Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 46
Ba Chân là một người truyền thống điển hình.

Nghĩa là như thế nào nhỉ?

Nếu con gái vẫn luôn độc thân thì ông sẽ có chút sốt ruột, luôn mong con gái mình có thể tìm được người mình thích.

Nhưng khi con gái thật sự có chút rung động thì ông lại bắt đầu lựa chọn, bắt bẻ.

Dường như nếu đối phương thật sự là hoàng tử cũng không xứng với tiểu công chúa nhà mình.

Đúng vậy, dù ông không phải hoàng đế thì con gái ông vẫn là công chúa.

Là công chúa trong thôn không được sao?

Dù sao thì ông thấy dáng vẻ thằng nhóc Vu Thanh Hàn này không đáng tin cậy lắm.

Ông cũng không nói rõ vì sao mình lại nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy tên nhóc này lớn lên quá đẹp, không khác gì tiểu bạch kiểm. Hơn nữa, tên tiểu bạch kiểm này còn có chút không thành thật.

Có người nào thành thật lại video call nói chuyện phiếm vào lúc nửa đêm không?

Nếu Chân Minh Châu nghe được lời này nhất định sẽ cảm thấy bản thân trúng một mũi tên.

Hình như… cô cũng điện thoại cho Vu Thanh Hàn vào đêm hôm khuya khoắt nha.

Bọn họ là những đồng nghiệp nhiệt tình và hết lòng vì công việc, không ngờ lại bị hiểu lầm như vậy.

Nhưng cũng may là dù ba Chân có hiểu lầm thì ông ấy cũng không phải người càn quấy, nhất quyết phải dò hỏi đến cùng. Những ngày ở nhà ăn tết, ông ấy cũng thấy con gái không tiếp xúc gì với Vu Thanh Hàn, Vu Thanh Hàn càng không liên hệ với Chân Minh Châu, lúc này ông lại cảm thấy cái tên Vu Thanh Hàn này càng không được.

Con gái ông xinh đẹp như vậy, thế mà Vu Thanh Hàn lại không chủ động liên lạc, vì thế tên tiểu tử này càng không được.

Chân Minh Châu cạn lời.

Ba cô thật là một ông chú trung niên có tâm tư phức tạp mà.

Tâm tình ba Chân phức tạp nhưng người làm con gái lại không hiểu chút nào.

Cũng may, ba Chân ở nhà cũng không lâu, vừa qua ngày rằm tháng giêng ông liền thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Tuy rằng ông ấy không yên tâm về cô con gái này, nhưng ước định giữa ông và người vợ đã mất cũng rất quan trọng.

Tất nhiên ba Chân cũng biết không cần lo lắng nhọc lòng về Chân Minh Châu.

Con gái ông là một cô gái có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng trước khi đi ba Chân có đi tìm Triệu Xuân Mai, luôn miệng nhờ vả bà chăm sóc con gái nhà mình.

Nếu nhận thấy có điều gì bất thường, “gió thổi cỏ lay” thì trước tiên phải liên hệ với ông.

Ông sợ nhất là con gái chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Triệu Xuân Mai đương nhiên là đồng ý, đồng thời cũng cảm khái, bà nghĩ nếu ai muốn cưới Chân Minh Châu, tám phần là phải trải qua chín chín tám mươi mốt tầng khảo nghiệm.

Thật không biết người nào may mắn có được vận may này.

Lão Chân đúng là không dễ đối phó a.

Chỉ là khi lão Chân rời đi, trong lòng Triệu Xuân Mai cũng thở dài nhẹ nhõm. Năm nay thời tiết những ngày tết khá tốt, tuy rằng có gió nhưng trời không mưa hay có tuyết rơi, xem như là một chuyện tốt.

Triệu Xuân Mai cũng lo lắng nếu thật sự tuyết rơi bị ba Chân phát hiện vấn đề thì lại phải nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả.

Tuy rằng nói như vậy không tốt, vì dù sao nơi đó cũng là nhà của ông ấy, nhưng Triệu Xuân Mai đúng thật là cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hiện tại ba Chân rời đi thì rủi ro lại ít đi một phần.

Trước tết Chân Minh Châu lái xe đón ba cô về, hôm nay lại đặc biệt đưa ông ấy đến sân bay. Suốt đường đi, đồng chí lão Chân không ngừng nói chuyện, giải thích cái này, dặn dò cái kia, thật sự rất ồn ào.

Nhưng Chân Minh Châu lại không cảm thấy phiền, cô cười tủm tỉm, nói: “Ba yên tâm đi, con ở nhà mọi chuyện đều ổn cả. Nhưng ba ra ngoài thì phải cẩn thận một chút.

Đừng nghĩ rằng mình là một người đàn ông thì không gặp nguy hiểm, đừng đi đến những nơi quá hẻo lánh, cũng đừng vì tiết kiệm mà đến những cửa hàng trông có vẻ kỳ quái. Chúng ta có tiền.”

Ba Chân cười nói: “Chuyện này ba biết, nhưng còn con sao lại không đổi xe mới?”

Ông vỗ vỗ cửa sổ xe, nói: “Xe này cũng đã qua nhiều năm, hơn nữa tính năng của nó cũng chỉ ở mức trung bình.”

Chân Minh Châu: “Con cũng không đi lại bằng xe quá nhiều, hơn nữa vừa nãy ba cũng nói đã mua nhiều năm, vì thế có không ít cảm tình nha. Không cần đổi xe mới đâu ạ?”

Ba Chân: “Con đúng là đứa nhỏ coi trọng tình cảm.”

Chân Minh Châu cười: “Xe này vẫn còn khá tốt.”

Ba Chân: “Được rồi, chỉ cần con cảm thấy tốt là được. Dù sao là xe hay là người, nếu con cảm thấy tốt thì ba cũng sẽ không cảm thấy xấu.”

