Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 55
Cả nhà Cốc Chi Tề đều đã dọn đi.

Thật ra Cốc Chi Tề không tiếp xúc nhiều với Chân Minh Châu; nhưng Vương thị và mấy đứa nhỏ, còn có cô gái nhỏ vạn năng Hoa Quyển- bây giờ là Lâm Tú Tuệ lại rất thân thiết với Chân Minh Châu.

Đúng là nhớ bọn họ quá đi mất.

Khi bọn họ đi rồi, Chân Minh Châu mới cảm nhận sự trống vắng, ai bảo lúc còn ở đây những người này luôn luôn xoay quanh cô làm gì. Nếu Lâm Tú Tuệ không phải người cổ đại thì Chân Minh Châu thật sự rất muốn thuê cô ấy.

Vì người có khả năng như vậy thật sự không nhiều lắm.

Không chỉ là người có năng lực mà cách cô ấy làm việc còn khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái.

Tuy Lâm Tú Tuệ không phải thật sự mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng cô ấy làm việc đâu ra đó, kiểu cực đoan nhưng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên Lâm Tú Tuệ là người cổ đại nên không thể ở lại đây lâu dài được.

Nhưng cận thận suy nghĩ lại thì sẽ nhận ra nếu Lâm Tú Tuệ không phải người cổ đại cũng sẽ không cần mẫn, chăm chỉ như vậy, đúng không?

Ở hiện đại, một cô gái mới mười lăm tuổi cần gì làm nhiều việc như vậy, cuộc sống cũng không khổ sở như Lâm Tú Tuệ. Hiện tại, đất nước phồn vinh cường thịnh, tuy rằng có những địa phương vẫn còn nghèo nhưng chắc chắn không phải sống cơ cực như Lâm Tú Tuệ.

Vì thế, dù rất muốn giữ Lâm Tú Tuệ ở lại giúp việc; nhưng ở hiện đại không cho phép thuê mướn lao động trẻ em, hơn nữa giữa cổ đại và hiện đại có sự khác biệt rất lớn.

Tâm trạng hiện giờ của Chân Minh Châu chính là: Buồn bã, bất đắc dĩ, phiền muộn, đáng thương.

Trước kia, Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi thỉnh thoảng sẽ xuống lầu, vây quanh cô nói chuyện ríu ra ríu rít. Đôi lúc Cốc Chi Tề cũng xuống lầu; tuy bọn họ ít khi nói chuyện với nhau nhưng mấy khóm hoa trong sân đều do Cốc Chi Tề trồng, hắn còn dạy bọn nhỏ một vài kỹ thuật trồng hoa cũng như một số bài thơ về hoa. Dù chỉ là bối cảnh nhưng ít ra trong sân vẫn có người.

Chưa kể đến tay làm việc điêu luyện như Lâm Tú Tuệ.

Mọi người đi rồi dường như khiến cả homestay trở nên an tĩnh hơn.

Chân Minh Châu âm thầm nhìn về phía phòng của Túc Ninh. Túc Ninh ở đây nhưng không khác gì một người không tồn tại, người này cả ngày không nói một lời nào cả.

Thật ra không phải Túc Ninh không thích nói chuyện, nếu cô chủ động bắt chuyện thì hắn sẽ kể cho cô nghe không ít chuyện bát quái, nhưng Chân Minh Châu không chủ động nên hắn cũng chỉ biết yên lặng ngồi… nhìn cô.

Chân Minh Châu cảm nhận được người này cũng muốn nói chuyện, nhưng bản thân lại không tìm được đề tài nên mới nhìn cô.

Rất có thể là như vậy.

Chân Minh Châu cảm thấy có chút phiền muộn, những việc như nói chuyện phiếm cần phải tự nhiên, nếu cố tình tạo đề tài nói chuyện thì cảm thấy kỳ quái như thế nào ấy.

Chân Minh Châu phồng má, chỉ cảm thấy con người đúng là động vật quần cư. Trước kia cô cảm thấy ở một mình khá tốt, nhưng thì ra là do trước đó cô chưa từng trải qua cuộc sống náo nhiệt; nếu cuộc sống náo nhiệt không khiến bạn cảm thấy khó chịu thì như vậy vẫn vui vẻ hơn nhiều so với cuộc sống đơn độc một mình.

Chân Minh Châu cảm thấy ưu sầu.

Bộ dạng này của Chân Minh Châu đương nhiên đều bị Túc Ninh nhìn thấy hết, người này trong lòng cảm thấy như thế nào đều viết lên hết trên mặt nên làm gì có chuyện không nhận ra.

Thật ra Túc Ninh không phải người dễ dàng thân thiện và kết giao với người khác, tính cách được hình thành từ những gì hắn đã trải qua từ bé đến lớn. Tổ chức sát thủ không phải là nơi có thể kết giao bạn bè, điều này ai nấy cũng đều hiểu rất rõ. Chính vì thế mọi người đều đề phòng lẫn nhau, không ai nói chuyện với ai.

Nhưng mấy ngày nay thoạt nhìn Chân Minh Châu không có sức sống, vì thế Túc Ninh nghĩ đi nghĩ lại vẫn chủ động hỏi Chân Minh Châu: “Về sau tôi có thể ăn cơm cùng với cô không?”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Cô tò mò hỏi: “Vì sao?”

Hiện tại, mỗi buổi Chân Minh Châu vẫn đưa cơm cho Túc Ninh.

Túc Ninh: “Tôi ăn một mình rất buồn, không bằng chúng ta ăn chung với nhau?”

Hắn chủ động nói: “Tôi có thể giúp cô nấu cơm.”

Chân Minh Châu: “Được nha, mấy ngày trước đều là Lâm Tú Tuệ nấu cơm nên tôi có chút lười nhác. Hiện tại thì phải tự mình nấu cơm nên có chút luống cuống tay chân, nếu anh đồng ý hỗ trợ thì càng tốt.”

Túc Ninh nghiêm túc: “Cô gái đó nấu ăn không được ngon lắm.”

Chân Minh Châu trợn to mắt, trong lòng vô cùng xúc động: “Anh cũng cảm thấy như vậy sao?”

Túc Ninh thấy dáng vẻ cô như tìm được tri kỷ liên mỉm cười gật đầu.

