Dắng Sủng

Chương 37
Nghe nói đến ngày lễ trung thu Vương Tử muốn đi Khôn Ninh Cung chăm sóc Hoàng Hậu Nương Nương, bọn nô tài bên cạnh Bàn Nhi đều rất vui mừng.

Vừa gấp rút may y phục mới trong đêm, vừa chuẩn bị đồ trang sức, Tình Cô Cô đem hết bản lĩnh tài năng đặc biệt phô ra hết, trong hai ngày ngày nào cũng tô vẽ thứ gì lên mặt của Bàn Nhi, Bàn Nhi cản cũng không cản được.

Hôm ấy, Bàn Nhi đã dậy từ sớm, Bạch Thuật cùng Thanh Đại hầu hạ nàng thay y phục chải tóc, Tình Cô Cô thì trang điểm cho nàng.

Vừa thay đồ trang điểm xong, mặt trời bên ngoài đã lên ba sào. *ý chỉ mặt trời đã lên cao.

Bàn Nhi nhìn mình từ trong gương, nàng lấy vài cây trâm từ trên đầu xuống, những chiếc vòng tay mà Hương Bồ chọn nàng cũng chỉ lấy một chiếc, những chiếc còn lại thì nàng không đeo.

"Được rồi, ta lại không phải muốn được nổi bật nên mới đi, Thái Tử Phi hôm nay không thể lộ mặt, Hồ Lương Đệ cũng đến, thân phận ta thấp nhất lại ăn mặc thành thế này, không phải là muốn sau khi trở về sẽ không được được yên ổn sao. Cô Cô ta đã nói với người rồi, hôm nay ta đi chỉ là một nhân vật phụ, nói không chừng vốn dĩ Hoàng Hậu Nương Nương không cần ta hầu hạ, chỉ là Thái Tử Gia cố ý muốn cho ta thể diện mà thôi."

Lời vừa nói xong, đám nô tài trong phòng liền nản chí.

Thực ra bọn họ cũng không phải là không hiểu nguyên tắc tình thế không thể nói ra quá nhiều, chỉ là chuyện vui đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nhất thời có chút vui mừng đắc ý mà thôi.

"Là Vương Tử suy nghĩ chu toàn, thế thì cứ như vậy đi."

Sau đó, Bàn Nhi ra ngoài, bên cạnh cũng không có dẫn theo người khác, mà chỉ dẫn theo Bạch Thuật.

Đã đến Kế Đức Đường, Hồ Lương Đệ cùng Từ Lương Viện đã đợi ở đó rồi, Thái Tử Phi cuối cùng cũng đã lộ diện. Chẳng qua là nàng ta ăn mặc khá là mộc mạc, toàn là những y phục thường ngày, cũng không đeo quá nhiều trang sức.

Trái ngược với Hồ Lương Đệ lại là toàn thân trang phục lộng lẫy, chiều dài tay áo của vạt áo là sự trộn lẫn màu đỏ vàng kim của hoa hải đường với hoa mẫu đơn, ở dưới là chiếc váy hoa trắng, kiểu búi tóc phức tạp, đầy những trân châu quý báu, hết sức cao quý.

Khóe miệng nàng ta cười mỉm, người so với trước đây tròn trịa hơn đôi chút, nhưng làn da vẫn rất mịn màng, mặc dù cái bụng ngửa ra này, nhưng cũng không ảnh hưởng một chút nào vẻ đẹp tao nhã của nàng ta.

Ngược lại Từ Lương Viện cũng không khác xưa gì mấy, trang điểm ăn mặc đều là hợp với chuẩn mực quy tắc, nhưng có thể nhìn ra là đã trang điểm khá tỉ mỉ, nhưng không vượt quá thân phận cho phép.

Sau khi Bàn Nhi đến, ánh nhìn của ba người trong Đường hướng qua nàng.

Thấy nàng mặc một chiếc áo vải thêu hoa lam tím màu vàng nhạt hình con thiên nga ở dưới mặc chiếc váy Bát Phúc Tương * chỉ chiếc váy tỉnh hồ nam hay mặc màu đỏ tía. Trên đầu búi tóc hình bướm bướm, búi tóc hợp với mẫu mực phép tắc cài thêm mấy cây trâm dùng làm tô điểm.

Nhìn toàn thân nàng trang điểm, tô lên dung nhan của bản thân, nhưng không khiến người khác cảm thấy nàng muốn cướp mất sự nổi bật của ai hết, lại hợp với tiêu chuẩn của ngày hội.

Hồ Lương Đệ liếc nhìn nàng đầy ẩn ý thì quay mặt đi.

Từ Lương Viện cười nói: "Tô muội muội hôm nay trang điểm thật đẹp."

Bàn Nhi cúi đầu, dáng vẻ thẹn thùng nói: "Đa tạ sự ngợi khen của Từ tỷ vẫn không bằng Từ tỷ tỷ đây."

Từ Lương Viện đụng phải một người biết ăn nói thì cũng không nói tiếp nữa, Thái Tử Phi đảo mắt nhìn ba người một cái, ánh mắt dừng lại trên người của Bàn Nhi.

"Hôm nay các ngươi đại diện cho bộ mặt của Đông Cung, cẩn trọng từng lời nói hành động, đừng làm Đông Cung mắt mặt." Vẻ mặt nàng ta nghiêm túc, dường như không có cảm xúc dư thừa nào.

Kết thúc cuộc nói chuyện, nàng ta bưng tách trà lên, đây là có ý muốn tiễn khách.

Hồ Lương Đệ đứng lên, nâng bàn tay đẹp như tranh, hành lễ rất miễn cưỡng với Thái Tử Phi thì nhẹ nhàng hướng ra cửa đi ra. Bàn Nhi thấy Từ Lương Viện không động, rồi nàng bước theo sau đi ra ngoài.

Nàng với Hồ Lương Đệ đứng đợi Từ Lương Viện ở trong đình viện, nàng cũng không có nói chuyện với Hồ Lương Đệ, chỉ là ngắm nhìn vườn hòa ở trong viện.

Trước kia ở đây đã từng trồng hoa sen, sau khi có người thắt cổ ở đây, cây cũng bị đem đi, bây giờ đổi thành một cái hoa viên, bên trong nở đầy những hoa tươi.

Cái bút tích này, đại khái là cũng chỉ ở trong Cung mới có.

Bàn Nhi nhìn được mấy vòng, Từ Lương Viện cũng từ trong đi ra.

Nàng ta cũng không có nói gì, dường như có chút không đồng ý với hai người đang đợi nàng, trên thực tế thì cũng có thể tưởng tượng, Từ Lương Viện luôn phân biệt rõ ràng lập trường khi đứng bên cạnh Thái Tử Phi, đương nhiên cũng không sợ đắc tội với bất kỳ người nào.

Ba người cũng không nhiều lời, mỗi người dẫn theo người hầu hướng ra cửa lớn đi về.

Ra đến cửa chính Kế Đức Đường thì thấy Như Yên dẫn theo mấy tên tiểu thái giám đứng cách đó không xa, phía sau đang đỗ chiếc kiệu hai người khiêng.

Hình như thấy hai người đang nhìn chiếc kiệu, Hồ Lương Đệ nở nụ cười quyến rũ: "Đây là Hoàng Hậu Nương Nương đặc biệt đến ban thưởng cho ta, chăm sóc cho thân thể đang mang thai đi ra đi vào không tiện này."

Từ Lương Đệ và Bàn Nhi tất nhiên cũng không nói được gì, chỉ có thể mỉm cười, nhưng mà trong chặng đường tiếp theo này, hai người dẫn theo cung nữ đi phía sau đám người của Hồ Lương Đệ, có một loại cảm giác hơi xấu hổ.

Từ Đông Cung đến Khôn Ninh Cung, cách một đoạn đường không ngắn.

Hồ Lương Đệ đang ngồi trong kiệu, đương nhiên là nhanh hơn hai người kia, nàng ta dường như cũng có ý không muốn đợi hai người đó, đi rất nhanh, đợi lúc Bàn Nhi và Từ Lương Đệ đến, nàng ta đã ngồi ở bên trong uống trà.

Không phải chính điện mà là thiên điện, