Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 82
Từ sau ngày ở suối nước nóng, mối quan hệ giữa Chân Minh Châu và Túc Ninh có chút kỳ quái, cả hai rất ít khi nói chuyện với nhau.

Mặc dù chỉ số EQ của Chân Minh Châu không cao nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, lời nói của Túc Ninh khá rõ ràng, nếu đến những lời này còn không hiểu thì Chân Minh Châu nghĩ não mình có vấn đề, ngược lại chính vì hiểu chuyện được chuyện gì đang diễn ra nên cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng, tóm lại là cảm giác này rất khó nói.

Cô không biết bản thân mình muốn gì, về phần Túc Ninh thì hình như anh cũng đang rất căng thẳng. Sau ngày hôm đó anh cũng rất kỳ lạ, ít nói hơn lại thích lao vào công việc, nhưng điều này lại giúp Chân Minh Châu dần bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy Túc Ninh thì cô vẫn rất khẩn trương.

Nếu hiện tại có khách trọ thì tốt rồi, ít nhiều gì cũng sẽ giúp hai người bọn họ bớt ngượng ngùng; nhưng dạo này không có khách, chỉ có hai người... Vô tình nhìn thấy nhau thì không được tự nhiên cho lắm.

Thật là kỳ lạ.

Lúc này Chân Minh Châu mới cảm khái vì sao Vu Thanh Hàn không ở đây, nếu vị này ở đây thì chỉ cần anh khuấy động đảm bảo chỉ trong một giây bầu không khí sẽ náo nhiệt hẳn lên. Do đó mới nói, đôi khi sự hiện diện của người quen là rất hữu ích.

Chỉ tiếc, Vu Thanh Hàn không có ở đây.

Bởi vì bên này đã thành lập sở nghiên cứu, nên Vu Thanh Hàn sẽ được điều đến đây.

Hiện tại anh đang ở Thượng Hải xử lý một số thủ tục, bắt đầu từ năm sau anh sẽ không đến trường dạy học nữa mà sẽ đến đây làm việc.

Trước kia nơi này chỉ là một thôn xóm bình thường nên mỗi lần anh đến đây đều cần tìm một cái cớ, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không cần, tóm lại sau khi nơi này được thiết lập và xây dựng lại thì thuận tiện hơn rất nhiều. Chân Minh Châu cảm thấy mình không cần suy nghĩ hay lo lắng quá nhiều, vì mọi việc ngày càng suôn sẻ hơn.

Đương nhiên vẫn có điều bất tiện. Trước kia, cô có thể tuỳ tiện gọi cơm hộp từ mấy cửa hàng trong thôn, hoặc order món gà rán mà mọi người yêu thích nhất. Thế nhưng hiện tại, cửa hàng gà rán đã dời lên thị trấn, Chân Minh Châu lặng lẽ thương tâm, giao hàng là không thể nào. Tuy rằng hệ thống giao hàng phát triển mạnh mẽ nhưng lại không thể giao đến thôn bọn họ.

Chân Minh Châu cảm thấy hiện giờ nếu muốn ăn món gì đó đều không dễ dàng.

Cô không nên gọi là Chân Minh Châu, mà nên gọi là Chân U Sầu.

“Bà chủ, tuyết rơi.”

Túc Ninh nhìn cô đang phát ngốc, tuy gần đây giữa bọn họ có chút ngượng ngùng, nhưng thật ra bọn họ không thể cố ý tránh mặt nhau. Bởi vì hiện tại là cuối năm, nên có nhiều việc cần sắp xếp cũng như chuẩn bị. Do đó dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hai người vẫn gặp mặt nhau mỗi ngày, còn cùng nhau sửa sang lại cái này cái kia.

Lúc này, Chân Minh Châu thật sự muốn thở dài vì thêm một điều bất tiện khi thôn di dời, đó chính là cô không thể thuê nhóm người thím Bàng đến hỗ trợ, ô ô ô, thật đau lòng.