Lời nói chứa đầy ẩn ý.

Chân Minh Châu nghiêng đầu: “…Con thề, con thật sự không có yêu đương.”

Ba Chân: “Ba biết, nhưng nếu có chuyện gì thì con cứ trực tiếp nói với ba, ba nhất định sẽ không ngăn cản.”

Nhưng tất nhiên vẫn phải khảo nghiệm một chút.

Chân Minh Châu cười: “Chuyện này nói sau đi ạ. Hơn nữa, ai biết đến khi nào mới tìm được người thích hợp. Tìm bạn trai để yêu đương chứ không phải mua bắp cải, nhất định phải lựa chọn cẩn thận.”

Trong lòng ba Chân xúc động gật đầu: “Con nghĩ như vậy là rất đúng, cũng không thể vì thoát khỏi tình trạng độc thân mà tùy tiện tìm một người. Phải xem xét đến rất cả các yếu tố như tính cách, ngoại hình, gia cảnh, thu nhập, công việc, trong nhà có một người mẹ khắc nghiệt hay không…”

Chân Minh Châu: “…A”

“Đương nhiên, quan trọng nhất là con cũng thích người này.”

Chân Minh Châu: “Con biết rồi.”

Ba Chân: “Nếu con nghĩ như vậy thì ba yên tâm rồi, nhưng nếu con thật lòng thích một người trong nhà có mẹ già khắc nghiệt thì cũng không có việc gì. Chỉ cần con muốn thì không cần lo lắng về bà mẹ chồng khắc nghiệt này, ba con cũng không phải dễ chọc. Ai dám để con gái ba phải nhìn sắc mặt thì ba sẽ cho người khác biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.”

Chân Minh Châu bật cười, cảm khái: “Ba, người thật biết diễn đó nha.”

Ba Chân: “Con xem con kìa, ba đang nói chuyện đứng đắn đó.”

Chân Minh Châu: “Được, được.”

Tuy rằng Chân Minh Châu rất tự lập, nhưng ba Chân vừa làm cha lại vừa làm mẹ nên khó tránh khỏi có chút ồn ào. Ông lão ồn ào nói chuyện không ngừng cho đến khi đến sân bay, lần này lão Chân rời đi mang theo không ít đồ vật, hàng tết nhà ông một mình Chân Minh Châu ăn không hết. Hơn nữa thời điểm này là mùa vắng khách du lịch, nên ba Chân quyết định mang theo bao lớn bao nhỏ rời đi.

Lúc ông trở về hay lúc rời đi vẫn là bao lớn bao nhỏ.

“Có việc gì thì gọi điện thoại cho ba.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Được.”

Chân Minh Châu đứng ở đại sảnh sân bay nhìn ba cô đi qua cửa kiểm tra an ninh, ông vẫy tay với cô, Chân Minh Châu cũng tươi cười nhiệt tình vẫy tay lại.

Ba Chân lại xua tay, ý bảo Chân Minh Châu trở về đi, cô phồng má, nét mặt có chút thương cảm, nhưng vẫn vâng lời xoay người rời đi. Cô đi bộ dọc theo đại sảnh, rẽ vào cửa hàng bán thức ăn nhanh mua một cây kem ốc quế rồi đứng ăn ở ven đường.

“Minh Châu?”

Chân Minh Châu: “Ủa? Giáo sư Vu? Sao anh lại ở sân bay?”

Vu Thanh Hàn: “Tôi vừa xuống máy bay, mấy ngày trước tôi đến Bắc Kinh báo cáo công tác.”

Anh đánh giá Chân Minh Châu từ trên xuống dưới, có lòng tốt nhắc nhở: “Con gái không nên ăn đồ lạnh vào những lúc thời tiết se lạnh như thế này.

Dứt lời anh lại nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Cô đưa chú Chân đi sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, ba tôi lại tiếp tục hành trình du lịch của ông ấy.”

Vu Thanh Hàn lập tức phát hiện ra sự cô đơn của cô, anh nói: “Sao vậy? Không yên tâm về ba cô?”

Chân Minh Châu suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thật ra thì không phải, ba tôi không phải là người khiến người khác lo lắng; nhưng ông ấy đột ngột rời đi khiến tôi cảm thấy có chút buồn.”

Vu Thanh Hàn: “Thì ra là vì vậy mà cô bắt đầu ăn kem để giải sầu. Cô không cần quá lo lắng, cứ yên tâm đi; cô nghĩ xem, ba cô đang làm những việc mà ông ấy cảm thấy yêu thích. Đời người ngắn ngủi, nên nhất định phải làm một số chuyện mà mình thích. Chú ấy biết mình thích cái gì và muốn cái gì, hơn nữa có thể làm được những việc đó là một chuyện tốt. Cô nên cảm thấy vui cho chú ấy.”

Chân Minh Châu: “Cũng đúng.”

Vu Thanh Hàn: “Vậy không biết Chân tiểu thư có nguyện ý chở tôi đi một đoạn được không?”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Đi thôi, lên xe.”

Vu Thanh Hàn: “Đa tạ nữ hiệp trượng nghĩa đã ra tay giúp đỡ.”

Hai người cùng nhau lên xe của Chân Minh Châu, chiếc Minibus của cô đặc biệt nổi bật giữa những chiếc xe khác.

Vu Thanh Hàn: “Cô có nhiều tiền sao lại không đổi xe?”

Chân Minh Châu trợn to mắt, nói: “Ba tôi cũng vừa nói như vậy.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Được rồi, tôi biết cô không có ý định đổi xe.”

Chân Minh Châu gật đầu, cô thật sự không có ý định này và cũng không cần như vậy.

Vu Thanh Hàn nghiêng mắt nhìn Chân Minh Châu, nói: “Cô đúng là vô dục vô cầu.”

Chân Minh Châu nhẹ nhàng nói: “Ai nói vậy, tôi rất thích ăn ăn uống uống, còn thích quần áo đẹp nữa.”

Vu Thanh Hàn: “Ý tôi là cô không để ý đến nhà ở, cũng không chú ý đến những nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, không chú ý đến hàng hiệu xa xỉ hay thậm chí là không hề quan tâm đến trang sức châu báu. Những thứ này cô đều không cần, còn không tính là vô dục vô cầu sao? Những thứ cô nói như ăn ngon mặc đẹp đều rất bình thường, không phải dục vọng lớn lao gì cả. Vì thế tôi mới nói cô là người vô dục vô cầu.”

Chân Minh Châu nghiêm túc nói: “Có thể là bởi vì tôi là người không dính khói lửa nhân gian.”

Vu Thanh Hàn bật cười.

“Vậy gần đây công việc của cô gái không dính khói lửa nhân gian như thế nào rồi?”

Chân Minh Châu: “Cốc gia khá tốt, ôm mấy quyển truyện tranh không ra khỏi cửa, yêu thích không buông tay. Ba tôi ngẫu nhiên đến đưa cơm đều cảm thấy mê mang, không hiểu vì sao lại có một người đàn ông yêu thích truyện tranh đến vậy.”

Vu Thanh Hàn: “Ba cô không nghĩ nhiều chứ?”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Từ lúc nhà tôi mở homestay đã gặp được không ít người kỳ quái đến thuê trọ. Hơn nữa hiện tại internet được phủ sống rộng rãi nên có thể xem được rất nhiều chuyện kỳ lạ, vì thế căn bản ba tôi không để chuyện này trong lòng. Đừng nói là ba tôi, đến bà Vương trong thôn năm nay đã 80 tuổi, nhưng nếu nói với bà ấy về những người yêu thích Hán phục thì bà ấy vẫn có thể hiểu đôi chút. Hiện tại, có một số chuyện mọi người đã không còn thấy lạ nữa, nên anh không cần lo lắng có người sẽ cảm thấy Cốc gia kỳ quái. Nói không chừng bọn họ còn cảm thấy anh kỳ quái hơn so với mấy người Cốc gia đó.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Tôi?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Nhưng anh cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấu, bởi vì mọi người ở trong thôn đều nghĩ anh đang theo đuổi tôi.”

Chân Minh Châu: Sau mấy người bạn và giáo sư ở đại học thì ba cô và mấy người trong thôn đều có ý nghĩ này.

Bản thân là đương sự, Chân Minh Châu chỉ biết phiền muộn nhìn trời, cũng chỉ có thể ăn thêm một cái đùi gà mới giúp khôi phục tâm trạng.

Vu Thanh Hàn cười lợi hại, nói: “Không có việc gì, bọn họ nghĩ như thế nào không quan trọng, chỉ là việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.”

Chân Minh Châu liếc hắn: “Anh biết vậy thì tốt.”

Vu Thanh Hàn: “Nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cô nhất định không được khách khí, vô duyên vô cớ ảnh hưởng đến cô nên phải làm chút gì đó xem như là bù đắp.”

Chân Minh Châu: “Như vậy cũng được.”

Cô vừa vươn tay vừa nói: “Bao lì xì anh nói sẽ đưa cho tôi đâu?”

Khoé miệng Vu Thanh Hàn run rẩy: “Sao vừa lên xe cô liền đồ đồ vậy.”

Chân Minh Châu trông rất vô tội, híp mắt nhìn anh: “Chính anh nói là sẽ phát lì xì cho tôi, chẳng lẽ bây giờ lại muốn đổi ý sao? Rốt cuộc trong bao lì xì của anh có bao nhiêu tiền?”

Vu Thanh Hàn cười, nói: “Không phải tiền.”

Vẻ mặt Chân Minh Châu như hiểu rõ, nói: “Tôi biết ngay mà.”

Vu Thanh Hàn dở khóc dở cười: “Cô biết cái gì? Thật sự tôi đã chuẩn bị một thứ rất phù hợp với cô, nhưng hiện giờ nó đang được đặt trong vali, đến nơi tôi sẽ lấy cho cô.”

Chân Minh Châu a một tiếng thật dài, nói: “À, anh ở đâu để tôi chở anh đến đó.”

Vu Thanh Hàn: “Trực tiếp đến nhà cô đi.”

Chân Minh Châu: “Cái gì?”

Vu Thanh Hàn: “Trực tiếp đến nhà cô, cô không biết là tôi phải chờ ba cô đi mới có thể đến đó sao?”

Mặt Chân Minh Châu đầy hắc tuyến.

Cô nói: “Những lời anh vừa nói còn có một ý nghĩa khác đó.”

Vu Thanh Hàn cười: “Vậy sao, vẫn ổn mà?”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Một chút cũng không ổn.”

Vu Thanh Hàn: “Tuy rằng lời tôi vừa nói dường như có một ý nghĩa khác nhưng chỉ cần cô hiểu rõ thì không phải được rồi sao? Chúng ta vẫn có thể hiểu ý nhau, đúng không? Ba cô không đi, thì tôi không có cách nào để đưa Bạch Viễn trở về. Bạch Viễn quá khôn khéo, ở bệnh viện thời gian dài tôi sợ hắn sẽ phát hiện ra nhiều manh mối nên có chút sốt ruột.”

Còn nếu ở homestay Xuân Sơn thì những thứ ông ấy có thể quan sát cũng có giới hạn.

Hơn nữa nhìn bề ngoài Chân Minh Châu có vẻ tuỳ tiện nhưng sẽ không nói ra những điều không nên nói, hơn nữa tính tình của cô ấy còn làm người khác cảm nhận được sự chân thành. Là tuýp người rất thích hợp làm công tác ngoại giao.

