Dắng Sủng

Chương 31
Bởi vì cái thai của Thái Tử Phi vô cùng không ổn định, cho nên không khí bên trong Đông Cung rất áp lực.

Sau khi chuyện này bị Phó Hoàng Hậu biết được, bà đặc biệt phái người đến thăm hỏi Thái Tử Phi, khuyên nàng ta hãy dưỡng thai thật tốt, rồi lại ban thưởng không ít dược liệu.

Ở Kế Đức Đường Thái Y đi ra đi vào liên tục, vừa bước vào cổng lớn Kế Đức Đường, từ phía xa đã có thể ngửi thấy mùi lá ngải cứu nồng nặc. Trước kia khi đến Đông cung, thường bắt gặp hình ảnh tiểu thái giám và tiểu cung nữ cười nói nô đùa, nhưng hôm nay khi thấy người, bọn họ đều bước đi vội vội vàng vàng.

Tiểu viện cũng yên tĩnh, lúc trước Bàn Nhi còn hay gọi người đến cùng chơi cờ tào cáo, bây giờ cờ tào cáo cũng không còn chơi nữa, mỗi ngày đều ôm một cuốn sách để đọc.

Đã nhiều ngày Thái Tử chưa đến, Bàn Nhi kiềm chế không nghĩ về hắn nữa.

Nghĩ đến lời hắn nói ngày hôm qua, nếu như muốn cô đến, hãy sai người đến Càn Thanh Cung truyền lời, hắn sẽ tự đến. Ý nghĩ này cứ quanh đi quẩn lại không dứt trong đầu nàng, nàng cũng chỉ nghĩ về nó mà thôi.

Bình thường lúc Bàn Nhi nằm trên giường nhỏ, sẽ đi vào giấc ngủ rất nhanh, bây giờ chỉ còn một mình trong màn đêm tịch mịch, lại không thể nào chợp mắt nổi cả một đêm.

Bàn Nhi biết rằng Thanh Đại tỉ mỉ, sợ rằng sẽ bị Tình cô cô biết được buổi đêm nàng ngủ không yên giấc, cho nên mấy ngày này nàng để cho Hương Bồ trực đêm, Hương Bồ vừa nằm xuống là ngủ được luôn rồi, ngăn cách một bức bình phong nghe thấy tiếng ngáy khò khò, Bàn Nhi vô cùng ghen tị.

Mãi cho đến canh ba Bàn Nhi mới chìm vào giấc ngủ.

Nàng ngủ cũng không được yên giấc, rõ ràng lúc ngủ còn có thể nghe thấy mấy tiếng động ở bên ngoài, nghe thấy tiếng Hương Bồ thức dậy, đi tìm nhà vệ sinh rồi lại vào ngủ tiếp, nghe thấy tiếng bước chân lúc rõ lúc không của người thức dậy vào buổi sáng. Thật sự là mơ hồ, đợi đến khi Bàn Nhi lại thức dậy một lần nữa, nàng đã bị một tiếng hét làm cho tỉnh.

Bên ngoài trời đã rạng sáng, Bàn Nhi ngồi dậy, trong lúc này nàng không thể phân biệt được là đang ở trong mơ hay bên ngoài thực tại.

Tình cô cô nghe thấy tiếng động thì bước vào, vẻ mặt của bà ta có hơi uể oải.

Bàn Nhi hỏi bà ta làm sao vậy, mới biết rằng tiếng hét ban nãy không phải ở trong giấc mộng của nàng.

Có chuyện rồi.

Một cung nữ bị treo cổ bên trong tiểu viện.

Mỗi ngày khi trời chưa sáng, sẽ có một tên đại thái giám đến đổ chất thải để thu lại cái bô.

Hôm nay cũng như vậy, nhưng tên thái giám thu bô phát hiện ra cánh cửa ở tiểu viện đáng lẽ là bịt kín nhưng lại bị mở ra, vì tò mò nên hắn bước vào xem thử, ai mà ngờ lại thấy một người bị treo ở trên cây, người chết lưỡi thè cả ra.

Tiếng hét kia là do tên Thái giám thu bô phát ra.

Điều đáng nói chính là, tám tiểu viện nằm đối viện nhau, chia thành hai hướng Đông Tây.

