Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 49
Buổi sáng, ánh mắt mặt trời chiếu rực rỡ, mới sáng sớm Cốc Chi Tề đã xuống lầu.

Mấy ngày trước là lập xuân, thời tiết ngày một ấm dần lên. Cốc Chi Tề vốn sống ở phương bắc, nên đến tháng năm mới thỉnh thoảng cảm nhận được cái lạnh, lúc đó phải mặc thêm một bộ quần áo bên trong. Nhưng ở đây thời tiết chỉ ấm áp trong một khoảng thời gian ngắn, mới giữa tháng ba đã cảm nhận được cái lạnh vào tháng năm ở phương bắc.

Tuy nhiên, sớm muộn gì thì giữa ngày và đêm cũng sẽ có sự chênh lệch nhiệt độ khá lớn.

Cốc Chi Tề hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó đeo găng tay rồi bắt đầu cầm chổi quét sân.

Bọn họ ở đây khá lâu nên cũng dần thích nghi với mọi thứ, đặc biệt là quen với sự tiện nghi của nơi này, đồng thời cảm thấy cuộc sống ở đây có chút quái dị nhưng lại rất thoải mái.

Nơi này vừa tiện nghi lại vừa thoải mái, Cốc Chi Tề cảm thấy đến hoàng đế cũng chưa chắc đã được hưởng thụ như vậy, quả thực rất hoàn mỹ.

À không, nếu nhất định phải tìm ra một khuyết điểm thì đó chính là không thể ra khỏi cổng. Nhưng điều này chẳng là gì cả, dù không thể ra khỏi cổng lớn nhưng hàng ngày vẫn có thể xuống lầu hoạt động gân cốt. Khách đến đây thuê trọ không nhiều, hơn nữa hắn đều đã gặp qua những khách trọ ở đây.

Hơn nữa, nếu có khách trọ thì hầu hết thời gian đều không ra khỏi phòng, nên hắn cũng không quá câu nệ.

Hiện tại hắn sinh hoạt rất có quy luật, hàng ngày vào mỗi buổi sáng sẽ xuống lầu quét sân, tiếp đến là quét dọn cầu thang và hành lang. Đến khi hắn dọn dẹp xong xuôi thì bà chủ cũng thức dậy, phần lớn mỗi ngày bà chủ đều chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ. Vợ hắn cũng vào bếp hỗ trợ bà chủ.

Bữa sáng không quá phức tạp, cơ bản có một quả trứng, một túi sữa bò và một miếng bánh mì.

Bánh mì muốn ăn bao nhiêu tuỳ thích, nếu ăn không đủ thì có thể ăn thêm.

Đương nhiên thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ nấu cháo, nhưng chủ yếu là ăn bánh mì với sữa.

Trước kia bọn họ không có cơ hội được uống sữa bò. Cuối phố có một vài nhà nuôi dê có bán sữa dê, nhưng đều đã bị những gia đình giàu có thu mua hết. Tuy rằng lúc ấy hắn là huyện thừa, nhưng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng mua uống một vài lần, không đủ khả năng để uống mỗi ngày.

Sữa dê có thể chế biến theo nhiều cách khác nhau, có thể khử tanh hoặc dùng làm điểm tâm nhưng giá cả đều không thấp.

Sữa bò cũng rất đắt.

Trâu bò đều chịu sự quản chế, hầu hết mọi người nuôi bò đều để cày cấy, không phải vì để uống sữa bò.

Bởi vậy, mỗi ngày ở đây bọn họ đều uống sữa bò rất cẩn thận.

Sữa bò quả nhiên rất tốt, dù nhìn bằng mắt thường cũng thấy được làn da của cả nhà bọn họ mặc kệ là nam hay nữ đều trắng lên không ít, đặc biệt là hai bé gái. Đôi khi Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng đến phụ giúp Chân Minh Châu nấu cơm.

Sau khi ăn bữa sáng, Cốc Chi Tề liền dạy ba đứa nhỏ học bài. Trước kia ba đứa bé tiến bộ không đều nhau nhưng hiện tại đã khá hơn nên có thể cùng nhau học tập. Buổi trưa thì bọn nhỏ ngủ một giấc, còn Cốc Chi Tề thì đọc sách luyện chữ.

Buổi tối là thời điểm cả nhà yêu thích nhất. Mỗi ngày vào lúc chạng vạng bọn họ có thể được xem ba tập “phim truyền hình”.

Dù tiết tấu như vậy có hơi chậm nhưng một nhà năm người bọn họ đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi thời tiết dần ấm áp lên, sau khi hỏi ý kiến của Chân Minh Châu thì Cốc Chi Tề bắt đầu trồng hoa trong sân. Đừng thấy hắn chỉ là một tên thư sinh suốt ngày đọc sách, chân yếu tay mềm, không phân biệt được các loại ngũ cốc cũng không hiểu biết về trồng trọt nhưng lại có thể trồng hoa.

Chân Minh Châu cảm khái: “Vợ chồng hai người đúng là cất giấu nhiều tài lẻ? Đều là những người rất lợi hại.”

Lời khen này khiến vợ chồng Cốc Chi Tề đều cảm thấy ngượng ngùng. Lúc này Cốc Chi Tề lại càng hiểu rõ hơn vì sao bốn người còn lại trong nhà đều nói bà chủ nói chuyện rất êm tai. Đúng là cách nói vừa chân thành vừa làm người nghe thoải mái.

Hiện tại quán trọ chỉ còn lại một nhà năm người bọn họ là “khách trọ”, nên thời gian cả nhà xuống lầu cũng nhiều hơn một chút. Vài ngày trước, Trương Lực đã hộ tống Bạch Viễn rời đi, dù sao thì nhóm người Bạch Viễn không giống với nhà hắn.

Tuy rằng Bạch Viễn Trương Lực đã rời đi, nhưng cứ một khoảng thời gian lại nhìn thấy bọn họ. Vì bọn họ thường xuyên đến đây “nhập hàng”.

Mỗi lần bọn họ đều mang đi rất nhiều đồ, đồng thời Cốc Chi Tề cũng phát hiện hai bên không dùng vàng bạc để giao dịch. Trong những thứ nhóm người Trương Lực mang đi không chỉ có lương thực, quần áo mà còn có nhiều đồ vật quý giá khác.

Những thứ mà nhóm người Trương Lực dùng để trao đổi thường là vật dụng trang trí bằng ngọc, nguyên thạch hay một vài chai lọ vại bình.

Có một lần Cốc Chi Tề còn nhìn thấy Trương Lực dùng rương gỗ để đổi đồ vật.

Chiếc rương gỗ đó được làm từ gỗ trầm hương trăm năm, giá cả vô cùng đắt đỏ.

Vì vậy ở đây không xem như là mua bán, mà chủ yếu là trao đổi đồ vật với nhau.

Bà chủ trao đổi những thứ này với nhóm người Cửu hoàng tử, lại trao đổi hải sản và rau xanh với Lý gia thôn. Thật ra Cốc Chi Tề không hiểu rõ những chuyện này nhưng cảm thấy được việc trao đổi vẫn diễn ra theo một quy luật nhất định.

Đã mặc định cái gì sẽ trao đổi với cái gì.

Có câu nói người thông minh thường rất mệt mỏi.

Những người Lý gia đều một lòng xem Chân Minh Châu là tiên cô nương nương, nên căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, cả nhà cùng nhau cố gắng, không ngừng phát triển và hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng những người như Bạch Viễn hay Cốc Chi Tề thì lại chú ý quan sát và phân tích mỗi một hành động cũng như quyết định của Chân Minh Châu, sau đó lại suy diễn ra một đống hàm ý.

Nhưng sự thật chính là Chân Minh Châu chỉ tuỳ tiện vỗ mông một cái liền đưa ra quyết định, căn bản không hề suy nghĩ nhiều.

Việc này cũng giống như lúc xưa đi học vậy. Vốn dĩ bản thân tác giả không nghĩ nhiều như vậy, nhưng người đọc sẽ suy nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, thật buồn cười.

Một nhà năm người của Cốc gia sống ở đây rất yên ổn. Không chỉ bọn họ mà người nào đó cũng bình an trở về. Sau nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch, cuối cùng Túc Ninh đã sống sót trở về, hiện đang tiếp tục được điều trị tại bệnh viện.

May mắn là hắn hồi phục rất nhanh.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn sử dụng thuốc kháng sinh vì lần trước bị thương hắn đã dùng qua loại thuốc này; nhưng hắn không phải người hiện đại, nếu so với người hiện đại thì lượng kháng sinh hắn sử dụng vô cùng nhỏ, nên khả năng hấp thụ các dược chất của thuốc rất tốt.

Tuy nhiên việc điều trị đạt kết quả tốt như vậy cũng nhờ vào ý chí và nghị lực phi thường của bản thân hắn. Đến cả những bác sĩ lớn tuổi, có nhiều năm kinh nghiệm ở bệnh viện cũng nói ông đã làm bác sĩ nhiều năm nhưng Túc Ninh là người khôi phục nhanh nhất mà ông ấy từng thấy.

Cốc gia và Túc Ninh đều bình an, ngay cả Lý gia cũng vậy.

Còn Tiểu Thạch Đầu thì đang có một cuộc sống rất tốt.

Trong số những vị khách đã từng trọ lại ở chỗ của Chân Minh Châu thì Cửu hoàng tử Nguyên Tuấn là người duy nhất có hoàn cảnh phức tạp. Tuy rằng Túc Ninh đã trốn chạy nhưng hắn đã khiến kinh thành loạn hết cả lên.

Trước kia mọi người chỉ biết đây là một tổ chức giang hồ làm một vài chuyện xấu. Nhưng hiện tại sau những hành động của Túc Ninh, chỉ trong nháy mắt những việc làm của tổ chức này gần như đã bại lộ hoàn toàn.

Có quá nhiều người dính líu đến tổ chức này.

Mặc dù bọn họ không gia nhập tổ chức, nhưng đã có không ít người tìm đến yêu cầu tổ chức làm một số “việc bẩn”. Bọn họ sợ để người trong nhà làm việc sẽ để lại sai lầm, nên tiêu tiền cho bớt việc. Nhưng không ngờ tổ chức sát thủ bị tiêu diệt, thủ lĩnh của tổ chức bỏ mạng, một vài thuộc hạ tâm phúc cũng đi đời nhà ma.

Những người bên trên không còn nữa thì bên dưới tự nhiên sẽ rối loạn.

Có một vài người là thủ lĩnh của các nhóm nhỏ cũng bởi vì sự kiện này mà bị thương, hiện đang lẩn trốn khắp nơi; có một số ít người muốn thừa cơ hội này ngoi đầu lên.

Đáng tiếc là Túc Ninh làm việc rất cẩn thận, công bố tin tức cho tất cả mọi người được biết. Lúc này, không có khả năng Lục Phiến Môn ngồi yên mặc kệ, nên chỉ trong chớp mắt những người có liên quan đến tổ chức sát thủ đều bị tống giam vào ngục. Khi đã vào đại lao thì mọi chuyện không còn đơn giản nữa, không ít người sẽ vì để bảo toàn tính mạng mà khai hết mọi chuyện họ biết. Có thể nói sự việc lần này dẫn đến phản ứng dây chuyền quá lớn.

Ngay cả Túc gia cũng bị liên lụy. Hiện tại, Túc gia đóng cửa từ chối tiếp khách, cẩn thận trong mọi việc, căn bản không dám hành động bừa bãi.

Bên cạnh đó có nhiều người bắt đầu công kích lẫn nhau, tóm lại là ở kinh thành hiện đang rất hỗn loạn.

