Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 81
Túc Ninh cảm thấy bản thân mình đúng là đồ vô dụng.

Anh chỉ bổ não một chút liền thành ra thế này.

Nhưng đối mặt với sự nghi ngờ của Chân Minh Châu, anh không thể thốt nên lời, nếu nói ra anh cảm thấy Chân Minh Châu sẽ trở mặt. Túc Ninh vô cùng xấu hổ, anh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng cả người đều cảm thấy kỳ quái.

Chân Minh Châu có thể nhìn ra được sự khác lạ của anh, nhưng lại cảm thấy có chút khó hiểu.

Chỉ là đi tắm suối nước nóng mà dáng vẻ của anh ấy hoảng hốt đến vậy sao.

Chân Minh Châu không phải là người tùy tiện, ngược lại cô là một người rất tinh ý, có thể nhìn mặt đoán ý, nhưng sự khác biệt thời đại quá lớn, căn bản không thể chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn là có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Nếu Chân Minh Châu thật sự là người xuyên qua, đã từng ở cổ đại một thời gian thì có thể hiểu được, nhưng cô có thể đến được cổ đại là sự tồn tại của “homestay đặc thù”, nên mọi thứ xung quanh vẫn mang tính hiện đại.

Chân Minh Châu không hiểu, Chân Minh Châu cảm thấy mê mang, Chân Minh Châu cảm thấy kỳ quái.

Đừng nói là Chân Minh Châu, đến cả Tiểu Thạch Đầu cũng cảm thấy như vậy.

Cậu lẩm bẩm: “Chú ấy có chút kỳ quái.”

Lúc này Túc Ninh mới hoàn hồn, anh nhìn Tiểu Thạch Đầu: “Gọi là anh.”

Tiểu Thạch Đầu bẻ ngón tay, nghiêm túc nói: “Chú Trương Vũ là chú, chú Vu cũng là chú, rất nhiều người khác cũng là chú, chú cũng giống bọn họ, vì sao lại muốn được gọi là anh?”

Nói tóm lại chú cũng trạc tuổi những người đó, vì cái gì lại muốn cậu gọi bằng anh?

Túc Ninh: “Vậy tại sao nhóc lại gọi cô ấy là chị Chân?”

Tiểu Thạch Đầu: “Chị Chân chính là chị Chân?”

Chân Minh Châu đắc ý, khóe miệng nhếch lên: “Ha ha, đôi mắt của những bạn nhỏ đều sáng như gương.”

Túc Ninh: “…”

Chân Minh Châu: “Anh đã chuẩn bị xong cơm trưa chưa?”

Không phải cô muốn ức hiếp anh, nhưng chính gia hỏa này đã chủ động nói mình sẽ nấu cơm trưa.

Túc Ninh: “Xong ngay rồi đây.”

Tiểu Thạch Đầu ngồi trên sô pha lắc lư chân nhỏ, vui vẻ chờ ăn cơm, cậu lớn tiếng tuyên bố: “Đợi em lớn lên em cũng muốn học nấu cơm.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Vậy chị sẽ chờ đến lúc có thể nếm thử tay nghề của em nha.”

Tiểu Thạch Đầu ừ một tiếng thật to: “Nhất định em sẽ nấu ăn rất ngon.”

Cậu bẻ ngón tay nói: “Đầu bếp đều là nam, em cũng là nam nhân nên tay nghề nấu nướng cũng sẽ rất khá.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Ai ui, đến chuyện này em cũng biết sao?”

Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo: “Đương nhiên, em rất thông minh nha.”

Cậu bé lại vui tươi hớn hở nói tiếp: “Em muốn bản thân trở nên giỏi giang, kiếm được thật nhiều tiền rồi đưa hết cho mẹ.”

Chân Minh Châu xoa đầu cậu bé: “Tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất sâu xa. Chị nghĩ mẹ em chỉ hy vọng em lớn lên sẽ trở thành một người chính trực lương thiện, những thứ khác đều không quan trọng.”

Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, nói: “Nhưng em cũng muốn đối xử thật tốt với mẹ.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đương nhiên là em phải đổi xử tốt với mẹ mình, bà ấy rất thương em.”

Tiểu Thạch Đầu lại gật đầu, cậu biết mẹ yêu thương cậu nhất. Tuy Tiểu Thạch Đầu mới 6 tuổi, sang năm mới được 7 tuổi, nhưng có câu nói rất đúng - hài tử nhà nghèo trưởng thành sớm.

Những sự việc xảy ra khi còn nhỏ ít nhiều gì cậu vẫn nhớ được một chút. Lúc ấy, cha cậu còn sống, trong nhà đối xử với bọn họ khá tốt, nhưng dù vậy mẹ cậu vẫn phải làm rất nhiều công việc nhà, những nam nhân trong nhà sẽ không động tay vào những việc này.

Quân tử xa nhà bếp - Tiểu Thạch Đầu chưa nghe qua câu này nên không thể nói chính xác, nhưng đại khái trong lòng cậu vẫn hiểu được ý tứ của việc này.

Sau đó… sau đó cha cậu không còn nữa, cuộc sống của cậu và nương càng gian nan hơn. Sau đó nương cũng qua đời, cuối cùng thì cậu bị vứt bỏ.

Tuy rằng thời điểm bị vứt bỏ cậu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiện tại cậu biết người nhà cậu không cần cậu nữa, hơn nữa những người đó đều muốn cậu chết nên mới dụ cậu đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.

Mẹ và chị Chân chưa từng nói qua, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn hiểu được, những người nhà đó không muốn cậu sống.

Nếu không phải trời xui đất khiến gặp được chị Chân thì cậu đã sớm mất mạng.

Tuy rằng cậu không biết làm thế nào bản thân mình có thể xuyên qua thời không đi đến nơi này.

Đúng vậy, Tiểu Thạch Đầu đã phát hiện ra bản thân mình đã xuyên qua thời không.

Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng khi dần lớn lên cậu đã hiểu được một chút. Tuy những ký ức khi còn nhỏ ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng không phải cậu đã quên hết mọi việc, đồng thời cũng biết được một số chuyện.

Cậu biết được mẹ chính là nương. Mẹ giữ cậu lại nuôi dưỡng, xem cậu như con ruột, đối xử với cậu vô cùng tốt, cho cậu ăn ngon mặc đẹp, lại còn được đi học. Cậu được như ngày hôm nay rất cả đều là nhờ có mẹ.

Cậu xem ti vi nên hiểu được ở thời đại này để nuôi dưỡng một đứa bé là rất khó khăn, hay nói đúng hơn là còn khó hơn so với cổ đại. Ở cổ đại chỉ cần ăn no không để chết đói là được, những người được đến trường lại rất ít. Nhưng hiện tại thì khác.

Ở nơi này không thể không đi học, cũng không có người không đến trường, mỗi năm cậu đều tiêu rất nhiều tiền, nhưng mẹ vẫn đối xử với cậu thật tốt.

Trong lòng Tiểu Thạch Đầu đã sớm xem bà như người thân yêu nhất của mình.

Cậu không hề quên cha mẹ ở cổ đại, nhưng cậu vĩnh viễn sẽ đối xử tốt với người mẹ hiện tại.

Tiểu Thạch Đầu đang rơi vào trạng thái trầm tư, Chân Minh Châu vẫy vẫy tay trước mặt cậu: “Em đang suy nghĩ gì mà ngây ngốc ở đây vậy?”

Tiểu Thạch Đầu mím môi, khẽ cười: “Em nghĩ đến những chuyện trước kia.”

Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn cậu bé: “Trước kia? Từ khi nào?”

Tiểu Thạch Đầu: “Là những chuyện khi còn nhỏ.”

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Hiện tại em cũng chỉ là một đứa bé, làm gì có những chuyện khi còn nhỏ.”

Cô mỉm cười nói: “Em đó, đừng suy nghĩ nhiều, mấy bạn nhỏ suy nghĩ quá nhiều sẽ không cao lên được đâu. Em phải vui vẻ lên mới không uổng phí tâm tư của dì Triệu.”

Tiểu Thạch Đầu dùng sức gật đầu, cất giọng non nớt: “Em biết ạ.”

Lúc này Túc Ninh đã tắt bếp, anh nghiêng đầu nhìn Chân Minh Châu và Tiểu Thạch Đầu đang ngồi trong phòng khách. Không biết như thế nào, anh đột nhiên lại cảm thấy bọn họ giống như một nhà ba người. Tuy biết rõ bọn họ không hề có quan hệ gì, nhưng Túc Ninh lại không nhịn được mà khát khao như vậy.

Nếu anh có thể cùng Chân Minh Châu xây dựng gia đình thì tốt biết mấy.

“Ăn cơm.”

Chân Minh Châu: “Tôi giúp anh bưng thức ăn.”

Tiểu Thạch Đầu : “Em sẽ dọn chén đũa.”

Sau khi nghe hai người bọn họ lên tiếng, cảm giác ba người một nhà của Túc Ninh ngày càng mãnh liệt hơn, khóe miệng anh cong cong.

“Hai người có muốn uống chút gì không?”

Chân Minh Châu: “Không cần đâu, ăn cơm thôi.”

“Ăn cơm.” Tiểu Thạch Đầu vội vàng bổ sung, như thế nào cậu cũng đều ăn không đủ a.

Cả ba người đều bật cười, sau khi ăn cơm trưa, bọn họ chuẩn bị cùng nhau đi tắm suối nước nóng. Mặc dù đã có tuyết nhưng không phải lúc nào tuyết cũng rơi, nếu vào những ngày tuyết rơi thì homestay của bọn họ đã không ở đây, hiện tại thì tuyết đã ngừng rơi.

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, ba người cùng nhau đi bộ đến suối nước nóng, hiện giờ không có ai ở đây.

Dù gì thì không phải ai cũng có thể tắm suối nước nóng lộ thiên.

Chân Minh Châu giao Túc Ninh cho Tiểu Thạch Đầu: “Đây là lần đầu tiên chú Túc Ninh đến đây tắm suối nước nóng, em dẫn chú ấy đi thay quần áo nhé. Nếu chú ấy có gì không hiểu thì em hướng dẫn chú ấy một chút.”

Tiểu Thạch Đầu vừa nghe, lập tức ưỡn ngực nói: “Được ạ, cứ giao cho em, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Túc Ninh: “…”

Chân Minh Châu mỉm cười vỗ đầu cậu nhóc, nói: “Thật ngoan.”

Tiểu Thạch Đầu học theo dáng vẻ của người lớn: “Chị cứ yên tâm.”

Chân Minh Châu mỉm cười gật đầu, cô xoay người đi vào phòng thay đồ nữ.

Tiểu Thạch Đầu nhìn người đàn ông cao lớn Túc Ninh, nói: “Đi thôi chú Túc Ninh, đi theo cháu.”

Túc Ninh: “…”

Thật là… Anh yên lặng nhìn trời, nhưng anh không nhìn nổi thằng nhóc trước mặt mình đang rất đắc ý: “Đừng sợ, cứ đi theo cháu.”

Túc Ninh: “Chú sợ cái gì!”

Tiểu Thạch Đầu: “Đây là lần đầu tiên chú đến đây nên nhất định sẽ có chút khẩn trương.”

Túc Ninh: “…” Đúng là anh khẩn trương, nhưng không phải là vì lần đầu tắm suối nước nóng. Anh cảm thấy bản thân chút khó khăn. Dọc đường đi anh liên tục im lặng, lại không nghĩ đến bản thân mình bị một tên tiểu đậu đinh giáo huấn.