Đương nhiên, nếu Chân Minh Châu muốn cũng có thể đến Ủy ban thôn tìm người đến giúp đỡ, nhưng những người này lại khác với nhóm người thím Bàng. Mấy người thím Bàng là nhận tiền làm việc, lại có năng lực, hơn nữa bọn họ đều vui vẻ làm việc này. Nhưng hiện tại… nhóm người Triệu Xuân Mai cũng đang rất bận rộn, cô không thể chỉ vì dọn dẹp nhà cửa mà đến làm phiền bọn họ.

Chân Minh Châu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hiện tại cô chỉ có thể cùng khách trọ duy nhất ở đây - Túc Ninh bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.

Túc Ninh thấy Chân Minh Châu vẫn còn ngây ngốc, đành phải gọi lần nữa: “Bà chủ, tuyết rơi rồi.”

Lúc này Chân Minh Châu mới ngẩng đầu lên: “Tuyết rơi sao?”

Túc Ninh mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Không biết là có khách đến thuê trọ hay không?”

Chân Minh Châu nhìn thoáng qua Túc Ninh, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng là có.”

Tuy rằng có khách đến thuê trọ sẽ hơi phiền phức, nhưng nhiều người sẽ tốt hơn, như vậy bọn họ sẽ không phải khó xử như hiện tại.

Hay nói đúng hơn là cô đơn phương cảm thấy khó xử.

Mặc dù Túc Ninh cũng ít nói hẳn đi nhưng dù gì bản thân anh cũng là người kiệm lời, nên không có quá nhiều thay đổi.

Chân Minh Châu: “Nhưng tôi cũng biết tuyết rơi dày đặc thế này nếu có người tìm đến cũng chưa chắc là chuyện tốt…”

Túc Ninh gật đầu, hai người đang nói chuyện bỗng nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Chân Minh Châu: “Ai đến vậy nhỉ?”

Cô trực tiếp mở camera quan sát, không ngờ ngoài cửa lại là người quen đã lâu không gặp - Lý Quế Hoa.

Lý Quế Hoa cõng một đứa trẻ trên lưng, bên cạnh còn dẫn theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng, một thân phong sương.

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Sao cô ấy lại đến đây.”

Túc Ninh: “Để tôi đi mở cửa.”

Chân Minh Châu ừ một tiếng, bởi vì năm đó khi cô sửa chữa lại homestay đã trang trí nơi này theo lối cổ phong, nên cổng lớn cũng mang phong cách cổ xưa.

Túc Ninh không mặc áo khoác ngoài, cứ như vậy đi dưới làn tuyết dày đặc, lúc này cô cảm thấy nếu lắp cửa tự động thì thuận tiện hơn nhiều.

Bất quá cũng may đoạn đường này khá ngắn nên cũng không cần quá lo lắng.

Túc Ninh mở cổng lớn, nhìn ba người trước cửa, nói: “Các người vào đi.”

Lý Quế Hoa sửng sốt, ngay sau đó liền trợn to mắt, nói: “Ngươi ngươi ngươi…”

Cô ấy đã nhận ra: “Ngươi là người bán hàng rong.”

Người bán hàng rong từng vào thôn bọn họ chính là người đang đứng trước mặt cô ấy. Thật ra khi nhìn thấy lương thực tinh tế như vậy nhà bọn họ đã từng hoài nghi không biết chuyện này có liên quan đến tiên nữ hay không. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không trực tiếp đến hỏi, dù gì thì có một số việc không phải người bình thường như bọn họ có thể suy đoán.

Nhưng lần sau tiên nữ đã trực tiếp đến thôn bọn họ, còn tự mình thừa nhận có quen biết với người bán hàng rong, còn dạy thôn bọn họ một ít biện pháp làm nông, giúp cuộc sống của bọn họ khi vào mùa đông trôi qua tốt hơn. Nhờ đó mọi người đã nhận được lợi ích thật sự.

Tuy nhiên bọn họ vẫn phỏng đoán người đi theo tiên nữ là người thật hay tượng đất được tiên nữ nặn ra.

Dù gì bọn họ cũng đã từng nghe nói tiên nữ có thể nặn tượng đất… Không nghĩ đến hôm nay lại gặp được người này ở đây.

Túc Ninh không biết cô ấy đang suy nghĩ nhiều đến vậy, chỉ nói: “Không đi vào sao? Nếu không đi vào thì tôi sẽ đóng cửa lại.”

Lý Quế Hoa vội nói: “Đa tạ công tử.”

Túc Ninh không nói gì, chỉ nhìn lướt qua mấy đứa nhỏ bên người Lý Quế Hoa.

Sau đó lại nói: “Đi theo tôi.”

Nếu là người khác, anh sẽ không dẫn người đến phòng khách nhà chính, nhưng Lý Quế Hoa đã từng đến đó nên anh cũng không quá kiêng dè. Ngược lại bản thân Lý Quế Hoa cảm thấy rất căng thẳng, dù cô ấy đã từng đến nhà chính những cũng chỉ có hai lần đầu, những lần sau đều là nam nhân trong nhà đến đây.

Cô ấy vốn là nữ nhân, trên cơ bản chỉ làm một số chuyện trong thôn, lần này thật sự không còn cách nào nên mới tự mình đến đây.

Cô ấy đi theo Túc Ninh vào nhà chính, đã lâu không gặp Chân Minh Châu, vừa nhìn thấy liền muốn quỳ xuống, Chân Minh Châu lập tức nói: “Không cần làm như vậy.”

Cô ngăn Lý Quế Hoa lại, Lý Quế Hoa lúng túng đứng ở vị trí cửa ra vào mà không dám đi vào.

Chân Minh Châu cười nói: “Chị Lý, cũng không phải lần đầu tiên chị đến đây, không cần quá câu nệ như thế, nhanh vào đây đi.”

Sau đó cô lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nếu không phải đã xảy ra chuyện thì cô ấy sẽ không vào núi lúc tuyết rơi dày đặc thế này. Phải biết rằng lên núi vào mùa đông còn nguy hiểm hơn mùa hè, Lý Quế Hoa là người trong núi nên không thể không biết điều này.

Câu hỏi này của Minh Châu khiến hốc mắt Lý Quế Hoa đỏ bừng, cô ấy đưa tay quệt nước mắt, lần này không nhịn được liền quỳ xuống: “Tiên nữ, xin hãy cứu mấy đứa nhỏ nhà tôi.”

Chân Minh Châu: “Bọn nhỏ làm sao vậy?”

Lý Quế Hoa lau nước mắt: “Cuộc sống của chúng tôi đã tốt hơn trước kia rất nhiều, không còn cảnh khốn cùng như xưa nữa. Nhưng dù được ăn no nhưng mấy đứa con vẫn gầy guộc, trên người không có nỗi mấy lạng thịt, được ăn no cũng như không ăn. Đặc biệt gần đây không biết mấy đứa nhỏ bị làm sao mà bị đau bụng mấy ngày liền, người trong nhà đều nói trẻ nhỏ bị như vậy là bình thường, không phải bệnh gì nặng, có thể lướt qua được. Nhưng tôi thật sự không yên tâm…”

Chân Minh Châu: “Mấy bé này đều là con của chị sao?”

Lý Quế Hoa: “Hai đứa này là con tôi, còn đây là em chồng tôi.”

Đứa bé trai lớn nhất đi theo bên cạnh cô ấy là chú em chồng, bé gái nhỏ hơn một chút là con gái cô ấy, còn đứa bé được cõng trên lưng là con trai cô ấy.

Lý Quế Hoa nghiêm túc nói: “Tôi biết trong mắt nhiều người đây không phải là bệnh gì nặng. Nhưng tôi...”

Cô ấy khóc lóc nói: “Khi còn bé tôi có một tiểu tỷ muội cũng bị như thế này, sau đó… người đã không còn nữa.”