Hướng Tây có tổng cộng bốn tiểu viện, xếp thành hàng dài, phân chia ra viện tử của Hồ Lương Đệ, tiểu viện này là của Từ Lương Viên cùng với Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt, còn có một tiểu viện còn trống, cổng bên ngoài luôn bị khóa.

Phía Tây chỉ có hai viện tử có người ở, chia ra là Hà Lương Viện, còn Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy sống chung một tiểu viện.

Vốn dĩ bên trong tiểu viện không có người nào ở, nhưng lại có người treo cổ trong đó, không thể không nói rằng đây là chuyện khiến người khác sợ hãi đến nhường nào.

Nàng ta rốt cuộc là ai, vì sao lại chạy đến viện này thắt cổ, với lại vì sao lại treo cổ trên đó?

Nghĩ đến việc ngăn cách với tiểu viện bên kia bằng một bức tường, Bàn Nhi có một cảm giác không rét mà run.

Thế nhưng chuyện này vẫn chưa xong, buổi trưa Hương Bồ và Tiểu Đức Tử đến nhắc nhở dùng bữa trưa, đã mang rất nhiều tin tức từ bên ngoài.

Nghe đồn cung nữ bị treo cổ này đã từng hầu hạ Tề Phụng Nghi, năm đó Tề Phụng Nghi sống ở tiểu viện sát bên cạnh, ban đầu Tề Phụng Nghi mang thai được tám tháng thì đột nhiên sinh non, đứa nhỏ chưa kịp chào đời thì đã chết trong bụng nàng ấy, nàng ta cũng chết theo luôn.

Khi đó chuyện này khiến cho cả Đông cung náo loạn cực kì, nghe nói Tề Phụng Nghi chết vào tháng bảy, mà tháng bảy lại là tháng cô hồn, Quỷ Môn quan được mở, lúc đầu còn có tin đồn Tề Phụng Nghi đã đụng vào thứ gì đó mới đột ngột bị sinh non, cuối cùng lại biến thành một xác hai mạng.

Bởi vì lý do này mà Thái Tử ban hành khẩu lệnh, lệnh cho tất cả người ở Đông Cung không ai được nhắc lại chuyện này, đồng thời phong tỏa luôn tiểu viện kia.

Bây giờ vừa mới bước sang tháng Bảy, cung nữ hầu hạ Tề Phụng Nghi lúc trước vì sao lại xuất hiện tại tiểu viện bị phong tỏa, lại còn tự treo cổ tự tử?

Lẽ nào là tháng bảy Quỷ Môn quan mở cửa, Tề Phụng Nghi trở về đòi mạng?

Nhất thời, hình ảnh ma quỷ trong Đông Cung trùng trùng điệp điệp, lòng người nơm nớp lo sợ.

Hiện tại Thái Tử Phi đang dưỡng thai không quản bất cứ chuyện gì, việc này được giao cho Trần ma ma xử lý, sau khi Trần ma ma sai người đến kiểm tra thì phát hiện ra cung nữ này cãi nhau với một cung nữ khác cùng phòng, mới trong lúc không kịp suy nghĩ kỹ càng, kết quả là đã thắt cổ tự vẫn.

Đáp án này hiển nhiên là không thể thuyết phục được mọi người, nhưng bên trên đã nói như vậy, mọi người cũng chỉ có thể nghe theo. Tuy nhiên từ sau khi chuyện xảy ra, lúc trời tối, rất ít người trong Đông Cung dám đi ra bên ngoài, đặc biệt là Hậu viện.

Ở bên dưới, tất cả mấy thứ lưu truyền đồn đoán không vì sự xuất hiện của Trần ma ma mà dừng lại, ngược lại càng ngày càng lộng hành hơn. Ít nhất thì Bàn Nhi đã được nghe rất nhiều phiên bản từ trong miệng Tiểu Đức Tử.

Hôm nay, khi Bàn Nhi chuẩn bị dùng bữa tối thì Thái Tử đến.

Hắn cau mày, cả người đông lạnh, sau khi bước vào thì nắm lấy tay của Bàn Nhi, nhìn nàng một lượt.

“Sao nàng không chịu ăn cơm? Cô thấy hình như nàng gầy đi thì phải.”

Bàn Nhi cười ngây ngô, ghé sát vào người hắn, nói: “Thiếp thân không phải không chịu ăn cơm, cũng không gầy đi mà, tự thiếp thấy ngược lại còn béo lên không ít.”

Nói xong, nàng vô ý liếc nhìn ngực của mình. Thực sự mấy ngày nay nàng có ăn hơi ít, thế nhưng chỗ nên gầy sẽ gầy, chỗ cần bự lại to lên. Những công lao này thuộc về Tình cô cô đã xoa kem và mát xa cho nàng, sau một thời gian làm như vậy thì nàng đã đầy đặn hơn trước.

Thái Tử thấy nàng nhìn vào chỗ không nên nhìn, hắn cũng liếc nhìn theo, ánh mắt dần tối lại, siết chặt lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: “Đến lúc này rồi mà nàng vẫn không quên dụ dỗ cô.”

Dụ dỗ?

Lời này thật quá nghiêm trọng mà, với lại nàng đâu có như vậy đâu.

Mặc dù Bàn Nhi không nói, nhưng trong mắt của nàng không phải không có ý đó.

Thái Tử nhìn đám nô tài đang sắp xếp đồ ăn ở bên ngoài, nói: “Dù sao cũng đã đến rồi, ta dùng bữa chung với nàng.”

“Điện hạ vẫn chưa ăn sao?” Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài trời đã tối.

“Chưa ăn.”

Dĩ nhiên Thái Tử sẽ không nói cho Bàn Nhi biết, hắn đã đến thẳng đây sau khi ở bên ngoài về.

Sau sự việc lần này, Vương Thái giám đã căn dặn Cổ thái giám để ý Tô Phụng Nghi nhiều hơn, bình thường chỉ cần không quá ngăn cách, những thứ đồ ăn tươi sống sẽ được mang qua đây, nếu như Bàn Nhi muốn ăn cái gì cổ quái hiếm lạ, phòng ăn cũng sẽ cố gắng khiến nàng hài lòng.

Trước đây ngoại trừ thực đơn của Thái Tử và Thái Tử Phi, Vương Thái Giám cũng chưa từng để ý đến kẻ nào khác, bây giờ lại bảo Cổ Thái giám chuẩn bị một phần cho Bàn Nhi, ngày hôm sau lão ta sẽ kiểm tra.

Mấy ngày nay ở Đông Cung có rất nhiều chuyện, lòng người hoang mang sợ hãi, đám nô tài bên dưới cũng không yên tĩnh, mấy ngày nay Vương Thái giám cũng không xem thử, vẫn do Cổ thái giám chủ động đến bẩm báo, nói rằng lượng thức ăn của Tô Phụng Nghi mấy bữa nay càng ngày càng ăn ít dần, trước đây mỗi lần đều mang qua hai món ăn yêu thích, bây giờ cũng không gọi nữa, cũng chẳng gọi trước đồ ăn qua luôn, đều do phòng ăn chuẩn bị cái gì thì sẽ ăn cái đó.

Hắn ta đã vụng trộm hỏi thăm Tiểu Đức Tử, nghe nói dạo gần đây Tô Phụng Nghi rất kén ăn. Kết hợp với những chuyện đã xảy ra gần đây, Tô Phụng Nghi sống ngay bên cạnh tiểu viện nơi xảy ra chuyện kia, có thể không bị hù dọa sao?

Những suy đoán này không phải do Cổ thái giám nói ra, mà là do bản thân Vương thái giám nghĩ vậy. Kết hợp với việc Thái Tử Phi đang nằm trên giường dưỡng thai, đã lâu rồi Thái Tử chưa đến Kế Đức Đường, nhưng bây giờ ngày nào cũng qua đó một chuyến, trái lại không ngó qua hậu viện chút nào, Vương Thái giám hầu như đã đưa ra được kết luận.

Thế nhưng lão ta không có gan nói ra những lời này, nhưng mà không báo cáo lên bên trên thì cũng không thỏa đáng cho lắm.

