Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 60
“Thằng nhóc kia không nói dối, nó đúng là có một người tỷ tỷ bề ngoài giống hệt nó, nhưng cả người trông rất bẩn. Khi bọn ta đến đó, tiểu cô nương kia nấp phía sau bức tượng trong phá miếu khóc nức nở, nước mắt nước mũi đầy mặt, khi nhìn thấy đệ đệ mình cũng chưa dám nhận ngay. Sau đó lại bắt lấy cậu nhóc rồi đánh một trận, tiểu cô nương cũng rất đanh đá…”

Trương Tam chính là người đàn ông vạm vỡ đưa Cẩu Đản đến miếu hoang. Cũng không còn cách nào khác, dù sao Cẩu Đản cũng chỉ là đứa bé, mà đồ vật cậu mang theo lại không ít, một người căn bản không thể ôm hết nên cần có người hỗ trợ.

Trương Tam giúp Cẩu Đản mang đồ vật đến phá miếu rồi đi ngay mà không ở lại đó.

Túc Ninh biết Cẩu Đản không nói dối liền cảm thấy an tâm hơn.

Thật ra hắn không quan tâm đến việc Cẩu Đản có lừa gạt hay không, chỉ là hắn không hy vọng lòng tốt của Chân Minh Châu bị người khác chà đạp. Hiện giờ đã xác nhận những lời thằng nhóc đó nói là thật, vậy là được rồi. Túc Ninh đã biết được đáp án chính xác nên cũng không tiếp tục ở lại dịch quán, mà nhanh chóng quay về homestay.

Trương Lực: “Ta đưa ngươi về.”

Túc Ninh nhướng mày, cất giọng nhàn nhạt: “Thế thì không cần.”

“Dù gì ta cũng là người lớn, chẳng lẽ còn sợ nguy hiểm gì sao? E rằng ngươi đang có ý đồ gì khác.”

Trương Lực: “Sao ngươi nói chuyện khó nghe như vậy? Ta có thể có ý đồ xấu gì chứ? Chỉ là tôi muốn đổi một ít thức ăn mà thôi.”

Túc Ninh: “… Ngươi cũng hay thật.”

Trương gia cũng được xem như một trong những danh gia vọng tộc ở kinh thành, nhưng Trương Lực lại hành động như thể hắn chưa từng được ăn cơm, thật quá đáng.

Không chỉ một mình Trương Lực đi theo Túc Ninh, mà còn kéo theo ba bốn người nữa; nhìn không giống như đang đưa Túc Ninh về mà là đang định đến quán trọ Xuân Sơn để đánh cướp.

Túc Ninh hỏi từ tận đáy lòng: “Lúc ở nhà ngươi cũng như vậy sao?”

Trương Lực liếc nhìn Túc Ninh bằng ánh mắt kỳ quái, nói: “Sao có thể?”

Làm gì có thể có chuyện đó!

Túc Ninh nhướng mày đầy ẩn ý.

Lúc này, Trương Lực lại tò mò, hỏi: “Thân thể của ngươi thế nào rồi?”

Túc Ninh bình tĩnh không chút gợn sóng: “Chẳng ra sao cả, thân thể của ta không tốt lắm, cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian dài nữa.”

Khoé miệng Trương Lực hơi run rẩy, bĩu môi: “Là… sao?”

Sao nghe có vẻ không đáng tin?

Thật ra hắn cảm thấy Túc Ninh phục hồi không tệ.

Trương Lực cười như không cười nói: “Ngươi đúng là muốn ăn vạ bà chủ?”

Tâm tư của Túc Ninh bà chủ không nhìn ra, nhưng bọn hắn đều là đàn ông nên có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nghĩ đến chuyện này Trương Lực cũng cảm khái, sao tên này lại táo tợn đến vậy. Người có tâm tư với bà chủ không ít, nhưng chỉ có mình hắn là dám hành động.

Túc Ninh cũng không thèm nhìn Trương Lực, chỉ nói: “Sao lại nói ta muốn ăn vạ bà chủ. Ta ở lại quán trọ Xuân Sơn là để dưỡng thương, nếu không ta có thể đến nơi nào để dưỡng thương đây? Sợ là khắp thiên hạ đều đang truy lùng ta đấy.”

Lời này cũng không sai, những người muốn đuổi giết Túc Ninh chắc là xếp hàng dài đến huyện thành.

Những người này không phải vì muốn báo thù cho tổ chức sát thủ, số người muốn báo thù cũng có nhưng số lượng cực nhỏ.

Phần lớn là muốn giết người diệt khẩu.

Tổ chức sát thủ đã hoạt động được vài thập niên, đã xử lý không biết bao nhiêu việc, biết bao nhiêu người đã từng nhờ đến tổ chức “hỗ trợ” giúp giải quyết vấn đề, hiện tại tổ chức sát thủ đã không còn nữa, hầu hết những người có một chút địa vị trong tổ chức đều đã bị Túc Ninh giải quyết.

Còn những tên tép riu, sau khi sự kiện phát sinh, một số ít thì bị bắt còn một số thì giống như Túc Ninh, ban đầu căn bản bọn họ không hề tự nguyện gia nhập tổ chức, năm đó cũng là bất đắc dĩ, nên lần này có thể cắt đứt quan hệ với tổ chức liền muốn quay lại cuộc sống bình thường, giả vờ như chưa từng liên quan đến tổ chức.

Dù sao cũng sẽ không có ai truy tìm mấy tên tép riu như bọn họ.

Vả lại, người trong cuộc đều đã chết, hồ sơ đều bị thiêu rụi, biết đi đâu tìm người bây giờ?

Vì vậy, sau khi sự kiện này xảy ra, Túc Ninh - thành viên vừa có địa vị cao ở tổ chức sát thủ lại được trọng dụng liền bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Một điều quan trọng hơn nữa là trong nhiều năm qua tổ chức này đã làm không ít việc xấu, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều thu phí, vậy thì tiền đâu? Rất nhiều người hiện đang nhắm vào chuyện này. Bởi vì trong lúc lục soát không hề tìm được những thứ như vàng bạc ở tổng bộ của tổ chức.

Nên Túc Ninh là người rất quan trọng.

Vì có lẽ hắn là người biết rõ những chuyện này.

Tuy rằng rất nhiều người cảm thấy hắn bị thương nghiêm trọng, nói không chừng đã sớm mất mạng. Nhưng vẫn có nhiều người luôn ôm hy vọng sớm có thể tìm được hắn.

Túc Ninh nói không ngoa chút nào, thật sự có rất nhiều người muốn tìm hắn cũng như muốn giết hắn, đây là chuyện mà người bình thường không thể nào tiếp thu được.

“Bà chủ biết tình huống của ta nên sẽ không ép buộc ta rời đi.”

Trương Lực: “Trông ngươi rất đắc ý.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến quán trọ Xuân Sơn. Cơn mưa phùn kéo dài nên từ xa đã có thể nhìn thấy quán trọ.

Chân Minh Châu ra mở cửa, khi nhìn thấy Trương Lực thì có phần kinh ngạc: “Sao anh cũng đến đây?”

Trương Lực cười nói: “Tôi đến đổi một ít lương thực.”

Chân Minh Châu: “Ồ.”

Thật ra bọn họ cũng có thể đến cửa hàng ngũ cốc để mua, nhưng luôn cảm thấy hương vị không ngon như ở quán trọ Xuân Sơn. Hơn nữa đến đây còn có thể mua một số thứ khác.

Chân Minh Châu: “Không phải anh đi đưa thuốc cho Bạch lão sư sao?”

Trương Lực: “Tôi đã sắp xếp những người khác đến đó, mỗi người trong chúng tôi đều có nhiệm vụ riêng. Nhiệm vụ của tôi là ở lại đây nên không thể rời đi.”

Chân Minh Châu ồ lên một tiếng, sau đó nói: “À, các người có muốn lấy mì sợi không?”

“Thời gian trước tôi có mua một ít, ăn cũng rất tiện nhưng lại không giống với mì ăn liền, nhưng tốt cho sức khỏe hơn mì ăn liền.”

Trương Lực: “Được.”

Chân Minh Châu nhìn Trương Lực, do dự một chút, hỏi: “Lâm Tú Tuệ ở bên kia vẫn ổn chứ?”

Trương Lực sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết Chân Minh Châu và một nhà Cốc Chi Tề ở chung với nhau lâu hơn nên chắc hẳn sẽ có cảm tình nhiều hơn, hơn nữa ba đứa bé Cốc gia và Vương thị khá thân thiết với Chân Minh Châu.

Lâm Tú Tuệ chỉ ở chung với Chân Minh Châu trong một thời gian ngắn, hơn nữa cũng không thấy bọn họ thường xuyên nói chuyện với nhau. Nên khi cô hỏi đến Lâm Tú Tuệ mới khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng Trương Lực vẫn trả lời: “Lâm Tú Tuệ thích ứng rất nhanh, đặc biệt nha đầu này rất có năng lực. Hầu hết công việc nhà đều được cô ấy bao trọn gói, còn nói muốn dành dụm tiền trả lại cho tôi.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Em ấy đúng là rất có năng lực, lúc còn ở chỗ tôi cũng vậy, không có một ngày nào là nhàn rỗi. Nơi này được em ấy lau dọn sáng sủa sạch sẽ, tôi cảm thấy trong nửa năm tới dù không cần lau dọn thì vẫn sạch sẽ như vậy.”

Trương Lực cười gật đầu, nói: “Đúng là vậy, hiện tại cô ấy cũng không khác gì mấy.”

Hắn có chút khó hiểu: “Sao cô lại hỏi về Lâm Tú Tuệ?”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Trương Lực có chút nghi ngờ, nói: “Nhưng cô không giống người sẽ thuận miệng hỏi một chút.”

Chân Minh Châu: “Đối với những người từng đến nơi này ít nhiều gì tôi cũng muốn quan tâm bọn họ một chút, hiện giờ biết họ sống tốt xem như không uổng phí tâm ý của tôi.”

Trương Lực nghĩ kỹ lại, hình như đúng là như vậy.

Không nói đến những người khác, chỉ cần nhìn Lý gia liền hiểu, lão gia tử này không chỉ có chí tiến thủ mà còn có thể kéo theo những người trong thôn và cậu em vợ bước lên con đường làm giàu. Bên cạnh đó bọn họ còn giao rau dưa đổi lấy lương thực, đây cũng một biện pháp kiếm tiền.

Đối với nông gia thì như vậy đã là vô cùng tốt.

Ngay cả bọn họ cũng được bà chủ tận tình giúp đỡ, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền cảm thấy mọi việc đều bình thường, bèn nói: “Bà chủ cứ yên tâm, cô ấy rất tốt, lại là một người hiếu học, thỉnh thoảng rãnh rỗi sẽ theo Tiểu Hồng và Tiểu Tử học thêu thùa, cũng rất dụng tâm.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Khó có thể xác định Lâm Tú Tuệ có phải là lão tổ tông của Lâm Nghiên hay không.

Nhưng quan trọng nhất là cô ấy có thể tiến bộ và có cuộc sống tốt hơn.

Chân Minh Châu: “À đúng rồi, chỗ tôi có một ít thức ăn ngon, anh cũng mang về cho nhóm Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi một ít.”

Trương Lực: “Được.”

Trương Lực biết tính cách của Chân Minh Châu, hắn nhanh chóng mang hết những thứ mà cô chỉ ra ngoài: “Chỉ có những thứ này thôi đúng không?”

Chân Minh Châu cười nói: “Vậy anh xem còn cần cái gì thì cứ lấy đi.”

Trương Lực bật cười, nói: “Khó mà làm được như vậy, nghe cô nói tôi lại có chút ngượng ngùng.”

Chân Minh Châu: “Có gì mà ngượng ngùng. À đúng rồi, chỗ tôi có kem, anh có muốn ăn không?”

Hai mắt Trương Lực sáng lên, lập tức nói: “Muốn chứ!”

Hắn ở đây đã từng ăn kem được hai lần, cảm thấy vô cùng mát mẻ. Thời tiết đang nóng dần lên, nếu được ăn chút đồ lạnh thì thật sảng khoái. Chỉ là… món này phải ăn ngay nếu không sẽ bị tan.

Chân Minh Châu: “Anh lấy về đi rồi đặt vào thùng đông lạnh dùng để vận chuyển hải sản, như vậy có thể để được một thời gian, bên trên có nút điều chỉnh nhiệt độ, anh chỉnh xuống nhiệt độ thấp là được. Hình như tôi đã hướng dẫn anh cách sử dụng.”

Trương Lực: “Tôi biết rồi.”