“Chúng ta sẽ để quần áo của mình trong tủ nhỏ này rồi khoá lại.”

Tiểu Thạch Đầu thấy Túc Ninh không nhúc nhích, bèn nói: “Chú nhanh cởi quần áo ra đi.”

Cậu nhóc cảm thấy vô cùng áp lực, ông chú này đúng là cái gì cũng không biết.

Cậu lại đi đến cắm điện máy sưởi, bật công tắc; vốn dĩ những lúc đi cùng chú Trương Vũ và những người khác đến đây, bọn họ đều không cho trẻ nhỏ đụng vào, nhưng thấy chú Túc Ninh không biết gì cả nên cậu đành phải động thủ.

Nơi này không thường xuyên được sử dụng nên tự nhiên sẽ không lắp đặt hệ thống máy sưởi, thay vào đó lại được đặt hai chiếc máy sưởi điện. Vào mùa đông nếu đến đây, lúc thay quần áo thì bật nó lên.

Tiểu Thạch Đầu hướng dẫn: “Về sau nếu chú đến đây thì cứ làm tương tự như vậy.”

Túc Ninh ừ một tiếng, nhìn thấy tiểu gia hỏa biến thành một chú heo trần trụi, sau đó lại mặc quần bơi vào.

Tiếp đến cậu nhóc lấy khăn tắm cỡ lớn trùm lên người, sau lại thay dép lê.

Cậu thúc giục: “Chú nhanh lên a.”

Túc Ninh cũng xấu hổ thay quần áo, sau đó cũng học theo Tiểu Thạch Đầu dùng khăn tắm cỡ lớn quấn quanh người rồi đi ngoài. Chỉ là vừa đi ra ngoài liền bị một cơn gió thổi qua khiến hai người bọn họ lảo đảo, thật là lạnh quá đi.

Tiểu Thạch Đầu nhanh chân chạy: “Chỉ cần xuống nước là ổn rồi.”

Túc Ninh nhìn cậu nhóc chỉ chạy hai ba bước đã đến bờ suối, sau đó nhảy vào trong nước. Anh đang định nói chuyện thì thấy Chân Minh Châu đi ra.

Cô cũng chạy thật nhanh, miệng thì lẩm bẩm: “Lạnh quá.”

Chân Minh Châu cũng chạy như Tiểu Thạch Đầu rồi nhanh chóng nhảy xuống nước.

Cô còn lên tiếng gọi: “Túc Ninh, anh nhanh lên.”

Người này không sợ lạnh sao.

Túc Ninh: “Đến ngay.”

Anh không hề chậm trễ, theo sát cô đi đến suối nước nóng, nhưng vừa đến gần thì gương mặt anh liền đỏ lên. Chân Minh Châu mặc áo tắm một mảnh; tuy rằng bảo thủ hơn những hình ảnh trên mạng, nhưng… hai cánh tay và đôi chân trắng nõn đều lộ ra ngoài.

Cô hiếm khi mặc váy, nên hôm nay ăn mặc như thế này quả thật là rất thiếu vải.

Túc Ninh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, váng đầu hoa mắt.

Thật sự, một chút cũng không khoa trương, cảm giác này vô cùng rõ ràng.

Anh yên lặng ngẩng đầu, sợ rằng bản thân mình sẽ chảy máu mũi.

Chân Minh Châu thấy Túc Ninh vẫn đứng đó ngây ngốc, vội vàng gọi: “Anh nhanh xuống đây đi, trời lạnh như vậy mà cứ đứng trên đó không sợ bị cảm sao.”

Khóe miệng Túc Ninh giật giật như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Anh hít sâu một hơi rồi đi xuống nước, nước trong suối vô cùng ấm áp. Nhưng thật ra anh vốn không cảm thấy lạnh, nhìn thấy Chân Minh Châu thì cảm giác lạnh lẽo đã biến mất.

Ngược lại anh còn cảm thấy cực kỳ nóng.

Túc Ninh bước vào trong nước những lúc này trong đầu lại nghĩ, như thế có được tính là Tắm! Uyên! Ương hay không?

Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh còn có Tiểu Thạch Đầu thì lại cảm thấy quả nhiên bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, con người sợ nhất là suy nghĩ viễn vong, anh cúi đầu nhìn dòng nước.

Chân Minh Châu tò mò hỏi: “Suối nước nóng ở chỗ các anh có hình dạng như thế nào?”

Túc Ninh: “Không tốt bằng nơi này, là suối nước nóng lộ thiên bình thường, chúng ta chỉ xem nó như một chỗ tắm rửa mà thôi.”

Chân Minh Châu: “…”

Cô cho rằng, suối nước nóng ở cổ đại phải rất đặc biệt, thì ra không phải?

Cô nói: “Đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Túc Ninh nhướng mày cảm thấy khó hiểu.

Sau đó lại nghe Chân Minh Châu nói: “Nơi này vốn là suối nước nóng nhỏ trong núi, rất đơn sơ nên trước kia cũng không có ai đến, gần đây mới được tu sửa nên mới có người đến. Nhưng chắc chắn mọi người vẫn thích tắm suối nước nóng trong nhà hơn. Loại hình suối nước nóng trong nhà có nhiều trò chơi hơn, ví dụ như cầu trượt.”

Tiểu Thạch Đầu gật đầu: “Hồ bơi có rất nhiều khu vui chơi dành cho trẻ em.”

Túc Ninh: “Tốt như vậy sao.”

Chân Minh Châu nhướng mày cười: “Có phải cảm thấy mình không đi là thiệt thòi rồi đúng không?”

Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, ừ một tiếng. Chỉ mới ngâm mình một lát mà gương mặt của cô đã phiếm hồng, tựa như đóa hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Túc Ninh cảm thấy mình không thể rời mắt khỏi cô.

Trên đời này không có cô gái nào xinh đẹp hơn cô cả.

“Chú Túc Ninh, chú nhìn đến nỗi chảy nước miếng kìa.” Tiểu Thạch Đầu đột nhiên lên tiếng.

Túc Ninh: “Đừng nói bậy.”

Tiểu Thạch Đầu không phục: “Rõ ràng là có, chú nhìn chằm chằm chị Chân.”

Chân Minh Châu ngạc nhiên nhìn về phía Túc Ninh, mặt Túc Ninh càng đỏ hơn… Chân Minh Châu bật cười.

Sao người này còn dễ thẹn thùng hơn một cô gái như cô vậy. Chân Minh Châu suy nghĩ rồi nói: “Anh không quen tắm suối nước nóng phải không?”

Sau đó lại bổ sung: “Không có thói quen tắm chung với con gái?”

Túc Ninh: “Không phải là không quen, chỉ là chưa từng như vậy mà thôi.”

Chân Minh Châu chợt bừng tỉnh, cuối cùng cũng đã hiểu rõ vì lí do gì mà người này vẫn luôn không được tự nhiên.

Cô bật cười, nói: “Anh đừng khẩn trương.”

Cô vốc nước tạt về phía anh, cười toe toét: “Về sau khi anh quen rồi thì sẽ dần ổn thôi.”

Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu thầm nghĩ: sẽ không, sẽ không đâu.

Anh nhìn Chân Minh Châu, đáp: “Tôi biết rồi.”

Đúng là nghĩ một đằng trả lời một nẻo.

Nhưng anh vẫn nghiêm túc nói: “Không biết khi nào mới có thể thích ứng, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Chân Minh Châu bật cười, nói: “Anh thật kỳ lạ.”

Cô nhìn cảnh sắc trên núi, nói: “Đừng khẩn trương, vừa tắm suối nước nóng vừa ngắm tuyết đúng là quá tuyệt.”

