Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 58
Cô một lòng muốn tập trung vào công việc.

Tình cảm là gì, có ăn được không?

Không! Vì vậy tốt nhất vẫn nên tập trung vào sự nghiệp.

Chân Minh Châu và mấy vị khách trọ đang ngồi quây quần bên bàn trà trong phòng khách ít khách say sưa gặm cổ vịt, trong đầu hồi tưởng lại những điều mình đã nói liền cảm thấy bản thân toát ra ánh sáng nghề nghiệp; nhưng trên thực tế, trong sâu thẳm nội tâm của cô không dám bắt đầu một đoạn tình cảm.

Chân Minh Châu không muốn mất đi người yêu như đã từng mất mẹ, nên thà... đừng bắt đầu.

Trốn tránh hiện thực có đáng xấu hổ không?

Không hề! Hơn nữa còn rất có ích.

Chân Minh Châu lập tức vứt bỏ hết mọi thứ ra sau và tập trung gặm cổ vịt.

Đôi khi mỹ thực có thể an ủi nội tâm con người.

Ngoại trừ cô thì những người khác cũng ăn uống hăng say.

Thật ra, giữa trưa hai người người mới đến vẫn đang do dự, nhưng hình ảnh Chân Minh Châu và Túc Ninh ngồi trên băng ghế nhỏ ăn cơm vô cùng dụ hoặc bên bọn họ cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Những món ăn trên bàn bọn họ chưa từng ăn qua. Hay nói đúng hơn là chưa từng nhìn thấy những món ăn này.

Chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Hai chú ếch Từ Nhất Ninh và Văn Khâm quan sát mọi thứ xung quanh nhưng hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên bọn họ cũng biết ở đây bọn họ sẽ tiếp xúc với những thứ bọn họ chưa từng gặp qua.

Một trong những mục đích Bạch lão sư mạo hiểm dẫn bọn hắn ngàn dặm xa xôi đến nơi này cũng là vì chuyện này.

Đương nhiên bọn họ thật sự gặp nạn, muốn lẩn trốn cũng là sự thật, muốn tìm một nơi bí ẩn cũng là thật. Thế nhưng chẳng lẽ trong kinh thành không tìm được một nơi thích hợp sao? Có lẽ vẫn có.

Dù không có thì vẫn còn những khu vực phụ cận kinh thành, bọn họ không nhất thiết phải đến nơi này.

Tuy nhiên Bạch lão sư là mạo hiểm dẫn bọn họ đến đây cũng là vì nơi này rất thần kỳ.

Thứ nhất, ở đây quả thật rất an toàn, thậm chí không cần để lại người bảo vệ bọn họ, như vậy cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của người khác, nên phương diện an toàn được đảm bảo tuyệt đối. Nhưng điều quan trọng nhất chính là nơi này có quá nhiều vật thần kỳ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe nói qua.

Bạch lão sư hy vọng bọn họ có thể ở lại đây học được thêm nhiều thứ cũng như đạt được một thành tựu nhất định.

Bọn họ cũng hiểu Bạch lão sư dẫn bọn họ đến nơi thần bí này là muốn cho họ một cơ hội, ông ấy thật sự xem bọn họ như người một nhà, đồng thời cũng đặt niềm tin vào bọn họ.

Vì thế hai người bọn họ sau đây đến đây đều hiểu rõ tình huống của nơi này, đồng thời cũng rất tôn kính Chân Minh Châu.

Nếu bọn họ bị đuổi đi, không cần đến hoàng tử gì đó đến đối phó bọn họ thì Bạch lão sư cũng sẽ bóp chết họ.

Mọi nơi trong căn nhà này đều rất thần kỳ, nhưng… sao thức ăn trông có vẻ quái lạ?

Hai người nhìn một bàn thức ăn trước mặt, cảm thấy nó không giống với những đồ vật thần kỳ họ đã từng thấy. Hơn nữa, những món này thật sự ăn ngon sao?

“Món này gọi là gì?”

Chân Minh Châu: “Hamburger.”

Từ Nhất Ninh và Văn Khâm liếc nhìn nhau, dáng vẻ mê mang chứng tỏ chưa từng nghe qua món ăn này. Tuy vậy nhưng hai tay không hề chần chừ, mỗi người nhanh tay cầm một cái hamburger, học theo Túc Ninh cắn một miếng.

“Oa, hương vị rất đặc biệt, ăn rất ngon.”

“Hơi cay.” Người còn lại nói thêm.

Chân Minh Châu: “Hai người có thể ăn cay không? Nếu không thể ăn cây thì có thể ăn loại này, đây là hamburger không cay.”

Chân Minh Châu mua cả hai loại.

Từ Nhất Ninh lập tức đáp: “Chúng tôi có thể ăn cay, đặc biệt tôi rất thích ăn các món cay. Mẫu thân tôi là người đất Thục.”

Chân Minh Châu: “Vậy cậu có muốn nếm thử cổ vịt cay không, còn có cánh vịt nữa, mấy món đó ăn cũng rất ngon.”

Từ Nhất Ninh: “Vịt?”

Vịt không phải chỉ có thể dùng để hầm canh thôi sao?

Nhưng nhìn thấy sắc mặt cô không hề thay đổi, nên hắn cũng không để lộ ra việc mình chưa từng nghe nói đến món này, gật đầu nói: “Được.”

Chỉ là nghe hắn nhắc đến đất Thục, Chân Minh Châu lại có chút tò mò: “Mẹ cậu đến từ đất Thục sao? Nơi đó cách nơi này bao xa?”

Từ Nhất Ninh: “Rất xa, nghìn trùng đại dương.”

“Khụ, khụ!” Lời này khiến Chân Minh Châu bị sặc không nói được, phải mất hơn nữa ngày mới có thể lên tiếng: “Nghìn trùng đại dương?”

Từ Nhất Ninh gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Chân Minh Châu kinh ngạc, đôi mắt mở to. Ý nghĩa của bốn chữ nghìn trùng đại dương này là như cô hiểu sao?

Vốn dĩ cô còn muốn hỏi thêm một số tin tức, nhưng không ngờ vừa tán gẫu đã tìm ra manh mối. Dựa theo suy đoán của bản thân, hiện ở tại bọn cô đang ở khu vực Trung bộ, như vậy thì không cần vượt đại dương mới đến được đất Thục. Vì vậy điều này chứng tỏ nơi này thật sự có vấn đề.

Chân Minh Châu trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lại nhìn Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đang do dự cầm một cái cổ vịt lên.

Hai mắt Văn Khâm sáng lên: “Món cày có độ cay vừa phải đủ để khử được mùi tanh của vịt; hương vị độc đáo lại không kém phần đậm đà, dường như vẫn còn lưu lại trong khoang miệng…”

Từ Nhất Ninh: “Nói tiếng người.”

Văn Khâm: “Mùi vị ăn rất ngon.”

Chân Minh Châu bật cười.

Dáng vẻ thư sinh nhà giàu công tử chỉ trong một giây liền thay đổi.

Cô hài hước nói: “Xem ra các cậu cũng rất thú vị.”

Giữa hai người bọn họ thì dường như Từ Nhất Ninh là người làm chủ, hắn nói: “Hai người chúng tôi là biểu huynh biểu đệ, phụ thân tôi là một vị đại nho nhưng tôi lại thích làm ăn buôn bán; phụ thân của biểu đệ là Hộ Bộ thượng thư, cả ngày tính chuyện thu gom ngân sách nhưng hắn lại thích đọc sách, đối với những thứ liên quan đến tiền bạc đều dốt đặc cán mai, hơn nữa cũng không có hứng thú. Mẫu thân và dì đã từng nói, nếu không phải chính mắt thấy bà mụ ôm chúng tôi ra ngoài đều cho rằng không cẩn thận đã ôm nhầm. Hai người chúng tôi đều khiến phụ thân mình cảm thấy phiền muộn.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Cũng không phải cha con là giống nhau, tôi cũng đâu giống với ba tôi.”

Văn Khâm: “Tiên nữ cũng có phụ thân sao…”

Từ Nhất Ninh bịt miệng hắn lại, Văn Khâm: “Ngô, ngô.”

Câm miệng.

Chân Minh Châu nhướng mày: “Sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ tôi từ tảng đá nứt ra?”

Cô đột nhiên nhìn về phía Túc Ninh, nói: “Anh không được ăn cay, anh ăn loại không cay, loại cay không thích hợp với anh.”

Thời điểm có người khác ở bên cạnh, Túc Ninh luôn rất trầm mặc, dường như không muốn giao tiếp với mọi người. Nhưng không phải là không có cảm giác tồn tại, người lại cảm giác tồn tại của người này rất mạnh, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Chỉ là hiện tại người không dễ chọc - Túc Ninh đang đặt phần cánh vịt trên tay xuống, nói: “Tôi biết rồi.”

Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Trời đầy mây.”

Chân Minh Châu: “Chẳng lẽ lại muốn mưa? Cả ngày trời mưa không dứt.”

Túc Ninh cười nói: “Trời mưa cũng không tệ lắm.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”

“Cái kia ...” Văn Khâm do dự, sau đó nói: “Nếu trời mưa cần phải che hoa trong sân lại.”

Chân Minh Châu: “Hoa sao?”

Văn Khâm gật đầu, nói: “Đúng vậy, khi mưa nhiều, hoa trong sân nếu không được che phủ sẽ bị thối gốc.”

Chân Minh Châu không hiểu biết nhiều về hoa, nhưng vẫn gật đầu nói: “À được, tôi biết rồi, chút nữa tôi sẽ xử lý.”

Mấy khóm hoa này là trước đây Cốc Chi Tề gieo trồng, cô thật sự không hiểu lắm về mấy thứ này.

Tuy cô không hiểu, nhưng vị khách trọ Văn Khâm hình như khá am hiểu những thứ này.

“Có hai khóm hoa cần được cắt tỉa, nếu cô đồng ý tôi sẽ giúp cô.”

Chân Minh Châu cười nói: “Vậy làm phiền cậu, tôi không hiểu mấy việc này lắm.”

Văn Khâm lập tức hứng thú: “Tôi rất am hiểu những thứ này, nếu cô có gì thắc mắc có thể hỏi tôi.”

Chân Minh Châu mỉm cười gật đầu, đúng lúc này bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, tiếp theo đó là từng hạt mưa rơi xuống. Hiện tại đang là ngày hè, ngày dài đêm ngắn, nhưng lúc này bên ngoài trời đã tối đen.

Chân Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy khoác áo mưa vào.

Túc Ninh lập tức đứng dậy, nói: “Để tôi.”

Chân Minh Châu: “Không cần đâu, anh đang bị thương, không được…”

Túc Ninh nắm lấy cổ tay Chân Minh Châu, kiên quyết nói: “Tôi mặc áo mưa, sẽ không sao.”

Hắn dùng sức đẩy Chân Minh Châu ra phía sau, nhìn áo mưa của cô rồi chìa tay ra: “Đưa cho tôi.”

Chân Minh Châu thấy hắn rất kiên quyết, lại nghĩ cũng không cần quá lo lắng những chuyện vặt vãnh như vậy, liền nói: “Vậy được rồi, để tôi lấy áo mưa cho anh.”

Cô còn lấy ra một khối vải nhựa, nói: “Anh dùng cái này che thêm.”

Túc Ninh gật đầu, Chân Minh Châu không đi theo ra sân mà đứng dưới mái hiên cách đó không xa chỉ huy: “Đầu kia, đúng rồi. Ở đây gió rất lớn, anh tìm một tảng đá to dằn lại nếu không sẽ bị nghiêng.”

Túc Ninh ngẩng đầu nhìn thấy cô đang mặc áo khoác màu trắng, đứng dưới mái hiên kêu to gọi nhỏ liền cong khoé miệng, nói: “Cô vào nhà đi.”

Chân Minh Châu: “Không có việc gì.”

“Ai ui, bên kia lại bị gió thổi.”

Chân Minh Châu vừa mở miệng, Túc Ninh liền nhanh chóng xử lý, chẳng mấy chốc thì đã xong.

Hắn nghiêm túc hỏi: “Bà chủ thấy như vậy đã được chưa?”

Chân Minh Châu cười tủm tỉm: “Được rồi nha.”

“Thịch thịch thịch.” Bỗng có tiếng đập cửa vang lên khiến Chân Minh Châu sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nói: “Lúc này không biết là ai đến đây?”

Cô đang định đi ra mở cổng thì Túc Ninh đã đi đến đó rồi, anh nhìn thoáng qua Chân Minh Châu rồi mở cổng.

Cánh cổng vừa mở ra, bên ngoài xuất hiện một đứa trẻ khoảng mười tuổi, ăn mặc rách rưới, hình như là một đứa bé ăn xin. Nước mưa tạt vào mặt thằng bé rồi chảy xuống thành dòng nước màu đen, có thể thấy được đứa bé này bẩn như thế nào.

Khi thấy người mở cửa là một người đàn ông thì cậu bé co rúm lại, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên nói: “Người tốt, có thể cho tôi xin một cái bánh bột ngô được không?”

Túc Ninh nhìn cậu bé bằng ánh mắt sắc bén: “Ngươi đến nơi núi sâu rừng già này xin cơm sao?”

“Tôi tôi…”

Dưới ánh mắt sắc bén của Túc Ninh, cậu bé càng co rúm hơn, nhưng vẫn nói: “Tôi không phải đến để xin cơm, tôi chỉ muốn…”

Túc Ninh bình tĩnh cười nói: “Nếu ngươi không thể giải thích rõ ràng, ta nghĩ ngươi rất khó có thể sống sót rời khỏi đây.”

Cậu bé hoảng sợ nhìn Túc Ninh, nhanh nhảu nói: “Tôi, tôi…”

Không chịu nổi áp lực, thằng bé liền quỳ xuống, nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải người xấu, tỷ tỷ bị bệnh nên tôi muốn vào núi tìm một ít thức ăn; không nghĩ đến trời đổ mưa, sau đó từ rất xa tôi thấy nơi này có một tòa nhà nên mới đến đây xem thử. Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tỷ tỷ của tôi đang bị bệnh, cần có người chăm sóc.”

Túc Ninh hừ lạnh: “Trẻ con nói dối là không tốt.”

Hắn hất tay, chiếc vòng trên cổ tay lập tức biến thành một thanh kiếm dài mỏng, soạt một tiếng thanh kiếm đã dừng trên vai cậu bé, nói: “Nói lại lần nữa.”

Động tác của hắn nhanh như chớp, dù là thằng bé hay Chân Minh Châu đang đứng cách đó không xa đều hoảng sợ.

Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đang ở trong nhà cũng nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa kính, cả hai đều lắp bắp kinh hãi.

“Ngươi có tỷ tỷ thật sao?”

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi sẽ không nương tay với trẻ con đâu, nói thật đi, vì sao ngươi lại đến đây.”

Cậu bé: “Có có, tôi có tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy không bị bệnh. Hai chúng tôi đều là ăn mày ở trấn trên, nghe nói bên này có thuê người làm công, có rất nhiều người kiếm được không ít tiền nên định đến đây bán thảm xin cơm, nếu được cho cơm thì ăn cơm, nếu có lừa được ít tiền thì càng tốt.”

Túc Ninh nhướng mày, nói: “Vậy tỷ tỷ ngươi đâu?”

Cậu bé: “Tôi và tỷ tỷ đã tách ra, như vậy thì cơ hội sẽ nhiều hơn. Tỷ ấy đi về hướng đông còn tôi đi về hướng tây, kết quả là không nhìn thấy ai nhưng tôi lại bắt gặp một chú thỏ, tôi mãi đuổi theo con thỏ nên đi lạc vào rừng. Đúng lúc lại gặp trời mưa, tôi muốn tìm một mới trú mưa thì phát hiện nơi này.”

Cậu bé bị dọa sợ đến nỗi cả người run bần bật, vội vàng nói: “Thật sự, những gì tôi nói đều là thật sự, tôi không gạt người. Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi chỉ muốn kiếm cơm ăn mà thôi.”

Túc Ninh cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Nhưng ngươi cũng định lừa tiền.”

Cậu bé nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, nhưng mọi người đều nghèo nên không lừa được.”

Túc Ninh nhướng mày: “Ngươi nói cũng có lý.”

Mưa ngày càng nặng hạt, Chân Minh Châu nhìn bọn họ như vậy đột nhiên cảm thấy Túc Ninh thật hữu dụng.

Cô tiến lên một bước, bởi vì cô vẫn đứng ở cạnh cửa nên cậu bé không thể nhìn thấy cô, lúc này vừa nhìn thấy liền kinh ngạc trợn to mắt, sau đó bật thốt lên: “Tiên nữ.”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: “Tôi thấy mình không phải là tiên nữ gì cả, thật có lỗi với cách xưng hô của mọi người.”

Túc Ninh nhìn về phía Chân Minh Châu, ánh mắt dần nhu hòa.

Chân Minh Châu: “Vào đi.”

Chỉ trong nháy mắt gương mặt cậu bé tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Dường như cậu bé có chút ám ảnh đối với căn nhà này.

Chân Minh Châu nhướng mày hỏi: “Chẳng lẽ em muốn bị chết cóng bên ngoài này sao? Với thời tiết như thế này mà em ở lại trong rừng thì không có khả năng ra ngoài.

Thấy cậu bé kéo kéo góc áo, Chân Minh Châu lại nói: “Sau khi vào nhà thì em thành thật một chút, đợi khi trời tạnh mưa thì rời đi.”

Kiếm của Túc Ninh di chuyển: “Bảo ngươi đi vào thì đi vào.”

Cậu bé run rẩy đi theo hai người bọn họ vào nhà, co rút người lại, ước gì mình có thể biến mất tại chỗ.

Chân Minh Châu quan sát cậu bé từ trên xuống dưới, nói: “Em bẩn quá, nhanh đi tắm cho sạch sẽ.”

“Tôi ăn không ngon đâu!” Lúc này, cậu bé vô cùng sợ hãi, ôm chặt cột cửa nói: “Tôi ăn không ngon, đừng ăn tôi, oa oa oa.”

Sau đó liền bật khóc lên.

Chân Minh Châu: “…Ăn?”

Cô nhướng mày: “Em làm chuyện gì xấu sao? Vì sao chị phải ăn thịt em? Em nghĩ mình là Đường Tăng à, đúng là tự suy diễn lung tung. Em phải tắm rửa sạch sẽ nếu không sẽ làm bẩn chăn đệm của chị, hiểu không?”

“Không phải tắm rửa sạch sẽ rồi cho vào nồi nào?” Cậu bé cẩn thận hỏi lại.

Chân Minh Châu trợn trắng mắt: “Sao em không đi viết sách hay kể chuyện nhỉ? Em nói chuyện buồn cười thật đấy, ai muốn ăn thịt em? Hơn nữa chị chưa từng nghe qua chuyện ăn thịt người, đầu nhỏ của em suy nghĩ linh tinh rối loạn gì vậy? Được rồi, nếu em không chịu tắm rửa thì coi như chị xui xẻo đi, ngày mai chị lại mang chăn đệm đi giặt là được, thật là… Vì em còn nhỏ nên chị mới quan tâm, nếu lớn hơn một chút thì chị chẳng thèm quản đâu.”

Thằng bè nuốt nước miếng, lại thấp thỏm nhìn thoáng qua Túc Ninh, không dám lên tiếng.

Chân Minh Châu: “Được rồi, để chị đi lấy cho em một ít thức ăn, em tạm thời ở căn phòng gần cửa đi. Túc Ninh, anh giúp tôi sắp xếp một chút.”

Túc Ninh gật đầu, ôn nhu đáp: “Được.”

Chân Minh Châu mỉm cười quay vào phòng khách, mắt thấy Chân Minh Châu đã đi mất, một giây sau Túc Ninh liền khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có, nói: “Tắm rửa hay ăn.”

Cậu bé bị dọa suýt khóc, dùng sức gật đầu rồi nói: “Tôi sẽ tắm.”

Túc Ninh: “Đi vào đi.”

Cậu bé đi theo Túc Ninh vào phòng, sau đó liền ngây ngẩn cả người, nơi này vô cùng tốt, từ trước đến nay cậu chưa từng thấy qua căn phòng nào đẹp đến vậy. Cậu đã từng lén nhìn thử căn phòng của mấy quán trọ ở trấn trên, quả thật là cách biệt một trời một vực với căn phòng này.

Cậu lại thận trọng liếc nhìn Túc Ninh, liền nghe thấy Túc Ninh nói: “Đi qua đó.”

Thằng bé ngoan ngoãn đi theo, không dám không đi theo, cậu đã lưu lạc đầu đường xó chợ một thời gian dài nên ít nhiều cũng có mắt nhìn người, có thể phân biệt rõ ràng ai là người dễ nói chuyện, ai không phải. Cậu bé dường như có trực giác của động vật nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng tắm.

Túc Ninh nhìn cậu, khẳng định một câu: “Đầu tóc ngươi đầy chấy.”

“Đi ra ngoài để ta cạo đầu cho ngươi.”

Cậu bé ăn mày run rẩy nhìn đại ca đang đứng trước mặt cậu, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, muốn nói mình không cần cạo đầu nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của vị đại ca này liền không nói nên lời. Chẳng may người này chém mình thành trăm mảnh thì làm sao bây giờ?

Tỷ tỷ vừa rồi rất ôn nhu, còn vị ca ca này thật hung dữ.

Cậu nhóc nở nụ cười lấy lòng, nói: “Được… được ạ.”

Túc Ninh kéo cậu bé ra cửa, rất nhanh cậu nhóc đã biến thành đầu trọc nhỏ, giống như tiểu hòa thượng. Sau đó lại lùa cậu vào phòng tắm, động tác không khác gì lùa vịt.

Túc Ninh trực tiếp mở nước, cậu bé mở to đôi mắt, dường như không thể tin được nhìn chằm chằm đồ vật kỳ quái đang chảy nước ra ngoài; cậu không nhịn được nhẹ nhàng duỗi tay ra kiểm tra, lúc này đôi mắt cậu mở to hơn, không ngờ lại là nước ấm.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mình trong gương, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trong gương rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức cậu không dám nhìn nhiều, vội vàng ngoan ngoãn cởi quần áo ra rồi bước vào bồn tắm Túc Ninh ném vào một cái khăn tắm, nói: “Tự mình tắm rửa, đây là dầu gội đầu, còn cái này là sữa tắm.”

Đầu trọc nhỏ: “…”

Tóc cậu đã bị cạo sạch rồi, còn cần dùng đến dầu gội đầu sao?

Nhưng cậu không dám tranh cãi với vị ca ca hung dữ này, ngược lại là ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng thể hiện dáng vẻ ngoan ngoãn nhất.

Mà Túc Ninh cũng không rời đi, mà đứng khoanh tay ngang ngực trông coi cậu bé.

Cậu bé cảm thấy cả người không được ổn lắm, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác nhìn chằm chằm khi đang tắm rửa.

Nhưng đây là nước ấm, thật thoải mái.

Trước kia khi tắm rửa, cậu đều tắm ở sông, vào mùa hè thì vẫn ổn, còn đến mùa đông thì mấy tháng cũng không tắm lần nào, nếu mùa đông mà tắm sông thì đúng là không cần mạng nữa. Vì thế, lần cuối cùng cậu tắm là vào mùa thu năm trước, quả thật đã qua rất nhiều tháng rồi. Không biết trên người đã đóng bao nhiêu lớp bụi bẩn rồi. Hiện tại được ngâm mình trong nước ấm thật là thoải mái.

“Đại ca, ta sẽ dùng sức tắm rửa kỳ cọ thật sạch nha, trông anh thật uy phong.”

Túc Ninh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu bé.

Cậu bé: “…” Người này thật khó lấy lòng.

“Thịch thịch thịch.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Túc Ninh xoay người đi ra ngoài, liền nhìn thấy Chân Minh Châu đi đến, cô nói: "Tôi đã làm nóng mấy cái bánh bao đông lạnh.”

Bởi vì homestay thường xuyên có khách đến, nên Chân Minh Châu mua rất nhiều thực phẩm đông lạnh. Tuy bản thân cô không thích ăn những món này, nhưng khi có khách thì rất tiện, chỉ cần cho vào lò vi sóng vài phút để rã đông, sau đó làm nóng trong một thời gian ngắn là có thể ăn.

Chân Minh Châu: “Thế nào rồi?”

Túc Ninh: “Thằng nhóc đang tắm rửa, trên đầu nó có chấy nên tôi đã hết tóc của nó.”

Chân Minh Châu kinh ngạc nói: “Anh thật thông minh.”

Túc Ninh: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Nếu có chấy thì không dễ xử lý.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”

Túc Ninh mỉm cười, nói: “Thằng nhóc này chắc phải tắm một lúc lâu, bẩn như khối than. Cô đưa bánh bao đây cho tôi.”

Chân Minh Châu: “Để tôi đi tìm cho thằng bé một bộ quần áo mang lại đây.”

Chân Minh Châu đi tới đi lui, lại quay về phòng khách, Từ Nhất Ninh thấy vậy liền hỏi: “Bà chủ có cần tôi giúp gì không?”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Không cần đâu, tôi chỉ đang tìm cho thằng bé một bộ quần áo.”

“Hai người cứ tiếp tục ăn đi, ăn xong rồi có thể về phòng xem ti vi, cũng có thể nghỉ ngơi sớm, bên chỗ tôi vẫn ổn.”

Từ Nhất Ninh: “Vậy được.”

Chân Minh Châu lẩm bẩm: “Quần áo cho thiếu niên khoảng mười mấy tuổi hình như được đặt trong cái thùng này…”

Nhìn bề ngoài thì nơi này đúng là homestay, nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong thì sẽ cảm thấy nó không khác gì một cái siêu thị mini, vật dụng rất nhiều và gần như không thiếu thứ gì. Chân Minh Châu cảm thấy về sau cô nên sửa tên lại - gọi là Chân Hamster*.

*Một đặc điểm hành vi của Hamster là tích trữ thực phẩm.

Vật dụng trong nhà cô nhiều đến mức đến không xuể.

Bên này, Chân Minh Châu đang loay hoay tìm kiếm quần áo, còn bên kia Túc Ninh vẫn đang quan sát cậu bé tắm rửa.

“Ngươi không có sức sao, kỳ cọ mạnh vào, xem ngươi bẩn như thế nào kìa.”

Cậu nhóc vội vàng dùng lực mạnh hơn.

Mặc dù đang kỳ cọ thân thể nhưng cậu nhóc vẫn trộm liếc nhìn Túc Ninh.

Túc Ninh: “Có chuyện gì?”

Cậu nhóc không dám nói lời nào, vội vàng dùng thêm sức kỳ cọ.

“Muốn ăn cơm chiều rồi lại tiếp tục tắm rửa sao?” Túc Ninh đột nhiên hỏi.

Cậu nhóc sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ăn cơm, ăn cơm chiều sao?”

Dù chỉ là một câu hỏi, nhưng nước miếng tự nhiên chảy xuống… Cậu nhóc nhanh chóng lau đi rồi lại bắt đầu nhìn Túc Ninh.

Túc Ninh: “Nếu muốn nhìn thì cứ thoải mái nhìn, nếu không muốn nhìn thì đừng quay mặt đi chỗ khác, đừng có trộm liếc nhìn. Nam nhi mà lấm la lấm lét thì còn ra thể thống gì.”

Anh đứng dậy mang mâm thức ăn qua, nói: “Ăn đi, ăn xong rồi lại tiếp tục tắm.”

Những chiếc bánh bao trắng ngần trong mắt cậu nhóc chính là cao lương mỹ vị.

Cậu nhóc lắp bắp nói: “Cái này, cái này… là cho ta sao?”

Túc Ninh: “Không muốn ăn thì thôi vậy.”

“Ăn, ăn, muốn ăn.”

Cậu nhóc gào to, như sợ Túc Ninh mang bánh bao đi mất.

“Ta muốn ăn.”

Túc Ninh đưa bánh bao qua rồi bảo cậu cầm lấy.

Cậu nhóc không nghĩ đến có một ngày mình có thể ăn được món ăn ngon đến vậy. Cậu chưa từng ăn qua lương thực tinh, món ăn ngon nhất mà cậu nhóc từng ăn là bánh hỉ được một nhà giàu cưới vợ ném ra bên ngoài.

Còn cái bánh bao này… cậu nhóc nhịn không được, vội lấy thêm một cái rồi cho hết vào miệng, nhai nhóp nhép.

“Ăn thật ngon.”

Bánh bao không lớn, nhưng với những đứa bé thì lại không nhỏ, tuy nhiên cậu nhóc này lại có thể một ngụm ăn hết một cái, lại còn ăn rất say sưa.

“Thì ra đây là bánh bao, ăn ngon quá.”

Túc Ninh thấy cậu nhóc trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại có thể ăn sạch một mâm mười mấy cái bánh bao, sức ăn này có thể ngang bằng với một người trưởng thành.

Cậu nhóc ăn sạch bánh bao trên bàn mới ảo não nhớ ra sao mình lại quên mất không để dành lại cho tỷ tỷ một cái nào, không biết khi nào tỷ tỷ mới có thể ăn được món ngon như vậy. Nghĩ đến đây cậu nhóc liền cảm thấy có chút mất mát.

Túc Ninh: “Được rồi, ăn cũng đã ăn rồi, tiếp tục tắm rửa cho sạch sẽ đi.”

Anh xoay người đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền quay đầu lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Cẩu Đản.”

Túc Ninh gật đầu, cũng không nói gì thêm mà xoay người đi ra ngoài.

Đương nhiên, anh không ra khỏi phòng mà đứng ở cửa nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ.

Chân Minh Châu quay lại thì thấy được hình ảnh này, cô tò mò đi đến bên cạnh Túc Ninh, hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

Túc Ninh: “Tôi đang nghĩ xem vì sao trời lại mưa?”

Chân Minh Châu: “Chuyện này không cần anh nhọc lòng đâu.”

Túc Ninh bật cười, gật đầu: “Cũng đúng, tôi không cần suy nghĩ nhiều về những việc này.”

Chân Minh Châu tò mò quan sát hắn, sau đó không nhịn được, hỏi: “Kiếm của anh đâu?”

Túc Ninh: “Tôi đã thu hồi lại rồi.” Hắn nâng tay lên, quả nhiên trên cổ tay hắn đang đeo một chiếc vòng.

Chân Minh Châu thật lòng cảm khái: “Anh đã đến đây mấy lần, lại ở đây lâu như vậy mà tôi lại không biết vậy này là vũ khí của anh. Nói thật là tôi vẫn nghĩ đây là vật kỷ niệm nên anh mới không tháo ra.”

Túc Ninh bật cười, nói: “Không phải, đây là vũ khí dùng để phòng thân. Thật ra cũng hiếm khi để lộ ra ngoài.”

Chân Minh Châu: “Hiếm khi sử dụng nhưng sao hôm nay anh lại lấy ra? Tôi cảm thấy cậu nhóc đó cũng không quá nguy hiểm?”

Túc Ninh mỉm cười: “Không biết cô đã nghe qua câu nói [Giết gà dọa khỉ] hay chưa?”

Chân Minh Châu: “… Không phải anh xem mấy người Từ Nhất Ninh là khỉ đó chứ?”

Túc Ninh: “Đúng là, tuy bọn họ là do Bạch Viễn đưa đến đây, thoạt nhìn không có bất cứ vấn đề gì nhưng vẫn phải đề phòng. Mặc dù tôi không thể làm được gì nhiều, nhưng việc hù dọa người khác thì vẫn có thể làm được.”

Chân Minh Châu mỉm cười nhìn về phía Túc Ninh, cảm thấy người này thật thú vị.

“Vậy có phải tôi cũng nên đề phòng anh hay không?”

Túc Ninh: “Nên.”

Hắn khẽ rũ mắt, ngay sau đó thành khẩn nói: “Ai biết được tôi có ý đồ gì không? Nhỡ đâu tôi có một âm mưu to lớn hơn thì sao?”

Chân Minh Châu nhướng mày, cười nói: “Vậy anh có ý đồ gì? Chỉ là anh có ý đồ gì thì tôi cũng không sợ, người khác thì không biết nhưng chắc hẳn anh phải biết rõ tôi không chỉ có một mình, nên tôi không cần phải sợ gì cả.”

Túc Ninh: “Đúng là vậy.”

Chân Minh Châu: “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh về chuyện vừa rồi. Nếu anh không rút kiếm ra thì có lẽ tôi đã tin tưởng cậu nhóc này rồi, nào ngờ lại là một tiểu lừa đảo.”

“Cô không cảm thấy chán ghét thằng nhóc đó sao?”

Chân Minh Châu: “Có lẽ là vì cuộc sống không mấy dễ dàng, một cậu nhóc ăn mày không nơi nương tựa thật sự rất gian nan, cẩn thận suy nghĩ một chút thì tôi vẫn có thể hiểu được. Cậu nhóc vừa bị anh hù dọa trong chốc lát đã khai thật, như vậy có thể thấy được nó cũng không phải là người đã từng phạm tội. Nếu đã từng làm chuyện xấu thì tố chất tâm lý tương đối vững vàng, làm gì có chuyện vừa bị dọa đã nói ra hết mọi chuyện.”

Túc Ninh: “Có lẽ bởi vì tôi thật sự rất đáng sợ?”

Chân Minh Châu lại bật cười, nói: “Anh thì có gì mà đáng sợ.”

Cô đánh giá Túc Ninh từ trên xuống dưới, nói: “Anh chỉ là một chú hổ giấy.”

Túc Ninh bật cười, nói: “Hổ giấy không phải là hổ sao?”

Chân Minh Châu dứt khoát nhét quần áo vào tay Túc Ninh, nói: “Làm phiền anh nhé, hổ giấy.”

Dứt lời liền nhanh chóng xoay người rời đi.

“Tôi quay lại phòng khách tiếp tục ăn cơm đây.”

Túc Ninh: “Tôi biết rồi.”

Chân Minh Châu quay đầu lại, gương mặt tràn đầy ý cười: “Anh như vậy còn không bằng hổ giấy đâu.”

Người này bề ngoài nhìn rất hung dữ, nhưng thật ra nhờ hắn làm gì cũng được. Không lắm miệng cũng không soi mói, rõ ràng là một người rất dễ chung sống. Chỉ là có một vài người rõ ràng không hề hung dữ nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ “mình không dễ chọc”.

Chân Minh Châu bật cười rồi quay lại phòng khách, trùng hợp gặp hai người Từ Nhất Ninh đang đi về phòng, bèn gật đầu chào Chân Minh Châu.

Văn Khâm cảm khái từ tận đáy lòng: “Bà chủ vừa đẹp lại nhân hậu, là người tốt. Chỉ là tiểu nhị có chút hung dữ, hễ không vừa ý là rút đao ra, ta cũng không những thấy rút hắn rút đao từ đâu ra.”

Từ Nhất Ninh nhìn Văn Khâm, nói: “Đệ cảm thấy người đó là tiểu nhị ở đây sao?”

Văn Khâm: “Không phải sao?”

Từ Nhất Ninh: “… Căn bản là không thể nào, đệ đã gặp qua tiểu nhị nào chỉ ngồi yên một chỗ cái gì cũng không làm, để bà chủ tự mình làm hết việc này đến việc khác không? Đệ đã gặp qua bắt chủ nào ra ngoài mà nhốt cả tiểu nhị lại hay chưa? Đừng quên hôm nay khi bà chủ khởi động hệ thống phòng vệ thì người tiểu nhị đó cũng giống như chúng ta.”

Văn Khâm: “Nhưng hắn không phải…”

Hắn chỉ chỉ bên ngoài.

Từ Nhất Ninh: “Hiện tại hắn giống như đang hỗ trợ bà chủ, hơn nữa Bạch Viễn lão sư cũng chưa từng nói ở đây có tiểu nhị, nên ta cảm thấy hắn không phải. Mặt khác ta thấy được thanh kiếm của hắn xuất hiện một cách chớp nhoáng; tuy rằng không nhìn thấy nó được rút ra từ đâu, nhưng theo cảm nhận của ta thì người này không giống như những tiểu nhị bình thường ở các quán trọ.”

Văn Khâm lại rất bình tĩnh, hắn nói: “Dù không phải cũng chẳng sao cả, chúng ta là khách trọ, hắn cũng là khách trọ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng cũng không có ý đồ xấu thì cần gì phải lo lắng. Cứ như bình thường là được.”

Văn Khâm là người thuộc trường phái lạc quan, hắn nói: “Không bằng chúng ta tìm một bộ phim xem đi, đồ vật này sao lại thần kỳ như thế.”

Hắn tiến lên, nghiên cứu ti vi từ trên xuống dưới, nói: “Ta thật sự tò mò về thứ này, không biết chúng ta có thể làm ra một cái giống như vậy hay không.”

Từ Nhất Ninh: “Hẳn là không dễ dàng, nhưng chúng ta có thể quan sát những thứ khác.”

“Cũng đúng.”

Văn Khâm nằm trên giường, nói: “Ta rất thích nơi này, thật sự rất tuyệt.”

Từ Nhất Ninh trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ ta không thích sao?”

Hắn bật ti vi lên, hỏi: “Chúng ta xem cái gì bây giờ?”

Văn Khâm: “Hình như có thể lựa chọn.”

Hai người liếc nhìn nhau, Từ Nhất Ninh lên tiếng trước: “Tìm một cái xem thử xem, cái này đi?”

“Được.”

Cả hai nhanh chóng trầm mê vào thế giới của “trẻ em”, mê mẩn những bộ phim không lối thoát.

Bên kia, sau khi tắm rửa và đổi nước nhiều lần thì Cẩu Đản cũng đã trở nên sạch sẽ, sau đó cậu nhóc mặc quần áo mà Chân Minh Châu đã mang đến, được mặc quần áo mới cậu yêu thích không buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Quần… quần áo này là cho ta thật sao?”

Túc Ninh: “Ngươi bị nói lắp à?”

Cẩu Đản vội nói: “Không phải.”

Túc Ninh: “Vậy thì nói chuyện tử tế vào, đừng căng thẳng. Chỉ cần ngươi không trộm gà trộm chó hay có ý đồ xấu thì ta sẽ không làm gì ngươi.”

