Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 59
Đêm khuya, mưa ngày một to hơn, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên đánh thức Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu mơ hồ ngồi dậy, cô vỗ nhẹ lên mặt cho tỉnh táo rồi vội vã mặc áo khoác rồi đi xuống lầu. Nhưng cô là người cẩn thận, ngay cả khi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập cô cũng không lập tức đi ra ngoài, ngược lại là đến xem camera quan sát.

Người đứng ở cổng là Trương Lực, hắn mặc áo mưa, dáng vẻ nóng nảy không ngừng đi qua đi lại.

Chân Minh Châu nhanh chóng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Túc Ninh, hắn nói: “Bà chủ, để tôi ra mở cửa.”

Chân Minh Châu: “Không sao đâu, là sư phụ Trương Lực.”

Chân Minh Châu vội vàng đi ra mở cửa: “Trương Lực sư phụ, sao lúc này anh lại đến đây?”

Tuy rằng mỗi khi trời đổ mưa Trương Lực đều sẽ đến đây, nhưng không có chuyện nửa đêm đến quấy rầy người khác như vậy, hắn là người biết giữ phép lịch sử tối thiểu.

Hắn cười khổ, ngay sau đó liền nói: “Bà chủ, thật xin lỗi vì quấy rầy cô lúc nửa đêm, nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác. Trên đường trở về, nhóm người Bạch lão sư gặp phải phiền toái, khẩn cấp xin giúp đỡ. Tôi chỉ có thể đến xin cô giúp đỡ.”

Chân Minh Châu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vào nhà rồi nói tiếp.”

Trương Lực lập tức đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Trên đường trở về, nhóm người Bạch lão sư bị kẻ xấu tính kế, vô tình tiếp xúc với nguồn nước ở vùng ôn dịch. Tuy rằng tên nội gián đó đã bị xử lý nhưng bọn họ đã uống qua loại nước kia nên không dám tùy tiện đi tiếp, nếu thật sự mắc phải bệnh dịch thì đi tiếp có thể sẽ khiến bệnh lây lan. Vì thế Bạch lão sư hiện đang nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời cố gắng xử lý mọi chuyện.”

Nếu không phải sự việc cấp bách, Trương Lực cũng không đến đây vào giờ này.

Chân Minh Châu vừa nghe vậy liền nói: “Tôi có thuốc, anh theo tôi vào đây.”

Lúc này Chân Minh Châu vô cùng biết ơn sự dặn dò và chuẩn bị của Vu Thanh Hàn, vì homestay có thể xuất hiện ở cổ đại bất kỳ lúc nào, do đó anh thật sự không yên tâm về Chân Minh Châu nên đã chuẩn bị rất nhiều thuốc men và các loại thuốc khử trùng cho cô, như vậy cô có thể sử dụng trong bất cứ tình huống nào.

May mắn thay, dưới sự phát triển của y học hiện đại, nhiều căn bệnh ở thời cổ đại đã không còn là bệnh nan y. Những chứng bệnh đó đều có thể được chữa khỏi bằng thuốc.

Tuy nhiên, vì chỗ Chân Minh Châu thường có những người lạ mặt xuất hiện nên Vu Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc khác nhau, có thể sử dụng khi cần thiết.

Không nghĩ đến lần này lại thật sự dùng đến.

Chân Minh Châu: "Nếu là bệnh dịch thì tôi có thuốc, anh bảo Bạch lão sư uống thuốc theo đúng hướng dẫn, số thuốc còn dư lại thì giao cho ông ấy bảo quản. Nhưng các loại thuốc này đều có hạn sử dụng.”

“Hạn sử dụng?”

Trương Lực không hiểu lắm.

Chân Minh Châu: “Tức là thuốc này nếu quá hạn sử dụng thì hiệu quả không còn được như trước nữa, uống vào cũng không có tác dụng gì. Vì thế, nếu quá hạn sử dụng thì ông ấy phải thiêu hủy ngay.”

Trương Lực nghiêm túc nói: “Được, tôi hiểu rồi.”

“Ở đây tôi còn có một số thứ có thể giúp ích trong việc phòng ngừa dịch bệnh, anh mang đến giao cho Bạch Viễn.”

“Cảm ơn bà chủ.”

Lúc này, Chân Minh Châu đang nghiêm túc tìm hòm thuốc, nói: “Không cần cảm ơn, ít nhiều gì tôi và Bạch Viễn cũng là người quen, con người của ông ấy cũng không xấu, giúp đỡ ông ấy cũng là việc nên làm.”

Chỉ cần nhìn vào việc Bạch Viễn dừng chân nghỉ ngơi, không tiếp tục lên đường để tránh làm lây lan dịch bệnh, thì cô cảm thấy nhân phẩm người này không tồi.

Ở hiện đại, mọi người đều tự giác ý thức được việc này, nhưng với người cổ đại thì đây là chuyện hoàn toàn khác. Chưa kể Bạch Viễn mang theo số lượng lớn hàng hóa, ông ấy phải nhanh chóng rời khỏi địa giới của bốn tỉnh Trung bộ để hồi kinh, dưới tình huống như thế ông ấy cũng không hành động lỗ mãng, nên Chân Minh Châu cảm thấy một người như vậy rất đáng được giúp đỡ.

Rất nhanh cô đã tìm thấy thuốc: “Chính là những thứ này.”

Trương Lực mừng rỡ: “Tôi sẽ lập tức mang đi.”

Chân Minh Châu: “Chỗ tôi có túi ni lông chống nước, anh bỏ thuốc vào đó đi.”

Trương Lực: “Đại ân của cô không lời nào cảm tạ hết được.”

Chân Minh Châu nhướng mày, mỉm cười nói: “Như vậy thì không được nha.”

Trương Lực sửng sốt.

Chân Minh Châu ngạo kiều, nâng cằm nói: “Hay là trả thù lao cho tôi là một rương hoàng kim đi? Chẳng lẽ tính mạng của Bạch lão sư và nhiều người khác không đáng giá một rương hoàng kim sao?”

Trương Lực nghe xong liền vui vẻ nói: “Đương nhiên là đáng giá, chỉ là tôi nghĩ nếu Bạch lão sư biết được tính mạng của mình cùng nhiều người khác chỉ đáng giá một rương hoàng kim thì hẳn là sẽ rất khó chịu.”

Mặc dù đang nói đùa, nhưng hành động của hắn không hề chậm lại, nhanh chóng bỏ mọi thứ vào túi ni lông rồi nói: “Vậy tôi đi trước, cảm ơn bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Anh đi nhanh đi, chuyện này không thể chậm trễ.”

Cũng may là giữa trưa hôm nay Bạch Viễn mới khởi hành, chắc cũng chưa đi xa lắm, nên dù có chậm một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng Chân Minh Châu không muốn chậm trễ, mặc kệ là bệnh gì cũng nên điều trị sớm.

Trương Lực gật đầu: “Cảm ơn.”

Hắn vội vàng ra cửa, Chân Minh Châu vừa đi ra ngoài liền thấy Túc Ninh đứng ở trong sân, hắn rất có chừng mực, không tự ý bước vào nhà.

“Sao anh cũng dậy rồi?”

Túc Ninh: “Tôi không yên tâm, không có việc gì chứ?”

Chân Minh Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Mưa vẫn nhẹ rơi tí tách, Chân Minh Châu nói: “Anh về nghỉ ngơi đi.”

Cô ngẩng đầu nhìn Túc Ninh, nói: “Anh bị thương vẫn chưa khỏi, nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Những chuyện bèn này anh không cần lo lắng.”

Cô cười nói: “Cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều để sớm phục hồi sức khỏe.”

Túc Ninh gật đầu: “Được.”

Hắn nói: “Để tôi đi đóng cửa.”

Một lúc sau hắn lại nói: “Tôi nghĩ những người nên thức dậy đều đã thức dậy.”

Hắn liếc mắt quan sát một vòng rồi đóng cửa lại. Chân Minh Châu lại không hề cảm thấy kinh ngạc, Trương Lực gây ra tiếng động lớn như vậy nên bị người khác nghe được cũng không có gì lạ.

Cô nói: “Nghe thấy hay không nghe thấy cũng chẳng sao cả, đã khuya rồi vẫn nên đi ngủ thôi.”

Cô cũng không quan tâm quá nhiều đến những chuyện đó, thấy không gian đã khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có, cô nhanh chóng thu gom quần áo rồi đi vào nhà, khi đến cửa dường như cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nói: “Nếu mọi người đều đã tỉnh thì anh giúp tôi chuẩn bị cho họ một phần thức ăn sáng nhé. Nửa thêm thức giấc khiến giấc ngủ bị gián đoạn, nên chắc tôi không có tinh thần để làm bữa sáng, nếu ai thức giấc thì tự mình ăn đi nhé.”

Túc Ninh: “Được.”

Hắn biết thông thường nếu Chân Minh Châu không muốn làm bữa sáng, thì căn bản sẽ chuẩn bị cho mọi người bánh mì và sữa, anh đi theo Chân Minh Châu vào phòng khách, chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó nói: “Cô đi ngủ sớm một chút.”

Chân Minh Châu a một tiếng, nhẹ ngáp một cái rồi đóng cửa lên lầu.

Túc Ninh xách túi lớn đi đến gõ cửa căn phòng bên cạnh phòng mình, quả nhiên rất nhanh Từ Nhất Ninh đã đi ra mở cửa, hắn ôm quyền, sau đó nói: “Tiểu nhị ca mau vào phòng ngồi đi.”

Túc Ninh: “Không cần, đây là bữa sáng của cậu và Văn công tử.”

Từ Nhất Ninh: “…”

Nửa đêm đã bắt đầu phát bữa sáng, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy kinh hãi rồi.

Những hắn vẫn mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn huynh đã đến đây một chuyến.”

Dường như có chút do dự, hắn cân nhắc không biết có nên hỏi hay không, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được đành lên tiếng hỏi: “Vừa nãy có phải Trương Lực đã đến đây không? Bạch lão sư xảy ra chuyện gì sao?”

Không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết Trương Lực nửa đêm vội vàng chạy đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không cũng sẽ không hấp tấp đến vậy.

Hơn nữa, Trương thống lĩnh rất nhanh liền mang theo đồ vật rời đi, có thể là đến đây xin giúp đỡ.

Hai người Từ Nhất Ninh cũng không phải đồ ngốc, những chuyện này bọn họ vẫn có thể đoán ra được.

Túc Ninh: “Người vừa đến đây đúng là Trương thống lĩnh, nhưng hắn đến đây vì việc gì thì tôi không biết. Nếu bà chủ muốn nói tự nhiên sẽ nói, nhưng nếu không muốn nói thì dù có hỏi cô ấy cũng sẽ không tiết lộ nửa lời. Ở đây, hai người chỉ cần sinh hoạt bình thường là được, đừng quan tâm đến chuyện của người khác cũng đừng hỏi những chuyện bên ngoài, dù biết cũng không làm được gì. Hơn nữa… hai người cũng chẳng thể giúp được gì.”

Lời nói này thật khiến người khác đau lòng.

Từ Nhất Ninh: “… Ồ.”

Túc Ninh: “Bánh mì chỉ cần xé mở túi ra là có thể ăn, sữa bò cũng vậy, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là có thể mở ra, còn cái này giăm bông…”

Túc Ninh nghiêm túc giới thiệu sơ qua, cuối cùng chốt lại một câu: “Những thứ này đều là cho hai người.”

“Được. Cảm ơn.”

Từ Nhất Ninh cảm thấy hứng thú nhìn thức ăn trước mặt, Văn Khâm ở bên cạnh cũng tò mò nhướn cổ lên nhìn.

Túc Ninh: “Cuối cùng tôi muốn nhắc nhở hai người một câu, bà chủ cần phải nghỉ ngơi; nên mong là sáng sớm hai người cố gắng đừng gây ra tiếng ồn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.”

Từ Nhất Ninh và Văn Khâm nhanh chóng gật đầu, nói: “Chúng tôi hiểu.”

Túc Ninh đi về phía trước, rẽ vào một góc, đưa tay lên gõ cửa: “Cẩu Đản.”

Một giây sau Cẩu Đản liền chạy ra mở cửa, hoá ra những người này đều đã tỉnh.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Cẩu Đản được, ai bảo Trương Lực hết gõ cửa rồi lại nhấn chuông, mặc dù Cẩu Đản không nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng phòng của cậu nhóc gần với quầy lễ tân nhất, nói cách khác là gần với cổng lớn nhất nên tất nhiên có thể nghe thấy tiếng đập cửa.

Hơn nữa, những người ăn xin như cậu đều ngủ không sâu, tính cảnh giác khá cao nên chỉ vừa gõ cửa là cậu đã thức giấc.

Nhưng cậu không dám lộn xộn, vị ca ca hung dữ kia bảo cậu phải thành thật, nên cậu thật sự không dám có hành động nào cả, nếu không sợ là sẽ mất mạng.

Ở nơi núi sâu rừng già thế này nếu thật sự bị giết chết thì khó có thể tìm thấy được thi thể.

Vì thế cậu rất biết thân biết phận cụp đuôi làm người.

Nhưng khi Túc Ninh gõ cửa, cậu liền nhanh chóng mở ra: “Đại ca.”

Túc Ninh: “Sáng mai không cần dậy sớm, mọi người ở đây muốn ngủ nhiều một chút, đây là bữa sáng cho ngươi, nếu đói bụng thì ở trong phòng tự mình ăn…”

Sau đó hắn lại giới thiệu sơ qua về các loại thức ăn và cách ăn uống.

Cuối cùng mới nói: “Được rồi, ngươi ngủ tiếp đi.”

Túc Ninh xoay người trở về phòng, nhưng lại không nghĩ đến việc những người khác làm sao có thể ngủ được.

Cẩu Đản tò mò nhìn bánh mì trong tay, chiếc bánh mì này không hề nhỏ, chính xác hơn là một cái to gần bằng gối nhỏ. Tuy rằng không mở ra cũng không ngửi được mùi hương, nhưng thoạt nhìn cậu liền cảm thấy thứ này ăn rất ngon, rất thơm.

Cậu nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sâu khi nhìn đủ rồi thì cần lấy hộp “sữa bò” lên, đây chính là sữa bò đấy, sữa bò sữa dê đều là những thứ đắt tiền chỉ người giàu mới có thể uống, đặc biệt là sữa bò. Bình thường bọn họ đều những thấy trâu cày.

Do đó, đến những gia đình giàu có trong thành cũng hiếm khi được uống sữa bò.

Nhưng hiện tại vị ca ca hung dữ lại cho cậu hai túi sữa bò, hơn nữa lượng sữa dường như không ít.

Còn có… Tóm lại, đây đều là những thứ rất tốt.

Cẩu Đản nhịn không được ôm tất cả mọi thứ vào trong ngực, vẻ mặt mơ màng pha lẫn nét vui sướng, không ngờ đến một ngày cậu cũng có nhiều thức ăn ngon đến vậy.

Hơn nữa, nơi này thật sự rất đặc biệt.

Cậu ngẩng đầu nhìn chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, cảm thấy đêm khuya nhưng nó vẫn sáng vô cùng.

Hôm qua, lúc vừa vào đây còn tưởng rằng mình sắp bị giết nên lo lắng đến mức không thèm nhìn những thứ kỳ lạ này, nhưng bây giờ cậu đã yên tâm an tâm hơn phần nào nên tinh thần cũng thoải mái hơn. Đột nhiên cậu nghĩ đến món ngon đêm qua chưa ăn hết liền mang ra rồi đặt chung với những thứ vừa được Túc Ninh đưa đến.

Thật nhiều nha!

Nơi này chẳng khác gì xứ sở thần tiên cả.

Cậu nhịn không được duỗi tay véo má mình một cái, ui da đau.

Đây không phải là giả, cũng không phải đang nằm mơ.

Thật tốt quá.

Cũng không biết hiện giờ tỷ tỷ như thế nào, nhưng không sao cả, tỷ tỷ không xin được thức ăn cũng chẳng sao, ngày mai khi bọn họ gặp nhau cậu sẽ đưa hết thức ăn cho tỷ ấy. Nghĩ vậy cậu liền mỉm cười.

Tâm trạng của Cẩu Đản rất tốt, nằm trên giường ôm chăn cười khúc khích.

Lúc này, cũng có người mất ngủ giống Cẩu Đản, đó là hai người Từ Nhất Ninh.

Hai người đều ngồi trên giường, Văn Khâm nhìn mấy món ăn trước mặt, cẩn thận nghiên cứu: “Ở kinh thành không có những món này.”

“Sữa bò đựng trong này sẽ không bị hỏng sao?”

Từ Nhất Ninh nhìn Văn Khâm đang nghiêm túc nghiên cứu các món ăn, nhịn không được nói: “Có lẽ Bạch lão sư đã gặp rắc rối.”

Văn Khâm ngẩng đầu, nói: “Đệ biết, đệ có thể đoán được.”

“Đệ đúng là vô ưu vô lo.”

Văn Khâm: “Vì sao chúng ta phải lo lắng? Đệ cảm thấy Bạch lão sư sẽ không có việc gì.”

Hắn nghiêm túc phân tích: “Trương Lực đã đến đây xin bà chủ trợ giúp, sau đó bà chủ lại an tâm đi ngủ, như vậy có thể thấy được Bạch lão sư không gặp phải chuyện gì lớn cả. Dù thật sự gặp phải chuyện lớn thì cũng có thể được giải quyết một cách dễ dàng. Một khi đã vậy thì chúng ta cũng không cần lo lắng.”

Từ Nhất Ninh: “Đệ nói cũng rất có lý.”

Văn Khâm mỉm cười: “Đương nhiên, đệ cũng không phải kẻ ngốc.”

Khoé miệng Từ Nhất Ninh run rẩy: “Đệ có ý gì? Ý đệ muốn nói ta là kẻ ngốc sao?”

Văn Khâm cười nói: "Ý đệ không phải như vậy, nhưng lão Từ à, huynh là người cứ thích lo lắng này nọ. Thật ra đệ cảm thấy Bạch lão sư đưa chúng ta đến đây chính là muốn cho chúng ta cơ hội học hỏi được nhiều thứ hơn. Vì thế đệ nghĩ chúng ta không nên dồn hết tâm trí vào những chuyện bên ngoài, thay vào đó đệ cảm thấy những món ăn ở đây rất đáng để chúng ta nghiên cứu.”

“Cũng có lý.”

Văn Khâm đắc ý: “Đó là điều đương nhiên. Đệ hiểu mục đích lão sư đưa chúng ta đến đây. Trời xui đất khiến chúng ta mới có được cơ hội này, sợ là những người khác cầu còn không được.”

“Nhưng đây phải không có người ngoài đến đây, không phải còn có tiểu ăn mày kia sao?”

Văn Khâm nghiêm túc: “Không thể nói như vậy, người khác là có cơ duyên, nhưng nếu không có Bạch lão sư chúng ta sẽ không được có cơ hội này.”

Hắn nhìn quanh rồi nói: “Huynh đã quên rồi sao, thời điểm chúng ta đến đây… nơi này chỉ là một bãi đất trống.”

Nghĩ đến đây, Từ Nhất Ninh liền xoa xoa cánh tay nổi da gà, quả nhiên nơi này rất kỳ quái, ở một mảnh đất trống đột nhiên xuất hiện một cánh cổng.

“Đệ nói rất đúng.”

Văn Khâm bật cười: “Sao huynh chỉ biết nói một câu này? Đương nhiên đệ nói cái gì cũng đúng, đệ nói không đúng mới là chuyện lạ đấy.”

Hắn ngáp một cái, nói: “Chúng ta đi ngủ thôi, sáng mai đệ còn muốn xem phim truyền hình.”

“Xem phim truyền hình có thể học được rất nhiều đạo lý.”

“Đúng vậy.”

Văn Khâm ngáp một cái, lại nói: “Nếu không ngủ đệ lại không nhịn được muốn ăn cái gì đó.”

Từ Nhất Ninh: “…” Tên này cũng thật lắm chuyện.

Hai người tắt đèn nằm xuống, Văn Khâm - người vốn dĩ muốn đi ngủ lại mở miệng nói: “Sao đệ cảm thấy gương mặt của vị tiểu nhị này trông rất một ai đó những lại nghĩ không ra.”

“Cửu hoàng tử điện hạ.”

Văn Khâm: “Đúng đúng, không nói thì thôi, nhưng huynh vừa nói ra đệ đúng là cảm thấy khuôn mặt hắn có nét giống Cửu hoàng tử.”

“Hèn gì đệ vừa gặp hắn liền cảm thấy có chút thân quen, thì ra là vậy.”

Từ Nhất Ninh nhắc nhở Văn Khâm: “Dù có nét giống nhau thì hai người bọn họ cũng không thể có quan hệ gì.”

Từ nhỏ Cửu hoàng tử đều lớn lên ở kinh thành, bọn họ đều là thư đồng của Cửu hoàng tử nên hiểu biết rất rõ những chuyện liên quan đến điện hạ. Vì thế, chuyện tiểu nhị ca của quán trọ này có quan hệ với Cửu hoàng tử là không thể nào.

Nhưng không thể phủ nhận bọn họ có nét giống nhau.

“Nếu vị tiểu nhị ca này cũng lạc quan phóng khoáng như Cửu hoàng tử thì sẽ càng giống hơn. Vị tiểu nhị này lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chính điều này khiến nét giống nhau giữa bọn họ dường như ít đi vài phần.”

“Hình như là vậy…”

Hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm ở trong phòng nói chuyện phiếm đều bị Túc Ninh nghe thấy hết, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn nghe tiếp nên liền rút hai mảnh giấy ra, vò lại rồi nhét vào lỗ tai, cuối cùng là yên lặng nhắm mắt lại.

Hai người đàn ông suốt đêm nói hết chuyện này đến chuyện khác, thật là quá rãnh rỗi.

Tóm lại là không thể nghe tiếp.

Sau khi bị đánh thức lúc nửa đêm, ngoại trừ Chân Minh Châu vừa về phòng liền ngủ ngay thì Túc Ninh là người ngủ sớm nhất, còn những người khác… phải một lúc lâu sau mới dần chìm vào giấc ngủ.

Chính vì thế mà ngày hôm sau mọi người đều dậy muộn.

Trong đó, người dậy sớm nhất là Cẩu Đản.

Sau khi Cẩu Đản thức dậy vẫn nghe được tiếng mưa nhẹ rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, trong sân vắng lặng, chỉ cần như vậy liền biết vẫn chưa có ai dậy. Cậu xoa xoa đầu, cảm thấy đầu tóc láng bóng, sau đó chợt nhớ ra chuyện mình bị cạo trọc đầu.

Người ta ghét bỏ đầu tóc cậu có chấy nên đã cạo sạch tóc cậu.

Cẩu Đản đang định mặc quần áo liền nhìn thấy bên cạnh là bộ quần áo mới được làm từ chất liệu rất tốt, lại nghĩ đến bộ quần áo cũ bị vứt ở một góc, vị đại ca đó sợ quần áo cậu có bọ chét.