Người khác đều nói không sao, nhưng cô ấy làm sao có thể yên tâm?

Chân Minh Châu lập tức nói: “Cảm thấy không khỏe ở đâu?”

“Hiện tại ở chỗ tôi không có đại phu, các người chỉ có thể tạm thời ở lại đây, chờ tuyết ngừng rơi tôi mới có thể nghĩ cách giúp chị. Chỉ là các người không đến y quán khám thử sao?”

Lý Quế Hoa vội nói: “Trước kia lúc bọn nhỏ không có thêm được lạng thịt nào trên người chúng tôi đã đi khám đại phu, đại phu nói không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể có chút hư nhược mà thôi. Nhưng mấy ngày gần đây bọn nhỏ đau bụng chúng tôi vẫn chưa đến đại phu để khám, mấy ngày trước có một trận bão tuyết, đường đi bị chặn lại nên không thể lên trấn trên, trong thôn chúng tôi thì không có đại phu. Hơn nữa… trước đó đại phu đã từng nói bọn nhỏ không có việc gì, nên trong lòng tôi cũng cảm thấy yên tâm.”

Thật ra Chân Minh Châu không biết đại phu trong trấn là như thế nào, nhưng cô cảm thấy chỉ cần không phải là lừa gạt thì những người có thể mở y quán trong trấn hẳn là cũng có chút kiến thức. Nên không thể không nhìn ra được gì, trừ phi… thật sự không có vấn đề.

Nhưng nếu không có vấn đề thì tại sao bọn nhỏ lại bị đau bụng nhiều ngày như vậy?”

Cô tin tưởng trung y và tây y như nhau, không có thành kiến cũng như không phân biệt đối xử. Cô không cho rằng trung y là phản khoa học nên không dám ngắt lời, dù sao thì cô cũng không phải người học y.

Cô nói thẳng: “Các người tạm thời ở lại đây, cố gắng kiên trì.”

Cô nhìn về phía mấy đứa bé, hỏi: “Có thể tiếp tục chịu đựng hay không?”

Mấy đứa bé gật đầu.

Lý Quế Hoa: “Đứa bé nhà tôi có phản ứng lớn nhất, mấy đứa lớn hơn thì khá hơn một chút.”

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Càng nhỏ càng cảm giác rõ ràng sao?”

Lý Quế Hoa gật đầu.

Chân Minh Châu nhìn mấy đứa trẻ, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đứa nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, dáng vẻ đều rất gầy gò, đôi mắt to tròn, nhưng có thể nhìn ra hai đứa con của Lý Quế Hoa rất giống cô ấy.

Về phần chú em, tuy là con trai nhưng có lẽ là do căng thẳng nên tay vẫn nắm chặt vạt áo của Lý Quế Hoa không buông Chân Minh Châu chỉ cần nhìn thoáng qua trong lòng liền hiểu rõ, ở nhà Lý Quế Hoa đối xử với đứa nhỏ này rất tốt, nếu không thằng bé cũng không ỷ lại cô ấy như vậy.

Chân Minh Châu: “Nào, tôi dẫn mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi. Thời tiết lạnh như thế này mọi người có muốn tắm nước nóng để xua tan hàn khí hay không?”

Túc Ninh nghe thấy từ tắm rửa thì lỗ tai liền đỏ bừng, sau khi vào cửa liền lẳng lặng đi đến phòng tắm bắt đầu xả nước nóng, anh là kiểu người lặng lẽ làm việc như vậy.

Đối với việc tắm rửa, Lý Quế Hoa cũng không do dự, cô ấy biết tiên nhân là người thích sạch sẽ, mà cả mùa đông bọn họ đều không tắm, đúng là không được sạch sẽ.

“Đa tạ tiên nữ nương nương.”

Chân Minh Châu cười nói: “Tuy rằng đã rất lâu nhưng tôi nhớ rõ lần trước đã nói mọi người cứ gọi tôi là bà chủ, đừng khách khí như vậy.”

Lý Quế Hoa khẽ ừ một tiếng, tuy rằng rất lo lắng cho mấy đứa nhỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Con trai nhỏ của Lý Quế Hoa đang nằm trên lưng mẹ bỗng thì thào: “Nương, khó chịu…”

Chân Minh Châu thấy cậu ấy như vậy liền lo lắng hỏi: “Khó chịu ở đâu?”

Thằng bé cẩn thận nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Bụng bụng.”

Chân Minh Châu: “Chị Lý, đưa bé bị như vậy đã bao lâu rồi?”

Lý Quế Hoa: “Đã vài ngày rồi.”

Cô ấy thở dài, vô cùng khó xử: “Tôi cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, trong lòng cảm thấy lo lắng nên mới đến đây…”

Cô ấy cũng biết mình tùy tiện đến đây là không thích hợp, nhưng bản thân làm mẹ nhìn thấy con mình khó chịu như vậy thì hai chân đã tê rần, căn bản không biết nên làm gì.

Cô ấy khẽ nói: “Thật ra trong thôn chúng tôi cũng có mấy đứa nhỏ khác bị đau bụng, tôi…”

“Chị Lý, chị nói cái gì?” Chân Minh Châu nhìn về phía Lý Quế Hoa.

Lý Quế Hoa: “Có mấy đứa nhỏ khác cũng bị đau bụng...”

Chân Minh Châu: “Chỉ là gần đây hay vẫn luôn như vậy?”

Lý Quế Hoa: “Vẫn luôn như vậy, từ lúc tôi còn nhỏ thì đã có tình trạng này. Cha mẹ tôi kể lại một lần nọ có đứa nhỏ đau bụng rồi đi vệ sinh ra dòi. Chỉ vì tình trạng này rất thường gặp nên mọi người đều cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn.”

Lý Quế Hoa cũng biết mọi người nói không sai, nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy đứa nhỏ khó chịu thì cô ấy sẽ không nhịn được mà nhớ đến người tiểu tỷ muội kia của mình.

Lý Quế Hoa cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chân Minh Châu nghe đến đây liền nhíu mày suy nghĩ, cô vốn tưởng đây là xảy ra dịch bệnh, nhưng… Cô do dự một chút rồi nói: “Nước mà các người uống đã được đun sôi hay chưa?”

Lý Quế Hoa nghe xong lắc đầu, đun sôi?

Vào mùa đông bọn họ không đun sôi nước, cũng không muốn lãng phí thời gian.

Chân Minh Châu do dự nói: “Các người chờ một chút, tôi đi lấy thuốc, mặc kệ thế nào cũng nên uống thuốc trước rồi nói sau.”

Sao cô lại cảm thấy hình như bọn nhỏ bị nhiễm giun.

Điều kiện vệ sinh ở chỗ bọn họ không được tốt, việc ăn uống cũng không được chú ý, người lớn sức đề kháng mạnh nên không có cảm giác gì, nhưng trẻ em thì yếu ớt nên không chịu nổi. Ở hiện đại bọn nhỏ sẽ được uống thuốc sổ giun nhưng trẻ em ở cổ đại thì không.

Tuy rằng Chân Minh Châu không học chuyên ngành y nhưng sau khi biết cụ thể mọi chuyện thì cảm thấy khả năng bị nhiễm giun là rất lớn.

Cô quyết định tìm thuốc sổ giun, hơn nữa dù không phải nhiễm giun thì việc sổ giun cho bọn nhỏ là rất cần thiết.

Chân Minh Châu tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm được loại thuốc này. Vu Thanh Hàn mang đến chỗ cô rất nhiều loại thuốc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Chẳng qua là số lượng thuốc sổ giun quá ít nên bị nhét vào tận trong cùng.

Sau khi Chân Minh Châu tìm được thuốc sổ giun thì quay về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy ba đứa nhóc đang ngồi ngay hàng thẳng lối.

Chân Minh Châu: “Tôi mang thuốc đến, mỗi người uống một viên.”

Sau đó cô lại bổ sung: “Không nhất định là chính xác, tình huống cụ thể như thế nào thì vẫn phải đợi tuyết ngừng rơi nhờ bác sĩ đến thăm khám. Nhưng loại thuốc này uống vào cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là thuốc sổ giun mà thôi.”

“Sổ giun?” Lý Quế Hoa có chút khó hiểu.

Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Tôi nghĩ ngờ bọn nhỏ ăn mãi nhưng vẫn gầy, bụng không thoải mái đều là vì ăn uống kém vệ sinh nên trong có giun.”

Mấy đứa nhỏ mím chặt môi, cậu bé nhỏ nhất vẫn đang dựa trên vai chú mình, đôi mắt to tròn mang theo vẻ thấp thỏm bất an.

Chân Minh Châu chia thuốc tẩy giun có vị ngọt cho bọn nhỏ, khi còn nhỏ cô cũng dùng loại thuốc này, đến hiện tại bọn nhỏ cũng vậy.

Có lẽ vì biết được đây là thuốc nên mấy đứa nhỏ đoán là ăn không ngon nên nét mặt đều rất căng thẳng. Cậu thiếu niên thân làm chú nín thở cho thuốc vào trong miệng, sau đó hai mắt lập tức sáng lên.

“Ngọt. Ăn ngon, thứ này là đường sao?”

Chân Minh Châu cười nói: “Không phải.”

Lúc này lại nghe thấy tiếng của Túc Ninh: “Có thể tắm rửa rồi.”

Lý Quế Hoa: “Mấy đứa đến đây, đầu tiên Nhị Lang đi tắm trước.”

Tuy rằng hắn là em chồng của Lý Quế Hoa nhưng thật ra vẫn còn nhỏ tuổi, không khác gì mấy đứa con nhà cô ấy.

Lý Quế Hoa đứng dậy dặn dò hai đứa nhỏ: “Hai đứa ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi, có được không?”

Tiểu cô nương nắm lấy tay đệ đệ, nói: “Bọn con sẽ ngồi ở đây.”

Chân Minh Châu: “Tôi sẽ trông chừng bọn nhỏ.”

Lý Quế Hoa ngượng ngùng, nhưng lúc này Vương Nhị Lang lại thấp giọng nói: “Đệ có thể tự mình tắm, đệ đã lớn rồi, không cần tẩu tử.”

Lý Quế Hoa: “Nhưng…”

“Đệ thật sự có thể.”

Cậu vội ngẩng đầu, nghiêm túc nhắc lại lần nữa.

Túc Ninh: “Để thằng bé tự tắm đi, tôi sẽ giúp nó chà lưng. Theo tôi đến đây.”

Anh trực tiếp xách cậu nhóc vào toilet.

Lý Quế Hoa: “Ách…”

Chân Minh Châu khẽ cười: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”

Sau đó cô lại hỏi: “Mọi người đã ăn cơm chưa?”

Nhìn thời gian có lẽ bọn họ vẫn chưa ăn cơm, vì thế cô bèn nói: “Chúng ta cùng nhau ăn chút gì đi.”

Lý Quế Hoa: “Tôi đến hỗ trợ cô.”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ chuẩn bị những món đơn giản thôi.”

Chân Minh Châu đi vào phòng bếp, Lý Quế Hoa suy nghĩ một chút liền dẫn hai đứa nhỏ đi theo phía sau Chân Minh Châu, nếu không làm gì nhiều thì cũng nên giúp một tay.

Chân Minh Châu đánh trứng chuẩn bị xào trứng gà.

Trong lúc chuẩn bị thức ăn, cô tò mò hỏi: “Chị Lý, sao chỉ có một mình chị dẫn mấy đứa nhỏ đến đây vậy?”

Cô có thể nhìn ra Lý gia đối xử với Lý Quế Hoa rất tốt, không giống những người khác, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Hơn nữa chồng cô ấy vẫn còn.