Chân Minh Châu lập tức bật chế độ máy hát: “Thật ra, lần đầu tiên em ấy nấu cơm tôi đã định ngăn lại, nhưng tôi lại nhìn ra được cảm giác bất an trong lòng em ấy. Dù là ở việc nấu ăn hay quét dọn, Lâm Tú Tuệ đều muốn thể hiện giá trị của bản thân, muốn mọi người thấy rằng em ấy là người có ích. Chính vì vậy nên tôi mới không ngăn cản em ấy, để em ấy làm việc có thể vơi bớt phần nào nỗi bất an. Chỉ là thời điểm em ấy ở nhà ăn uống tương đối đạm bạc, nên khi nấu ăn cho rất ít gia vị, nếu không phải sáng sớm tôi cảm thấy có gì không đúng, đứng bên cạnh bảo em ấy nêm thêm gia vị thì đến xào rau em ấy cũng sẽ không cho dầu đâu.”

Túc Ninh nhìn dáng vẻ của Chân Minh Châu nhịn không được bật cười, gật đầu tán thành.

Không phải hắn vuốt mông ngựa mà là sự thật, vì hắn không phải đầu gỗ nên có thể nếm ra được các món ăn có sự khác biệt rất lớn.

Nói cho cùng, Chân Minh Châu ngoại trừ việc nấu canh gan heo không cho muối thì tay nghề nấu ăn rất khá. Hắn may mắn từng một lần được ăn món điểm tâm do chính tay cô làm, mùi vị rất tuyệt. Ngay cả những món điểm do cửa hàng điểm tâm ngon nhất ở kinh thành làm cũng không bằng.

Chân Minh Châu cảm khái: “Đáng lẽ ra Lâm Tú Tuệ nên gọi tôi một tiếng sư phụ, ngay cả mấy người Trương Lực cũng phải cảm tạ tôi; nếu mấy ngày trước không phải tôi luôn ở bên cạnh hướng dẫn em ấy, thì đến lúc em ấy đến dịch quán, bọn họ sẽ phải ăn rau luộc.”

Túc Ninh bật cười, nói: “Vậy phải để Trương Lực đến đây cảm ơn cô đàng hoàng.”

Chân Minh Châu nâng cằm, nói: “Thật ra cũng không cần thiết phải như vậy.”

Túc Ninh trầm mặc giây lát, sau đó lại nói: “Không bằng cô cũng dạy tôi nấu ăn?”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Cô kinh ngạc nhìn Túc Ninh.

Túc Ninh nói: “Tôi cũng muốn học một chút, được không?”

Chân Minh Châu lắp bắp kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm Túc Ninh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Được thì được rồi đó, nhưng vốn dĩ anh không biết nấu ăn? Hơn nữa anh học cái này làm gì? Không phải đàn ông mấy anh đều không thích học cái này sao?”

Tuy cô cảm thấy nấu ăn là việc nam giới hay phụ nữ làm đều được, nhưng nam giới ở cổ đại thường không làm những việc này. Điển hình như Cốc Chi Tề, thoạt nhìn hắn là một người rất thương vợ, nhưng lại không thường làm việc bếp núc. Vì thế Chân Minh Châu chỉ là đơn thuần tò mò nên mới hỏi như vậy.

Túc Ninh bình tĩnh nói: “Tôi có thể nấu ăn nhưng chỉ ở mức bình thường, chính là đánh lừa vị giác. Bây giờ tôi theo cô học hỏi bài bản không phải rất tốt sao? Mặt khác, không biết tôi sẽ ở đây dưỡng thương trong bảo lâu, tôi đã gây cho cô nhiều phiền toái như vậy, chẳng lẽ đến một việc nhỏ cũng không giúp được sao?”

Chân Minh Châu: “Anh rất biết tự giác đấy.”

Túc Ninh cười: “Hơn nữa, học để thêm cái gì đi chăng nữa cũng là việc tốt, biết đâu sau này sẽ dùng đến. Tôi không cảm thấy nam nhân không thể xuống bếp. Biết đâu sau khi tôi học xong lại trò giỏi hơn thầy, nấu ăn ngon hơn cô thì sao?”

Chân Minh Châu bĩu môi: “Anh cũng khoác lác quá đấy.”

Nhưng ngay sau đó cô vui vẻ nói: “Vậy được, từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau xuống bếp, tôi sẽ thử làm mấy món nữa để anh có thể học hỏi thêm.”

Túc Ninh mỉm cười: “Được.”

Chân Minh Châu: “Thật ra anh là một người rất thú vị.”

Gương mặt Túc Ninh trở nên nhu hòa hơn, hắn nói: “Vậy sao? Để cảm ơn tôi sẽ dạy võ cho cô nhé.”

Chân Minh Châu: “Hả? Nhưng tôi đã có hai người sư phụ rồi.”

Túc Ninh: “Thêm một người cũng không nhiều. Cô xem bọn họ không thể lúc nào cũng dạy cô được, những tôi ở lại đây dưỡng thương nên mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp nhau, không phải rất đúng lúc sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng là vậy, nhưng không phải anh đã từng nói mình ra tay là muốn mạng người, căn bản không thích hợp để tôi học sao?”

Những lời này cô đều nhớ rất rõ nha.

Túc Ninh gật đầu: “Đúng là như thế, nhưng tôi cũng có thể dạy cô một số chiêu thức phòng thân cơ bản.”

Chân Minh Châu: “Được nha.”

Chân Minh Châu duỗi tay ra, Túc Ninh không biết cô có ý gì, nhưng vẫn duỗi tay ra giống cô. Chân Minh Châu đưa tay về trước vỗ vào tay anh, cười nói: “Vỗ tay ước định, trăm năm không đổi.”

Khóe miệng Túc Ninh cong lên, nói: “Được.”

Chân Minh Châu: “Vậy tối nay chúng ta ăn… món cá chua ngọt?”

Túc Ninh: “Làm món cá hấp đi. Tôi nhớ lần trước cô làm món cá hấp rất ngon, hoàn toàn không tanh, hương vị rất ngon…”

Chân Minh Châu đắc ý cười nói: “Đó là vì tôi cho rất nhiều loại gia vị, để tôi nói anh nghe…”

Hai người hứng thú bừng bừng, bắt đầu thảo luận. Cuộc thảo luận của bọn họ rất hài hoà, vui vẻ.

