Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 52
“Thịch thịch thịch.”

Tiếng đập cửa vang lên, Chân Minh Châu liền ra ngoài mở cửa: “Tôi biết ngay mà, khi trời đổ mưa nhất định mọi người sẽ đến đây ăn ăn uống uống.”

Trương Lực tốt tính, chỉ cười nói: “Bà chủ nói sai rồi, lần này tôi đến đây không phải để cọ cơm mà là muốn tìm người.”

Chân Minh Châu nhướng mày, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ Túc Ninh không muốn gặp anh lắm đâu.”

Trương Lực: “Ai nói tôi đến tìm Túc Ninh? Nếu không có việc gì thì tôi cũng chẳng muốn gặp hắn. Lần này tôi đến đây là tìm Cốc Chi Tề.”

Chân Minh Châu rất kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: “Định gạt người sao, sư phụ và Cốc Chi Tề lại không thân thiết.”

Trương Lực mỉm cười: “Thật sự, tôi muốn cùng Cốc Chi Tề bàn bạc một chút xem hắn có hứng thú đến quán trọ của tôi làm đại chưởng quầy hay không?”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Cái gì?”

Cô biết đây là kế hoạch của Trương Lực, liền tò mò hỏi: “Đại chưởng quầy? Anh thật sự muốn mở quán trọ ở đây sao?”

Trương Lực gật đầu: “Đương nhiên, như vậy chúng tôi sẽ có một nơi ở chính thức mà không dựng lều ở tạm trong rừng nữa. Thỉnh thoảng chuyển hàng hay gì đó cũng có thể đặt vào xe vận chuyển mà cô đã lắp đặt, như vậy rất tiện lợi. Mặt khác, Cốc Chi Tề cũng không thể ở lại nơi này suốt đời, có đúng không? Đây là chuyện không thể nào, hắn là một người đàn ông chẳng lẽ phải sống bám vào vợ sao? Ở chỗ chúng tôi rất tốt, và điều quan trọng nhất chính là thân phận của hắn không chê vào đâu được.”

Chân Minh Châu bật cười: “Vậy mọi người trực tiếp nói với hắn đi. Chuyện này không liên quan đến tôi.”

“Bà chủ, chúng tôi có thể ăn vài bát mì ăn liền nóng hổi không?” Trương Lực cười hỏi.

Chân Minh Châu gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, tôi đều ở phòng khách. Chỉ là mọi người ăn mãi vẫn không thấy ngán sao.”

Không biết món mì ăn liền này có gì ngon mà bọn họ lại thích đến vậy.

Mỗi lần đến đây bọn họ đều muốn ăn mì ăn liền, nên Chân Minh Châu liền đặt một thùng mì ăn liền ở phòng khách, như vậy sẽ tiện hơn cho bọn họ. Chân Minh Châu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không thể ngăn cản sở thích của bọn họ.

Chân Minh Châu vẫy tay gọi mấy người Trương Lực vào nhà, sau đó lớn tiếng gọi: “Cốc Chi Tề, Cốc tiên sinh.”

Cốc Chi Tề mở cửa sổ lầu hai ra, có chút nghi ngờ hỏi: “Có việc gì sao bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Có người tìm anh.”

Cốc Chi Tề: “???”

Lúc này sẽ có người đến tìm hắn sao?

Tuy Cốc Chi Tề cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng xuống lầu.

Chân Minh Châu không quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ đơn giản dẫn bọn họ đến phòng dành khách để bọn họ tự bàn bạc với nhau; còn cô thì một mình quay lại phòng khách suy nghĩ xem bữa trưa hôm nay sẽ ăn gì.

Những người này thật quá khoa trương, rõ ràng là muốn nói chuyện vậy mà mỗi người lại ôm hai gói mì ăn liên, kỳ quái thật.

Tuy rằng mỗi lần bọn họ đến đây đều ăn mì gói vậy mà vẫn có thể ăn thêm cơm. Lúc nào cô cũng phải nấu cơm nhiều hơn một chút, nếu không sẽ không đủ ăn.

Cũng vì nơi này thường xuyên có nhiều người lui tới nên Chân Minh Châu đã sớm có sự chuẩn bị. Hiện cô dự trữ không ít các loại thực phẩm đông lạnh được chế biến sẵn nên cũng không phải nấu nướng quá nhiều.

“Thịch thịch thịch!” Đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Chân Minh Châu đang xem xét nên nấu món gì cho bữa trưa, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa thì giật mình.

Chẳng lẽ lại có khách đến?

Cô lập tức đến phòng giám sát bên cạnh để quan sát thì nhìn thấy trước cửa có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, thật ra nói cô ấy ăn mặc rách rưới cũng chỉ là khoa trương thôi. Nhưng cô ta thật sự rất gầy, còn gầy hơn cả Lý Quế Hoa mà cô gặp lần đầu tiên.

Chân Minh Châu ra ngoài mở cổng.

Cô gái ngoài cửa đang run bần bật, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. Cô ấy điên cuồng chạy trốn đến nơi này, lúc vừa tiến vào Mãnh Hổ Lĩnh đã có thể nghe thấy tiếng hổ gầm không ngừng, nhưng cô ấy không còn cách nào khác, phía sau có một nhóm người đuổi theo nên chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước.

Dù có táng thân trong bụng hổ cô ấy cũng sẽ không quay về.

Khi mưa rơi ngày một nặng hạt, bản thân gần như mất hết tinh thần và sức lực thì cô ấy nhìn thấy một toà nhà. Người ta thường nói những toà nhà xuất hiện trong rừng đều là nơi ở của yêu quái. Thế nhưng cô ấy không chút do dự mà gõ cửa.

Cô ấy tình nguyện bị hổ ăn thịt hay bị lão yêu quái trông núi bắt đi cũng nhất quyết không để bị bắt trở về.

Chỉ là… khi cửa được mở ra thì xuất hiện trước mặt cô ấy là một đại mỹ nhân.

Cô ấy lập tức ngơ ngẩn, đó càng thêm ngượng ngùng: “Tôi, tôi… tôi muốn ở lại đây một đêm… À không, tôi chỉ muốn trú mưa, chỉ muốn nấp ở đây để tránh mưa mà thôi…”

Trong lúc cô ấy đánh giá Chân Minh Châu thì Chân Minh Châu cũng đang đánh giá đối phương. Cô gái này thoạt nhìn khá nhỏ, gầy gò chỉ còn da bọc xương, cả người rất bẩn, nếu so ra thì những người ăn mày trên phố còn sạch sẽ hơn cô gái này.

Chân Minh Châu: “Cô vào đi.”

Ngay khi Chân Minh Châu dẫn người đi vào thì nhìn thấy Trương Lực mở cửa đi ra từ căn phòng dành cho khách, đang đưa mắt nhìn hai người bọn họ.

Cô gái nhỏ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ liền loạng choạng suýt ngã, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững nhưng bả vai càng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Chân Minh Châu: “Cô không cần sợ.”

Cô không dẫn cô gái nhỏ đi về phía Trương Lực mà đi về hướng ngược lại: “Cô đi theo tôi qua đây.”

Hai người đi đến căn phòng dành cho khách gần quầy lễ tân nhất, Chân Minh Châu đẩy cửa đi vào rồi nói: “Vào đi, cô tên là gì?”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên rồi ngay lập tức xúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi gọi là Hoa Quyển.”

Khoé miệng Chân Minh Châu hơi run rẩy.

Ngay lúc này Chân Minh Châu liền biết cô gái này không hề nói dối tên mình, dù có nói dối thì cũng không thể đặt một cái tên kỳ lạ như vậy được.

Hoa Quyển - là bánh bao cuộn sao?

Thật sự cũng biết đặt tên quá nhỉ.

Chân Minh Châu: “Ồ, nơi này là quán trọ Xuân Sơn, tôi là chủ ở đây, cô gọi tôi bà chủ Chân là được.”

Hoa Quyển nhỏ giọng gọi: “Bà chủ Chân.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Cô chờ ở đây, tôi đi lấy cho cô một ít thức ăn.”

Dường như Hoa Quyển không ngờ bà chủ không hỏi thêm gì nữa mà lại muốn mang đồ ăn đến cho mình, cả người ngẩn ra không biết phải làm sao. Cô ấy cẩn thận quan sát xung quanh, mọi ngóc ngách trong căn phòng đều rất sạch sẽ, thậm chí tấm ga trải giường cũng trắng tinh không tỳ vết.

Khiến người khác không dám chạm vào bất cứ thứ gì.

Còn nữa… Cô ấy liếc mắt nhìn xuống dưới chân, nơi này hoàn toàn khác với nhà của bọn họ, thậm chí sàn nhà còn được lắp ván gỗ, không biết làm thế nào mà những tấm ván gỗ này lại nhẵn nhụi đến vậy. Còn bản thân mình thì cả người bẩn thỉu, từng giọt nước từ quần áo rơi tí tách xuống sàn nhà, ngón chân cái đỏ hồng lộ ra bên ngoài.

Hoa Quyển đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, vì sợ mình sẽ làm bẩn nơi này, như vậy sẽ rất ngượng ngùng.

Cô ấy đứng yên bất động không bao lâu thì Chân Minh Châu quay lại: “Tôi mang cho cô bánh mì.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Sao cô lại không ngồi? Ngồi đi nha.”

Cô chỉ vào chiếc ghế dựa, Hoa Quyển liếc nhìn chiếc ghế sạch sẽ cũng không dám ngồi mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu xé ra, đưa cho cô ấy: “Ăn đi...”

Vừa dứt lời, chiếc bánh mì trên tay đã bị cô gái nhỏ giật lấy cho vào trong miệng.

Đây cũng không phải loại bánh mì nhỏ kiểu Pháp mà là loại bánh mì to cỡ hai bàn tay người lớn. Cô gái nhỏ ăn vội nên bị nghẹn trợn trắng mắt nhưng vẫn nhai ngấu nghiến, chỉ hai ngụm liền ăn hết cái bánh mì. Đúng là tốc độ kinh người.

Chân Minh Châu chưa kịp nhìn thấy cô ấy ăn như thế nào thì cô ấy đã nuốt hết rồi.

Cũng may là cô chưa đưa cho cô gái nhỏ này bánh mì còn nguyên bao bì, nếu không chắc cô ấy đã ăn luôn bao bì.

Chân Minh Châu: “Đừng nóng vội, vẫn còn.”

Cũng may cô đã từng gặp qua những khách trọ như vậy nên mang đến đây tận bốn chiếc bánh mì.

“Mấy cái này đều là của cô, cứ ăn tự nhiên.”

Hoa Quyển gật đầu lia lịa, cắn ba hai miếng liền ăn hết ba cái bánh mì còn lại, sau khi ăn xong lại ngượng ngùng nhìn Chân Minh Châu, đùng một cái liền quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn bà chủ đã giúp đỡ. Xin cảm ơn…”

Chân Minh Châu nhíu mày: “Cô nhanh đứng lên đi, không cần như vậy đâu.”

Đã lâu cô chưa thấy có người hở chút chuyện là quỳ xuống dập dầu.

Chân Minh Châu: “Được rồi, cô đứng lên trước đi, tôi còn có chuyện muốn nói.”

Hoa Quyển ngẩng đầu thì nhìn thấy Chân Minh Châu nhíu mày. Cô ấy do dự trong chốc lát liền đứng lên. Nhưng có lẽ là do nhát gan nên vẫn khom lưng, cả người co rúm lại.

Chân Minh Châu lại nói: “Cô ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.”

Hoa Quyển hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười nói: “Người tôi bẩn.”

Chân Minh Châu: “Không có gì.”

Cô cũng kéo ghế rồi ngồi xuống, nói: “Cô cũng không thể để tôi ngẩng đầu nhìn cô mãi được, đúng không?”

Hoa Quyển cắn môi, cuối cùng cũng quyết định ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi ở mép ghế.

Chân Minh Châu: “Cô gọi là Hoa Quyển đúng không, từ đâu đến? Sao lại chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh?”

Hoa Quyển đan hai tay vào nhau, do dự không biết có nên nói hay không.

Khi Chân Minh Châu thấy cô ấy như vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Cô không muốn nói cũng không sao, để tôi nói sơ qua về những vật dụng trong căn phòng này. Cô đến đây, cái này là đèn… Nơi này là nhà vệ sinh, chút nữa tôi sẽ lấy cho cô một bộ quần áo, cô tắm rửa rồi thay ra, cái này là vòi nước nóng lạnh. Chắc là tóc cô có chấy, nên cô nhớ gội đầu kỹ một chút, nhất định phải gội đầu thật sạch sẽ. Chút nữa tôi sẽ mang cơm trưa cho cô; ngày ba bữa sáng trưa chiều cô cứ ăn trong phòng, có chuyện gì thì có thể lớn tiếng gọi tôi. Ngày mai, nếu sau bữa sáng, mưa tạnh thì cô có thể rời đi.”

Chân Minh Châu giải thích một hơi, cuối cùng nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi ra ngoài trước.”

Hoa Quyển sững sờ, thấy Chân Minh Châu chuẩn bị rời đi thì vội vàng gọi cô lại: “Bà chủ.”

Chân Minh Châu xoay người lại: “Có chuyện gì sao?”

Hoa Quyển đột nhiên không biết phải mở miệng như thế nào, cô ấy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi cái nào trước.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của Hoa Quyển, Chân Minh Châu liền bật cười, nói: “Nếu bây giờ cô không biết nên làm gì thì nên đi tắm trước. Để tôi lấy cho cô bộ quần áo mới.”

Hoa Quyển khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Chân Minh Châu ra cửa, mỉm cười lắc đầu rồi đi đến kho hàng. Ai có thể nghĩ đến hiện tại nhà cô có rất nhiều loại quần áo. Cô còn mưa không ít mấy bộ Hán phục giá mềm để “cung ứng” khi cần.

Chân Minh Châu lại tự khen mình một câu: Cô đúng là người tốt.

Lúc này Hoa Quyển vẫn đang đứng yên bất động, trong lòng cảm thấy hoang mang nhưng ánh mắt vẫn quan sát xung quanh. Cô ấy cảm giác được nơi này thật sự rất kỳ lạ. Đồng thời cô ấy cũng nuốt nước bọt nhớ lại dư vị của món bánh vừa rồi. Không biết món bánh đó gọi là gì mà lại rất ngọt và thơm ngon.

Hoa Quyển lại tiếp tục nhìn quanh, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy nơi nào tiện nghi như vậy; vừa là phòng ở lại có nhà xí. Cô ấy vẫn đứng im không nên làm thế nào cho phải.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự đi vào động yêu sao?

Bởi vì chỉ có những nơi như động yêu mới có thể thần kỳ như vậy.

Nếu không thì chính là xứ sở thần tiên.

Còn nữa, bà chủ… thật xinh đẹp.

Hoa Quyển đứng yên không nhúc, đầu óc rối rắm, cảm thấy vô cùng mê mang.

“Sao cô vẫn chưa đi tắm?”

Chân Minh Châu quay lại lần nữa, đặt quần áo trên giường rồi nói: “Đây là quần áo mới của cô, tôi đặt ở đây nhé.”

Hoa Quyển nhìn bộ quần áo mới Chân Minh Châu đang cầm trên tay, lắp bắp nói: “Cái này, cái này là cho tôi sao?”

Đùng một cái cô ấy lại quỳ xuống, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

“Thật lòng cảm ơn bà chủ… hức hức…”

Chân Minh Châu: “Cô đừng khóc nữa, cũng đừng quỳ. Nếu cô cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ giận đấy.”

Vừa nghe những lời này, Hoa Quyển nức nở lau nước mắt, chật vật đứng lên.

Chân Minh Châu đưa tay đỡ cô ấy đứng dậy: “Cô không sao chứ?”

Hoa Quyển gật đầu nói: “Tôi vẫn ổn.”

Chân Minh Châu: “Cô thật là… À đúng rồi, tôi quên lấy giày cho cô, cô mang giày kích cỡ bao nhiêu?”

Lúc này, đầu ngón chân cái của cô ấy lộ cả ra ngoài.

Hoa Quyển dùng sức cuộn chân lại, có chút xấu hổ, cô ấy hít sâu một hơi, nói: “Bà chủ là người tốt.”

Chân Minh Châu cười: “Bây giờ tốt nhất là cô nên tắm rửa thay đồ đi, không thành vấn đề đúng không? Nếu không còn việc gì thì cô tắm rửa xong thì chút nữa có thể xuống dưới tìm tôi. Chỗ tôi vẫn còn khách trọ nên tôi phải đi nấu cơm.”

Nhắc đến chuyện này cô liền phiền muộn: “Tôi còn kiêm luôn việc bếp núc nữa.”

Không vui chút nào cả.

Hoa Quyển lập tức nói: “Để tôi, tôi sẽ nấu cơm.”

Chân Minh Châu bật cười ra tiếng, nói: “Không cần, cô nhanh đi rửa mặt, tắm rửa rồi thay đồ đi.”

Dứt lời cô liền xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hoa Quyển cắn môi, nghĩ đến bà chủ nói muốn cô tắm rửa sạch sẽ. Sau một lúc do dự, cô ấy xoay người đi vào “toilet”. Không hiểu tại sao lại gọi như vậy, nhưng bà chủ đã bảo mình tắm rửa sạch sẽ thì mình cứ làm theo thôi.

Hình như đã rất lâu, khoảng vài tháng cô ấy chưa được tắm rửa.

Đừng nói là người khác, đến cô ấy còn cảm thấy ghét bỏ bản thân mình.

Hoa Quyển làm theo lời Chân Minh Châu nói thì có một dòng nước ấm chảy ra. Thật thần kỳ!

Hoa Quyển bắt đầu tắm rửa, còn Chân Minh Châu cũng đã quay lại phòng khách. Mấy người Trương Lực đã bàn bạc xong mọi chuyện bèn tò mò hỏi: “Nơi này lại có một vị khách mới đến, hình như là dân chạy nạn.”

Chân Minh Châu: “Chắc là vậy, tôi cũng không hỏi kỹ. Hiện tại tâm trạng của cô ấy giống như chim sợ cành cong, nếu tôi hỏi quá tỉ mỉ sẽ khiến cô ấy thêm sợ hãi. Hà tất phải làm như vậy?”

Ngược lại, cô cũng nhìn Trương Lực với ánh mắt tò mò, hỏi: “Mọi người nói chuyện như thế nào rồi?”

Ánh mắt dừng lại trên người Cốc Chi Tề.

Cốc Chi Tề lập tức nói: “Tôi đã quyết định đi với Trương thống lĩnh.”

Thật ra Chân Minh Châu không hề cảm thấy bất ngờ với lựa chọn của Cốc Chi Tề. Tuy rằng ở đây mọi thứ đều rất tốt, nhưng cũng có những hạn chế nhất định. Hơn nữa nơi này cũng không phải nhà bọn họ nên mỗi ngày Cốc Chi Tề cũng chỉ có thể ăn không ngồi rồi.

Dù hắn cảm thấy rất vui vẻ khi được đọc sách, xem ti vi; nhưng là một người đàn ông, nếu cả ngày không thể làm gì thì sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.

Bây giờ có được cơ hội như vậy nên Chân Minh Châu cảm thấy hắn sẽ nắm lấy.

Hơn nữa, bên kia cách nơi này cũng không xa, cũng không ảnh hưởng đến việc thêu thùa của Vương thị, nên Chân Minh Châu cảm thấy Cốc Chi Tề sẽ đồng ý. Quả nhiên cô đoán không sai.

Chân Minh Châu: “Như vậy cũng tốt. Anh định một mình rời đi với Trương thống lĩnh hay cả nhà cùng nhau rời đi?”

Cốc Chi Tề: “Chúng tôi là người một nhà nên sẽ không tách ra. Nếu bà chủ cần đồ thêu vẫn có thể để nương tử tôi làm, sau khi làm xong sẽ mang đến đây.”

Chân Minh Châu: “Được.”

Cốc Chi Tề có hơi ngượng ngùng: “Chúng tôi đã ở đây làm phiền bà chủ trong một thời gian dài.

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Quán trọ của Trương Lực vẫn chưa khai trương. Ít nhất cũng phải một hai tháng nữa mới xây xong, đúng không? Anh không cần nói chia tay sớm như vậy.”

Cốc Chi Tề: “Hình như là vậy.”

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.

Cốc Chi Tề nói: “Thật ra sở dĩ tôi hạ quyết tâm cũng là vì ba đứa nhỏ.”

Anh hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nói thật: “Tôi rất thích ở chỗ này, cuộc sống rất dễ chịu. Nhưng tôi không thể để nương tử nuôi cả nhà được. Hơn nữa, ba đứa nhỏ cũng đã lớn, vài năm nữa còn phải tìm nhà chồng cho Tiểu Hồng và Tiểu Tử, Lan ca nhi cũng phải đi học. Mặc dù cuộc sống ở đây rất tốt nhưng khi bọn nhỏ lớn lên thì phải làm sao? Mặt khác bọn nhỏ suốt ngày chỉ ở trong nhà không tiếp xúc với người ngoài, sợ là tính tình ngày càng hướng nội.”

Chân Minh Châu không nghĩ đến Cốc Chi Tề lại suy nghĩ như vậy.

Nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên, từ xưa đến nay có cha mẹ nào không lo lắng cho con cái của mình.

Chân Minh Châu: “Anh nói rất đúng.”

Bởi vì có thêm nhiều người đến, Vương thị lại nghe nói Chân Minh Châu chuẩn bị ăn cơm trưa nên lập tức xuống bếp giúp đỡ. Hai người cùng nấu nướng nên rất nhanh đã xong xuôi mọi thứ. Thực phẩm đã được chế biến sẵn nên không cần xử lý gì cả, chỉ cần xào nấu là có thể ăn ngay. Lần đầu tiên Vương thị thấy những thứ này cũng giật mình, nhưng hiện tại thì đã quen rồi nên làm cũng rất thành thạo.

Chân Minh Châu: “Mọi người ăn trước đi, tôi mang cơm cho cô gái nhỏ.”

Vương thị: “Để tôi đi.”

Chân Minh Châu lắc đầu, từ chối ý tốt của Vương thị, nói: “Vẫn nên để tôi mang qua đó, tôi thấy cô ấy có chút khẩn trương.”

Khi Chân Minh Châu chuẩn bị đi qua, Hoa Quyển cũng vừa tắm xong, cô ấy gội đầu hết mười lần tám lượt, không những vậy nước chảy xuống có màu đen ngòm, không biết đã dội đi bao nhiêu bụi bẩn trên người cô ấy.

Đến bản thân Hoa Quyển còn ghét bỏ chính mình.

Thứ dùng để gội đầu và tắm rửa đều rất thơm. Như hiện tại cô ấy đang vuốt tóc vẫn có thể ngửi được mùi hương như ẩn như hiện.

“Thịch thịch thịch.” Tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Quyển lập tức ngẩng đầu, nói: “Mời vào.”

Là Chân Minh Châu mang cơm trưa đến.

“Ăn cơm thôi. Tôi đặt thức ăn ở chỗ này.”

Vừa rồi vẫn là cô gái nhỏ đen như cục than, người thì lôi thôi lếch thếch, gầy nhom không khác gì chú khỉ. Vậy mà sau khi tắm xong trông cũng khá đáng yêu. Mặc dù vẫn gầy nhom nhưng không hề đen đúa, gương mặt có vài phần thanh tú.

Chân Minh Châu mỉm cười, nói: “Cô cũng khá xinh đẹp đó.”

Lời khen này khiến Hoa Quyển rụt người lại, Chân Minh Châu phát hiện cô gái này rất dễ thẹn thùng, bả vai lúc nào cũng rụt lại trông rất thiếu sức sống.

Nếu là đàn ông thì sẽ rất dễ bị khinh bỉ.

Còn phụ nữ thì dù có như thế nào đi chăng nữa cũng dễ dàng được thông cảm hơn, vì trông họ như bị cuộc sống khó khăn vùi dập.

“Cơm trưa hôm nay là thịt kho tàu.” Cô mở nắp ra.

“Oa.” Hoa Quyển hô to, nhịn không được khiến nước miếng dường như muốn chảy ra khóe miệng.

Chân Minh Châu không biết nên nói gì.

Hoa Quyển xấu hổ nhanh chóng lau miệng, nhưng vẫn không thể nào rời mắt khỏi mâm cơm.

Cô ấy cũng không muốn mất mặt như vậy, nhưng lại không thể kiềm chế cơn thèm ăn của mình.

“Tôi…”

Chân Minh Châu cười, nói: “Không có gì phải xấu hổ, đói bụng thèm ăn là chuyện bình thường, cô cứ ăn tự nhiên nhé.”

Hoa Quyển đi đến bàn nhỏ rồi ngồi xuống, đỏ mặt nhìn Chân Minh Châu: “Cô là tiên nữ sao?”

Chân Minh Châu bật cười to, nói: “Tôi là Hắc Sơn Lão Yêu.”

Cô còn cố ý làm mặt hung dữ.

Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp của cô lại không cho phép, hành động này để lộ hàm răng trắng đều nên biểu cảm không đáng sợ chút nào, ngược lại còn thêm vài phần dễ thương.

Điều này làm Hoa Quyển cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Chắc chắn cô là tiên nữ, nếu cô thật sự là Hắc Sơn Lão Yêu thì sẽ không nói ra danh tính của mình.”

Chân Minh Châu: “Ai ui, cô nói chuyện nghề cũng rất có lý.”

Hoa Quyển: “Yêu quái cũng không xinh đẹp như vậy.”

Nụ cười của Chân Minh Châu càng rạng rỡ hơn: “Tôi rất thích những người chỉ nói sự thật như cô.”

Hoa Quyển: “…”

Chân Minh Châu dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên lưng ghế, dáng vẻ có phần lười biếng, tò mò hỏi: “Sao cô lại chạy đến đây? Nơi này là Mãnh Hổ Lĩnh, có có hai con hổ lớn, nên có rất ít người lui tới.”

Hoa Quyển nuốt nước miếng.

Chân Minh Châu: “Cô cứ ăn tự nhiên, vừa ăn vừa nói.”

Hoa Quyển liền cầm lấy đôi đũa, nhanh chóng bắt đầu ăn cơm.

Chân Minh Châu: “…”

Hoa Quyển ăn từng ngụm to, vui vẻ nói: “Ăn rất ngon. Tôi chưa từng được ăn cơm trắng như thế này. Oa, thịt cũng rất ngon.”

Chân Minh Châu: “Cô ăn chậm một chút kẻo lại mắc nghẹn.”

Hoa Quyển gật gật đầu.

Cô ấy cho một ngụm thức ăn vào đầy miệng, nói: “Tôi đến từ phía bắc, ở tận biên giới phía bắc.”

Chân Minh Châu: “Xa như vậy sao?”

Hoa Quyển gật đầu: “Cha tôi đã qua đời, đại ca và nhị ca liền nói lương thực không đủ ăn. Tẩu tử cũng không muốn nuôi tôi và mẹ, không chấp nhận chuyện hai người chúng tôi ăn không trả tiền nên họ quyết định bán chúng tôi đi.”

Chân Minh Châu: “Khốn khiếp.”

Hoa Quyển tiếp tục nói: “Mẹ tôi cũng đồng ý. Bà nói hai người ca ca đều đã thành thân, hiện tại lại thiếu ăn thiếu mặc, cũng không biết khi nào trời sẽ đổ mưa, nên không thể gia tăng thêm gánh nặng cho bọn họ. Nếu có thể giúp bọn họ đổi được ít tiền xem như đã có cống hiến cho gia đình, đến khi bà ấy qua đời mới có mặt mũi đi gặp cha.

Cuộc đời của người phụ nữ là ở nhà tòng phụ xuất giá tòng phu phu tử tòng tử, bà ấy nguyện ý hy sinh bản thân mình. Hơn nữa cũng không muốn tôi làm loạn mà phải đóng góp nhiều hơn cho cái nhà đó.”

Chân Minh Châu: “Khốn khiếp, chết tiệt thật.”

Ánh mắt Hoa Quyển loé lên nỗi cô đơn, đỏ hoe và ươn ướt nước mắt, có điều cô ấy nhanh chóng lấy tay lau đi, tiếp tục ăn cơm.

“Họ bán tôi cho một người môi giới với giá hai lượng bạc.”

Chân Minh Châu nhìn cô gái trước mặt, một cô gái đang trong độ tuổi xuân xanh chỉ có hai lượng bạc?

Hoa Quyển: “Lúc ấy người môi giới hỏi bán mình là bán sống hay bán chết. Bán sống sau này vẫn có thể chuộc thân. Còn bán chết là vĩnh không chuộc thân không hỏi chết sống, thì có giá hai lượng. Mẹ tôi nói làm người không thể quá ích kỷ, chúng tôi phải suy nghĩ cho ca ca tôi, nếu có thể thêm được đồng nào thì hay đồng nấy nên bà ấy chủ động chọn bán với giá hai lượng.”

Chân Minh Châu: “Fuck! Chết tiệt! Khốn khiếp!”

Vừa nãy cô còn cảm khái trên đời này không có cha mẹ nào là không thương con, bây giờ lại bị vả mặt thật đau. Chẳng lẽ đây là gặp phải một bà mẹ bệnh xà tinh cấp mười sao?

Trong lòng chỉ có con trai, không có con gái.

Thậm chí có lẽ là không quan tâm đến cả bản thân mình?

“Đầu óc mẹ cô có bệnh không vậy? Còn cô cứ như vậy mà nghe lời bọn họ sao?”

Hoa Quyển cười khổ, cuối cùng cô cũng ăn hết sạch mâm cơm trên bàn, cô xoa xoa chiếc bụng căng tròn, thoả mãn ợ một cái.

Cô ấy chưa từng được ăn ngon như vậy.

“Tôi bỏ chạy nhưng lại không nghĩ đến mẹ dẫn người đuổi theo bắt tôi lại.” Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nói: “Mẹ dẫn theo người trong thôn đến bắt tôi, nên tôi bị trói lại mang đi bán. Ban đầu, người môi giới định bán tôi cho một gia đình giàu có trong thành làm nha hoàn. Nhưng mẹ tôi sợ tôi biết đường, có thể bỏ trốn lần nữa nên nói với người môi giới rằng tôi không thành thật, tốt hơn hết là nên bán đi xa một chút.”

Chân Minh Châu trợn tròn mắt; những người làm mẹ mà cô biết dù là người dịu dàng lương thiện hay có chút ương ngạnh thì đều có một điểm chung là rất yêu thương con gái.

Cô chưa từng gặp một người mẹ nào trọng nam khinh nữ đến như vậy.

Chân Minh Châu cảm thấy mình giận lên không khác gì cá nóc.

“Sau đó thì sao?”

Lúc này Hoa Quyển có chút ngượng ngùng vì Chân Minh Châu cũng là con gái, do dự một lúc mới nói thẳng ra: “Đại nương quản sự nói tôi là con gái lại còn nhỏ tuổi, cơ thể còn chưa nẩy nở nên tạm thời không bán cho những nhà giàu làm nha hoàn. Thay vào đó là đưa đến Giang Nam, nuôi dưỡng thêm vài năm, đến khi cơ thể nẩy nở thêm chút nữa thì có bán cho mấy nơi như thuyền hoa, như vậy sẽ được giá cao hơn. Vì thế tôi và mấy cô gái nhỏ khác bị đưa đến phía nam. Thời điểm này lương thực rất trân quý nên bọn họ cũng chẳng cho chúng tôi ăn được bao nhiêu. Đại nương quản sự nói trên đường đi vốn dĩ rất cực nhọc, cho ăn ngon thì đến nơi cũng phải dưỡng lại, vậy nên đừng lãng phí lương thực.”

Ngập ngừng một chút, cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi bẩn như vậy thật ra là tôi tự làm.”

Chân Minh Châu sửng sốt.

Hoa Quyển: “Người mua chúng tôi là một cặp vợ chồng, bọn họ có ba người con trai, mấy người đàn ông trong nhà này…”

Cô đỏ mặt nói: “Bọn họ không biết xấu hổ, luôn lợi dụng cơ hội sàm sỡ chúng tôi. Tôi sợ bọn họ có ý đồ xấu nên mới khiến mình bẩn như vậy, để bọn họ không đến gần tôi.” Nói đến đây cô ấy còn có chút kiêu ngạo.

Chân Minh Châu nhìn cô gái ngồi đối diện, đột nhiên hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

*Sau khi biết được tuổi thật mình sẽ đổi cách xưng hô nhé.

Hoa Quyển: “Mười lăm tuổi ạ.”

Chân Minh Châu trầm mặc.

Cô suy nghĩ lúc mười lăm tuổi mình đang làm gì nhỉ?

Sau đó nhìn cô gái nhỏ trước mặt chỉ cảm thấy cuộc sống của cô ấy quá bấp bênh.

“Vậy làm thế nào mà em có thể chạy trốn?”

Hoa Quyển: “Bọn họ muốn bán em đến kỹ viện. Tuy bọn họ nói muốn đưa chúng em đến phương nam nhưng đường đi không mấy thuận lợi. Trên đường đi, đại thúc bị bệnh, đại nương liền nói không thể tiếp tục dẫn chúng em theo, còn không bằng gặp được gia đình nào thích hợp thì bán chúng em đi để lấy tiền. Dù sao thì càng đi đến bên này thì tình huống càng tốt hơn nên có thể bán được giá. Chúng em có bảy cô gái, có hai vị tỷ tỷ đã bị bán cho người ta làm vợ. Như vậy đã là khá tốt rồi. Có hai người được bán cho một gia đình giàu có làm nha hoàn. Còn lại ba người, trong đó có một người rất đẹp, cô ấy nói muốn đến Giang Nam làm hoa khôi, đại nương cũng không nỡ tùy tiện định giá rồi bán cô ấy. Còn em và một người khác vì cả người bẩn thỉu nên không ai muốn. Vì thế chúng em tiếp tục đi thêm một quận nữa, nghe nói nơi đó có một kỹ viện có quan hệ rất tốt với đại nương. Bà ấy quyết định đưa chúng em đến đó. Em và người còn lại bàn bạc sẽ bỏ trốn. Vốn dĩ đã nói là buổi tối hôm đó cùng nhau bỏ trốn. Chỉ là…”

Giọng Hoa Quyển ảm đạm: “Em nghe được cô ta mật báo với đại nương là em muốn bỏ trốn. Vì thế em chỉ có thể lập tức bỏ chạy, bọn họ đuổi theo em nên tôi chỉ đành chạy đến nơi này… May mắn là em chạy đến đây, vì có tiếng hổ gầm nên bọn họ không đuổi theo nữa. Chỉ là em không dám ngừng lại mà tiếp tục chạy sâu vào từng, không nghĩ rằng sẽ chạy đến nơi này.”

Chân Minh Châu nhìn đôi vai gầy guộc và ánh mắt sợ hãi khi cô ấy nói câu này, liền an ủi: “Đừng sợ, không sao nữa rồi. Bọn chúng sẽ không tìm được nơi này đâu, nếu có tìm được chúng ta cũng không phải sợ. Bọn chúng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Hoa Quyển nhẹ gật đầu, ừ một tiếng.

Chân Minh Châu: “Vậy mẹ em đâu?”

Hoa Quyển cắn môi: “Bà ấy là nhóm người đầu tiên bị bán đi. Bà ấy được bán đến một gia đình giàu có trong huyện chúng tôi. Gia đình đó chuyên kinh doanh mã phường, cần một bà tử làm việc nặng, nhưng thật ra…”

Cô gái nhỏ cắn răng: “Thật ra nơi đó không tốt, phải hầu hạ rất nhiều mã phu. Mọi người không ai muốn đi, nhưng mẹ em lại nguyện ý. Bởi vì nơi đó gần nhà, bà nghĩ nếu có thể kiếm được tiền cũng dễ dàng trợ cấp cho hai người ca ca của em.”

Chân Minh Châu thật sự cạn lời.

Cô cảm thấy thế giới này việc lạ gì cũng có.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những chuyện như thế này.

Đúng là một bà mẹ giàu lòng hy sinh.

Chân Minh Châu: “Vậy còn em? Em nghĩ như thế nào?”

Hoa Quyển ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em hận bọn họ.”

Cô ấy nắm chặt ống tay áo, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc, đôi môi bị cắn đến đầy tơ máu: “Em hận mẹ, cũng hận mấy người ca ca.”

Chân Minh Châu thở dài, vỗ bả vai cô ấy, nói: “Trước tiên em cứ ở tạm nơi này, sáng mai cũng đừng đi ngay. Đợi mấy ngày để mọi chuyện lắng xuống một chút. Nếu bọn buôn người không phải người địa phương chắc sẽ không ở lại đây lâu. Đợi bọn họ đi rồi thì em rời đi tìm đường sống mới.”

Nếu người nào đó là bà mẹ mắc “bệnh” hy sinh; thì Chân Minh Châu chính là một người rất dễ mềm lòng.

Hoa Quyển kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu nói: “Trong mấy ngày này em suy nghĩ thử xem mình muốn về quê hay mai danh ẩn tích sống ở đây.”

“Em sẽ không về quê.” Hoa Quyển kích động nói, còn quỳ xuống trước mặt Chân Minh Châu nói: “Bà chủ, em không muốn về quê.”

Chân Minh Châu: “Em làm gì vậy? Chị cũng không ép em, không phải chị đã nói là để em quyết định hay sao? Quần áo đang sạch sẽ, em đừng cứ hở một chút là quỳ…”

Hoa Quyển: “Vâng, vâng.”

Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối, nói: “Chị xem đi, không bị dơ.” Dứt lời còn tươi cười lấy lòng Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu nói: “Chuyện của em thì em phải tự mình giải quyết. Chị không phải là em nên không thể quyết định giúp em.”

Hoa Quyển cắn môi gật đầu, còn khẽ thở dài một hơi.

Thấy dáng vẻ này của cô gái nhỏ, Chân Minh Châu nhịn không được mà bật cười: “Em không cần quá căng thẳng.”

Hoa Quyển: “Em, em, em không căng thẳng.”

Khóe miệng Chân Minh Châu run rẩy: “Dáng vẻ của em bây giờ không phải đang rất căng thẳng hay sao? Nếu em không muốn về nhà vậy thì đừng về.”

Hoa Quyển lại bắt đầu nắm lấy góc áo, nói: “Em sẽ không không trở về, dù gì bọn họ không xem em là người một nhà. Nếu em trở về, bọn họ nhất định sẽ lại bán em. Em không có nhà, đã sớm không còn nhà để về nữa rồi.”

Nhìn dáng vẻ bất lực của cô ấy, Chân Minh Châu bèn nói: “Nếu không quay về thì em nên suy nghĩ xem tiếp theo sẽ làm gì.”

Hoa Quyển nghiêng đầu: “Tiếp theo...”

Chân Minh Châu cười: “Thời điểm em bỏ trốn không suy nghĩ đến những chuyện này sao?”

Hoa Quyển gãi gãi đầu, nói: “Lúc ấy em chỉ nghĩ bỏ trốn trước rồi tính sau. Em biết bọn họ dùng tiền mua em nên quyết định bán em đi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng em tình nguyện làm nha hoàn, tình nguyện làm những việc nặng nhọc cũng không muốn làm gái bán hoa.”

Cô gái nhỏ đỏ mặt: “Em nhất định không làm.”

Nếu không phải bọn họ muốn bán cô vào kỹ viện thì cô đã không bỏ chạy.

Nói cho cùng thì bây giờ không có hộ tịch vẫn rất khó khăn. Nếu ở những nơi thâm sơn cùng cốc còn được, nhưng nếu vào thành hay đi qua mấy trạm kiểm soát đều không thể.

Vì thế đừng nhìn Hoa Quyển không muốn về quê, dù muốn thì chưa chắc có thể về đến quê nhà.

Cô ấy làm gì có giấy tờ chứng minh thân phận.

“Nếu em chưa biết sẽ phải làm gì thì bây giờ nên bắt đầu cân nhắc một chút.”

Hoa Quyển nghiêm túc: “Cám ơn bà chủ.”

Chân Minh Châu bật cười: “Không cần cảm ơn. Thật ra chị chỉ làm một số việc trong khả năng của mình mà thôi.”

Cô lại nói: “Thật ra chị cảm thấy em rất lợi hại khi có can đảm bỏ trốn.”

Hoa Quyển: “Trước kia, lúc lão tiên sinh trong thôn giảng bài em cũng đến nghe. Nên em hiểu được làm người phải có cốt khí.”

Nhìn vào đôi mắt cương nghị của Hoa Quyển, Chân Minh Châu mỉm cười, ừ một tiếng.

Đôi khi cô nghĩ, homestay Xuân Sơn đột nhiên có thể xuất hiện ở cổ đại, hơn nữa còn xuất hiện ở một nơi không có người bình thường nào dám đến có lẽ là ý trời, hy vọng cô có thể giúp những người gặp nạn.

Chân Minh Châu: “Nếu em tạm thời ở lại nơi này thì chị sẽ nói sơ qua một số việc để em nắm. Chị là chủ ở đây, nơi này vẫn còn những vị khách khác. Em cố gắng để không quấy rầy đến họ. Em có thể ra ngoài sân nhưng nhất định không được ra khỏi cổng. Em ra bên ngoài nếu phát sinh chuyện gì thì chị cũng không giúp được, có hiểu không?”

Hoa Quyển cẩn thận lắng nghe rồi vội vàng gật đầu.

Chân Minh Châu: “Em hiểu là được rồi.”

Hoa Quyển vội vàng hỏi: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”

Cô xấu hổ nói: “Trên người tôi không có bạc.”

Chân Minh Châu: “Tạm thời em cứ ở đây, chị biết em không có tiền, nếu em nguyện ý thì có thể quét sân. Dọn dẹp một chút xem như là tiền thuê nhà.”

Hoa Quyển lập tức gật đầu: “Được, được, bà chủ cứ yên tâm, em có thể làm. Lúc còn ở nhà mọi việc trong nhà đều do em làm.”

Vì có thể làm việc để trả tiền thuê phòng, nên Hoa Quyển không ngừng “quảng cáo” những ưu điểm của mình: “Em có thể nấu cơm, giặt giũ, đốn củi…”

Chân Minh Châu: “Không thể ra khỏi cổng.”

Hoa Quyển: “Ồ ồ, vậy thì em làm chuyện khác.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Được thôi.”

Chân Minh Châu cũng không phản đối, vì cô nhìn ra được cô gái nhỏ này đang tìm kiếm một cái gì đó để có thể dựa vào. Đôi khi khả năng làm việc cũng được xem như chỗ dựa của bản thân.

Cô nói: “Hôm nay trời mưa, em không cần làm gì cả, dành chút thời gian để nghỉ ngơi đi.”

“Vâng ạ.”

Chân Minh Châu ra khỏi phòng rồi đi đến phòng khách. Mấy người Trương Lực đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ.

Trước kia, mấy người đàn ông như bọn họ nào chú ý đến những việc này. Nhưng sau một thời gian dài đến đây cọ cơm đã dần dần giúp Chân Minh Châu làm không ít việc nhà. Có lẽ là bọn họ sợ bị cô ghét bỏ nha. Hơn nữa, mỗi lần bọn họ đến đây đều đi bảy tám người, mà bà chủ cũng chỉ có một người, nên bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà ăn không ngồi rồi.

Dù cô đối xử rất tốt với bọn họ nhưng bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ.

Bà chủ chưa bao giờ nổi giận là vì cô ấy là tiên nữ. Nếu thật sự chọc giận bà chủ, lỡ như nơi này biến mất mãi mãi thì phải làm sao?

Vì thế bọn họ không dám nha.

“Bà chủ, tiểu cô nương kìa không có việc gì chứ?” Trương Lực có chút không yên tâm.

Chân Minh Châu nói sơ qua tình huống của Hoa Quyển, sau lại nói với mấy người Trương Lực: “Em ấy nói như vậy. Lúc mọi người rời đi cơ thể hỏi thăm giúp tôi xem xung quanh có phải thật sự có một đám người đuổi bắt em ấy không. Để xác minh xem sự thật là như thế nào?”

Tuy rằng trong lòng Chân Minh Châu tin tưởng Hoa Quyển, bởi vì cô có thể nhìn mặt đoán người. Nhưng nếu có cơ hội cô vẫn muốn kiểm chứng một chút.

Trương Lực: “Cần gì phải đợi đến khi chúng tôi rời khỏi đây, hiện tại tôi cơ thể sắp xếp người đi điều tra một chút.”

Chân Minh Châu: “Không cần gấp như vậy, bên ngoài trời vẫn mưa…”

Trương Lực: “Chính vì trời mưa, nên sau khi thăm dò được tin tức còn có thể quay lại đây, như vậy cô cũng sớm biết rõ mọi chuyện.”

Hắn không nói hai lời liền an bài hai người thừa dịp trời vẫn đang mưa ra ngoài điều tra.

Chân Minh Châu nhìn bóng dáng bọn họ, nói: “Tôi cảm thấy hẳn là em ấy không nói dối.”

“Những vẫn nên kiểm chứng lại xem như thế nào.” Trương Lực không phải loại người dễ dàng tin tưởng người khác. Hắn cũng không phải người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.

Nhìn bề ngoài có vẻ hàm hậu, nhưng lại rất biết tính toán.

“Bà chủ, tôi muốn đi thăm Túc Ninh.”

Chân Minh Châu: “Đi thôi.”

Chương kế tiếp