Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 92
Túc Ninh về sớm hơn ba Chân một chút, trong lúc ba Chân đang trên đường về vừa đi vừa mua sắm, thì Túc Ninh đã trở về với một đống túi lớn túi nhỏ.

Lúc chạng vạng, chuyến bay của Túc Ninh đã hạ cánh xuống Lệ thành, khi đến đầu thôn phải tiến hành kiểm tra, về đến nhà cũng đã gần nửa đêm. Cũng bởi vì Túc Ninh mang theo quá nhiều đồ nên quá trình kiểm tra mất khá nhiều thời gian. May mắn là sau khi xuống máy bay là có thể trực tiếp về nhà, nếu phải quá cảnh hay đi thêm vài chuyến xe nữa thì sẽ càng mất thời gian hơn.

Đêm hôm khuya khoắt, Túc Ninh ấn chuông cửa, lúc này Chân Minh Châu đang ngủ say, khi nghe thấy tiếng chuông cửa bèn dụi mắt ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không có tuyết… Sao lại có khách đến đây.

Chân Minh Châu không dám chậm trễ, vội vàng mặc áo khoác rồi xuống lầu. Sau khi xem camera thì phát hiện người đứng ở cửa là Túc Ninh, cô xoa xoa mặt sau đó lập tức đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra, Chân Minh Châu đã cảm nhận được một luồng không khí lạnh khiến cô không còn buồn ngủ nữa.

Lạnh thấu xương.

Cô lẩm bẩm oán giận: “Sao anh lại trở về lúc nửa đêm vậy.”

Túc Ninh khẽ cười, nói: “Đánh thức cô sao?”

Chân Minh Châu liếc anh một cái, nói: “Anh cũng biết mình trở về rất khuya à?”

“Hơn 9 giờ tôi mới về đến Lệ thành.”

Chân Minh Châu nhìn đồng hồ, nói: “Anh nói dối.”

Hiện tại giao thông khá thông thoáng.

Túc Ninh nhấc tay: “Tôi không gạt cô, tôi có rất nhiều thứ cần kiểm tra.”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Cô vừa quan sát liền kinh ngạc nói: “Ôi cha mẹ ơi!”

Bên ngoài còn có rất nhiều thùng giấy. Cô kinh ngạc: “Lần này anh ra ngoài là để công tác, sao lại mang về nhiều thứ vậy?”

Túc Ninh nở nụ cười vô hại, nói: “Bên kia là thành phố biển, tôi mua rất nhiều hải sản khô, còn có một ít đặc sản.”

“Tôi thấy cô rất thích ăn hải sản.”

Mỗi lần bên phía làng chài đưa hải sản đến đây cô đều ăn rất nhiều. Túc Ninh nhận ra cô thích hải sản hơn là thịt.

Nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì Lệ thành không có biển và cũng không có nhiều hải sản. Tuy giao thông thuận tiện nhưng chi phí vận chuyển và giá hải sản ở đây cũng không thấp. Từ nhỏ, Chân Minh Châu đã biết hải sản rất đắt, nhà cô cũng không thường xuyên được ăn, đến khi trưởng thành có điều kiện thì tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn.

Chân Minh Châu cười nói: “Tất cả đều là hải sản khô sao?”

Túc Ninh ừ một tiếng, nói: “Hải sản tươi sống chúng ta vẫn còn, hơn nữa cũng không dễ vận chuyển.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Tôi biết.”

Cô cười nói: “Được rồi, chúng ta nhanh mang những thứ này vào nhà.”

Túc Ninh lập tức nói: “Cứ để tôi làm, cô nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”

Chân Minh Châu lắc đầu, nói: “Không cần đâu, tôi bị gió lạnh thổi qua, hiện tại tinh thần và đôi mắt đều sáng như bóng đèn, cần gì nghỉ ngơi chứ.”

Túc Ninh ngăn cô lại, nói: “Có một người đàn ông như tôi ở đây thì sao có thể để cô làm, nếu cô không buồn ngủ thì có thể vào phòng khách ngồi một lát, chờ lát nữa tôi sẽ kể cho cô nghe về chuyến đi lần này.”

Vừa nghe Túc Ninh nói vậy, hai mắt Chân Minh Châu liền sáng rực lên, nói: “Được đó, nghe thú vị đấy.”

Túc Ninh cười cười nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cố gắng khuân vác mấy thứ này vào nhà. Sau khi thu dọn xong, mặt không đổi sắc cũng không thở dốc.

Chân Minh Châu: “… Quả nhiên thật mạnh mẽ.”

Cô liếc nhìn mấy chiếc thùng, nói: “Anh mua nhiều thứ như vậy sợ là không thể ăn hết. Anh đã tiêu hết tiền tiết kiệm rồi đúng không.”

Túc Ninh lắc đầu: “Không có, lần này Thẩm Nham xin phép bên trên cấp cho tôi một phần tiền thưởng.”

Chân Minh Châu cũng không cảm thấy bất ngờ, ở phương diện này bọn họ đều rất chu đáo, luôn tận lực để cấp dưới như bọn cô nhận được đãi ngộ tốt nhất, để mọi người có cuộc sống sung túc, đồng thời cũng sẽ hết lòng vì công việc.

“Vậy thì tốt quá.” Chân Minh Châu cũng không hỏi đưa bao nhiêu tiền, còn Túc Ninh lại nói thẳng: “Đưa cho tôi chừng này tiền.”

Anh giơ bàn tay ra, Chân Minh Châu nhìn sang, chớp chớp mắt: “Hả?”

Túc Ninh: “Tám con số.”

Chân Minh Châu: “Fuck!”

Cô vô cùng hâm mộ: “Thưởng thật nhiều nha.”

Tuy rằng tiền tiết kiệm của cô không kém Túc Ninh, nhưng đây là cô phải “cẩn trọng” tiết kiệm trong một năm rưỡi, nhưng Túc Ninh chỉ một lần đã nhận được số tiền lớn như vậy.

Chân Minh Châu cảm khái: “Thật tốt nha.”

Ánh mắt Túc Ninh thâm thúy: “Tôi có tiền, tôi mời cô ăn cơm nhé.”

Chân Minh Châu cười, nói: “Được nha, tôi muốn ăn lẩu.”

Túc Ninh gật đầu: “Được.”

Mặc dù Túc Ninh không phải người ở đây, nhưng qua một thời gian anh cũng đã dần quen với khẩu vị ở bên này, hơn nữa cảm thấy trời lạnh mà ăn lẩu thì thật tuyệt.

“Ngày mai chúng ta đi, cô đã mua hàng tết chưa?”

Chân Minh Châu: “???”

Cô kinh ngạc nhìn Túc Ninh, nói: “Anh đã mua nhiều thứ như vậy mà còn muốn mua hàng tết? Đồ ăn trong nhà như vậy là đủ rồi.”

Túc Ninh mỉm cười khi nghe cô nói đến từ “trong nhà”.

“Cô đã nói muốn mua mấy thứ như câu đối, giấy dán. Mặt khác tôi cũng muốn đi dạo chợ nông sản một chút.”

Túc Ninh biết Chân Minh Châu là người rất dễ chung đụng, anh nhìn cô, nói: “Có muốn đi không?”

Chân Minh Châu: “Được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi. Trước tiên chúng ta đi ăn cơm, sau đó sẽ đi mua hàng tết. Anh biết không, dù bây giờ có thể mua sắm online nhưng tôi vẫn thích cảm giác đi chợ nông sản để mua sắm hàng tết. Khi còn nhỏ, ở chỗ chúng tôi còn có đại tập đấy.”

“Đại tập là gì?” Túc Ninh tò mò hỏi, lúc này hắn không khác gì một người hiếu học.

Chân Minh Châu: “Chính là loại hình chợ có quy mô lớn mang tính tự phát, nhưng buôn bán thật sự rất tốt. Mỗi lần sắp đến tết đều có rất nhiều người đến đó mua sắm, mỗi lần ba dẫn tôi ra ngoài đều sợ tôi bị bắt cóc, sau đó vì để đảm bảo an toàn liền cột dây thừng vào tay tôi.”

Túc Ninh bật cười, nói: “Không phải cô rất ngoan sao?”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên là tôi rất ngoan nhưng nhỡ gặp phải người xấu thì sao, thời đại nào cũng có người xấu cả.”

Lời này không sai chút nào.

Túc Ninh gật đầu, nói: “Cô nói rất đúng. Ngày mai tôi đi với cô, vậy có cần cột dây thừng vào tay không?”

Khi nói lời này, tim anh đập thình thịch, nếu có thể anh hy vọng hai người được cột với nhau bởi sợi dây màu đỏ, đó chính dây tơ hồng.

Nhưng… đây chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Chân Minh Châu liếc anh một cái, nói: “Anh đang suy nghĩ gì vậy? Anh cảm thấy có khả năng sao?”

Được rồi, anh biết là không có khả năng.

Túc Ninh mỉm cười: “Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Chân Minh Châu nhìn biểu cảm của Túc Ninh, trong lòng thầm nghĩ người này không giống như chỉ tùy tiện hỏi, vẻ mặt đó dường như rất nóng lòng muốn thử.

Cô nói: “Nếu anh muốn tìm hiểu một chút thì chúng ta có thể mua một cây Thần Khí chơi, nhưng tôi cảm thấy anh sẽ bị mọi người cười nhạo.”

Túc Ninh lập tức nói: “Vậy thì có sao chứ?”

Hai mắt anh sáng ngời: “Dù bị cười nhạo tôi cũng muốn thử một lần.”

Chân Minh Châu chỉ chỉ chính mình.

Túc Ninh trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Làm ơn.”

Anh đặc biệt nghiêm túc: “Để tôi thử một lần có được không?”

Chân Minh Châu: “…”

Cô gãi gãi đầu, nói: “Anh cũng không cần quá nghiêm túc như vậy, nhưng nếu anh tò mò thì chúng ta có thể mua nó, tôi cũng không phải là người quá quan tâm đến ánh mắt của người khác. Tôi sẽ dẫn anh đến đó tham quan, còn có thể mua rất nhiều thứ.”

Túc Ninh mỉm cười: “Được.”

“Hàng tết còn cần chuẩn bị thêm thứ gì không, sẵn tiện chúng ta mua nhiều thêm một chút.”

Chân Minh Châu thấy anh cao hứng không kiềm chế được, trong lòng cũng ý thức được hình như Túc Ninh chưa từng ăn tết. Trước đây anh chỉ có một mình, nhưng hiện tại không chỉ có cô mà còn có Triệu Xuân Mai và rất nhiều người khác. Bây giờ nhìn thấy anh hứng thú bừng bừng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Loại chuyện này không liên quan đến tuổi tác, trước kia anh cũng chưa từng cảm nhận được nên hiện tại muốn cảm nhận không khí tết cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Chân Minh Châu lại không biết Túc Ninh lại cảm thấy hứng thú như vậy, không chỉ hứng thú với phong tục ngày tết của Trung Quốc, mà đây là năm đầu tiên anh ăn tết với Chân Minh Châu. Tết năm ngoái anh quay về kinh thành phá hủy tổ chức, thân bị trọng thương, thậm chí còn không biết bản thân có thể sống sót hay không.

Nhưng lúc ấy anh vẫn nghĩ mình nhất định phải quay trở lại, dù không thể ở lại thì anh cũng muốn canh giữ nơi này, hoặc là… chết ở nơi này.

Với chấp niệm khắc sâu như vậy, cuối cùng anh đã về đến đây.

Mà nay năm, anh đã có thể cùng Chân Minh Châu ngồi trong phòng, nghe cô tính toán xem khi ăn tết cần mua những gì cảm thấy vô cùng ấm áp, Anh nghiêng đầu nhìn Chân Minh Châu, hỏi: “Đến tết chúng ta sẽ xuống dưới chân núi sao?”