Cô nỉ non: “Tôi cảm thấy mùa nào cũng đẹp, mỗi mùa đều có một nét đẹp riêng.”

Túc Ninh: “Đúng vậy.”

Tiểu Thạch Đầu đắc ý dào dạt, nói: “Mẹ em nói qua một thời gian nữa hết bận sẽ dẫn em đi trượt tuyết.”

Túc Ninh: “Trượt tuyết?”

Anh nhướng mày, cảm thấy có chút khó hiểu.

Tiểu Thạch Đầu nhìn chú Túc Ninh trước mặt mình, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chú ấy là người lớn nhưng lại không hiểu biết nhiều bằng một đứa bé như cậu, thật là ngốc nha.

Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ tuổi nhưng đã phải nhọc lòng vì chú Túc Ninh. Cậu nói: “Chú Túc Ninh, chú nên đọc nhiều sách hơn nha.”

Chân Minh Châu không nhịn được, suýt chút nữa đã cười thật to.

Cô không thể ngờ Túc Ninh lại bị đầu củ cải nhỏ giáo dục, suy nghĩ một chút… đúng thật là buồn cười!

Cô lại bật cười, nói: “Túc Ninh, hiện anh có cảm giác như thế nào.”

Túc Ninh sâu kín: “Phiền muộn.”

Chân Minh Châu càng cười dữ dội hơn, còn duỗi tay vỗ bả vai của Túc Ninh, nói: “Được rồi, tôi biết anh chưa trải qua việc đời, sau này chị đây sẽ dẫn theo anh đi thăm thú khắp nơi.”

Túc Ninh nhướng mày, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Chân Minh Châu đang đặt trên bả vai mình, cảm giác thật mềm mại. Túc Ninh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, anh thấp giọng khẽ ho khan một tiếng, ở vị trí cô vừa đặt tay lên có cảm giác ngứa ngáy, cổ họng cũng ngứa ngáy… đến trái tim cũng vậy.

“Nói thế nào thì chúng ta cũng là đồng nghiệp, tôi không thể trơ mắt nhìn anh bị tiểu đậu đinh cười nhạo, vì thế khi nào có thời gian rãnh tôi sẽ dẫn anh đi học hỏi một chút. Như vậy anh cũng có thể ở trước mặt mấy bạn nhỏ mà diễu võ dương oai.”

Túc Ninh: “Ở trước mặt mấy bạn nhỏ diễu võ dương oai có mặt mũi lắm sao?”

Chân Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, không nhịn được lại bật cười to.

“Hình như không phải.”

Tiểu Thạch Đầu ở bên cạnh bổ sung: “Dĩ nhiên là không rồi, người lớn khoe khoang với trẻ con thì có lợi gì chứ.”

Tiểu gia hỏa nhìn Túc Ninh với ánh mắt đồng tình, ông chú này còn không bằng mình.

Chân Minh Châu: “Ai ui, anh bị trẻ con chê cười kìa.”

Túc Ninh thấy cô vui vẻ như vậy, bản thân cũng không nhịn được mà vui lây, khóe môi chậm rãi cong lên.

Anh nói: “Đúng vậy, tôi bị trẻ con chê cười, nhưng không phải cô muốn dẫn tôi đi tham quan nhiều nơi hay sao? Chỉ cần đi với cô thì tôi cảm thấy bị ghét bỏ không có gì là không tốt cả.”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Túc Ninh khẽ nói: “Tóm lại là tôi rất vui vẻ.”

Chân Minh Châu: “Tố chất tâm lý của anh rất tốt.”

Túc Ninh ừ một tiếng, nói: “Có thể ở bên cạnh cô thì bất cứ lúc nào tâm trạng của tôi cũng đều rất tốt.”

Lời này khiến Chân Minh Châu ngây ngẩn cả người, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Túc Ninh.

Anh nghiêm túc nhìn cô, nói: “Tôi rất vui vẻ.”

Chương kế tiếp