Cẩu Đản: “…”

Tuy rằng cậu bị cạo trọc đầu còn quần áo thì bị ném đi nhưng cậu không hề cảm thấy buồn bả muốn khóc muốn nháo gì cả.

Dù gì cậu cũng có được một bộ quần áo mới, còn có thật nhiều món ăn ngon.

Ục ục.

Bụng cậu kêu lên, Cẩu Đản Nhi lập tức cầm lấy một cái hamburger, về phần cái “bánh mì” kìa thì cậu định mang đi để cùng ăn với tỷ tỷ. Cẩu Đản cắn một miếng hamburger, tối qua thật ra cậu vẫn ăn chưa ăn no, nhưng lại không nỡ ăn hết.

Oa, thơm quá.

Tuy hamburger đã lạnh, nhưng Cẩu Đản vẫn cảm thấy đây là món ăn mỹ vị nhất.

Cậu nghiêm túc quan sát bên trong miếng bánh, không ngờ lại có thịt, còn là một khối thịt vừa to vừa dày, khối thịt này dường như còn được chiên bằng dầu, nên hương vị rất ngon. Cẩu Đản bắt đầu cắn từng ngụm to, ăn ngấu nghiến.

Có lẽ do ăn quá nhanh nên cậu bị nghẹn một chút, Cẩu Đản do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở một túi sữa bò ra uống.

Oa oa.

Chẳng lẽ sữa bò uống ngon như vậy sao?

Hương vị thật đặc biệt, thơm ngon ngọt ngào.

Cẩu Đản nhanh chóng ăn bữa sáng, đến khi cậu ăn xong vẫn chưa một ai thức dậy, vì thế cậu lại nằm trên giường hưởng thụ thời gian thanh nhàn hiếm có. Cẩu Đản chưa từng được ngủ trong một căn phòng đẹp thế này, chờ đến khi gặp được tỷ tỷ cậu sẽ kể lại cho tỷ ấy nghe, chỉ là phải thổi phồng lên một chút.

Ngay lúc Cẩu Đản mơ màng sắp ngủ thì nghe được tiếng mở cửa, cậu nhanh chóng ngồi dậy. Nhìn ra bên ngoài thì thấy tỷ tỷ xinh đẹp mở cửa kính. Lúc Chân Minh Châu tỉnh dậy đã là mười giờ, cô đứng ở cửa vươn vai, hít thở không khí trong lành.

Lại là một buổi sáng đẹp trời.

Tuy rằng Chân Minh Châu đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người là sữa bò và bánh mì, nhưng bản thân cô lại không thích ăn những món này.

Cô có khẩu vị đặc trưng của người Trung Quốc. Buổi sáng cô thích nhất là ăn cháo, bánh bao hấp hoặc sủi cảo. Muốn cô ăn bánh mì sao? Mặc dù rất tiện nhưng cô không quen ăn món này, không có cảm giác thèm ăn.

Chân Minh Châu vận động để thư giản gân cốt, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình. Mặc dù đã hơn mười giờ nhưng cô vẫn muốn ăn sáng để đủ một ngày ba bữa.

Đã khá trễ nhưng người này vẫn còn thời gian tự mình nặn một vỉ bánh bao hấp.

“Ủa?”

Khi bánh bao sắp ra lò, cô lại nhìn thấy cậu bé tên Cẩu Đản đang thò đầu ra ngoài quan sát.

Đương nhiên là cậu không đi ra ngoài, chỉ từ cửa sổ phòng mình nhìn qua đây, không biết đứa nhỏ này đã nhìn như vậy được bao lâu rồi.

Chân Minh Châu cũng nhìn qua cửa sổ rồi vẫy tay với cậu.

Cậu nhóc do dự một chút rồi chỉ vào chính mình.

Chân Minh Châu gật đầu.

Hai người cũng không nói một lời, chẳng khác nào đang đánh đố lẫn nhau. Cũng may là Cẩu Đản vẫn hiểu ý Chân Minh Châu, cậu có chút do dự; tuy rất sợ vị ca ca hung dữ kia, nhưng hình như vị ca ca đó rất thích tỷ tỷ xinh đẹp này, mà đại tỷ tỷ lại đang bảo cậu ra ngoài… Sau một hồi do dự, Cẩu Đản cũng quyết định đi ra ngoài.

Vì trời đang mưa, trong khi hôm qua Cẩu Đản vừa có được một đôi giày mới mang rất êm nên không thể khiến nó bị ướt được; do đó cậu không đi thẳng, trực tiếp đi ra sân để đến chỗ Chân Minh Châu. Giày cũ của cậu là giày rơm, đêm qua là lần đầu tiên cậu có được một đôi giày mới, tuy rằng hơi lớn nhưng như vậy cũng tốt, dù sao chân cậu sẽ còn lớn lên.

Cẩu Đản đi dọc theo mái hiên vòng qua phòng cho khách, rồi đi đến cửa phòng khách, hay chính xác hơn là bên dưới cửa sổ phòng bếp.

Lúc này, Chân Minh Châu đã mở nắp nồi, gắp một cái bánh bao nhỏ đưa cho Cẩu Đản Nhi: “Nào, nếm thử xem hương vị như thế nào.”

Cẩu Đản là người đầu tiên thức dậy, nên từ lúc Chân Minh Châu đứng ở cửa vươn vai duỗi eo cậu đã bắt đầu quan sát hành động của cô, cậu cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cô đang bận rộn trong bếp. Tuy rằng lúc ấy không biết cô đang làm gì, nhưng bây giờ thì đã rõ.

Cô đang làm những món ăn ngon.

Cẩu Đản nhanh chóng nhận lấy bánh bao nhỏ rồi cắn một miếng.

Chân Minh Châu: “Cẩn thận bị bỏng.”

Nhưng lúc này nói ra những lời này cũng vô ích, Cẩu Đản không quan tâm nóng hay không, chỉ cần hai ngụm là ăn hết cái bánh bao, sau đó hai mắt cong cong trông rất thỏa mãn: “Ăn ngon.”

Chân Minh Châu bật cười: “Tay nghề của chị không tệ đúng không?”

Cẩu Đản Nhi dùng sức gật đầu: “Vâng.”

Chân Minh Châu: “Vậy thì cùng nhau ăn nhé?”

Cẩu Đản Nhi hơi do dự nhìn Chân Minh Châu, chỉ là rất nhanh cậu đã gật đầu, nói: “Được.”

Chân Minh Châu: “Chúng ta lặng lẽ ăn nhé, chị làm không nhiều nên không đủ cho mọi người ăn.”

Cẩu Đản Nhi trợn tròn mắt, ngay sau đó nhanh chóng gật đầu. Hai người ngồi cùng nhau, Chân Minh Châu còn lấy cho Cẩu Đản một bát cháo, bóc hai quả trứng gà, nói: “Ăn đi.”

Lần đầu tiên Cẩu Đản được ăn “bữa sáng” ngon như vậy, vui vẻ nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”

Chân Minh Châu: “Không cần khách sáo, mau ăn đi, phải nhanh chóng hủy thi diệt tích.”

Cẩu Đản nghiêng đầu, thầm nghĩ: Những từ này được dùng như vậy sao?

Tuy rằng cậu không được đi học nhưng vẫn biết chút ít.

Nhưng ăn cơm lớn hơn trời nha.

Đối với một đứa ăn này thì không có chuyện gì quan trọng bằng ăn cơm. Hai người không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ăn sáng, chỉ trong chốc lát toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị quét sạch.

Chân Minh Châu cảm thán từ tận đáy lòng: “Em ăn trông rất ngon miệng.”

Đây đúng là hạt giống số một trong làng ăn uống.

Cẩu Đản vui vẻ nói: “Em chưa từng được ăn qua những món ngon như vậy.”

Lúc này, Chân Minh Châu cũng hỏi: “Hai chị em tách nhau ra đi về hai hướng khác nhau sao?”

Cẩu Đản gật đầu.

Cô lại tò mò hỏi: “Hai người tách nhau ra như vậy không sợ gặp phải người xấu sao? Hai người ở cạnh nhau sẽ có thêm một phần sức mạnh.”

Cẩu Đản lắc đầu, nói: “Chúng em là ăn này, người khác dù nhìn thấy cũng sẽ mặc kệ, nên hiếm khi gặp phải người xấu. Mọi người đều ghét bỏ bọn em, nếu bọn em đi cùng nhau, dù gặp được người tốt thì họ cũng chỉ cho một ít thức ăn, kể cả khi đi hai người thì vẫn chỉ nhận được một phần thức ăn. Bọn họ cũng không vì hai người chúng em đi cùng nhau mà cho thêm một phần thức ăn. Vì thế bọn em đều tách nhau ra, như vậy sẽ có thêm cơ hội xin được nhiều thức ăn hơn.”

Ngày nào được một cái bánh bao nhỏ đều là nhờ ông trời thương xót, làm gì có chuyện giống như bây giờ được ăn nhiều món ngon đến vậy.

Từ khi cậu có được kí ức thì những ngày ở đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất.

Chân Minh Châu: “Vậy hai em định sống như vậy mãi sao?”

Cẩu Đản nói: “Không ạ, tỷ tỷ của em nói, chờ thêm hai năm nữa bọn em lớn hơn một chút thì có thể xin làm công cho những gia đình giàu có. Hiện giờ bọn em còn quá nhỏ, lại gầy yếu, dù có bán mình cũng chưa chắc có người mua.”

Chân Minh Châu: “Vậy chị gái em năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cẩu Đản vò đầu, khi sờ đến mái đầu trọc liền cảm thấy không quen.

Cậu nói: “Em và tỷ tỷ cùng tuổi, bọn em là song sinh.”

Chân Minh Châu: “Ồ.”

“Hi hi, thật ra bọn em cũng khá thông minh, vì tỷ ấy cải trang thành bé trai nên người ngoài đều không biết tỷ ấy mà con gái. Dù gì bọn em lớn lên cũng rất giống nhau, cả người lại rất bẩn nên người khác không thể phát hiện ra được.”

Nói đến đây cậu lại cảm thấy có chút phiền muộn: “Nhưng bây giờ tóc em đã bị cạo sạch nên bọn em không thể nào hoán đổi cho nhau được nữa.”

Chân Minh Châu: “Vậy thì chị gái em cũng có thể cạo hết tóc thành đầu trọc.”

Cẩu Đản Nhi: “???”

Vẻ mặt cậu trở nên khẩn trương, cả gương mặt nhăn lại, nói: “Tỷ ấy là con gái.”

Chân Minh Châu: “Con gái thì làm sao? Chẳng lẽ con gái không thể cạo đầu sao? Dù sao các em cũng chỉ mới mười mấy tuổi, không thể phân biệt được đâu là bé trai đây mà bé gái, biết đâu khi cạo hết tóc thì người khác càng không nghi ngờ chị gái cậu là con gái. Như vậy cũng giúp hai em ít gặp rắc rối hơn, hơn nữa cạo trọc đầu còn có một chỗ tốt - đó chính là có thể loại bỏ sạch chấy trên đầu chỉ trong một lần.”

Cẩu Đản Nhi: “… Hình như cũng có lý.”

Chân Minh Châu: “Tóc mọc rất nhanh nên các em không cần quá lo lắng.”

Cô nói thêm: "Tất nhiên, nếu các em nghĩ thân thể tóc da là từ cha mẹ thì không cần cạo.”