Điều quan trọng nhất là mọi người đều biết rằng tổ chức sát thủ kết thù oán với Túc Ninh, nhiều người trong tổ chức sát thủ đã từng nghe nói Túc Ninh làm vậy là vì muốn báo thù cho cha mẹ. Chết tiệt là vì hành động trả thù của hắn mà liên lụy đến rất nhiều người. Sau này dù có muốn tiêu tiền hãm hại người khác cũng không được.

Mà người này hiện giờ sống chết chưa rõ.

Nếu muốn nói hắn còn sống thì không có khả năng. Lúc ấy mấy đại cao thủ bao vây trấn áp một mình hắn, khiến hắn bị trọng thương; sau đó lại bị quan binh đuổi bắt nên thương thế ngày càng nghiêm trọng hơn. Tình huống này không phải mọi người chưa từng nhìn thấy qua, kết cục đều là không thể qua khỏi. Bị thương nặng như vậy thì đến Đại la thần tiên cũng không thể cứu về được.

Nhưng nếu nói hắn đã chết thì lại không có cơ sở, vì hắn xác thật đã chạy ra khỏi thành và cũng không tìm được thi thể của hắn. Nên không thể khẳng định hắn đã chết Tóm lại tình hình trong kinh vô cùng hỗn loạn.

Tuy nhiên, thật ra Nguyên Tuấn rất bình tĩnh vì hắn không dính líu đến việc này, mỗi ngày hắn đều vui vẻ xem trò vui. Mặc dù không nói thẳng ra nhưng rất nhiều người đều biết Cửu hoàng tử đã từng bị tổ chức sát thủ ám sát, hiện tại tổ chức này đã bị tiêu diệt, mọi thứ đều tan rã nên hắn cao hứng là chuyện đương nhiên.

Nguyên Tuấn cũng không hề giấu giếm sự vui vẻ của mình, so với những người khác mỗi ngày thượng triều đều mặt mày u sầu thì hắn lại vui vẻ ngâm nga vài khúc nhạc.

Việc này khiến rất nhiều người cảm thấy ngứa mắt, nhưng dù vậy lúc này không ai dám làm ra bất cứ điều gì.

Thật điên rồ nếu dám làm gì ngay lúc này.

Nếu nói về tình hình hiện tại ở kinh thành thì chỉ có một chữ: Loạn.

Chân Minh Châu không hề hay biết việc kinh thành đang rất hỗn loạn, cô chỉ biết mình lại thu được thêm hải sản tươi mới.

Mặc dù hải sản tươi mới nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày.

Một mình Chân Minh Châu không thể nào ăn hết nên cô chỉ giữ lại một ít, phần còn lại đều đưa cho Triệu Xuân Mai. Phần lớn hải sản Triệu Xuân Mai sẽ chuyển đến Thượng Hải, ở đó có một nhà hàng tư nhân chuyên sử dụng các nguyên liệu tự nhiên.

Đương nhiên nhà hàng này không phải được mở ra vì những thực phẩm thu được từ Chân Minh Châu, bởi nhiêu đó cũng không đủ.

Vốn dĩ nhà hàng này đã có sẵn. Trước kia, thực phẩm thu được từ chỗ Chân Minh Châu không ổn định, nên không thể giao đến nhà hàng. Nhưng hiện tại bên chỗ Chân Minh Châu có thể thu được một lượng hải sản nhất định, nên Triệu Xuân Mai liền báo lên cấp trên. Hầu hết những thực phẩm Chân Minh Châu giao cho Triệu Xuân Mai đều được bà cung ứng cho nhà hàng. Thực phẩm tươi mới nên rất dễ bán, đặc biệt là với những người yêu thích mỹ thực.

Tuy rằng giá cả ở nhà hàng rất đắt, bây giờ lại có thêm hải sản tươi sống nên giá cả càng thêm đắt, không phải bất kỳ ai cũng có điều kiện để thưởng thức, hơn nữa việc đặt hẹn trước ở nhà hàng cũng không dễ dàng.

Nhà hàng này là nơi giúp bọn họ kiếm tiền.

Chẳng qua là không ai biết được việc này.

Chân Minh Châu cũng giữ lại một ít hải sản nhưng không quá nhiều, cô chỉ gửi cho ba mình một ít còn những người khác thì không cần.

Thật ra Chân Minh Châu định sẽ gửi một ít cho cô bạn thân Lâm Nghiên, nhưng Lâm Nghiên quá bận rộn nên hiếm khi tự mình nấu cơm. Mặc dù ăn rất ngon nhưng nếu tự mình nấu nướng thì rất phiền toái, nên cô ấy trực tiếp từ chối lòng tốt của Chân Minh Châu.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa chính là cô ấy lại ở ký túc xá của công ty, mà hải sản này rất tươi mới nên mỗi lần chế biến hương vị rất tuyệt làm mọi người đều muốn ăn chung.

Thật ra Lâm Nghiên không phải người keo kiệt, những người khác cũng không có ý định chiếm tiện nghi. Chỉ là hương vị món ăn thật sự rất ngon không thể cưỡng lại được.

Nhưng Lâm Nghiên không muốn cô bạn nhỏ Minh Châu tốn kém. Hơn nữa Minh Châu mất nhiều công sức chuẩn bị cho cô nhưng lại phải chia cho người khác nên cô cảm thấy có chút không thoải mái, vì thế mà Lâm Nghiên kiên định từ chối Chân Minh Châu.

Cũng vì vậy mỗi lần nhận được hải sản Chân Minh Châu chỉ giữ lại một ít đủ để mình ăn là được.

Hải sản dù ăn ngon đến mức nào thì cũng không thể mỗi ngày đều ăn. Hơn nữa thời tiết dần ấm lên nên Chân Minh Châu còn thu được một ít rau dại tươi non, thời điểm này rau dại đã bắt đầu nảy mầm và cũng là lúc rau dại non mềm nhất.

Vì vậy chế độ dinh dưỡng của Chân Minh Châu vẫn rất cân đối.

Việc Chân Minh Châu thích ăn rau dại khiến mấy người Cốc và Lý gia đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đặc biệt là một nhà Cốc Chi Tề, bọn họ cảm thấy bánh mì, bánh quy, mì ăn liền mới là mỹ vị nhân gian. Đặc biệt là mì ăn liền, nước dùng rất ngon nhưng hình như bà chủ không thích ăn lắm!

Điều này khiến mọi người kinh ngạc, phải nói là cực kỳ kinh ngạc.

Chân Minh Châu không hề kinh ngạc khi bọn họ nghĩ như vậy, đâu cần phải ngạc nhiên vì cũng giống như A Cửu thôi.

Bọn họ là người cổ đại, chưa từng nhìn thấy hay được ăn qua những loại thức ăn ở hiện đại nên cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất tốt. Ngược lại người hiện đại lại thích những thứ thuần thiên nhiên tốt cho sức khỏe.

Sự khác biệt giữa thời đại rất lớn, có thể nói khoảng cách như Thái Bình Dương vậy.

Vì thế cô không hề ngạc nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Đừng nói là Cốc gia, không phải ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Cửu hoàng tử khi đến đây cũng dần giống như một trạch nam chính hiệu, béo lên như quả cầu nhỏ hay sao?

Nhưng nhắc đến mới nhớ, lần trước khi hắn quay lại đây hình như lại gầy đi rồi.

Nhìn xem, hình như Ngự Thiện Phòng trong cung không thể biết được thói quen của Cửu hoàng tử.

Làm sao bọn họ biết được Cửu hoàng tử là một trạch nam chính hiệu.

Bọn họ ở cổ đại nên không biết không khí trong lành và thực phẩm thuần thiên nhiên tốt như thế nào. Điển hình là Chân Minh Châu, từ khi cô mở homestay rồi có cơ hội tiếp xúc với thế giới cổ đại thì tình trạng sức khỏe dần tốt hơn, tóc cũng dày lên và làn da cũng mịn màng hơn.

Những tỳ vết xuất hiện trên da trước kia đều dần dần biến mất.

Tóm lại, chỉ cần trở nên xinh đẹp là vui rồi.

Vì thế mỗi ngày Chân Minh Châu đều rất vui vẻ, một mình nói cười ngây ngô.

“Chị xinh đẹp.”

Tiểu Hồng chạy đến chỗ Chân Minh Châu, vui vẻ nói: “Mẹ em đã thêu xong bức bình phong rồi.”

Chân Minh Châu: “Thật sao!”

Cô rất mong chờ được chiêm ngưỡng tay nghề của Vương thị, mấy ngày này cũng cố gắng không đến xem tiến độ thêu thùa của chị ấy. Nếu mỗi ngày đều đến xem thì còn gì là ngạc nhiên nữa. Chân Minh Châu đi theo Tiểu Hồng lên lầu, mấy người bọn họ đều vây quanh phía trước tấm bình phong.

Hốc mắt Vương thị hồng hồng, dĩ nhiên là vì vui vẻ.

“Bà chủ thấy thế nào?”

Chân Minh Châu: “Fuck!”

Nháy mắt khi nhìn vào bức bình phong cô liền có cảm giác như cả vườn hoa đang xuất hiện trước mắt mình.

Chân Minh Châu: “Đây là đồ án xuân về hoa nở sao? Thật đẹp!”

Tuy rằng trên bức bình phong không có một điểm nào liên quan đến mùa xuân, nhưng đập vào mắt là những bông hoa sắc màu rực rỡ khiến người xem cảm thấy rất vui mắt. Dù là người ngoài nghề cũng có thể cảm giác được nó rất đẹp, là vẻ đẹp trăm hoa đua nở vô cùng sống động.

Vương thị gật đầu, ôn nhu nói: “Đúng là như vậy, cô đến đây đi.”

Chân Minh Châu chợt nhớ đến bức bình phong được thêu bằng kỹ thuật thêu hai mặt, nên nhanh chóng đi Vương thị ra phía sau.

Vừa nhìn thấy mặt sau bức bình phong, hai mắt cô gần như muốn rớt ra: “Fuck, trời ạ, không thể tin được.”

Chân Minh Châu không phải kiểu người thích nói những lời thô tục để bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này cô bàng hoàng đến nỗi tê cả da đầu, hai mặt của bức bình phong quả nhiên là khác nhau. Mặt trước là đồ án xuân về hoa nở, mặt sau là mùa hạ trong xanh.

Rõ ràng đều là hoa nhưng các loài hoa và khung cảnh không giống nhau, chúng tạo nên cảnh đẹp của hai mùa xuân hạ.

Mặt trước và mặt sau đều là hoa, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự khác biệt.

Loại kỹ năng thần thánh này, Chân Minh Châu nghĩ dù mất một vạn năm cô cũng không bao giờ học được.

Đối với tác phẩm tinh xảo này cũng như tài nghệ hiếm có của Vương thị thì đến cả một sinh viên khoa văn như Chân Minh Châu cũng không biết phải khen như thế nào, bởi vì cô nghĩ mình không đủ từ ngữ để diễn vẻ đẹp này.

Cô kích động cầm tay Vương thị, nói: “Chị cũng quá khiêm tốn? Chị vẫn nói tay nghề của mấy chị em khác tốt hơn, nhưng tôi không tin đâu. Tôi thấy tay nghề của chị là nhất, tôi không tin còn có người có thể thêu đẹp hơn.”

Chân Minh Châu cũng không dám duỗi tay sờ vào tấm bình phong.

Cô không xứng nha!

Vương thị ngượng ngùng cười cười, có lẽ do được Chân Minh Châu khen ngợi nên mặt cũng đỏ lên. Cô ấy nói: “Đúng thật là tay nghề của tôi không được xuất sắc.”

Chân Minh Châu la to: “Tôi không tin.”

Cốc Chi Tề ngồi một bên bật cười, giải thích: “Thật ra tay nghề của nương tử tôi khá tốt, cũng được xem là một trong những người có thiên phú ở gia tộc Vương thị.

Nhưng vì nàng ấy là thứ nữ nên không được dạy những kỹ thuật phức tạp và đa dạng hơn. Nếu là những gia đình bình thường thì sẽ ít chú ý đến việc thêu thùa. Nhưng với Vương gia thì từ khi còn nhỏ đã được học thêu thùa, nên dù là người kém cỏi nhất thì tay nghề cũng tốt hơn rất nhiều so với những cô gái trong gia đình bình thường. Nếu luận về khả năng thêu thùa thì nương tử tôi nằm trong số những xuất sắc. Nhưng ở Vương gia, hầu hết thì khả năng thêu thùa của mọi người đều rất tốt, nên để phân cao thấp thì cần chú ý đến hoa văn và ý cảnh. Đơn giản mà nói thì thêu thùa cũng giống như hội họa, phải hiểu biết bố cục và có mắt thẩm mỹ. Nương tử tôi có một chút khiếm khuyết ở phương diện này. Nên nàng ấy tự nhận mình không bằng mấy chị em trong nhà. Nhưng trong lòng tôi thì nàng ấy là tốt nhất.”

Sau khi nghe Cốc Chi Tề giải thích, Chân Minh Châu mới hiểu được vì sao đối với chuyện thêu thùa Vương thị vừa tự tin nhưng cũng lộ ra một chút tự ti. Thì ra nguyên nhân là vậy.

Vương thị cũng gật đầu: “Mặc dù tài nghệ thêu thùa của tôi không tồi, nhưng lại không biết nhiều kiểu hoa văn và họa tiết, phần lớn đều là thêu các loại hoa theo thói quen.”

Cô ấy ngượng ngùng cười: “Tôi có thể quan sát các loài hoa trong cuộc sống hàng ngày, vì nhìn nhiều nên có thể tự mình thêu ra. Nhưng với đồ án phức tạp như long phượng trình tường phú quý đoàn viên, hay đồ án tràn đầy ý cảnh như khe núi mai lâm thì lại không thể thêu được.”

Cốc Chi Tề: “Hai vợ chồng chúng tôi có điểm giống nhau, tôi có thể sao chép của người khác nhưng lại không thể tạo ra phong cách của chính mình.”

Đây cũng là điểm tối kỵ trong lĩnh vực hội họa.

Vợ chồng họ giống nhau, nếu trong gia đình bình thường thì tài nghệ của bọn họ được xem là rất tốt, nhưng nếu ở trong một gia đình có bối cảnh thì nhất định phải cố gắng hơn nữa.

Chân Minh Châu nhìn vợ chồng Cốc gia, nói: “Tôi lại không nghĩ như vậy.”

Cô mỉm cười, tiếp tục nói: “Có tài nghệ là rất tốt. Hơn nữa thẩm mỹ của con người không giống nhau, có người thích cao sơn lưu thủy nhưng cũng có người thích muôn hoa khoe sắc. Cũng không thể nói cao sơn lưu thủy có giá trị hơn. Nếu để tôi lựa chọn thì tôi sẽ chọn muôn hoa khoe sắc.”

Cô chắp tay trước ngực, vui vẻ nói: “Tôi thích những thứ rực rỡ như thế này.”

Cô nhìn Vương thị, nghiêm túc nói: “Đồ án và hoa văn chủ yếu mang tính chất cá nhân. Do đó chị không cần vì chuyện bản thân mình không thể thêu được nhiều đồ án phức tạp và khác nhau mà cảm thấy tự ti. Khả năng thêu thùa của chị đã rất tốt rồi. Hơn nữa, chị có thể thêu đồ án muôn hoa khoe sắc này thành bức tranh đẹp nhất, như vậy chị cũng chính là người giỏi nhất nha.”

Đôi mắt Vương thị sáng rực lên.

Chân Minh Châu vỗ bả vai cô ấy, nói: “Nếu trong lòng chị vẫn cảm thấy vướng mắc, thì hiện tại có thể bắt đầu học, chị chỉ mới hơn 30 tuổi, muốn học cái gì cũng không muộn.”

Vương thị hơi do dự: “Vẫn chưa muộn sao?”

Chân Minh Châu hỏi lại: “Vì sao lại muộn? Không ít người đều bây giờ tôi mới bắt đầu học võ là đã muộn, nhưng không phải tôi vẫn học sao? Hơn nữa học không nhất định là phải đạt được một thành tựu nào đó, mà chỉ để bản thân không phải tiếc nuối mà thôi.”

Vương thị im lặng, sau đó lập tức gật đầu thật mạnh.

“Bà chủ nói đúng, thật lòng cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Không có gì, tôi cũng chỉ nói sự thật, hiện tại chị mới hơn 30 tuổi, nếu chị có thể sống đến trăm tuổi thì chẳng phải có đến 70 năm để học tập sao?

Chẳng lẽ 70 năm còn không thể học được? Ngay cả khi đã già đi thì vẫn phải kiên trì.”

Vương thị: “…Tôi có thể sống đến trăm tuổi sao?”

Chân Minh Châu: Chị chỉ chú ý vấn đề này thôi sao?

Cốc Chi Tề liếc nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt vô cùng nóng bỏng: “Cái kia, không biết tôi…”

Chân Minh Châu: “Mọi người thật sự xem tôi là thần tiên sao, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Vợ chồng Cốc Chi Tề: “Chắc chắn cô không phải thuận miệng.”

Chân Minh Châu: Thật sầu não mà.

Đây là tật xấu gì vậy.

Chân Minh Châu ho khan một tiếng, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Nếu các người cứ nhất định phải hỏi, tôi sẽ trả lời như vậy.

Chân Minh Châu cao hứng: “Tôi muốn mang chiếc bình phong này về phòng tôi, đây là bức đầu tiên nên tôi sẽ giữ lại cho mình không đưa cho ai cả.”