Lý Quế Hoa nghiêm túc: “Không phải hiện tại trời chuyển lạnh hay sao? Việc trồng trọt rất ít, tuy rằng có nhà kính trồng rau nhưng công việc không quá nhiều, phụ nữ trong nhà cũng có thể làm. Nên cha tôi dẫn theo mấy người đàn ông trong nhà đến chỗ cữu cữu, định trước năm mới sẽ vận chuyển một xe hải sản đến đây. Chồng tôi cũng cùng đi đến đó.”

“Chồng tôi không ở nhà, đường đi đóng tuyết dày đặc, cũng không biết khi nào bọn họ mới trở về nên tôi mới mạo hiểm dẫn mấy đứa nhỏ đến đây.”

Nghe đến đây, Chân Minh Châu liền thở dài, nói: “Chị cũng không dễ dàng gì.”

Lý Quế Hoa cười nhạt, nói: “Làm gì có, tôi cảm thấy cuộc sống như hiện giờ rất tốt. Trước kia như thế nào tôi cũng không dám nghĩ gia đình tôi có thể có được cuộc sống sung túc như bây giờ. Trước đây đến việc ăn no mặc ấm cũng không dễ dàng, nhưng hiện tại không chỉ có thể ăn no mặc ấm, mà cháu trai và con trai lớn của tôi còn có thể đọc sách, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.”

Chân Minh Châu: “Đọc sách rất tốt, như vậy sẽ có nhiều cơ hội để phát triển hơn.”

“Chuyện này tôi hiểu.”

Họ cũng không cần bọn nhỏ có thể công danh cũng không cầu lợi lộc, chỉ cần biết chữ thì đã có nhiều cơ hội hơn người bình thường, những tửu lâu trong thành tìm người giúp việc cũng thích những người có học vấn, nếu biết chữ thì có thể đọc được thực đơn một cách dễ dàng.

Lý Quế Hoa: “Cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn, nhưng điều tôi mong muốn nhất là bọn nhỏ có thể khỏe mạnh.”

Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Mọi việc sẽ ổn thôi.”

Ánh mắt Lý Quế Hoa sáng lên, cô ấy vẫn luôn rất tin cậy Chân Minh Châu. Chân Minh Châu nói mọi việc sẽ tốt lên thì cô ấy liền cảm thấy đây chính là ý trời. Vì thế cả người cô ấy thả lỏng hơn không ít, không còn lo lắng như lúc trước.

Chân Minh Châu cúi đầu nhìn hai đứa bé, sau đó lấy mấy túi sữa bò đưa cho hai đứa bé: “Các em uống đi.”

“A, này…”

Chân Minh Châu: “Cầm lấy đi.”

Lý Quế Hoa ngượng ngùng gật đầu, thật ra đã hơn một năm cô ấy không đến đây nên vẫn còn rất câu nệ, nhưng bà chủ lại không hề ghét bỏ cô ấy, vẫn đối xử với cô ấy như trước đây.

“Phòng ấm trồng rau của mọi người vẫn ổn chứ?”

Nhắc đến việc này, gương mặt Lý Quế Hoa tràn ngập ý cười: “Rất tốt, việc kinh doanh khá tốt, những người trong thành đều rất thích. Những gia đình giàu có nghe nói có rau xanh, đến hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp mua. Chúng tôi hy vọng trận tuyết này đừng quá lớn, tuyết nhanh tan để năm mới còn thể thu hoạch thêm một đợt rau nữa, kiếm thêm chút tiền.”

Chân Minh Châu: “Nhất định có thể.”

Lý Quế Hoa lại nở nụ cười.

Hai người tán gẫu được một lúc thì cậu nhóc Vương gia cũng đã được tắm rửa sạch sẽ. Lý Quế Hoa cũng không dám chậm trễ, vội vàng tắm rửa cho hai đứa nhỏ nhà mình. Thật ra không phải bọn họ không thích sạch sẽ, nhưng cũng không còn cách nào khác, vào mùa đông thời tiết quá lạnh, nếu thường xuyên tắm rửa sợ là sẽ bị phong hàn, nếu vậy thì xem như xong đời.

Những gia đình có điều kiện tốt như họ còn không dám tắm rửa vào mùa đông, càng đừng nói đến những gia đình có điều kiện kém hơn.

Nếu nơi ở của bọn họ cũng ấm áp thế này, nhất định cũng sẽ tắm rửa thường xuyên.

Lần này đến đây xem như là cơ hội hiếm có, nên bọn họ nhanh chóng tắm rửa, chờ đến lúc ăn cơm trưa thì Lý Quế Hoa cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Chân Minh Châu tìm cho bọn nhỏ mấy chiếc áo len ấm áp, mặc dù bọn trẻ khá gầy nhưng mặc vào trông vẫn rất đáng yêu.

Chân Minh Châu hỏi: “Bụng còn đau không?”

Ba đứa bé đều dở bụng, tiểu cô nương nhẹ giọng nói: “Hình như không đau nhiều như lúc trước.”

“Còn có một chút.” Vương Nhị Lang không dám nói dối.

“Dường như có cảm giác xèo xèo, vẫn còn hơi đau nhưng không đau dữ dội như trước đó.”

Chân Minh Châu vừa nghe những gì cậu bé miêu tả thì đã hiểu.

Cô nói: “Ăn chút gì đi, đêm nay mọi người ở lại đây. Ngày mai lại quan sát xem tình huống như thế nào.”

Túc Ninh nhìn lướt ra bên ngoài cửa sổ, có chút lo lắng: “Trận tuyết này e rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể ngừng được.”

Hàm ý là nếu tuyết vẫn rơi thì bọn họ không thể quay về, bác sĩ cũng không thể đến đây khám bệnh.

Chân Minh Châu: “Tôi thấy trạng thái của bọn nhỏ vẫn ổn.”

Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng sau khi nghe Lý Quế Hoa miêu tả, Chân Minh Châu vẫn cảm thấy có lẽ bọn nhỏ đã bị nhiễm giun, vì đã uống thuốc sổ giun nên cứ quan sát tình hình trước đã.

Chân Minh Châu nhìn mấy đứa nhỏ, mặc dù bụng có chút khó chịu nhưng cũng không ảnh hưởng việc ăn cơm của bọn họ. Homestay Chân Minh Châu có nhiều khách đến nên có thói quen chia thành từng phần, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau, mấy đứa nhỏ ăn từng ngụm siêu to, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

Mặc dù hiện tại cuộc sống của bọn họ rất sung túc, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể ăn cơm tẻ cùng với thịt và trứng, bữa cơm của bọn họ không đầy đủ và ngon như vậy.

“Ăn thật ngon.”

Chân Minh Châu cười nói: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, cơm và thức ăn vẫn còn.”

Cô biết sức ăn của những người “ở bên kia” rất lớn, nên đã chuẩn bị không ít. Đôi mắt mấy đứa nhỏ sáng lấp lánh nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: “Buổi tối mọi người…”

Lý Quế Hoa: “Chúng tôi cùng ở một phòng, như vậy tôi cũng tiện chăm sóc bọn nhỏ, nếu bọn nhỏ không thoải mái cũng có thể sớm phát hiện.”

Chân Minh Châu: “Cũng được.”

Cô cũng không ép buộc.

Nhưng không ngờ Chân Minh Châu thật sự đã đoán đúng rồi, lúc chạng vạng bọn nhỏ lần lượt đi vệ sinh, sau đó thì không còn nói đau bụng nữa, đến ngày hôm sau cũng vậy.

Chân Minh Châu vẫn luôn chú ý đến tình huống của bọn họ, thấy bọn nhỏ có vẻ không có chuyện gì thì cũng yên lòng.

Mấy đứa bé ở cổ đại cần được sổ giun a.

Chương kế tiếp