Cẩu Đản lắc đầu, nói: “Cái gì mà liên quan đến cha mẹ. Từ nhỏ đến giờ em vẫn chưa từng gặp qua cha mẹ, cả hai suốt ngày lưu lạc đầu đường xó chợ nên không quan tâm đến vấn đề này. Ngài nói rất đúng, đợi khi em gặp lại tỷ tỷ sẽ cạo đầu cho tỷ ấy.”

Chân Minh Châu bật cười.

Khi Túc Ninh ra đến phòng khách liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Chân Minh Châu, cô và Cẩu Đản đang ngồi trên băng ghế dài bên cạnh cửa, vừa ngắm mưa vừa nói chuyện phiếm.

Chân Minh Châu: “Anh ngủ có ngon không?”

Túc Ninh: “Tôi ngủ rất ngon.”

Hắn nói: “Còn gì ăn không?”

Chân Minh Châu: “Đều đã ăn hết rồi, anh tự làm nhé.”

Túc Ninh gật đầu, thật trùng hợp là anh cũng không thích ăn sáng với bánh mì.

Túc Ninh liếc nhìn Cẩu Đản, Cẩu Đản lập tức ngồi thẳng người.

“Ta thấy mưa cũng không lớn, chút nữa mặc áo mưa rồi rời đi.”

Cẩu Đản sửng sốt, ngay sau đó gật đầu nói: “Được.”

Mặc dù ở đây rất tốt, nhưng cậu và chị gái đã hẹn hôm nay sẽ gặp nhau ở phá miếu, nếu cậu không xuất hiện thì chắc hẳn tỷ tỷ sẽ rất lo lắng, chỉ nghĩ đến đây thôi cậu đã cảm thấy nôn nóng.

“Hiện giờ cũng sắp đến giữa trưa, hẳn là tỷ tỷ đang rất sốt ruột.”

Túc Ninh không nhìn Cẩu Đản, ngược lại đang nghiêm túc nói chuyện với Chân Minh Châu: “Bà chủ, cô có thể cho tôi mượn một ít bạc không? Tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Anh muốn bao nhiêu?”

Túc Ninh: “Mười lượng.”

Chân Minh Châu: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh.”

Cũng may là thỉnh thoảng cô sẽ cùng Trương Lực đổi một ít “tiền lẻ”, nếu không thì khi cần dùng lại không có.

Tất cả số bạc đổi được cô đều cho vào một cái túi, sau đó đặt vào một cái túi nhỏ treo trong phòng khách.

Chân Minh Châu đưa cho Túc Ninh, hắn trực tiếp đưa cho Cẩu Đản, nói: “Cầm lấy số tiền này, về sau đừng quay lại đây, nơi này là Mãnh Hổ Lĩnh, nếu không muốn làm mồi cho hổ thì không nên đi vào những nơi nguy hiểm như thế này. Mười lượng bạc này đủ cho ngươi và tỷ tỷ bắt đầu một cuộc sống mới. Các ngươi tìm một thôn làng đáng tin cậy để đặt chân. Ta nghĩ các ngươi kiếm ăn trên phố nên tin tức cũng rất nhanh nhạy, hơn nữa cũng có mắt nhìn, biết được thôn làng nào thích hợp để sinh sống.

Các ngươi có thể thuê gian phòng nhỏ, khai hoang đất để trồng trọt, nuôi thêm vài con gà hoặc vài con vịt; mặc dù ban đầu cuộc sống có chút gian nan, nhưng dần dần sẽ khá hơn.”

Hắn lại nói thêm: “Nếu người khác hỏi về nguồn gốc của số bạc này thì cứ nói là đào được nhân sâm trên núi mang đi bán. Nhưng nhớ đừng nói thật ngươi có bao nhiêu bạc, nhiều nhất chỉ được nói mình có ba lượng. Tuy nhiên ta nghĩ trong lòng ngươi sẽ tự biết cách nên trả lời như thế nào.”

Mấy đứa bé ăn mày kiếm ăn trên đường phố không giống với những đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường không hiểu việc đời. Bọn nó đều rất khôn khéo, ánh mắt lại tinh tường.

Cẩu Đản ghi tạc những lời này trong lòng, dùng sức gật đầu.

“Vậy ngươi đi thu dọn đồ đạc của mình, không nên chạm vào những thứ không phải của mình.”

Cẩu Đản đỏ mặt, gật đầu.

Chân Minh Châu: “Chờ một chút.”

“Em và chị gái là chị em sinh đôi, nên em mang thêm một bộ quần áo giống vậy cho chị gái đi. Ngoài ra, mấy thứ như đệm chăn và gối nằm trong căn phòng tối qua em ngủ lại cũng mang theo luôn đi.”

Cẩu Đản kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: “Em cũng mang theo mấy túi màn thầu đi, thời tiết này vẫn có thể lưu trữ được vài ngày, như vậy em và chị gái cũng có cái để ăn.”

Cẩu Đản kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, thật lâu sau đột nhiên quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu: “Hai người thật sự là người tốt, cám ơn đã giúp đỡ ta.”

Giọng nói cậu mang theo khóc nức nở, từng giọt nước mắt tí tách rơi. Là một cậu bé ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ, dạng người gì mà Cẩu Đản chưa gặp qua, nhưng lại không có người nguyện ý giúp cậu có được lối thoát.

Nhất thời cậu vừa cảm thấy hoảng hốt lại cảm thấy như đang nằm mơ.

Chân Minh Châu: “Em nên nhanh chóng rời đi, kẻo chị gái em lại sốt ruột.”

Cẩu Đản gật đầu, sau đó chạy về phòng thu dọn hết thức ăn còn dư lại. Chân Minh Châu cho cậu một chiếc túi lớn đựng đệm chăn, gối nằm, quần áo và giày dép. Thức ăn được bọc hai lớp giấy rồi cho vào bên hông túi.

Chân Minh Châu: “Chỗ chị không có áo mưa dành cho trẻ em, chiếc áo mưa này hơi lớn nên khi mặc vào em cẩn thận một chút, kẻo giẫm phải vạt áo sẽ té ngã, đi đường cũng cần chú ý. Còn một chiếc áo mưa khác cho chị gái em thì chị đã cho vào trong túi.”

Cẩu Đản Nhi: “Vâng.”

Cậu không nghĩ đến là không chỉ mình có mà tỷ tỷ cũng có.

Tuy rằng tỷ tỷ không đến đây nhưng vẫn có, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩu Đản đỏ bừng lên vì hưng phấn. Nhưng trước khi đi cậu lại cẩn thận cởi giày vải ra rồi mang giày rơm vào.

Không còn cách nào khác, ai bảo bên ngoài trời đang mưa.

Mà chỗ Chân Minh Châu cũng không có giày đi mưa cho trẻ nhỏ.

Mặc dù cô luôn tự nhận nhà mình có đầy đủ vật dụng, chẳng khác nào siêu thị mini, nhưng vẫn có một vài chỗ thiếu sót.

Sau khi Cẩu Đản thu xếp xong xuôi mọi thứ, Chân Minh Châu lại nói: “Túc Ninh, anh đưa cậu bé ra ngoài nhé. Đường rừng không dễ đi, hơn nữa thằng bé còn nhỏ nên tôi có chút không yên tâm.”

Túc Ninh gật đầu, hắn không bao giờ có thể phản bác lại lời nói của Chân Minh Châu.

“Dù sao anh cũng ra ngoài, vậy thì tiện đường ghé qua trạm dịch mang cho cho bọn họ một ít thức ăn.”

Chân Minh Châu là người rộng rãi, hơn nữa bên kia cũng thường xuyên đưa đến đây không ít thứ tốt, cô xem như là có qua có lại.

“Được.”

Chân Minh Châu cảm thấy bên kia thích nhất món mì ăn liền, nên cô chỉ cần đơn giản buộc chặt sáu thùng mì với nhau để Túc Ninh mang đi.

Thấy Cẩu Đản Nhi đang tò mò quan sát, Chân Minh Châu lại nói: “Nếu em có thể mang đi thì cho em một thùng.”

Cẩu Đản Nhi: “Có thể! Chắc chắn là được!”

Dù phải kéo cậu cũng sẽ kéo đi.

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: “Vậy được.”

Túc Ninh nhanh chóng dẫn theo Cẩu Đản rời đi. Đương nhiên tự mình cậu nhóc vác một bao tải to rất là vất vả, thấy vậy Túc Ninh lạnh mặt giật lấy, nói: “Ngươi cầm cái này đi, mấy cái còn lại để ta ôm.”

May mắn là mưa không lớn, nên hai người đi đường cũng không gặp nhiều khó khăn.

“Đại ca, sau này ta còn có thể gặp lại huynh và tỷ tỷ xinh đẹp không?” Nghĩ đến việc này, trong lòng Cẩu Đản có chút khổ sở. Nhưng bọn họ nói về sau cậu không nên đến đây, những lời này cậu đều ghi tạc trong lòng.

Tuy Cẩu Đản chỉ là một cậu bé ăn mày không hiểu biết gì nhiều, nhưng vẫn hiểu được một việc - đó là không thể lấy oán trả ơn.

Đại ca nói gì cậu đều ghi nhớ.

Túc Ninh: “Nếu có duyên tự nhiên sẽ gặp được nhau. Về sau, ngươi và tỷ tỷ đừng đi lại trong trấn nữa. Ai ai cũng biết các ngươi là ăn mày, trong trấn lại có không ít kẻ nhàn rỗi, nếu bị bọn họ theo dõi thì không hay. Tuy người trong thôn không phải ai cũng thuần phác, nhưng lúc này nhà nhà đều vội vàng trồng trọt, dù các ngươi chuyển từ bên ngoài vào nhưng nhìn không giống những gia đình có tiền, nên bọn họ sẽ không tính kế các ngươi.”

“Ta đã biết.” Cẩu Đản ngẩng đầu, nói: “Đại ca là người tốt.”

Túc Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Ta giết người còn nhiều hơn giết gà.”

Cẩu Đản nhỏ giọng nói: “… Ta còn chưa được giết gà lần nào, làm gì có được chuyện tốt đến vậy.”

Số lần cậu giết gà là bằng không.

Túc Ninh: “…”

Không ngờ có một ngày hắn bị một đứa bé làm cho nghẹn họng.

Nhưng hắn cũng nói thẳng: “Ta sẵn sàng giúp ngươi không phải vì ta là người tốt, chỉ là khi nhìn thấy ngươi, ta lại nghĩ đến bản thân mình cũng từng khổ cực để có một bữa cơm mà thôi.”

Khi còn nhỏ, Túc Ninh cũng từng ảo tưởng, nếu có người giúp hắn thì thật tốt.

Cẩu Đản kinh ngạc nhìn Túc Ninh.

Túc Ninh: “Được rồi, chúng ta đến rồi, ta đưa người đến nơi này, sau đó sẽ có người đưa ngươi ra khỏi cánh rừng.”

Bọn họ đến dịch quán của Uy Viễn tiêu cục.

Cẩu Đản vô cùng kinh ngạc, hắn nhận ra nơi này. Sở dĩ cậu và tỷ tỷ chạy đến đây là vì người dân xung quanh kiếm được nhiều tiền nhờ làm việc ở nơi này.

Túc Ninh đánh giá Cẩu Đản, nói: “Ngươi chờ ta một chút.”

Hắn nhanh chóng vào cửa, sau khi đi ra lại dẫn theo một vị đại ca cũng rất hung tợn: “Làm phiền ngươi giúp ta đưa tên nhóc này đến miếu hoang.”

Cẩu Đản Nhi: “…”

Sao các ngươi ai trông cũng hung dữ hết vậy!

Chương kế tiếp