Nô tài làm việc tuy không cần chú ý nhất cử nhất động của chủ tử, thế nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải quan tâm chu đáo ổn thỏa, đặt mọi chuyện lên hàng đầu, như thế mới có thể đứng sừng sững không đổ. Nhất là lúc trước lão vừa làm ra chuyện không tốt, ai dám nói lần này Thái Tử Phi động thai khí không liên quan đến chuyện lần trước ở phòng ăn? Vương thái giám muốn đền bù, nêb đã do dự lưỡng lự mấy ngày liền, hôm nay mới báo chuyện này lên.

Cũng không nói gì khác, chỉ bảo rằng Tô Phụng Nghi ở tiểu viện đã nhiều ngày ăn không ngon miệng.

Ban đầu Thái Tử tính đến ăn bữa trưa, nhưng lúc đó lại có chuyện, cho nên buổi tối mới đến được.

Hai người cùng nhau ngồi xuống bàn, bởi vì Thái Tử đến, Phúc Lộc nhanh chóng mang ra thêm vài món. Cái lão già xảo quyệt này toàn chọn những món Bàn Nhi yêu thích.

Lần này Thái Tử đã biết gắp đồ ăn cho Bàn Nhi, có lẽ cũng biết rằng nàng làm biếng gắp thức ăn, bình thường nàng đâu có như thế này, chắc do ở bên ngoài cung chưa từng được ăn đồ gì ngon, cảm thấy đồ ăn trong cung rất ngon, nhìn thấy nàng ăn cũng khiến cho người khác thèm ăn theo.

Thái Tử nào biết rằng Bàn Nhi đã bị bỏ đói hai kiếp, mặc dù bây giờ nàng đã thay đổi thói quen, không còn khắt khe với bản thân nữa, thế nhưng bình thường vẫn còn có Tình cô cô đứng cạnh quan sát.

Mặc dù Tình cô cô rất ít khi nói với Bàn Nhi rằng sẽ không cho nàng ăn cái này hay cái kia, nhưng bà ta vẫn luôn đứng bên cạnh, khiến cho Bàn Nhi rất áp lực. Thái Tử đến, Tình cô cô sẽ không hầu hạ ở bên cạnh nữa, nếu hai người ăn cùng với nhau, Bàn Nhi sẽ không tránh khỏi việc ăn nhiều hơn bình bình thường một chút.

Bàn Nhi đang ăn mấy món trong đĩa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thái Tử không rời.

Thái Tử vẫn giữ yên lặng, vẫn duy trì ăn không nói ngủ không nói như cũ, thế nhưng phía dưới lại nắm chặt lấy tay nàng. Dường như cũng bị nàng nhìn đến nỗi gấp gáp theo, hắn thì thầm vào tay nàng: “Ăn nhanh lên, nếu muốn thì cũng phải đợi một lúc.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bàn Nhi không khỏi ho lên hai tiếng, Bạch Thuật vội vàng chạy đến vỗ lưng lấy nước cho nàng, một lúc sau mới dừng lại, nàng ngượng ngùng liếc hắn một cái.

Hình như hắn nghĩ nàng… rất dâm đãng chăng?

Ăn xong, dĩ nhiên nên làm cái gì thì làm cái đó, hai người ăn xong thì đi tắm rửa sau đó lên giường nằm.

Thái Tử thực hiện lời hứa của mình, lăn qua lăn lại khiến cho Bàn Nhi không thốt lên được lời nào, dường như đã lâu ngày chưa gặp lại, hai người đều vô cùng tham lam. Sau khi xong chuyện, hai người tắm rửa xong thì quay trở lại giường nằm, Bàn Nhi nép vào trong vòng tay của Thái Tử.

“Thật sự là một cô nàng bám người.” Thái Tử thở dài nói.

Nàng có bám người đâu cơ chứ?

“Thiếp không có mà.”

“Vậy là ai bám người không buông hả?”

Bàn Nhi vùi mặt vào trong vòng tay của hắn, nói nhỏ: “Đó cũng không phải là thiếp, với lại lâu rồi Điện Hạ chưa đến, thiếp cũng đâu có sai người sang Càn Thanh cung mời người đến đâu.”

Thái Tử vuốt ve mái tóc dài như gấm của nàng, nhỏ giọng nói: “Muốn cô, nhưng lại chịu đựng sao?”

Nàng nhỏ giọng ậm ừ.

Trong lòng Thái Tử cực kỳ phức tạp, ngàn vạn lời muốn nói lại biến thành xoa xoa eo nàng.