Lúc này, tại dịch quán của Uy Viễn tiêu cục, mọi người đều rất bận rộn. Hôm kia bọn họ đã dọn vào ở, nhưng hôm nay mới chính thức khai trương.

Đến trưa thì bắt đầu đốt pháo, còn phân phát kẹo, xem như là chính thức khai trương.

Những người đến đây làm việc vặt hay đến tham gia náo nhiệt đều nhặt được không ít kẹo nên đều rất vui vẻ. Hiện tại, kẹo là thứ rất quý giá, mùi vị lại rất ngon. Mấy thanh kẹo nhặt được mọi người đều mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà, vì đây là thứ rất hiếm.

Vốn dĩ mọi người chỉ muốn đến đây để xem náo nhiệt, không nghĩ đến còn có chuyện tốt như vậy, mỗi người đều nhặt được ít nhất một nắm kẹo.

Bây giờ không ăn cũng có thể để dành lại đến tết.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đại chưởng quầy của nơi này. Trước đây, chủ yếu mọi người đều tiếp xúc với Trương Lực, khi đó trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn cảm thấy sợ hãi. Dù gì mấy người Trương Lực đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, hơn nữa còn giơ đao múa kiếm. Như vậy làm sao bọn họ không sợ hãi được chứ?

Nhưng hôm nay lại xuất hiện một vị chưởng quầy hào hoa phong nhã, nên mọi người đều thở dài nhẹ nhõm. Họ cảm thấy người này dễ dàng chung đụng hơn, sau này nếu đến đây bán thổ sản cũng tiện hơn. Mặc dù thôn dân đều cảm thấy thở dài nhẹ nhõm, nhưng không một ai dám làm bậy.

Hiện tại, những người đọc sách có địa vị khá cao và được nhiều người tôn kính. Vừa nhìn thấy liền biết vị này là một người đọc sách, nên mọi người cũng không dám nhiều lời.

Mấy người đến đây tham gia náo nhiệt cũng đã rời đi. Vợ Lý lão đầu - Tiền thị dẫn theo mấy bà tử trong thôn đến đây giúp việc, sau khi chuẩn bị xong một bữa cơm trưa thịnh soạn, mỗi người đều được phát một phần tiền công nên cảm thấy rất mỹ mãn.

Mấy ngày nay Tiền thị đều dẫn người đến đây làm việc vặt, nên đã sớm quen biết với cả nhà Cốc Chi Tề.

Vì vậy nên bà ấy cũng biết được chút ít.

“Tiền đại tỷ, nhà vị này có một tiểu nha hoàn, vậy về sau bọn họ còn thuê chúng ta không?”

Tiền thị: “Bên này có đến mười mấy hán tử, mặt khác nhà bọn họ có đến năm sáu người, một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi cũng không thể làm tất cả mọi việc? Ta nghĩ vẫn sẽ tiếp tục thuê người, nhưng không biết sẽ thuê bao nhiêu người.”

“Tiền đại tỷ nhớ chừa cho ta một suất, cuộc sống nhà ta hiện rất gian nan…”

“Nương Vương nhị à, sao cô lại nói những lời này, hiện tại nhà ai không khó khăn, hơn nữa việc chúng ta đến đây làm việc cũng đâu phải do Tiền đại tỷ quyết định?

Đương nhiên là do Tề chưởng quầy quyết định, chắc chắn hắn sẽ chọn người làm việc chăm chỉ.”

“Đúng vậy.”

Tiền đại tỷ trong miệng bọn họ chính là vợ của Lý lão đầu. Thật ra bà ấy có thể dẫn mấy cô con dâu nhà mình đến đây làm việc, nhưng nếu làm vậy thì rất dễ bị người khác nói ra nói vào. Ở dịch quán đều là nam nhân, trong khi mấy cô con dâu nhà Lý lão đầu cũng không lớn tuổi, nếu thường xuyên ra ra vào nơi này thì rất khó đảm bảo sẽ không truyền ra mấy lời đồn đãi khó nghe. Vì thế bà và Lý lão đầu đã bàn bạc với nhau, tốt nhất là nên dẫn mấy bà tử cần mẫn đến đây làm việc.

Cũng may trong thôn bọn họ dù có một vài người không đứng đắn, nhưng gặp việc lớn thì không dám làm xằng bậy, xử lý mọi chuyện rõ ràng đâu ra đó. Hơn nữa những người theo bà đến đây làm việc đều là người cần mẫn lại hiểu bổn phận.

“Dù bọn họ tuyển ai trong chúng ta đến làm việc thì mọi người đều phải thành thật, đừng hỏi thăm quá nhiều chuyện. Các bà tưởng rằng một cây hành một cây tỏi cần người áp tải sao? Phàm là những món đồ cần được áp tải đều rất quý giá, tiêu cục sợ xảy ra vấn đề trong quá trình áp tải nên mới thiết lập trạm dịch ở nhiều nơi, để người của tiêu cục ghé vào nghỉ ngơi trong các chuyến áp tải hàng hoá.

Chúng ta không thể lắm lời, nếu chẳng may trên đường xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không nghi ngờ chúng ta. Bị đuổi việc là chuyện nhỏ, nguy hiểm hơn là cơ thể mất mạng. Nghe nói những tiêu sư chém người không khác gì chém dưa hấu.”

“Đúng đúng đúng, đại tỷ nói chí phải.”

“Chúng ta chỉ cần thành thật làm việc là được.”

“Ta sớm đã nghe qua, mấy người áp tải không khác gì hung thần ác sát.”

“Còn không phải sao.”

“Cũng không biết có phải lúc nào chỗ này cũng đông người như vậy không, nếu vậy thì chắc hẳn là sẽ thuê người.” Mọi người cũng không hiểu quá trình hoạt động của tiêu cục là như thế nào.

Có người còn cảm khái: “Thật ra kinh doanh tiêu cục cũng không dễ dàng, vốn dĩ công việc rất nguy hiểm, không chỉ đầu tư nhiều thứ mà còn nuôi rất nhiều người, phải mất bao nhiêu tiền chứ.”

“Ai biết được…”

Nhóm người Tiền thị vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến trong thôn. Lý lão đầu đang ở trong sân thu gom rau xanh, tuy rằng yêu cầu rất tỉ mỉ nhưng ai nấy đều tươi cười hớn hở, vì những thứ này có thể kiếm được tiền.

Chuyện tốt như vậy rất hiếm gặp.

Dựa vào những thứ rau xanh này mà thôn bọn họ có thể trở mình.

Tiền thị vừa về đến nhà liền nhanh chóng bắt tay vào làm cùng với mọi người. Tuy rằng đang thu gom rau xanh nhưng mọi người vẫn không quên nói chuyện làng trên xóm dưới.

Trong thôn bọn họ có một tiểu tức phụ, nhà mẹ đẻ của cô ta ở Thạch gia thôn, trước đó vài ngày cô ta có về nhà mẹ đẻ, lúc này liền lên tiếng cảm khái: “Mọi người biết gia đình Thạch tú tài không?”

Ai mà không biết nhà này chứ.

Nhà Thạch tú tài ở Thạch gia thôn hiện đang nổi danh khắp làng trên xóm dưới.

Trong thời gian này nhà bọn họ không ngừng trở thành tiêu điểm trong các cuộc trò chuyện.

Mấy chuyện liên quan đến nhà Thạch tú tài còn nhiều hơn tin tức ở trạm dịch. Đều là những chuyện không mấy hay ho, nhưng lại là đề tài bàn tán của mọi người khi nhàn rỗi.

“Nghe nói, nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử đến Thạch gia, hai người ca ca của Thạch nương tử nhất định muốn gặp mặt Tiểu Thạch Đầu, buộc mấy người Thạch gia phải tìm Tiểu Thạch Đầu về. Thạch gia biết người ở đâu mà tìm? Mọi người đều biết bọn họ đã ném thằng nhỏ đi rồi, hiện tại sao có thể tìm về được? Đương nhiên Thạch gia không thể làm được việc này, nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử dù sao cũng là nhà ngoại nên Thạch gia bèn không để ý đến. Hiện tại hai nhà bọn họ đều xé rách mặt với nhau, nhà mẹ đẻ Thạch nương tử còn đi báo quan, Thạch gia bị xâu xé, nghe nói có mấy người đã bị bắt.”

“Cái gì!”

Mọi người nghe vậy thì cảm thấy hoảng sợ, bọn họ đều là những thôn dân bình thường, làm sao dám trêu chọc những người làm quan, sao Thạch gia lại dính líu đến quan phủ rồi?

“Còn không phải là do nhà mẹ đẻ Thạch nương tử cảm thấy chuyện này không thể bỏ qua như vậy được hay sao. Tất cả là do Thạch gia liên luỵ nhà bọn họ chuốc phải đại thù. Nên biết thi khoa cử sẽ có tương lai sáng lạn, người đọc sách như nhà mẹ đẻ Thạch nương tử sợ nhất là chuyện con đường khoa cử bị người khác cản trở, nên sao bọn họ có thể để yên được? Không thể tìm được vị quan lớn kia nên bọn họ chỉ có thể nhắm vào Thạch gia. Đầu tiên là trả thù, thứ hai là tỏ rõ thái độ của mình, cắt đứt quan hệ với Thạch gia.”

“Lúc trước Thạch nương tử bị bức tự sát bên nhà bọn họ cũng mặc kệ, hiện giờ tiền đồ bị ảnh hưởng thì bọn họ mới nhớ ra nhà mình còn có một đứa cháu ngoại, nhân phẩm như vậy thì thi không đậu là đáng lắm.” Thời điểm Tiền thị chưa được gả đi, ở nhà rất được cha mẹ yêu thương nên bà chướng mắt những gia đình như vậy.

“Mọi người cứ chờ xem, vẫn sẽ có chuyện xảy ra.”

“Chắc chắn là vậy rồi, hai đứa con trai của Thạch gia đều đã bị bắt, nhà mẹ đẻ Thạch nương tử khai với quan trên rằng Thạch gia tham tài nên mới hại người, hại chết con gái và cháu trai bọn họ; nhưng thật ra mọi người đều biết Tiểu Thạch Đầu đã được người khác đưa đi và vẫn con sống. Nhưng quan lão gia vẫn nhất quyết không thả người. Hiện tại hai vợ chồng già Thạch gia đang rất nôn nóng, muốn dùng tiền để giải quyết việc này.”

Thật ra mọi người đều hiểu được vì sao hai huynh đệ Thạch gia vẫn chưa được thả ra. Vì vốn dĩ Thạch gia là một lũ khốn khiếp và Thạch nương tử đúng thật là đã qua đời. Nếu muốn nháo lên thì vẫn có thể gây ra một chút sóng gió.

Dù vụ án này không bị xử lý và phán xét một cách tuỳ tiện, thì việc thu một ít tiền “trà nước” cũng là chuyện bình thường.

Cũng có thể vì nguyên nhân này mà hai vợ chồng già Thạch gia mới không bị bắt.

Người làm cha mẹ nhất định sẽ lấy tiền ra cứu giúp con cái, nhưng người làm con thì chưa chắc sẽ làm vậy. Nên hai vợ chồng già Thạch gia vẫn an toàn.

“Nếu không có việc gì thì đừng trêu chọc mấy người làm quan.”

“Những người làm quan cũng không bắt bớ lung tung, nhưng có người báo quan thì làm sao có thể mặc kệ? Hơn nữa Thạch nương tử thật sự đã không còn. Tóm lại con người không thể làm quá nhiều chuyện xấu, nếu không sẽ gặp quả báo, nhìn xem báo ứng đến rất nhanh.”

“Đúng là như vậy.”

Những lời đồn về Thạch gia không ngừng truyền ra ngoài, không ngờ điều này lại khiến bầu không khí ở mấy thôn xung quanh sôi nổi hẳn lên.

Làm người đừng quá xấu xa, nếu không sẽ nhận lấy hậu quả. Không phải là không gặp báo ứng, chỉ là chưa đến mà thôi.

Chưa được bao lâu thì Thạch gia đã gặp báo ứng, có thể thấy được là ông trời có mắt.

Chuyện Thạch gia làm ác gặp dữ khiến không khí xung quanh trở nên náo nhiệt hơn. Trương Lực cũng có nghe nói qua, không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này; ban đầu bọn họ chỉ thả ra một ít tiếng gió, không ngờ kết quả lại tốt đến vậy.