Tuy rằng lúc ở bệnh viện bọn họ đã nghiêm khắc dặn dò bất luận ai cũng không được nói chuyện với Bạch Viễn; nhưng dù vậy họ vẫn cảm thấy lo lắng, sợ một ai đó bị Bạch Viễn lừa nên canh phòng rất nghiêm ngặt. Hiện giờ lão Chân đi rồi, bọn họ đã có thể đưa người trở về đây.

Độc tố trong cơ thể Bạch Viễn gần như đã được thanh lọc hết, vấn đề tiếp theo không phải dựa vào việc điều trị một lần là khỏi mà phải tĩnh dưỡng lâu dài.

“Hôm nay tôi đến đây trước, ngày mai liền có thể đón Bạch Viễn về đây.”

Chân Minh Châu: “Ông ấy ở bên kia như thế nào?”

Vu Thanh Hàn: “Cũng khá tốt. Nhưng tôi cảm thấy ông ấy cũng có chút sốt ruột, vì ở bên kia ông ấy không thể liên lạc được với Cửu hoàng tử.”

Tạm dừng một chút, anh lại nói: “À, năm trước không phải cô đã đổi được từ chỗ Cửu hoàng tử một lô dược liệu quý hiếm sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Không phải tôi đã giao hết cho anh mang rồi à?”

Vu Thanh Hàn: “Viện nghiên cứu đã sử dụng gần hết, tôi cũng đã chuyển tiền mua dược liệu vào tài khoản của cô rồi.”

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Nhưng tôi đã nói đây là tôi muốn tặng cho mọi người mà.”

Xem ra người này thật đúng là không yêu tiền, chỉ cần đủ xài là được.

Vu Thanh Hàn nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, mỉm cười nói: “Tôi hiểu ý của cô, nhưng sau khi tổ chức một cuộc họp thì vẫn quyết định không thể hoàn toàn lấy không của cô. Một cô gái như cô đảm nhận công việc này đã rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể giúp đỡ cô từ bên ngoài, rất nhiều chuyện cô chỉ có thể tự mình giải quyết và tự mình đối mặt với những nguy hiểm. Vì thế những thứ cô được nhận là rất xứng đáng, chúng tôi hy vọng cô có một cuộc sống tốt hơn. Đương nhiên xét thấy cô muốn quyên tặng nên lần này chúng tôi đưa ra một cái giá rất thấp. Đây xem như là cô phải chịu thiệt thòi.”

Chân Minh Châu xua tay, nói: “Cũng không thiệt thòi gì cả, anh đã nói tôi là một cô gái không màng danh lợi, nên đương nhiên tôi phải giữ vững nhân cách của mình.”

Biết Chân Minh Châu đang nói đùa, lại nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, khóe miệng Dư Thanh Hàn cũng nhếch lên.

Anh nói: “Không nghĩ đến trong thẻ cô có tiền chuyển vào vậy mà bản thân cô lại không biết, nhìn bề ngoài thì rất khôn khéo nhưng sao lại ngốc đến vậy chứ.”

Chân Minh Châu trợn trắng mắt: “Không có việc gì thì ai lại đi kiểm tra số dư trong thẻ của mình chứ, cũng không phải rãnh rỗi không có việc gì làm, anh cũng biết là tôi có rất nhiều việc phải làm.”

Vu Thanh Hàn ừ một tiếng, nhưng lại cười lớn hơn.

Chân Minh Châu: “Trời mới biết anh đang cười cái gì.”

Vu Thanh Hàn: “Được được, tôi không cười nữa. Tấm bình phong kia thêu như thế nào rồi?”

Chân Minh Châu: “Mới chỉ là những phác họa ban đầu, nhưng thứ này cần phải tỉ mỉ mới có thể cho ra một tác phẩm tinh tế, muốn chất lượng tốt thì không thể giới hạn thời gian. Tôi đã hỏi qua chị Vương, phải mất ba bốn tháng mới có thể hoàn thành. Đây là với điều kiện ban ngày chị Vương hoàn toàn không nghỉ ngơi. Trách không được tôi nghe nói rất nhiều người thợ thêu chỉ cần hơi lớn tuổi một chút thì thị lực liền kém đi, thì ra đúng là mọi người không nói bậy nói bạ. Thêu thùa thật sự rất mỏi mắt. Tôi thấy thỉnh thoảng chị Vương rất mệt mỏi, hai mắt đỏ lên tràn đầy tơ máu. Hiện tại tôi đã nói với chị ấy là buổi tối không được thêu thùa, nếu không thì đôi mắt sẽ hỏng mất.”

Vu Thanh Hàn: “Những thợ thêu đến từ phương nam rất am hiểu kỹ thuật thêu hai mặt, nghe nói nếu muốn thêu một bức đồ thêu lớn cũng phải mất một đến hai năm. Tốc độ của cô ấy như vậy không hề chậm.”

Tính kỹ thì nếu thêm ba bốn tháng nữa sẽ thêu xong một, cả bức đồ thêu lớn cũng chỉ mất khoảng nửa năm, thật sự không chậm.

Chỉ là… Vu Thanh Hàn cảm khái: “Mấy đứa bé nhà đó thật dễ bảo, cả ngày luôn ở trong phòng mà không hề khóc nháo gì cả.”

Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, nói: “Có thể là trên đường đến đây quá gian nan?”

Đồng thời cô cũng nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu, nói: “Tiểu Thạch Đầu cũng giống vậy, anh xem thằng bé hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Đó còn không phải bởi vì cuộc sống trước đó quá gian khổ, nên mới biết những ngày tháng tốt đẹp không dễ gì có được. Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy trên đời này không có đứa trẻ nào không ngoan. Nhưng những đứa nhỏ tính tình tuỳ hứng đều là vì có người lớn thương yêu chiều chuộng. Nếu không có ai thương yêu, đã từng trải qua cuộc sống gian khổ thì vô cùng hiểu chuyện.”

Lời này không sai, Vu Thanh Hàn gật đầu đồng ý.

