Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 96
Lão Chân nhìn con gái nhà mình, lại nhìn sang tên tiểu tử thúi kia, khóe miệng méo xệch.

Chân Minh Châu sửng sốt trong chốc lát rồi vui vẻ chạy ra, trực tiếp ôm lấy ba Chân.

“Cuối cùng ba cũng đã về rồi.”

Mỗi lần cô gọi điện thoại, đồng chí lão Chân đều nói sắp về đến nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng ông đâu khiến Chân Minh Châu lo sốt vó.

Cô vui mừng ôm chầm lấy ba mình rồi nói: “Ba đến khi nào vậy?”

Ngay sau đó nghĩ đến tình hình lần trước Túc Ninh trở về, bèn vội hỏi: “Qua cửa kiểm tra có lâu không ba?”

Nói đến đây, khoé miệng lão Chân giật giật, nói: “Khoảng 11 giờ ba đã về đến, hiện tại đã gần 5 giờ, con nghĩ sao.”

Lần trước ông trở về, nơi này không kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt. Tuy rằng kinh ngạc nhưng lão Chân cũng không phải là người không hiểu chuyện, ông vẫn hiểu biết một số nguyên tắc vì vậy rất hợp tác.

Chân Minh Châu lại nói: “Vậy sao ba không gọi điện cho con, con bảo Túc Ninh đến điểm kiểm tra an ninh thay thế ba, trên người ba không có đồ vật gì thì có thể về nhà nghỉ ngơi.”

Tầm mắt ba Chân nhìn về phía Túc Ninh, giọng điệu đầy ẩn ý: “Cậu ấy không phải đồng nghiệp của con sao?”

Ha ha, đồng nghiệp mà hôn mặt à?

Đừng tưởng ông không nhìn thấy nhé.

“Ây da, cậu không về nhà ăn tết sao?” Giọng điệu vô cùng âm dương quái khí.

Túc Ninh: “Chú.”

Ba Chân lập tức nói: “Đừng đừng, cậu cứ gọi tôi là lão Chân đi, đừng gọi là chú.”

Chân Minh Châu nhìn ba mình lại nhìn sang Túc Ninh đang khúm núm, nhịn không được bật cười, nói: “Ba, Túc Ninh là bạn trai mới nhậm chức của con, năm nay anh ấy sẽ cùng chúng ta đón tết.”

Ba Chân a một tiếng thật dài, cũng không nói là có đồng ý hay không.

Túc Ninh lập tức xắn tay áo… Ba Chân trừng to mắt, nói: “Xắn tay áo làm gì, cậu muốn đánh nhau với tôi à?”

Túc Ninh: “…”

Chân Minh Châu: “…”

Túc Ninh: “Cháu ra ngoài mang đồ vào.”

Ba Chân: “Dù có đánh nhau thì cậu cũng không phải đối thủ của tôi đâu.”

Chân Minh Châu cười: “Ba, anh ấy có thể đánh thắng ba, nói không chừng con cũng có thể đánh thắng ba đấy.”

Chân ba: “…” Áo bông nhỏ nhà ông muốn tạo phản!

Chân Minh Châu cười nói: “Con luyện võ một năm rưỡi, hiện tại rất lợi hại đấy.”

Ba Chân: “Con đừng có đánh trống lãng, sao con và tên tiểu tử này lại ở bên nhau? Ba thấy cậu ta không xứng với con.”

Người làm cha không vừa mắt cậu con rể này.

Chân Minh Châu biết tính cách của ba mình, cô kéo ba vào nhà: “Ba, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Ba Chân thoáng nhìn về phía sau, nói: “Để ba thu dọn mấy thứ này…”

Tuy rằng chướng mắt cậu con rể tương lai này nhưng cũng không có nghĩa ba Chân là người tùy tiện sai sử người khác, đồ vật trên xe ông nhiều ít thì bản thân ông là người biết rõ nhất, số lượng không nhỏ đâu.

Chân Minh Châu: “Để Túc Ninh làm đi, anh ấy rất khỏe.”

Ba Chân do dự một chút, Chân Minh Châu trực tiếp đẩy ba mình vào cửa, nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, đúng rồi ba, năm nay có nhiều người muốn đến nhà chúng ta ăn tết…”

Chân Minh Châu đếm tới đếm lui, ba Chân nghe vậy lại rất cao hứng.

“Được đấy, cứ để bọn họ đến đây cùng chúng ta đón tết, buổi tối cũng đừng rời đi. Nhà chúng ta cũng không phải không đủ chỗ ở.”

Chân Minh Châu cười nói: “Được ạ, nhưng con nghĩ bọn họ rất muốn về nhà.”

Ba Chân: “Buổi tối ở lại chơi mạt chược, về nhà làm gì chứ?”

Vừa nói đến đây thì ba Chân đột ngột phản ứng lại: “Ai không đúng, có phải con lại muốn đổi đề tài đúng không!”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: “Ba thật sự suy nghĩ quá nhiều, con không có. Con cũng không cần phải đổi đề tài, chuyện con và Túc Ninh yêu đương không phải có thể nói thẳng ra sao? Con cần gì phải làm như vậy?”

Ba Chân nghiêm túc nhìn con gái, nói: “Chuyện tình cảm phải xuất phát từ tình yêu và sự tự nguyện, không thể chắp vá, nếu chắp vá sẽ không thể hạnh phúc. Nếu con không có người mình thích hay không tìm bạn trai thì ba cũng không thúc giục, nhưng nhất định con phải thích người đó.”

Chân Minh Châu nhìn ba mình, tựa đầu vào vai ông, thấp giọng ừ một tiếng rồi nói: “Con biết, con biết ba thương con nhất, người mà con chọn chắc chắn ba sẽ không phản đối. Con không tìm ba cũng sẽ không thúc giục.”

Ba Chân đỏ mặt: “Con đừng có tâng bốc ba.”

Chân Minh Châu cười nói: “Con không có.”

“Chẳng lẽ ba không thể phản đối? Ba sẽ quan sát, nếu cảm thấy hai đứa không thích hợp, ba sẽ không đồng ý.”

Ba Chân phô trương thanh thế khiến Chân Minh Châu cười không ngừng. Ba Chân thấy con gái cười lợi hại như vậy, lại nhìn tên tiểu tử đang nghiêm túc làm việc bên ngoài, ánh mắt sâu thêm vài phần, sau đó nghiêm túc nói: “Ba phải nói chuyện với cậu ta rồi mới quyết định là có đồng ý hay không.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Được ạ”

Ba Chân thật cẩn thận đánh giá con gái, thấp giọng hỏi: “Con không sợ ba thu thập cậu ta sao?”

Chân Minh Châu lắc đầu: “Không sợ.”

Cô cười nói: “Ba, không phải nhà chúng ta có máy chơi mạt chược tự động sao? Chúng ta đón ra đến tết chơi được không ạ?”

Trước kia nhà bọn họ chỉ có hai người nên không dùng được, nhưng năm nay có nhiều người đến đây ăn tết thì đương nhiên là có thể lấy ra chơi.

Ba Chân: “Được đấy.”

Trong lúc ông dọn máy móc thì miệng lẩm bẩm: “Cái cậu Vu Thanh Hàn kia cũng muốn đến đây ăn tết à?”

Chân Minh Châu: “Đúng vậy.”

Ba Chân: “… Ba còn nghĩ rằng cậu ta thích con.”

Chân Minh Châu: “Trước đó con đã nói là không phải mà, con chỉ tôn trọng anh ấy, cũng rất thích anh ấy nhưng không phải kiểu thích kia. Giống như…”

Chân Minh Châu suy nghĩ rồi nói: “Giống như anh trai ruột vậy, là kiểu kề vai sát cánh cùng chung hoạn nạn, nhưng không phải là tình yêu.”