Chỉ là những chuyện chó cắn chó như thế này bọn họ mới không thèm quan tâm, nhưng vẫn ghi nhớ chuyện này để lần sau gặp bà chủ sẽ kể lại cho cô ấy nghe.

Sau khi dịch quán được hoàn thành, mọi người xem như cũng có một chỗ ở đàng hoàng. Ở nơi này tốt hơn nhiều so với việc dựng lều cắm trại ngoài trời. Dịch quán có hai mặt trước sau với hai cửa ra vào; ngoại trừ những người thay phiên nhau trông cửa, tất cả mọi người đều ở sân sau, nhóm người Trương Lực ở tầng một còn gia đình Cốc Chi Tề sống ở tầng hai.

Cốc Chi Tề không thể dùng tên thật mà dùng tên giả, gọi là Tề chưởng quầy.

Ngay cả Lâm Tú Tuệ cũng có một gian phòng nhỏ của riêng mình. Trong mắt mấy người Trương Lực thì căn phòng này không lớn, nhưng là đây lại là căn phòng riêng đầu tiên của Lâm Tú Tuệ, nên cô ấy cực kỳ hưng phấn, ngay lập tức bật chế độ quét dọn.

Đã nhiều ngày nay mọi việc trong ngoài đều do em ấy lo liệu.

Vương thị biết Lâm Tú Tuệ là người có năng lực, nhưng không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại giỏi như vậy, làm việc cả ngày không ngừng nghỉ.

Trước kia, khi ở quán trọ Xuân Sơn, mỗi lần giặt giũ đều có “máy giặt”, Lâm Tú Tuệ chỉ cần làm theo hướng dẫn, sau đó mang ra ngoài phơi nắng, còn hiện tại thì phải giặt bằng tay.

Người bình thường sẽ cảm thấy có chút phiền phức khi chuyển từ giặt máy sang giặt tay. Nhưng Lâm Tú Tuệ thì không, ngược lại vì cuộc sống hiện tại khá quen thuộc nên cô ấy càng cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn. Cô ấy “thầu” hết quần áo của tất cả mọi người.

Đến cả Trương Lực cũng phải câm nín.

Sao người này lại có năng lực như vậy chứ.

Bọn họ ở phủ Cửu hoàng tử đã gặp qua không ít hạ nhân, không phải mấy bà tử hay nha hoàn làm việc nặng, nên trong ấn tượng của mọi người nha hoàn không phải là như thế này. Do đó khi gặp được Lâm Tú Tuệ, bọn họ mới không nhịn được mà cảm khái, cô gái nhỏ này quả nhiên rất giỏi. Trách không được bà chủ cả ngày khen ngợi cô ấy.

Nếu không khen ngợi thì thật sự có lỗi với những việc cô ấy đã làm.

Lâm Tú Tuệ làm nhiều ăn nhiều, nhưng vì bọn họ không thiếu lương thực, nên mọi người đều được ăn như nhau. Cũng vì thế mà sau một năm, cô gái nhỏ đã cao lớn hơn trước một cái đầu. Đương nhiên, đây là những chuyện sau này.

Hiện tại Lâm Tú Tuệ như cá gặp nước.

Quán trọ Xuân Sơn chỗ nào cũng tốt, nhưng lại quá tinh tế. Một cô thôn nữ như Lâm Tú Tuệ sẽ cảm thấy rất gò bó, thậm chí khi làm việc cũng không thể phát huy hết khả năng; nhưng hiện tại cô ấy có thể thoải mái làm việc.

Hơn nữa, khi ăn cũng không cần quá lo lắng. Bà chủ ăn ngon nhưng lượng thức ăn không nhiều, bên cạnh đó các món ăn cũng rất tinh tế nên cô ấy cảm thấy ngại khi ăn nhiều, thật ra cô ấy sức ăn của cô ấy rất lớn.

Hiện tại, mỗi bữa cơm ở dịch quán đều khá quen thuộc với trước kia, nên cô ấy ăn càng nhiều hơn trước.

Tuy Lâm Tú Tuệ là tiểu nha hoàn nhà Cốc Chi Tề, nhưng cô ấy luôn giúp mọi người làm việc. Nhóm người Trương Lực cảm thấy ngượng ngùng, nên đã thương lượng với Lâm Tú Tuệ là sẽ cho cô ấy thêm tiền giặt giũ, đương nhiên là cô gái nhỏ vui vẻ đồng ý.

Lâm Tú Tuệ không ngờ mỗi tháng mình có thể kiếm được hai lượng bạc.

Hai lượng bạc đối với Chân Minh Châu thật sự không nhiều, nhưng hiện tại không thể xem thường hai lượng bạc. Những năm này, một cô gái nhỏ có thể kiếm được hai lượng bạc mỗi tháng là rất khá. Tiền tiêu vặt của các nha hoàn nhất đẳng trong phủ đệ của mấy vị quan cũng chỉ khoảng nhiêu đó.

Một vài nha hoàn thô sử thì làm việc nhiều nhưng lại không kiếm được bao nhiêu.

Trương Lực cũng dựa vào đây để phát tiền công, khi Lâm Tú Tuệ nghe thấy con số này thì ngạc nhiên trừng to mắt, ngay sau đó thì vui vẻ cong cong khoé mi.

Một tháng là cô có thể kiếm được số tiền bán mình. Vì cô ấy được bán đi với giá hai lượng bạc.

Lâm Tú Tuệ quyết định phải chăm chỉ làm việc để còn kiếm tiền trả lại cho Trương Lực đại ca.

Mặt khác cô ấy còn mua rất nhiều đồ ăn ngon tặng cho bà chủ Chân.

Còn mấy người như mẹ ruột hay ca ca của cô ấy đều cút xa một chút.

Bây giờ cô ấy đã không còn là Hoa Quyển mà là Lâm Tú Tuệ.

Bởi vì Lâm Tú Tuệ rất giỏi, mà bên này cũng không cần quá nhiều người, nên Trương Lực chỉ chọn hai người là Tiền thị và thông gia của bà ấy - Vương đại nương đến đây làm việc vặt mỗi ngày. Hai người ngày đều khá kín miệng, lại rất thành thật và chăm chỉ làm việc nên Trương Lực mới lựa chọn bọn họ.

Tuy những người khác không thể tiếp tục đến đây làm việc, nhưng thời tiết cũng dần ấm lên nên việc nhà cũng không ít, còn phải chuẩn bị thu hoạch lương thực. Phần lớn lương thực thu được sẽ được dịch quán thu mua nên bọn họ cũng không quá tiếc nuối. Dù thế nào cũng đều là kiếm tiền.

Thật ra là Trương Lực thay mặt Chân Minh Châu thu mua những thứ này, sau đó sẽ đặt vào xe chuyển hàng để duy trì độ tươi mới.

Chỉ cần trời mưa là bên homestay của Chân Minh Châu sẽ thu được một lượng lớn rau xanh tươi non. Cô chỉ giữ lại một ít cho bản thân và gửi cho ba Chân, phần còn lại đều giao hết cho Triệu Xuân Mai.

Các loại rau dưa đều được phía Triệu Xuân Mai vận chuyển đến Thượng Hải bằng đường hàng không. Mặc dù Chân Minh Châu chưa một lần đặt chân đến nhà hàng tư nhân mà bọn họ mở, chỉ nghe Vu Thanh Hàn và Triệu Xuân Mai kể lại; nhưng cũng biết giá cả rất đắt, tuy vậy vẫn có rất nhiều người đến ăn.

Cung không đủ cầu.

Chân Minh Châu: “Quả nhiên có nhiều người có tiền hơn chúng ta nghĩ.”

Mặc kệ ở thời đại nào cũng sẽ có người sẵn sàng bỏ một đống tiền ra để được nếm thử những món ăn ngon, dân dĩ thực vi thiên đúng là không sai.

Chưa kể những nguyên liệu nấu ăn đều là thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm.

Dù cổ đại có ngàn vạn điều không tốt, nhưng cũng có không ít điều hay. Cứ cách một khoảng thời gian ngắn thì homestay nhà Chân Minh Châu sẽ xuất hiện ở cổ đại; mặt khác, hiện tại phần lớn thức ăn là thu mua từ cổ đại nên dù nhìn bằng mắt thường có thể thấy được làm da cô ngày càng đẹp hơn.

Hay như ba cô - lão Chân tuy không thể hít thở không khí ở cổ đại, nhưng vì Chân Minh Châu thường xuyên gửi cho ông nhiều đồ ăn thu mua ở cổ đại, sau một thời gian ăn những thứ này chính ông ấy cũng nhận thấy sức khỏe của mình tốt hơn trước.

Thời điểm ông ấy video call với con gái còn cảm khái: “Con gái à, đến bây giờ ba mới hiểu vì sao con người nên sống tự do tự tại. Con nhìn ba thử xem, từ lúc ba đi du lịch đến nay, dù tàu xe mệt nhọc, nhưng sắc mặt lúc nào cũng hồng nhuận, có đúng không?”

Chân Minh Châu: Sắc mặt ba ngày càng trở nên hồng nhuận chắc là do ăn thức ăn con gửi đấy?

Nhưng lão Chân không biết, ông ấy cảm thấy là nhờ tinh thần thư thái.

Chân Minh Châu nghĩ khí sắc tốt một phần là do tinh thần thư thái, phần còn lại là nhờ ăn các loại thực phẩm giàu dinh dưỡng.

Nói thế nào nhỉ, chế độ ăn uống giàu dinh dưỡng không thể phát huy công dụng trong thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài thì chúng ta sẽ cảm nhận được. Hơn nữa, hương vị của các món rau dưa này rất ngon, vô cùng tươi mới.

Chính vì lý do này mà nhà hàng tư nhân ở Thượng Hải được rất nhiều thực khách yêu thích.

Nhà cung ứng lớn nhất - Chân Minh Châu tuy vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp với phía nhà hàng tư nhân, nhưng Triệu Xuân Mai và Vu Thanh Hàn lại bị bọn họ thúc giục không ngừng nghỉ.

Ai bảo mấy người bên đó chỉ có thể tìm được bọn họ.

Đương nhiên, hai người Triệu Xuân Mai và Vu Thanh Hàn cũng không vì vậy mà gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của Chân Minh Châu, cũng hiếm khi nói với cô những chuyện này. Nhưng thỉnh thoảng nói một vài câu cũng làm Chân Minh Châu hiểu được, thứ tốt luôn được nhiều người yêu thích. Như vậy cũng có thể nhận thấy cô là một người rất may mắn; những thứ tốt mà người khác cầu còn không được thì cô lại có thể ăn bất cứ lúc nào tuỳ thích.

Tuy rằng Chân Minh Châu biết những chuyện này, nhưng cô cũng không dám đưa ra lời bảo đảm. Bởi vì việc trồng trọt chủ yếu phụ thuộc vào thời tiết, không thể dựa vào cô.

Nếu trời không mưa thì dù cô có muốn cũng không thể làm được gì.

Cuối cùng Vu Thanh Hàn đã giúp cô tìm ra được hướng giải quyết: “Không phải Túc Ninh ở chỗ cô sao? Hắn là người cổ đại, chỉ cần hắn mở cửa thì bên ngoài chính là cổ đại, có đúng không?”

Chân Minh Châu suy nghĩ trong giây lát, sau đó liền vỗ đầu mình, đúng vậy nha, sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Có Túc Ninh ở đây, chỉ cần hắn mở cửa thì lúc nào bên ngoài cũng đều là cổ đại nha. Hà tất gì cô phải chờ đợi đến khi mưa xuống chứ.

Lúc này, cô cảm thấy thật là mất mặt.

Chân - xấu hổ - Minh Châu.

Tuy nhiên, ngay sau đó Vu Thanh Hàn lại nói: “Nhưng cô cũng không cần mỗi ngày đều lấy rau, không nên vì kiếm một chút tiền mà khiến bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm. Hơn nữa, vật lấy ít làm quý.”

Mặc kệ như thế nào thì sự an toàn của Chân Minh Châu là quan trọng nhất.

“Tuy rằng tôi đề cập đến Túc Ninh nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, không phải muốn cô mỗi ngày đều ra ngoài lấy rau, không cần thiết phải giống như mấy người buôn bán.

Cô ở chỗ này cũng không phải kiếm chút tiền từ việc mua bán rau xanh, nếu muốn kiếm tiền thì vẫn còn những cách khác.”

Chân Minh Châu: “Chuyện này tôi biết.”

Dù cô không mua bán rau thì vẫn giao dịch với Cửu hoàng tử nên thu được không ít thứ tốt.

Mua bán rau xanh cũng kiếm được một số tiền, nhưng không thể so sánh được với khi “làm ăn” cùng Cửu hoàng tử, nên cô sẽ không vì việc này mà khiến mình thêm bận rộn. Nhưng cô cũng cho rằng Vu Thanh Hàn nói đúng, có Túc Ninh ở đây thì cô có thể đến cổ đại bất kỳ lúc nào.

Dù không nhất thiết phải làm như vậy, nhưng cách này có thể xem như phương pháp dự phòng.

Tính ra Túc Ninh ở lại đây dưỡng thương cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Gần đây Túc Ninh đang cùng Chân Minh Châu học nấu ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình xem một vài video dạy nấu ăn, tóm lại là hắn học hành rất nghiêm túc. Rất nhiều lần đều là hắn xuống bếp, việc này giúp Chân Minh Châu bớt được không ít chuyện.

Tuy cô đã “mất đi” cô gái nhỏ đáng yêu Lâm Tú Tuệ, nhưng lại có được đầu bếp Túc Ninh.

Như vậy cũng khá tốt.

Chân Minh Châu không liên lạc nhiều với những người bên ngoài. Cô chỉ thường liên hệ với ba mình, Lâm Nghiên, Vu Thanh Hàn và Triệu Xuân Mai. Kể từ khi tin đồn cô hẹn hò với giáo sư Vu truyền ra ngoài thì đám bạn học của cô yên tĩnh như gà.

Giống như đã biến mất khỏi thế gian.

Thật ra Chân Minh Châu đã giải thích chuyện này với một vài bạn học thân thiết, chỉ là có ai tin hay không thì rất khó nói.

Chân Minh Châu cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Bọn họ không hề biết những người độc thân trong thời gian dài vẫn muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống độc thân, căn bản không muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm nào cả.

Có lẽ bọn họ thật sự không hiểu.

Chân Minh Châu lại khôi phục cuộc sống nhàn nhã, buổi sáng tập võ để rèn luyện thân thể, nếu không có việc gì thì sẽ nghiên cứu sách vở chuyên ngành. Tóm lại là cuộc sống vô cùng thích ý.

Chỉ là ngày xuân mưa nhiều, nhất là khi mùa hạ đang đến gần thì ở Ly Sơn thường xuyên có mưa. Vì thế, homestay của Chân Minh Châu cũng thường xuyên có người ghé thăm.

Chủ yếu là nhóm người Trương Lực thường xuyên đến đây giao hàng, nhưng lúc này Bạch Viễn lại tự mình đến đây.

Những người cổ đại mà Chân Minh Châu từng tiếp xúc ít nhiều đều xem cô không khác gì thần tiên, duy nhất chỉ có Bạch Viễn là giữ được chút bình tĩnh. Lần này Bạch Viễn đến đây đúng lúc trời không mưa nên ông ấy đành nghỉ ngơi ở dịch quán hai ngày.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc trời mưa liền gấp không chờ nổi chạy đến chỗ Chân Minh Châu.

Khi chuông cửa vang lên, người đi ra mở cửa là Túc Ninh.

Bạch Viễn có chút ngạc nhiên nhưng lại không cảm thấy ngoài ý muốn, ông mỉm cười, ôm quyền chào hỏi: “Túc thiếu hiệp.”

Túc Ninh: “Mời vào.”

Lần này đến đây, những thuộc hạ bên cạnh Bạch Viễn mang theo bảy tám cái rương, Túc Ninh sắp xếp bọn họ đem mấy cái rương đặt ở phòng căn phòng bên cạnh nhà chính, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách.

Lúc này Chân Minh Châu mới vội vàng xuống lầu. Vừa rồi cô đọc sách vô tình ngủ thiếp đi, nên không để ý bên ngoài trời đã đổ mưa.

“Ủa? Chú Bạch? Sao lại là mọi người.”

Bạch Viễn: Năm nay ông vẫn chưa qua tuổi 40, sao lại gọi ông là đại thúc chứ. Ở kinh thành ông cũng là một nhân vật ngọc thụ lâm phong, nhưng ở đây ông lại bị gọi là đại thúc.

Ông mỉm cười: “Bà chủ, đã lâu không gặp, cô vẫn trẻ trung như ngày nào.”

Chân Minh Châu: “… Vốn dĩ tôi vẫn còn trẻ mà, ông quen biết tôi chưa đến một năm thì làm sao tôi có thể là được chứ?”

Bạch Viễn mỉm cười: “Là tôi không biết nói chuyện.”

Chân Minh Châu: “Mời ngồi, lần này sao mọi người lại đến đây?”

Không phải Bạch Viễn đã trở lại kinh thành sao?

Cô tò mò đánh giá ông từ trên xuống dưới, nói: “Dạo này sức khỏe ông như thế nào? Vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ phúc của cô tôi vẫn khỏe.”

Chuyện này đúng là phải cảm tạ bà chủ Chân, nếu không nhờ có bà chủ và Vu thần y thì sợ là không biết ông còn có thể sống được mấy ngày, làm gì có chuyện khỏe mạnh đứng đây như hôm nay Bạch Viễn: “Tôi vẫn khỏe, lần này tôi đến đây thật ra là muốn mua một số vật dụng. Bởi vì chúng tôi muốn mua số lượng lớn nên muốn tự mình đến đây một chuyến.

Ngoài ra, tôi muốn bàn bạc với cô một chuyện khác nữa.”

Chân Minh Châu: “Mọi người muốn mua cái gì? Lần này sẽ dùng thứ gì để trao đổi?”

Bạch Viễn: “Nhu yếu phẩm sử dụng trong quân đội, chính là thứ mà trước đó cô đã đưa cho Trương Lực. Trước đó chúng tôi đã mua một lần nhưng không đủ. Lần này tôi mang theo tám rương vàng thỏi.”

“Cái gì!” Chân Minh Châu suýt chút nữa đã bị sặc, “Ông mang toàn vàng thỏi sao?”

Bạch Viễn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Chân Minh Châu cảm khái: “Tôi còn chưa nhìn thấy nhiều vàng thỏi như vậy.” Tuy tài khoản cô có không ít tiền, nhưng Chân Minh Châu thật sự chưa thấy qua nhiều vàng thỏi như vậy nha.

“Ông thật đúng là khoa trương, nhưng những thứ đó không mất nhiều tiền như vậy đâu.”

Những thứ Trương Lực mua là áo khoác và ủng dùng trong quân đội; thích hợp để sử dụng khi sinh hoạt trong rừng rậm. Áo khoác và ủng quân đội không phải hàng hiếm, hầu hết đều có thể mua được rất nhiều ở những cửa hàng khác nhau trên thị trường.

“Chúng tôi muốn mua số lượng rất lớn, số vàng này có thể mua được bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu.”

Chân Minh Châu: “Được, tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người.”

Bạch Viễn bật cười, nói: “Bà chủ đúng là một người sảng khoái.”

Chân Minh Châu: “Mọi người chỉ muốn mua áo khoác và ủng quân dụng, có gì tôi phải xoắn xít chứ, nếu mọi người muốn mua…”

Nói đến đây thì Chân Minh Châu liền khựng lại, cô định nói là mấy người cũng không mua súng hay thuốc nổ, tôi cần gì phải lo lắng chứ.

Nhưng những lời này lại không thể nói ra được.

Cô tạm thời dừng đề tài này lại sau đó chuyển qua một đề tài khác: “Vậy mọi người có cần thêm gương soi cỡ lớn không?”

Bạch Viễn lắc đầu, nói: “Tạm thời thì không cần, trước kia đổi vài lần đã đủ rồi, vật lấy ít làm quý, nếu lấy quá nhiều thì sẽ không còn trân quý nữa.”

Chân Minh Châu: Đây không phải là cách mà nhà hàng tư nhân của bọn họ cũng đang làm sao?

Cô cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Chỉ là…”

Bạch Viễn nhìn về phía Chân Minh Châu, nói: “Không biết có thể cung ứng cho chúng tôi một ít phích nước nóng không. Thứ này giữ nhiệt rất tốt, nếu dùng vào mùa đông thì không còn gì bằng.”

Những người thân thể suy yếu như ông càng hiểu rõ chỗ tốt của món đồ này.

Chân Minh Châu: “Được thôi.”

Cô cũng không phải người thích làm ra vẻ, mấy thứ này bán cho ai thì không phải là bán.

“Tôi có thể xem thử số vàng của ông được không. Nếu đổi được rất nhiều vật dụng thì mọi người cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị.”

Bạch Viễn: “Có thể, xin mời.”

Hai người cùng nhau đi đến căn phòng đang đặt mấy rương vàng, Chân Minh Châu hỏi: “Ông bảo còn muốn nói chuyện khác, không biết đó là chuyện gì?

Bạch Viễn nghiêm túc: “Tôi có dẫn theo hai người, không biết có thể phiền bà chủ sắp xếp cho họ ở đây hai ba tháng được không?”

Lần này ông tự mình đến đây nói chuyện mua bán chỉ là thứ yếu, mà chủ yếu là vì giải quyết chuyện này.

Nhưng chuyện này khá nhạy cảm nên chỉ có thể để đến tận bây giờ mới nói ra được.

Chân Minh Châu dừng bước, cười như không cười: “Chỉ sợ lần này ông đích thân đến đây không phải là vì chuyện mua bán mà chính là vì chuyện này, có đúng không?”

Bạch Viễn cười khổ: “Đúng là không thể gạt được cô.”

Chân Minh Châu: “Nói thử xem là người nào, muốn ở bao lâu, để tôi suy xét một chút.”

Bạch Viễn: “Thứ nhất là con trai của một người bạn cũ của tôi, phụ thân hắn là đại nho nhưng hắn lại yêu thích kinh doanh từ nhỏ, điều này khiến cha hắn không hài lòng; lần này bởi vì bản tính tự phụ của mình mà hắn bị trúng bẫy rập, hiện tại tất cả mọi người ở kinh thành đều đang tìm hắn, nên tôi định đưa hắn đến đây một thời gian để lánh nạn. Người thứ hai là con trai của Hộ Bộ thượng thư, vị công tử ăn chơi trác táng này là huynh đệ chí cốt của hắn. Hiện tại cả hai đều gặp rắc rối, đã leo lên lưng cọp thì khó mà leo xuống. Nếu tôi không giúp bọn họ bỏ trốn thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết?”

Chân Minh Châu thấp giọng: “Lẩn trốn sao?”

Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Hai tên này là những kẻ chuyên gây tai họa sao? Nếu ngỗ ngược khó dạy thì tôi không thể chứa chấp được. Tôi không có tâm trạng giúp người khác chăm sóc trẻ con.”

Bạch Viễn lập tức đảm bảo: “Tôi bảo đảm bọn họ đến ở đây sẽ rất thành thật, tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối cho cô, nhất định sẽ kẹp chặt đuôi làm người. Tuy rằng hai người này không đáng tin cậy, nhưng lần này bọn họ thật sự đã học được một bài học, nếu không giúp đỡ thì bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng. Hơn nữa, đến ở nơi tôi sắp xếp thì chắc chắn bọn họ không dám làm bậy, nhất định sẽ tôn kính cô như tiên cô nương nương.”

Chân Minh Châu: Tiên cô?

Như vậy thì không cần?

Cô quan sát Bạch Viễn từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt ông ấy vô cùng nôn nóng liền biết là thật sự không có biện pháp nào khác ông ấy mới làm vậy.

Cô do dự một chút, nói: “Nếu đến nơi này thì phải tuân theo quy tắc của tôi. Nếu dám gây thêm rắc rối thì tôi sẽ ném bọn họ ra ngoài. Tôi nhất định sẽ không khách khí đâu, hơn nữa tôi còn có Túc Ninh. Nếu khiến tôi không vui tôi sẽ bảo Túc Ninh đánh bọn họ.”

Lúc này cô đột nhiên cảm thấy Túc Ninh rất hữu dụng.

Có thể mang ra để hù dọa người khác.

Bạch Viễn vừa nghe liền biết cô đã đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Cảm ơn bà chủ đã ra tay giúp đỡ.”

Chân Minh Châu: “Phải trả tiền!”

Bạch Viễn mỉm cười nói được.

Chương kế tiếp