Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 98
Xã hội ngày càng phát triển, cùng với sự phát triển của xã hội thì hương vị ngày tết cũng dần phai nhạt, nhà Chân Minh Châu cũng không ngoại lệ, nhưng năm nay lại khác với những năm trước.

Vì để Túc Ninh có thể trải nghiệm trọn vẹn không khí ngày tết ở hiện đại, Chân Minh Châu đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, những việc lớn nhỏ trong nhà đều do cô và Túc Ninh cùng nhau chuẩn bị, làm vậy vừa giúp anh cảm nhận được không khí tết vừa giúp hai người có dịp hiểu nhau nhiều hơn, vì thế cả hai đều tương đối vui vẻ.

Vốn dĩ còn tưởng rằng chuẩn bị như vậy là quá nhiều, trong nhà ít người cũng không quá náo nhiệt, nào ngờ lại có rất nhiều người tụ họp ở nhà cô khiến không khí vui tươi hẳn lên. Người này nấu món tửu của mình, người kia lại có bí kíp riêng, nên rất nhanh đã làm xong một bàn đồ ăn, hiếm khi có nhiều người vây quanh bàn ăn như vậy.

Ngoại trừ ba Chân thì những người ở đây đều hiểu rõ nội tình của homestay Xuân Sơn.

Sau khi suy nghĩ, mọi người quyết định gạt ông ấy.

Nhưng ba Chân cũng không hỏi nhiều, trong lòng ông cũng hiểu rõ có một số chuyện không nên hỏi. Thật ra ông cũng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng hiện tại bên này canh phòng kiểm tra rất nghiêm ngặt nhưng homestay nhà ông vẫn hoạt động bình thường, nhưng ba Chân lại không nói gì.

“Mọi người ngồi đi.”

Mọi người đều tự nhiên ngồi vào bàn, Đại Hắc và Nhị Hắc ghé người vào cửa, hai lỗ tai dựng lên trông rất uy vũ.

Chân Minh Châu: “Không khí thật náo nhiệt.”

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ chợt thấy những bông tuyết bay lất phất: “Tuyết rơi.”

Đêm 30 tết dù có tuyết rơi thì cũng chẳng có ai đến đây, Chân Minh Châu không lo lắng chuyện này nhưng vẫn cảm khái một câu.

“Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu.”

Ba Chân: “Ba thấy một vài khoảnh đất dưới chân núi đã được cải tạo, xem ra là chuẩn bị trồng trọt. Nếu tuyết rơi thì đầu xuân sẽ mưa thuận gió hoà.”

Trước đây ba Chân cũng từng làm nông nên cũng biết tuyết rơi sẽ rất tốt cho việc trồng trọt.

Chân Minh Châu không biết chuyện này, nhưng cô biết bên dưới là ruộng thí nghiệm, cười nói: “Nếu ba thích trồng trọt, nhà chúng ta cũng có thể khai khẩn một mảnh đất nhỏ ở trước nhà.”

Ba Chân quyết đoán lắc đầu từ chối: “Không muốn không muốn, khi còn trẻ ba không thích trồng trọt nên mới vào thành phố làm công.”

Mọi người đều bật cười.

Ba Chân nhìn mọi người, sau chỉ vào cậu bạn nhỏ nói: “Tiểu Thạch Đầu, rót một ly uống cùng bác Chân nào.”

Tiểu Thạch Đầu lập tức rót nước chanh vào ly, làm động tác hệt như người lớn: “Vậy thì mọi người cùng cạn ly?”

Ba Chân: “Ai ui, cậu nhóc này còn biết mời mọi người nha.”

Ông dẫn đầu nâng ly, nói: “Tôi biết mọi người đều là đồng nghiệp của Minh Châu.” Sau đó ông nhìn Tiểu Thạch Đầu: “Ngoại trừ cậu nhóc này.”

Ông bật cười: “Thời gian tôi không ở nhà, rất nhiều chuyện đã làm phiền đến mọi người, tuy rằng Minh Châu nhà tôi là người thông minh lại có năng lực nhưng dù là hảo hán thì vẫn cần người giúp đỡ. Cảm ơn mọi người đã tận tình giúp đỡ và chăm sóc Minh Châu.”

Chân Minh Châu nói đùa với ba Chân: “Con là người có năng lực như vậy còn cần người khác giúp đỡ à.”

Ba Chân cười nói: “Sao lại không cần? Tuy ba quê mùa, không được học hành gì nhiều cũng không hiểu được công việc của con; nhưng từ khi con bắt đầu công việc này cũng đã hơn một năm rưỡi, con thay đổi như thế nào ba đều xem trong mắt ghi tạc trong lòng. Khí sắc của con tốt hơn nhiều so với trước kia, vẻ ngoài cũng không tiều tụy, tâm trạng cũng vui vẻ. Ba cũng không có mong muốn gì lớn lao, chỉ cần nhìn thấy con gái ba khỏe mạnh là bà đã rất vui rồi.”

Chân Minh Châu cảm thấy ấm áp vô cùng, cô nghiêm túc nói: “Con cũng vậy, nhìn thấy ba vui vẻ con cũng rất vui.”

Hai cha con Chân gia cụng ly với nhau.

Chân Minh Châu cười tủm tỉm, nũng nịu: “Ba, hai người chúng ta cụng ly trước, con kính người.”

Ba Chân: “Được.”

Hai cha con cạn ly, sau đó ba Chân lại nói: “Cảm ơn mọi người.”

Mọi người đều nở nụ cười, Triệu Xuân Mai nghiêm túc: “Ông đừng cảm ơn chúng tôi, thật ra chúng tôi cũng không giúp được gì, ngược lại Minh Châu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chỉ là có một số việc tôi không thể nói ra ngoài. Nhưng ông phải tin tôi, Minh Châu thật sự rất có năng lực!”

Ba Chân: “Tôi biết tôi biết.”

Rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại không thể thốt nên lời.

Mọi người vui vẻ cùng nhau nâng ly, Chân Minh Châu nghiêng mắt nhìn về phía ba Chân, cô biết ba mình cũng là người thông minh, hẳn là ông đã đoán được gì nhưng lại không nói ra.

Chân Minh Châu cũng không định nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện này với ba mình, ít nhất là không phải bây giờ, loại chuyện này cần được cấp trên cho phép.

Nhưng Chân Minh Châu vẫn rất cao hứng vì ba luôn ủng hộ cô.

Có gì vui vẻ hơn việc được gia đình tin tưởng ủng hộ hết mình?

Hơn nữa, việc cô đang làm cũng rất có ý nghĩa.

Đừng nghĩ cô chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hoá giữa hai nơi, ngẫu nhiên đổi một ít vàng; nhưng trọng điểm không phải là việc làm ăn với Cửu hoàng tử mà là ở cổ đại có rất nhiều “vật tư” gần như không bị ô nhiễm, rau dưa cũng cực kỳ tươi ngon, ăn nhiều sẽ rất tốt cho cơ thể. Còn có hải sản và những thứ khác, tóm lại mọi thứ đều rất tốt.

Hiện tại nó được chiết xuất và nghiên cứu thành thực phẩm chức năng, mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe.

Chưa kể, thỉnh thoảng còn có thể mua được một vài món đồ cổ. Túc Triều không có trong lịch sử, thậm chí mọi người cũng không rõ tại sao bây giờ nó lại biến thành một hòn đảo nhỏ, nhưng Túc Triều lại có rất nhiều đồ sứ.

Những vật đó đều có giá trị lịch sử.

Nên Chân Minh Châu cảm thấy bản thân đã làm được những việc cực kỳ có ý nghĩa.

Có lẽ một ngày nào đó khả năng xuyên không của homestay sẽ biết mất hoặc tồn tại mãi mãi; hoặc có lẽ về sau khi tuổi đã lớn cô không thể tiếp tục làm công việc này, hay có lẽ cô sẽ mãi ở lại đây… Tóm lại có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng Chân Minh Châu biết bất kể như thế nào thì dưới sự bảo hộ kín kẽ của quốc gia, bất kể là ai ở lại đây đều không có vấn đề.

Còn cô, chỉ cần có thể thì cô nguyện ý ở lại nơi này cả đời.

Nơi này có những cộng sự cùng chung chí hướng có thể giao phó luôn ở sau lưng ủng hộ cô, có người ba vô cùng tín nhiệm cô, còn có… Chân Minh Châu nhìn về phía Túc Ninh, còn có bạn trai cô nữa.