Đúng nhỉ, sao hắn lại quên mất thứ tốt như vậy. Tâm trạng Trương Lực không tồi, nhanh chóng ôm bao lớn bao nhỏ rời đi, mấy thuộc cấp của hắn cũng vậy. Bọn họ tay không đến đây nhưng mang về không ít chiến lợi phẩm.

Từ Nhất Ninh dựa vào lan can trong sân thượng, nói: “Đến đây cướp bóc sao?”

Trương Lực: “Từ công tử, ngươi tốt hơn là nên tự chăm sóc mình.”

Từ Nhất Ninh nhướng mày, mỉm cười, ngay sau đó lại hỏi: “Bạch lão sư vẫn ổn chứ?”

Hắn vẫn có chút không yên tâm.

Trương Lực nhìn sâu vào đôi mắt Từ Nhất Ninh, ngay sau đó lại nhìn Chân Minh Châu, cân nhắc rồi nói: “Không sao.”

Nghe được những lời này, tâm tình vốn bất an của Từ Nhất Ninh tốt lên không ít.

Hắn nói: “Vậy là tốt rồi.”

Về phần chi tiết, hắn cũng không hỏi, dù có hỏi chưa chắc Trương Lực đã nói.

Trương Lực cũng không ở lại homestay quá lâu, sau khi thu được một đống chiến lợi phẩm liền nhanh chóng rời đi. Hắn chào tạm biệt mọi người rồi vội vàng trở về dịch quán.

Túc Ninh lặng lẽ đóng cổng lại.

Từ Nhất Ninh cảm khái: “Trương thống lĩnh có chút giống kẻ trộm.”

Chân Minh Châu: “…” Cái này thì có quan hệ gì với trộm chứ?”

Cô tò mò nói: “Nghe nói cha cậu là đại nho đương thời?”

Từ Nhất Ninh: “Đúng vậy.”

Hắn kiêu ngạo: “Ở phương diện nghiên cứu và học vấn, phụ thân tôi rất có danh khí, chỉ là tôi còn chưa bằng một phần của ông ấy, tôi không có năng khiếu học tập. Nếu cô nói chuyện làm ăn buôn bán thì tôi khá hứng thú, còn nếu nói về chuyện học tập thì không.”

“Phụ thân tôi nói biểu đệ rất có thiên phú ở phương diện học tập.”

Lúc này Văn Khâm đang đi đến, hắn nhìn áo mưa của Chân Minh Châu, nói: “Bà chủ, bộ quần áo này là để tránh mưa sao?”

Chân Minh Châu gật đầu, áo mưa cũng không quá đặc biệt đúng không?

“Có thể cho tôi nhìn một chút không? Tôi có chút tò mò.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Cậu chưa từng thấy qua loại áo mưa này sao?”

Văn Khâm lắc đầu, thành thật nói: “Chưa từng nhìn thấy qua.”

Chân Minh Châu vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến áo mưa cũng là thứ hiếm lạ. Với cô thì đây là thứ dễ dàng có thể mua được ở một cửa hàng tạp hoá thông thường.

Chân Minh Châu: “Vậy các người dùng cái gì tránh mưa? Không lẽ những gia đình phú quý cũng mặc áo tơi sao?”

“Chủ yếu là che dù, đương nhiên là cũng có áo mưa, nhưng chất liệu khác với loại áo này của cô.”

Chân Minh Châu: “Nếu vậy cậu chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho mỗi người một kiện, như vậy nếu hai người có đi ra sân khi trời mua thì cũng tiện hơn. Hiện tại đã vào mùa mưa, bên này mưa to gió lớn, che dù sẽ rất bất tiện, vẫn nên mặc áo mưa thì hơn.”

“Cho chúng ta?”

Chân Minh Châu: “Nếu không thì sao.”

Cô nói chưa đủ rõ ràng sao?

“Ồ, ồ, vậy cảm ơn bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Hai người chờ một chút…”

Chân Minh Châu đều đối xử với mọi người như vậy, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện xấu gì thì cô cũng không thèm để ý đến những việc nhỏ nhặt.

Những thứ này đối với cô mà nói không tính là gì, nhưng nếu có ích cho người khác thì cô sẵn sàng chia sẻ.

Túc Ninh: “Để tôi đi cùng cô, tôi đã nhìn thấy cô đặt áo mưa ở bên dưới chiếc rương.”

Chân Minh Châu: “Vậy sao? Thế thì làm phiền anh.”

Hắn cùng với Chân Minh Châu đi tìm áo mưa, tiện thể nói chuyện của chị em Cẩu Đản: “Cẩu Đản không nói dối.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Vậy thì thật tốt.”

Cô nói: “Anh cảm thấy bọn họ có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt hay không?”

Túc Ninh: “Có thể! Đừng thấy bọn họ còn nhỏ, thật ra giải quyết như bây giờ là cách tốt nhất đối với hai đứa bé đó. Bọn họ không giống với Lâm Tú Tuệ. Nói thật, nếu để Lâm Tú Tuệ tự mình sinh hoạt chưa chắc đã được như hai đứa nhỏ này. Từ lúc hiểu chuyện thì bọn họ đã bắt đầu xin cơm, những đứa bé kiếm ăn trên phố đều có chút tâm cơ và nhãn lực. Chỉ cần có tiền là có thể sống sót, tóm lại không ai có thể chăm sóc ai cả đời, nên từ lúc bắt đầu cứ như vậy thì sẽ tốt hơn.”

Chân Minh Châu: “Cũng không biết mười lượng bạc có đủ hay không.”

Túc Ninh liếc nhìn Chân Minh Châu, nói: “Những gia đình bình thường một năm dành dụm cũng chưa đến mười lượng, như thế đã tốt lắm rồi. Nếu đưa bọn họ nhiều hơn ngược lại cũng không phải chuyện tốt, tôi cảm thấy số bạc hiện tại không ít cũng không quá nhiều, như vậy vừa gãi đúng chỗ ngứa. Nếu đưa bạc quá nhiều sẽ khó tránh khỏi việc tiêu xài hoang phí; bọn họ vẫn là con nít, nếu không có nhiều tiền thì sẽ không xúc động mà tiêu tiền bừa bãi. Tiêu nhiều tiền trong thời gian ngắn rất dễ dàng bị người khác theo dõi, nhưng bọn họ lại không có sức chiến đấu, như vậy rất nguy hiểm. Nếu đưa bạc quá ít thì bọn họ lại không thể mua được những vật dụng cần thiết cho cuộc sống mới. Vì thế tôi cảm thấy như bây giờ là rất tốt.”

Chân Minh Châu khiêm tốn lắng nghe. Sau đó liền nói: “Ở phương diện này thì anh hiểu biết nhiều hơn tôi.”

Túc Ninh nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói với mấy người ở chỗ Trương Lực giúp chúng ta theo dõi hai tỷ đệ bọn họ. Cô cứ yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ nhanh chóng biết được.”

Chân Minh Châu nghe vậy thì bật cười, gật đầu nói: “Vẫn là anh cẩn thận.”

Túc Ninh mím môi, nhưng vẫn không giấu được khoé môi đang cong lên.

Ở homestay, hai người đang nói chuyện về hai chị em Cẩu Đản, cùng lúc đó ở miếu hoang hai chị em bọn họ cũng đang nói về cuộc gặp gỡ kỳ diệu này.

Chị gái của Cẩu Đản tên là Táo Hoa; Táo Hoa và Cẩu Đản đã giao ước nếu có thu hoạch thì sau bữa sáng sẽ đến gặp nhau ở miếu hoang, nếu không có thu hoạch cũng phải sớm quay trở về, không được đi lung tung. Táo Hoa gần như không có thu hoạch gì cả. Tuy rằng bên này mọi người kiếm được chút bạc, nhưng cũng không có ai rộng rãi đi cho cơm cho mấy đứa nhỏ ăn xin. Bởi vì hạn hán nghiêm trọng nên nhà nhà đều đang nợ lương thực của triều đình.

Do đó không ai dám tiêu tiền bừa bãi, đến mấy đứa nhỏ nhà mình còn ăn không đủ no thì làm gì có dư để cho người khác.

Táo Hoa đi qua hai thôn làng, cuối cùng khi đến một ngôi làng gần núi mới được một cái bánh bao, nhưng lại không có ai nguyện ý giữ cô bé ở lại.

Những gia đình bình thường sẽ không thu lưu một đứa bé xa lạ, Cẩu Đản là trường hợp duy nhất may mắn như vậy. Thời điểm Táo Hoa trở về trời đã tối đen như mực, bên ngoài lại đổ mưa to, cả người cô bé ướt sũng, tuy rằng có được một cái bánh bao nhưng cũng không dám ăn hết vì cô bé cũng không biết đệ đệ có thu hoạch được gì không.

Chính vì vậy cô bé chỉ ăn một nửa cái bánh bao, để dành nửa cái còn lại cho đệ đệ.

Chỉ là cô bé đợi mãi vẫn không thấy đệ đệ đâu nên trong lòng càng thêm nôn nóng.

Ngoài trời mưa to như thế, cũng không biết đệ đệ bây giờ ra sao, nhưng dù vậy Táo Hoa vẫn không đi ra ngoài tìm người. Bọn họ là tiểu ăn mày nên thường xuyên đi đến những chỗ khác nhau, do đó thật sự rất khó tìm, căn bản cũng không biết sẽ đi đến những nơi nào. Nếu đã hẹn gặp ở miếu hoang thì nên ở đây chờ đợi là tốt nhất.

Chỉ là mưa vẫn không tạnh, càng chờ đợi cô bé càng cảm thấy bất an, ngay lúc nỗi lo sợ đạt đến cực điểm, nghĩ rằng dù thế nào đi nữa cũng phải ra ngoài tìm người thì đệ đệ cũng đã trở về.

Khi vừa nhìn thấy, cô bé vẫn chưa nhận ra tiểu đầu trọc sạch sẽ trước mắt là đệ đệ mình, ngay sau đó liền ra tay đánh đệ đệ.

Dọa chết cô bé mà.

Thế là cô bé lấy danh nghĩa tỷ tỷ dạy dỗ đệ đệ một trận.

“Đệ làm tỷ sợ chết khiếp đấy, có biết không? Tỷ nghĩ rằng đệ đã gặp chuyện chẳng lành rồi!”

“Không phải chúng ta đã nói sáng hôm nay hẹn gặp ở đây sao? Đệ nhìn xem bây giờ đã là buổi trưa rồi.”

“Sao đầu đệ lại không có tóc? Quần áo cũng mới? Chuyện gì đã xảy ra với đệ vậy?”

“Những thứ này ở đâu ra?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Táo Hoa không khác gì pháo nổ, nói liên thanh không ngừng, nói ra hết những bất an cũng như sự tò mò của bản thân.

Tuy Cẩu Đản bị tỷ tỷ đánh mấy cái nhưng vẫn cười hắc hắc không ngừng, còn khuyên nhủ: “Tỷ, tỷ tỷ, đệ hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, tỷ còn không tin tưởng đệ sao?

Đệ nhất định sẽ cẩn thận không để bản thân mình gặp chuyện.”

Cậu nhìn tỷ tỷ cả người ướt sũng liền vội nói: “Tỷ lại đây.”

Cậu nhanh chóng kéo tỷ tỷ đi vào “căn cứ” của hai người, phía sau miếu hoang có một khe hở nho nhỏ chính là nơi trú ngụ của hai chị em, nếu hai người lớn vào ở đây đương nhiên là không được, nhưng hai người bọn họ chỉ là trẻ con mới hơn mười tuổi thì vẫn có thể ở vừa.

Sau khi đi vào “căn cứ”, Cẩu Đản liền nói: “Tỷ, đệ lấy thức ăn cho tỷ.”

Táo Hoa: “Tỷ cũng có…”

Cô bé lấy ra nửa cái bánh bao.

Cẩu Đản: “Cái này để sau lại ăn, chúng ta ăn món ngon trước, vừa ăn vừa nói.”

Cậu nhanh chóng lấy ra một cái hamburger, nói: “Tỷ ăn cái bánh bao thịt heo này đi, bên trong có thịt.”

Táo Hoa trừng to mắt, nói: “Mỗi người một nửa.”

Từ trước đến nay bọn họ đều có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Cẩu Đản: “Không cần, đệ đã ăn no rồi.”

Trước khi rời đi cậu còn ăn bánh bao nhỏ, cháo và trứng gà.

Lúc ấy còn thừa lại ba quả trứng gà, đại tỷ xinh đẹp có nói là cho cậu mang đi, nghĩ đến đây cậu lập tức tìm kiếm, quả nhiên là ở trong túi.

Cẩu Đản lập tức hiến vật quý: “Tỷ ăn thêm cái trứng gà đi.”

