liền hoài nghi.

Có thể Trương gia biết được Trương Lực đang ở nơi nào, hoặc đã biết Trương Lực đi đâu, nếu không nhất định sẽ đến tìm Cửu hoàng tử đòi người?

Mà điều khiến mọi người sợ hãi hơn chính là Bạch Viễn biến mất.

Bạch Viễn và Trương Lực một văn một võ, có thể nói hai người này là phụ tá đắc lực của Cửu hoàng tử. Hai người này đều không ở bên cạnh Cửu hoàng tử, nhìn bề ngoài thì thế lực của Cửu hoàng tử dần yếu đi, nhưng nếu nhìn từ góc độ khác sẽ khiến mọi người thấp thỏm lo âu.

Hắn rốt cuộc có bí mật gì mà hai phụ tá đắc lực đều không ở bên cạnh.

Như vậy thì mọi người làm sao mà không lo lắng cho được?

Lúc này, Tứ hoàng tử là người lên tiếng đầu tiên, hắn nở nụ cười nhìn Cửu hoàng tử, nhưng ánh mắt lại không chứa ý cười mà mang theo sự dò xét.

“Cửu đệ, trước giờ đệ luôn dẫn theo Trương thống lĩnh, sao lần này lại không nhìn thấy hắn?”

Nguyên Tuấn không chút để ý, cười nói: “Tứ ca à, không phải đệ nói huynh nhưng huynh cũng đừng quá khắc nghiệt. Tết đến huynh không để những người bên cạnh được nghỉ ngơi sao? Bọn họ mỗi ngày đều vì huynh mà liều sống liều chết, đến cả ngày nghỉ cũng không có, hẳn là bọn họ rất thương tâm khổ sở.”

Tứ hoàng tử đang định nói chuyện, nhưng Nguyên Tuấn không cho hắn cơ hội, tiếp tục lải nhải: “Đệ nói cho huynh nghe, thật ra chung đụng với thuộc cấp cũng giống như yêu đương với nữ nhân. Nếu huynh khiến người khác thất vọng, thất vọng càng nhiều thì tình yêu cũng sẽ biến mất, đồng nghĩa với việc lòng trung thành cũng sẽ biến mất.”

Tứ hoàng tử: “…” Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.

Khuôn mặt Tứ hoàng tử vặn vẹo, nói: “Sao có thể nhập hai chuyện này làm một được. Hơn nữa thuộc hạ là phải trung thành. Nếu đến điều này cũng không làm được thì không cần tồn tại.”

Nguyên Tuấn: “Huynh xem huynh kìa, chẳng lẽ tính mạng của cấp dưới không phải là mạng người sao?”

Tứ hoàng tử đang định lên tiếng, thì Lục hoàng tử cùng phe phái lại đè tay hắn lại: “Cửu đệ sao lại nói những lời này? Đêm nay là giao thừa nói mấy lời đó để làm gì?

Hơn nữa Tứ ca chỉ hỏi một chút về Trương thống lĩnh, sao lại liên quan đến tính mạng hay không phải tính mạng? Chẳng lẽ Trương thống lĩnh đang làm những việc nguy hiểm đến tính mạng hay sao?”

Không thể để Tứ ca trúng kế của lão Cửu.

Hiện tại tên gia hoả này không còn thành thật như lúc trước nữa.

Nguyên Tuấn kinh ngạc nhìn Lục hoàng tử, nói: “Lục ca, đệ cảm thấy nếu lão sư nghe thấy những lời huynh vừa nói khẳng định là tức giận đến mỗi buổi tối không ngủ được, ăn nhiều hơn mấy chén cơm.”

Tiểu Thập ngũ xen vào: “Vì sao lại ăn nhiều cơm?”

Nguyên Tuấn mỉm cười: “Hóa bi phẫn thành sức ăn.”

Tiểu Thập ngũ bật cười.

“Cũng bởi vì khả năng lý giải của Lục ca quá kém, đầu óc cũng không quá tốt. Ta đã nói Trương thống lĩnh nghỉ tết rồi, vậy mà huynh ấy còn nói cái gì mà đi làm việc liên quan đến tính mạng. Sự việc đơn giản mà huynh ấy lại phải nghĩ phức tạp lên, hơn nữa lại không nghe lời người khác nói. Bản thân ta là đệ đệ có thể bỏ qua cho một người ca ca ngốc như vậy. Nhưng lão sư của huynh ấy không cảm thấy khổ tâm hay sao? Ông ấy dạy ra một học trò ngu ngốc, nếu truyền ra ngoài thì mặt già sẽ đỏ lên vì xấu hổ! Hận không thể không có một người học trò như vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ! Người học trò này lại là hoàng tử nên chỉ có thể nhịn. Không biết có khi nào nhịn đến nỗi bị nội thương hay không.”

“Ngươi!”

Vốn dĩ Lục hoàng tử không muốn để Tứ hoàng tử phát hỏa trúng kế, nhưng lúc này chính bản thân hắn lại không nhịn được: “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó.”

Nguyên Tuấn mỉm cười: “Lục ca, huynh đang tức giận sao? Nam nhân cũng không nên tức giận, sẽ rất nhanh già.”

Hắn còn có lòng tốt nhắc nhở: “Dù là nam nhân cũng phải coi trọng vẻ bề ngoài.”

“Ngươi đừng đánh rắm nữa.”

Nguyên Tuấn bất đắc dĩ nói: “Tết nhất không nên nói mấy lời thô tục như vậy chứ?”

Thật ra Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu cách đó không xa, nghe xong liền cười nói: “Tiểu Cửu, cũng đã đủ rồi, đừng bắt nạt người khác.”

Nguyên Tuấn ủy khuất nói to: “Nhi thần vô tội, nhi thần chưa khi dễ ai, một đứa nhỏ đáng thương như nhi thần thì có thể khi dễ ai được chứ?”

Trước kia nếu Hoàng đế nói như vậy thì Nguyên Tuấn chỉ biết an phận xin lỗi, thành thành thật thật ngồi một bên. Nhưng lần này thì khác, hắn ủy khuất kể lể: “Phụ hoàng cũng không thể bất công, nhi thần còn oan hơn Đậu Nga. Ngài xem có thể trách nhi thần sao? Rõ ràng là nhi thần có lòng tốt. Nếu ngài trách nhi thần thì thật là nhẫn tâm.”

Hoàng đế chỉ biết câm nín.

Nguyên Tuấn lại nói: “Đệ có lòng tốt cho những người bên cạnh nghỉ ngơi, để năm mới bọn họ có thể ra ngoài vui chơi cho khuây khỏa. Vậy mà các huynh lại suy nghĩ quá nhiều, thật khiến đệ cảm thấy phiền muộn.”

Hoàng đế nhướng mày: “Người cô đơn như Bạch Viễn cũng cần ngày nghỉ sao?”

Nguyên Tuấn nghiêm trang: “Người càng cô đơn thì càng cần có kỳ nghỉ. Nếu không có nhiều ngày nghỉ thì làm sao có thể tìm được mùa xuân thứ hai?”

“Phốc!” Không biết ai lại phun.

Vẻ mặt Hoàng đế vi diệu: “Bạch Viễn muốn tìm kiếm mùa xuân thứ hai?”

Nguyên Tuấn: “Tại sao Bạch lão sư lại không được động tâm? Hơn nữa qua năm mới là đầu xuân, mùa xuân là mùa khiến người khác tâm tình xao động.”

Hoàng đế: “…”

Những người khác: “…”

“Được rồi, chớ có nói bậy, đã lâu trẫm không gặp Bạch Viễn, ngươi bảo hắn tiến cung yết kiến trẫm.”

Nguyên Tuấn: “Bẩm phụ hoàng, không được.”

Hắn ăn ngay nói thật: “Hiện tại lão sư không có ở kinh thành, ngài ấy đã ra ngoài du lịch, nếu không nhi thần đã không nói tâm tư ngài ấy đang xao động. Người thật sự không có ở đây.”

Hoàng đế: “Trước đó vài ngày các ngươi cùng nhau hồi kinh, thân thể hắn không phải rất suy yếu sao, không tịnh dưỡng liền một mình rời kinh?”

Nguyên Tuấn gật đầu: “Lão sư thật sự không có ở kinh thành, nếu ngài ấy ở kinh thành thì con sẽ bị sét đánh thành pháo hoa để giúp vui cho phụ hoàng.”

“Đêm giao thừa không được nói nhảm.” Hoàng đế cau mày.

Nguyên Tuấn: “Bởi vì nhi thần nói thật, nên mới dám thề thốt như vậy.”

Hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, phụ hoàng đều an bài người theo dõi bọn họ.

Chẳng qua, phụ hoàng lại không biết người hồi kinh không phải Bạch Viễn lão sư, mà là Túc Ninh.

Còn việc Túc Ninh định làm gì thì Nguyên Tuấn không hề muốn biết.

Thật ra không cần nghĩ cũng biết người này muốn làm chuyện lớn. Lúc đầu, người này thiêu rụi tài liệu của tổ chức sát thủ còn lan truyền tin tức này khắp nơi đã khiến toàn bộ kinh thành chấn động. Hiện giờ, sợ là sẽ làm ra chuyện còn lớn hơn nữa.

Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Túc Ninh sẽ làm được.

Có một vài người nhìn thì bình thường nhưng thật ra lại là kẻ điên.

Ai dám nói những kẻ điên rồ làm việc sẽ không thành công?

Đương nhiên là không!

Chỉ là những việc này không hề có quan hệ với một Cửu hoàng tử vô tội như hắn.

Đương nhiên hắn cũng rất vui khi Túc Ninh trừ khử được tổ chức sát thủ.

Ai bảo tổ chức sát thủ đắc tội với hắn làm gì.

“Phụ hoàng, lần này Bạch tiên sinh rời đi cũng chưa nói bao lâu sẽ trở về.”

Hoàng đế: “A.”

Nguyên Tuấn lập tức nhấc tay: “Nhi thần xin thề…”

Hắn chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang: “Không cần thề.”

Cửu hoàng tử: “Được rồi.”

Hắn rất biết nghe lời nên liền thu tay lại.

Những hoàng tử khác thấy cảnh này đều cảm thấy ngứa răng.

Thoạt nhìn Nguyên Tuấn không hiểu chuyện lại hành động tuỳ ý không tuân theo quy củ, nhưng điều này lại khiến Hoàng đế dường như dễ dàng chấp nhận hắn hơn. Ông ta không trách tội mà chỉ khoát tay nói: “Khi nào hắn hồi kinh thì bảo hắn đến gặp trẫm.”

“Vâng!”

“Khởi bẩm bệ hạ, đã đến giờ bắn pháo hoa.”

Hoàng đế: “Khởi giá.”

Đoàn người cùng nhau đi đến một bãi đất trống, Ngũ hoàng tử đi đến bên cạnh Cửu hoàng tử, mỉm cười nói: “Không biết cửu đệ được người nào chỉ điểm mà lại thay đổi như vậy.”

Nguyên Tuấn vô tội chớp mắt, nói: “Ngũ ca nói sai rồi, đệ không thay đổi gì cả. Mà đệ nghĩ mặc kệ đệ làm như thế nào thì vẫn không được người khác yêu thích. Vì vậy tốt nhất là đệ cứ làm theo ý mình, không cần che giấu cảm xúc của bản thân. Còn gì hạnh phúc hơn khi được là chính mình. Nếu làm chính mình có thể khiến người khác không vui thì đệ lại càng vui vẻ hơn. Ngay cả nếu trong tương lai có người thật hận và muốn giết đệ thì đệ cũng đã không sống một cách vô ích, phải không? Thận trọng và tuân theo quy tắc cũng là sống, tùy tâm sở dục cũng là sống, vậy thì đệ sẽ lựa chọn sống những ngày vui vẻ. Huynh cảm thấy có đúng không, Ngũ ca!”

Hắn nở nụ cười xán lạn, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng từ từ đợi nhi thần với, phụ hoàng thân ái nhất của con, con trai yêu quý của người đang ở phía sau…”

Khi các hoàng tử và đại thần xung quanh nghe thấy lời này, bọn họ chỉ cảm thấy đồ ăn đêm nay như đang cuồn cuộn, thật muốn nôn ra.

Hoàng đế dở khóc dở cười: “Đồ khỉ con.”

Cửu hoàng tử chạy đến bên cạnh Hoàng đế, cũng không quan tâm đến quy củ, đắc ý quay đầu nhướng mày thị uy với các huynh đệ.

“Hiện tại sao ta lại cảm thấy hắn càng phiền hơn trước.”

“Thật là trùng hợp, ta thật muốn đánh chết hắn.”

“Ta cũng vậy.”

“Không bằng cùng nhau xử lý hắn đi.”