Ai có thể nghĩ đến cô lại “nhặt” được một anh bạn trai đến từ cổ đại?

Càng không ai có thể ngờ có một ngày cô và Túc Ninh lại ở bên nhau, rõ ràng ban đầu cô không hề nghĩ đến việc này. Nhưng ngày hôm nay bọn họ lại có thể cùng nhau đón tết trong không khí vô cùng náo nhiệt.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Túc Ninh đã phát hiện ra ánh mắt của Chân Minh Châu, liền gắp cho cô một đũa thức ăn: “Em ăn đi, không phải ăn cơm xong còn muốn đại sát tứ phương à?”

Chân Minh Châu mỉm cười, ừ một tiếng thật kêu.

“Cái gì mà đại sát tứ phương?” Ba Chân tò mò hỏi.

Chân Minh Châu: “Chính là chơi mạt chược.”

“Bọn tôi cũng chơi!” Mọi người sẵn sàng nghênh chiến.

Ba Chân nghiêm túc nói: “Tôi là chủ nhà lại lớn tuổi, còn là ba của Minh Châu nên tôi phải có một chân.”

Triệu Xuân Mai: “Tôi đến đây làm khách, tết nhất mới đến đây một lần, chẳng lẽ không có chỗ cho tôi?”

Vu Thanh Hàn: “Nếu nói vậy thì tôi là người đầu tiên đề nghị chơi mạt chược, sao lại không có tôi được?”

Trương Vũ: “Tôi cũng muốn chơi.”

Xem ra mọi người đều đã đè nén rất lâu rồi, nên hoạt động này lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của mọi người.

Chú Ngưu: “Vậy… tôi sẽ ngồi xem.”

Một ông chú như ông không thể tranh đoạt với mọi người.

Chân Minh Châu chống nạnh: “Như thế nào lại không có chỗ của cháu.”

Nhất thời mọi người cãi cọ ồn ào.

Vu Thanh Hàn nói đùa: “Không cho phép những người yêu đương tham gia. Cô xem bọn tôi đều là cẩu độc thân, như vậy đã rất thảm rồi, chẳng lẽ đến chơi mạt chược cô cũng không thể nhường chúng tôi một chút sao?”

Chân Minh Châu: “…”

Nhất thời cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Trương Vũ: “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi là cẩu độc thân cô đơn nhưng cô thì khác, cô có thể cùng bạn trai nói chuyện yêu đương nha.”

Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ, Trương Vũ rụt cổ.

Chân Minh Châu: “Gần đây cảm giác tồn tại của anh ngày càng rõ ràng đấy.”

Trương Vũ: “…”

Sao cô lại làm tổn thương người khác.

Thấy mọi người cãi cọ ồn ào, ba Chân chủ động xoa tay: “Con gái à, con xem ở đây nhiều người như vậy… nhà chúng ta cũng không thể cả hai đều chơi, con nhường ba chơi nhé, được không?”

Chân Minh Châu chu môi, nói: “Con nể mặt ba vậy.”

Ba Chân cao hứng, nói: “Xem ba thu thập bọn họ nào.”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng.

Sau bữa cơm trưa, rất nhanh bàn mạt chược đã bắt đầu. Chú Ngưu và Tiểu Thạch Đầu đều ngồi phía sau Triệu Xuân Mai, một trái một phải giống như Hạnh Cáp nhị tướng.

Chân Minh Châu vừa thấy đã muốn bật cười, cô nói nhỏ với Túc Ninh: “Anh nhìn xem nhân duyên của dì Triệu không tồi nha.”

Túc Ninh nhướng mày, hỏi: “Hay hai chúng ta cũng ngồi phía sau ba?”

Chân Minh Châu lắc đầu, quả quyết cự tuyệt, còn nói: “Con người em bài phẩm không tốt, nếu thấy ba đánh bài khác ý em nhất định em sẽ kêu oan oan lên.”

Túc Ninh không thể nhịn cười, còn duỗi tay xoa đầu cô.

Anh nhìn Chân Minh Châu, nói: “Hay… Chúng ta xem phim?”

Chân Minh Châu: “Được đó.”

Hai người tìm một bộ phim điện ảnh đề tài gia đình, sau đó ngồi rúc vào nhau trên ghế sô pha, tuy mọi người đều đang ở phòng khách nhưng Chân Minh Châu cũng không kiêng dè.

Mấy người Vu Thanh Hàn làm mặt quỷ với cô, Chân Minh Châu thì mặt không đổi sắc còn Túc Ninh thì tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.

Không khí ở bàn mạt chược bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Bên này, bộ phim điện ảnh có nội dung rất hài hước, nên Chân Minh Châu cười không ngừng. Túc Ninh vừa xem phim vừa nhìn Chân Minh Châu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất an yên.

Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, Túc Ninh đột nhiên khẽ nói: “Thật tốt khi được ở bên em.”

Anh vốn nghĩ cuộc sống của mình chỉ có thể như vậy, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng những khó khăn vất vả trong quá khứ đều là vì hạnh phúc ngày hôm nay. Ông trời chưa bao giờ bỏ rơi anh, có thể gặp được Chân Minh Châu là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Dù hôm nay hay mai sau, anh nguyện ý bảo vệ những ngày vui vẻ hạnh phúc này từ năm này qua năm khác… “Về sau bất kể xảy ra chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh em.”

Chân Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu vô tình đụng phải cằm của Túc Ninh, anh che cằm nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự ôn nhu và ý cười.

“Như bây giờ thật tốt.”

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, khẽ đáp: “Đúng vậy.”

Cô dựa vào bờ vai anh, giọng nói vừa dịu dàng lại mang theo vài phần nũng nịu: “Về sau chúng ta phải sống thật tốt, cùng nhau nỗ lực kinh doanh homestay Xuân Sơn.”

Túc Ninh ừ một tiếng.

Mười ngón tay của hai người giao nhau: “Trước kia em chỉ có một mình nhưng về sau đã có anh. Từ nay về sau, những khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống đều có anh bên cạnh Tiểu Trân Châu. Chúng ta cùng nhau nỗ lực phấn đấu nhé.”

Chân Minh Châu nhìn về phía bàn mạt chược, thấy không có ai chú ý đến bên này liền bất ngờ nghiêng người về trước, hôn lên mặt anh.

“Em là Đại Trân Châu, đồ ngốc.”

Khoé miệng Túc Ninh nhếch lên, cúi đầu mổ nhẹ vào môi cô: “Được, Đại Trân Châu…”

Hai người im lặng, bốn mắt nhìn nhau.

Túc Ninh duỗi tay ôm cô vào lòng, ôn nhu nói: “Thật tốt…”

Chân Minh Châu nghịch ngón tay anh, nũng nịu hỏi lại: “Tốt chỗ nào?”

Túc Ninh: “Đều tốt cả, nhưng điều tốt nhất là quen biết em.”

Thật tốt khi gặp được em trong biển người rộng lớn.

Cũng thật tốt khi em đáp lại tình cảm của anh.

Anh lại cúi đầu hôn cô: “Anh thích em.”

Chân Minh Châu nhìn khuôn mặt ửng hồng và vành tai ửng đỏ của anh, bật cười rồi ừ một tiếng.

Sau đó cô trịnh trọng đáp lại: “Em cũng thích anh.”

Cô chưa bao giờ thẳng thắn như vậy.

Túc Ninh sửng sốt một chút, sau đó trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, anh ôm chặt lấy cô.

Chân Minh Châu thì thào: “Đừng ảnh hưởng em xem phim.”

Túc Ninh nhanh chóng vâng lời, nhìn cô với ánh mắt vô tội, có chút xấu hổ.

Chân Minh Châu thấy dáng vẻ anh không khác gì một chú cún lông vàng to xác càng cười to hơn: “Thật là ngốc.”

Túc Ninh: “Nếu em thích anh, anh ngốc một chút cũng không sao.”

Sau đó anh lại đắc ý nói: “Hơn nữa em biết là anh một chút cũng không ngốc.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Ồ? Ồ?”

Túc Ninh vừa nghiêm túc lại kiêu ngạo: “Anh đặc biệt thông minh, vì vậy mới thích em.”

“Anh thích em, còn chủ động xuất kích, sao lại là kẻ ngốc được? Ngược lại rất thông minh.”

Chân Minh Châu bật cười, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

Túc Ninh nhìn cô nở nụ cười xán lạn.

Hai người, mười ngón tay giao nhau.