Tròng mắt của Táo Hoa suýt chút nữa đã rơi ra ngoài, mấy đứa nhỏ như bọn nó chưa từng nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, đặc biệt là thịt và trứng gà, đều là những thứ quá xa xỉ; đừng nói ngày thường, đến cả những ngày tết cũng không thể ăn được những món này.

Một năm 365 ngày thì hết 360 ngày bọn họ đều bị đói bụng, không quan trọng là ăn món gì, không cần biết có ngon hay không, chỉ e cần có thể ăn no đã là rất tốt rồi.

Táo Hoa nuốt nước bọt, nói: “Đệ… Thật sự đã ăn rồi sao?”

Cẩu Đản vỗ bụng, nói: “Đương nhiên, tỷ xem bụng đệ này, thật sự đệ đã ăn rất no rồi.”

Táo Hoa do dự một chút rồi cắn một ngụm hamburger, sau đó ánh mắt sáng rực lên, không ngừng gật đầu rồi ăn ngấu nghiến.

Cô bé ăn nhanh đến mức suýt nữa đã bị nghẹn, nhưng hai mắt lại cong cong.

“Ăn thật ngon.”

Rất nhanh Táo Hoa đã ăn xong, sau đó liền hỏi Cẩu Đản: “Chuyện gì đã xảy ra với đệ? Mau nói cho tỷ biết.”

Cẩu Đản: “Tỷ ăn thêm cái trứng gà đi.”

Táo Hoa lắc đầu, nói: “Không ăn nữa, để dành đến mai lại ăn, hôm nay ăn như vậy đã tốt lắm rồi.”

Cẩu Đản: “Chúng ta để dành đến buổi tối lại ăn. Lần này đệ gặp được một người thiện tâm. Ban đầu khi chúng ta tách ra, kết quả đệ không cẩn thận đi lạc vào một cánh rừng, lúc ấy trời lại đổ mưa to; ngay khi đệ cảm thấy sợ hãi thì nhìn thấy một tòa nhà, người mở cửa là một vị đại ca trông rất hung dữ, không vừa ý chuyện gì liền rút đao…”

“A!”

Cẩu Đản: “Lúc ấy đệ rất sợ hãi, những lời nói dối của đệ đều bị vị đại ca đó nhìn thấu. Đệ bị dọa sợ nên nói thật mọi chuyện, nếu còn tiếp tục nói dối sợ là sẽ bị chém một đao. Vị đại ca đó vô cùng lạnh lùng, đệ cũng không thấy được thanh kiếm đó ở đâu mà chớp mắt đã xuất hiện trên cổ đệ. Lúc đó đệ nghĩ mình chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng không ngờ đệ thật may mắn. Tuy rằng vị đại ca đó rất hung dữ nhưng có một vị đại tỷ xinh đẹp rất tốt bụng, tỷ ấy đã cho đệ vào nhà. Chỉ là trông đệ rất bẩn, bọn họ sợ trên tóc đệ có chấy, lại sợ quần áo đệ có rận…”

Cẩu Đản Nhi vừa nói vừa không ngừng quơ chân múa tay.

Cũng không còn cách nào, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu bé gặp phải chuyện như vậy nên khó tránh khỏi sẽ có chút kích động.

Táo Hoa ngồi bên cạnh nghe kể chuyện càng kinh ngạc hơn, trợn tròn mắt nói: “A, vì vậy nên đệ trở thành đầu trọc?”

Cẩu Đản gật đầu.

Cậu vui vẻ nói: “Tỷ xem, bọn họ cho chúng ta rất nhiều thứ, còn có bạc. Về sau chúng ta không cần phải đi xin cơm nữa.” Nói đến đây, cậu bé khi nãy còn hưng phấn mà bây giờ gốc mất đã đỏ hồng, cậu nhỏ giọng: “Về sau chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.”

Táo Hoa cũng rất muốn xem, nhưng nhìn thấy tay mình rất bẩn liền không dám động đến tấm đệm chăn trắng tinh.

Cô bé cúi đầu nhìn rồi nói: “Trong này có một bộ là của tỷ sao?”

Cẩu Đản gật đầu: “Đúng vậy, giống với bộ quần áo đệ đang mặc trên người.”

“Còn có một đôi giày mới.”

Táo Hoa mím môi, hốc mắt cũng dần đỏ lên, nói: “Không nghĩ đến đệ lại có được may mắn lớn như vậy, chúng ta đã gặp được người tốt.”

Đương nhiên Cẩu Đản cũng biết chuyện này, bọn họ xem như đã nếm được lòng người ấm lạnh, ai ngờ rằng mình lại nhận được nhiều thứ đến vậy.

Cẩu Đản: “Tỷ, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”

Bọn họ là song sinh, không phân biệt lớn nhỏ, nhưng Cẩu Đản Nhi có thói quen nghe lời tỷ tỷ.

Táo Hoa nhìn đầu trọc của đệ đệ, nói: “Tỷ cũng sẽ cạo trọc.”

“Tỷ cảm thấy ân công nói rất đúng, nếu có chấy thì không thể hết ngay trong một thời gian ngắn, không bằng trực tiếp cạo hết tóc. Nếu không tỷ sẽ cảm thấy rất có lỗi với bộ quần áo mới này Cẩu Đản gật đầu.

Táo Hoa tiếp tục nói: “Đợi mưa tạnh chúng ta sẽ đi tìm một nơi ở khác.”

Cẩu Đản: “Tỷ, ân công nói chúng ta nên tìm một thôn làng thích hợp rồi thuê một gian nhà để ở…”

Táo Hoa Nhi trầm ngâm trong chốc lát,rồi lắc đầu nói: “Không được.”

Cô bé nói: “Người bình thường còn không đủ nhà để ở, lấy đâu ra để cho thuê.”

Thật đã chuyện này Táo Hoa đã nói đúng, còn gợi ý của Túc Ninh lại sai rồi.

Túc Ninh sợ bọn họ ở trong thành sẽ bị người khác theo dõi, nên nếu có thể tìm được một thôn làng để dừng chân thì sẽ tốt hơn. Tuy nhiên hắn đã quên, nơi này là trấn Bình An, không phải kinh thành, điều kiện của những thôn làng xung quanh kinh thành khá hơn những địa phương khác, những người có việc phải vào kinh đôi khi không đến kịp thời gian cổng thành còn mở có thể thuê một căn phòng gần đó để nghỉ ngơi. Nên ở đó thường có nhiều phòng trống. Nhưng nơi này là trấn Bình An, hơn nữa là một nơi không giàu có gì, nên đúng như lời Táo Hoa nói, nhà đều không đủ ở làm sao có thể cho người ngoài thuê.

Vì vậy, khả năng bọn họ tìm thấy một thôn làng để đặt chân là cực kỳ thấp, không phải họ không muốn tìm mà căn bản là không tìm được.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Táo Hoa: “Nếu muốn thuê phòng ở, thì nơi có nhiều đại tạp viện nhất chính là phố bắc. Chúng ta tìm một nơi có dân cư tương đối đơn giản xem còn phòng trống hay không. Tuy rằng dân cư ở phố bắc có chút phức tạp, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với khi chúng ta còn là ăn mày. Hơn nữa nếu đến đại tạp viện ở phố bắc thuê một gian phòng sẽ không bị người khác chú ý. Nếu như chúng ta thuê phòng ở một nơi quá tốt chẳng khác nào nói cho mọi người biết chúng ta có tiền? Nhưng nếu ở phố bắc thì rất khó có thể nhìn ra chuyện này. Chỉ những người không có tiền mới đến thuê phòng ở phố bắc.”

Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai chúng ta là song sinh, đợi tỷ tắm rửa sạch sẽ rồi cạo đầu, tiếp đến lại thay quần áo giống đệ, sau đó hai chúng ta sẽ đến các cửa hàng để xin việc, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Nghĩ thử xem, nếu có hai người tiểu nhị giống nhau như đúc đứng ở cửa sẽ thu hút được sự chú ý của nhiều người hơn. Chưởng quầy khẳng định sẽ thuê chúng ta. Khi chúng ta tìm được việc làm thì sẽ ổn cả. Ai biết được chúng ta thuê phòng trước rồi mới đi tìm việc, hay tìm được việc rồi mới đi thuê phòng.”

Nếu gặp được những người cùng đi ăn xin trước đây, có thể nói là nhờ tìm được việc nên mới có chút tiền để cải thiện cuộc sống.

Dù sao, cũng không ai khác biết bọn họ làm việc gì trước.

Dù gì bọn họ cũng từng là ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, nên cẩn thận một chút vẫn hơn, hai người sau khi bàn bạc xong mọi chuyện liền bắt tay vào thực hiện.

Chương kế tiếp