Cô vừa dứt lời thì liền thấy ba Chân trợn mắt há mồm.

“Công việc của con nguy hiểm như vậy sao?”

Chân Minh Châu bật cười, sau đó lên tiếng giải thích: “Con chỉ đang so sánh thôi.”

Ba Chân a một tiếng, nhưng không tin cho lắm.

Chân Minh Châu: “Thật đấy ạ, không hề nguy hiểm.”

Thật ra lúc này cô đang buồn bực về chuyện khác: “Sao ba lái cả xe RV về vậy? Năm sau ba không định đi du lịch nữa sao?”

Ba Chân gật đầu: “Không đi nữa.”

“Ba muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.”

Chân Minh Châu a một tiếng: “Vậy à.”

“Hàng xóm cũ ở đây đều đã chuyển đi hết rồi, ba ở nhà không cảm thấy buồn chán sao?”

Ba Chân: “Không đâu, ba đã hỏi qua dì Triệu của con rồi, bà ấy nói có thể giúp ba tìm một công việc.”

Chân Minh Châu: “!!!”

Cô kinh ngạc nhìn ba Chân, ba Chân đắc ý dào dạt, nói: “Không nghĩ tới ba con lại được tuyển dụng đúng không?”

Chân Minh Châu giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại lợi hại, nhưng ba định sẽ làm gì?”

Ba Chân: “Dì Triệu con nói để ba đến bộ phận hậu cần làm thống kê, vốn dĩ ba từng quản lý homestay nên làm công việc này không phải quá thuận buồm xuôi gió hay sao?”

Chân Minh Châu: “Không tồi nha.”

Ba Chân gật đầu: “Đúng vậy.”

Ông lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ba đi gặp tên tiểu tử kia.”

Lần này Chân Minh Châu cũng không ngăn cản ông, chỉ nói: “Buổi tối ba muốn ăn món gì để con chuẩn bị, đến khi Túc Ninh xong việc thì bọn con cùng nhau làm.”

Ba Chân: “Ba đã về thì không cần đến con phải động tay động chân.”

Chân Minh Châu bật cười, lười nhác nằm trên sô pha, có ba thì tất cả những đứa bé đều là bảo bối.

Ba Chân thấy con gái thật sự không lo lắng ông bới lông tìm vết, hùng hổ đi đến bên cạnh Túc Ninh - người lúc này đang tới lui thu dọn đồ.

Ba Chân nhìn anh, cất giọng ồm ồm: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

“Nhà ở đâu?”

“Cậu quen biết con gái tôi từ lúc nào?”

Ba câu hỏi liền một lúc.

Túc Ninh căng thẳng, nghiêm túc nói: “Chú Chân, đây là chứng minh thư của cháu.”

Anh giao chứng minh thư của mình giao cho ba Chân. Ba Chân cúi đầu xem thì nhướng mày, cảm thấy nghi hoặc. Địa chỉ trên chứng minh thư của Túc Ninh là ở nơi này, quê quán cũng ở bên này, nhưng khi xem tuổi tác của anh thì ông có thể chắc chắn bên này không có người nào như Túc Ninh cả.

Ông ngẩng đầu, nghiêm nghị: “Cậu căn bản không phải người địa phương.”

Túc Ninh gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng hiện tại cháu là người ở đây.”

Ba Chân muốn hỏi thêm thì lại chợt nhớ đến tính chất công việc của bọn họ, sau một hồi trầm mặc liền nói: “Được rồi, tôi sẽ không hỏi cậu vấn đề này. Nhưng cậu không có món nợ tình cảm nào, đúng không?”

“Nợ tình cảm?” Túc Ninh vội nói: “Đương nhiên là không có.”

“Vậy cha mẹ cậu đang ở đâu? Hiện tại vẫn còn khỏe chứ?” Ba Chân quyết dò hỏi đến cùng.

Túc Ninh: “Khi cháu còn nhỏ thì bọn họ đã qua đời.”

