Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 56
Mặc dù Chân Minh Châu đã đồng ý với thỉnh cầu của Bạch Viễn, nhưng cô cũng đưa ra một vài yêu cầu khác, vì homestay nhà cô không phải là nơi thu nhận những “mảnh đời cơ nhỡ” nên phải nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu.

Chân Minh Châu: “Nếu nhân phẩm không tốt thì tôi trả người lại cho ông, nhất định sẽ không khách khí.”

Cô nói thêm: “Tôi không quan tâm bọn họ có thân phận gì, nếu đã đến chỗ tôi thì phải tuân thủ các quy tắc ở đây, một khi để tôi biết bọn họ làm bậy đừng trách tôi không nể tình.”

Cô tiếp tục nói: “Túc Ninh ở đây dưỡng thương, tôi không hy vọng có người quấy rầy hắn.”

Sau một hồi dong dài, cuối cùng Chân Minh Châu chốt lại một câu: “Nếu hai người kia có vấn đề, bọn họ đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây, còn các người cũng đừng nghĩ có thể tiếp tục trao đổi hàng hoá.”

Chân Minh Châu nói những lời tàn nhẫn, nhưng chỉ có thể nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu thì về sau nếu có vấn đề gì xảy ra mới dễ giải quyết.

Bạch Viễn nghiêm túc: “Bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn dò bọn họ kỹ càng, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho cô.”

Chân Minh Châu: “Chỉ riêng chuyện bọn họ đến đây cũng đã gây thêm phiền phức cho tôi rồi.”

Homestay nhà Chân Minh Châu vẫn tiếp nhận khách vãng lai, nhưng bọn họ đều ngẫu nhiên tự mình đi đến nơi này. Trường hợp này là lần đầu tiên, trong lòng Chân Minh Châu có chút không yên tâm.

Nói như thế nào nhỉ. Bình thường những người tự mình đến đây đều gặp phải chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không tuỳ tiện đi vào Mãnh Hổ Lĩnh; Chân Minh Châu cảm thấy mình thu nhận những người đó là đang làm việc tốt, hơn nữa cô cũng cảm thấy những người đi vào nơi này đều là ý trời, ông trời muốn giúp bọn họ. Tuy những lời này không có đạo lý, nhưng đúng là những người lạc vào đây không có một ai hung ác cả.

Nhưng nếu là người được đưa đến đây để lánh nạn thì rất khó nói.

Vì thế, tuy Chân Minh Châu đã đồng ý nhưng những lời nên nói thì vẫn nói không sót một lời nào.

Bạch Viễn nghiêm túc đáp ứng, nói: “Cô yên tâm, tôi đã sớm nói qua những lời này với bọn họ, nhất định sẽ không để cô phải khó xử. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không nhận ra Túc Ninh. Đừng nói đến hiện tại các thành viên của tổ chức sát thủ kẻ thì bị giết người thì bỏ trốn; dù lúc tổ chức này còn cường thịnh, thì thành viên của tổ chức cũng không hoạt động công khai mà chỉ lén lút làm việc, người ngoài không hề biết mặt cũng như tên gọi của bọn họ. Nên hai người kia cũng sẽ không biết được thân phận của Túc Ninh.”

Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Vậy được, nhớ là ăn uống phải trả tiền.”

Bạch Viễn mỉm cười: “Đương nhiên.”

Sau khi hai bên bàn bạc xong mọi việc, Bạch Viễn khom người chắp tay thi lễ, dáng vẻ rất khách khí: “Cảm tạ bà chủ trượng nghĩa ra tay giúp đỡ.”

Chân Minh Châu xua tay: “Không cần làm vậy.”

Hai người tiếp tục thảo luận thêm một vài chi tiết nữa, đồng thời bàn bạc thêm về chuyện mua bán và lập danh sách hàng hoá.

Bạch Viễn nói: “Vậy làm phiền bà chủ, tôi sẽ lập tức sắp xếp người lại đây.”

Chân Minh Châu: “Hai ngày đi, hai ngày sau mọi người trực tiếp đến đây.”

Bạch Viễn ngây người, ngay sau đó nói: “Hai ngày sau trời sẽ đổ mưa sao?”

Chân Minh Châu: “Mặc kệ trời có mưa hay không thì mọi người cứ đến đây.”

Trước kia cô không nghĩ ra, nhưng sau khi được Vu Thanh Hàn gợi ý thì cô cảm thấy rất có lý. Đúng là chỉ cần homestay có người cổ đại thì nơi có thể đến cổ đại bất kỳ lúc nào, nên chỉ cần có Túc Ninh ở đây thì cô không cần chờ đến ngày mưa.

Cô tính thời gian rồi nói: “Mọi người đến vào buổi trưa nhé.”

Bạch Viễn đương nhiên là đồng ý.

Bởi vì Trương Lực đã xây dựng dịch quán ở bìa rừng Mãnh Hổ Lĩnh nên Bạch Viễn cũng không ở lại chỗ Chân Minh Châu. Nên sau khi bàn bạc xong mọi chuyện với cô ông liền thong dong rời đi.

Bạch Viễn vừa rời đi thì Túc Ninh từ trong phòng đi ra, hắn nhìn theo bóng dáng Bạch Viễn, nói: “Bà chủ, quả nhiên sức khỏe của Bạch tiên sinh ngày càng tốt.”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên, nếu không thì điều trị để làm gì? Hầu hết việc điều trị đều mang lại kết quả tốt. Trước kia sức khỏe ông ấy suy yếu là vì trúng độc, hiện tại độc tố đã được bài trừ ra khỏi cơ thể nên đương nhiên sức khỏe cũng tốt hơn. Anh cũng sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Túc Ninh mỉm cười.

Chân Minh Châu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn nói: “Bạch Viễn muốn sắp xếp cho hai người đến đây ở một thời gian.”

Túc Ninh nhướng mày, nói: “Là hai người nào?”

Chân Minh Châu: “Một người là con trai Hộ Bộ thượng thư; người còn lại là huynh đệ chí cốt của hắn, nghe nói cha người này là một đại nho, nhưng hắn lại am hiểu kinh thương.”

“Anh có quen bọn họ không?”

Túc Ninh: “Tôi không quen nhưng tôi biết bọn họ. Nếu cô nói hắn là con trai một vị đại nho, lại có quan hệ rất tốt với con trai Hộ bộ thượng thư thì có lẽ hắn là con của Từ lão tiên sinh - Từ Nhất Ninh. Người này rất giỏi làm ăn mua bán, nhưng quan hệ với cha hắn thì như nước với lửa. Huynh đệ chí cốt của hắn là công tử nhà thượng thư - Văn Khâm. Nghe nói hai người này sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trùng hợp hơn là mẫu thân của bọn họ lại là biểu tỷ muội, nên hai người này cũng được xem như biểu huynh đệ. Tính tình của hai người này không tệ, nhưng những người tài hoa nhiều ít đều sẽ cậy tài khinh người, danh tiếng của bọn họ ở kinh thành cũng xem như nửa tốt nửa xấu. Đương nhiên, điều mấu chốt nhất là bọn họ đều từng là thư đồng của Cửu hoàng tử.”

Chân Minh Châu cảm khái: “Sao anh lại biết những việc này.”

Túc Ninh mỉm cười: “Bởi vì tổng bộ của tổ chức ở kinh thành, nên những việc lớn nhỏ xảy ra ở kinh thành tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”

Chân Minh Châu: “Bạch Viễn nói bọn họ chọc phải phiền toái lớn, có thể nguy hiểm đến tính mạng nên muốn lẩn trốn một thời gian.”

Túc Ninh: “Chuyện này thì tôi không rõ lắm. Tôi đã rời khỏi kinh thành được một thời gian, lúc đó vẫn chưa xảy ra những việc này. Chỉ là tình huống ở kinh thành luôn thay đổi thất thường, rất khó lường trước được. Hơn nữa nơi đó tập trung nhiều người có thân phận hiển hách, một viên gạch ở cổng thành rơi xuống cũng có thể liên lụy đến một đám con cháu nhà quan, nên nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cũng không ngoài ý muốn.”

“Với thân phận của hai người này nếu gặp phiền toái thì chắc là không phải đắc tội với người bình thường. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bọn họ lại có quan hệ với Bạch Viễn. Người như Bạch Viễn chỉ một lòng suy nghĩ cho Cửu hoàng tử, mà hắn lại không muốn để người ngoài biết đến sự tồn tại của quán trọ Xuân Sơn; nếu hắn quyết định sắp xếp bọn họ đến đây lánh nạn thì có thể thấy được hai người này rất quan trọng.”

Chân Minh Châu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Cô lẩm bẩm: “Tôi không quan tâm bọn họ ở bên ngoài đã gặp phải rắc rối gì, chỉ cần nhân phẩm không quá tệ thì tôi vẫn có thể giúp đỡ đôi chút.”

Túc Ninh cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Theo tôi biết thì hai người này đều không phải tiểu nhân âm hiểm.”

Chân Minh Châu búng tay một cái, nói: “Vậy thì tốt.”

Cô chân thành cảm ơn Túc Ninh: “Có một người chuyện gì cũng biết như anh ở đây, tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.”

Túc Ninh bật cười, nhìn cô nói: “Là chuyện nên làm, hơn nữa những chuyện này đều nằm trong khả năng của tôi.”

Tuy Chân Minh Châu cũng tin tưởng Bạch Viễn sẽ không hại mình, nhưng sau khi nghe những lời Túc Ninh nói thì cô càng yên tâm hơn.

Đúng như dự đoán, hai ngày sau trời không đổ mưa, nhưng Chân Minh Châu lại không hề lo lắng, cô nhờ Túc Ninh ra mở cửa, quả nhiên mấy người Bạch Viễn đã chờ ở cửa.

Thành thật mà nói, cảnh tượng này thực sự rất đáng sợ. Khi trời không mưa thì hoàn toàn không thể nhìn thấy quán trọ Xuân Sơn, ở bãi đất trống bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng, phía sau cánh cổng có người đang đứng chờ bọn họ.

Đến Bạch Viễn còn hoảng sợ thì đừng nói đến những người khác.

Nhưng những người được Trương Lực sắp xếp đi theo đến đây có “kiến thức rộng rãi” hơn một chút, nên có thể chịu đựng được. Còn hai vị công tử thì dáng vẻ chật vật ngồi bẹp xuống đất.

Túc Ninh im lặng nhìn hai người họ, sau đó nghiêng người, nói: “Mọi người chuyển hàng hoá trước đi.”

Bạch Viễn hít sâu một hơi, liền thấy Chân Minh Châu đang đứng ở trong sân mỉm cười nhìn bọn họ.

Bạch Viễn chắp tay chào hỏi, sau đó lại hít một hơi rồi an bài thuộc hạ vận chuyển mấy rương hàng hoá ra ngoài.

Lúc này, Bạch Viễn mới lên tiếng: “Bà chủ, tôi đã mang người đến.”

Đúng thật là mang đến.

Vì hiện giờ hai vị này đều ngồi bệt xuống đất, cả người run rẩy, nét mặt đầy kinh hãi.

Chân Minh Châu: “Bọn họ vẫn ổn chứ?”