Hai người mãi nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã đi vào thôn. Thím Bàng ra ngoài mua trái cây đúng lúc nhìn thấy xe của Chân Minh Châu liền vẫy tay chào hỏi từ xa.

Chân Minh Châu cho xe dừng lại, nói: “Thím Bàng, để con chở thím đi một đoạn nhé?”

Thím Bàng lắc đầu nói: “Không cần đâu, thím muốn đi bộ, xem như là rèn luyện sức khỏe, cháu…”

Ánh mắt thím ấy dừng lại trên người Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn.

Ba Minh Châu vừa đi thì con bé liền đón giáo sư Vu đến đây.

Như vậy… Chân Minh Châu: “Cháu chở ba cháu đến sân bay tình cờ gặp được giáo sư Vu.”

Thím Bàng nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, vẻ mặt như muốn nói ‘Thím biết hai người nhất định có gì đó’ đi kèm với biểu cảm ‘Vậy mà Minh Châu không chịu thừa nhận.’ Nhất thời Chân Minh Châu không biết giải thích như thế nào.

Tầm mắt của thím Bàng lại nhìn Vu Thanh Hàn, nói: “Cậu thanh niên này, hình như công việc của cậu không bận rộn lắm thì phải nên mới có thể thường xuyên đến đây.

Nhưng cậu cũng rất biết chọn ngày đó, lão Chân mới vừa đi thì cậu liền đến.”

Vu Thanh Hàn: “…”

Nhưng rất nhanh Vu Thanh Hàn đã đáp lời: “Cũng không phải tình cờ? Cháu cố ý lựa chọn thời điểm chú Chân không có ở đây mới đến đấy ạ.”

Thím Bàng trợn to mắt.

Chân Minh Châu bắt đầu cảm thấy ngứa tay, rất muốn đánh người.

Vu Thanh Hàn tươi cười: “Chú Chân rất dữ.”

Cuối cùng ngón tay của Chân Minh Châu cũng dừng trên cánh tay, nhéo một cái thật mạnh: “Anh nói ai hung dữ?”

Vu Thanh Hàn thật sự không nghĩ đến Chân Minh Châu sẽ động thủ.

Anh “ngao” lên một tiếng, nói: “Sao cô lại nhéo tôi?”

Chân Minh Châu hơi híp mắt, giọng điệu rất không vui: “Ai bảo anh dám nói ba tôi như vậy? Anh đúng là giỏi thật đấy.”

Vu Thanh Hàn ủy khuất, xoa cánh tay nói: “Không phải là tôi sợ ba cô hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta sao? Lại nói thoạt nhìn ba cô rất hung dữ, nên tôi không muốn chọc giận ông ấy rồi tự mình chuốc thêm rắc rối, tôi còn oan hơn Đậu Nga mà.”

Vu Thanh Hàn như vậy cũng không thể làm Chân Minh Châu nở nụ cười, cô còn hừ thêm một tiếng.

Vu Thanh Hàn dường như muốn tìm đồng minh: “Thím Bàng, thím thấy cháu nói có đúng không?”

Thím Bàng cười nói: “Vậy là cháu không hiểu rồi, bề ngoài lão Chân nhìn có chút hung dữ nhưng con người lại rất tốt, lần sau cháu không cần trốn tránh ông ấy như vậy.

Hơn nữa người trẻ tuổi các cháu như vậy là không được, muốn cưới con gái nhà người ta sao có thể sợ cha vợ được?”

Vu Thanh Hàn: “Cháu không…”

Thím Bàng ngắt lời anh: “Được được, thím biết cháu da mặt mỏng, nếu cháu đã nói không phải thì không phải. Thím cũng đã trải qua thời tuổi trẻ nên có thể hiểu được.

Còn không phải là chưa thành công sao, cháu phải cố gắng lên. Minh Châu của chúng ta đẹp như vậy, lại là người có năng lực, người thích con bé có thể xếp hàng dài đến nước Pháp đó.”

Chân Minh Châu: “…Khoa trương đến vậy.”

Thím Bàng: “Người theo đuổi mấy cô nữ mình tinh còn có thể xếp hàng dài đến nước Pháp, tại sao cháu lại không được? Cháu còn xinh đẹp hơn mấy cô minh tinh đó.”

Chân Minh Châu yên lặng dùng hai tay che mặt, cảm thấy thẹn thùng, nói đúng hơn là rất thẹn thùng.

Đôi khi được khen như vậy chỉ cảm thấy nổi da gà.

Tuy rằng cô biết người trong thôn đều có lòng tốt, nhưng Chân Minh Châu vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“Cháu xem cháu e lệ gì chứ, đúng là vẫn còn con nít mà. Thời điểm thím còn trẻ, mọi người đều nói thím nhìn giống Võ Tắc Thiên, cháu nghĩ thím sẽ cảm thấy thẹn thùng sao? Một chút cũng không.”

Vu Thanh Hàn: “…”

Chân Minh Châu: “…”

Chân Minh Châu nuốt nước miếng: “Thím Bàng à, ở homestay vẫn còn khách trọ nên… bọn cháu đi trước nhé.”

Thím Bàng: “Các cháu đi đi.”

Thím ấy vẫn không quên nắm chặt nắm tay, cổ vũ Vu Thanh Hàn: “Cố lên cố lên, thím Bàng cổ vũ cho cháu, phải cố gắng theo đuổi Minh Châu nha, con bé là hoa khôi của thôn chúng ta đấy.”

Chân Minh Châu: “…”

Xe chạy dọc theo đường núi, trong xe vô cùng an tĩnh, mắt thấy xe ngừng lại, cuối cùng Vu Thanh Hàn cũng không nhịn được cười to.

Anh vô cùng vui vẻ nói: “Thôn hoa tiểu thư, đã đến rồi, mời cô xuống xe.”

Chân Minh Châu trừng mắt nhìn anh.

Vu Thanh Hàn nhịn không được cười to hơn, Chân Minh Châu bị tiếng cười của anh chọc giận, trực tiếp đánh người.

“Anh thật là phiền quá đi.”

Vu Thanh Hàn: “Ấy ấy, cô chú ý một chút, đừng nên hở tý là đánh tôi, nếu để người khác thấy thì những lời đồn đãi tiếp theo đó là đánh là thương mắng là yêu.”

Chân Minh Châu: “Anh thật phiền.”

Vu Thanh Hàn kéo theo vali cùng Chân Minh Châu đi vào, lại tiếp tục nói: “Đừng nóng giận nữa, đợi một thời gian nữa khi trường học khai giảng tôi sẽ ít đến đây hơn, lúc đó lời đồn cũng sẽ dần tiêu tan.”

Chân Minh Châu cười ha hả một tiếng.

Cô hiểu rất rõ chuyện này, nên nói: “Đúng vậy, tin đồn sẽ dần tiêu tan. Nhưng chỉ cần xảy ra vấn đề thì anh liền đến đây, sau đó lời đồn sẽ lại tiếp diễn. Quanh đi quẩn lại thì thanh danh của tôi cũng sẽ không tẩy trắng được.”

Vu Thanh Hàn: “Cũng không bị bôi đen thì cần gì phải tẩy trắng? Chỉ là có thêm một người thật thật giả giả theo đuổi cô mà thôi. Chỉ cần cô biết không phải là được rồi?

Lại nói chẳng lẽ tôi nhìn rất kém cỏi sao? Có một người như tôi theo đuổi cô cũng đâu phải chuyện gì mất mặt đâu.”

Anh mỉm cười: “Hơn nữa, Chân nữ hiệp của chúng ta là người không màng danh lợi, chắc sẽ không để ý đến những lời đồn đó đúng không? Cô là người lớn nên cũng đừng so đo nữa.”

Chân Minh Châu liếc hắn: “Anh đừng có nói mấy lời này với tôi.”

Hai người vừa đi vào sân vừa cãi nhau chí choé.

Vu Thanh Hàn: “Cô đừng mất hứng, tôi thật sự là một người bạn bè - đồng nghiệp rất tốt. Lần này về thủ đô làm báo cáo công tác, tôi còn có quà cho cô này.”

Chân Minh Châu dừng bước: “Là cái gì?”

Vu Thanh Hàn: “Đi, đi vào nhà rồi đưa cho cô.”

Hai người cùng nhau vào nhà, Vu Thanh Hàn mở vali: “Gần đây không phải đang lưu hành một kiểu túi xách của hãng xe ngựa* sao? Tôi mua tặng cô một cái.”

*Là logo của Hermes.

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Túi xách ?”

Vu Thanh Hàn: “Đúng vậy. Tôi đủ tiêu chuẩn để trở thành một người bạn tốt đúng không? Xem thử xem có đẹp hay không?”

Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn lấy ra một chiếc hộp đựng túi màu cam có logo hình xe ngựa. Tuy rằng cô không để ý đến những nhãn hiệu thời trang xa xỉ nhưng vẫn biết đôi chút, giá cả không hề rẻ chút nào.

Chưa ăn qua thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy nha.

Cô kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, hơn nửa ngày không nói gì.

Vu Thanh Hàn: “Sao không mở ra đi? Nhìn xem có thích hay không? Như thế nào? Cảm động rồi đúng không?”

Chân Minh Châu: “Tôi không dám mở ra.”

Cô nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được hỏi thẳng: “Vu Thanh Hàn, có phải anh thật sự thích tôi không?”

Vu Thanh Hàn: “…”

Anh hơi híp mắt, nói: “Để tôi sờ mặt cô thử xem da mặt cô dày đến cỡ nào.”

Chân Minh Châu mắt tròn mắt dẹt: “Anh không thích tôi mà tặng tôi một chiếc túi đắt tiền như vậy sao?”

Chân Minh Châu mở ra, là một chiếc túi vuông màu trắng kem. Cô không nói lời nào, lập tức lên trang web chính thức để xem giá cả, sau đó đưa màn hình điện thoại di động ra trước mặt Vu Thanh Hàn, nói: "Này, nhìn này, là bảy vạn đó!”

Cô hoàn toàn không thể tin tưởng, lên tiếng chất vấn: “Anh tặng tôi một chiếc túi đắt như vậy mà nói không có ý gì với tôi.”

Vu Thanh Hàn: “Có vấn đề gì sao?”

Chân Minh Châu phát điên: “Có vấn đề gì sao? Là vấn đề lớn đó! Tự nhiên lại tặng tôi thứ đắt tiền như vậy!”

Vu Thanh Hàn: “Vậy không phải cô cũng đưa tôi đồ vật quý giá sao Chân Minh Châu: “Hả?”

Cô sửng sốt, ngây người nhìn Vu Thanh Hàn, sau đó hỏi: "Tôi đưa anh cái gì?”

Tại sao cô lại không nhớ được mình đã đưa thứ gì đó cho Vu Thanh Hàn?

Hơn nữa còn rất quý giá.

Nếu có thì không thể nào quên được.

Chẳng lẽ cô thật sự quên mất Không có khả năng!

Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn với ánh mắt đồng tình, nói: “Tuổi còn trẻ mà trí nhớ lại kém như vậy, tôi gửi cho anh đồ vật quý giá lúc nào?”

Vu Thanh Hàn: “Hải sản và rau xanh.”

Chân Minh Châu: Không đúng, sao lại nhắc đến mấy thứ này chứ?

Chân Minh Châu: “Anh nói cái gì? Hải sản và rau xanh cũng không phải rất quý giá? Hải sản là dùng lương thực đổi về, giá lương thực không đắt chút nào. Còn rau xanh thì không phải chính anh bắt tên đầu trọc trồng sao, sau đó thì chúng nó tự mình sinh trưởng và phát triển. Sao lại nói là tôi gửi cho anh? Dù đúng thật là tôi gửi cho anh thì những thứ này cũng không phải đồ vật quý giá gì.”

Vu Thanh Hàn lại không nghĩ như vậy, anh cười nói: “Không cần quan tâm thứ này có đáng tiền hay không. Hải sản và rau xanh cô gửi là hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm; nên sau một thời gian sử dụng những loại thực phẩm này thì tôi cảm thấy thoải mái trong người, đây mới chính là giá trị cao.”

Chân Minh Châu vò đầu bứt tai, mái tóc suôn mềm trở nên rối bù như ổ gà.

Cô nói: “Nhưng…”

Vu Thanh Hàn: “Cơ thể nhận biết rất rõ ăn cái gì là tốt, sức khỏe con người là vô giá. Cô đã đưa tôi những thứ vô giá, tôi đưa lại cô đồ vật có giá trị cao chẳng lẽ rất khó lý giải sao? Đương nhiên nếu cô không thích thì sau này tôi sẽ không tặng nữa. Nhưng lần này cô nhất định phải nhận, cũng không thể để một người đàn ông như tôi xách túi này đi dạy khiến mọi người trong trường bấn loạn. Không nhận không được nha.”

Chân Minh Châu: “Nhưng…”

Vu Thanh Hàn: “Đừng nhưng nhị gì nữa, mấy bà cô bà lão cũng không giống như cô.”

Chân Minh Châu: “…”

Vu Thanh Hàn nói: “Hơn nữa cũng không đắt lắm.”

Chân Minh Châu: “…”

Bảy vạn! Sao có thể không đắt chứ!

Tuy rằng sổ tiết kiệm ở ngân hàng của cô gần chín con số, nhưng Chân Minh Châu vẫn cảm thấy rất đắt nha.

Dù sao cô cũng chỉ mới có tiền nên thói quen sinh hoạt vẫn chưa thay đổi được.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng Chân Minh Châu chỉ thốt lên một câu: “Tiền lương của anh rất cao sao.”

Vu Thanh Hàn: “Thật ra tôi cũng không có chỗ để tiêu tiền.”

Chân Minh Châu phồng má suy nghĩ, tâm tư giao động giữa muốn và không muốn. Thật ra trong lòng cô nghĩ không nên nhận nó, dù sao cũng thật sự quá đắt, hơn nữa quan hệ của cô và Vu Thanh Hàn cũng chưa đến mức có thể nhận những món quà giá trị như vậy.

Nhưng nhìn thái độ của Vu Thanh Hàn… Cô do dự một chút rồi hạ quyết tâm: “Vậy thì cảm ơn anh.”

Vu Thanh Hàn cười, nắm nhẹ lấy bả vai của cô rồi nói: “Như vậy mới đúng, cô đừng khách khí với tôi như vậy, không cần thiết.”

Chân Minh Châu tò mò hỏi: “Rau dưa và hải sản ở cổ đại thật sự tốt như vậy sao?”

Vu Thanh Hàn: “Các thành phần dinh dưỡng đều cao. Đây là những chỉ số mà chúng tôi có thể kiểm tra được. Tôi tin nó không chỉ có một ưu điểm này. Dù sao thì không phải cái gì cũng có thể phát hiện dựa vào những thiết bị kiểm tra đo lường. Không thể nói ở cổ đại hoàn toàn không bị ô nhiễm nhưng chắc chắn là khác biệt rất nhiều với hiện đại, nên nhất định là rất tốt với cơ thể. Thật ra tôi đã báo cáo vấn đề này lên cấp trên, sẽ có nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này tiến hành nghiên cứu. Chẳng qua hiện tại số lượng rau dưa và hải sản chúng ta thu vào vẫn còn hạn chế nên chỉ có thể tạm thời duy trì hiện trạng.”

Chân Minh Châu: “Để xem tình huống về sau như thế nào. Hiện tại việc canh tác ở Túc triều vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sau trận hạn hán, hạt giống cũng không thể mua được nên chúng ta chỉ có thể chờ xem bên đó khôi phục lại thì có thể mua nhiều thêm hay không.”

Vu Thanh Hàn: “Ừ.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng sấm gầm vang.

Vu Thanh Hàn: “Tôi đi đây, trời có thể muốn mưa hoặc có tuyết rơi.”

Anh không chút do dự, lập tức lấy điện thoại ra: “Tiểu Vương, cậu ở bên kia giúp Bạch Viễn chuẩn bị một chút, hôm nay liền sắp xếp cho ông ấy xuất viện, không cần đợi đến ngày mai… Ừ, được.”

Vu Thanh Hàn sắp xếp và giải thích mọi việc rõ ràng.

Chân Minh Châu: “Anh gấp đến vậy sao?”

Vu Thanh Hàn: “Chất độc trong cơ thể ông ấy đã được giải trừ, nên tôi định đưa ông ấy về đây sớm một chút. Hiện tại trời sắp mưa không phải là một cơ hội tốt sao?”

Chân Minh Châu: “Đúng là vậy.”

Cô quan sát thời tiết, nói: “Không biết có đến kịp hay không.”

Vu Thanh Hàn: “Đường đi từ bệnh viện đến đây cũng không tính là xa, hắn là đến kịp, tôi thấy trời cũng sẽ không mưa ngay đâu.”

Chân Minh Châu: “Tôi đến kho hàng kiểm kê một chút, nếu Bạch Viễn rời đi nhất định sẽ muốn mang theo rất nhiều thứ.”

Trời đã lâu không đổ mưa, bọn họ cũng chưa từng đến cổ đại nên không hiểu được tình huống bên kia là như thế nào.

Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu đều bắt đầu bận rộn. Hàng ngày Lan ca nhi đều ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, nói: “Chị xinh đẹp đang rất vội vàng.”