Chân ba nhìn chằm chằm Túc Ninh, Túc Ninh nhìn thoáng về phía Chân Minh Châu đang đứng trong sân, dứt khoát nói: “Cháu muốn nói chuyện riêng với chú?”

Ba Chân cũng đang có ý này, vì thế vừa nghe vậy ông liền gật đầu: “Đi.”

Tuy Chân Minh Châu không lo lắng, nhưng vẫn tò mò không biết ba mình có chấp nhận Túc Ninh hay không, cô ghé vào cửa sổ nhìn lén nhưng lại phát hiện hai người kia… đi mất rồi.

Đi rồi? Đi rồi!

Chân Minh Châu vừa kinh ngạc lại cảm thấy nghi hoặc: “Sao bọn họ đi mất rồi? Không lẽ thật sự muốn đánh nhau.”

Chân Minh Châu cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, đúng là cô lại suy nghĩ miên man, dù ba cô hay Túc Ninh đều không phải kiểu người như vậy.

Đầu óc bọn họ cũng không bị bệnh.

Chân Minh Châu tìm một băng ghế nhỏ, ngồi ở cửa, mắt thấy thời tiết âm u cô liền vỗ mông đứng dậy, quyết định đi gọi hai bọn họ trở về. Cô không muốn khi tuyết rơi homestay đột nhiên biến mất khiến ba mình hoảng sợ.

Tuy nhiên, Chân Minh Châu vẫn chưa ra cửa thì thấy đồng chí lão Chân và Túc Ninh cùng nhau trở về, trên mặt đồng chí lão Chân còn mang theo ý cười.

Chân Minh Châu: “???”

Không phải vừa rồi ông ấy chẳng mấy vui vẻ hay sao?

Vì sao hiện tại lại… thay đổi?

Chân Minh Châu nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, nét mặt Túc Ninh thả lỏng hơn không ít.

Chân Minh Châu như tiểu hồ ly hết nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, sau đó liền hỏi: “Hai người đã đi đâu vậy?”

Ba Chân liếc mắt nhìn con gái một cái, nói: “Con tìm người này rất được.”

Chân Minh Châu: “???”

Cô tò mò hỏi: “Hai người đã nói gì vậy?”

“Thiên cơ bất khả lộ.”

Chân Minh Châu: “???”

Vậy thì cô càng muốn biết.

Chẳng qua đến buổi tối hai người đó vẫn không hé răng nửa lời, không ai biết bọn họ đã nói những gì lại có thể khiến ba Chân nhanh chóng tiếp nhận Túc Ninh đến vậy, điều này khiến Chân Minh Châu cảm thấy có chút mê mang nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Mặc kệ bọn họ đã nói những gì, chỉ cần cả nhà vui vẻ là tốt rồi.

Cô cần gì phải dò hỏi tới cùng?

Mỗi lần Túc Ninh làm hết công việc nhà từ nấu nướng đến dọn dẹp nhà cửa, ba Chân đều thì thầm với con gái: “Cậu ta được phết đấy.”

Chân Minh Châu: “…”

Từ lúc ba cô không đồng ý đến đồng ý còn chưa đến một giờ đồng hồ.

Chân Minh Châu nhìn ba Chân với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ba Chân mỉm cười: “Con không hiểu đâu.”

Thật là thần bí.

Lòng hiếu kỳ của Chân Minh Châu lại bị ba cô khơi dậy lần nữa. Nhưng ba cô lại không cho bất kỳ cơ hội nào để hỏi, mỗi ngày ông đều xuống núi làm việc.

Chân Minh Châu thấy không có ai ở nhà liền nghiêng người về phía Túc Ninh nhỏ giọng thì thầm: “Anh với ba em đã nói gì vậy?”

Túc Ninh cười cười: “Em muốn biết à?”

Chân Minh Châu gật đầu.

Túc Ninh ra vẻ đứng đắn, nghiêm túc: “Em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em biết.”

Chân Minh Châu: “!!!”

Chương kế tiếp