“Gần đây cô hơi bận, bận ra ngoài cung làm một chút chuyện.”

Hắn không nhắc đến Thái Tử Phi, Bàn Nhi cũng biết điều không hỏi. Nếu đã hiểu chuyện, tại sao lại phải nói ra khiến người khác khó chịu, nhưng Thái Tử cũng không nói dối, mấy ngày nay thực sự hắn rất bận, cũng toàn bận rộn những chuyện ở bên ngoài cung.

Năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa được vào triều, Thành An Đại Điển được hắn sửa chữa cũng đã gần năm năm rồi. Bây giờ cái nên kết tủa cũng đã kết tủa rồi, tích lũy được gì thì cũng đã tích lũy, ngay khi vừa có tin đồn từ Càn Thanh Cung rằng Thành An Đế dự định sẽ đến Thái Sơn tế trời, đã có nhiều đại thần dâng tấu chương bắt đầu cho Thái Tử giám quốc.

Đây là một nghi lễ cổ xưa của người Hán, nếu như Hoàng Đế không ở trong kinh thì chắc chắn phải cần một người giám quốc. Ngay cả khi nội các đã hoàn toàn có thể vận hành toàn bộ triều chính, cũng cần phải có người quan sát.

Bởi vì chuyện này, Thành An Đế đã sớm dự định lên Thái Sơn phong thiện, nhưng cứ mãi bị kéo dài.

Một người thích làm lớn thích công to như Thành An Đế lại nhẫn nại như vậy cũng thật là hiếm thấy. Những năm đầu vì loạn trong giặc ngoài vô cùng rối ren, Thành An Đế không có cơ hội để đi, hiện nay thiên hạ thái bình, theo lý thì cũng nên đi rồi, thế nhưng lúc này Thái Tử cũng đã trưởng thành.

Nói trắng ra, Thành An Đế đang phòng bị Thái Tử.

Điều đáng nói ở đây chính là chế độ giám quốc, việc Thái Tử có quyền lợi giám quốc hay không, đối với bản thân Thái Tử mà nói thì đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Thái Tử có quyền giám quốc, vì để đảm bảo triều đình có thể vận hành bình thường những lúc Hoàng Đế không có mặt, phải bắt đầu bước chân vào triều đình. Đồng thời trong thời gian giám quốc, mọi việc đều có thể giao cho các quan viên trong triều, dĩ nhiên nếu thay đổi tương đối lớn, vì để tránh khơi dậy lên hiềm nghi thì cần phải thông qua Hoàng Đế.

Thế nhưng một khi đã có quyền giám quốc, Thái Tử trong mắt các vị triều thần không giống nhau, đồng thời cũng là thời cơ tốt nhất để dìu dắt, nuôi dưỡng thân tín.

Vì vậy Thái Tử nhất định phải giành được quyền giám quốc vào trong tay, ngay cả khi trong thời kỳ không được hành động hấp tấp như thế này.

Hiện tại Thái Tử đã thông qua thân tín, thậm chí cả Phó Trần hai nhà đả động đến rất nhiều triều thần, cũng vì hắn mà ra mặt, có thể thành hay không cũng là việc trước mắt. Đương nhiên thực sự vẫn còn rất nhiều việc cần phải sắp xếp, chỉ là không liệt kê vào mà thôi, cho nên gần đây Thái Tử thực sự vô cùng bận rộn.

Nhưng mà Bàn Nhi cũng sẽ không quan tâm đến những vấn đề này, ngay cả khi nói cho nàng nghe, nàng cũng sẽ không hiểu. Điều nàng để tâm chính là Thái Tử nói rằng gần đây bận việc nên không thể đến thăm nàng, là bận rộn việc triều chính, như thế là quá đủ rồi.

Hắn đang giải thích với nàng, kiếp trước cũng là sau một vài năm hắn mới làm như thế này. Cũng chính là nói, hiện tại nàng đối với hắn dần dần đang có sự khác biệt chăng?

Bước tiến này khiến cho Bàn Nhi vô cùng vui vẻ.

“Nàng nghĩ đến cô, thì cũng phải ăn uống đầy đủ, lần sau ta mà phát hiện nàng không chịu ăn, ta sẽ phạt nàng viết một trăm chữ.”



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp