Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 97
Sau khi ba Chân trở về được hai ngày liền đến 30 tết.

Theo phong tục địa phương thì đêm giao thừa cũng quan trọng như ngày đầu năm mới, từ sáng ngày 30 mọi gia đình đều sum họp quây quần bên nhau, không khí vô cùng náo nhiệt. Bà con họ hàng của nhà Chân Minh Châu không ở gần đây, nơi này chỉ có cô và ba nên mỗi năm tết đến cũng chỉ có hai cha con.

Nhưng năm nay lại có thêm rất nhiều người.

Sáng sớm tinh mơ, ba Chân mở cửa quét tuyết liền thấy chú Ngưu dẫn theo Đại Hắc và Nhị Hắc đến, hai chú chó chạy vọt đến bên chân của ba Chân.

Ba Chân ngồi xổm xuống: “Ai da, đã lớn như vậy rồi à.”

Hơn một năm rưỡi qua ông đi du lịch khắp mọi miền đất nước, rất ít khi về nhà. Thỉnh thoảng trở về cũng không nhìn thấy hai chú chó, lần đầu nhìn thấy bọn chúng vẫn là hai chú cún con nghịch ngợm, bây giờ lại trở nên hiên ngang uy vũ. Không biết có phải bầu không khí ở homestay Xuân Sơn rất quen thuộc hay không mà bọn chúng thích nghi rất nhanh, hai chú chó không hề né tránh ba Chân, ghé vào chân của ba Chân để mặc ông sờ lông bọn chúng.

Chú Ngưu mang theo hai cái túi, nói: “Tôi mua một ít thịt dê và thịt bò, còn mua thêm một cái chân heo.”

Đàn ông lớn tuổi không biết nên mua gì, nhưng ông ấy nghĩ không có ai là không thích thịt nên đã mua vài loại thịt khác nhau.

Ba Chân: “Ông xách vào đi, trong phòng bếp có người đấy.”

Chú Ngưu tưởng là Chân Minh Châu đang ở nhà bếp, ông vừa xách đồ vào vừa cất tiếng gọi: “Minh Châu…”

Tuy nhiên chưa kịp nói hết câu thì đã nghẹn họng, người ở trong nhà bếp không phải Chân Minh Châu mà là Túc Ninh.

Ông có chút xấu hổ, sau đó nhìn về phía Túc Ninh, khóe miệng giật giật. Túc Ninh thân là một người đàn ông cao lớn, nhưng lúc này đang mặc một chiếc tạp dề in hình chú vịt Tiểu Hoàng, trên đầu còn đội một chiếc mũ, tay thì đang thái rau. Mặc dù hai người bọn họ có chút quen thuộc, nhưng ông chưa từng nhìn thấy hình ảnh này của Túc Ninh, ông liếc mắt nhìn lại rồi cũng không biết nên nói gì.

Chú Ngưu rất kinh ngạc, nhưng ngược lại Túc Ninh vô cùng bình tĩnh.

Anh tiến lên: “Chú cứ để đây cho cháu, chú ra phòng khách ngồi đi.”

Chú Ngưu: “…”

Ông nhìn thoáng qua diện mạo hiện tại của Túc Ninh, nói: “Chú ra sân nói chuyện phiếm với lão Chân.”

Ông không mấy quen thuộc với Chân Minh Châu nhưng lại rất thân thiết với lão Chân.

Chú Ngưu chạy vọt ra cửa, đi đến bên cạnh lão Chân, thấp giọng nói: “Sao tôi cảm thấy Túc Ninh có gì đó kỳ quái.”

Ba Chân cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên đã hỏi: “Lạ chỗ nào?”

Chú Ngưu cũng không biết Túc Ninh kỳ quái ở điểm nào, nhưng thật sự rất kỳ quái. Ông cảm thấy Túc Ninh giống ông - là một người đàn ông rắn rỏi, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên thay đổi phong cách. Hơn nữa… hình như Túc Ninh xem nơi này không khác gì nhà mình, hành động cử chỉ đều rất tự nhiên.

Cuối cùng Ba Chân cũng không tiếp tục chơi với hai chú chó nữa, ngẩng đầu lên nhìn lão Ngưu: “Ông có biết vì sao đã nhiều năm như vậy mà ông vẫn không thể theo đuổi được Triệu Xuân Mai hay không?”

Chú Ngưu cảm thấy mất tự nhiên, khoé miệng giật giật: “Không có chuyện này, ông đừng suy nghĩ lung tung.”

Ba Chân: “À.”

Cái ông này, đã lớn tuổi như vậy mà còn khẩu thị tâm phi, ai mà chẳng biết việc này?

Hai người bọn họ đã quen biết nhau được hai mươi năm, vậy mà ông bạn già này còn muốn gạt ông?

Ba Chân: “Ông cứ như vậy thì không thể theo đuổi được người ta đâu. Ông nhìn Túc Ninh đi, xem người ta biểu hiện như thế nào.”

Đầu óc chú Ngưu tràn ngập dấu chấm hỏi.

Ông trầm mặc trong giây lát, sau đó đột nhiên nói: “Ông đừng nói là Túc Ninh muốn làm con rể ông đấy nhé?”

Ba Chân cũng vô cùng kinh ngạc: “Ông ở trong thôn lâu như vậy mà không nhìn ra sao?”

Chú Ngưu: “Trăm triệu lần đều không nghĩ tới.”

Ba Chân nhìn chú Ngưu với ánh mắt đồng tình, cảm thấy ông bạn già này độc thân đều có lý do cả.

Biểu tình của ba Chân quá rõ ràng nên chú Ngưu liền phân bua: “Vốn dĩ biểu hiện của hai đứa nó không rõ ràng, không tin thì ông hỏi những người khác thử xem bọn họ có phát hiện ra không?”

Ba Chân: “Được thôi.”

Hai người vừa dứt lời liền thấy Triệu Xuân Mai đang dẫn Tiểu Thạch Đầu lên núi, trước đó hai mẹ con đã mua đồ gửi đến homestay, vì thế hiện tại không cần chuẩn bị gì nhiều cả. Hai mẹ con tay trong tay, Tiểu Thạch Đầu còn mang theo một chiếc cặp sách nhỏ, trông rất đáng yêu.

Triệu Xuân Mai cười sang sảng, nói: “Lão Chân và lão Ngưu, hai người đang làm gì đấy?”

Ba Chân lập tức hỏi: “Bà có biết chuyện Túc Ninh không?”

Nếu là người khác hỏi thì có thể bà sẽ cảm thấy đối phương đang hỏi về những chuyện liên quan đến cổ đại, nhưng nếu người hỏi là ba Chân thì Triệu Xuân Mai liền đáp: “Ông muốn hỏi chuyện Túc Ninh thích Minh Châu sao?”

Ba Chân lập tức nhìn về phía lão Ngưu.

Lão Ngưu: “…”

Ba Chân lên án: “Lão Ngưu nói ông ấy không biết, còn nói các người cũng vậy.”

Triệu Xuân Mai cười to, nói: “Sao có thể không biết? Tôi có thể nhìn ra được. Đừng nói là tôi, đến mấy đứa nhỏ có thể nhìn ra đấy.”

Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót, nói: “Cháu cũng biết nha, chú Túc Ninh thích chị Minh Châu, là kiểu nam sinh thích nữ sinh, thật thẹn thùng.”

Lão Ngưu: “…”

Triệu Xuân Mai bật cười, trêu chọc: “Khả năng quan sát của lão Ngưu rất kém.”

Chú Ngưu bị bà nói vậy liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng may là Triệu Xuân Mai không tiếp tục đề tài này.

“Để tôi vào bếp xem sao, chúng ta người nhiều, nên hỗ trợ bọn nhỏ một tay.”

Không thể để mỗi Minh Châu và Túc Ninh bận rộn trong bếp. Triệu Xuân Mai nhanh chân đi vào nhà, còn Tiểu Thạch Đầu thì chạy quanh Đại Hắc và Tiểu Hắc. Mẹ nói buổi sáng mọi người đều bận nấu cơm, dặn dò cậu không được quấy rầy mọi người. Cậu mới không như vậy đâu, cậu ngoan nhất.

Lão Chân nhướng mày: “Ông xem đi, chỉ mình ông không biết thôi đấy.”

Chú Ngưu yếu ớt lên tiếng: “Trương Vũ cùng Vu Thanh Hàn chưa chắc đã biết, phụ nữ tương đối tinh mắt hơn…” Ông còn muốn giãy giụa một chút.

Ba Chân cười to: “Được thôi, ông cứ đợi mà xem.”

Quả nhiên, không bao lâu sau, Trương Vũ và Vu Thanh Hàn cùng nhau đến, Trương Vũ lái xe vào thành phố đón Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn còn mang theo hành lý, người này dường như không xem mình là người ngoài, vừa vào cửa liền nói: “Cháu sẽ ở đây vài ngày.”

Ba Chân cảm khái: “Người này đúng là da mặt dày.”

Vu Thanh Hàn đã hoàn tất thủ tục bên phía trường học, sang năm anh sẽ ở lại đây công tác. Thật ra anh cảm thấy như vậy cũng tốt, ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, nếu làm việc ở xa thì không thể chăm sóc bọn họ, hiện tại thì anh đã có thể vừa làm việc vừa chăm sóc ba mẹ.

Nhưng anh có thói quen sạch sẽ, bên ngoài thì có thể tạm chấp nhận nhưng nếu là nhà mình thì nhất định phải sạch sẽ không một hạt bụi.

Vì hiện giờ chỗ ở của anh vẫn chưa dọn dẹp xong nên bèn trực tiếp mang hành lý đến đây ở ké vài ngày, đúng thật là da mặt dày.

“Túc Ninh đâu ạ? Đang bận rộn sao? Tên này đúng là khôn khéo, biết thể hiện bản thân trước mặt cha vợ.”

Chú Ngưu: “…”

Im lặng, tốt nhất là không nên nói gì.

Không ngờ bọn họ đều có thể nhìn ra.

Ba Chân nhìn Vu Thanh Hàn với ánh mắt nghi hoặc, nói: “Vì sao cậu lại muốn đến đây ăn tết?”

Ông chưa từng gặp qua người nào không xem mình là người ngoài như Vu Thanh Hàn. Ba Chân vốn cũng là một người không câu nệ tiểu tiết, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vu Thanh Hàn đều phải cảm khái, người này đúng là kỳ ba.

Vu Thanh Hàn: “Ba mẹ cháu đến Hải Nam ăn tết. Đúng lúc ở nhà cũng chỉ có mình cháu nên muốn đến đây góp vui.”

Anh chủ động đi đến căn phòng mà mình thường ở, còn nói: “Không cần tiếp đón cháu đâu, cháu sẽ xem nơi này như nhà mình.”

Ba Chân: “…”

Khi Chân Minh Châu xuống lầu nhìn thấy Vu Thanh Hàn đang tự nhiên như ở nhà, liền hét lên: “Giáo sư Vu, anh thật quá đáng. Không nói với chúng tôi một cái tiếng mà đã dọn đến đây. Ngày tết homestay không mở cửa đón khách nha.”

Vu Thanh Hàn nói một cách hợp tình hợp lý: “Tôi cũng không phải người ngoài.”

Chân Minh Châu cũng không phải thật sự ghét bỏ Vu Thanh Hàn. Nói thế nào nhỉ, vì tính chất công việc nên homestay nhà cô thường xuyên có người lui tới, đặc biệt khi thời tiết thay đổi thì không cần biết có phải tết hay không cũng sẽ có người đến.

Cô đã quen với việc này, bất quá vẫn muốn trêu đùa Vu Thanh Hàn, nhưng đúng là cô đã xem thường anh rồi: “Vậy anh nhanh sắp xếp hành lý rồi xuống đây giúp một tay đi.”

Cô lùi về phòng bếp, nói: “Giáo sư Vu nấu ăn rất ngon, không thể để anh ấy nhàn rỗi.”

Túc Ninh nâng mắt nhìn Chân Minh Châu, thấy gương mặt xinh đẹp của cô không hề gợn sóng liền bật cười theo.

Túc Ninh: “Vậy để anh ấy làm thêm hai món.”

Chân Minh Châu: “Em thấy được đấy.”

Ngược lại Triệu Xuân Mai không hề có hứng thú với tay nghề nấu nướng của Vu Thanh Hàn: “Khẩu vị của mấy người thật kỳ quái.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Nào có, cũng rất bình thường mà.”

Vu Thanh Hàn cũng không chậm trễ, rất nhanh đã rửa tay rồi đến nhà bếp hỗ trợ mọi người nấu ăn.

Túc Ninh: “Mời đầu bếp Vu.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng năng lực của Thần Bếp Tiểu Phúc Quý*.

*Thần Bếp Tiểu Phúc Quý: Một bộ phim hoạt hình của Trung Quốc.

Túc Ninh nhướng mày: “Đó là gì?”

Chân Minh Châu thấp giọng: “Anh không cần biết đâu, anh chỉ cần biết anh ấy đang khoác lác là được.”

Vu Thanh Hàn: “Chân Minh Châu, tôi nghe thấy được đấy nhé.”

Chân Minh Châu khiêu khích ưỡn ngực: “Nghe thấy thì thế nào? Anh còn dám đánh tôi à? Tôi có Túc Ninh bảo kê đấy.”

Đôi mắt cô cong cong: “Túc Ninh, anh sẽ giúp em đúng không?”

Túc Ninh lập tức nói: “Anh sẽ không để ai bắt nạt em.”

Chân Minh Châu bật cười: “Giáo sư Vu à, anh còn muốn khiêu khích không?”

Vu Thanh Hàn: “… Chúng ta đều là người quen biết, có cần làm đến vậy không.”

Chân Minh Châu: “Chính là như vậy, anh cũng có thể làm vậy mà? Hì hì.”

Tiếng cười hì hì này nghe rất ranh ma.

Vu Thanh Hàn lườm cô một cái, nói: “Chờ tôi thu thập cô.”

Chân Minh Châu: “Anh dám!”

Cô chống nạnh: “Túc Ninh…”

Túc Ninh mỉm cười, nhìn về phía Vu Thanh Hàn: “Giáo sư Vu, chúng ta ra ngoài đấu một trận.”

Vu Thanh Hàn thở dài, không hiểu sao người này khi đối mặt với tình cảm lại trở nên như vậy.

Anh cảm thấy phiền muộn không thôi, nói: “Thu thập mà tôi nói là tinh hoa của quốc gia. Không phải đã bày sẵn bàn trong nhà rồi sao?”

Thì ra cái mà anh nói là chơi mạt chược.

Anh muốn thắng tiền của Chân Minh Châu, khiến cô phải khóc mới thôi.

Chân Minh Châu nhìn Vu Thanh Hàn, cảm thấy một lời khó nói: “Vậy là anh hoàn toàn không hiểu biết gì độ may mắn của tôi rồi.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi có kỹ thuật.”

Chân Minh Châu túm lấy Túc Ninh, nói: “Người này không biết rằng ở trước mặt Âu hoàng thì kỹ thuật gì đó không hề có tác dụng.”

Túc Ninh dáng vẻ đắc ý của cô liền nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu cô, nói: “Anh tin em.”

Nhìn hai người này ở đây âu yếm anh anh em em khiến Vu Thanh Hàn cảm thấy da đầu tê dại.

Vu Thanh Hàn: “Tôi đi đây…”

Sởn hết cả da gà.

Nhưng Chân Minh Châu cũng không quan tâm, cười toe toét nói: “Bữa tối sau khi cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ chơi mạt chược, dì Triệu có chơi không?”

Triệu Xuân Mai vui vẻ nói: “Sao lại không? Để cho dì một chỗ.”

Chỉ có vài người ở trong bếp nấu cơm, nhưng lại vô cùng náo nhiệt, ba Chân vốn cũng muốn chen vào giúp đỡ nhưng thấy đã đủ người thì bèn nói: “Lão Ngưu, chúng ta cũng làm một ván, con bé lại khoác lác, chúng ta luyện tập một chút…”

Chú Ngưu: “Được.”

Nhất thời cả homestay Xuân Sơn đều trở nên náo nhiệt.

Chân Minh Châu vui vẻ như chú chim hỉ thước, trước kia cô thường nghĩ đông người rất phiền toái, nhưng hiện tại lại cảm thấy nhiều người quây quần thật sự rất náo nhiệt vui vẻ.

Khoé miệng Chân Minh Châu giương cao, nói: “Mấy ngày trước con có làm cá viên, chút nữa sẽ lấy ra làm món canh cá.”

“Được đó.”

Mọi người đang bận rộn thì đột nhiên nghe Trương Vũ nói: “Chân Minh Châu, cô có một người bạn học tên là Lâm Nghiên đúng không?”

Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “Đúng vậy, là bạn thân nhất của tôi, sao vậy?”

Trương Vũ gãi gãi đầu, nói: “Chuyện là… gần đây có người giới thiệu đối tượng cho tôi, đã hẹn nhau năm sau sẽ gặp mặt. Tôi cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai…”

Chân Minh Châu: “!!!”

Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn chằm chằm Trương Vũ.

Trương Vũ cười ha hả: “Không ngờ hai người thật sự quen biết, cô ấy là người như thế nào vậy?”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên cô ấy là người rất tốt, chỉ là anh không xứng với cô ấy nhà.”

Trương Vũ: “Thật là thương tâm.”

Chân Minh Châu cười hì hì: “Bạn thân của tôi đương nhiên là người tốt nhất.”

Trương Vũ: “Đến lúc đó tôi sẽ biểu hiện thật tốt.”

Triệu Xuân Mai ở bên cạnh tiếp lời: “Cậu nhất định phải biểu hiện thật tốt, vì tính chất công việc mà nhóm chúng ta chỉ toàn cầu độc thân. Cậu nhìn lão Ngưu với tôi xem, còn có Vu Thanh Hàn… Nếu có người giới thiệu đối tượng cho cậu thì cậu phải biết nắm lấy, cố gắng biểu hiện thật tốt. Nếu không cậu cũng sẽ độc thân đến già.”

Vừa nghe vậy Trương Vũ liền gật đầu: “Nên thế, nên thế.”

Anh ta ho khan một tiếng rồi quay sang nhìn Chân Minh Châu, hỏi: “Chân tỷ, bạn thân của cô thích kiểu người như thế nào?”

Sao cô lại biến thành Chân tỷ rồi.

Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ từ trên xuống dưới với ánh mắt tìm tòi soi mói, không khác gì như đang chọn con rể.

Ai bảo Lâm Nghiên là người bạn thân thiết nhất của cô, chỉ có chị em hoa nhựa mới có chuyện làm người hai mặt, còn bạn thân thật sự… chính là cảm thấy mấy tên cẩu nam nhân căn bản không xứng với chị em nhà mình.

Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ, bắt bẻ: “Anh chỉ cần làm chính mình là được.”

Trương Vũ: “Hả?”

Chân Minh Châu: “Nếu tôi nói cho anh biết cô ấy thích kiểu người gì thì chẳng phải anh sẽ ngụy trang sao? Tôi sẽ không làm mấy chuyện hố bạn thân như vậy đâu, tốt nhất là anh nên là chính mình, nếu cô ấy thích anh thì hai người sẽ thành đôi. Nếu cô ấy không thích anh thì hai người không cần lãng phí lẫn thời gian bồi dưỡng tình cảm. Nếu từ đầu đã không thích thì không cần phải bồi dưỡng tình cảm làm gì, chỉ lãng phí thời gian thôi.”

Trương Vũ: “Ồ.”

Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực: “Thật ra tôi rất tốt, chắc chắn cô ấy sẽ nhìn trúng tôi.”

Chân Minh Châu mắng: “Đồ ngốc này thật tự tin.”

Chân Minh Châu đang lải nhải với Trương Vũ, đột nhiên lại phát hiện Túc Ninh đang nhìn mình. Chân Minh Châu nghi hoặc xoay đầu nhìn lại liền thấy Túc Ninh nở nụ cười đầy thâm ý.

Chân Minh Châu: “???”

Chuyện gì vậy?

Chân Minh Châu cảm thấy rất khó hiểu.

Túc Ninh không giấu được ý cười, bởi vì lời nói của Chân Minh Châu quá rõ ràng.

Anh chợt nhận ra, theo lời Chân Minh Châu, nếu cô ấy không thích anh thì dù có thế nào cũng sẽ không đồng ý, bởi vì cô là người quyết đoán. Sở dĩ cô đồng ý hẹn hò với anh là vì… cô cũng thích anh.

Có lẽ bản thân cô ấy còn chưa nhận ra nhưng như vậy thì cũng chẳng sao cả.

Chính cô ấy đã bán đứng bản thân, rõ ràng cô ấy thích anh.

Tâm trạng của Túc Ninh cực kỳ tốt, khoé miệng giương cao, nhìn Chân Minh Châu ngâm nga đoạn nhạc.

Chân Minh Châu cảm thấy nghi hoặc: “Trông anh rất kỳ lạ.”

Túc Ninh nói từng câu từng chữ: “Anh thật sự rất thích em.”

Chân Minh Châu lập tức đỏ mặt, những người đang ở trong phòng bếp cũng nhao nhao lên.

“Cậu ăn nói trắng trợn quá đấy.”

“Chúng tôi vẫn còn ở đây đấy nhé.”

Túc Ninh: “Vậy thì liên quan gì đến tôi, tôi muốn để cả thế giới biết tôi thích Chân Minh Châu.”

Chân Minh Châu nghe vậy tuy rằng cảm thấy có chút khoa trương, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nở nụ cười, tâm trạng rất vui vẻ.

Chương kế tiếp