Dắng Sủng

Chương 30
Chắc chắn là hắn đang trả đũa nàng mà!

Bàn Nhi cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng lại nghĩ đến món canh lần trước nàng mang đến cho hắn, nàng lại thấy hơi chột dạ. Cho dù hắn chẳng nói cái gì, chỉ bắt nàng luyện chữ mà thôi, vậy thì đành luyện vậy. Nói không chừng hắn sẽ vui vẻ mà quên đi những chuyện nàng đã làm, thế thì không phải nàng sẽ thành công vượt qua kiếp nạn này sao?

Đừng thấy sự kiên định lúc đó của Bàn Nhi khi sai người mang canh qua, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng sợ hắn sẽ thẹn quá hóa giận, hiện tại hắn co được giãn được, nàng cũng sẽ mượn cơ hội này để xuống đài.

Đau khổ cũng viết được một vài chữ thì thời gian cũng không còn sớm nữa.

Sau khi Thái Tử xem qua, mặc dù cũng có vài phần phê bình kín đáo, nhưng cũng không nói ra lời nào. Bàn Nhi của ngày hôm nay thành thực đến lạ kì, cũng ân cần niềm nở, khi Thái Tử rửa mặt súc miệng, nàng bận rộn không ngơi tay, tự mình làm hết mọi chuyện.

Hai người thay đồ ngủ, leo lên giường nhỏ.

Bàn Nhi nằm yên tĩnh, vẻ ngoài dịu ngoan khiến người khác vô cùng yêu thích.

Thái Tử bị nàng chọc cười, ngồi dậy nhìn nàng: “Sao hôm nay nàng lại hiền lành như vậy?”

Nàng chớp chớp mắt, ngại ngùng nói: “Thiếp thân luôn an phận mà.”

“An phận?” Thái Tử lẩm bẩm nói nhỏ, kéo nàng qua.

Bộ đồ ngủ của Bàn Nhi là đồ mới, phần trên là áo yếm được bó chặt vào người, bên dưới là quần rộng bằng lụa mỏng. Mặc như vậy rất mát mẻ, tuy rằng mát mẻ nhưng khó tránh khỏi việc bị lạnh. Phần eo của chiếc quần này hơi thấp, buông lơi nguy hiểm ở bên hông, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, cùng với bộ ngực nở nang và cặp mông căng tròn.

Thái Tử tiện tay vỗ mông nàng một cái: “Hôm nay nàng cho trẫm uống bát canh kia là có ý gì?”

Đến rồi, đến rồi.

Bàn Nhi cũng không biết cách đối đáp làm sao, chớp mắt đầy vô tội, nói: “Canh làm sao cơ ạ? Nghe nói món canh đó vô cùng bổ dưỡng, đặc biệt là đàn ông uống rất là tốt.”

“Tốt cho đàn ông à?” Thái Tử nói thầm, bị giận đến nỗi cười luôn, lại vỗ thêm một cái nữa.

Bàn Nhi ôm chặt mông, vẻ mặt đau khổ.

Hắn lại vò đầu nàng, giọng trầm xuống, nói: “Không phải ý của nàng bảo rằng mấy ngày nay ta không đến viện tử của nàng, đây là một điều thiếu sót, lại còn là Nhục Thung Dung, còn có cả cật dê, nàng muốn gì hả?”

Đúng vậy, đó chính là ý của Bàn Nhi.

Thế nhưng nàng không dám nói những lời này, nàng chỉ cúi thấp đầu, chẳng nói chẳng rằng.

Thái Tử bất đắc dĩ kéo nàng lên trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Không phải nàng nói rằng không muốn trở thành cái đích của trăm mũi tên ư?”

Đúng vậy, miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ một điều khác, thực ra trong lòng nàng không hề nghĩ như thế chút nào, cho nên nàng mới càn rỡ thế này. Kiếp trước nàng chưa từng càn rỡ đến thế, cũng chỉ vì thấy hắn đối xử với nàng vô cùng khác biệt, cho nên nàng muốn càn rỡ thêm một lần nữa…

“Sau này thiếp không dám nữa.”

Vốn dĩ Thái Tử cũng không có ý định khởi binh vấn tội, lúc này nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều sợ hãi của nàng, lại nghĩ đến cô gái nhỏ như vậy, tuổi vẫn còn trẻ, lại không có sự nông nổi và lỗ mãng mà nàng nên có ở độ tuổi này, thực sự nàng đã rất hiểu chuyện.

“Ta không có ý muốn trách nàng,” Những lời này còn khiến cho Thái Tử cảm thán, “Bỏ đi, sau này đừng làm những chuyện như vậy, toàn bộ Đông cung có bao nhiêu cặp mắt dõi theo, nếu như bị kẻ khác biết được mà nói ra ngoài, sau này nàng làm sao còn mặt mũi mà ra khỏi cửa, nếu như nàng muốn cô…”

Hắn ngừng lại một chút, nói: “Thì cứ sai người đến Càn Thanh Cung truyền lời là được rồi, cô sẽ tới gặp nàng.”

“Thật sao?”

Nàng lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng, ôm lấy cổ hắn hỏi.

“Lẽ nào ta lại đi lừa gạt nàng sao?”

Bàn Nhi vô cùng vui, khi biết ý tứ của Thái Tử khi nói ra những lời này, nàng vui vẻ đến nỗi không thể nhịn cười được. Trìu mến sờ má hắn, ăn vạ nói: “Vậy lỡ như ngày nào thiếp cũng nhớ chàng thì phải làm sao đây?”

Lời này vừa nói ra đã khiến Thái Tử bối rối.

Bàn Nhi nhìn hắn không nói lời nào, nàng cũng biết đạo lý về việc chấp nhận.

“Thật ra thiếp cũng không phải là nhớ đến chàng cả ngày lẫn đêm, chỉ là thi thoảng ban ngày thiếp sẽ nghĩ đến chàng. Đúng rồi đúng rồi, thiếp sẽ không nhớ mỗi ngày nữa, vậy thiếp cách hai ngày sẽ nhớ có được hay không?”

Tiểu cô nương mềm mại như vậy, mềm mại đáng yêu nói rằng nhớ hắn, lại còn sợ bản thân gây rối, nói sẽ không ngày nào cũng nhớ hắn nữa, mà là cách hai ngày mới nhớ. Trong lòng Thái Tử có hơi xao động, có chút chua xót khổ sở, lại có một ít vui mừng, nói tóm lại là vô cùng phức tạp, tất cả cung bậc cảm xúc chỉ có thể gói gọn bằng một câu: “Nàng đúng là đồ tinh quái.”

Để trở thành đúng như câu đồ tinh quái, sau này Bàn Nhi đã đảm nhiệm là một người tinh quái thực sự.

Theo như nàng đếm được, tuy rằng Thái Tử đã có tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn không phải là đối thủ như trước. Cả hai lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm mới chịu ngừng.

Trong lòng Phúc Lộc mệt vô cùng, xem ra món nhục thung dung hầm với cật dê này thực sự là đại bổ, bổ đến nỗi khiến cho Điện Hạ thể hiện được sức mạnh hùng vĩ.

Nếu như Thái Tử biết được lão già này dám nghĩ như vậy, có lẽ sẽ đá hắn đến Thập Sát hải.

Một kẻ vốn không định đến, cũng đã đến.

Một lời vốn dĩ không muốn nói, cũng đã nói.

Dường như có chuyện gì đó hơi khác lạ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Bàn Nhi có vẻ rất bám người. Biểu hiện cụ thể là bỏ thắt lưng của Thái Tử đi, hơn nửa ngày trời không nỡ quăng đi, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn hắn, muốn nói nhưng lại không nói được.

Thái Tử kiềm lòng không đặng, nói rằng sẽ dùng bữa sáng ở đây, Bàn Nhi cười rộ cả lên, bận rộn không ngớt sắp xếp người đi chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi dùng bữa xong xuôi, thời gian cũng không còn sớm, dù cho Thái Tử không rời đi thì Bàn Nhi cũng phải đến Kế Đức Đường để thỉnh an.

“Được rồi, buổi trưa ta sẽ đến dùng bữa cùng nàng.” Thái Tử vừa xoa tay nàng vừa nói.

Sau khi nhận được câu khẳng định này, Bàn Nhi cuối cùng cũng không bám dính người nữa, sau khi tiễn Thái Tử đi, nàng vội vàng thay đồ để đến Kế Đức Đường.

Khi nàng đến nơi, đã có người đứng ở ngoài cửa, có Hà Lương Viện, còn có cả Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy. Từ Lương Viện không có ở đây, nhưng cung nữ Cẩm Bình bên người Từ Lương Viện lại đứng ở bên ngoài, lúc sau Bàn Nhi mới biết rằng mới sáng sớm Thái Tử Phi đã bị nôn mửa dữ dội, nên Từ Lương Viện phải đến chăm sóc Thái Tử Phi từ lúc rạng đông.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bọn cung nữ thái giám đi ra đi vào liên tục, cũng không có kẻ nào lên tiếng chào hỏi bọn họ, mấy người bọn họ chỉ có thể đứng chờ.

Lúc này, Phú Thu và Phú Xuân đi ra rồi lại đi vào, trên tay cầm một chậu nước nóng và khăn mặt, dường như Thái Tử Phi nôn ọe rất nghiêm trọng.

Bàn Nhi nghĩ ngợi trong lòng, thai kì của Thái Tử Phi chắc hẳn là đã được bốn tháng, làm sao lại có phản ứng dữ dội như thế này, kiếp trước Bàn Nhi đã từng sinh hai đứa nhỏ, biết rằng giai đoạn thai nghén sẽ vào ba tháng đầu tiên, qua ba tháng đó tất cả sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.

Thế nhưng Thái Tử Phi lại khác thường như vậy, ba tháng lại ốm nghén, không lẽ là bị chậm trễ.

Lần đứng này kéo dài cả một canh giờ, trong lúc đó Hà Lương Viện dường như hơi khó chịu, thỉnh thoảng nàng ta lại nhìn vào bên trong, rồi lại nhìn sang Bàn Nhi và hai người Lưu, Mã, nhưng phần lớn vẫn là nhìn Bàn Nhi, giống như trách móc bởi vì nàng mà bọn họ phải đứng ở đây.

Trong lòng Bàn Nhi cười khổ, cho dù Thái Tử Phi là ốm nghén thật hay ốm nghén giả, hoặc là cố tình không để ý đến nàng, điều này cũng không phải là lý do là vì nàng được.

Nàng cũng không có cái danh dự đó, nàng chẳng qua chỉ là một Phụng Nghi nhỏ bé mà thôi.

Đúng lúc này, Phú Thu và Từ Lương Viện cùng bước ra ngoài.

Sắc mặt Từ Lương Viện có hơi tái nhợt, trông có vẻ rất mệt mỏi, Hà Lương Viện liếc nàng ta một cái đầy chế giễu, không nói lời nào.

Phú Thu nói: “Thái Tử Phi không được khỏe, hôm nay sẽ không tiếp đãi các vị.” Nói xong, nàng ta nhìn Từ Lương Viện gật đầu, rồi bước vào bên trong.

Trên đường trở về, Bàn Nhi vẫn đang suy nghĩ, lẽ nào Thái Tử Phi thật sự là không khỏe sao?”

Không lâu sau Tiểu Đức Tử đã mang đến một tin tức, đó là Kế Đức Đường vừa mời Thái Y.

Xem ra thật sự là không khỏe rồi.

Bên trong Kế Đức Đường là một bầu không khí nặng nề.

Thực sự thì Thái Tử Phi không phải bị ốm nghén nghiêm trọng, mà là mấy ngày trước “thấy màu đỏ”. Chính là khi Thái Tử quay đầu đi đến viện của Bàn Nhi, lúc đó Thái Tử Phi cũng không nói gì, nhưng đến nửa đêm lại bị chảy máu.

Trần ma ma nói rằng muốn mời Thái Y, nhưng lại bị Thái Tử Phi ngăn lại.

Chuyện này kéo dài cả một đêm, đến ngày hôm sau thấy vệt đỏ không còn nhiều nữa, Thái Tử Phi cũng không cảm thấy đau, cho nên cũng gác lại chuyện đi mời Thái y.

Thử nghĩ mà xem, với sự kiêu ngạo của Thái Tử Phi, làm sao mà nàng ta có thể phơi bày bộ mặt yếu đuối của mình trước mặt mọi người được. Chuyện gì đã xảy ra? Thái Tử và Thái Tử Phi vừa mới mâu thuẫn với nhau, ngay sau đó Thái Tử Phi đã đi tìm Thái y, sợ rằng Thái Tử sẽ không tin tưởng, mà sẽ cảm thấy Thái Tử Phi cố ý làm như vậy.

Trần ma ma đau lòng không chịu được, hận không thể ăn thịt uống máu Bàn Nhi, bởi vì theo Bàn Nhi nhận thấy, những ngày nay Thái Tử Phi lạnh nhạt bỏ rơi bọn họ ngồi trên băng ghế, thực ra là Thái Tử Phi đang nằm trên giường để dưỡng thai.

Tuy nhiên thời tiết vốn dĩ rất nóng, khẩu vị của Thái Tử Phi không tốt lại còn bị thai nghén, cho nên chẳng những không thể dưỡng thai nhi thật tốt, trái lại Thái Tử Phi càng ngày càng ốm yếu. Khoảng thời gian này liên tục gặp phải tận hai lần chảy máu, tối hôm qua lại trằn trọc cả đêm, lần này thực sự không ổn nên mới kêu Thái y.

Thế nhưng tất cả chuyện này Bàn Nhi đều không hề biết, nàng chỉ nghe Tiểu Đức Tử nói rằng dường như Kế Đức Đường đã xông ngải, cho nên rất kinh ngạc.

Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện như thế này, cái thai này của Thái Tử Phi được xem là bình an vô sự cho đến lúc lâm bồn, lẽ nào mọi chuyện đã thực sự thay đổi bởi vì nàng sống lại một đời.

Bởi vì chuyện này, ban đầu vốn là Thái Tử hứa rằng sẽ qua chỗ nàng dùng bữa trưa nhưng lại không đến, Bàn Nhi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Đến Thái Tử Phi bị như vậy, làm sao Thái Tử có tâm tư gì chạy đến chỗ tiểu thiếp mà không đến chỗ chính thê.

Bàn Nhi thầm nghĩ, sau việc này có lẽ mâu thuẫn giữa Thái Tử và Thái Tử Phi sẽ không còn nữa, cho dù thế nào, Thái Tử Phi cũng là chính thất của Thái Tử.

Bên trong Kế Đức Đường, sắc mặt Thái Tử Phi trắng bệch nằm trên giường.

Căn phòng nồng nặc mùi ngải cứu, cái mùi này không hề dễ ngửi, thậm chí có thể nói là khiến người khác ngạt thở.

Thái Tử đang ngồi trước giường nhỏ, ánh mắt nhìn nàng đầy sâu xa.

Ban đầu bọn họ là vợ chồng, làm sao lại ầm ĩ như thế này? Thái Tử nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể nghĩ ra đáp án.

Thời khắc này Thái Tử Phi vô cùng yếu ớt, bỏ đi chiếc mặt nạ thường ngày, thực ra nàng ta cũng chỉ là một người phụ nữ xanh xao hốc hác mà thôi.

“Điện hạ, thiếp không biết rằng bản thân đã làm sai cái gì, nếu như thiếp sai, người hãy nói cho thiếp biết có được hay không? Chứ không phải như thế này…” Thái Tử Phi có vài phần kích động, nói.

Thái Tử ôm nàng, vỗ về bả vai nàng ta, nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, hãy chăm sóc chính mình thật tốt đi.”

“Nhưng mà…”

“Thái y nói những gì trẫm cũng đã nghe cả rồi, nếu như nàng cứ như vậy, đứa bé trong bụng nàng sẽ không giữ được. Chuyện ở hậu viện bây giờ nàng cũng đừng lo làm gì, cứ giao hết cho Trần ma ma lo liệu, đừng nghĩ nhiều nữa, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, cô có thời gian thì sẽ đến thăm nàng.”

Dường như câu nói cuối cùng đã xoa dịu Thái Tử Phi, cuối cùng nàng ta cũng bình tĩnh mà nằm trở lại. Có lẽ nàng ta quá mệt, đôi mắt đang khép hờ dần dần nhắm lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Trần ma ma cứ đứng ở bên cạnh lau nước mắt, Thái Tử cau mày ngồi đó, ngồi được một lúc thì hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Bên trong viện phía Tây, Hồ Lương Đệ với cái bụng to đang chăm sóc chậu hoa.

Những chiếc lá xanh mọc xum xuê điểm xuyết một vài nụ hoa, tuy chỉ mới chớm nở nhưng đã có hương thơm nức mũi.

Hồ Lương Đệ đang cầm một chiếc kéo sắc bén để cắt đi những chiếc lá thừa thãi, nghe hạ nhân bẩm báo xong, nàng ta cười khúc khích, môi đỏ mọng thốt ra: “Thật sự là quá dễ dàng cho nàng ta rồi.”

“Còn không phải sao, thứ cho nô tỳ nói Thái Tử Phi e rằng chỉ là giả vờ, cũng chỉ là không tìm được bậc thang để đi xuống, tự mình phải đi tìm bậc thang cho bản thân, thay đổi thủ đoạn, tỏ ra vẻ yếu ớt cho Thái Tử xem.” Cung nữ Như Yên nói, có vẻ như không bận tâm đến Thái Tử Phi. Hồ Lương Đệ chỉ cười mà không nói lời nào, ánh mắt mơ màng, cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì.

Không bao lâu sau khi đã cắt tỉa hoa trong chậu, Hồ Lương Đệ bước qua bên trái lại qua phải nhìn xem, cảm thấy cành cây đã đối xứng nhau, ban đầu những cái cây này không hề trang nhã chút nào, nhưng được nàng ta cắt tỉa nên đã lộ nên vẻ văn nhã, nàng ta hài lòng gật đầu.

“Được rồi, mặc kệ nàng ta có giả vờ hay là thật sự không khỏe, ngải cứu đã đốt, hiển nhiên là rối loạn không ít. Như vậy không phải là một cơ hội hay sao,” những ngón tay mảnh khảnh ngắt lấy một nụ hoa đưa lên chóp mũi ngửi ngửi , ánh mắt Hồ Lương Đệ đung đưa, cười nói: “Đi mời Lưu Thừa Huy, nói nàng ta lần trước đưa Tam quận chúa một bộ y phục, Tam quận chúa thích vô cùng, ta nhờ nàng ta may thêm hai bộ nữa.”

“Vâng.”



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp