Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 53
Chân Minh Châu gặp phải nguy cơ lớn.

Nguy cơ nghề nghiệp.

Cô cảm thấy mình sẽ khóc thét nếu một ngày nào đó cô gái nhỏ Hoa Quyển rời đi.

Bởi vì cô gái nhỏ này rất có năng lực.

Tuy rằng có không ít người lui tới homestay của cô, nhưng Lý gia chỉ ở đây một thời gian ngắn, hơn nữa rất tin tưởng cô là tiên nữ nên căn bản không dám hành động bừa bãi; còn những gia đình khác như nhà Cốc Chi Tề vì được cô dặn dò nên không dường như rất ít ra khỏi phòng; còn lại là người suốt ngày bị thương - Túc Ninh và người của phủ Cửu hoàng tử… bọn họ cũng không có khả năng làm việc nhà.

Khi Hoa Quyển đến đây, vì Chân Minh Châu nói cô nhóc có thể làm việc để bù vào tiền thuê phòng và tiền cơm, thế là cô nhóc này liền ghi tạc trong lòng.

Cô gái nhỏ rất sợ bị đuổi đi, nên sáng hôm sau khi trời vừa tạnh mưa, cô ấy liền bắt đầu bận rộn, đầu tiên là quét dọn ngoài sân. Thậm chí cô ấy còn đặc biệt tìm Chân Minh Châu nói rằng mình cần một số dụng cụ rồi bắt đầu lau kính. Ở homestay Xuân Sơn hầu hết được lắp đặt cửa kính, đối diện với cửa lớn của phòng khách ở lầu một là một mảng thủy tinh lớn, còn có cửa sổ ở mỗi phòng.

Hoa Quyển vui mừng khôn xiết, hừng hực khí thế bắt đầu làm việc.

Chỉ cần có nhiều việc thì cô ấy có thể được càng nhiều, như vậy thì có thể tạm thời ở lại trong thời gian này.

Vì thế công việc càng nhiều thì Hoa Quyển càng vui vẻ.

Chân Minh Châu khiếp sợ.

Cô đã gặp qua rất nhiều cô gái nhỏ ở độ tuổi mười lăm, mười sáu; nhưng chưa từng gặp được ai cần mẫn như vậy.

Hơn nữa từ lúc homestay mở cửa lại vào năm trước, mấy cái cửa kính chưa được lau rửa lần nào. Vì Chân Minh Châu phải dồn cả tinh thần và sức lực vào nhiều chuyện khác nhau nên cũng không để ý đến việc lau kính. Tuy nhiên sau khi Hoa Quyển bắt đầu làm việc, Chân Minh Châu mới cảm thấy dường như homestay nhà mình có chút bẩn.

Mặc dù cô thường xuyên phun thuốc sát khuẩn, nhưng hai cái bẩn này không giống nhau.

Nếu không phải năm trước sửa sang lại, Chân Minh Châu còn tưởng rằng Hoa Quyển có thể lôi ra lớp bụi mười mấy năm tuổi ở nhà bọn họ, mọi ngóc ngách trong nhà đều được cô ấy lau dọn qua một lần. Hiện tại dù có chi ra bao nhiêu tiền đều không thể tìm được một người chịu khó làm việc như vậy.

Chân Minh Châu nhìn Hoa Quyển nhảy nhót lung tung, nhịn không được gọi một tiếng: “Hoa Quyển à.”

Lúc này, Hoa Quyển đang lau chùi cửa kính, nghe Chân Minh Châu liền quay đầu lại, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết: “Bà chủ, có chuyện gì sao?”

Chân Minh Châu mím môi, đặt một xấp giấy lên bàn, nói: “Đây là hộ tịch của em, em mau cất lại đi.”

Đúng vậy, đây là hộ tịch của Hoa Quyển.

Trương Lực đã cho người điều tra sự thật về Hoa Quyển, sau khi xác định được mọi chuyện đúng như lời Hoa Quyển nói, hắn đã “mua lại” Hoa Quyển từ tay mẹ mìn.

Hoa Quyển bị bán với giá hai lượng bạc, nhưng lúc mua về phải dùng đến mười lượng bạc.

Thật ra nếu ở quê nhà Hoa Quyển thì căn bản chỉ cần năm lượng là mua được, nhưng bọn buôn người nói chúng dẫn theo các cô gái lên đường hơn một tháng, ăn uống tốn không ít bạc. Những lời này đều là gạt người, nếu được ăn no thì sẽ không đến mức chỉ còn da bọc xương.

Mẹ mìn đều là người bình thường, thậm chí đôi khi còn khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhưng chúng ta có thể nói bọn họ là người xấu sao? Thật ra Chân Minh Châu dựa theo kinh nghiệm của bản thân mà cẩn thận suy nghĩ lại thì cảm thấy không phải như vậy. Nghề nghiệp này rất đáng xấu hổ, hơn nữa lại bị nhiều người khinh khi. Nhưng cổ đại cho phép điều này, hơn nữa cũng không cường mua ép bán mà là tự nguyện.

Nói đến cùng thì người nhà của Hoa Quyển mới càng khiến người khác ghê tởm.

Hoa Quyển là bị chính người nhà của mình bán đi.

Việc này chẳng khác gì cầm đồ chết, không thể kiểm soát được việc tiệm cầm đồ bán món đồ đó đến nơi nào và bán cho ai.

Về điểm này, lý trí Chân Minh Châu biết đây là chuyện bình thường thời cổ đại, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn khó chấp nhận. Trong lòng cô những người này không khác gì bọn buôn người chết tiệt ở hiện đại? Nhưng dù cô biết như vậy cũng không thay đổi được gì.

Xã hội cũ vạn ác.

Chân Minh Châu không hiểu, nhưng những người cổ đại như nhóm người Trương Lực vẫn có thể lý giải được và cũng đã thấy qua rất nhiều.

Do đó, sau khi thuộc hạ của Trương Lực là A Tứ cẩn thận nghe ngóng và nói vài lời với mẹ mìn thì đã dùng mười lượng bạc mua lại Hoa Quyển.

Không cần nói gì nhiều, chỉ cần đưa bạc là có thể giải quyết mọi việc.

Nói như vậy tức là bây giờ Hoa Quyển cũng không cần phải lo lắng đề phòng, cô ấy chỉ cần đến huyện nha xử lý một vài thủ tục là có thể ở lại nơi này.

Chân Minh Châu đặt hộ tịch xuống, nói: “Nếu em không muốn về quê thì tìm một thôn làng ở gần đây để định cư đi. Chị sẽ cho em một ít lộ phí để em sống trong một thời gian ngắn, sau đó thì chính bản thân em phải nỗ lực.”

Hoa Quyển kinh ngạc lẫn ngây ngốc nhìn Chân Minh Châu, một hồi sau đột nhiên quỳ xuống, Chân Minh Châu nhíu mày: “Em làm gì vậy? Không phải chị đã nói đừng cứ hở một chút là quỳ hay sao?”

Hoa Quyển dập đầu: “Cảm tạ chị đã cứu em cũng mua em, cảm ơn chị, Hoa Quyển xin dập đầu cảm ơn.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Em nhanh đứng lên đi, thật ra người giúp em không phải là chị. Chị ẩn cư ở nơi núi rừng này đã một thời gian dài nên không hiểu rõ tình huống nên ngoài. Thật ra là nhờ thuộc hạ của Trương sư phụ làm việc ổn thỏa, đã mua lại em, nên mới giải quyết được nhiều phiền toái.”

Hoa Quyển: “Mọi người đều là người tốt, em vô cùng may mắn mới có thể gặp được mọi người.”

Chân Minh Châu: “Vậy bây giờ em đứng lên được rồi chứ.”

Hoa Quyển lau nước mắt, từ từ đứng lên.

“Cả đời này em sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ chị.”

Chân Minh Châu mỉm cười lắc đầu, nói: “Không được nha.”

Cô nghiêm túc nói: “Hiện tại hộ tịch đang ở trong tay em, chị cho em thời gian mười ngày để thích ứng, sau đó em nên mang theo hộ tịch rời đi. Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên, chị sẽ nói sơ qua về mấy thôn làng quanh đây để em nắm rõ thông tin. Nếu em muốn ở lại thì tốt nhất nên đến Lý gia thôn, tuy rằng trong mấy thôn làng quanh đây thì Lý gia thôn có chút nghèo, nhưng người ở đó lại thuần phác và rất cần cù. Chỉ cần em có thể hoà nhập với bọn họ thì cuộc sống sẽ không rồi. Hoặc có thể đến Vương gia thôn, điều kiện ở thôn này khá hơn, có người nghèo cũng có người giàu. Mặc dù em là cô gái vẫn còn độc thân, nhưng Trương sư phụ sẽ đánh tiếng để thôn trưởng chiếu cố đến em, nên sẽ không đến mức bị khi dễ. Ngoài ra còn có Thạch gia thôn, nhưng tốt nhất là em đừng nên chọn nơi. Không phải Thạch gia thôn không tốt, thôn nào cũng đều có người tốt kẻ xấu, nhưng người ở Thạch gia thôn sống khá lạnh nhạt. Một cô gái thân cô thế cô như em không nên sống ở nơi đó.”

Hoa Quyển nắm chặt góc áo, thấp giọng hỏi: “Em không thể ở lại đây làm việc sao? Không phải em muốn ăn vạ chị, em sẽ chăm chỉ làm việc, em có thể làm rất nhiều việc cũng sẽ ăn ít cơm lại. Tuyệt đối không để chị chịu thiệt.”

Chân Minh Châu phiền muộn lắc đầu: “Không được đâu em.”

Chân Minh Châu cũng cảm thấy mất mát khi để một người có năng lực như Hoa Quyển đi, nhưng không thể để người cổ đại ở lại đây quá lâu.

Dường như có thể bình an sinh hoạt nhưng rủi ro cũng quá nhiều.

Chân Minh Châu không muốn mạo hiểm.

Cô giải thích: “Đầu tiên, người mua em không phải là chị; thứ hai, nơi này không thích hợp để em ở lại quá lâu, nếu em chỉ lưu lại một thời gian ngắn thì được nhưng nếu lâu ngày thì chị cảm thấy không quen. Cuối cùng, chị nghĩ em nên có một cuộc sống mới cho riêng mình.”

Hoa Quyển cắn môi, nhỏ giọng nói: “Mọi người tốn nhiều tiền như vậy để mua em… Em không trả nỗi.”

Cô ấy cũng là một người mạnh mẽ, hiếu thắng; người ta đã bỏ tiền ra chuộc mình, sao mình có thể không trả lại phần ân tình này.

Chỉ là nếu muốn tích góp tiền thì Hoa Quyển cũng không biết cả đời mình có thể tích góp được mười lượng bạc hay không. Cô ấy còn nghĩ mình có thể làm việc… chỉ là bọn họ không cần.

Hoa Quyển đứng ở xa xa, có chút ngây ngẩn Chân Minh Châu lên tiếng an ủi: “Tạm thời em cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày, sau đó rồi rời đi.”

Hoa Quyển cảm thấy mê mang, tuy rằng bà chủ đã đề cập qua vài địa phương, nhưng cô ấy vẫn không biết phải làm sao.

Hoa Quyển nhỏ giọng hỏi: “Trương… trong nhà vị Trương sư phụ kia có thiếu nha hoàn không ạ?”

Cô ấy nghiêm túc giải thích: “Thật sự không phải em muốn ăn vạ mọi người. Chỉ là em không có tiền… chỉ có thể làm việc.”

Chân Minh Châu nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Hoa Quyển, bật cười nói: “Trước tiên em cứ tạm thời ở nơi này, chờ mấy ngày nữa khi sư phụ đến đây chị sẽ hỏi xem sao. Chỉ là bọn chị đều không cần bạc của em, chỉ cần em ghi tạc trong lòng là được. Vì thế em cũng không cần vì tiền mà nôn nóng.”

Hai mắt Hoa Quyển đỏ lên, từng giọt nước mắt như hạt đậu rơi tí tách.

Mẹ và ca ca cũng không đối xử tốt với cô ấy như vậy, ngược lại còn mang cô ấy bán đi đổi lấy bạc. Nhưng những người này, rõ ràng là người xa lạ lại dám bỏ ra mười lượng bạc chuộc cô ấy về.

“Được rồi, đừng khóc.”

Chân Minh Châu: “Em cứ khóc như vậy chị cảm thấy rất ngượng ngùng.”

Hoa Quyển vội lau nước mắt nói: “Không khóc, em sẽ không khóc, em tiếp tục làm việc đây.”

Cô ấy nhanh chóng chạy đến cửa sổ, tiếp tục làm việc.

Có thể là do tuổi còn nhỏ nên cô ấy học được cách sử dụng đồ vật trong nhà rất nhanh. Chỉ mới một ngày đã biết cách dùng bếp gas, khi thấy Chân Minh Châu chuẩn bị nấu cơm thì lại xung phong giành lấy công việc.

Chân Minh Châu thầm nghĩ, thảo nào mấy gia đình giàu ở cổ đại đều thích có nha hoàn, có người làm việc cho mình đúng thật là thoải mái, nhất là một người siêng năng như vậy. Hiện giờ cô chỉ cần hết ăn rồi lại nằm là được.

Đặc biệt, cô nhóc này làm việc rất tốt.

Mà Hoa Quyển cũng rất muốn làm việc. Không thể không nói, sau hai ba ngày bận rộn, mọi ngóc ngách ở homestay Xuân Sơn đều thay đổi, rực rỡ hẳn lên.

Hơn nữa, Chân Minh Châu phát hiện cô gái nhỏ Hoa Quyển hình như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ, cô ấy không chỉ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ mà còn sửa lại cách bài trí mỗi căn phòng sao cho giống nhau như đúc, ngay cả rèm cửa cũng được cột theo một kiểu giống nhau.

Dép lê cho khách đi trong phòng đều được đặt chỉnh tề ngay ngắn bên dưới tủ đầu giường, mũi dép quay vào bên trong.

Thật ra Chân Minh Châu cũng đặt dép lê đi trong phòng cho khách nhưng không quá quan trọng hướng của dép; không chỉ có dép lê, ngay cả ấm nước hay ly nước, thì cô gái nhỏ này cũng đặt ở cùng vị trí, không sai chút nào.

Những phòng dành cho khách mà cô ấy vẫn chưa dọn dẹp chỉ còn lại ba phòng có người ở.

Đúng vậy, chỉ còn lại ba phòng.

Đó là một phòng Túc Ninh đang ở và hai căn phòng của một nhà Cốc Chi Tề.

Vốn dĩ cả nhà Cốc Chi Tề ở chung một phòng, nhưng sau chuyện đi toilet và xem ti vì lần trước liền chia thành hai phòng. Hai vợ chồng Cốc Chi Tề ở một phòng, Tiểu Hồng và Tiểu Tử ở một phòng, còn cậu nhóc Lan ca nhi thì thỉnh thoảng ở với cha mẹ, đôi khi lại ở cùng với hai chị gái.

Hiện tại thì một nhà bọn họ đã quen như vậy.

Những phòng có người đương nhiên Hoa Quyển sẽ không dọn dẹp, còn những phòng khác thì cô ấy đều lau dọn sạch sẽ, tươm tất.

Căn phòng mà nhóm người Trương Lực ở lại nghỉ ngơi một vài đêm khi trời mưa cũng được Hoa Quyển lau dọn, chăn đệm đều được giặt sạch sẽ. Vào ngày nắng, trong sân phơi đầy khăn trải giường và bao gối, bay phấp phới trong gió.

Chính bởi vì Hoa Quyển cần mẫn như vậy, nên Chân Minh Châu mới cảm thấy nếu cô ấy đi rồi thì cô sẽ có chút phiền muộn.

Dù sao thì Hoa Quyển là một người rất có năng lực.

Nhưng cô cũng không nghĩ sẽ giữ Hoa Quyển ở lại đây.

Không có lý do để làm vậy.

Hoa Quyển làm việc vô cùng khí thế, không chỉ bắt đầu làm việc nhà mà còn “thầu” luôn cả việc nấu cơm. Nhưng cô ấy lại không dám nhận việc đưa cơm đến phòng Túc Ninh mỗi ngày.

Không phải Hoa Quyển biết được điều gì, mà cô ấy nhớ rõ những lời ngày đó bà chủ đã từng dặn dò.

Bà chủ đã từng nói không nên quấy rầy những khách trọ ở đây.

Nên Hoa Quyển khá xa cách với Túc Ninh và người Cốc gia.

Nhưng bởi vì ba đứa nhỏ trong nhà Cốc Chi Tề thường xuyên xuống lầu xem náo nhiệt, bên cạnh đó Tiểu Hồng và Tiểu Tử chỉ kém Hoa Quyển bốn tuổi, nên nói chuyện khá hợp ý nhau, vì thế chỉ một hai ngày liền thân thiết hơn.

Cũng vì vậy người xa lạ với Hoa Quyển nhất chính là Túc Ninh.

Cô ấy chưa từng gặp qua Túc Ninh, bởi vì Túc Ninh không hề ra khỏi phòng.

Chỉ là Hoa Quyển chưa gặp qua Túc Ninh, nhưng Túc Ninh lại biết đến cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều làm việc hăng say, nên dù hắn nằm trên giường dưỡng thương cũng có thể biết được. Hơn nữa, lỗ tai hắn rất thính; chẳng hạn như bây giờ Hoa Quyển đang cùng Tiểu Hồng và Tiểu Tử ngồi ở băng ghế trong dân nói chuyện ríu rít.

Túc Ninh ngủ không sâu nên nháy mắt liền bị đánh thức.

Cũng may hắn không phải là dễ quạu quọ khi bị đánh thức, nếu không chắc đã động thủ đánh người.

Ba cô gái kể cho nhau nghe những chuyện bọn họ đã gặp phải trên đường trốn chạy. Mặc dù, Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng “chạy nạn”, nhưng bọn họ khác với Hoa Quyển.

Tiểu Hồng và Tiểu Tử vẫn có cha mẹ bên cạnh, mặc kể xảy ra chuyện gì thì cha mẹ vẫn sẽ chăm sóc bọn họ, dù đường đi gian nan khổ cực nhưng chưa đói đến mức da bọc xương.

Nhưng Hoa Quyển thì khác, mỗi ngày cô ấy chỉ được ăn một miếng bánh ngô nhỏ, đói bụng thì uống nước, thỉnh thoảng thấy được một ít rau dại thì mấy cô gái đều giành nhau ăn. Đây là nguyên nhân mọi người đều muốn sớm được bán đi, vì nếu tiếp tục đi theo mẹ mìn thì cuộc sống càng thêm khổ cực.

Tiểu Hồng và Tiểu Tử nghe xong đều sững sờ, vô cùng sợ hãi.

Hai cô bé không thể nào hiểu được vì sao trên đời này lại có một người mẹ và anh trai xấu xa như vậy. Đúng là người không giống người, cả nhà bọn họ vô cùng hoà thuận, cha mẹ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nên cuộc sống của hai người họ trôi qua rất suôn sẻ, nên tâm tính cũng rất đơn thuần.

Sáng sớm Chân Minh Châu liền nghe thấy ba cô gái đang nói chuyện rôm rả trong sân, nên cũng xuống lầu tham gia náo nhiệt.

Hoa Quyển: “Bà chủ, sao chị lại xuống đây? Là bọn em quấy rầy đến chị sao?”

Chân Minh Châu cười nói: “Không có, chị cũng muốn xuống đây tham gia náo nhiệt.”

Hoa Quyển: “Vậy em đi làm bữa sáng.”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Không cần đâu, sáng hôm nay ăn đơn giản một chút cũng được. Phòng khách có sữa bò và bánh mì, mấy em ăn bao nhiêu thì tự mình đi lấy.

Tiểu Hồng, em mang thức ăn lên lầu cho cha mẹ đi.”

Tiểu Hồng lập tức gật đầu.

Bữa sáng là sữa bò và bánh mì, bọn họ cũng rất thích món này.

Tuy rằng cháo gạo ăn cũng rất ngon, nhưng đối với bọn họ thì sữa bò và bánh mỳ là những món ăn khá hiếm lạ, ăn mãi vẫn không ngấy.

Chân Minh Châu cầm một bình sữa bò nguyên chất, nhìn về phía phòng Túc Ninh, nói: “Các em đi trước đi, chị qua đó một chuyến.”

“Túc Ninh, anh đã thức chưa?”

“Vào đi.”

Túc Ninh dựa vào chiếc gối ở đầu giường, cũng không khoác thêm quần áo.

Từ lúc hắn nằm viện liền cạo hết tóc, hiện giờ tóc đã mọc ra được một vài phân, trên người lại mặc quần áo của bệnh nhân nên trông không khác gì với người hiện đại.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Túc Ninh: “Vẫn ổn.”

Chân Minh Châu đặt sữa bò và bánh mì xuống, nói: “Tôi mang bữa sáng cho anh, hôm nay anh cảm thấy khỏe hơn không?”

Túc Ninh: “Khá ổn.”

Bất cứ lúc nào có hỏi, dường như hắn đều trả lời chỉ có hai chữ.

Chân Minh Châu bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Đến khi nào thì anh mới có thể thay những từ ‘vẫn ổn’, ‘vẫn tốt’ bằng từ ‘rất tốt’?”

Lông mi Túc Ninh khẽ động, nói: “Điều này chắc phải hỏi bác sĩ rồi.”

Khoé miệng Chân Minh Châu nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tĩnh dưỡng, còn phải tiếp tục tĩnh dưỡng.”

Khoé miệng Túc Ninh cũng cong lên, hắn duỗi tay cầm lấy ly sữa bò đặt trên tủ đầu giường, nói: “Sáng nay ăn món này sao?”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Anh không thích à?”

Túc Ninh: “Không có.”

Chân Minh Châu cảm khái: “Anh thật đúng là rất ít nói.”

Túc Ninh: “Có sao?”

Chân Minh Châu trợn to mắt, nói: “Anh có thể bỏ mấy chữ này đi không?”

Túc Ninh nhìn vào đôi mắt to tròn của Chân Minh Châu, trong ánh mắt ấy có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn, đột nhiên tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn: “Hôm nay thời tiết khá đẹp, tôi có thể ra ngoài phơi nắng không?”

Chân Minh Châu: “Hả? Được chứ, nhưng bây giờ còn quá sớm, hơn nữa lại có gió.”

Túc Ninh: “Không sao cả, tôi khoác thêm áo khoác là được.”

Chân Minh Châu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi liền quả quyết lắc đầu, nói: “Không được, nếu anh muốn phơi nắng thì gần đến trưa rồi ra ngoài, hiện tại thì không được. Buổi sáng có ánh nắng nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, bị thương gân cốt phải nghỉ ngơi hơn trăm ngày, hơn nữa anh đã nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch nên càng phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, anh có chút tự giác nào của bệnh nhân không vậy?”

Túc Ninh liếc mắt nhìn Chân Minh Châu thật sâu, chậm rãi nói: “Được.”

Chân Minh Châu: “Như vậy mới đúng.”

“Anh nói xem có phải tôi là người rất thích xen vào chuyện của người khác. Tôi có cảm giác mình như gà mẹ luôn quan tâm che chở cho gà con, nhưng mà…”

Cô nhìn Túc Ninh, lại nghĩ đến vóc dáng của mình, bèn nói: “So sánh như vậy không thích hợp, để tôi đổi cái khác.”

Túc Ninh bật cười, nói: “Cô nói như thế nào cũng được.”

Chân Minh Châu: “Trông anh thật không giống với người không biết tức giận nha.”

Túc Ninh: “Không thể thông qua hành động giương nanh múa vuốt mà phán đoán người đó có biết tức giận hay không. Hơn nữa, sao tôi lại có thể nổi giận với tôi.”

Chân Minh Châu: “Cũng đúng, dù sao anh vẫn phải ở chỗ tôi dưỡng thương mà. Nếu anh nổi giận với tôi thì tôi liền cho anh ăn thức ăn trộn mù tạc.”

Túc Ninh: “Mù tạc là cái gì?”

Chân Minh Châu: “…”

Cô ngây người trong giây lát, sau đó cười xấu xa nói: “Nếu anh muốn thử thì trưa nay tôi sẽ mang đến cho anh một chút.”

Túc Ninh vừa nghe liền biết thứ này không phải món gì ngon nên lập tức nói: “Thật ra thì không cần.”

Chân Minh Châu cười to.

Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, Túc Ninh thật sự rất khó tưởng tượng được cô lớn lên trong môi trường như thế nào. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, có người hào sảng, có người kiên nghị, thậm chí có người còn nhiệt tình rộng rãi.

Thế nhưng bọn họ đều không giống Chân Minh Châu.

Trên đời này, Chân Minh Châu là độc nhất vô nhị.

Cô ngay thẳng, chính trực, nhiệt tình lại rộng rãi, đôi khi có hơi lười biếng, ngoài miệng thì nói cô không muốn làm cái này không muốn làm cái kia, nhưng cái gì cô cũng làm.

Lúc Hoa Quyển chưa đến đây, mọi việc trong nhà đều do cô làm, cả ngày đều bận rộn nhưng không hề than vãn hay oán giận; thậm chí… cô cảm thấy mình chẳng làm gì cả. Cô chính là như vậy, thỉnh thoảng nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng lại rất chân thành tha thiết khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

Từ nhỏ đến lớn, những người Túc Ninh gặp qua đều là ngươi lừa ta gạt.

Đặc biệt ở những nơi như tổ chức sát thủ thì việc tranh đoạt càng khủng khiếp hơn, không có thực lực thì kết quả chỉ có một, đó chính là chết.

Vì thế, từ trước đến nay hắn không dám thả lỏng dù chỉ một khắc, nhưng hiện tại… Thì ra con người thật sự có thể sống thoải mái, thư thái như vậy.

Hắn im lặng nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu duỗi tay quơ qua quơ lại trước mặt hắn, nói: “Anh làm gì? Đang suy nghĩ cái gì mà ngẩn người vậy, tôi còn đang ở đây đấy? Một đại mỹ nữ như tôi đứng trước mặt anh vậy mà anh lại ngây ngốc Túc Ninh: “Tôi đang nghĩ đến cô.”

Chân Minh Châu ngẩn ra, nói: “Nghĩ đến tôi?”

Cô xoa xoa tay nói: “Không được đoán ý tôi, không thể nhìn trộm tôi cũng không thể tính kế tôi.”

Túc Ninh: “Tôi nghĩ cô là một cô gái tốt.”

Nháy mắt khuôn mặt Chân Minh Châu liền đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Cũng gần như vậy đấy.”

Dừng một chút cô lại nói: “Dù anh nịnh nọt tôi thì hiện tại cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, không được.”

Môi Túc Ninh mấp máy, nói: “Không có.”

Chân Minh Châu tươi cười, nói: “Được rồi, anh ăn sáng đi, tôi ra ngoài nghe bọn họ tám chuyện.”

Túc Ninh: “Cô…”

Đột nhiên Chân Minh Châu dừng bước, quay đầu lại nói: “Anh nha… có phải anh cũng muốn nghe tám chuyện nên mới muốn ra ngoài?”

Cô hoài nghi đánh giá Túc Ninh từ trên xuống dưới, cảm thấy hình như mình đã đoán đúng rồi: “Có phải như vậy không.”

Túc Ninh trầm mặc trong chốc lát, lặng lẽ dời tầm mắt, nói: “Cũng không phải.”

Chân Minh Châu thấy hắn như vậy liền nói: “Thoạt nhìn thì giống như là vì nguyên nhân này. Chỉ là hiện tại anh không được phép ra khỏi phòng.”

Lúc này Hoa Quyển đang ngồi trên ghế dài, trong tay nâng niu chiếc bánh mì và ăn từng ngụm nhỏ. Bánh mì mềm xốp thơm ngon mại ngọt ngào, cô ấy ăn rất từ tốn, mỗi lần cắn một ngụm như đang ăn sơn hào hải vị.

“Trước kia tôi nghĩ hoàng hậu nương nương ở trong cung hai tay cầm hai cái màn thầu, muốn ăn bên nào thì cắn bên đó. Nhưng bây giờ em cảm thấy suy nghĩ trước kia của em đã sai rồi.”

Chân Minh Châu vừa ra khỏi phòng liền nghe được Hoa Quyển nói như vậy với Tiểu Hồng và Tiểu Tử, suýt chút nữa cô đã trượt chân té ngã, cũng may chỉ là lảo đảo xoay vòng.

Hoàng hậu nương nương ăn màn thầu… Sao em không nói hoàng hậu nương nương ăn bánh nướng luôn đi?

“Chắc chắn hoàng hậu nương nương hai tay cầm hai hai cái bánh mì, mỗi bên trái phải một cái.”

“Đúng đúng.”

Chân Minh Châu trầm mặc, còn mọi thứ xung quanh như rơi vào yên tĩnh.

Nhất thời, Chân Minh Châu không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Bà chủ?”

Chân Minh Châu: “Không sao, không có việc gì.”

Chỉ là cô không nói nên lời mà thôi.

Chân Minh Châu ngồi dựa vào một bên, đột nhiên cảm thấy miếng bánh mì trong tay mình ngon hơn nhiều. Dù sao cái này cũng chỉ có “Hoàng hậu nương nương” mới được ăn nha. Cô cúi đầu cắn một miếng, đúng là hương vị ngon hơn hẳn.

“Ăn ngon thật.”

Tiểu Hồng: “Trước khi đến đây em chưa từng được ăn qua bánh mì.”

“Em cũng vậy.” Tiểu Tử - người vẫn luôn phụ họa theo chị gái cũng lên tiếng.

Lời này cũng được Hoa Quyển tán đồng, gật đầu thật mạnh.

Hoa Quyển nói: “Cũng chưa được uống qua sữa bò, trong thôn tôi có một người nuôi bò. Thời điểm hạn hán hai năm trước, bò nhà hắn đã bị bán đi, lúc ấy hắn đã khóc rất lâu. Khi ấy vô cùng khó khăn, có không ít nhà bán con. Vì để sống sót, nên lúc ấy ca ca đã muốn bán tôi đi, nhưng khi đó cha tôi còn sống, ông ấy không đồng ý.”

“Cha chị là người tốt hơn mẹ chị.”

Bởi vì Hoa Quyển cũng không giấu diếm điều gì, nên mấy cô gái nhỏ chụm lại với nhau nói hết mọi chuyện.

Hoa Quyển lắc đầu: “Không phải.”

Cô ấy cười khẩy, nói: “Không phải như vậy, cha mẹ tôi đều giống nhau, bọn họ đều nói nuôi dưỡng con gái là vô dụng, đàn ông con trai mới là trụ cột gia đình. Cha không đồng ý bán tôi là vì lúc ấy vẫn còn chưa đến mức sẽ đói chết nên tạm thời không bán. Ông ấy nói tôi lớn lên không tệ, nuôi thêm hai năm nữa đợi cơ thể nẩy nở thêm chút nữa thì có thể dựa vào quan hệ nhờ người gả tôi làm tiểu thiếp hoặc nha đầu thông phòng cho nhà giàu trong thành. Như vậy tôi còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ, tốt hơn là trực tiếp bán tôi đi. Sau khi ống ấy qua đời, cuộc sống ở quê nhà tôi càng khó khăn hơn, mấy gia đình giàu có cũng không mua người. Nên ca ca mới bàn bạc với mẹ tôi là trực tiếp bán cho mẹ mìn.”

Tiểu Hồng và Tiểu Tử đồng thanh: “…Sao lại có người xấu như vậy.”

Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng đã trải qua giai đoạn khó khăn này, nhưng dù gì cha của bọn họ cũng là quan nhỏ nên cuộc sống khá hơn rất nhiều. Vì thế bọn họ vẫn cảm nhận được những gian nan đó, nhưng không thể nào khắc sâu như Hoa Quyển.

Hoa Quyển: “Rất nhiều gia đình đều như vậy.”

“Trong thôn tôi cũng có rất nhiều nhà như thế. Những người cùng tôi đi về phương bạn đều bị người nhà bán đi. Vì thế chúng tôi đều hy vọng sẽ được gia đình tốt bụng mua lại, không cần đến những nơi oái ăm kia. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, vị tỷ tỷ xinh đẹp nhất trong chúng tôi một lòng muốn vào thanh lâu, còn nói là muốn đến nơi lớn nhất làm đệ nhất hoa khôi.”

Tuy Hoa Quyển đã trải qua nhiều chuyện hơn người khác, nhưng cô cũng không thể hiểu được vì sao vị tỷ tỷ đó lại muốn đến thanh lâu.

Tiểu Hồng chu miệng nhỏ: “Hả?”

Ngay cả Chân Minh Châu cũng sững sờ, còn có người muốn làm nghề này hay sao?

Hoa Quyển: “Mấy lần có người muốn mua tỷ ấy, bởi vì tỷ ấy lớn lên xinh đẹp. Bọn họ ra giá đến năm mươi lượng nhưng tỷ ấy không chấp nhận, còn nói với mẹ mìn là nếu bán đến những địa phương ở Giang Nam thì giá cả càng cao hơn, không những vậy còn ngủ với con trai của bà ấy…”

Nói đến đây Hoa Quyển liền đỏ mặt. Chính vì cô ấy đã nhìn thấy những việc này nên mới bị dọa sợ, cả ngày đều bôi bẩn mặt, còn khuyên mấy cô gái khác làm theo.

Đương nhiên là có người cảm kích nhưng cũng có người không.

Khi đó Hoa Quyển là có lòng tốt nhắc nhở mọi người, nhưng lúc đó lại có người nói cô ấy nên lấy nước tiểu soi thử xem diện mạo của mình như thế nào, đúng là tự mình đa tình.

Chỉ là Hoa Quyển không biết mình làm vậy có đúng không, bởi vì những người trong sạch đều đã sớm bị mua mất rồi, cũng xem như thoát khỏi bể khổ. Còn cô ấy vừa gầy vừa dơ, dáng dấp lại không được tốt, càng lên đường lại càng gầy nên không bán được giá tốt… Chân Minh Châu: “Sao lại có người muốn làm cái nghề này?”

Hoa Quyển: “Em nghe nói tỷ ấy muốn báo thù.”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Báo thù thì có liên quan gì đến việc trở thành gái thanh lâu chứ?

Đến Chân Minh Châu cũng không hiểu nổi, thì nói gì đến Tiểu Hồng và Tiểu Tử.

Hoa Quyển: “Nghe nói tỷ ấy là tiểu thư con nhà giàu có, lại là con một nên cha mẹ cưng chiều hết mực. Tỷ ấy đã có hôn ước từ sớm nhưng lại đem lòng yêu mến tiên sinh dạy học ở nhà bọn họ, nhưng chẳng may bị gia đình phát hiện. Người nhà nhốt tỷ ấy lại, hơn nữa liền cùng với nhà chồng tỷ ấy ấn định thời gian thành thân. Nhưng một ngày trước khi thành thân, tỷ ấy đã bỏ trốn cùng tiên sinh dạy học. Chỉ là cuộc sống khó khăn, cả hai bọn họ đều không phải người có thể làm được việc nặng, nên chỉ hơn nữa năm liền đi đến bước đường cùng. Tỷ ấy liền nghĩ sẽ quay về xin người nhà giúp đỡ. Tỷ ấy nghĩ dù sao cũng đã gạo nấu thành cơm, mình lại là con gái một trong nhà, trong nhà không nhận cũng phải nhận, tóm lại là không thể bỏ mặc đứa con gái này. Nào ngờ khi tỷ ấy về đến nhà mới biết được chỉ trong nửa năm ngắn ngủi gia đình tỷ ấy đã lụn bại, mà nguyên nhân chính là do tỷ ấy. Nhà chồng mà tỷ ấy đã đào hôn là bạn hợp tác làm ăn với gia đình tỷ ấy; vì để trả thù, nhà đó không chỉ rút vốn mà còn lôi kéo mấy nhà cung cấp khiến việc kinh doanh của nhà tỷ ấy ngày càng sa sút. Bởi vì chuyện này mà cha tỷ ấy lâm bệnh nặng rồi qua đời, mẹ tỷ ấy đã nhận con thừa tự.

Khi cả nhà thấy tỷ ấy quay về đã đánh tỷ ấy một trận rồi đuổi ra khỏi cửa, còn nói cả đời này đừng bao giờ gặp lại.”

“Trời ạ.”

Tiểu Hồng và Tiểu Tử khiếp sợ.

Hoa Quyển tiếp tục câu chuyện.

“Chỉ là đây chưa phải là chuyện thảm nhất. Thảm nhất là tỷ ấy không xin được sử giúp đỡ của gia đình, sau vài tháng thì bọn họ không thể chống đỡ được nữa, tướng công của tỷ ấy không còn yêu thương tỷ ấy như lúc đầu mà chính hắn là người bán tỷ ấy cho thanh lâu.”

“Khốn khiếp.” Chân Minh Châu: “Mẹ nó, đó là tên khốn nào thế.”

“Chỉ là thời điểm tỷ ấy bị bán đi thì thanh lâu bất ngờ bị cháy. Tú bà biết tỷ ấy liền cảm thấy tỷ ấy thật xui xẻo, liên lụy nhà mình bị lụn bại, vừa đến thanh lâu thì ở đây bị cháy nên quyết định không mua tỷ ấy. Tin đồn nhanh chóng truyền ra nên những người ở địa phương đều không muốn mua tỷ ấy, đúng lúc đại nương đến bên này mua người, người chồng bèn bán tỷ ấy cho đại nương với giá năm lượng bạc, cao hơn nhiều so với chúng tôi.”

Chân Minh Châu: “Tên đàn ông khốn khiếp.”

Hoa Quyển: “Tỷ ấy hận chồng mình tận xương, nên mới muốn đến Giang Nam làm hoa khôi, sau đó kiếm thật nhiều tiền để đuổi giết chồng mình. Tỷ ấy còn nói nhất định phải báo thù cả nhà vị hôn phu trước kia, còn có tên đường đệ tu hú chiếm tổ chim khách.”

Chân Minh Châu không biết nên nói gì.

Tiểu Hồng và Tiểu Tử: “Bọn em không hiểu.”

Chân Minh Châu: “Đừng nói các em, đến chị còn không hiểu. Đây là lý lẽ gì vậy.”

Càng tiếp xúc với nhiều người cổ đại, Chân Minh Châu càng cảm thấy bọn họ khác một trời một vực với người hiện đại.

Chỉ là… cô vẫn nói: “Vì thế con gái vốn ở thế yếu, nên khi gả chồng nhất định phải xem xét thật kỹ, không nên vì những lời ngon tiếng ngọt của người đó mà có những hành động mù quáng. Bản thân chúng ta phải cân nhắc và quan sát thật kỹ, cũng nên hỏi thăm những người xung quanh xem người mình sắp lấy làm chồng là người như thế nào, con người có thể che giấu trông nhất thời nhưng không thể che giấu cả đời. Tuy nhiên, nếu ban đầu người đó đối xử với chúng ta rất tốt nhưng sau lại thay đổi, hoặc người này che giấu quá tốt thì chúng ta nên hoà li. Không nên ký thác vận mệnh của chính mình lên người khác. Mặc dù chúng ta là nữ thì vẫn có thể làm như vậy.”

“Hòa li?”

Chân Minh Châu: “Hòa li sẽ rất khó, nhưng vẫn tốt hơn sống cả đời với một người xấu xa. Con người không phải sống hay tồn tại vì người khác.”

Ba cô gái nhỏ đều nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: “Các em cảm thấy rất kinh thế hãi tục sao?”

Ba cô gái nhỏ đồng loạt lắc đầu.

Chân Minh Châu: “Thật ra con người có chủ kiến của riêng mình là rất quan trọng, biết bảo vệ bản thân cũng rất quan trọng. Đương nhiên, quan trọng hơn là không được dựa dẫm vào người khác. Con người sống vì bản thân, không nên vì bất cứ ai mà từ bỏ cuộc sống của chính mình.”

Dứt lời, cô tự bật cười, nói: “Chị nói với các em những cái này để làm gì chứ, các em nên tự mình cân nhắc.”

“Em cảm thấy chị chủ nói rất đúng.” Hoa Quyển nghiêm túc nói, “Nếu em nghe những lời mẹ nói, nếu em buông xuôi chấp nhận số phận thì bây giờ không phải ngồi ở đây mà đang ở trong thanh lâu.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Em hiểu được như vậy là tốt rồi.”

Đang nói chuyện thì Chân Minh Châu nghe thấy tiếng động, cô liền đứng dậy: “Các em cứ trò chuyện, chị đi xem thử xem có việc gì không.”

Cô đi vào phòng Túc Ninh thì thấy hắn đang dựa lưng vào tường đang muốn đứng lên, vội chạy đến dìu hắn: “Sao vậy? Anh không có việc gì chứ?”

Cô đỡ anh dậy, Túc Ninh hiếm khi đỏ mặt xấu hổ, nói: “Tôi không sao.”

Hắn giải thích thêm: “Tôi đi toilet, lúc quay ra thì bị trượt chân.”

Trước giờ hắn là người rất kiên cường, mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên hắn bị thương trở thành phế vật như thế này. Nếu chuyện này không ai biết thì còn đỡ, nhưng không ngờ lại bị Chân Minh Châu nhìn thấy, nên Túc Ninh cảm thấy xấu hổ không biết giải thích như thế nào.

Trước kia làn da hắn hơi ngâm đen, nên dù xấu hổ cũng khó có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng thời gian gần đây hắn luôn ở trong phòng dưỡng thương không ra khỏi cửa, nên làn da trắng lên không ít, chỉ cần xấu hổ một chút là gương mặt đỏ bừng lên.

Chân Minh Châu: “Để tôi dìu anh, nếu anh đi vệ sinh một mình không tiện tôi có thể nhờ Cốc Chi Tề đến giúp anh.”

Túc Ninh: “Thật sự không cần đâu.”

Hắn chỉ bên dưới sàn, nói: “Lúc tôi rửa mặt thì nước bắn ra sàn, nhưng lại không chú ý nên mới trượt chân, bình thường vẫn ổn.”

Chân Minh Châu càm ràm: “Ngày thường anh cũng phải chú ý một chút, nước bắn ra sàn không quan trọng. Vết thương của anh có đau không?”

Túc Ninh: “Vẫn ổn, không có gì đáng ngại.”

Túc Ninh do dự hỏi: “Lúc A Cửu bị trọng thương cũng phiền phức như tôi sao?” Hắn nhìn Chân Minh Châu đang đỡ lấy cánh tay mình.

Chân Minh Châu nhướng mày, nói: “Tình huống của hắn tốt hơn anh nhiều.”

Túc Ninh thầm nghĩ: Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.

Chân Minh Châu: “Vết thương của A Cửu khá nhẹ nên không tôi giúp. Từ lúc hắn đến nơi này liền biến thành một tên trạch nam chính hiệu, mỗi ngày đều xem phim đến nửa đêm, toàn ăn những loại thực phẩm rác. Anh không biết đâu hắn ăn nhiều đến nỗi ăn hết thức ăn dự trữ của tôi. Rất nhiều lần tôi muốn đuổi hắn ra khỏi nhà.”

Nhắc đến A Cửu, nụ cười của Chân Minh Châu sâu thêm vài phần: “Thật ra hắn cũng không ở đây lâu, nhưng chỉ trong chớp mắt tôi thấy hắn béo lên giống như khối bột nở ra khi ủ. Anh không biết đâu, lúc ấy thuộc hạ của hắn đều vô cùng lo lắng, còn suy đoán hắn đã chịu không ít khổ nên rất nôn nóng, muốn nhanh chóng tìm được hắn.

Kết quả khi vừa tìm được hắn, thấy hắn béo lên một vòng thì liền ngây ngốc.”

Túc Ninh tưởng tượng đến cảnh nhóm người Trương Lực hao tâm tổn sức, mệt mỏi tìm kiếm cả ngày lẫn đêm, ngày qua ngày càng thêm tuyệt vọng… Vậy mà trong lúc đó chủ tử của mình lại lặng lẽ biến thành heo.

Chỉ cần nghĩ đến đây đã cảm thấy buồn cười.

Túc Ninh: “Tình cảm của hai người thật tốt.”

Chân Minh Châu: “Cũng bình thường thôi.”

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Túc Ninh lại hỏi: “Vậy còn tôi thì sao?”

Chân Minh Châu liếc hắn một cái, nói: “Cũng giống vậy.”

“Với tôi mà nói thì mỗi một vị khách đến đây đều như nhau, không có khác biệt gì cả.”

Túc Ninh căng thẳng, không nhịn được bèn tiếp tục hỏi: “Thế còn Vu thần y thì sao?”

Chân Minh Châu nhướng mày, không hiểu vì sao hắn lại hỏi đến Vu Thanh Hàn, nhưng cô vẫn ăn ngay nói thật: “Anh ấy khác với mọi người.”

Sắc mặt Túc Ninh có chút ảm đạm, ngay sau đó gật đầu.

Quả nhiên Vu thần y khác biệt với mọi người. Chân Minh Châu: “Anh đã gặp qua dì Triệu đến đây giao hàng rồi đúng không?”

Túc Ninh không biết vì sao cô lại nhắc đến người này, nhưng đúng là dì ấy đã đến đây giao hàng một hàng, tuy nhiên hai người bọn họ chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện với nhau, hắn chỉ nghe Chân Minh Châu gọi người đó là “dì Triệu”.

Chân Minh Châu: “Trong lòng tôi giáo sư Vu khác với mọi người, anh ấy giống với dì Triệu vậy.”

Đôi mắt Túc Ninh lập tức sáng lên.

Chương kế tiếp