Bạch Viễn: “Bọn họ đều không tin chuyện quỷ thần nên bị dọa mà thôi, sẽ không có việc gì đâu, dần dần rồi sẽ quen thôi.”

Bạch Viễn nâng mắt, Trương Lực lập tức bước đến đỡ hai người đứng dậy.

Ông giới thiệu bọn họ với nhau: “Vị này là bà chủ của quán trọ Xuân Sơn, họ Chân; còn vị này là…”

Ông vốn không nghĩ Túc Ninh sẽ ra ngoài hỗ trợ nên có chút do dự. Túc Ninh thấy vậy liền trực tiếp mở miệng: “Tôi là tiểu nhị ở đây.”

Bạch Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Hai người này là vãn bối của tôi, bọn họ gặp rắc rối nên đến đây lánh nạn một thời gian.

Người này là Từ Nhất Ninh, người còn lại là Văn Khâm; làm phiền bà chủ và vị tiểu ca này giúp tôi chăm sóc bọn họ.”

Chân Minh Châu nhìn hai người kia, thầm nghĩ quả nhiên Túc Ninh đoán không sai. Có lẽ là do đi đường tàu xe mệt nhọc, nên trông hai người rất tiều tụy, nhưng chỉ cần nhìn quần áo liền biết là điều kiện gia đình không tồi, đi lánh nạn nhưng vẫn mặc cẩm y tơ lụa.

Cô đã gặp qua nhiều người rơi vào hoàn cảnh khó khăn, trên người đều mặc quần áo làm từ vải dệt thông thường, rất thô ráp.

Về ngoại hình thì hai người này giống với Vu Thanh Hàn, đều là những mỹ nam trắng trẻo anh tuấn. Nhưng có lẽ bọn họ đúng thật là rất mệt mỏi, trên đường đi hẳn là gặp không ít khó khăn; bởi vì mặt dù mặt mũi anh tuấn nhưng râu ria thì xồm xoàm, tóc tai rối loạn, quần áo nhăn nhúm.

Trong lúc Chân Minh Châu đánh giá bọn họ, thì hai người này cũng đang đánh giá cô. Hôm nay Chân Minh Châu mặc cổ trang, bộ quần áo này cũng là do Vương thị làm cho cô, một thân xanh nhạt vô cùng phiêu dật.

Chân Minh Châu không làm những kiểu tóc cổ trang phức tạp mà chỉ búi hai búi tóc tròn, nhưng cũng vì vậy mà trông cô trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, thoạt nhìn không khác gì thiếu nữ.

Cô không trang điểm, gương mặt trong trẻo, dung mạo này có thể sánh với thiên tiên.

Hai người quan sát rồi lặng lẽ đánh giá, đột nhiên nghe thấy cô nói: “Nếu đã đến đây thì vào nha đi. Hai người định ở chung một phòng hay ở riêng? Tôi không quan tâm hai người ở chung hay ở riêng, nhưng đến chỗ này thì phải tuân theo quy định do tôi đặt ra. Nếu không có việc gì thì không nên đi lung tung, chỉ có ở trong phòng mình; nếu muốn hít thở không khí thì có thể ra ngoài sân nhưng không được phép ra khỏi cổng. Nếu hai người ra ngoài đó mà xảy ra bất trắc gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Cô lại nói thêm: “Nơi này ngẫu nhiên sẽ có khách đến ở trọ, nên hai người cố gắng đừng làm phiền đến người khác.”

Cô nói hết những điều cần chú ý, cách nói chuyện dứt khoát và lưu loát.

Văn Khâm và Từ Nhất Ninh liếc nhìn nhau, cả hai đã hiểu được câu nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Vị thiếu nữ này nhìn bề ngoài rõ ràng là một tiểu mỹ nhân dịu dàng xinh đẹp, nhưng nói chuyện lại rất lưu loát và dứt khoát.

Vốn dĩ hai người bọn họ đến đây là để lánh, nên dù Chân Minh Châu không dặn dò thì bọn họ cũng sẽ không đi lung tung, chẳng lẽ không sợ bị người khác nhìn thấy chắc?

Hai người đều gật đầu, chắp tay thi lễ nói: “Bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Chân Minh Châu: “Vậy hai người định ở riêng hay ở chung với nhau?”

Từ Nhất Ninh: “Chúng tôi ở chung một phòng là được.”

Nếu ở riêng thì bọn họ cảm thấy không yên tâm, hơn nữa ở cùng một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chân Minh Châu: “Được, vậy hai người ở căn phòng thứ hai bên phải đi.”

Thật trùng hợp là căn phòng này ở ngay bên cạnh phòng Túc Ninh, ánh mắt Túc Ninh dần trở nên thâm thúy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Chân Minh Châu: “Hai người mau vào trong đi, chẳng lẽ cứ định đứng ở cửa nói chuyện như vậy sao, khi lão hổ đến còn phải chạy trốn đó.”

Hai người vừa nghe thì sắc mặt liền trắng bệch, nhanh chân chạy vào nhà.

Tuy rằng lúc nãy gặp phải một chuyện kỳ lạ đó là một cánh cửa đột ngột xuất hiện ở bãi đất trống, nhưng Bạch lão sư nhất định sẽ không gạt bọn họ, hơn nữa mọi người đi ra đi vào dọn đồ cũng không phát hiện chuyện gì dị thường. Nếu so sánh với việc bị lão hổ ăn thịt thì nơi này vẫn an toàn hơn một chút.

Chân Minh Châu: Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi Chẳng lẽ đã hù dọa bọn họ?

Chỉ là Chân Minh Châu không biết bọn họ đã đến đây trước một ngày. Bởi vì thân phận bọn họ quá đặc biệt nên không thể ở lại dịch quán, mà buổi tối hôm đó đã đi vào rừng. Một đêm này liên tục vang lên tiếng hổ gầm khiến bọn họ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nghĩ lại cũng đúng, dù gì bọn họ đều là mấy cậu ấm sống ở kinh thành nên chưa từng gặp qua những chuyện này. Vì thế bị doạ đến hai chân mềm nhũn, cũng may là bọn họ không bị dọa đến mức “đi tè” ra quần.

May mắn là bọn họ còn biết hổ thẹn, nhưng khi nhắc lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

Bởi thế khi nhắc đến lão hổ, bọn họ đều không do dự chạy nhanh vào nhà. Lúc này đừng nói đến cái gì mà phong độ hay không phong độ, tính mạng quan trọng hơn hết.

Khi vừa vào cửa, bọn họ liền nhận ra nơi này có rất nhiều chỗ khác biệt.

Phong cách của toà nhà này rất đặc biệt.

Nhưng cũng phải thôi, nơi này quỷ dị như vậy, không có gì đặc biệt mới là chuyện lạ.

Chân Minh Châu: “Mọi người cùng tôi vào trong.”

Cô dẫn hai người đến cửa, nói: “Bạch lão sư, phiền ông nói với bọn họ công dụng của một số đồ vật ở nơi này đi.”

Mỗi khi có khách mới đến cô đều phải “thuyết trình” qua một lần, hiếm khi có người đã quen thuộc với nơi này, nên Chân Minh Châu quyết định để Bạch Viễn làm việc này thay cô.

Bạch Viễn cười, gật đầu đáp ứng.

Thật ra ông không ngại làm những việc này, tuy nhiên vẫn hỏi: “Còn ti vi…”

Chân Minh Châu nói: “Ông cứ giới thiệu hết cho bọn họ đi.”

Tóm lại cũng không thể để hai người kia ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu không thì sao bọn họ có thể chịu nổi khi phải ở đây hai ba tháng?

Không phải Chân Minh Châu sợ bọn họ không chịu nổi, mà sợ bọn họ rãnh rỗi quá mức rồi gây thêm rắc rối cho cô. Dù gì Bạch Viễn cũng đã nhờ vả cô, hơn nữa còn đưa cho cô tận một rương vàng, vì những lý do này nên Chân Minh Châu vẫn hy vọng bọn họ có thể an ổn ở lại đây. Một khi đã như vậy thì cần có cái gì đó để thu hút bọn họ.

Lúc này Chân Minh Châu mới cảm thấy ti vi thật sự là một phát minh vĩ đại. Tuy rằng hiện tại mọi người đều ôm máy tính, ít khi xem ti vi, nhưng ti vi vẫn có thể phát huy được công dụng của nó.

Điển hình như nhà cô, không phải hiện tại ti vi đã phát huy được công dụng rồi sao? Hơn nữa thứ này lại được rất nhiều người yêu thích.

Cô nói: “Ông cứ giải thích cho bọn họ biết mọi thứ ở đây, miễn cho tôi lại phải nói một lần nữa.”

Khỏe miệng Bạch Viễn cong cong, tâm trạng khá tốt. Ông gật đầu, nói: “Được, bà chủ thật sự là một rộng rãi.”

Chân Minh Châu: “Ông nhanh một chút nha.”

Cô lại nói: “Hàng hoá cũng đã được kiểm tra xong hết rồi đúng không, nếu mang đi rồi thì tôi sẽ không quan tâm đến nữa.”

Bạch Viễn nhìn về phía Trương Lực, Trương Lực gật đầu: “Điều này chúng tôi biết.”

Lần này hàng hoá tương đối nhiều. Hôm qua, hàng hoá được vận chuyển đến đây khiến trong sân đầy ắp các thùng hàng lớn nhỏ khác nhau. Cũng may là trời không đổ mưa, vì nếu mưa xuống thì việc vận chuyển hàng sẽ gặp nhiều khó khăn.

Nhờ có Túc Ninh nên vẫn có thể vận chuyển hàng hoá vào những ngày nắng.

Nếu phải chờ đến ngày mưa thì thật khiến mọi người cảm thấy bất đắc dĩ.

Mặc dù ngày mưa không khí tươi mát, nhưng cũng có một khuyết điểm đó là gây ra sự bất tiện.

Tuy rằng việc giới thiệu các vật dụng trong phòng tương đối mất thời gian, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn so với việc chuyển hàng. Vì thế khi bên phía Trương Lực vẫn chưa làm xong việc thì Bạch Viễn đã dẫn hai thanh niên kia ra ngoài. Nét mặt của hai người bọn họ giống như vừa lạc vào cõi tiên, dường như đã chịu một đả kích rất lớn.

Chân Minh Châu nghiêng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi: “Đã giới thiệu rõ ràng hết rồi sao?”

Bạch Viễn gật đầu, sau đó liền nói: “Lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn tìm cho bọn họ một chỗ để lánh nạn. Bây giờ phải lập tức quay về, nếu ở đây có vấn đề gì thì cô có thể liên lạc với Trương Lực rồi cùng nhau giải quyết.”

Chân Minh Châu gật đầu, ừ một tiếng.

Cô nhìn về phía mấy thùng hàng cuối cùng, nói: “Bên trong là phích nước nóng, mọi người nhẹ tay một chút, cẩn thận bị vỡ.”

Hầu hết những người qua lại nơi này đều là người quen, nên khi nghe thấy những lời Chân Minh Châu nói thì ai nấy đều gật đầu, vui vẻ đồng ý. Tuy rằng Cửu hoàng tử có không ít thuộc hạ, cũng có không ít thân tín; nhưng những người đến đây đều là những người luôn đi theo bên cạnh Trương Lực nên bọn cũng không khách sáo.

Mặc dù, Bạch Viễn từ kinh thành đến đây mang theo không ít người, nhưng lại không dẫn theo đến đây mà để bọn họ đợi ở dịch quán, thay vào đó là dùng người của Trương Lực. Cũng vì không có nhiều người nên tôi tốc độ chuyển hàng khá lâu.

Có điều những người này lại khá quen thuộc với Chân Minh Châu: “Bà chủ cứ yên tâm.”

Trong lúc mọi người đang khiêng hàng hoá ra ngoài, Chân Minh Châu lại nói: “Trương Lực sư phụ, trông tủ lạnh có nước ngọt có ga, anh lấy cho mỗi người một chai để giải khát, bây giờ trời vẫn còn khá nóng.”

Buổi trưa vận chuyển hàng hoá có thể không nóng sao?

Trương Lực gật đầu, rất nhanh đã phát cho mọi người một chai, mọi người đều vui tươi hớn hở vặn nắp ra rồi uống ừng ực.

Từ Nhất Ninh và Văn Khâm cũng học theo mọi người dùng sức vặn nắp chai, sau khi uống một ngụm thì cảm thấy hương vị có chút kỳ quái, nhưng thấy dáng vẻ mọi người đều rất sảng khoái nên cũng uống hết theo.

“Ợ…” Sau khi uống xong đột nhiên ợ hơi lên, hai người xấu hổ đỏ mặt.

Hai người nhìn nhau, nhưng thấy mọi người không để ý đến mình nên cũng yên tâm.

Lúc này, Chân Minh Châu đang nói chuyện với Bạch Viễn, hỏi thăm về tình hình của Cửu hoàng tử: “A Cửu vẫn ổn chứ?”

Bạch Viễn mỉm cười: “Nhờ phúc của cô mà hết thảy đều tốt.”

Ông nói: “Thời điểm năm mới, tổ chức sát thủ bị tiêu diệt đã phát sinh rất nhiều phản ứng dây chuyền. Trong kinh có rất nhiều hoang mang lo lắng. Tuy những việc này không liên quan đến điện hạ, nhưng điện hạ cũng được giao khá nhiều việc, hỗ trợ giải quyết hậu quả nên mấy ngày nay ngài ấy rất bận rộn. Cũng may là điện hạ làm việc lưu loát nên dù bận rộn nhưng vẫn có thể ứng phó được.”

Chân Minh Châu ồ lên một tiếng, liếc nhìn Túc Ninh.

Cô nói: “Thật ra tôi không hiểu rõ những chuyện này, thật phức tạp.”

Cô ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Hiện tại cần phải giải quyết những hậu quả gì?”

Bạch Viễn bình tĩnh, không hề do dự đáp: “Đại hoàng tử phụ trách truy bắt hung thủ, Nhị hoàng tử phụ trách điều tra những chuyện liên quan đến tổ chức sát thủ, Tam hoàng tử… Cửu hoàng tử chỉ phụ trách việc đơn giản, đó là giữ gìn trị an trong kinh. Tóm lại mọi người đều có việc phải làm.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Chỉ một tổ chức giang hồ lại phải huy động lực lượng hùng hậu như vậy sao.”

Bạch Viễn: “Đúng vậy. Có lẽ do tổng bộ của bọn họ ở kinh thành nên bên trên có phần kiêng kỵ. Hơn nữa, thông qua việc điều tra này còn có thể nhìn ra phản ứng của phe phái trong triều.”

Chân Minh Châu cười nhạt nhưng không nói nữa lời.

Bạch Viễn lại tiếp tục nói: “Đại hoàng tử thật vô dụng, đến bây giờ vẫn không điều tra được nguyên nhân sự việc nên liền muốn kéo người chịu tội thay, hai người đến đây lánh nạn là hai trong số những người bị liên lụy. Chỉ là Đại hoàng tử cũng không nghĩ trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Cũng không phải tùy tiện tìm một người thế mạng thì có thể giải quyết được vấn đề.”

Chân Minh Châu nhướng mày.

Cô thuận miệng an ủi một câu: “Mọi việc sẽ ổn thôi.”

Bạch Viễn gật đầu đồng ý: “Bà chủ nói rất đúng.”

Túc Ninh - tên đầu sỏ gây tội đang đứng một bên, dáng vẻ như việc này không liên quan đến hắn.

Hắn nhìn thoáng qua hai tên xui xẻo bị việc này liên luỵ, hỏi: “Nếu đã thu dọn xong rồi thì không bằng đi vào nhà ngồi một chút?”

Hắn diễn rất tròn vai một tiểu nhị phục vụ trong quán trọ.

Bạch Viễn nhìn Túc Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý, ngay cả Trương Lực cũng kinh ngạc nhìn Túc Ninh, sau đó bĩu môi.

Túc Ninh mặt không đổi sắc: “Thời tiết giữa trưa có chút nóng.”

Bạch Viễn: “Không cần, nếu đã thu dọn xong rồi thì chúng tôi xin cáo từ. Lần này tôi đến đây khá gấp gáp, cần phải vận chuyển hàng về nên không thể chậm trễ.”

Thật ra Trương Lực cũng có thể làm được những việc này, nếu không phải vì dẫn hai người này đến đây thì ông cũng không phải đích thân đi chuyến này.

Bạch Viễn mỉm cười nhìn Từ Nhất Ninh, nói: “Các người phải nhớ rõ những lời đã dặn dò, tuyệt đối không được gây thêm rắc rối cho bà chủ.”

Hai người đều gật đầu.

Bạch Viễn và Trương Lực không ở lại lâu, Chân Minh Châu thấy bọn họ sắp đi thì gọi lại.

“Chờ một chút, ở đây tôi có một ít trái cây, mọi người lấy một ít mang theo ăn.”

Lúc nào chỗ Chân Minh Châu cũng có trái cây, ai bảo hiện tại trên thị trường đầy đủ các loại trái cây, muốn ăn cái gì cũng có, đâu giống như cổ đại.

Chân Minh Châu lấy ra hai thùng trái cây, nói: “Là hai thùng này.”

Bạch Viễn: “Đa tạ.”

Chân Minh Châu: “Không cần cảm ơn, không phải mọi người cũng giúp tôi kiếm tiền sao?”

Cô cười nói: “Tạm biệt.”

Bạch Viễn khẽ gật đầu, chắp tay thi lễ.

Có thể nhận thấy quả thật ông rất vội vàng, cũng không khách sáo chào hỏi vài câu mà nhanh chóng thu xếp cùng Trương Lực rời đi.

Chân Minh Châu: “Nơi này của tôi quả thật rất tốt, hai người ở một thời gian sẽ quen thôi, nhưng nếu không cần thiết thì đừng đến làm phiền tôi nha.”

Cô nói đùa một câu, hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đều gật đầu đáp ứng.

Thật ra, trước khi bọn họ đến đây, hầu như suốt một đường từ kinh thành đến bốn tỉnh Trung bộ Bạch Viễn đều lảm nhảm những điều này, sau đó trên đường đến trấn nhỏ này lại tiếp tục dặn dò, nói đến nỗi lỗ tai hai người bọn họ đều đóng nén. Nên những lời này bọn họ đều thuộc nằm lòng.

Chính vì vậy nên bọn họ biết rất rõ muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy tắc.

Đây là lần đầu tiên những người văn nhã như bọn họ bị nhắc nhở những việc này. Trước kia, ít nhiều gì bọn họ cũng biết Bạch lão sư là một người thích lảm nhảm, nhưng chưa từng cảm nhận sâu sắc điều này như bây giờ.

Trên đường đi Bạch lão sư không ngừng dặn dò những chuyện này khiến bọn họ vô cùng đau đầu, nhưng những gì ông nói bọn họ đều ghi tạc trong lòng.

Từ Nhất Ninh mở miệng: “Bà chủ, chúng tôi đi đường xa nên có chút mỏi mệt, vì vậy muốn về phòng nghỉ ngơi…”

Chân Minh Châu: “Được. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn cơm chiều tôi sẽ gọi.”

“Làm phiền bà chủ.” Hai người nhanh chóng rời đi, sau khi vào phòng thì cả hai ngồi trên ghế thật lâu không có bất kỳ phản ứng gì. Hai người bọn họ khác với những người bình thường - chính là có nhiều kiến thức, chính vì vậy nên họ càng cảm thấy nơi này rất thần kỳ.

Tuy dọc đường đi Bạch Viễn đều nói đây là cơ hội tốt, hy vọng bọn họ nắm lấy cơ hội này để học tập nhiều hơn. Nhưng trong lòng bọn họ cũng không có quá nhiều cảm xúc, vì nếu chỉ dựa vào lời nói thì rất khó để hình dung mọi chuyện như thế nào.

Nhưng hiện tại khi đã đến đây, bọn họ mới phát hiện quả nhiên bản thân mình kiến thức ít ỏi, ếch ngồi đáy giếng.

“Ngươi nói thử xem… nơi này thật sự không phải là nơi ở của thần tiên sao?”

“Chắc… vậy?”

Hai người nhìn nhau: “Ngươi đi trước tắm đi, ta xem ti vi một lát.”

“Không được, ngươi phải chờ ta.”

Đồ vật thần kỳ như vậy hắn cũng phải tận mắt nhìn thấy kỳ tích.

Bây giờ hai người bọn họ không khác gì hai kẻ nhà quê chưa hiểu sự đời.

Còn Chân Minh Châu lúc này cũng đang cảm khái: “Tôi thấy bọn họ cũng không giống mấy kẻ thích gây chuyện.”

Túc Ninh nói: “Với thân phận của bọn họ thì đã được định sẵn dù không gây chuyện vẫn sẽ bị liên lụy. Mặt khác, tôi nghĩ bọn họ chịu thu liễm tính tình là do nơi này của cô khắp đặc biệt. Vì những vị thiên chi kiêu tử thường mắt cao hơn đầu.”

Chân Minh Châu bật cười, nhìn Túc Ninh, nói: “Thật ra anh biết rất nhiều điều.”

Túc Ninh: “Đây đều là những việc thường tình ở đời thôi.”

Chân Minh Châu bật cười, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Thật ra tôi rất muốn ra ngoài thăm thú một chuyến.”

Mặc dù ngoài miệng cô thường nói mình là cá mặn, nhưng khi tiếp xúc nhiều với người cổ đại, có thể nói là còn nhiều hơn so với người hiện đại thì sao cô có thể không hiếu kỳ được.

Chân Minh Châu nói: “Tôi rất muốn đến bên ngoài xem thử như thế nào cũng như tự mình cảm thụ một chút.”

Túc Ninh: “Vậy thì sẽ không khiến bản thân hối hận.”

Chân Minh Châu lắc đầu, mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nếu tôi đi rồi không thể quay về thì làm sao bây giờ? Không ai dám đánh cuộc cả.”

Bản thân cô còn có thể tự thuyết phục bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn ba cô thì phải làm sao?

Ba cô chỉ có mình cô là người thân.

Hơn nữa nếu cô đi đến cổ đại, homestay xuất hiện vấn đề thì sao?

Chân Minh Châu không phải một người quá thông minh, nhưng làm một “người trông cửa” ở điểm xuyên qua này cô đã tiếp đãi đủ những dạng người khác nhau, nên cũng không thể vì hứng thú nhất thời của bản thân mà ảnh hưởng đến công việc được.

Cô không chỉ có một người, phía sau cô còn có rất nhiều đồng nghiệp.

Cô không thể khiến những việc họ đã làm trở nên vô ích.

“Anh không hiểu được đâu, tôi có nỗi khổ riêng.”

Túc Ninh suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Thật ra tôi cũng biết trên đời này không phải cứ muốn làm gì là có thể làm được.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Thế nào? Tôi không phải là tiên nữ sao? Mọi người đều cảm thấy tôi chính là tiên nữ đó.”

Túc Ninh nghiêm túc: “Tôi biết cô không phải.”

Chân Minh Châu: “Ồ…”

Túc Ninh: “Nếu tôi chỉ quen biết cô mới mấy ngày thì chắc chắn tôi cũng sẽ cảm thấy cô chính là tiên nữ, nhưng tôi đã ở đây được một thời gian nên ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút. Tôi biết cô khác với chúng tôi, nhưng chắc chắn không phải là tiên nữ.”

Chân Minh Châu nở nụ cười, nói: “Vậy anh nghĩ tôi là ai?”

Túc Ninh: “Tôi không biết, nhưng khẳng định là không có quan hệ gì với tiên nữ cả.”

Chân Minh Châu nhướng mày, không nói gì thêm nữa. Tuy cô cũng không muốn làm tiên nữ, nhưng khi nghe có người nói trắng ra như vậy thì có chút ngạc nhiên.

Chân Mình Châu và Túc Ninh đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại của Chân Minh Châu vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi thì lập tức bắt máy: “Lâm Nghiên?”

Đầu dây bên kia là hình ảnh Lâm Nghiên hốc mắt ửng hồng, nói: “Nhóc Minh Châu, là tớ đây.”

“Sao vậy?” Chân Minh Châu lập tức ngồi thẳng người, nói: “Ai bắt nạt cậu?”

Lâm Nghiên lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là công việc quá mệt mỏi.”

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, Túc Ninh liền hiểu ý cô, hắn khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

“Bên chỗ cậu có người sao?”

Chân Minh Châu: “Là khách đến thuê trọ, có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, người đó đã đi rồi.”

Lâm Nghiên: “Không có việc gì, chỉ là tâm trạng không được thoải mái.”

Chân Minh Châu biết Lâm Nghiên đã phải chịu rất nhiều áp lực, dù sao đó cũng là tính chất công việc của cô ấy. Bởi vì ngành học của hai người hoàn toàn khác nhau, nên Chân Minh Châu thật sự không thể cho Lâm Nghiên một lời khuyên nào về công việc, nhưng cô thẳng thắn nói: “Nếu cậu cảm thấy quá mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi để cân bằng cuộc sống, tớ thấy trạng thái của cậu không được tốt lắm.”

Từ khi Chân Minh Châu tốt nghiệp, homestay liền xảy ra chuyện lớn, nên lúc nào cô cũng bận rộn không có thời gian quan tâm đến Lâm Nghiên. Dù gì thì từ nhỏ Lâm Nghiên đã khá tự lập, hơn nữa thường là Lâm Nghiên chăm sóc cô.

Chân Minh Châu: “Tớ có tiền, cậu cứ xin nghỉ đi, tớ nuôi cậu.”

Lâm Nghiên không nhịn được bật cười, vừa rồi cô ấy còn nghĩ sao thời buổi này có nhiều người ngốc như vậy, hơn nữa những kẻ ngốc đều lên làm lãnh đạo, nhưng khi nhìn thấy Chân Minh Châu thì cảm thấy quả nhiên vẫn còn có người đáng yêu.

Xem đi, không phải Minh Châu nhà cô vẫn rất đáng yêu?

Cô lau mặt, nói: “Nghe cậu nói vậy tớ lại cảm thấy mình vẫn ổn.”

Chân Minh Châu khuyên Lâm Nghiên: “Nếu cậu cứ như vậy thì thật sự không tốt chút nào, thân thể tiêu hao, không bằng nên điều chỉnh lại tâm trạng.”

Lâm Nghiên: “Tớ…”

Chân Minh Châu: “Cũng không phải bảo cậu nghỉ việc luôn về sau không đi làm nữa, chẳng qua là giảm áp lực cho bản thân mà thôi.”

Lâm Nghiên có vẻ như suy tư gì đó nhưng thật ra là đang quan sát Chân Minh Châu, không thể nói cá mặn là không tốt. Khí sắc của Chân Minh Châu khi còn làm việc bán thời gian không được tốt, còn bây giờ thì… mấy nữ minh tinh còn không được xinh đẹp như cô.

Vốn dĩ ngũ quan của cô đã rất xinh đẹp, mặt mày đều tinh xảo.

Trước kia làn da cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng hiện tại thì vô cùng mịn màng.

“Quả nhiên an nhàn như cậu cũng có chỗ tốt…”

Chân Minh Châu lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Lâm Nghiên nhìn Chân Minh Châu, sau đó nhìn làn da với quầng thâm mắt và lỗ chân lông to của mình, lại quan sát trạng thái sa sút của mình; cô ấy cảm thấy sự chênh lệch quá rõ ràng, trước kia hai bọn họ cũng không có sự chênh lệch lớn như vậy nha, sao hiện tại lại thế này?

Đúng là không thể so sánh.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói: “Tớ sẽ từ chức ngay bây giờ.”

Lâm Nghiên tức giận: “Bà đây không hầu hạ bọn họ nữa.”

Ngành công nghệ thông tin là một ngành nghề có thể thiêu đốt sinh mạng; hiện tại Lâm Nghiên cảm thấy mình còn trẻ, hơn nữa lại không thiếu tiền đến mức phải liều mạng. Hiện tại cấp trên thường hay khiển trách, lại còn thích bới lông tìm vết; đợi thêm mấy năm nữa khi có tuổi rồi thì chưa chắc bọn họ sẽ không nghĩ cách sa thải mình.

Vì thế Lâm Nghiên quyết định nghe theo lời khuyên của Chân Minh Châu, từ chức!

Không có gì quan trọng bằng tâm trạng của bản thân cả.

Nhìn xem dáng vẻ Minh Châu xinh đẹp như thế nào, lại nhìn gương mặt tỏa sáng của chú Chân, chú ấy càng ngày càng trẻ tuổi, đáng thương cho mình ngày càng sa sút.

Mặc dù nhà cô chỉ mở một cửa hàng bán sỉ các loại lương thực và mắm muối nhưng cũng được xem như một tiểu trung sản.

Không làm!

Lâm Nghiên hít sâu một hơi, nói: “Cậu nói đúng, tớ không làm nữa.”

Chân Minh Châu: “Cậu từ chức thì sẽ về đây đúng không? Tớ đến đón cậu.”

Lâm Nghiên: “… Bằng chiếc minibus sắp vỡ thành từng mảnh kia sao, vẫn là thôi đi.”

Chân Minh Châu không phục: “Minibus thì thế nào? Tớ cũng có thể mang đến cho cậu cảm giác như đang đi xe việt dã vậy.”

Lâm Nghiên: “Ồ…”

Chân Minh Châu: “Cậu không tin sao?”

Lâm Nghiên: “Tin chứ, tin chứ.”

Ngay sau đó liền nói: “Khi từ chức phải mất ít nhất một tháng để bàn giao công việc. Sau đó tớ định ra ngoài du lịch một chuyến rồi mới trở về. Từ lúc thực tập rồi làm việc chính thức, tớ mệt đến chết đi sống lại. Hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, hơn nữa tớ định sau khi nghỉ ngơi sẽ tìm công việc khác, nhưng lại không định về quê nhà phát triển.”

Chân Minh Châu: “Cũng đúng, chuyên ngành của cậu rất khó để tìm được công việc thích hợp ở Lệ thành.”

Lâm Nghiên: “Đúng vậy, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại trạng thái rồi mới bắt đầu xin việc.”

Chân Minh Châu nhỏ giọng cười, nói: “Ừ.”

“Lúc tớ về sẽ liên hệ với cậu. À đúng rồi, về phần ba mẹ tớ, cậu giúp tới nói trước một tiếng nhé.”

Chân Minh Châu ra dấu [OK], nói: “Cậu yên tâm, không thành vấn đề, cứ giao cho tớ.”

Lâm Nghiên bật cười, nói: “Cậu như vậy thật là khiến tớ không yên tâm chút nào.”

Chân Minh Châu trừng to mắt, lẩm bẩm: “Sao lại không yên tâm? Tớ rất có bản lĩnh nha.”

Lâm Nghiên vui vẻ cười to, nói: “Được được, cậu là giỏi nhất. Bây giờ tớ phải điện thoại cho chú Chân, chú ấy đi lịch nhiều nơi như vậy nhất định biết chỗ nào chơi vui, thức ăn ngon.”

Chân Minh Châu: “… Được rồi cậu điện thoại nói chuyện với ba tớ đi. Nhưng tớ nghĩ ông ấy sẽ nói nơi nào cũng tốt.”

Lâm Nghiên: “Không thể nào, chắc chắn trong những nơi đó sẽ có một nơi tốt nhất. Cậu cứ ru rú ở nhà đi, tớ muốn ra ngoài du lịch.”

Lâm Nghiên trầm ngâm nói: “Hay là tớ cũng mua một chiếc xe, sau đó đồng hành với chú Chân. Tớ có xem vòng bạn bè của chú ấy, xe RV khá tốt. Mình có thể chủ động thời gian, hơn nữa là đi cùng với chú Chân nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”

Chân Minh Châu: “Cậu thật sự rất muốn ra ngoài du lịch nha.”

Thấy tâm trạng Lâm Nghiên đang rất phấn khích, Chân Minh Châu liền cảm khái: “Nhưng đúng là cậu nên ra ngoài giải sầu, không nên khiến bản thân mình phải khó chịu.”

Lâm Nghiên gật đầu: “Đúng vậy. Được rồi, tớ còn phải quay về viết đơn từ chức, không nói chuyện với cậu nữa.”

Lâm Nghiên quyết định từ chức, không nói hai lời liền cúp điện thoại, bước nhanh về chỗ ngồi rồi bắt đầu soạn đơn từ chức.

Làm người phải dứt khoát.

Chân Minh Châu nhìn điện thoại đã bị cúp, âm thầm tìm số điện thoại của dì Lâm rồi bấm gọi: “Dì Lâm, là cháu.”

Mẹ Lâm Nghiên ở đầu dây bên kia vừa nghe được tiếng của Chân Minh Châu liền nở nụ cười, nói: “Minh Châu, cháu gọi điện thoại cho dì có việc gì không? Gần đây cháu như thế nào? Cháu…”

Dì Lâm lập tức bật chế độ nói chuyện không ngừng của mấy người lớn tuổi.

Chân Minh Châu cười tủm tỉm nói: “Dì Lâm, cháu có mua được một ít thức ăn ngon, chút nữa cháu sẽ mang sang cho dì…”

Ánh mắt dì Lâm sáng lên, bà rất thích mấy loại thức ăn mà Chân Minh Châu biếu cho bà, hương vị rất ngon, chắc chắn một trăm phần trăm là thuần thiên nhiên.

“Được, dì đợi cháu.”

Chương kế tiếp