“Ha ha.”

Hiếm khi các hoàng tử đồng lòng nhất trí, như những con gà chọi có cùng mục tiêu.

Ai bảo có người lại làm phiền người khác như vậy.

Nhưng bọn họ cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi, ở kinh thành ai lại dám làm bậy. Hơn nữa Tiểu Cửu lại nhảy quá cao nên người khác cũng khó xuống tay.

Nếu bọn họ thật sự tranh giành ngôi vị hoàng đế đến ngươi chết ta sống, thì với tính cách của phụ hoàng chưa chắc sẽ thật sự trách tội bọn họ. Bọn họ làm nhi tử, không dám nói có thể hiểu rõ phụ hoàng nhưng vẫn hiểu được chút ít. Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thắng làm vua thua làm giặc, phụ hoàng có lẽ sẽ bất mãn nhưng sẽ không ghét bỏ con trai mình.

Nhưng nếu chỉ vì Tiểu Cửu miệng tiện mà xuống tay, thì đây chính là điều tối kỵ của phụ hoàng.

Việc này không liên quan đến ngôi vị hoàng đế.

Nên bọn họ không thể đánh cuộc.

Ai cũng không thể đánh cuộc.

Nhưng mọi người đều lén lút dặn dò thủ hạ tâm phúc lặng lẽ điều tra hướng đi của Bạch Viễn và Trương Lực.

Việc này rất quan trọng.

Tân niên năm nay có người vui cũng có người sầu.

Nhưng đối với Nguyên Tuấn mà nói thì đây là năm không tồi.

Với những người ở Lý gia thôn hay ở làng chài nhỏ cũng là một năm không tồi.

Thậm chí đến Cốc gia hay Bạch Viễn đang điều trị ở bệnh viện cũng là một năm khá tốt.

Mà mấy người Trương Lực… tuy bọn họ không thể về nhà ăn tết, nhưng trước đó đã đổi được rất nhiều món ăn độc đáo từ Chân Minh Châu, hương vị lạ miệng nên cũng xem như có một cái tết vui vẻ.

Đương nhiên mọi người không ai quên nhắc đến Chân Minh Châu, chính bởi vì gặp được cô nên cuộc sống mới có sự thay đổi.

Như vậy thật tốt.

Chân Minh Châu bị nhiều người nhắc mãi nên vẫn luôn hắt xì không ngừng, cô xoa mũi, lầm bầm: “Khẳng định là có người đang nhắc đến tôi.”

Chỉ là nhắc đến cô thì không sao, nhưng đừng mắng sau lưng cô là được.

Chân Minh Châu lấy ra mấy bao lì xì nhỏ, cho tiền vào rồi dán kín lại; sau đó nhớ đến mấy đứa bé Tiểu Hồng không thể dùng tiền hiện đại nên cô lại tìm mấy bao lì xì loại to rồi cho mấy cây kẹo mút xinh xắn vào.

Cô thật hiểu ý trẻ con.

Chân Minh Châu là người rất biết tự khen mình, chỉ trong chốc lát đều có thể tự làm mình tươi cười rạng rỡ.

“Linh linh linh.” điện thoại vang lên.

Chân Minh Châu click mở điện thoại, trong video lộ ra gương mặt của Vu Thanh Hàn.

Chân Minh Châu: “Còn chưa đến 12 giờ, sao lại chúc mừng năm mới sớm thế?”

Vu Thanh Hàn cười nói: “Đúng vậy, thế nào? Đủ ý tứ đúng không?”

Chân Minh Châu: “Đúng là đủ ý tứ, trách không được mọi người đều cảm thấy quan hệ của chúng ta không bình thường, những hành động của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”

Vu Thanh Hàn cười sang sảng: “Bởi vì đối với tôi cô rất quan trọng.”

Trên màn hình điện thoại, anh giơ chiếc bao lì xì trên tay lên, nói: “Nhìn đi, tôi còn chuẩn bị bao lì xì cho cô, lần sau gặp sẽ đưa cho cô.”

Mắt Chân Minh Châu sáng lên, cao hứng: “Được nha đồng chí lão Vu, rất hào phóng, anh bỏ vào đó bao nhiêu tiền vậy?”

Vu Thanh Hàn vô cùng đắc ý: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Chân Minh Châu: “Nghe anh nói vậy tôi lại có chút không yên tâm Vu Thanh Hàn bật cười: “Vì cái gì lại không yên tâm? Chẳng lẽ tôi còn có thể bỏ một tệ vào đó?”

Chân Minh Châu: “…Cũng rất khó nói.”

Vu Thanh Hàn cười to, nói: “Không đến mức đó, thật sự không đến mức như vậy.”

Anh gõ gõ bao lì xì, nói: “Bên trong đảm bảo sẽ làm cô kinh hỉ.”

Chân Minh Châu chắp tay trước ngực, nói: “Ông trời phù hộ.”

Vu Thanh Hàn bật cười: “Tính tình cô sao lại trẻ con đến vậy!”

Chân Minh Châu: “…Người ấu trĩ như anh cũng có thể nói tôi như vậy được sao?”

Lúc chưa thân thiết, người này khiến người ta cảm thấy rất cao lãnh và xa cách, nhưng ở chung lâu rồi liền lộ ra bản chất thật.

Người này chính là Husky hình người.

Thời điểm cần đứng đắn thì rất đứng đắn, nhưng phần lớn thời gian đều rất ấu trĩ.

“Cô còn nói tôi, vậy cô có chuẩn bị bao lì xì cho tôi không?”

Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: “Tôi nhỏ hơn anh nên có thể nhận bao lì xì của anh, còn anh lớn hơn tôi nên đương nhiên là không cần.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi biết ngay là cô không nhớ đến việc này…”

Chân Minh Châu cười thật to, cười đủ rồi thì cầm lấy mấy cái bao đỏ được đặt trên bàn lên: “Vậy thì tôi đưa anh cái này. Đây là tôi chuẩn bị cho bọn nhỏ.”

Vu Thanh Hàn: “Vừa nhìn liền biết bên trong không có tiền.”

Chân Minh Châu trừng to mắt: “Anh còn muốn đòi tiền với tôi! Anh là cấp trên của tôi đó nha.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi nghèo mà.”

Chân Minh Châu: “Tôi không tin.”

Hai người không khác gì hai chú gà con đang học tiểu học, cãi nhau chí choé.

Ba Chân ra ngoài rót nước liền nghe thấy Chân Minh Châu ở trong phòng nói chuyện ríu rít, ông mỉm cười lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Tám phần lại đang tám chuyện với Lâm Nghiên.”

Ông gõ cửa.

Chân Minh Châu: “Vào đi ạ.”

Ba Chân: “Ba đang định lấy đồ uống, con muốn uống gì để ba mang cho con… Ấy! Vu Thanh Hàn?”

Biểu tình của ông trở nên vi diệu: “Hai đứa gọi video suốt buổi tối?”

Dứt lời ông nhìn lại con gái mình còn đang mặc đồ ngủ.

Như vậy cũng được sao!

Ba Chân chỉ vào quần áo của Chân Minh Châu, nói: “Hai đứa thật sự chỉ là bạn bè bình thường?”

Chân Minh Châu đứng lên khoe chiếc váy ngủ hình chú gấu: “Ba xem, chỗ nào cũng không lộ ra, bọn con đang nói về chuyện lì xì, thật đó.”

Ba Chân: “A???”

Chân Minh Châu giả vờ ủy khuất: “A a a, bà không tin con, thật thương tâm mà.”

Ba Chân: “Được, được, tin tin, ba tin tưởng con; chỉ là ba không tin được bọn sài lang hổ báo bên ngoài! Vu Thanh Hàn, cậu mau cúp điện thoại cho tôi, về sau không được điện thoại cho con gái tôi vào buổi tối.”

Dáng vẻ ba Chân không hề dễ chọc.

Vu Thanh Hàn quyết đoán ngắt điện thoại, biến mất giữa biển người.

Chân Minh Châu nhấc tay thề: “Con bảo đảm chúng con không phải quan hệ yêu đương.”

Chân ba: “…Không phải ba không cho con nói chuyện yêu đương, nhưng phải qua được cửa ải của ba.”

Chân Minh Châu: “Vâng vâng, con muốn uống nước ngọt có gas, lấy vị vải thiều…”

Cô nhẹ nhàng đẩy ba mình đi xuống lầu.

Ba Chân thở dài. Con gái lớn rồi thật khiến ông lo lắng.

Tết này, người cha già cảm thấy ngũ vị tạp trần!

Chương kế tiếp