Ngay sau đó lại nói: “Chú Vu đến đây.”

Vương thị nói: “Cũng không biết quan hệ giữa người đó và bà chủ là gì, ta thấy bọn họ rất hòa thuận cũng rất xứng đôi.”

So với Vương thị, Cốc Chi Tề nhìn rõ sự việc hơn, hắn nói: “Ta cảm thấy vị công tử đã từng ở phòng cách vách chúng ta thích bà chủ.”

Vương thị: “Nhưng không phải vị công tử kia đã đi rồi sao?”

Người mà bọn họ đang nhắc đến chính là Túc Ninh.

Cốc Chi Tề nói: “Đi rồi cũng có thể quay về, hơn nữa ánh mắt của vị công tử đó không lừa được người khác. Còn ánh mắt Vu thần y thoạt nhìn rất tĩnh lặng.”

Vương thị cười nói: “Ánh mắt của bà chủ cũng rất bình lặng. Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên khi một cô gái tốt như bà chủ lại được nhiều người yêu mến.”

Lan ca nhi lập tức: “Con cũng thích, con cũng thích chị chủ.”

Vương thị cười nói: “Con chỉ là con nít thì biết cái gì.”

Sau đó, Vương thị lại tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Ta cho rằng nam tử mà chàng nhắc đến không thích hợp với bà chủ. Cô ấy hoàn toàn không phải phàm nhân. Dù cô ấy thật sự muốn ở bên cạnh ai, thì nhất định nên chọn một người như Vu thần y. Bọn họ giống nhau, đều không phải phàm nhân. Còn vị công tử kia lại giống với chúng ta, là người phàm lạc vào xứ sở thần tiên. Trong những câu chuyện xưa thì người phàm và thần tiên không thể nào sống đến bạc đầu giai lão.”

Lời này không hề sai, Cốc Chi Tề cũng gật đầu.

“Được rồi, chúng ta cũng không nên thảo luận về chuyện của bà chủ.”

Vương thị gật đầu, nghiêm túc làm việc, còn Cốc Chi Tề cũng cất sách vào rồi nhìn về phía cửa sổ, nói: “Thời tiết lại sắp thay đổi.”

Cốc gia không biết manh mối nhưng nhóm người Trương Lực ở bên ngoài có thể cảm nhận rõ ràng chỉ khi trời mưa hay có tuyết rơi thì bọn họ mới nhìn thấy được nơi này, còn mấy người Cốc Chi Tề ở trong nhà nên vẫn còn mơ hồ về mối liên kết giữa thời tiết và sự xuất hiện của homestay.

Đến nay bọn họ vẫn không hiểu được thời tiết là yếu tố quyết định.

Nhưng khi thời tiết có sự thay đổi, bọn họ đều đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trước kia khi còn ở nhà, mỗi khi trời mưa hay có tuyết rơi mọi người đều rất bận rộn, nhưng hiện tại thì có thể bình tĩnh thưởng thức cảnh tuyết rơi.

Cốc Chi Tề: “Ấy?”

“Sao vậy?”

“Hình như có người lạ đến… Không phải người lạ mà có người đưa Bạch Viễn tiên sinh về đây.”

Cốc Chi Tề là người đọc sách, nên hiểu biết Bạch Viễn hơn những người khác, hơn nữa cũng rất sùng kính ông.

Hắn cao hứng nói: “Nếu Bạch Viễn tiên sinh trở về thì có thể bệnh của ông ấy đã được chữa khỏi. Nếu vậy thì đúng là quá tốt.”

Vương thị: “Chuyện này có gì kỳ quái. Vốn dĩ nơi này không phải nơi tầm thường, đương nhiên có thể trị khỏi bệnh cho Bạch Viễn tiên sinh.”

“Đúng đúng đúng.”

Điều này không sai chút nào.

Bản thân Bạch Viễn cũng không nghĩ đến bệnh của ông có thể được trị khỏi. Tuy người mặc áo blouse trắng ở bên kia vẫn luôn nói ông cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài, một số vấn đề khác của cơ thể không thể được cải thiện trong một sớm một chiều.

Nhưng Bạch Viễn rõ ràng cảm giác được cơ thể có những chuyển biến.

Trước kia ông bị trúng độc mạn tính nên cơ thể từ từ suy bại, dường như có thể cảm nhận được cơ thể ngày một yếu dần, thậm chí thỉnh thoảng còn ho ra máu. Nhưng hiện tại ông không còn cảm thấy như vậy, những tình huống xấu dường như đã biến mất. Sau thời gian điều trị và tịnh dưỡng, tình trạng sức khỏe của ông đã tốt hơn rất nhiều.

Cả đoạn đường ông đều bị bịt mắt, hơn nữa còn nửa tỉnh nửa mê. Thật ra ông biết đây là thủ đoạn của bọn họ, nhưng ông không quá để ý, cũng không nghĩ sẽ nhìn trộm.

Đôi khi cố gắng nhìn trộm sẽ khiến người khác khó chịu, điểm này ông rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không vì lòng hiếu kỳ mà khiến người khác kiêng kị. Dù sao thì ông và Cửu hoàng tử còn muốn dựa vào bọn họ.

Khi đến quán trọ Xuân Sơn ông đã thức giấc, sau khi tháo bịt mắt xuống Bạch Viễn có chút không quen, ông chớp hai mắt rồi nói: “Vẫn là khung cảnh quen thuộc làm người khác cảm thấy an tâm.”

Chân Minh Châu cười nói: “Vậy nhìn thấy tôi rồi có phải càng cảm thấy an lòng hơn không? Không chỉ là nơi quen thuộc mà còn có người mà ông quen biết.”

Bạch Viễn mỉm cười: “Đúng vậy.”

Ông chắp tay: “Bà chủ, đã lâu không gặp.”

Chương kế tiếp