Tuy cô hoàn toàn không biết dùng bức bình phong này như thế nào, nhưng với một món đồ tốt như vậy cô không nỡ buông tay.

Chân Minh Châu quyết định tùy hứng một lần, chiếm bức bình phong này làm của riêng.

Vương thị thấy cô yêu thích như vậy thì càng thêm tự tin hơn, cô ấy nói: “Bức bình phong kế tiếp tôi cũng sẽ làm thật tốt.”

Chân Minh Châu nghiêm túc cảm ơn Vương thị.

Vương thị bật cười: “Là tôi tự nguyện làm việc này, như vậy mới cảm thấy bản thân là người có năng lực.”

Chân Minh Châu: “Không phải là cảm giác đâu, chị thật sự rất giỏi.

Chỉ là… Chân Minh Châu cũng hỏi: “Mọi người định khi nào sẽ rời đi? Không phải tôi có ý đuổi mọi người đi, mọi người cứ thoải mái ở lại đây thêu thùa, việc này càng có lợi hơn đối với tôi. Nhưng mọi người ở đây không thể tuỳ ý ra ngoài, giống như đang bị giam cầm. Không phải Cửu hoàng tử đã nói sẽ giúp mọi người an bày một thân phận mới hay sao? Mọi người đã nói chuyện với Bạch tiên sinh chưa? Nếu mọi người muốn rời đi cũng không có vấn đề gì, khi nào thêu xong bình phong rồi đưa đến đây cũng được.”

Hai vợ chồng Cốc Chi liếc nhìn nhau, Cốc Chi Tề nói: “Tôi đã thương lượng qua với vợ mình cũng đã thương lượng với Bạch tiên sinh, nếu cô đồng ý thu lưu thì chúng tôi muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa.”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên là được, tuỳ mọi người quyết định, chỉ cần không đi lung tung là được.”

Vốn dĩ Cốc Chi Tề còn muốn giải thêm, nhưng những lời định nói ra đều bị nghẹn lại. Nhìn dáng vẻ thì dường như bà chủ căn bản không hề để ý đến nguyên nhân bọn họ muốn ở lại. Nếu bọn họ muốn ở lại thì cô sẽ thu lưu, còn nếu bọn họ phải đi thì cô cũng không ngăn cản.

Quả nhiên là một vị thần tiên rất rộng rãi.

Hoặc cô ấy là một người tu tiên.

Nếu bà chủ không hiếu kỳ cũng không hỏi nhiều thì hắn cũng không giải thích thêm.

Cốc Chi Tề chắp tay thi lễ: “Vậy chúng tôi xin quấy rầy thêm một đoạn thời gian nữa. Cảm ơn bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Không có việc gì.”

Bọn họ ở lại để thêu thùa, đây là một chuyện tốt nên cô không để ý chút nào cả.

Hiện tại Chân Minh Châu chỉ quan tâm đến bức bình phong thêu hai mặt trước mắt, những chuyện khác cô không thèm để ý, vì chẳng có gì quan trọng cả.

Bức bình phong này quá đẹp.

“Nếu bà chủ thích phong cách vui tươi, hay là kế tiếp tôi sẽ thêu một bức bình phong theo chủ đề bốn mùa, chúng ta có thể lựa chọn xuân hạ thu đông hoặc là mai lan cúc trúc.” Vương thị bắt đầu lên kế hoạch.

Chân Minh Châu: “Đều được cả, tôi sẽ chuẩn bị nguyên vật liệu.”

Chân Minh Châu vẫn chưa lần nào mua nguyên vật liệu thêu thùa bình phong ở hiện đại mà chỉ trao đổi với A Cửu.

Cô muốn mọi thứ đều mang phong cách cổ xưa. Có thể những thứ như kim chỉ dùng để thêu bình phong không quá quan trọng, nhưng Chân Minh Châu vẫn hy vọng sử dụng hoàn toàn những nguyên vật liệu ở cổ đại. Dù sao thì cô cũng có khả năng làm được việc này.

Hơn nữa gỗ dùng làm giá đỡ bình phong rất quý hiếm, nếu mua ở hiện đại thì phải mất ngàn vàng, nhưng ở cổ đại thì được bán với giá khá hời.

Ai bảo ở cổ đại không thiếu loại gỗ này.

“Mọi thứ do chị quyết định.”

Vương thị đồng ý.

Chân Minh Châu: “Đúng rồi, chị cũng đừng bắt đầu thêu ngay, mấy ngày này chị đã quá bận rộn rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Tuy rằng, không phải mỗi giây mỗi phút cô đều nhìn chằm chằm Vương thị, nhưng vẫn có thể biết được một ngày chị ấy thêu thùa hơn mười tiếng. Nhưng đó là Chân Minh Châu đã khuyên nhủ nhiều lần, nếu không chị ấy hận không thể thêu thùa mười mấy tiếng một ngày.

Chân Minh Châu cảm thấy nếu Vương thị là người hiện đại thì chắc chắn sẽ biến thành một người cuồng công việc.

“Vậy chúng tôi có thể xem ti vi một chút được không?” Vương thị lên tiếng hỏi, trong lòng thấp thỏm mong chờ.

Chân Minh Châu: “Đương nhiên là được, mọi người muốn xem tiếp bộ phim tối qua sao?”

Người một nhà nhất trí gật đầu, hai mắt sáng ngời.

Chân Minh Châu cười nói: “Mọi người tự mình quyết định, nếu lại muốn xem thì không cần hỏi ý kiến tôi.”

Dù Chân Minh Châu đã nói vậy nhưng Cốc gia lại lắc đầu, dù sao bọn họ cũng là người từ nơi khác đến, không thể tự tiện sử dụng bất cứ thứ gì mà không hỏi qua ý kiến chủ nhà.

Chân Minh Châu: “Vậy được rồi, mọi người cứ xem phim đi, tôi mang bình phong về phòng. Lát nữa tôi còn phải chuẩn bị phòng, chiều này Túc Ninh sẽ về đây.”

“Hả? Túc tiểu ca sắp về sao?”

Lần trước Cốc Chi Tề nhìn thấy Túc Ninh đã là hơn một tháng rưỡi. Lúc đó Túc Ninh toàn thân đầy máu té xỉu ở cửa.

Dù lo lắng nhưng thời gian này cả nhà bọn họ đều không dám hỏi tình hình Túc tiểu ca thế nào.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy Túc tiểu ca sắp về nên vô cùng kinh ngạc: “Hắn đã khỏe lại rồi sao?”

Chân Minh Châu: “Tính mạng hắn đã bị đe doạ rất nhiều lần nên sao có thể khỏe lại nhanh như vậy được. Nhưng hiện tại đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nên định về đây tĩnh dưỡng.”

Vương thị lập tức đứng dậy nói: “Vậy cô muốn chuẩn bị những thứ gì, để tôi giúp cô một tay.

Chân Minh Châu mỉm cười: “Không cần đây, mọi người cứ xem phim đi, tôi tự mình làm được, cũng không có gì nhiều cả chỉ là khử trùng phòng ốc thôi.”

Vương thị đã ở đây một thời gian dài nên hiểu được khử trùng là như thế nào, liền nói: “Cái này tôi biết, tôi có thể làm.”

Cô ấy lại đứng dậy, nói: “Để tôi cùng làm với cô.”

Hai người nâng bức bình phong xuống lầu, đi qua phòng khách rồi lại lên lầu. Đây là lần đầu tiên Vương thị đến phòng của Chân Minh Châu phòng, nhưng cô ấy không hề nhìn đông nhìn tây, nhanh chóng xuống lầu thay đồ bảo hộ rồi bắt đầu làm việc.

Căn phòng Túc Ninh ở lần trước chính là căn phòng A Cửu đã từng ở, là căn phòng ở lầu một cách phòng khách rất gần. Dù sao gần đây cũng không có khách nên Chân Minh Châu để hắn ở đây, hơn nữa hắn cũng đã quen với căn phòng này.

Thật ra Chân Minh Châu không hề nói dối, bên này cô không cần chuẩn bị gì nhiều cả, chỉ cần dọn dẹp đơn giản là được, bây giờ có thêm Vương thị hỗ trợ nên đương nhiên là càng không có việc gì để làm. Nhưng cũng may có Vương thị giúp đỡ, vì bọn họ vừa thu dọn xong liền nghe thấy có người ấn chuông cửa.

Chân Minh Châu lập tức ra mở cửa, quả nhiên là Túc Ninh vẫn đang hôn mê.

Vu Thanh Hàn: “Hắn được đưa về đây giúp tôi bớt được không ít phiền toái.”

Chân Minh Châu nghi hoặc: “Anh không cần về trường dạy học sao?”

Vu Thanh Hàn: “Hắn xuất viện sao tôi có thể không đến đây, nếu không thì với tình trạng của hắn cô nghĩ bệnh viện sẽ để hắn xuất viện sao?”

Anh lại nói tiếp: “Túc Ninh kiên trì muốn xuất viện, tôi chưa từng gặp qua người không chịu nghe lời bác sĩ như vậy.”

Chân Minh Châu: “Hắn muốn xuất viện các người liền đồng ý?”

Vu Thanh Hàn: “Cũng không chết được, hắn không giống với Bạch Viễn. Tuy rằng hắn bị ngoại thương nghiêm trọng, bây giờ xuất viện là quá sớm, nhưng cũng chỉ là cần nơi để tĩnh dưỡng nên trước tiên đưa đến chỗ này là được rồi.”

Nói tóm lại thân thể người này cho phép hắn xuất viện, nếu không cho phép thì hắn vẫn muốn xuất viện.

Chân Minh Châu cúi đầu nhìn Túc Ninh, hắn đang ngủ rất sâu.

Vu Thanh Hàn: “Tôi đã tiêm thuốc mê cho hắn.”

Túc Ninh được đẩy vào phòng, sau đó chuyển lên giường.

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, mỗi lần cô gặp hắn thì dáng vẻ hắn đều vô cùng tiều tụy, hiện tại cũng vậy, cả người gầy trơ xương, sắc mặt xám xịt trông rất yếu ớt, mệt mỏi.

“Hắn cũng quá thê thảm.”

“Không có việc gì, dù sao cũng đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng thì sẽ không có gì trở ngại.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Chuyện này tôi biết.”

Vu Thanh Hàn thở dài nhẹ nhõm: “Thật ra chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì không chết được, tôi còn mừng vì hắn muốn về đây mà không phải ở bệnh viện. Dù gì Túc Ninh cũng là người Túc triều người, lại là người trưởng thành nên tôi lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra.”

Thật ra đưa người đến đây là để Chân Minh Châu trông chừng hắn, hơn nữa ở đây chỉ cách Túc triều một cơn mưa mà thôi, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra cũng dễ dàng xử lý hơn. Mặt khác, có thể phán đoán dưới tình huống bình thường Túc Ninh cũng sẽ không làm ra những việc tổn thương đến Chân Minh Châu.

Dù gì trong lòng Túc Ninh, Chân Minh Châu cũng là ân nhân cứu mạng hắn.

Lời này không sai, cụ thể là như thế nào nhỉ? Ví dụ như một người đi đường gặp tai nạn giao thông, gặp được người có lòng tốt sẽ đưa họ đến bệnh viện. Tuy rằng người trực tiếp cứu chữa cho họ là bác sĩ. Nhưng người bị thương sẽ cảm thấy biết ơn người đã đưa họ đến bệnh viện hơn.

Bởi vì, nếu không được “cứu” thì cũng không có chuyện sẽ được chữa trị.

