Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 91
Chân Minh Châu không biết tình huống ở bên đó như thế nào, nhưng kết quả hẳn là rất tốt, đã nửa tháng nay Túc Ninh và Vu Thanh Hàn vẫn chưa trở về, lại còn sắp xếp thêm mấy nhà địa chất đến đó.

Tuy rằng đã gần cuối năm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người.

Theo lý thuyết, diện tích của Túc triều sẽ không nhỏ như vậy, không biết trong hàng trăm năm qua đã phát sinh chuyện gì khiến Túc Triều trở thành một đảo nhỏ. Nhưng những vấn đề liên quan đến tự nhiên thường rất khó nắm bắt, không phải là chuyện con người có thể giải thích được. Hiện tại, đảo nhỏ đang được tiến hành thăm dò chi tiết, mà những đồ vật tìm thấy ở đó đều được vận chuyển đến Lệ thành.

Hiện giờ, bên kia đang tiến hành phân tích địa chất và thảm thực vật.

Những đồ vật được tìm thấy ở đó sau khi vận chuyển đến bên này sẽ được phân loại và xử lý tỉ mỉ hơn. Thật ra, những thứ này vốn được vận chuyển về thủ đô, nhưng bởi vì bên này tương đối đặc thù, là nơi Chân Minh Châu làm ăn buôn bán với Cửu hoàng tử Túc triều - Nguyên Tuấn, nên vài chuyên gia biết được bí mật của homestay đều được điều động đến đây.

Đó là lý do tại sao, sau nhiều lần cân nhắc, những thứ này đều được vận chuyển đến đây để bắt đầu thực hiện vòng phân loại đầu tiên, những việc còn lại thì tính sau.

Chính vì vậy mà Chân Minh Châu cũng may mắn được tham gia, tuy rằng cô không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng đã từng nhìn thấy qua không ít trân phẩm, hơn nữa với tư cách là người trong cuộc và cũng được xem như một nửa chuyên gia nên cô cũng có tư cách tham gia.

Mặc dù chuyên ngành của Chân Minh Châu là được điều chỉnh sau khi nhập học; bên cạnh đó trong thời gian học đại học, Chân Minh Châu thường xuyên đi làm thêm ở bên ngoài, nhưng kiến thức chuyên ngành của cô cũng không tệ nên nhanh chóng hoà nhập với mọi người. Tuy chỉ là trợ thủ nhưng mỗi ngày đều học được không ít kiến thức mới mẻ.

Vốn dĩ thời điểm biết được nhóm người Vu Thanh Hàn thật sự khai quật được không ít đồ cổ, Chân Minh Châu còn cảm thấy mất mát vì không thể tham gia với mọi người. Nhưng sau khoảng thời gian cảm thấy mất mát đó, cô liền lấy lại tinh thần, vì dù không được tham gia thì việc tìm thấy những thứ quý giá đó cũng là chuyện tốt.

Mà hiện tại thì tâm tình của cô càng tốt hơn.

Cô giống như chú chuột nhỏ chui vào thùng dầu, mỗi ngày đều cực kỳ hưng phấn, đi sớm về muộn, ngày nào cũng đắm chìm trong đó, vui đến quên cả trời đất.

Còn về việc chuẩn bị ăn tết thì sao?

Ai quan tâm đến chuyện này chứ!

Cơ hội có thể nghiên cứu những bảo bối này thật sự không nhiều lắm. Không nắm lấy cơ hội này thì đúng là ngốc. Về phần ăn tết, nếu có có thể sống đến 100 tuổi thì chẳng phải cô còn có đến 70 năm đến đón tết sao, cần gì phải gấp gáp?

Đúng vậy, Chân Minh Châu tự tin đến mức tự dự đoán bản thân có thể sống đến 100 tuổi.

Nhưng cũng không trách Chân Minh Châu vui đến quên cả trời đất, ai có thể ngờ ở đây có rất nhiều thứ tốt mà vàng bạc cũng không thể sánh được. Mặc dù vàng bạc châu báu rất quý giá, nhưng ai lại nghĩ rằng bên trong mật thất còn có những thứ khác.

Bên trong có rất nhiều chai lọ vại bình, tất cả đều có nguồn gốc từ lâu đời, đặc biệt có không ít gốm quan diêu* nên càng có giá trị liên thành và có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

*Gốm quan diêu: một loại đồ gốm Trung Quốc, một trong Ngũ đại danh diêu trong gốm sứ thời Tống.

Bởi vì mỗi ngày Chân Minh Châu đều bận rộn nên quên mất việc thảo luận xem ba Chân khi nào sẽ về, còn về phần mấy người Túc Ninh càng bị cô vứt ra sau đầu… Ban đầu, ba Chân dự định năm nay sẽ về ăn tết sớm một chút, hơn nữa là sẽ trực tiếp trở về bằng xe RV, ông dự định sang năm sẽ nghỉ ngơi một năm. Ông đã đi du lịch bên ngoài hơn một năm rưỡi, tuy rằng tự do bay nhảy rất sảng khoái nhưng người làm cha luôn lo lắng cho con gái, nên muốn lưu lại xem tình hình như thế nào, tiện thể nghỉ ngơi một chút, định nửa năm sau lại tiếp tục lên đường. Kết quả là năm nay tuyết lớn nên tốc độ tương đối chậm, dù ông xuất phát khá sớm nhưng không dám chắc là có thể về nhà sớm.

Mẹ Chân qua đời khi Chân Minh Châu còn nhỏ, ba Chân vừa là cha vừa là mẹ, nên dù nhìn ông có vẻ ngoài dữ dằn nhưng tính cách khá giống như một người mẹ. Vốn dĩ tốc độ đi đường khá chậm, đã vậy dọc theo đường đi thấy đặc sản gì cũng đều muốn mua, nên đi ngày càng… chậm.

Chân Minh Châu không biết những chuyện này, chủ yếu là vì trời không đổ mưa lại không hạ tuyết, nên mỗi ngày cô đều đeo túi xách nhỏ đi xuống chân núi tham gia công tác phân loại vật phẩm với mọi người.

Mọi người đều rất hoan nghênh Chân Minh Châu. Cô vừa phóng khoáng lại chăm chỉ học tập, lạc quan như ánh mặt trơi, một cô gái như vậy luôn làm người khác yêu thích. Hơn nữa, mọi người đều biết có rất nhiều đồ vật quý hiếm đều được cô vận chuyển về. Tuy rằng không biết chuyện homestay là như thế nào, nhưng bọn họ cũng biết rằng đây không phải là chuyện mà khoa học có thể giải thích được; mặt khác cô cũng là một trong những thành viên trong nhóm nên mọi người đều đối xử với cô đầy thiện chí.

Chân Minh Châu tính cách phóng khoáng nên cũng rất nhanh đã hoà nhập với mọi người.

Bên này cô như cá gặp nước, còn Vu Thanh Hàn và Túc Ninh ở bên kia lại không dễ dàng chút nào.

Lần khai quật này khiến Vu Thanh Hàn thật sự khiếp sợ. Làm sao anh lại không khiếp sợ cơ chứ?

Tuy Túc Ninh vẫn luôn nói anh muốn dùng kho báu của tổ chức để đổi lấy thân phận chính thức ở hiện đại, nhưng bọn họ vẫn không có ý định nhận những thứ này, vì dù gì thân phận công dân được quốc gia công nhận cũng không phải thứ có thể trao đổi. Túc Ninh có được thân phận chính thức là dựa vào biểu hiện của bản thân anh mà suy xét.

Bất kể lúc nào bọn họ cũng sẽ không từ bỏ những chỉ tiêu để đánh giá một người nào đó.

Bởi vì kho báu của tổ chức sát thủ được cất giấu ở kinh thành, nên việc vận chuyển không hề dễ dàng, nếu không Túc Ninh cũng sẽ không trì hoãn trong một thời gian dài như vậy. Nhưng có ai ngờ mọi việc lại quá dễ dàng. Cuối cùng bọn họ có thể ở hiện đại khai quật được những thứ thuộc về mấy trăm năm trước.

Hay thậm chí là hơn một ngàn năm?

Nói chung là từ rất xa xưa.

Vu Thanh Hàn đoán được những thứ ở đây không ít, nhưng không nghĩ đến lại nhiều như vậy, nếu tiến hành hạch toán thì giá trị đúng là không thể cân đo đong đếm được. Lần này, anh là người chịu trách nhiệm chính, chưa kịp trở về thì đã nhận được rất nhiều lời khen.

Đương nhiên, mọi người đều biết nên lập công đầu và đáng được khen ngợi nhiều nhất là Túc Ninh, nhưng bản thân Túc Ninh lại rất bình tĩnh.

Tuy hiện tại Túc Ninh đã dần mang lòng trung thành với nơi này, nhưng lại không hiểu gì nhiều về sự vinh dự nên không có quá nhiều cảm xúc. Có điều Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn cũng không phải kẻ ngốc; ở thế giới này Túc Ninh không có gì cả, mặc dù vinh dự cũng giúp mang lại nhiều thứ, nhưng hiện tại anh cần tiền hơn.

Chính vì vậy, Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã chủ động nộp đơn xin cho Túc Ninh một phần tiền thưởng.

Đương nhiên, số tiền thường này đúng là phải cấp, vì nếu Túc Ninh không nói ra thì có khả năng những đồ vật ở đây vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Chính vì sự kiên trì của anh mới có thể tìm được nơi này.

Túc Ninh theo Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đi ra ngoài, tuy Thẩm Nham là trưởng phòng, nhưng trên cơ bản mọi việc lớn nhỏ đều do Vu Thanh Hàn phụ trách, nên Túc Ninh không có ấn tượng quá sâu sắc với Thẩm Nham, tuy nhiên anh vẫn có thể nhìn ra được đây là một người khá tốt.

Ông ấy là người nghiêm túc, nhưng lại giúp người khác cảm thấy rất yên tâm.

Đây là ấn tượng của Túc Ninh đối với Thẩm Nham, ấn tượng của Thẩm Nham đối với Túc Ninh cũng rất tốt. Tuy người này đã có chút “kinh nghiệm” ở cổ đại, nhưng xưa khác nay, từ khi đến thế giới hiện đại biểu hiện của Túc Ninh như thế nào bọn họ đều có thể nhìn thấy.

Hơn nữa, bọn họ cũng nhận ra kỳ thật Túc Ninh là một người an tĩnh, không phải loại người tâm cơ nhiều mưu mô quỷ kế.

Đại khái anh là người đã từng trải qua gian khổ nên rất quý trọng cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Tóm lại, Thẩm Nham có ấn tượng khá tốt đối với Túc Ninh.

Hiện tại bọn họ đang nói về khoản tiền thưởng lớn, Túc Ninh cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi: “Như vậy có phải quá nhiều hay không?”

Hiện tại, anh cũng đã hiểu biết nhiều về thu nhập ở thời đại này.

Thẩm Nham cười nói: “Tiền thưởng của cậu tương đương với một phần ba số vàng. Kỳ thật như vậy là đã chiếm tiện nghi của cậu rồi.”

Túc Ninh lại không nghĩ như vậy: “Vốn dĩ đã bàn bạc ổn thỏa rồi, những thứ trong kho báu đều thuộc về quốc gia.”

Thẩm Nham không ngờ Túc Ninh lại nói ra lời này, ông bật cười, xúc động nói: “Xem ra Chân Minh Châu đã nói với cậu những chuyện này.”

Túc Ninh gật đầu.

Thẩm Nham: “Tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu cậu không nói ra thì chúng tôi cũng thể tìm được những thứ này.”

Túc Ninh nhìn Thẩm Nham, trầm mặc trong giây lát nhưng cũng không nói gì thêm.

Thẩm Nham vỗ bả vai anh, nói: “Cho cậu một số tiền cũng là để bảo đảm cho cậu, có tiền cậu sẽ có một cuộc sống tốt hơn.”

Túc Ninh kinh ngạc nhìn về phía ông, nói: “Hiện tại tôi sống rất tốt.”

Thẩm Nham: “…”

Ông nói: “Cậu có thể sống một cuộc sống tốt hơn, hơn nữa biết đâu về sau có chuyện phải dùng đến tiền, cậu cũng không thể độc thân mãi được, cũng phải kết hôn rồi sinh con.”

Túc Ninh nghe vậy thì lập tức nghĩ đến Chân Minh Châu, chỉ là anh mím môi mà không nói gì cả.

Thẩm Nham không nói thêm, chỉ nói: “Được rồi, quay về nghỉ ngơi đi, thu dọn hành lý, ngày mai phải trở về rồi.”

Túc Ninh ở lại đây để hỗ trợ bọn họ trong công tác thăm dò, khu vực này thật sự không lớn, hơn nữa cũng đã là cuối năm nên bọn họ cũng không giữ anh lại. Mặc dù những chuyên gia nghiên cứu vẫn còn ở lại, nhưng Túc Ninh có thể rời đi.

Thật ra, Túc Ninh vẫn luôn muốn trở về, nói thật từ khi lấy được chứng minh thư thì đây là lần đầu tiên anh rời khỏi homestay Xuân Sơn lâu như vậy. Trước kia anh không hiểu cảm giác nhớ nhà là như thế nào, nhưng hiện tại anh đã nếm được tư vị nhớ nhà rồi.

Túc Ninh: “Sau khi tàu cập cảng thì chúng ta được nghỉ ngơi trong bao lâu?”

“Một buổi sáng, đủ để cậu mua sắm.”

Thẩm Nham nói: "Lần này Vu Thanh Hàn cũng sẽ cùng cậu trở về, bảo cậu ấy dẫn cậu đi dạo xung quanh.”

Tuy Túc Ninh đã ở đây một thời gian nên cũng hiểu được một chút, nhưng có thể nhận thấy một số hành vi của Túc Ninh không thích hợp với xã hội hiện đại.

Không phải lo lắng có người nghi ngờ anh là người cổ đại, mà thoạt nhìn Túc Ninh giống như đồ nhà quê.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ vì Túc Ninh đúng thật là như vậy.

Túc Ninh: “Cảm ơn.”

Vu Thanh Hàn lại tò mò hỏi: “Cậu định mua cái gì?”

Túc Ninh: “Đặc sản.”

Anh không biết bên này có đặc sản gì, nhưng đã từng nghe Chân Minh Châu nói đi du lịch đều phải mua đặc sản của nơi đó.

Anh nghiêm túc: “Tôi muốn mua rất nhiều.”

Vu Thanh Hàn bật cười: “Làm hàng tết sao?”

Túc Ninh lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Chờ sau khi trở về, tôi sẽ cùng bà chủ đi mua hàng tết, còn những thứ này là đặc sản.”

Vu Thanh Hàn: “…”

Tùy cậu vậy.

Chân Minh Châu vẫn không biết những chuyện này, ngày nào cô cũng vui vẻ đi làm, ba cô muốn mang cả một xe đặc sản về nhà, tương tự người khách thuê trọ nhà cô - đồng chí Túc Ninh cũng có ý định như vậy. Không cần nói cũng biết hàng tết năm nay của nhà cô phong phú đến mức nào. Nhưng Chân Minh Châu cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy.

Cuối năm trước Trương Lực đã sắp xếp người đến lấy một vài lô hàng.

Ngoại trừ một số đồ vật quý hiếm có thể đổi thành tiền, lần này bọn họ còn đổi một số dao kéo. Những chuyện này Chân Minh Châu cũng không hỏi nhiều, dù là bức vua thoái vị thì cũng không liên quan gì đến cô. Trời cao hoàng đế xa, huống chi cô cách bọn họ đến tận một triều đại.

Dù muốn quản cũng không được.

Trương Lực cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Chân Minh Châu là trước năm mới sẽ không trở lại.

Mùa đông tuyết rơi dày đặc, ngoại trừ nhóm người Trương Lực thì trên cơ bản cũng không có “khách” đến đây.

Bởi vì, dù gặp khó khăn hay chạy nạn cũng sẽ không chạy đến nơi này, tuyết rơi quá dày nên đường đi đến bên này không hề dễ dàng, trừ phi là không muốn sống. Nhưng nếu không muốn sống thì có thể tự mình kết liễu, hà tất gì phải chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh để tìm ngược?

Vì thế, quả thật Chân Minh Châu đoán không sai.

Trong vòng nửa tháng tuyết rơi vài lần, ngoại trừ Trương Lực thì không có vị khách nào đến đây cả.

Thật ra không ai đến cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất điều này chứng tỏ mọi người không gặp phải chuyện khó khăn đến mức phải đi vào núi.

Vì tuyết rơi nên Chân Minh Châu không thể xuống núi, cô ở nhà chỉnh sửa lại bút ký, không thể không nói những điều mà cô học được mấy ngày nay còn nhiều kiến thức hơn cả kiến thức trong một năm cô đi học. Do đó mỗi ngày cô đều cực kỳ vui vẻ.

Thật ra, trước kia cô không cảm thấy bản thân mình là một người yêu thích học tập đến vậy, nhưng hiện tại có lẽ quan niệm của cô đã thay đổi, còn cảm thấy cuộc sống thế này thật tốt.

Thời điểm Chân Minh Châu đang vui vẻ học tập, cuối cùng Vu Thanh Hàn cũng thấy “tài năng” của Túc Ninh.

Người này thứ gì cũng phải mua.

Mua đặc sản thì anh có thể hiểu, nhưng kiểu mua sắm như Túc Ninh thì anh chưa từng thấy qua.

Cũng may người này vừa nhận được một số tiền thưởng cực lớn, nếu không tiêu nhiều tiền như vậy thì sao có thể nói tiền là vô dụng?

Người này đúng là có năng khiếu tiêu tiền.

Nhưng bản thân Túc Ninh lại không cảm thấy vậy, nếu anh đã muốn mua đặc sản thì nhất định phải mua thật nhiều.

Đây là tật xấu à? Đương nhiên là không!

Chương kế tiếp