Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 48
Nghe nói vào ngày 30 tết, buổi tối mà trong cung bắn pháo hoa thì trong kinh cũng đã xảy ra một việc lớn, một toà đại viện trong kinh thành xảy ra đánh nhau, sau đó thì bốc cháy.

Hiện trường chứng tỏ hai bên đã đánh nhau vô cùng kịch liệt, tử thương vô số, hầu hết đều là những người võ nghệ cao cường nhưng lại mắc mưu đối phương.

Nghe đồn, nơi này là tổng bộ của tổ chức sát thủ, nhưng đêm 30 đã bị người khác phá hủy.

Bởi vì người này làm việc không hề che giấu nên người của Lục Phiến Môn vừa nghe có đánh nhau liền chạy đến hiện trường, lúc ấy người đang điên cuồng chém giết những sát thủ trong tổ chức cũng chính là người của tổ chức - phản đồ Túc Ninh.

Đương nhiên người của Lục Phiến Môn không biết tên của hắn. Nhưng lúc ấy vẫn có người còn thoi thóp nên rất nhanh bọn họ đã biết được là Túc Ninh trở về báo thù.

Thậm chí đến cả thiên hạ đệ phú thương - Túc gia cũng bị liên lụy. Thật trùng hợp, lúc ấy người bị giết chết có dung mạo giống gia chủ Túc gia như đúc.

Mặc dù gia chủ Túc gia đã lên tiếng giải thích là người giống người, nhưng vẫn để lại tiếng gió. Rất nhanh đã xuất hiện lời đồn rằng Túc gia sinh được một cặp song sinh nam; một người làm ăn buôn bán ngoài sáng, người còn lại làm việc trong tối.

Lời đồn ám chỉ tổ chức sát thủ nhận tiền giết người chính là việc kinh doanh ngầm của Túc gia.

Nhất thời Túc gia đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Đừng xem thường những lời đồn có chút vô căn cứ này, bởi vì có một số người rất tin tưởng nó.

Đương nhiên Túc Ninh một thân một mình đấu với cả tổ chức sát thủ, mặc dù đã báo được thù nhưng hắn cũng bị thương rất nặng. Tổ chức sát thủ có nhiều nhánh khác nhau và chịu sự quản lý của tổng bộ, nên khi tổng bộ sụp đổ thì tổ chức cũng tan thành từng mảnh, tuy nhiên vẫn cố gắng cho người đuổi giết Túc Ninh.

Túc Ninh vốn dĩ đã bị thương rất nặng, trên đường trốn chạy còn phải tránh né sự đuổi giết. Phải nói là thực lực hắn rất mạnh nên mới có thể đến được trấn Bình An thuộc bốn tỉnh Trung bộ.

Vì Túc Ninh đã “lén lút giao dịch” với Cửu hoàng tử, nên khi vừa đến địa giới của bốn tỉnh Trung bộ, Trương Lực liền cho người cải trang thành “Túc Ninh”, sau đó chia thành nhiều hướng để đánh lạc hướng những kẻ đuổi giết Túc Ninh, giúp hắn có cơ hội đi đến trấn Bình An rồi trở lại Mãnh Hổ Lĩnh.

Chân Minh Châu nghe đến đây thì không khỏi ngạc nhiên, nói: “Phủ Cửu hoàng tử không còn người khác sao? Hết chuyện này đến chuyện kia đều giao cho mọi người làm, thật là làm khó mọi người quá.”

Trương Lực giải thích: “Phủ Cửu hoàng tử đương nhiên là có người, nhưng trong kinh thành phát sinh chuyện lớn như vậy nên mọi nhất cử nhất động đều bị theo dõi nên không thể tuỳ tiện hành động. Phủ đệ nào có bất kỳ hành động gì chắc hẳn thánh nhân đều biết rõ. Chỉ có nhóm chúng tôi vẫn luôn ở ngoài kinh nên mới có thể đục nước béo cò.”

Chân Minh Châu: “Chỉ vì mọi người ở ngoài kinh nên sẽ không có ai nghi ngờ gì sao?”

Bạch Viễn mỉm cười: “Sẽ không có người hoài nghi bọn họ. Bởi vì đúng thật là Túc Ninh tự mình trốn chạy ra khỏi kinh thành. Thậm chí bên ngoài kinh thành cũng không có người tiếp ứng hắn. Nhưng khi tiến vào bốn tỉnh Trung bộ liền xảy ra sơ suất, vì nơi này là địa bàn của Túc gia. Tuy nhiên ai lại nghĩ đến Túc Ninh có quen biết với Cửu hoàng tử. Trước khi gặp nhau ở chỗ của cô thì bọn họ hoàn toàn là hai người xa lạ.”

Tuy ông không có mặt ở đó nhưng nhanh chóng có thể phân tích được nguyên nhân.

Chân Minh Châu: “Tôi thật sự không hiểu được những chuyện của các người.”

Lúc này, Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng may mắn khi mình được sinh ra và lớn lên ở xã hội hiện đại. Nếu sống ở cổ đại thì tám phần là cô đã đi đời nhà ma rồi.

Nếu cô là phụ nữ thì không cần phải nói. Địa vị của phụ nữ ở cổ đại thật sự rất thấp, cuộc sống cũng không dễ dàng. Không nói đến những chuyện khác, chỉ cần nhắc đến chuyện sinh nở đều cảm thấy rất hung hiểm, cửu tử nhất sinh.

Còn nếu cô sinh ra là đàn ông thì sao. Nhìn xem hiện tại bọn họ ngươi tranh ta đấu vô cùng hỗn loạn. Mà những thứ này để cô học tập một vạn năm chỉ sợ là cũng học không xong. Nói không chừng cuối cùng liền biến thành pháo hôi như Cốc Chi Tề vậy.

Chân Minh Châu: Cuộc sống ở cổ đại rất bất ổn nha.

Cô nói: “Tôi thấy mọi người đã rất mệt mỏi rồi, nên về phòng tắm rửa một cái đi.”

Trương Lực: “Đa tạ bà chủ”

Chân Minh Châu: “Không cần khách khí.”

Mấy người Trương Lực vừa rời đi, Chân Minh Châu liền nhìn về phía Bạch Viễn, nói: “Cửu hoàng tử mạo hiểm giúp được Túc Ninh, thì Túc Ninh lấy gì để hồi báo? Túc Ninh tiêu diệt tổ chức sát thủ thì các người có được lợi ích gì chứ?”

Bạch Viễn mỉm cười: “Ai nói không có? Hắn tiêu diệt tổ chức sát thủ thì sau này sẽ không còn ai nhận tiền làm việc nữa. Mặt khác, lúc trước Cửu hoàng tử đã từng bị người của tổ chức sát thủ đuổi giết, bây giờ xem như giải được mối hận, có đúng không?”

Chân Minh Châu vỗ đầu: “Thật sự tôi đã quên mất chuyện này.”

Bạch Viễn lại nói: “Hơn nữa, cô không nghe Trương Lực nói sao? Chúng tôi đã giải quyết được át chủ bài của Túc gia, đối với chúng tôi thì chuyện này rất quan trọng.”

Chân Minh Châu: “Tôi có thể hiểu được chút ít nhưng hình như cũng chưa hiểu lắm.”

Bạch Viễn cũng đã nhìn ra bà chủ là người khôn khéo, làm việc cẩn thận nhưng lại giống với thế ngoại cao nhân. Tuy cô ấy hiểu biết nhiều thứ khác nhau, nhưng lại không biết nhiều về thế giới bên ngoài, nên có một số việc cô ấy không thể nào hiểu rõ.

Ông tin rằng cao nhân cũng sẽ có một số khuyết điểm.

Vì đến cả người tài giỏi, y thuật hơn người như Vu thần y còn có một tật xấu là nói nhiều, ồn ào.

Còn bà chủ tuy có thể đoán trước được nhiều việc, nơi này cũng có rất nhiều đồ vật thần kỳ; nhưng lại không thể hiểu rõ những mưu tính và mối quan hệ phức tạp trong triều đình.

Bạch Viễn cẩn thận nói: “Chúng tôi đã điều tra được Túc gia quả nhiên có quan hệ với tổ chức sát thủ, hơn nữa còn có liên quan đến việc đoạt đích*. Vì thế cần phải xử lý tên át chủ bài của bọn họ. Khi mất đi át chủ bài, Túc gia cũng không dám mạo hiểm xây dựng lại một tổ chức sát thủ khác. Đồng thời bọn họ cũng sẽ bị nhiều thế lực khác nhau nhìn chằm chằm nên không dám can thiệp nhiều vào việc đoạt đích. Không cần biết Túc gia ủng hộ ai, nhưng chỉ cần không có sự ủng hộ của bọn họ thì chắc chắn thực lực của người đó sẽ giảm đi, vì Túc gia rất giàu có. Hơn nữa, Túc gia không phải không có kẻ thù, tôi nghĩ nếu những thế lực thù địch cùng lúc quấy phá thì bọn họ khó có thể chống đỡ, đến lúc đó Túc gia sẽ không còn cường thịnh được như bây giờ.”

*Đoạt đích: Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Chân Minh Châu “a” một tiếng thật dài: “Thật là phức tạp.”

Bạch Viễn: “Kỳ thật chuyện này vẫn còn đơn giản.”

Chân Minh Châu nhún vai, nói: “Tôi nghĩ mình nên đi xem ti vi thì hơn, những chuyện phức tạp như vậy không hợp với tôi.”

Bạch Viễn mỉm cười: “Bà chủ là người thông tuệ, nên không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng là bình thường.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Ông rất biết cách nói chuyện đấy.”

Bạch Viễn bật cười, nói: “Tôi thấy mấy người Trương Lực trông có vẻ rất mệt mỏi, nên không biết có thể ở lại đây thêm một ngày không?”

Chân Minh Châu: “Được chứ, tuỳ mọi người thôi.”

Từ lúc homestay khai trương, cô chỉ thu được một lần tiền thuê phòng, đó là khi nhóm người Vu Thanh Hàn đến đây lần đầu tiên, sau đó thì không còn thu được cái gọi là tiền thuê phòng chân chính nữa.

Tuy rằng không thu được tiền thuê phòng, nhưng cô lại kiếm được nhiều tiền hơn so với việc cho thuê phòng bình thường Vì thế Chân Minh Châu chưa bao giờ tính toán chi li những việc nhỏ nhặt.

Cô nói: “Ở một hai ngày hay ba ngày đều được, nhưng không thể ở đây cả đời đâu.”

Bạch Viễn cười, nói: “Điều này thì cô yên tâm, chúng tôi không hề có ý nghĩ như vậy.”

Chân Minh Châu: “Thật ra điều khiến tôi phiền muộn nhất là chuẩn bị cơm nước cho mọi người.”

Bạch Viễn lập tức hiểu ra, ông nói: “Để tôi giúp cô.”

Chân Minh Châu: “Như vậy cũng không được.”

Trời chưa tạnh mưa nên cô không thể đặt cơm hộp, chỉ có thể tự mình nấu cơm.

Nhưng phải nấu cơm cho mười mấy người đàn ông, còn có mấy người Cốc gia, nếu gộp lại phải hơn hai mươi người. Việc chuẩn bị cơm cho nhiều người như vậy thật đúng là làm khó cô mà.

Tuy rằng Chân Minh Châu thích nấu ăn, nhưng nấu ăn để tìm niềm vui cho bản thân thì được, còn nếu xem đây như công việc thì rất khó.

Vì như vậy sẽ mất đi cảm giác vui vẻ.

Chân Minh Châu lẩm bẩm: “Cũng không thể mỗi bữa ăn đều ăn sủi cảo, hoành thánh, hôm nay…”

Bạch Viễn lập tức nói: “Thứ gọi là mì ăn liền rất ngon.”

Chân Minh Châu: “Món đó không có dinh dưỡng.”

Sau đó cô lại nói: “Nhưng nếu ăn một lần một ít thì không sao cả.”

Chân Minh Châu đến kho hàng, lần lượt bưng ra từng tô mì ăn liền loại to, lại lấy thịt đầu heo đã được đóng gói và hút chân không từ trong tủ lạnh ra, nói: “Tuy rằng mì ăn liền không có gì đặc biệt, nhưng tôi cho thêm thịt vào chắc sẽ không tồi.”

Chân Minh Châu lại tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi có thể nấu thêm một nồi trứng gà, sau đó cho vào mỗi tô mì một cái trứng, như vậy là đã có thêm chút dinh dưỡng.”

Bạch Viễn nhìn cô, nhịn không được mỉm cười.

Chân Minh Châu vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy ông cười, tò mò hỏi: “Ông cười cái gì vậy? Nụ cười trông rất kỳ quái.”

Bạch Viễn: “Tôi cảm thấy bà chủ quả thật rất đáng yêu.”

Chân Minh Châu nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Điều này còn cần ông phải nói sao? Tôi đã sớm biết mình là một người rất đáng yêu.”

Bạch Viễn mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo này cũng thật đáng yêu.

Ông nói: “Nếu cô là con gái của gia đình bình thường thì số người đến cầu hôn nhất định sẽ đập vỡ cửa nhà cô mất.”

Chân Minh Châu: “Sao lại nói đến việc này? Việc tôi có đáng yêu không không hề liên quan đến việc người khác có đến cầu hôn tôi hay không. Giá trị con người tôi không thể hiện ở mặt này. Bạch tiên sinh à, ông phải cố gắng thay đổi tư tưởng một chút nha.”

Bạch Viễn gật đầu: “Đúng vậy.”

Ông nói thêm: “Nếu sau này còn có cơ hội mong cô chỉ điểm nhiều hơn.”

Chân Minh Châu: “Điều này rất khó nói.”

Hai người đang chuẩn bị “thức ăn” liền thấy một cái đầu nhỏ nhấp nhô ngoài cửa nhà bếp.

Chân Minh Châu quay đầu lại liền nhìn thấy Lan ca nhi, cô cười hỏi: “Sao Lan ca nhi lại xuống dưới đây?”

Lan ca nhi chỉ chỉ ngón tay: “Em muốn hỏi một chút.”

Gương mặt cậu bé đỏ bừng: “Ở đây còn một cái nhà xí nào khác không.”

Chân Minh Châu cảm thấy mông lung.

Nhưng sau đó cô lập tức hiểu ra, liền nói: “Thì ra em muốn đi nhà vệ sinh, để chị dẫn em đến nhà vệ sinh ở phòng dành cho khách.”

Lan ca nhi nhanh lắc đầu, nói: “Không phải là em, là chị hai.”

Giọng cậu non nớt: “Chị cả chiếm mất nhà xí, chị hai không nhịn được.”

Chân Minh Châu: “À, chị biết rồi.”

Chân Minh Châu quay đầu nói với Bạch Viễn: “Làm phiền ông giúp tôi ở đây trông chừng một chút, tôi lên lầu rồi sẽ xuống ngay.”

Bạch Viễn mỉm cười gật đầu, ông phát hiện bà chủ kiên nhẫn với trẻ con hơn với người lớn. Nhưng chỉ cần cô đều đối xử tốt với bọn họ là được. Nói thật ra thì bọn họ cũng chỉ là “những vị khách không mời mà đến”, nhưng bà chủ chưa hề oán giận mà vẫn cho bọn họ ở lại đây.

Thậm chí đến thành phần nguy hiểm như Túc Ninh cô ấy vẫn giữ ở lại, hơn nữa còn điều trị vết thương cho hắn. Như vậy có thể thấy được cô ấy là người ngay thẳng lại rất lương thiện.

Bạch Viễn đã nhìn ra điện hạ nhà ông yêu thích bà chủ, nhưng bọn họ đều biết chuyện này không có khả năng.

Đôi khi không dễ gì có thể gặp được người mình thích, nhưng để gặp được người mình thích mà người đó cũng thích mình thì càng khó hơn. Bà chủ không có ý gì với điện hạ nhà ông cả.

Đoạn tình cảm như vậy Bạch Viễn cũng đã từng trải qua. Khi nhìn thấy thái độ của bà chủ, khó tránh khỏi có chút đồng cảm với Cửu hoàng tử vì bản thân ông cũng từng như vậy.

Nhưng rất nhanh Bạch Viễn đã bình tâm lại.

Ngàn lời nói cuối cùng cũng chỉ có một câu: Cô ấy không giống với bọn họ.

Vì thế Nguyên Tuấn cũng quyết định im lặng, hắn không cần suy nghĩ quá nhiều khiến bản thân thêm rối rắm.

Chuyện này thật sự là không cần thiết.

Nếu có thời gian thì nên ra sức học tập, để khi rời đi lại có thêm nhiều kỹ năng khác.

Bọn họ may mắn đến được nơi này nên có cơ hội để học tập nhiều thứ khác nhau, đây là chuyện tốt mà những người khác muốn cũng không được. Nghĩ như vậy Bạch Viễn liền cảm thấy thật ra Cốc Chi Tề cũng rất may mắn.

Bà chủ rất thích đồ thêu của Vương thị, cũng chính vì đồ thêu mà tạm thời bọn họ vẫn chưa thể rời đi.

Vì chưa thể rời đi nên Cốc Chi Tề vẫn tiếp tục ở lại đây. Trước kia Chân Minh Châu hạn chế Cốc gia tiếp xúc với nhiều đồ vật, ông biết được việc này trong lúc trò chuyện với Cốc Chi Tề. Tuy nhiên sau đó mọi chuyện lại khác.

Hôm qua, vô tình Lan ca nhi không cẩn thận đã bật ti vi lên.

Lúc đó bà chủ không hề hoảng loạn hay có bất kỳ phản ứng gì khác lạ, ngược lại là để bọn nhỏ tiếp tục xem.

Có thể thấy được nếu là ý trời, thì bà chủ sẽ thuận theo tự nhiên mà không cản trở.

Cô ấy là người thuận theo tự nhiên, mà đương nhiên có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, chắc hẳn về sau Cốc Chi Tề sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với những thứ khác.

Chỉ cần hắn dụng tâm sẽ đạt được thành tựu nhất định. Không nhất định học tập là chỉ làm thơ, viết văn, mà những phương diện khác cũng rất cần thiết.

Giống bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen], nếu những người làm bộ khoái xem được bộ phim này sẽ không có thu hoạch gì sao?

Suy nghĩa đến đây thì Bạch Viễn cảm thấy Cốc Chi Tề vô cùng may mắn.

Ông rũ mắt, âm thầm quyết định kéo Cốc Chi Tề về phe bọn họ, một cơ hội tốt như vậy nếu không biết nắm bắt thì đúng là có lỗi với bản thân mình. Ông không có thời gian cũng như cơ hội lưu lại đây nhưng Cốc Chi Tề thì có.

Bạch Viễn nhìn về phía cầu thang, trên mặt lộ ra nụ cười.

Chân Minh Châu và Cốc gia không hề biết Bạch Viễn đang suy nghĩ những gì; nhưng dù có biết thì Chân Minh Châu cũng không quá để ý. Vì cuối cùng người một nhà Cốc Chi Tề cũng phải rời khỏi đây, nếu có thể đi theo Bạch Viễn thì chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Bởi Cốc gia cũng đang đối mặt với không ít phiền toái.

Có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Đương nhiên hiện tại Chân Minh Châu không hề biết gì cả. Cô dẫn Tiểu Tử đến toilet phòng cách vách. Cô bé chịu đựng khá lâu nên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhanh chóng chạy vào toilet.

Giọng Lan ca nhi lanh lảnh vang lên: “”Chị ấy ngượng ngùng.”

Chân Minh Châu thở dài: “Do ăn phải cái gì bị hỏng sao?”

Lan ca nhi lắc đầu, không biết.

Chân Minh Châu xoa đầu cậu nhóc, nói: “Thật là một bé ngoan, còn nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ chị gái.”

Trong ba đứa bé của Cốc gia thì Tiểu Hồng và Tiểu Tử là chị em sinh đôi; Tiểu Hồng là chị gái lại khá dạn dĩ nên thường làm mọi việc, vì thế đã khiến Tiểu Tử không cần lo lắng bất kỳ điều gì, cũng an tâm làm cái bóng của chị gái. Hơn nữa tính cách của Tiểu Tử cũng khá nhút nhát nên ít khi tự mình giao tiếp với người khác.

Nhưng ngược lại cậu nhóc Lan ca nhi mới sáu tuổi gan dạ hơn nhiều.

Được Chân Minh Châu khen ngợi Lan ca nhi kiêu ngạo ưỡn ngực, vui vẻ nói: “Em rất ngoan.”

Chân Minh Châu: "Chờ một chút chị đi tìm xem có thuốc trị tiêu chảy không, mọi người đều không sao chỉ có hai người bọn họ là bị đau bụng tiêu chảy?”

Lan ca nhi gật đầu: “Các chị ấy cùng nhau làm mọi thứ.”

Chân Minh Châu bật cười. Trước kia cô chỉ biết những cặp song sinh có diện mạo giống nhau, nhưng cặp song sinh của Cốc gia đâu chỉ có bề ngoài giống nhau mà thói quen của bọn họ cũng rất đặc biệt.

Cô nói: “Dạ dày của Lan ca nhi rất khỏe mạnh nha.”

Lan ca nhi nghi hoặc: “Cái gì vị ạ?”

Chân Minh Châu xoa đầu cậu bé, nói: “Là dạ dày không phải vị, sau này lớn lên em sẽ hiểu. Nếu em ngoan ngoãn chị sẽ mở ti vi cho em xem, có được không?”

Hai mắt Lan ca nhi sáng lên, cậu đã sớm muốn xem ti vi rồi nha. Đêm qua nằm mơ cậu đều mơ thấy mình được xem ti vi. Nhưng cha mẹ đã nói bọn họ không thể nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn, không thể đòi hỏi quá nhiều; nên bé và hai chị vẫn luôn nhịn không dám hỏi chị xinh đẹp.

Nhưng hiện tại không phải do nó hỏi xin được xem ti vi mà mà chị Chân chủ động cho phép.

Cậu bé vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Có thể thật ạ? Bọn em có thể xem ti vi sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đương nhiên có thể, ngày hôm qua các em xem bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] đến tập mấy rồi?”

Lan ca nhi cũng không biết, chớp chớp đôi mắt, hỏi: “Tập là gì ạ?”

Chân Minh Châu: “Tập chính là sau khi kết thúc một câu chuyện sẽ vang lên bài hát, sau đó lại đến một câu chuyện mới.”

Lan ca nhi vò đầu, thành thật đáp: “Em cũng không nhớ rõ.”

Chân Minh Châu hướng về phía toilet hỏi: “Tiểu Tử, hôm qua các em xem phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] đến tập mấy rồi?”

Tiểu Tử có chút nhút nhát nhưng lúc này lại cất giọng to rõ trả lời Chân Minh Châu: “Tập mười, bọn em xem đến tập mười.”

Tiểu Tử rất muốn chạy nhanh ra ngoài, bé cũng phải xem phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen].

Chân Minh Châu: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu xem từ tập mười một.”

Cô mỉm cười ngồi xuống, rất nhanh đã tìm được bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen].

“Khi nào xem xong thì chị lại tìm bộ phim khác cho các em xem.”

Lan ca nhi: “Vâng ạ.”

Cậu nhanh nhảu nói: “Chị chờ em một chút, em đi gọi chị cả đến đây.”

Rất nhanh Tiểu Hồng đã theo Lan ca nhi đến đây, không những vậy còn có Cốc Chi Tề, hắn nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Không cần khách khí, nếu mọi người muốn xem ti vi thì cứ đến căn phòng này, như vậy cũng không ảnh hưởng đến chị Vương thêu thùa.”

Cốc Chi Tề càng thêm cảm động, khom lưng cúi người chắp tay thi lễ.

Chân Minh Châu bật cười: “Thật sự không cần làm như vậy.”

Cốc Chi Tề cũng không rời khỏi mà nhanh chóng ngồi xuống, một người cha và ba đứa con nhỏ trầm mê vào bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] không thể thoát ra được.

Chân Minh Châu thật sự cạn lời.

Cô lại đi xuống lầu thì nhìn thấy Trương Lực đang nói chuyện với Bạch Viễn.

Cô cười nói: “Sự phụ à, sao anh không nghỉ ngơi một chút đi?”

Bởi vì mỗi khi có thời gian rãnh rỗi Trương Lực đều sẽ chỉ Chân Minh Châu một vài chiêu thức võ công, nên đôi khi Chân Minh Châu sẽ thuận miệng gọi hắn một tiếng sư phụ, cũng có đôi khi sẽ gọi hắn là Trương thống lĩnh, nói chung là tuỳ vào từng tình huống. Hơn nữa cô cũng là một người khá tuỳ tiện, không quan tâm lắm đến cách xưng hô.

Chỉ là mỗi lần Chân Minh Châu gọi hắn như vậy, Trương Lực đều có chút ngượng ngùng.

Trương Lực: “Thật ra tôi vẫn ổn, không quá mệt mỏi. Hơn nữa nơi này thật ấm áp khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.”

Chân Minh Châu biết hiện tại bọn họ đang đóng quân trong rừng. Mặc dù bọn họ đã cố gắng tạo cho mình một nơi ở thoải mái, nhưng ở trong rừng vào mùa đông không đơn giản chút nào.

Chân Minh Châu: “Ở chỗ tôi còn một ít rượu, khi mọi người rời đi thì mang theo luôn nhé.”

Cô cười: “Là cá nhân tôi đưa cho anh.”

Trương Lực hơi đỏ mặt: “Cái này…”

Chân Minh Châu: “Tôi cũng gọi anh một tiếng sư phụ mà, đây là việc nên làm.”

Trương Lực: “Vậy thì cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Khách khí cái gì chứ. Không phải anh vẫn thường xuyên chỉ điểm tôi sao?”

Trương Lực xắn tay áo: “Lát nữa sau khi ăn cơm, cô ra sân đi, chúng ta tập luyện một chút.”

Chân Minh Châu lặng lẽ nhìn ra sân, lại lặng lẽ nhìn Trương Lực, chân thành đặt câu hỏi: “Hiện tại trời mưa, anh chắc chắn là muốn ra ngoài ngay lúc này?”

Trương Lực: “Tôi không quan tâm lắm.”

Chân Minh Châu nhìn hắn phấn khởi, liền bật cười nói: “Vậy đợi mưa tạnh.”

Sau đó cô mỉm cười nói: “Sư phụ, tôi có chuyện muốn làm phiền anh.”

Trương Lực lập tức: “Cô cứ nói.”

Chân Minh Châu: “Tôi có một thùng hải sản vẫn chưa sửa sang lại, buổi chiều anh giúp tôi nhé?”

Trương Lực: “Không thành vấn đề.”

Nhờ nhóm người Trương Lực giúp đỡ nên công việc của Chân Minh Châu đã nhanh chóng được hoàn thành. Sau khi sắp xếp hải sản xong xuôi, cô liền điều chỉnh lại nhiệt độ: “Ngày mai là có thể vận chuyển lương thực.”

Trương Lực ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Những nút này là để điều chỉnh nhiệt độ.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, không để đặt lương thực trong thùng lạnh được, vì thế tôi phải điều chỉnh nhiệt độ trong thùng để bên trong ấm lên. Vào mùa hè có thể dùng nó làm tủ lạnh.”

Trương Lực sửng sốt, nói: “Mùa hè cũng có thể lạnh sao?”

Chân Minh Châu gật đầu.

“Đúng là một vật thần kỳ.” Trương Lực kinh ngạc cảm thán.

Chân Minh Châu: “Vì để vận chuyển hải sản mà, nếu không vào mùa hè hải sản sẽ bị hỏng hết. Mấy người chú Lý đúng là chấp nhất, lần này vẫn muốn đổi lương thực.”

Trước đó bọn họ đã thỏa thuận là nếu muốn đổi cái gì khác thì cứ viết thư.

Dù trong thôn không có ai được học hành tử tế nhưng vẫn phải có một hai người biết được một vài chữ, có thể viết được một bức thư đơn giản.

Cổ đại sử dụng chữ phồn thể, tuy rằng Chân Minh Châu không viết được nhiều chữ phồn thể nhưng vẫn có thể đọc được.

Nhưng nhóm người chú Lý lại không viết một bức thư nào, chứng tỏ bọn họ vẫn tiếp tục muốn đổi lương thực.

Chân Minh Châu chuẩn bị lương thực lại nhịn không được cảm khái.

Lúc này Trương Lực mới lên tiếng: “Con người có những nhu cầu khác nhau, bọn họ sợ đói.”

Chân Minh Châu vừa nghe liền trầm mặc.

Trương Lực: “Hiện tại đất chỉ mới được san lấp, vụ mùa đầu tiên vẫn chưa gieo hạt. Tuy trời đã bắt đầu mưa nhưng làm sao dám chắc cây lương thực được trồng sẽ phát triển và cho sản lượng tốt? Nếu sản lượng thấp thì giá cả lương thực vẫn tăng cao không giảm. Bây giờ bọn họ trao đổi thêm lương thực thì ít nhất đến lúc đó cũng có thể no bụng, không bị đói. Những người ở kinh thành không bị đói, cũng không vì đói bụng mà đánh đổi cái gì; nên thứ họ muốn là có càng nhiều vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, đồ vật quý hiếm. Còn cuộc sống của người dân bình thường rất khó khăn, đương nhiên điều bọn họ mong muốn là sự ấm no.”

Chân Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Anh nói rất có lý.”

Chân Minh Châu sắp xếp đầy một thùng lương thực, sau đó khởi động máy móc để thùng hàng tự di chuyển theo tuyến đường cố định.

Trương Lực cảm khái: “Không cần biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần tôi vẫn cảm thấy thứ này rất thần kỳ.”

Chân Minh Châu cười nói: “Đừng tham lam, dù anh có nói một vạn lần tôi cũng sẽ không đưa cho anh. Ở chỗ các người không có điện, nếu chỉ dựa vào năng lượng mặt trời thì không thể chống đỡ được.”

Trương Lực ngượng ngùng khi tâm tư bị người khác vạch trần.

Chân Minh Châu: “Nếu anh thật sự muốn nghiên cứu thì có thể nghiên cứu máy nước nóng năng lượng mặt trời. Tôi nghĩ cái đó có thể được, còn kho lạnh như thế này thì rất khó.”

“Máy nước nóng năng lượng mặt trời?”

Trương Lực vẫn biết nước ấm bọn họ vẫn dùng ở đây không phải là nước được đun sôi, nhưng lại không chú ý đến cái này.

Hắn nghiêm túc hỏi: “Cái này có khó không?”

Chân Minh Châu lắc đầu.

Trương Lực thở dài nhẹ nhõm: “Không khó thì được.”

Chân Minh Châu ngạc nhiên, nói: “Anh nghĩ cái gì vậy. Ý tôi là tôi không biết.”

Trương Lực: “Hả?”

Chân Minh Châu: “Anh sẽ không nghĩ những thứ được sử dụng ở nơi này đều do tôi làm đấy chứ? Không phải, hầu hết đều do người khác làm, tôi cũng chỉ mua về thôi.”

“Thần tiên cũng mua bán sao?”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Không có gì là lấy không cả.”

Trương Lực xoa tay, nói: “Vậy tôi càng phải cố gắng hơn. Đến thần tiên còn phải mua bán trao đổi, thì không có gì đến với chúng ta một cách miễn phí cả. Tôi là người thường thì càng phải cố gắng nhiều hơn.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Vậy anh phải nỗ lực hơn nha. Sư phụ cố lên.”

Trương Lực: “Ý tôi là tôi sẽ cố gắng hơn trong lĩnh vực mà tôi am hiểu. Còn lĩnh vực mà tôi không am hiểu thì sẽ giao cho người khác. Cô lợi hại đến thế nhưng vẫn có một số việc không biết, thì tôi cũng vậy.”

Chân Minh Châu: “…Anh cũng giỏi tìm cớ đấy chứ.”

“Chúng ta có thể nói một chút về máy nước nóng năng lượng mặt trời hay không?” Tuy Trương Lực không làm, nhưng Bạch Viễn vốn đang yên lặng quan sát lại lên tiếng, ông thật sự rất tò mò: “Chiếc máy đó hoạt động theo nguyên lý gì?”

Chân Minh Châu: Mấy người cổ đại thật yêu thích học tập.

Cô nói: “Vậy ông đợi tôi nghiên cứu trước một chút, sau đó tôi sẽ nói đại khái nguyên lý hoạt động của nó cho ông biết.”

Bạch Viễn gật đầu: “Cảm ơn.”

Chân Minh Châu: “Không có gì.”

Thật đáng thương cô phải ép buộc chính mình nghiên cứu trước, làm người thật không dễ dàng mà.

Nếu Chân Minh Châu đã đồng ý giảng dạy cho Bạch Viễn về nguyên lý hoạt động của máy nước nóng năng lượng mặt trời, thì cô cần phải nghiên cứu trước mới có thể giảng lại, nếu không thì biết phải làm sao? May mắn là cô cảm thấy thứ này cũng thích hợp với cổ đại.

Hơn nữa, cô cũng không cần học tập chuyên sâu, chỉ cần giảng dạy lý thuyết một cách rõ ràng là được. Về phần nghiên cứu thì bọn họ có thể tự thực hiện.

Chân Minh Châu lên lầu, đang chuẩn bị mở máy tính thì nhớ lại bên ngoài trời vẫn đang mưa… Tạm thời không thể sử dụng máy tính được.

Cô quyết định giặt “bộ quần áo dính đầy máu” mình đã thay ra.

Cũng không biết hiện tại Túc Ninh như thế nào.

Hắn đã nhiều lần rơi vào tình huống nguy kịch nên Chân Minh Châu cảm thấy có chút không yên tâm.

Cô yên lặng thở dài. Tuy ngoài miệng thường nói những người đến homestay Xuân Sơn chỉ đơn thuần là khách trọ, không thể trở thành bạn bè của cô. Nhưng trong lòng Chân Minh Châu biết rõ mình chỉ mạnh miệng mà thôi. Cô thật sự rất lo lắng cho Túc Ninh.

Cô là kiểu người nếu có thể nghỉ ngơi nhiều thì sẽ làm việc ít đi. Cả ngày hôm nay cô bận rộn trong ngoài giống như đang trốn tránh. Trong tiềm thức cô đang sợ hãi, không dám nghĩ đến sự sống chết của Túc Ninh, sợ nghe được tin xấu.

Chân Minh Châu dùng sức vò quần áo, máu loãng từ trên quần áo chảy ra rất nhiều.

Chân Minh Châu: Cô chỉ đỡ Túc Ninh vào phòng mà đã dính nhiều máu như vậy, không biết rốt cuộc người này đã chảy bao nhiêu máu.

“Chị chủ…”

Dưới lầu vang lên tiếng gọi mơ hồ.

Chân Minh Châu lập tức đáp lại: “Có chuyện gì?”

Cô bỏ quần áo xuống rồi đi xuống lầu, nhìn thấy hai bé gái Tiểu Hồng và Tiểu Tử đang đứng dưới chân cầu thang.

Chân Minh Châu: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Hồng: "Chị ơi, chúng em xem xong rồi, có thể xem cái khác được không?”

Chân Minh Châu: “Được chứ? Để chị tìm cho bọn em một bộ phim thật hay nào.”

Chân Minh Châu: “Tây Du Ký đi, chị cảm thấy đây là một bộ phim kinh điển.”

Mặc dù bộ phim này đã được chiếu mấy chục năm trước nhưng đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người thích xem Trương Lực lập tức nói: “Bộ phim này rất hay.”

Lần trước bọn họ đã xem qua bộ phim này, hơn nữa còn rất si mê Tôn Đại Thánh.

Bạch Viễn tò mò nhìn Trương Lực.

Trương Lực: “Bạch tiên sinh chưa xem qua bộ phim này hay sao?”

Bạch Viễn nhìn hai đứa bé, hỏi: “Không biết chúng ta có thể cùng nhau xem không?”

Tiểu Hồng và Tiểu Tử không biết trả lời như thấy nào.

Lúc này, Tiểu Hồng lại nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: “Tôi nghĩ là không nên xem chung với nhau. Bạch tiên sinh cứ về phòng mình đi, tôi sẽ qua đó mở cho ông xem. Bọn nhỏ nếu ở chung với người xa lạ sẽ có phần ngại ngùng.”

Bạch Viễn: “Cảm ơn.”

Chân Minh Châu phất tay: “Không có gì, không cần khách khí.”

Trương Lực: “Tôi có thể xem lại một lần nữa.” Xem Tôn Đại Thánh không bao giờ biết chán.

Mọi người ai về phòng nấy tiếp tục xem phim.

Thấy mọi người đều bị sự hấp dẫn của ti vi thu hút, Chân Minh Châu nhún nhún vai. Bọn họ nhàn hạ còn cô thì phải làm việc, bọn họ xem phim còn cô thì phải giặt quần áo. Minh Châu thật là đáng thương mà.

Chân Minh Châu lên lầu tiếp tục giặt quần áo.

Cùng lúc đó ở bìa cánh rừng Mãnh Hổ Lĩnh, Lý Quế Hoa và Vương Đại Lang đang cùng nhau đi về hướng xe chuyển hàng, cả hai đều khoác áo tơi để không bị ướt mưa.

Vương Đại Lang nói: “Ngày mưa mà nàng một hai muốn ra ngoài, mấy ngày nay thùng hành đã không có ở đó, dù có trễ một ngày cũng không sao, cũng có thể đợi đến mai trời tạnh mưa rồi ra xem…”

Lý Quế Hoa: “Vẫn nên đi xem thử, nếu thật sự thùng hàng quay lại thì sao.”

Vương Đại Lang: “Đã nhiều ngày không thấy nó rồi, hôm nay lại mưa to, có thể người ta…”

Đột nhiên hắn im bặt, nhìn chằm chằm vào thùng hàng đang từ xa “đi” đến, hoảng sợ đến mức suýt té ngã.

“Tức, tức phụ?” Vương Đại Lang bắt lấy bả vai Lý Quế Hoa, nói: “Nàng nhìn xem!”

Lý Quế Hoa vui vẻ nói: “Đến, đến rồi”

Vương Đại Lang: Vợ hắn không hề cảm thấy sợ hãi.

“Thứ này có thể tự mình di chuyển vậy mà nàng không sợ sao?”

Lý Quế Hoa: “Vì sao phải sợ? Không phải chúng ta đều biết rõ nó có thể tự mình di chuyển sao? Nếu nó không thể tự di chuyển thì chúng ta cần nó để làm gì.”

Nói như vậy đúng là không sai chút nào, nhưng hắn lần đầu nhìn thấy, vì lần trước đến đây thùng hàng vẫn yên lặng nằm yên ở đó.

Bây giờ đột nhiên thấy nó hoạt động nên có chút hoảng sợ.

Lý Quế Hoa thật sự rất vui: “Tốt quá, thùng hàng đã trở lại, chúng ta nhanh chóng chạy về nói cho cha biết việc này.”

Đã nhiều ngày bọn họ vẫn luôn trông ngóng, dù biết thùng hàng nhất định sẽ trở về nhưng sốt ruột thì vẫn sốt ruột, không thể khống chế được tâm tình. Hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họ dùng thứ này nên khó tránh khỏi cảm giác thấp thỏm trong lòng.

Hai người nhanh chóng về nhà, thực mau vội vàng trở về, Lý lão đại thấy muội muội trở về liền nói: “Ta đã nói ngày mưa hai người không cần qua đó, hai vợ chồng muội thật mà…”

Lý Quế Hoa: “Thùng hàng đã trở lại.”

Lý Đại Ngưu: “!!!”

Hắn đột nhiên bật dậy: “Thật sao?”

Đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức sử dụng xe vận chuyển hàng tự động nên hắn cảm thấy có chút lo lắng.

Vương Đại Lang dùng sức gật đầu, nói: “Thật sự, đệ thấy nó tự di chuyển về, thật sự đệ chưa từng thấy chuyện thần kỳ như vậy.”

Lý Đại Ngưu: “Tự di chuyển về sao? Lợi hại như vậy? Thật tiếc là ta không thể nhìn thấy.”

“Đại ca, ca đừng nói những chuyện này nữa, nhanh đi nói lại với cha, chúng ta chuẩn bị một chút, đợi khi mưa tạnh thì đến đó vận chuyển đồ vật về.”

“Đúng đúng đúng.”

Lý Đại Ngưu: “Cha nói đúng, Quế Hoa thật sự có tiên duyên, mấy ngày trước chúng ta đều đến đó thăm dò nhưng không nhìn thấy gì cả. Vậy mà muội vừa đến đó thì thùng hàng liền xuất hiện.”

Lý Quế Hoa: “Ca nói cái gì vậy, chỉ là muội rất tin tưởng tiên nữ, sớm muộn gì thì thùng hàng cũng sẽ trở lại, hôm nay bọn muội cũng chỉ tình cờ nhìn thấy mà thôi.”

Lý Đại Ngưu: “Sao lại không phải, ta đã đi ra đó mấy ngày nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.”

Lúc này Lý lão đầu đi ra, ông nói: “Mấy đứa vào nhà hết, thật là lớn gan dám đứng ngoài sân nói những chuyện này, về sau chú ý một chút.”

Hai người cả kinh, nhanh chóng đi vào nhà.

Lý lão đầu lên tiếng răn dạy: “Về sau khi nói chuyện thì chú ý một chút, mấy đứa không sợ cả thôn nghe thấy sao.”

Bọn họ đều gục đầu xuống.

Lý lão đầu không để ý đến bọn họ nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không biết khi nào mưa mới tạnh.” Ông cũng rất sốt ruột.

Có lẽ là do mọi người đều ngóng trông mưa nhanh tạnh nên rất nhanh trời đã ngừng mưa.

Mấy người Lý gia thừa dịp không có ai chú ý, lén lút vận chuyển lương thực về nhà.

Bởi vì chỉ có nhà bọn họ mới có thể tiếp xúc với Chân Minh Châu nên em vợ Lý lão đầu ủy thác nhà bọn họ giao hàng. Mỗi lần như vậy sẽ đưa cho Lý gia thêm một phần phí hỗ trợ.

Tuy rằng Lý lão đầu nói không cần, nhưng Tiền gia vẫn nhất quyết muốn đưa.

Bởi vì số hải sản được vận chuyển đến đây không chỉ của một mình Tiền gia. Hơn nữa nếu không có Lý gia thì ai sẽ vận chuyển hàng hoá giúp bọn họ. Ngoài ra, mỗi lần đến đây bọn họ đều ở lại một ngày, còn ăn uống ở Lý gia nữa.

Tóm lại là người dân ở làng chài nhỏ thuần phác, còn Lý gia cũng là những người phúc hậu. Mặc dù việc làm ăn cũng chỉ mới bắt đầu nhưng bọn họ đã nhận được rất nhiều chỗ tốt rồi.

Lý lão đầu: “Lần tới khi người bên làng chài đến đây khẳng định sẽ rất vui.”

Thật ra lần trước mấy người bên làng chài nhỏ và Tiền gia không hề đi xe không về, mà Lý gia đã lấy lương thực của nhà mình ra để ứng trước tiền hàng. Vì thế dù không khớp với thời gian vận chuyển hàng đến quán trọ Xuân Sơn, nhưng bên phía làng chài nhỏ vẫn nhận được tiền hàng.

Lý gia đang đẩy xe lương thực về nhà thì từ xa nhìn thấy mấy cậu thành niên bên Thạch gia thôn đang chơi đùa.

Đại Dương: “Năm trước, lúc đi đốn củi bọn con nghe nói tam đệ của Thạch phu tử ở Thạch gia thôn bị ngã gãy chân, không biết hiện giờ như thế nào rồi.”

“Cháu quan tâm những người đó làm gì? Không có quan hệ gì với chúng ta cả.”

Đại Dương: “Không phải ạ, không phải trước đó bà chủ có hỏi về chuyện này sao? Con nghĩ chắc là cô ấy cũng muốn biết.”

Lý lão đầu: “Thật ra ta cảm thấy cô ấy cũng có chút quan tâm đến việc này. Như vậy đi, sau khi về nhà Đại Dương ra ngoài hỏi thăm một chút. Sau đó chúng ta viết cho bà chủ một phong thư nói sơ về tình huống ở đây.”

Đại Dương: “Vâng ạ.”

Nhị Dương: “Cháu cũng sẽ đi hỏi thăm, cháu là người thích hợp nhất để hỏi thăm những chuyện này.”

Lời này không phải là giả, hắn quen thuộc với rất nhiều người.

“Được. Hai đứa cùng nhau hỏi thăm đi.”

“Phải cố gắng làm tốt chuyện này.”

“Đó là chuyện đương nhiên.”

Vì mưa tạnh, nên Chân Minh Châu cũng đã liên lạc được với Vu Thanh Hàn, cô đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Giáo sư, Túc Ninh thế nào rồi?”

Người này đã nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch, thật khiến người khác lo lắng.

Hy vọng hắn không phải là bị khách trọ đầu tiên bị mất mạng.

Vu Thanh Hàn: “Buổi chiều đã cấp cứu một lần, tạm thời đã qua cơn nguy kịch.”

Do dự một chút, Vu Thanh Hàn nói: “Hắn vẫn luôn gọi tên cô.”

Chân Minh Châu mím môi nói: “Thật ra chúng tôi tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, hắn gọi tên tôi thì có ích gì.”

Vu Thanh Hàn: “Có thể là do hai lần liên tiếp, vào lúc hắn gặp nguy hiểm nhất đều gặp được cô.”

Mặc dù không phải Chân Minh Châu tự mình cứu Túc Ninh, nhưng nếu không có Chân Minh Châu thì có lẽ Túc Ninh đã không được cứu.

Vào thời điểm nguy nan nhất, đều là Chân Minh Châu cứu hắn.

Nên khi Túc Ninh hôn mê vẫn gọi tên cô cũng không có gì ngoài ý muốn.

Con người là động vật có tình cảm.

Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: “Nhưng tôi sẽ không đến gặp hắn.”

Cô nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không đi gặp bất kỳ ai đang mắc bệnh nặng hay rơi vào tình trạng nguy kịch. Mặc kệ là Túc Ninh hay ai khác tôi cũng sẽ không đi.”

Vu Thanh Hàn nghĩ đến những chuyện Chân Minh Châu đã từng trải qua, nói: “Được rồi, tôi đã hiểu.”

Chân Minh Châu chớp chớp mắt, nói: “Tuy tôi không đến gặp hắn nhưng làm phiền giáo sư giúp tôi chuyển lời đến Túc Ninh là tôi sẽ ở homestay Xuân Sơn chờ hắn về.”

Chương kế tiếp