Dắng Sủng

Chương 36
Thái Tử Phi nhìn Lưu Thừa Huy không ngừng cười lạnh lùng, nói với Thái Tử: “Thần thiếp không biết rốt cuộc đã đắc tội gì với Lưu Thừa Huy mà lại khiến nàng ta hao tâm tổn sức tìm kế hãm hại thần thiếp. Thần thiếp thật sự không cam lòng bị hãm hại hết lần này đến lần khác như vậy được. Sau khi chuyện đêm nay xảy ra, bên ngoài đã náo động hết cả lên, vừa có một chút manh mối thần thiếp lập tức hạ lệnh cho Trần ma ma đi lục soát hậu viện, chẳng qua là định khiến cho đối phương trở tay không kịp, không ngờ lại có thể tìm ra thủ phạm.

“Còn về việc nàng ta có phải là thủ phạm thực sự hay không, hay là còn có kẻ đứng sau lưng nữa, Lưu Thừa Huy này thực ra cũng chỉ là một Thừa Huy nhỏ bé, làm sao có thể làm mưa làm gió, gây náo loạn Đông Cung như vậy, thần thiếp bây giờ thể xác là tinh thần có thừa nhưng sức lực không còn đủ nữa, đã hết cách để tiếp tục điều tra nên đành xin điện hạ làm chủ.”

Sự việc đã xảy ra đến cục diện như vậy, có thể nói là thật sự rất phức tạp, thăng thăng trầm trầm.

Ai có thể ngờ rằng Thái Tử Phi thân thể đang yếu ớt mà lại có thể phản công thành công đến như vậy, nhân cơ hội tất cả mọi người đều đến Kế Đức Đường hóng chuyện liền lập tức lệnh cho Trần ma ma đi lục soát hậu viện.

Thực ra đây quả thực là một cách hay, sự việc xảy ra quá nhanh chóng, nếu như thực sự có kẻ đứng sau gây ra thì người này nhất định không kịp xoay xở thu dọn đường lui, nói không chừng có thể tra được chân tướng sự việc.

Nhưng Bàn Nhi luôn có cảm giác kì lạ, cảm giác mọi chuyện xảy ra quá suôn sẻ, hình như Thái Tử Phi đã đợi chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi, sau đó ngồi chờ xem chuyện vui xảy ra, nàng ta đợi tất cả mọi người đều đến Kế Đức Đường thăm dò thực hư mọi chuyện thế nào, thăm dò xem nàng ta có xảy ra chuyện gì không may hay không, nhưng nàng ta lại hạ lệnh âm thầm cho người đi lục soát hậu viện.

Còn về phần tại sao Bàn Nhi lại phán đoán được như vậy? Bình thường Thái Tử Phi là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, chỉ cần nàng ta còn hơi thở, thì không thể nào khiến cho Kế Đức Đường trở nên loạn lạc như vậy, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện hỗn loạn, còn kinh động đến rất nhiều người như thế này.

Bàn Nhi không phải người duy nhất phát hiện ra tất cả những điều này, còn có cả Lưu Thừa Huy nữa, mặt nàng ta tái nhợt gần như tro tàn, nhưng nàng ta vẫn cứ khóc lóc giải thích như trước, chỉ là trông như không còn chút sức lực nào nữa.

Thái Tử liếc nhìn nàng ta và nói: “Phúc Lộc, đưa Lưu Thừa Huy xuống thẩm vấn, và cả đám nô tài có liên quan đến ở bên cạnh nàng ta nữa, nhất định phải thẩm vấn ra còn ai khác ở đằng sau hay không, và cả chỗ lân trắng này rốt cuộc là do ai làm ra, là từ trong tay kẻ nào mà lấy được, là ai đã lén lút đem vào trong cung, mọi thứ đều phải tra rõ ràng.

“Rõ.”

Phúc Lộc giơ tay lên, Trương Lai Thuận lập tức dẫn theo vài tên thái giám đến áp giải Lưu Thừa Huy xuống dưới.

Bời vì nàng ta cũng là thê thiếp của Thái Tử, bọn họ không dám động tay động chân, chỉ có thể dùng tay ra hiệu mời đi. Nhưng Lưu Thừa Huy vẫn không ngừng khóc lóc, không còn cách nào khác chỉ có thể lôi nàng ta xuống.

“Đừng kéo ta!”

Lưu Thừa Huy đứng dậy, trên khuôn mặt tròn giàn giụa đầy nước mắt, nhưng lại nhìn Thái Tử Phi nói giọng đầy mỉa mai.

“Việc này chính là do ta làm, cũng không cần tra khảo nữa, chỉ có một mình ta tự làm. Còn tại sao ta lại làm như vậy, Thái Tử Phi có phải ngươi đã quên chuyện ăn miếng trả miếng rồi phải không? Năm đó ngươi sai người tạt nước lên thềm cửa trước phòng ta, hại ta trượt chân ngã, khiến ta mất đi đứa bé mà ta cẩn thận che giấu suốt hơn ba tháng trời. Ngươi cho rằng những điều ngươi làm được giấu kín lắm thì sẽ không có ai biết sao? Lại còn giả làm người tốt gọi thái y đến đưa thuốc cho ta. Ngươi có lẽ không thể biết rằng, từ sau vụ việc của Tề tỷ tỷ, ta đã đề phòng ngươi rồi."

“Nhưng mà... đúng là vẫn không đề phòng nổi, ai bảo người lại là Thái Tử Phi, cả cái hậu viện này đều do người quản lý, ra lệnh cho bọn nô tài hãm hại ta, không phải cũng chỉ là một câu nói thôi hay sao... Con của ta, ta cẩn thận từng li từng tí che giấu suốt ba tháng, thay giặt đều phải giấu giếm người khác, định đợi đến khi thai nhi ổn định đã, không ngờ ta vẫn bị ngươi hãm hại… Không có ai thay ta kêu oan cho đứa con đáng thương của ta, đã không có...Vậy thì ta sẽ tự mình báo thù cho con của ta...”

Tất cả thay đổi thực sự quá nhanh, hình ảnh lương thiện hàng ngày của Lưu Thừa Huy đã khắc sâu vào lòng mọi người, lúc này nàng ta đột nhiên trở mặt, những người bên cạnh ngoài việc trố mắt đứng nhìn, thì cũng không thể làm được gì khác.

Đương nhiên, điều nàng ta nói cũng có thể chính là nguyên nhân.

“Ngươi thật là không biết điều, nói vớ nói vẩn, hôm đó ngoài trời tuyết rơi ngươi ra ngoài cửa không cẩn thận bị ngã, bây giờ lại quay ra trách ta hại ngươi.” Thái Tử Phi bị chọc tức đến mức run rẩy cả người, kích động đứng dậy nói: “Người đâu, mau tới đây, mau lôi con tiện tì phạm tội không biết điều này xuống cho ta!”

Trần ma ma vội vàng tiến đến trước mặt đỡ nàng ta, lại ra lệnh lôi Lưu Thừa Huy xuống, nhưng tất cả những chuyện xảy ra đều không thay đổi nhanh như đến như vậy.

“Ngươi cho rằng trong hậu cung này chỉ có mình ta hận ngươi ư? Ngươi nhầm rồi, bản thân ngươi đã làm ra việc gì tự ngươi rõ, rất nhiều người hận ngươi không phải chỉ có duy nhất mình ta... Ta nguyền rủa ngươi Trần Nghiên, ta nguyền rủa ngươi sẽ như Tề tỷ tỷ khó sinh ba ngày liền, đau khổ tột cùng cũng không thể sinh con, bào thai sẽ chết trong bụng! Ta nguyền rủa ngươi không thể có được thứ mình muốn, cầu ông trời sẽ không ban cho ngươi bất cứ thứ gì cả, ta sẽ chống mắt lên mà xem!”

Nói xong, Lưu Thừa Huy liền đập đầu vào cái cột nhà bên cạnh.

Bàn Nhi nhắm chặt mắt theo bản năng, bên tai chỉ còn là những tiếng la hét sợ hãi liên tục không ngừng.

Cảnh tượng này khiến mọi người thật sự bị chấn động, có lẽ tất cả mọi người đều không thể ngờ được rằng Lưu Thừa Huy lại dùng cách này để kết liễu đời mình.

Máu tươi chảy đầy mặt đất, tất cả mọi người đều bị dọa cho đến hoảng hồn.

Mã Thừa Huy khóc nức nở, lảo đảo nhào về phía thi thể của Lưu Thừa Huy, Thái Tử Phi đang đứng ở đó giật nảy mình, sững sờ như hóa thành đá.

Bàn Nhi nhắm chặt mắt lại, nàng đã có thể đoán ra được vì sao Lưu Thừa Huy lại dùng cách như vậy để đoạn tuyệt.

E rằng chán ghét Thái Tử Phi là một chuyện, ngoài ra nàng ta cũng đã có suy tính trước của bản thân.

Nàng ta không thể vạch trần Hồ Lương Đệ được, nếu như vạch trần Hồ Lương Đệ, bởi vì Hồ Lương Đệ đang mang thai nên không dám chắc sẽ bị trừng phạt hay không, đằng nào nàng ta cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này được nữa rồi. Đến lúc đó không biết Hồ Lương có quay lại để báo thù Mã Thừa Huy hay không, hoặc là Thái Tử Phi lại vì vậy mà trút giận lên Mã Thừa Huy hay không nữa?

Dù sao thì hai người bọn họ cũng cùng sống chung một viện, cùng nhau đi ra đi vào, nếu mà nói những chuyện mà Lưu Thừa Huy làm mà Mã Thừa Huy không hề hay biết gì là không thể nào.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Còn có bọn nô tài bên cạnh Lưu Thừa Huy nữa, nếu thật sự cứ để cho thẩm vấn như vậy thì ai cũng đều thoát được việc có liên quan đến chuyện này, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến nhiều người hơn nữa.

Đây chính là nỗi niềm của người làm chủ tử trong cung, trước khi dự tính làm chuyện gì đều cần phải biết rõ ràng, cần hiểu rõ ràng rằng bản thân có thể chấp nhận hậu quả khi thất bại hay không. Bởi vì một khi thất bại, không chỉ một mình bản thân mình bị liên lụy, mà đám nô tài bên cạnh một người cũng không thể chạy thoát.

“Chủ tử, không thở nữa rồi.” Phúc Lộc tự mình bước đến kiểm tra hơi thở, sau đó quay lại bẩm báo với Thái Tử. Lão ta nhìn Thái Tử một cách cẩn thận, trong lòng đang nghĩ chuyện gì đó.

Thái Tử cầm chuỗi hạt phật trong tay, chuỗi ngọc treo buông xuống lắc lư phát ra những tiếng động không rõ ràng.

“Cho người đưa nàng ấy xuống, an táng cho thật tốt.” Nói xong, Thái Tử liền đứng dậy, rời đi.

Bàn Nhi cũng rời đi, bởi vì trước lúc chuẩn bị bước đi Thái Tử đã liếc nhìn nàng một cái.

Rời khỏi cổng lớn của Kế Đức Đường, Thái Tử đứng lại cách đó không xa, ngẩng đầu ngắm ánh trăng trên trời.

Ánh trăng mờ ảo, nhưng nhìn thấy cảnh tượng ngay lúc này, Bàn Nhi không thấy sợ hãi nữa, chỉ thấy đau lòng.

Phải rồi, là đau lòng.

Không phải vì bản thân nàng, mà là vì Thái Tử.

Thái Tử lúc này vẫn chưa phải Kiến Bình Đế của sau này, hắn mới chỉ sống cuộc đời này được hơn hai mươi năm ngắn ngủi mà thôi, hắn vẫn chưa trưởng thành đến mức có thể bày mưu tính kế hay vận dụng những mưu tính của bậc đế vương mà phải được dày công tôi luyện.

Kiếp trước, Bàn Nhi đã rất nhiều lần bắt gặp lúc Kiến Bình Đế đang bàn việc, luôn cảm thấy hắn rất bình tĩnh, rất lạnh lùng, nàng cũng không chịu nổi mà nghĩ, hắn làm sao lại có thể đi đến bước đường này, lẽ nào là trời sinh ra đã như vậy.

Rất nhanh sau đó nàng đã cảm thấy chính là bản thân nàng đã cho rằng đó là điều hiển nhiên, làm gì có ai sinh ra mà đã như thế, hắn như thế chắc chắn là đã phải tôi luyện trải ra hàng năm hàng tháng trời, phải trải qua rất nhiều chuyện thì mới có thể kết đọng lại như thế.

Kiếp trước nàng không kịp tham dự vào, thời điểm mà nàng đối mặt với Kiến Bình Đế, có thành tâm ngưỡng mộ, có cố tình diễn trò, cũng dồn hết tâm trí để lấy lòng, nhưng đồng thời cũng có một loại sợ hãi.

Cho dù là trong mấy năm gần đây, hai người ở chung với nhau hòa hợp giống hệt như một cặp vợ chồng bình thường, hắn cũng đối xử với nàng yêu thương hết mực, nhưng có lẽ là bởi vì ấn tượng của nàng về hắn trong mấy chục năm kiếp trước đã làm cho nàng luôn có một cảm giác sợ sệt len lỏi đối với hắn.

Nàng sợ hắn sẽ có sự mưu toan tính toán của một bậc đế vương, sợ hắn sẽ đột nhiên trở mặt, tất cả những nỗi sợ này hết thảy đều là vì kết cục của hắn, cũng sợ trong tương lại một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên bỏ bê nàng.

Nhưng mà lúc này, vận mệnh lại chọc ghẹo nàng cho nàng trở lại mấy chục năm liền, ở đây dưới mảnh trời này, đôi mắt năm kia nhẹ nhàng nhìn Thái Tử có một cảm giác đau lòng cho hắn.

Thì ra khi mà hắn còn trẻ tuổi như vậy, cũng sẽ cảm thấy rắc rối bởi vì một chút chuyện nhỏ này, lại cũng có những lúc bởi vì xuất hiện mâu thuẫn giữa vợ chồng mà hành động theo cảm tính, thậm chí là cảm thấy bất lực không biết phải làm sao, cũng bởi vì một thị thiếp uất ức tự sát mà cảm thấy sầu não, rồi lại chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng vì tình hình đại cục.

Sự việc xảy ra ồn ào đến mức như vậy, Thái Tử sầu não e là không chỉ dừng lại ở chuyện Lưu Thừa Huy tự vẫn, không chỉ dừng lại ở những lời mà nàng ta nói kia, liệu có phải chuyện đêm nay cũng đã từng xảy ra hay không?

Thái Tử Phi đã liệu trước được tất cả mọi chuyện rồi, liệu trước hết thảy mọi chuyện đến mức làm cho người ta cảm thấy như là dồn hết cả tâm trí vào đó, thậm chí có khi kiềm chế không được suy nghĩ rằng chuyện này xảy ra thực chất chính là do nàng ta tương kế tựu kế gây ra, nhưng mà đó cũng chỉ là nghi ngờ mà không có chứng cớ mà thôi, vì thế cho rằng đó là vu oan.

Lời nói lúc trước của Hồ Lương Đệ và Lưu Thừa Huy cũng không phải là không có ảnh hưởng, cũng giống như Lưu Thừa Huy làm cho người ta có cảm giác thật sự sâu sắc, vả lại Thái Tử Phi trở thành vợ chồng với Thái Tử cũng đã nhanh chóng được sáu năm trời rồi, cho dù thế nào thì cũng phải hiểu rõ tính cách của thê tử mình chứ?

Kiếp trước, Bàn Nhi chưa bao giờ suy nghĩ đến những việc này, nàng chỉ biết là nàng chỉ có thể níu giữ chặt lấy Kiến Bình Đế. Nhưng kiếp này, có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi, vốn dĩ là phải chờ đến khi sau khi vị Thái Tử do Thái Tử Phi sinh ra lớn lên thì mới có sự mâu thuẫn giữa vợ chồng bọn họ, vậy mà bây giờ lại xảy ra ngay lúc này.

Không, không, không, có lẽ là những chuyện này vẫn luôn tồn tại như vậy, chỉ là kiếp trước nàng không hề để ý nhận ra mà thôi.

Đây đều là những suy nghĩ miên man của Bàn Nhi trong thoáng chốc, trong lúc suy nghĩ đó nàng đã bước đến gần Thái Tử.

"Điện hạ." Nàng vươn tay ra, kép tay áo của hắn.

Thái Tử hạ ánh mắt xuống nhìn nàng, vẻ mặt thực sự rất bình tĩnh: "Ta bảo Trương Lai Thuận đưa nàng trở về."

Hắn cũng không có nói bản thân sẽ đi đâu, Bàn Nhi cũng không có hỏi, nàng nghĩ rằng hắn có lẽ sẽ cần một chỗ nào đó yên tĩnh một chút.

Sự việc cũng cứ như vậy trôi qua, chuyện xảy ra đêm đó phảng phất giống như chỉ là một giấc mộng của tất cả mọi người.

Đối với bên ngoài, Lưu Thừa Huy được cho rằng đột ngột qua đời vì bị bệnh, nàng ta được lặng lẽ đưa ra khỏi cung trong một chiếc quan tài mỏng manh.

Bởi vì nàng ta do mang bệnh mà qua đời nên đám nô tài thân cận đương nhiên cũng phải chuyển đi chỗ khác, đồng thời còn có cả một bộ phận nô tài của Kế Đức Đường cũng phải chuyển đi, nhưng không ai biết những người này chuyển đi đây cả, người bình thường trong cung cũng không đi sâu nghiên cứu chuyện này.

Mã Thừa Huy mắc bệnh, trong lúc đó Thái Tử Phi cũng bị bệnh.

Nhưng mà, đứa bé trong bụng nàng ta đúng là vẫn thực sự ngoan cố, dường như là bắt buộc phải sống cuộc đời này, cho nên mặc cho Thái Tử Phi mấy lần liền liên tiếp phát bực mà thai cũng không bị làm sao cả. Thái y đến bắt mạch, dù sao cũng tĩnh tâm dưỡng thai theo sách Tam Lão, nghiêm túc xông hơi đúng giờ với lá ngải, uống thuốc dưỡng thai đều đặn, Bàn Nhi dường như đã có thể đoán trước rằng đứa trẻ này khi sinh ra có lẽ là sẽ không thực sự khỏe mạnh.

Điều đáng nhắc đến ở đây chính là từ sau khi chuyện này xảy ra, người nhũ mẫu trước đây nuôi dưỡng thái tử đã xuống núi, tiếp nhận hầu hết công việc ở hậu viện từ trong tay Trần ma ma.

Lúc này ở Kế Đức Đường rốt cuộc là có xảy ra chuyện gì ồn ào hay không, Bàn Nhi cũng không biết, tất cả mọi tâm trí sức lực của nàng đều đặt ở trên người của Thái Tử.

Ngày thứ ba kể từ sau chuyện đó, Thái Tử đến thăm viện của Bàn Nhi, thấy hắn cũng không có gì thay đổi so với lúc trước, điều khác biệt duy nhất đó chính là hắn càng có vẻ kiềm chế hơn cả trước đây, dường như hắn cũng bận rộn với rất nhiều công việc, có vài lần Bàn Nhi thây hắn đều ăn mặc thật sự rất trang trọng, vừa nhìn qua là biết hắn vừa mới từ bên ngoài trở về.

Thời tiết vẫn nóng bức như trước, nhưng lúc sáng sớm và ban đêm có cảm giác mát mẻ hơn một chút, trong nhịp sống nhộn nhịp nhốn nháo, chẳng mấy chốc đã đến tháng tám trung thu rồi.

Dựa theo quy củ ở trong cung, ngày hội trung thu trong cung sẽ tổ chức yến tiệc, chính là một yến tiệc thật lớn.

Bữa tiệc được bắt đầu từ giữa trưa, được tổ chức đến tận buổi tối, có chiêu đãi các đại thần quý tộc, có chiêu đãi các hoàng thân quốc thích, đương nhiên là không thể thiếu tiệc gia đình.

Những ngày này tất cả các chủ tử trong cung đều sẽ bộn bề với nhiều công việc khác nhau, nếu mà Thái Tử Phi khỏe mạnh thì nàng hẳn là sẽ ngồi ở bên cạnh Thái Tử, hoặc là hầu hạ ở bên cạnh người Phó Thái Hậu, nhưng hôm nay trong cung đều truyền nhau rằng Thái Tử Phi đang mang thai, mà cái thai có chút không được tốt cho lắm, vì vậy nàng ta cũng chỉ có thể vắng mặt mà thôi.