Vu Thanh Hàn: “Hộp này đựng thuốc của hắn, tôi đã phân đã sẵn rồi, mỗi lần cho hắn uống cô cứ lấy một túi nhỏ là được. Số thuốc này uống trong nửa tháng, còn có…”

Vu Thanh Hàn dặn dò mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, Chân Minh Châu đơn giản trực tiếp mở điện thoại ghi âm.

Sau khi nghe anh nói hết, Chân Minh Châu nhìn lại thời gian ghi âm liền nhịn không được giật giật khoé miệng: “Anh chỉ dặn dò cách chăm sóc người bệnh và những điều cần lưu ý mà đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ.”

Vu Thanh Hàn: “Bệnh nghề nghiệp.”

Chân Minh Châu mỉm cười, nói: “Anh cứ yên tâm, có gì tôi sẽ liên hệ ngay với anh. À, chị Vương đã thêu xong bức bình phong rồi, tôi quyết định chiếm làm của riêng.

Bức kế tiếp sẽ đưa qua cho mọi người.”

Vu Thanh Hàn: “Được, chuyện này do cô quyết định.”

Bởi vì những chuyện xảy ra ở homestay Xuân Sơn và khả năng đặc biệt của Chân Minh Châu, nên thái độ của mọi người đối với cô rất tốt, hầu hết những việc nhỏ đều là do cô tự quyết định.

Những chuyện liên quan đến tài sản đều được xem như việc nhỏ.

“Tôi có thể chụp ảnh bức bình phong được không?”

Chân Minh Châu: “Được, để tôi dẫn anh qua đó.

Cô chủ động dịch chăn lại cho Túc Ninh, hỏi: “Khi nào người này mới tỉnh?”

Vu Thanh Hàn nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không lâu nữa, tối đa là một giờ, đúng lúc đến giờ ăn cơm chiều.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Tôi sẽ bắt đầu hầm canh gan heo sớm một chút.”

Khoé miệng Vu Thanh Hàn run rẩy: “…”

Anh nuốt nước miếng, nói: “Tôi không ở lại ăn tối, buổi tối tôi phải bay rồi.”

Lại là canh gan heo, dù sao anh cũng không phải người uống canh, ai bệnh thì người đó uống.

Anh cười nói: “Mấy ngày này làm phiền cô, nếu vấn đề gì thì cô cứ liên hệ với tôi. Nếu cần người giúp đỡ thì liên hệ Triệu Xuân Mai và Trương Vũ.”

Chân Minh Châu: “Mỗi lần anh đều nói những lời này, không thấy phiền sao?”

Vu Thanh Hàn: “Không phải mỗi lần đi máy bay đều phải nghe hướng dẫn an toàn trên máy bay một lần sao? Đây là điều cần thiết.”

Chân Minh Châu: “Được rồi.”

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến phòng của Chân Minh Châu.

Cô vô cùng đắc ý nói: “Chính là cái này. Anh xem có đẹp hay không?”

Vu Thanh Hàn: “Fuck.”

Anh bước đến gần, nét mặt không giấu được sự kinh hỉ: “Cái này…”

Vu Thanh Hàn đi vòng quanh bức bình phong, cuối cùng cũng đã biết vì sao Chân Minh Châu yêu thích không buông tay.

Bức bình phong này đẹp đến mức người ngoài nghề như bọn họ nhìn vào cũng phải cảm thán một câu.

“Thật sự rất đẹp.”

Chân Minh Châu: “Đẹp lắm đúng không? Chị Vương còn nói muốn thêu bình phong chủ đề bốn mùa xuân hạ thu đông. Tội sợ chị ấy thêu bức nào tôi sẽ thích bức ấy, không nỡ giao cho mọi người.”

Vu Thanh Hàn bật cười, nói lời thật lòng: “Nếu là tôi thì tôi cũng không nỡ.”

“Đúng không, đúng không.”

Chân Minh Châu cảm khái: “Thật khó quyết định, nghĩ đến việc phải giao cho người khác tôi liền đau lòng.”

Vu Thanh Hàn liếc nhìn cô, nói: “Cô cần gì phải quyết định ngay, dù sao cũng chưa thêu xong, biết đâu qua một đoạn thời gian nữa cô liền thay đổi.”

“Anh nói cũng đúng.”

Nhưng Chân Minh Châu cảm thấy mình sẽ không thay đổi, vì nó thật sự quá đẹp.

Vu Thanh Hàn yên lặng lấy điện thoại ra chụp ảnh, anh nói: “Thật sự rất đẹp, cô nói xem hiện tại vẫn còn có người có kỹ thuật thêu thùa tốt như vậy sao?”

Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Anh cũng biết tìm người để hỏi thật đó, tôi làm sao biết được, tôi vốn dĩ là cái chày gỗ.”

Vu Thanh Hàn bật cười, nói: “Để tôi tìm hiểu vấn đề này, khi nào có kết quả sẽ nói lại với cô.”

Chân Minh Châu: “Được.” Cô cũng rất muốn biết.

“Tôi nghĩ là có, thời đại nào cũng sẽ có một số lão nghệ nhân tay nghề lão luyện.”

Vu Thanh Hàn gật đầu.

Nàng cảm khái: “Phụ nữ ở cổ đại thật không dễ sống. Anh không biết đâu, trình độ thêu thùa của hai bé gái nhà họ Cốc cũng không tệ đâu. Còn nhỏ như vậy đã phải tập luyện cái này.”

“Khi còn nhỏ, việc học của cô cũng đâu nhẹ nhàng.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Không hề, việc học của tôi lúc nhỏ rất nhẹ nhàng, ba tôi nói là do tôi không nỗ lực thôi, nếu tôi nỗ lực một chút có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.”

Vu Thanh Hàn: Anh cảm thấy không thể nào tiếp tục đề tài này.

Anh dứt khoát nói: “Được rồi, người đã đưa đến đây, ảnh cũng đã chụp rồi nên tôi phải đi thôi. Cô tự mình chơi đi.”

Rút lui một cách nhanh chóng, dứt khoát.

Chương kế tiếp