Cẩu Đản: “Ồ.” lên một tiếng.

Túc Ninh: “Ngươi ăn no chưa.”

Cẩu Đản kinh ngạc trợn tròn mắt: “Vẫn chưa ăn no… chẳng lẽ vẫn còn sao?”

Túc Ninh: “Xem ra ngươi thật sự ăn chưa no, ở đây chờ một chút.”

Hắn đi đến phòng khách, nhìn bốn cái hamburger còn dư lại, nói: “Bụng của thằng nhóc như cái động không đáy, ăn vậy mà vẫn chưa no.”

Chân Minh Châu: “Anh mang hết cho thằng bé đi.”

Túc Ninh: “Được.”

Chân Minh Châu đột nhiên nhớ ra: “Anh cũng chưa ăn no mà.”

Túc Ninh: “Chút nữa tôi ăn mì gói là được.”

Chân Minh Châu: “Vậy cũng được, thế thì phiền anh mang qua đó giúp tôi.”

Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, nói: “Không cần khách sáo.”

Chân Minh Châu: “Tôi biết rồi, chỗ tôi còn có cháo bát bảo, anh mang một bát qua cho cậu bạn nhỏ đó đi.”

Túc Ninh: “Thằng bé tên là Cẩu Đản.”

Chân Minh Châu: “À.”

Cái tên này thật bình dân.

“Cẩu Đản, đã lâu tôi không nghe thấy cái tên này.”

Ở hiện đại không ai đặt tên này cả.

Chân Minh Châu bật cười. Túc Ninh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô thì có chút thất thần.

Rất nhanh sau đó liền nói: “Bình thường mọi người đặt tên khá tuỳ ý.”

Từ trước đến nay Túc Ninh đều không phải một người ôn hoà, nhưng Chân Minh Châu là một người rất dịu dàng nên hắn cũng sẽ biến thành một người như vậy… tuy nhiên chỉ là ngụy trang.

Hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó nói: “Bây giờ tôi sẽ mang thêm thức ăn qua đó.”

Túc Ninh mang thức ăn đi vào phòng, nhìn Cẩu Đản đang ngồi trên ghế, hai mắt tò mò quan sát khắp nơi.

Hắn đặt mâm thức ăn xuống, mở bát cháo bát bảo ra, rồi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đừng để ta phát hiện người có ý nghĩ không đứng đắn, nếu không ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.”

Cẩu Đản lập tức ngoan ngoãn, cẩn thận đáp: “Ta biết rồi.”

Trực giác của động vật nhỏ nói cho Cẩu Đản biết người này nói được làm được, vì thế cậu cũng không dám làm xằng làm bậy.

Nhưng dù gì cậu vẫn chỉ là một đứa bé, nên không nhịn được vui vẻ khi nhìn thấy mâm thức ăn trước mặt.

“Những thứ này đều cho ta sao?”

Túc Ninh gật đầu.

Cậu nhóc nghiêm túc hỏi: “Vậy ta có thể mang đi được không?”

“Cũng không biết tỷ tỷ ta có gì để ăn không nên muốn giữ lại cho tỷ ấy.”

Túc Ninh: “Đã cho ngươi rồi thì ngươi muốn như thế nào là tuỳ vào ngươi.”

Cẩu Đản mừng rỡ, vốn dĩ cậu cảm thấy mình đã xong đời rồi, nào ngờ lại là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”.

*Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng).

*Ngụ ý: mọi thứ tưởng chừng như bế tắc thì phía trước lại phát hiện một con đường mới ngập tràn ánh sáng.

Cậu cũng biết một ít thi từ ca phú nha.

Quá tốt. Cậu nhóc vui vẻ đặt mấy thứ này sang một bên, nói: “Ngày mai trời vừa tạnh mưa ta liền rời đi.”

Túc Ninh ngồi xuống, cất giọng nhàn nhạt: “Ta hy vọng sau khi ngươi rời khỏi đây sẽ quên nơi này.”

Hắn mỉm cười, nói: “Ngươi có thể làm được, đúng không?”

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng cậu nhóc vẫn nghe ra sự uy hiếp trong từng lời nói, liền đảm bảo: “Ta nhất định sẽ không tiết lộ ra nơi này.”

Túc Ninh: “Ta không thích uy hiếp trẻ nhỏ, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu không nghe lời sẽ mất mạng.”

Nét mặt Cẩu Đản dần trở nên nghiêm túc: “Ta biết, ta rất sợ chết nên sẽ không tiết lộ nửa lời.”

Túc Ninh nhướng mày, nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi nhưng rất thức thời.”

Cẩu Đản cười cười, cậu là một đứa ăn xin, nếu không thức thời thì đã sớm chết thẳng cẳng.

Chính vì thức thời nên cậu và tỷ tỷ mới có thể sống đến bây giờ.”

Cẩu Đản: “Đại ca cứ yên tâm, ta là người nghĩa khí, nói được nhất định sẽ làm được.”

Túc Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu nhóc, không biết vì sao lại nghĩ đến bản thân mình khi còn bé, bèn nói: “Sáng mai trước khi rời đi, ta sẽ cho ngươi một ít bạc để ngươi tìm kế sinh nhai, đừng mãi đi khắp nơi xin cơm hay lừa gạt người khác, cẩn thận lại bị người ta bắt cóc.”

Cẩu Đản Nhi: “Hả???” Nghe những lời này cậu nhóc vô cùng kinh ngạc.

“Hiếm khi ta có lòng tốt giúp đỡ người khác, ngươi đừng làm ta thất vọng.”

Chương kế tiếp