Lúc này đây Thái Tử Phi lại không còn cậy mạnh nữa, ngay từ đầu đã sai người qua bên Khôn Trữ Cung để tạ tội, nói rằng sợ là không thể tham gia bữa yến tiệc được. Sau khi Thái Tử biết chuyện này cũng không nói gì cả, nhưng mà khi tới mấy ngày trước hôm đó, hắn lại nói với Bàn Nhi, hôm lễ hội trung thu ấy sẽ để nàng hầu hạ bên cạnh Phó Hoàng Hậu.

Việc hầu hạ này cũng có ý nghĩa không hề tầm thường đâu, ngày hôm đó Phó Hoàng Hậu chính là mẫu nghi thiên hạ nên tất nhiên sẽ phải xuất hiện ở từng bàn tiệc, đi bên cạnh bà ấy chính là mang hàm ý sẽ lộ mặt trước mặt mọi người.

Nhưng mà Bàn Nhi lại chỉ là một Phụng Nghi là cấp bậc thấp nhất, cho dù có cần người hầu hạ bên người Phó Hoàng Hậu ngày hôm đó thì cũng nên là Hồ Lương Đệ.

Được thôi, Hồ Lương Đệ cũng đang mang thai đi nữa thì vẫn còn có Từ Lương Viện và Hà Lương Viện kia, cho dù có thế thì cũng làm gì đến lượt nàng.

"Sợ à?"

Bàn Nhi nằm trong lòng hắn có hơi lúng túng, nhưng hắn không phải là không cảm thấy được sự nhát gan của nàng hay sao?

"Không phải là thần thiếp sợ, nhưng mà trong trường hợp này mà để thần thiếp hầu hạ bên người Hoàng hậu nương nương thì có thích hợp không vậy?" Nàng kéo tay áo của Thái Tử, không yên tâm nói.

"Không có gì là không thích hợp cả, đến lúc đó sẽ có cả Hồ Lương Đệ và Từ Lương Viện nữa, sau đó ngay cả ta cũng sẽ đi cùng."

Ý nói như vậy nghĩa là đến lúc đó sẽ không phải chỉ có một mình nàng, nghe xong lời này Bàn Nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thái Tử ngược lại khẽ bật cười, tiểu cô nương này thật sự là không có tiền đồ gì cả, coi trọng nàng mà nàng không hiểu, đổi lại là người khác e là còn tranh nhau đòi đi, đến lượt nàng ngược lại nàng lại cảm thấy mình không thích hợp.

Nhưng chính vì sự "không thích hợp" này lại làm cho Thái Tử không khỏi suy nghĩ nhiều, nhìn ánh mắt của Bàn Nhi hắn cũng không nhịn được nở một ý cười nhẹ.

Hắn sợ nàng đến lúc đó không biết luật lệ, đoán chừng cũng là để cho nàng có một tâm lý thật tốt, ngày nào Thái Tử cũng đem những luật lệ mà nàng sẽ phải trải qua để nói sơ lược một lần với nàng.

Dù sao cũng chính là hầu hạ bên người Phó Hoàng Hậu, tất cả người ở các nơi trong cung đều sẽ có mặt trong bữa tiệc, còn ngày mười lăm hôm đó, sáng sớm sẽ phải đến Khôn Trữ Cung chúc mừng.

Chuyện này không cần Thái Tử nói, Bàn Nhi đều đã biết hết, kiếp trước nàng cũng đã nhìn thấy cũng trải qua những luật tục này rồi.

Nhưng mà khi ngọn đèn phụt tắt, nàng nhìn sườn mặt anh tuấn mà sắc cạnh của hắn, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói trầm thấp sát bên cạnh nàng. Nàng đột nhiên phát hiện ra, để như vậy thật sự cũng không hề tệ, cứ để cho hắn nghĩ rằng nàng là một tiểu cô nương được cưng chiều không biết chuyện gì cũng được.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp