Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 51
Homestay của Chân Minh Châu không thể thường xuyên xuất hiện nên đôi khi cô nhận được tin tức khá chậm.

Nhưng dù vậy Chân Minh Châu vẫn biết được cả nhà Thạch tú tài ở Thạch gia thôn hiện đang nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Nghe nói nhị phòng và tam phòng của Thạch gia ngày càng náo loạn hơn.

Nhị phòng cảm thấy rất cả là do lão tam bỏ rơi Tiểu Thạch Đầu nên mới khiến bọn họ mất đi cơ hội phát tài.

Còn tam phòng cho rằng, nếu không phải tam phòng và nhị phòng cùng nhau thương lượng, thì sao tam phòng bọn họ lại có thể tự mình quyết định như vậy? Quyết định này là của cả gia đình, sao lại chỉ trích một mình hắn. Nếu làm theo ý nhị phòng thì không phải việc đưa thằng bé vào cung làm tiểu thái giám càng ác độc hơn sao?

Mặt khác, cả nhị phòng và tam phòng đều cho rằng Thạch lão đầu và Thạch bà tử không làm tốt cương vị chủ nhà. Nếu không phải cha mẹ không muốn nuôi dưỡng Tiểu Thạch Đầu thì cần gì đến lượt mấy người thúc thúc như bọn họ phải nghĩ ra những cách như vậy?

Tóm lại là chó chê mèo lắm lông.

Hiện giờ quan hệ của nhị phòng và tam phòng Thạch gia như nước với lửa.

Tuy nhiên, điều kỳ quái là dù nghe nói có khả năng sẽ bị trả thù nhưng bọn họ chẳng thèm quan tâm, chỉ chú ý đến việc đã mất đi một món lợi lớn.

Không chiếm được chỗ tốt mới là chuyện lớn, còn những việc khác dường như chỉ là việc nhỏ.

Tính cách của cả nhà này thật đúng với câu nói: Muốn tiền không muốn mạng. Một chút cũng không sai cũng không hề nói quá.

Vì thế bọn họ liên tiếp động tay động chân với nhau, ai nấy mặt mũi đều bầm dập, tràn đầy oán hận.

Ban đầu vốn dĩ thôn dân chỉ nghi ngờ, nhưng hiện tại đã có thể chứng thực gia đình này đã hãm hại cháu mình. Vì thế mà mọi người đều tránh xa bọn họ. Có lẽ bọn họ không dám chủ động ra mặt giúp đỡ Tiểu Thạch Đầu, nhưng mọi người đều là người thành thật nên không muốn qua lại với những kẻ độc ác như vậy.

Hơn nữa, gia đình này đến người thân còn có thể ám hại thì đừng nói chi là người ngoài. Vì thế cần phải cách xa một chút.

Nhà ai mà không có trẻ con.

Biết đâu người Thạch gia tham tiền đến phát điên lừa bán mất con mình thì làm sao.

Nào là đưa vào trong cung làm tiểu thái giám hoặc ném vào Mãnh Hổ Lĩnh, nhìn thử xem có việc nào mà không phải cực kỳ hung ác?

Không những vậy Thạch gia còn đắc tội với quan lớn. Tuy rằng hiện tại vị quan này bận rộn công vụ, không thể ra tay trừng trị người nhà này; nhưng khó đảm bảo là sau này sẽ không, nên thôn dân ở Thạch gia thôn đều không muốn bị vạ lây.

Chính vì những nguyên nhân này mà người trong thôn đều tránh xa người Thạch gia ba thước.

Còn nhà ông ngoại của Tiểu Thạch Đầu cũng vô cùng náo loạn, không ngừng chỉ trích trách móc lẫn nhau, tính tình cả nhà này đều rất nóng nảy, giận dỗi đến mức sinh bệnh. Không đến vài ngày thì người đàn ông nhà này đều bệnh đến mức dậy không nổi, đành phải bỏ lỡ kỳ thi hương năm nay.

Không thể không nói đây đúng thật là báo ứng.

Chân Minh Châu nghe Trương Lực và Lý gia kể lại những chuyện này liền cảm thán: Quả nhiên đối với một số người, muốn trả thù cũng không cần tổn thương đến thân thể bọn họ, chỉ cần đánh vào điểm yếu của họ đã đủ khiến họ trở nên cuồng loạn.

Nhưng cũng nhờ những lời đồn này mà khi Lý gia vào thành đổi lương thực đã không còn bị hỏi tới hỏi lui nữa.

Thật ra, việc những lão nông như bọn họ vào thành đổi lương thực tinh thành lương thực phụ ít nhiều cũng sẽ khiến người khác chú ý. Vì thế, bọn họ chia ra, không chỉ bán cho một tiệm nhất định, cũng sẽ thường xuyên mang sang trấn khác để bán. Tuy nhiên, hiện tại lời đồn này ngày càng lan rộng nên chưởng quầy của các cửa hàng lương thực xem như đã biết nguyên nhân, không hỏi thêm gì nữa.

Đừng nói là làng trên xóm dưới, ngay cả những cửa hàng lương thực ở những quận huyện lân cận cũng nắm được không ít tin tức.

Nếu đó là lương thực thượng đẳng từ kinh thành vận chuyển đến thì chất lượng tốt như vậy là điều hiển nhiên.

Đương nhiên, không phải ai cũng im lặng không hỏi han gì, vẫn có một vài người lắm miệng hỏi xem có phải lương thực này trước đó là của một vị quan đúng không… Những chuyện lớn chuyện nhỏ liên qua đến việc này đều được Lý gia viết rõ trong thư. Tính ra Lý gia cũng rất khôn khéo, bọn họ không chỉ tìm một người viết thay mà chia nhau ra viết, một bức thư mỗi người viết một đoạn nên người viết thư cũng không nhìn ra được điều gì.

Hiện tại, vì để nhà mình có một người đáng tin cậy có thể viết thư nên Lý gia đã cho hai đứa bé đi học vỡ lòng.

Thật ra, Chân Minh Châu đã từng nghĩ thay vì đưa lương thực tinh để Lý gia đổi lấy lương thực phụ thì có nên trực tiếp đưa lương thực phụ cho bọn họ hay không? Cô cũng đã thương lượng qua với mấy người Lý gia nhưng cuối cùng hai bên đều gạt bỏ cách làm này. Bởi vì lương thực phụ ở hiện đại và cổ đại không giống nhau. Hơn nữa, đến cả lương thực phụ cũng được xử lý tốt như vậy thì nếu mang đi đổi sẽ dễ bị nghi ngờ hơn. Còn nếu để ở nhà ăn thì bọn họ lại không nỡ.

Bên cạnh đó, hiện tại đang là thời kỳ khó khăn, qua hai ba năm sau khi mùa màng ngày càng tốt hơn thì khi đổi lương thực cũng không quá lộ liễu, hiện tại nếu làm vậy sẽ rất dễ bị mọi người chú ý. Như thế còn không bằng lấy lương thực tinh ra đổi lấy lương thực phụ, không chỉ nhà mình được ăn no mà còn có thể giúp đỡ một vài người khác.

Điển hình như những người ở Lý gia thôn ít nhất cũng có thể vượt qua trận hạn hán này.

Hiện tại đã là đầu xuân, mọi nhà đều tập trung vào việc trồng trọt, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, nhất định năm nay sẽ tốt hơn năm trước. Dù vậy, nhưng nếu chưa đến mùa thu, chưa thu hoạch được vụ mùa đầu tiên thì Lý gia vẫn muốn lấy lương thực.

Chân Minh Châu cũng không hỏi chi tiết việc này, vì Lý gia cũng có cuộc sống và cách sống của riêng họ.

Nhưng có một việc khiến cô rất vui đó là cuộc sống của Thạch gia và nhà mẹ đẻ Thạch nương tử rất thảm nha.

Trước giờ Chân Minh Châu là người vui buồn đều thể hiện hết ra ngoài.

Túc Ninh thấy cô như vậy cũng nhịn không được mà hỏi: “Mấy ngày nay tôi rất tò mò không biết Trương Lực mang đến cho cô tin tức gì tốt.”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Túc Ninh: “Chắc chắn là có tin tức gì tốt, vì tâm trạng của cô rất vui vẻ.”

Chân Minh Châu tựa người vào bàn, nói: “Thật ra là chúng tôi tính kế người khác, tung ra mấy tin đồn để bọn họ cắn xé lẫn nhau… Cụ thể là như thế này…”

Túc Ninh im lặng.

Chân Minh Châu vô cùng hứng thú thuật lại mọi chuyện.

Cuối cùng Túc Ninh không nhịn được bèn hỏi: “Nếu bọn họ xấu xa như vậy thì giết chết hết không phải tốt hơn sao?”

Chân Minh Châu cạn lời, chỉ biết lặng thinh nhìn Túc Ninh.

Không lâu sau cô bèn lên tiếng: “Nếu tôi nhẫn tâm, thì lần trước khi anh đề nghị tôi đã đồng ý với cách làm này rồi. Nhưng dù đúng là tôi vô cùng chán ghét bọn họ thì cũng không thể làm ra việc trái với lương tâm là giết người.”

Đây có lẽ là hố sâu ngăn cách giữa người cổ đại và người hiện đại.

Chân Minh Châu: “Tôi sợ nếu lần này tôi đi quá giới hạn thì sẽ có những lần sau nữa, đến cuối cùng sẽ không thể quay lại. Như vậy không được, làm người phải có điểm mấu chốt.”

Thấy nét mặt Túc Ninh có kiềm nén, Chân Minh Châu liền nói: “Anh và tôi không giống nhau.”

Túc Ninh nâng mắt nhìn cô, hỏi: “Chúng ta khác nhau ở điểm nào.”

Chân Minh Châu: “Đầu tiên, chúng ta đến từ hai nơi cách nhau rất xa. Thứ hai, anh mang trên người mối thù giết cha mẹ; nhưng việc anh báo thù bằng cách lấy mạng những người đã hại chết cha mẹ anh đã gián tiếp cứu được càng nhiều người hơn. Vì thế anh làm vậy không sai, nhưng tôi lại không làm được. Hoàn cảnh sống của chúng ta khác nhau một trời một vực.”

Túc Ninh nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, chậm rãi nói: “Tôi phát hiện cô là người rất nguyên tắc, nhưng lại không yêu cầu người khác phải giống mình. Thậm chí còn sẽ tìm cớ giúp họ.”

Chân Minh Châu bật cười: “Tôi không giúp anh tìm cớ, những gì tôi nói đều là thật.”

Túc Ninh cũng cười, nhưng không ngờ lại động đến miệng vết thương.

Chân Minh Châu: “Anh kiềm chế một chút đi chứ, có muốn nhanh khỏe lên không hả.”

Túc Ninh căng chặt hàm dưới, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý hơn. Có thể làm phiền cô rót dùm tôi ly nước không?”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên rồi.”

Cô đến bên giường cúi xuống rót nước cho anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Túc Ninh cảm thấy mình có thể nhìn thấy được sợi lông tơ li ti trên mặt cô.

“Ui da.” Hắn nhanh chóng quay đầu, lại vô tình động đến miệng vết thương.

Chân Minh Châu cảm thấy người này thật hết nói nổi.

Cô cất giọng nhàn nhạt: “Quần áo tôi rất kín đáo, không hở hang, vì sao anh lại phản ứng lớn như vậy?”

Nếu không biết thì cô đã nghĩ cổ áo của mình quá thấp, nhưng trên thực tế là hôm nay cô mặc áo hoodie.

“Không phải…”

Túc Ninh nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, lúng túng quay đầu lại, nói: “Chỉ là tôi không cẩn thận.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Hả?”

Túc Ninh mím môi, quai hàm càng căng chặt hơn, nói: “Làm phiền cô đưa tôi ly nước.”

Chân Minh Châu liền đưa cho hắn.

Cô ấy khoanh tay, nói: “Trông anh như thế này có hơi khoa trương đó.”

Sau đó lại nói đùa một câu: “Có phải anh thích tôi không?”

“Khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…” Túc Ninh sặc nước, không ngừng ho khan.

Chân Minh Châu: “Ôi mẹ ơi.”

Cô nhanh chóng đỡ lấy Túc Ninh, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ? Vẫn ổn chứ?”

Túc Ninh ho dữ dội ảnh hưởng đến miệng vết thương, hắn đưa tay đè lên miệng vết thương, chỉ trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.

Chân Minh Châu: “Anh nằm xuống trước đi, nhanh lên, đừng có lộn xộn.”

Cô ảo não nói: “Đều tại tôi không tốt, ăn nói linh tinh kết quả hại anh như vậy. Có đau không? Nếu không chịu được thì tôi sẽ tìm bác sĩ đến đây.”

Túc Ninh lập tức nắm lấy cổ tay Chân Minh Châu, lắc đầu nói: "Không cần, tôi không có việc gì.”

Túc Ninh nghĩ, nếu Chân Minh Châu tìm bác sĩ thì không cần nói cũng biết cô nhất định sẽ gọi Vu Thanh Hàn đến. Tuy nhiên trong thâm tâm hắn lại không muốn Vu Thanh Hàn đến đây.

Túc Ninh biết mình là một kẻ ích kỷ, Vu Thanh Hàn không chỉ là người cứu hắn mà còn giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhưng trong lòng hắn vẫn đề phòng Vu Thanh Hàn. Hay nói đúng hơn là hắn không muốn Vu Thanh Hàn tiếp xúc quá nhiều với Chân Minh Châu.

Mặc dù biết mình làm như vậy là vô lý cũng không hề có ích lợi gì, nhưng khi nghe thấy Chân Minh Châu nói muốn tìm bác sĩ thì phản ứng đầu tiên của hắn là ngăn cản.

Hắn rũ mắt, nói: “Tôi không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Anh không cần phải nói cảm ơn với tôi.”

Cô cười nói: “Nếu đã ở lại đây thì anh cũng không cần quá khách sao. Anh chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, sớm ngày bình phục và không gây thêm phiền phức gì cho tôi nữa chính là giúp đơ tôi đó.”

Túc Ninh gật đầu: “Được.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Được là ý gì?”

Túc Ninh: “Tôi sẽ nhanh chóng bình phục.”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng: “Anh nói cứ như mình có thể tự quyết định được chuyện này.”

Tuy Chân Minh Châu tươi cười nhưng vẫn lộ ra vài phần nghiêm túc.

Lúc này cô lại nhẹ giọng nói: “Thật ra lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, thật ra anh cứ từ từ nghỉ ngơi cho khỏe, phải khỏi hẳn. Đừng như lần trước chưa khỏe hẳn anh đã rời đi, sau đó quay về với cả người đầy thương tích. Anh nên biết rằng không phải lần nào chúng tôi cũng có thể giúp đỡ và cứu sống anh. Vì thế tôi hy vọng lần này anh có thể hoàn toàn khỏe lại.”

“Việc tôi có khỏe hay không… quan trọng sao?” Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là quan trọng. Chúng tôi cứu sống anh nhưng anh lại bỏ mặc sống chết của chính mình, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc những chuyện chúng tôi đã làm là vô nghĩ sao. Như vậy tôi có cảm giác như mình đã làm điều thừa, cảm thấy bản thân rất thất bại.”

Túc Ninh trầm mặc, mất nửa ngày mới nghiêm túc nói: “Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Chân Minh Châu cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Mấy ngày nay anh cảm thấy thế nào?”

Túc Ninh gật đầu: “Vẫn ổn.”

Thật ra trước đây khi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không ít lần bị thương, mấy lần đó cũng không khá hơn bây giờ là bao, đều chỉ dựa vào hơi thở cuối cùng mà kiên trì. May mắn là hắn mạng lớn nên mới sống sót. Đương nhiên thì lần bị thương này vẫn là nặng nhất.

Tuy rằng nhiều lần hắn rơi vào hôn mê nhưng vẫn nghe bác sĩ nói là hắn có thể không qua khỏi.

Đã rất nhiều lần hắn cận kề cái chết. Nhưng may mắn là cuối cùng hắn cũng đã có thể quay lại đây.

Chỉ là bác sĩ cũng đã nói qua, trước kia hắn bị trọng thương không lần nào là khỏi hẳn. Đây là dịp để hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hy vọng cơ thể sẽ hoàn toàn hồi phục. Lúc trước, Túc Ninh sống hôm nay không biết ngày mai, nhưng hiện tại hắn rất nghe lời bác sĩ, mong rằng sức khỏe của bản thân có thể tốt lên.

Trước đây Túc Ninh cố gắng sống sót là vì báo thù.

Hiện tại hắn muốn có một cơ thể khỏe mạnh là vì mong muốn bản thân mình có đủ năng lực để bảo vệ Chân Minh Châu.

Mặc dù cô hoàn toàn không cần, nhưng Túc Ninh lại hy vọng mình có thể làm được một chuyện gì đó.

Đương nhiên là hắn cũng không nói những lời này với Chân Minh Châu.

Hắn nhìn cô, nói: “Lần này tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”

Chân Minh Châu gật đầu.

Thật ra cô có hơi tò mò, bèn kéo ghế dựa qua ngồi bên cạnh Túc Ninh, hỏi: “Làm sao anh có thể chạy thoát đến nơi này? Nghe nói kiểm tra hộ tịch rất nghiêm khắc. Hơn nữa anh lại bị thương rất nặng.”

Cô thật sự có chút tò mò nha Túc Ninh cười: “Luật lệ thường chỉ áp dụng với những ai tuân thủ luật lệ. Những người như chúng tôi thường không tuân theo luật nên có những cách làm riêng. Thật ra rất đơn giản, trong tay tôi có hộ tịch giả. Mặt khác tôi sẽ đi những con đường vắng vẻ, những sát thủ như chúng tôi rất am hiểu cách sinh hoạt ở những nơi hoang dã.”

Chân Minh Châu: “Thì ra là như vậy.”

Túc Ninh giải thích cặn kẽ: "Trên cơ bản, hiện tại các tỉnh được phân theo khu vực, chỉ ở những điểm ra vào thành mới tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, nếu tôi không vào thành thì việc đi lại rất dễ dàng. Hơn nữa, địa hình bốn tỉnh Trung bộ tương đối bằng phẳng, nên không có chuyện không vào thành thì không còn đường khác để đi, đây là một ưu điểm rất lớn của nơi này. Nếu đi đến khu vực Tây Nam thì hoàn toàn khác, vì địa hình trắc trở nên chỉ vào thành mới có thể đi tiếp được. Do đó có thể nói dù tôi không quen biết cô, nếu muốn chạy trốn thì bên này cũng sẽ là sự lựa chọn duy nhất của tôi.”

Chân Minh Châu: “Thì ra là thế.”

“Nhưng không phải anh có hộ tịch giả sao? Nếu đã như vậy thì cứ trực tiếp vào thành là được mà.”

Túc Ninh lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Đó là hộ tịch giả, rất khó nói có thể bị phát hiện hay không. Ví dụ như tôi là một người đàn ông đơn độc hành tẩu, dáng vẻ bên ngoài lại không phải kiểu người hào hoa phong nhã yếu ớt nên dễ khiến một số người cảnh giác hơn.”

“Thật ra tổ chức có cao thủ chuyên làm giả những thứ như hộ tịch. Hắn phụ trách công việc này và kỹ thuật rất tốt. Chẳng qua, ba năm trước người này đã bị nổ chết.”

Chân Minh Châu trừng to mắt: “Bị nổ chết?”

Túc Ninh gật đầu, nói: “Đúng vậy, người nọ một lòng muốn luyện đan, kết quả lò luyện đan phát nổ khiến hắn cùng sáu bảy người đồ đệ đều bị nổ chết. Cũng vì người đó và đồ đệ của hắn đều đi đời nhà ma nên không còn ai có thể làm giả hộ tịch gây rối loạn một thời gian dài. Thế nhưng sau đó cũng tìm được người tiếp nhận việc này. Chỉ tiếc là tay nghề chỉ ở mức bình thường nên vì để đảm bảo an toàn, nếu không cần thiết thì chúng tôi đều hạn chế dùng đến nó. Tất nhiên, bây giờ thì không cần nữa.”

Chân Minh Châu: Quả nhiên luyện đan hại người.

Chỉ là… Chân Minh Châu như có một ý tưởng xẹt qua trong đầu, có điều nó xuất hiện quá nhanh nên cô không thể bắt kịp. Nhưng cô luôn cảm thấy dường như mình đã biết được một chuyện gì đó.

Chân Minh Châu gãi gãi đầu.

Túc Ninh: “Có phải những chuyện tôi nói rất nhàm chán đúng không?”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Không phải, thật ra tôi rất thích nghe. Tôi không hiểu gì về Túc triều nhưng khi nghe anh nói liền cảm thấy mình đã biết thêm được chút ít.”

Túc Ninh cười: “Rõ ràng là tôi đang nói về tổ chức sát thủ.”

Chân Minh Châu: “Nhưng tôi cũng có thể thông qua những câu chuyện xảy ra ở tổ chức sát thủ, Lý gia thôn, Thạch gia thôn và làng chài nhỏ… dần dần biết được nhiều hơn Túc triều là một nơi như thế nào.”

Túc Ninh: “Cô nói cũng có lý.”

Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Trời đầy mây, có lẽ lại sắp mưa. Không biết liệu lần này có thêm vị khách nào đến đây không.”

Chân Minh Châu nhướng mày, nói: “Anh biết sao?”

Túc Ninh gật đầu: “Trời mưa thì khách trọ mới có thể đến được nơi này.”

Chân Minh Châu: “Anh thật nhạy bén đó.”

Trong số những vị khách trọ ở đây thì có thể nói Túc Ninh là người nhạy bén nhất.

Điển hình như vợ chồng Cốc Chi Tề, đến tận bây giờ bọn họ cũng không biết sự xuất hiện của nơi này có liên quan đến trời mưa. Đương nhiên, cũng bởi vì bọn họ chỉ ở trong nhà nên rất dễ bị che mắt. Bất kể trời mưa hay không mưa thì nào nơi này cũng có nhiều người ra vào, nên bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Nhưng người như Túc Ninh vốn dĩ rất nhạy bén, còn Trương Lực phát hiện ra chuyện này là vì hắn luôn quan sát nơi này.

Chính thân phận của bọn họ đã giúp họ có thể phát hiện manh mối chỉ trong thời gian ngắn.

“Chỉ khi trời mưa thì nơi này mới có khách đến.”

Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Túc Ninh: “Bởi vì chỉ khi trời mưa, homestay Xuân Sơn mới có thể xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh.”

Chân Minh Châu: “Lại bị anh đoán đúng rồi.”

Túc Ninh mỉm cười: “Thật ra ngày ấy tôi đã đến Mãnh Hổ Lĩnh nửa ngày nhưng không tìm được quán trọ Xuân Sơn, nhưng khi trời đổ mưa thì toà nhà bỗng nhiên xuất hiện ở bãi đấy trống.”

Chân Minh Châu không hề có dáng vẻ của một người bị vạch trần bí mật, ngược lại nói: “Anh thật may mắn khi có thể tận mắt chứng kiến được một kỳ tích.”

Túc Ninh bật cười, nhưng lại phải nhanh chóng dùng tay đè miệng vết thương lại.

Chân Minh Châu cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh đừng cười nữa, không nhìn thấy hiện tại mình đã thành ra thế nào sao.”

Một lát sau cô lại nói: “Tôi cảm thấy anh không phải là một người thích cười.”

Nhưng nghĩ lại thì không cảm thấy có gì kỳ quái, trước kia Túc Ninh chưa báo được thù nên trong lòng luôn bị đè nén, khó tránh khỏi chuyện mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc, chẳng có nét cười. Nhưng hiện tại thì khác, hắn đã báo được thù, trong lòng không còn gì vướng bận, nên tâm trạng vui vẻ hơn cũng là bình thường.

Chân Minh Châu: “Được rồi, anh cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút, để tôi mở phim hoạt hình [Sailor Moon] cho anh xem, còn tôi thì đi chuẩn bị một ít điểm tâm, không biết hôm nay có khách đến không nữa…”

Cô lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu có thì tôi mong đó là một vị khách bình thường.”

Túc Ninh hỏi: “Tôi có được xem là một vị khách bình thường hay không?”

Chân Minh Châu trừng mắt, nói: “Đương nhiên là bình thường. Tuy rằng mỗi lần anh đến đây đều thương tích đầy người, nhưng bản chất anh không phải là người xấu.

Chỉ cần không phải là người tâm địa xấu xa độc ác thì tôi đã rất cảm ơn trời đất. Bị đói hay bị thương không phải rất bình thường sao? Đang êm đẹp ai lại muốn đi vào Mãnh Hổ Lĩnh chứ. Không chỉ vì mấy người Trương Lực có thể sinh sống ở đây thì có thể chắc chắn nơi này là an toàn. Bên này rất nguy hiểm, nếu không phải tình huống bất khả kháng thì sẽ không có ai chạy đến chỗ này. Vì thế tôi có thể hiểu được khó khăn của những người buộc phải đi vào nơi này, cũng có thể giúp đỡ trong khả năng của mình. Chỉ là tôi không muốn gặp phải người tâm địa độc ác.”

Hơn nữa hình như trước giờ những người đến đây đều có phẩm chất tốt, không phải người xấu xa độc ác.

Duy nhất chỉ có tên đầu trọc cũng là người của tổ chức sát thủ, vừa đến đây liền muốn ra tay giết người.

Tuy nhiên, thành thật mà nói thì không phải tên đầu trọc tự mình đến đây, hắn tấn công cô và Vu Thanh Hàn ở bên ngoài, sau đó bị bọn họ bắt lại. Do đó hắn xem như không trực tiếp đến đây.

Cô nói: “Đến bây giờ tôi mới phát hiện những người khách đến đây đều không phải kẻ xấu, xem như là tôi may mắn.”

Nói đến đây cô bèn chắp tay trước ngực, nói: “Hy vọng đừng để cái tốt không linh cái xấu linh, đừng để tôi vừa nói xong liền bị vả mặt.”

Túc Ninh nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, không nhịn được mà mỉm cười.

Chân Minh Châu: “Anh cười cái gì, đang cười nhạo tôi sao? Được rồi, tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi một chút đi, nếu cô việc gì cần thì cứ gọi tôi.”

Túc Ninh: “Được.”

Vài giây sau hắn lại hỏi: “Hôm nay ăn cái gì, vẫn là… canh gan heo sao?”

Nói thật, Túc Ninh luôn cảm thấy mình là một người rất nhẫn nại, cũng không phải loại người chỉ quan tâm đến việc ăn uống. Cơ bản là ăn cái gì cũng được, nhưng phải uống canh gan heo liên tục mấy ngày liền bắn thật sự chịu không nổi.

Hơn nữa cô nhóc này hầm canh gan heo lại không cho gia vị vào.

Rõ ràng cô nấu ăn rất ngon nhưng sao lại phải cứ hầm canh gan heo.

Chân Minh Châu: “Sao vậy? Anh không thích uống sao?”

Túc Ninh im lặng trong giây lát, định gật đầu. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tinh xảo tràn đầy vẻ quan tâm của cô, hắn liền nuốt những lời muốn nói vào, thật sự là nói Không nên lời mà.

“Nếu anh không thích…”

“Tôi thích uống.” Chưa gì Túc Ninh đã lên tiếng, “Tuy rằng nó không có mùi vị gì cả nhưng tôi vẫn rất thích uống, cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu nở nụ cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, nói: “Anh thích là tốt rồi. Thật ra tôi cũng biết món canh này không có mùi vị gì, nhưng anh bị ngoại thương nên không thể ăn thức ăn quá nhiều gia vị. Hơn nữa tôi có xem qua một số món ăn dinh dưỡng cho người bệnh, hầu hết đều có món canh gan heo. Có thể thấy được mặc dù nó không ngon nhưng lại rất tốt cho cơ thể.

“Tôi biết.” Hắn mỉm cười: “Tôi cũng thích uống món canh này.”

Chân Minh Châu kiêu ngạo nhếch cằm, nói: “Tôi biết anh là một người sáng suốt mà.”

Túc Ninh: “Ừ.”

Không biết tại sao, mặc dù lúc này còn chưa uống canh gan heo, nhưng trong ấn tượng của Túc Ninh thì hóa ra canh gan heo lại mỹ vị đến thế.

Là sự thật, hoàn toàn không phải nói quá.

Hắn nói: “Cô cũng đừng làm việc quá sức.”

Chân Minh Châu cười hì hì: “Anh yên tâm đi.”

Cô ra khỏi phòng, nhẹ nhàng trở lại phòng khách, vừa đến phòng khách liền nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách. Chân Minh Châu xuyên qua lớp kính nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thấy cơn mưa phùn mang theo vài phần thơ mộng.

Đột nhiên cô nghĩ đến nhóm người Trương Lực, không biết bọn họ như thế nào.

Dạo gần đây nhóm người Trương Lực đang xây nhà, nếu trời mưa có thể ảnh hưởng đến thời gian xây dựng.

Lại nói, ban đầu Trương Lực vốn định dựng trại đóng quân ở gần thôn, nhưng mấy ngày trước bọn họ đến đây thăm Túc Ninh lại nghe nói Túc Ninh định xây một quán trọ ở trong rừng. Trương Lực liền cảm thấy hứng thú với ý tưởng của Túc Ninh. Không biết có phải vì tình bạn thuở nhỏ hay không mà Trương Lực không hề xem Túc Ninh là người ngoài, một hai phải lôi kéo Túc Ninh hỏi tỉ mỉ chuyện này, sau đó lại chiếm lấy ý tưởng này.

Hiếm khi Chân Minh Châu thấy được dáng vẻ trợn trắng mắt của Túc Ninh, khi nhớ đến liền cảm thấy buồn cười.

Nhóm người Trương Lực tìm được một vị trí rất tốt, cách chỗ Chân Minh Châu không xa lắm. Với mấy người Trương Lực thì không đến nửa canh giờ bọn họ có thể tới nơi. Ngôi nhà tựa vào núi, phía trước nhà là đường núi cách Mãnh Hổ Lĩnh gần nhất.

Thật ra nếu xây một quán trọ ở đây thì nói thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, nếu nói khó nghe thì nhìn không khác gì hắc điếm.

Nhưng nếu Trương Lực muốn làm như vậy thì Chân Minh Châu cũng không quan tâm đến những điều đó; giống như chuyện Lý gia muốn làm gì cô cũng không hỏi nhiều, cô cũng can thiệp sâu vào những chuyện của Trương Lực. Cô không cảm thấy mình là người hiện đại hiểu biết nhiều hay giỏi hơn người khác.

Chưa kể, thông qua Túc Ninh cô đã nhận ra sự khác biệt giữa người hiện đại và những người ở cổ đại. Vì thế cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

Mặt khác, cô vốn không hiểu biết gì nhiều về cổ đại, nếu cô đưa ra một số gợi ý hay ý kiến gì đó cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Suy cho cùng thì Trương Lực cũng thuộc tuýp người “thích suy diễn.”

Người của phủ Cửu hoàng tử đều rất giỏi trong việc phức tạp hoá lời nói của cô. Vì thế Chân Minh Châu lại càng không đưa ra nhiều ý kiến cho bọn họ.

Bọn họ quyết định làm như thế nào thì cứ để họ làm như vậy thôi.

Tóm lại bọn họ là người cổ đại, đã sớm quen thuộc với lối sống ở nơi này, nên càng hiểu được nên làm như thế nào.

Trên thực tế, Chân Minh Châu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cô cảm thấy nếu mở một cửa hàng ở nơi này sẽ rất kỳ quái, nhưng sự thật là việc nhóm người Trương Lực mở cửa hàng ở đây là có nguyên do.

Đúng là có chút kỳ quái nhưng điều này còn phụ thuộc vào việc bạn nhìn nhận nó như thế nào.

Như việc Trương Lực mở cửa hàng ở nơi này cũng cơ thể tìm cớ cho quà. Vì nhà hắn có nhiều sản nghiệp, trong đó có cả tiêu cục. Công việc chính của tiêu cục là vận chuyển hàng hoá vào nam ra bắc, nên việc lựa chọn một nơi nào đó để thiết lập trạm dịch dừng chân cũng không có gì là kỳ quái.

Tuy nơi này rất hẻo lánh, nhưng cũng vì vậy mà việc mở một cửa hàng hay quán trọ là rất bình thường. Nếu những nơi phồn hoa như trong thành thì chỉ cần tuỳ ý đi dạo quanh là có thể tìm được một cửa hàng hay một quán trọ.

Còn ở một nơi thâm sơn cùng cốc như Mãnh Hổ Lĩnh thì không thể tìm thấy bất kỳ một quán trọ nào ở trong phạm vi tám đến mười dặm quanh đây. Do đó càng cần có một dịch quán hơn.

Vì thế một cửa hàng hay dịch quán xuất hiện ở nơi này vừa kỳ quái nhưng cũng rất bình thường.

Mặt khác, Trương Lực mở cửa hàng ở đây hợp lý hơn nhiều so với việc để Túc Ninh làm.

Đây cũng là lý do vì sao hắn không chút khách khí độc chiếm ý tưởng của Túc Ninh. Tên Túc Ninh đó cũng không phải muốn mở cửa hàng mà đơn giản là muốn xây một căn nhà bên cạnh quán trọ Xuân Sơn để ăn vạ Chân Minh Châu. Người bình thường sẽ không đi đến nơi núi sâu rừng già này, nhưng nếu vô tình đi lạc vào đây nhìn thấy ngôi nhà của Túc Ninh sẽ bị dọa sợ.

Tóm lại, Trương Lực cảm thấy ý tưởng của Túc Ninh mới không đáng tin.

Đã thế thì không bằng để hắn mở cửa hàng dưới danh nghĩa của tiêu cục, ít nhất cũng có thể đảm bảo được an toàn. Hơn nữa nếu Túc Ninh thật sự nổi điên xây một gian nhà để ăn vạ bà chủ thì ít nhất cửa hàng của hắn cũng có chút tác dụng. Đó chính là nếu phát hiện vấn đề gì thì có thể kịp thời thông báo cho Túc Ninh.

Dù sao thì thân phận của Túc Ninh quá nhạy cảm, tốt nhất là không nên lộ mặt.

Đến giờ Trương Lực cũng không biết Túc Ninh đã làm thế nào để tiêu diệt toàn bộ tổ chức sát thủ. Mặc dù hắn bị trọng thương, nhưng trong mắt bọn họ thì cái giá hắn phải trả là “vô cùng nhỏ” so với những gì hắn “thu hoạch” được.

Tuy những lời này nghe không được xuôi tai nhưng đó chính là sự thật.

Thật ra những thuộc hạ thân cận của Cửu hoàng tử như bọn họ hầu hết đều biết Túc Ninh vẫn còn sống. Tuy rằng những chuyện xảy ra ở kinh thành không có liên quan đến bọn họ, nhưng sự thật là bọn họ và Túc Ninh đã từng qua lại với nhau. Nếu Túc Ninh bị bắt thì họ cũng sẽ khó tránh khỏi việc bị liên lụy.

Nhưng bọn họ cũng biết Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu đều đã từng nói qua, chỉ cần Túc Ninh có thể trở về thì hai người sẽ cố hết sức để giúp hắn.

Mấy người Trương Lực cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng nếu gặp tình huống như vậy thì bọn họ nhất định sẽ hỗ trợ.

Tóm lại, bất kể như thế nào, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn cách làm trái với những người ở quán trọ Xuân Sơn.

Trương Lực không có bao nhiêu người ở đây, nên lần này xây quán trọ bọn họ đã quyết định thuê một số người của các thôn xung quanh. Chẳng hạn như người của Lý gia thôn, bởi vì Trương Lực đã từng gặp qua Lý lão đầu, cũng xem như là có quen biết.

Trương Lực chủ động thuê người của Lý gia thôn, có một vài người ở Vương gia thôn vì quen biết với vợ chồng Vương đại lang và Lý Quế Hoa nên cũng đến đây tìm việc vặt. Sức mạnh người động nên việc xây dựng diễn ra cũng khá nhanh.

Nhưng khi trời mưa thì không thể tiếp tục.

“Mưa ngày càng nặng hạt, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, cứ tính nửa ngày công.”

Mọi người nghe vậy đều rất vui mừng, từ giờ đến trưa vẫn còn một khoảng thời gian khá dài. Vì thế nên khi được tính nửa ngày công thì ai lại không vui chứ?

Mọi người cùng nhau trở về thôn, tâm trạng rất vui vẻ. Nước mưa cũng không thể đánh bay sự phấn khích của bọn họ.

“Vẫn là thôn trưởng của chúng ta làm việc khôn khéo, từ sớm đã tiếp quản công việc này. Chuyện tốt thế này không dễ gặp đâu. Ngươi biết không, những người ở thôn khác vẫn hỏi thăm chúng ta về công việc này.” Mặc dù hiện tại là mùa thu, công việc đồng áng bận rộn, nhưng một nhà đâu phải thiếu một vài người là không được. Chỉ cần để một hai người ra ngoài làm thuê kiếm chút tiền là được rồi.

Hơn nữa, tiền công bên này đưa ra không tính là thấp.

Vì chủ nhà vội vàng nên công việc bắt đầu từ sáng sớm đến khi tối mịt mới nghỉ ngơi. Đúng là công việc khá nặng nhọc nhưng cứ ba ngày sẽ thanh toán tiền công một lần, rất hợp với ý muốn của mấy người làm công.

Chỉ vài ngày đã nhận được tiền công nên mọi người rất phấn khởi.

Khi bọn họ nhận được công việc này đã khiến mấy thôn xung quanh vô cùng hâm mộ.

Lý lão đầu cũng rất vui. Thật ra lúc ở quán trọ Xuân Sơn ông cũng gặp qua Trương Lực duy nhất một lần, ấn tượng không sâu, lúc ấy chỉ cảm thấy dáng vẻ của người này trông thật hung dữ, không nghĩ đến hắn lại đến nhà tìm ông. Thật ra khi nhìn thấy Trương Lực ở trước cửa nhà mình, Lý lão đầu đã giật mình còn trong lòng thì vô cùng sợ hãi.

Điều bất ngờ hơn là người này đến không phải để bới lông tìm vết hay có ác ý gì, mà là tìm bọn họ để làm việc.

Có thể nói hai bên rất ăn nhịp với nhau.

Thì ra bọn họ kinh doanh tiêu cục, chuyên áp tải hàng hoá nên trách không được đều là những nam nhân cao to vạm vỡ. Mặt khác, gương mặt bọn họ trông hung dữ một chút cũng không có gì lạ.

Ban đầu ông cũng từng đoán xem những người này làm việc gì. Nếu là người làm quan thì sao trên người lại có chút sát khí. Còn nếu không phải làm quan thì lại cảm thấy họ rất oai phong.

Lúc này, thắc mắc của ông đã được giải đáp.

Thì ra là tiêu sư.

Lý lão đầu không hề nghi ngờ thân phận của nhóm người Trương Lực, thậm chí ông còn cảm thấy rất hợp lý.

Dù sao bọn họ cũng không thể tưởng được thống lĩnh thị vệ của phủ Cửu hoàng tử lại xuất hiện ở nơi núi sâu rừng già như thế này.

Bọn họ tuy lớn tuổi và có một số kinh nghiệm nhất định, nhưng dù sao cũng chỉ là thôn dân bình thường nên có chút thiếu hụt về mặt kiến thức. Vì thế bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng được Trương Lực lại là thống lĩnh thị của phủ hoàng tử, ngược lại khi Trương Lực lấy thân phận là tiêu sư thì họ tin tưởng không chút nghi ngờ.

Trên đường về thôn, Lý lão đầu còn nghĩ đến một chuyện khác.

Ông nói: “Chúng ta phải cố gắng, chăm chỉ làm việc, lúc xây nhà phải thật dụng tâm để bọn họ nhớ kỹ chúng ta. Ta đã hỏi qua Trương tiểu ca, nơi này tuy rằng có hơi hẻo lánh nhưng khi trạm dịch của tiêu cục khai trương vẫn phải thuê người. Hơn nữa còn phải tính toán đến việc ăn uống. Bọn họ đều là những người suốt ngày chỉ biết giơ đao múa kiếm, làm gì có chuyện sẽ trồng trọt nên chắc chắn sẽ thu mua lương thực từ những thôn quanh đây. Mặt khác, sẽ có những tiêu cục khác áp tải hàng hoá đi ngang qua đây, đương nhiên phải chuẩn bị đồ ăn thức uống, thậm chí đôi lúc cần có người giúp việc.”

“Vậy chẳng phải thỉnh thoảng sẽ thuê người hay sao?”

Lý lão đầu đắc ý, nói: “Đúng vậy, chuyện này tôi cũng đã hỏi qua Trương tiểu ca, hắn nói nếu lần này chúng ta làm tốt thì đến lúc đó sẽ thuê người của thôn chúng ra.

Ngoài ra, hắn cũng đề nghị chúng ta giao rau dưa sang đây.”

“Sao? Nếu vậy thì quá tốt, vẫn là thôn trưởng quen biết rộng rãi.”

Lý lão đầu khiêm tốn nói: “Cuộc sống năm nay tốt hơn năm trước, chỉ cần chúng ta chăm chỉ sẽ không sợ bị chết đói.”

“Đúng đúng đúng.”

Có người khôn khéo, suy một ra ba nói: “Thôn trưởng, sau khi bên này xây xong, vào thời điểm nông nhàn chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài tìm việc, để Đại Ngưu ca dẫn chúng ta đi. Nếu một mình ra ngoài tìm việc khó tránh khỏi sẽ bị người ta khinh khi ghét bỏ; nhưng nếu chúng ta kết thành một nhóm đi chung với nhau sẽ không bị như vậy, ngược lại có thể được trả tiền công cao hơn.

“Ngươi nói rất đúng.”

Đến cả Lý lão đầu cũng gật đầu, nói: “Khá lắm, chủ ý này không tồi, chỉ là chúng ta không thể lơ là công việc đồng áng.”

“Chuyện này chúng tôi hiểu.”

“Thôn trưởng, chúng ta thật sự sẽ trồng rau ở mảnh đất phía tây sao. Lỡ như đến một lúc nào đó người mua đổi ý không thu mua hay không?”

Lý lão đầu bình tĩnh, nói: “Sẽ không, chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi. Các ngươi cứ yên tâm về nhân phẩm của người đó. Nếu quá nhiều thì chúng ta cũng có thể bán cho trạm dịch.”

“Vẫn là thôn trưởng có cách giải quyết.”

Thật ra, dù Lý lão đầu có thể đổi được lương thực ở chỗ Chân Minh Châu nhưng ông vẫn hiểu được mọi việc không thể chỉ lo thân mình. Mọi người ở đây là đều là hàng xóm láng giềng hay thậm chí là họ hàng nên không thể hoàn toàn bỏ mặc họ. Ông không thể trơ mắt nhìn người khác đói chết, hạt giống để trồng trọt cho vụ sau có thể mượn tạm ở chỗ quan phủ, nhưng còn lương thực để ăn thì không ai quan tâm.

Vì thế ông đổi lương thực tinh trong nhà thành lương thực phụ, sau đó nói là “mượn được” rồi phát cho mọi người. Đương nhiên ông không nói tất cả những thứ này là của nhà mình, ít nhiều ông vẫn hiểu được đạo lý không thể để người khác biết được nhà mình có bao nhiêu của cải.

Hơn nữa, người xưa có câu [Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù], ông cũng không muốn cho không mọi người, vì thế liền mấy danh nghĩa “mượn tạm” của một gia đình giàu có.

*Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù: Ý muốn nói khi việc cho nhận trở thành thói quen thì nó sẽ trở thành một trách nhiệm không thể chối đẩy.

Có vay có trả là lẽ tự nhiên.

Mà nay ông thấy bà chủ muốn mua rau dưa, hơn nữa là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Do đó Lý lão đầu quyết định sắp xếp người dân trong thôn trồng rau để bù vào số lương thực đã “mượn”.

Như vậy người trong thôn sẽ có được chút lợi ích về kinh tế, bà chủ cũng vui vẻ mà ông cũng không bị lỗ vốn.

Mối làm ăn này giúp ba bên đều vui vẻ.

Hiện tại thôn bọn họ trồng rau nhiều hơn những thôn làng khác.

Chính vì trồng rau nhiều, trồng lương thực ít nên không quá mệt mỏi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bọn họ ra ngoài làm công.

Trồng rau lại có thể kiếm thêm một khoản nên hiện tại người trong thôn vô cùng kính trọng ông. Nhưng cũng chỉ có Lý lão đầu hiểu được ông không là gì cả.

Nếu không có bà chủ ông thể làm được gì.

Cô ấy là một người tốt, giống như tiên nữ vậy.

Lý lão đầu: “Mọi người không cần lo lắng, vị chưởng quầy mà ta quen biết là một người rất tốt. Cô ấy tuyệt đối sẽ không lừa chúng ta đâu. Ta nói mọi người trồng rau thì mọi người cứ nghe ta là được. Mọi người cũng có thể tự mình suy nghĩ liền hiểu được nếu chúng ta chủ yếu chỉ trồng lương thực thì phải ra sức làm lụng nhưng chưa chắc có thể thu hoạch đủ lương thực để trả cho vị chưởng quầy đó. Nhưng nếu trồng rau dưa thì không chỉ trả được phần lương thực đã “mượn tạm” mà còn thừa lại lương thực đủ để ăn. Đây không phải là vụ làm ăn rất tốt sao. Chuyện tốt như vậy không biết về sau còn có hay không nên bây giờ chúng ta phải nắm chắc. Cô ấy là một người vô cùng tốt, bản thân không hề thiếu thốn thứ gì nhưng vì thấy chúng ta khó khăn nên mới cố ý giúp đỡ.”

“Thật sự tốt như vậy sao.”

Lý lão đầu: “Đúng vậy, là người rất tốt.”

“Giống như thần tiên.” Lý Đại Ngưu - con trai cả của Lý lão đầu ở bên cạnh nói vào.

Mọi người đều mỉm cười.

Lúc này, ở homestay Xuân Sơn trong Mãnh Hổ Lĩnh, Chân Minh Châu điên cuồng hắt xì, cô xoa mũi: “Ai cứ nhắc đến mình nhỉ…”

Chương kế tiếp