Chân Minh Châu cười nói: “Không cần, chỉ có Triệu Xuân Mai dẫn Tiểu Thạch Đầu đến đây ăn tết với chúng ta.”

Túc Ninh nghiêm túc nói: “Tôi và Tiểu Thạch Đầu đều là những người may mắn, nếu thằng bé đến đây đón tết tôi sẽ dẫn nó đi chơi.”

Rất nhiều người có cơ duyên đến với nơi này, nhưng chỉ có hai người họ có thể tiếp tục sống ở đây, họ là những người rất may mắn mới có thể đến sống ở một đất nước tốt đẹp như vậy.

Chân Minh Châu: “Tôi phát hiện anh rất thích trẻ con.”

Trước kia khi gặp Cẩu Đản cũng vậy, chỉ vì tuổi thơ của thằng bé có chút giống mình mà anh nguyện ý giúp đỡ hết lòng. Hơn nữa còn không cần bọn họ báo đáp, hiện tại khi nhắc đến Tiểu Thạch Đầu cũng vậy, gương mặt tràn đầy ý cười.

Chân Minh Châu: “Nếu anh kết hôn, tương lai nhất định sẽ trở thành một người cha tốt.”

Túc Ninh đột nhiên im lặng.

Anh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu, ánh mắt sâu thẳm.

Chân Minh Châu: “…”

Cô đột nhiên có chút căng thẳng, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Muộn rồi, tôi muốn đi nghỉ.”

Túc Ninh nhìn dáng vẻ hốt hoảng thất thố của Chân Minh Châu khi đứng lên, nghiêm túc nói: “Tôi rất thích cô.”

Anh không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, nhưng trong nháy mắt lại không kịp suy nghĩ gì thêm.

Anh lại nghiêm túc nói: “Tôi rất thích cô, nhưng cô không cần sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô.”

Chân Minh Châu dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía Túc Ninh.

Túc Ninh ngồi trên sô pha, ánh mắt trong vắt, vô cùng thẳng thắn: “Nếu một ngày nào đó tôi kết hôn, nhất định là bởi vì cô cũng thích tôi, hai người chúng ta sẽ kết hôn với nhau, sau đó chúng ta sẽ sinh một đứa bé bụ bẫm. Nếu không phải… thì tôi không nghĩ mình sẽ có con.”

Vừa dứt lời thì sắc mặt anh đỏ bừng lên, thậm chí còn cảm thấy bản thân da mặt dày.

“Nếu cô không thích tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng cô, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh cô là được.”

Túc Ninh biết Chân Minh Châu đối xử tốt với anh bởi vì cô là người tốt chứ không hẳn là vì cô thích anh. Hiện tại còn quá sớm để thổ lộ, nhưng dù gì cũng đã nói ra rồi, không có gì thích hợp hay không thích hợp.

Hơn nữa việc thổ lộ tình cảm thì làm gì có thời cơ thích hợp.

Nếu có thể thì cứ nói ra.

Anh khẽ cụp mắt, ngay sau đó ngẩng đầu: “Tôi sẽ không khiến cô phiền lòng.”

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt; cô căng thẳng mím môi, nửa ngày sau mới gãi gãi đầu rồi mở miệng: “Tôi, tôi cần suy nghĩ một chút…” Vừa dứt lời cô liền chạy trốn ra ngoài như một chú thỏ, rồi phóng thẳng lên lầu, động tác của cô cực kỳ nhanh nhưng Túc Ninh lại không cảm thấy mất mát.

Cô nguyện ý suy nghĩ chứng tỏ cô đã dao động, vậy thì quá tốt rồi.

Điều anh sợ nhất chính là cô vừa mở miệng thì đã cự tuyệt, cô chạy trốn chứng tỏ cô không phải hoàn toàn lãnh đạm, nghĩ đến đây Túc Ninh cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui.

Anh thật sự có một chút cơ hội đúng không?

Có đúng không?

Chương kế tiếp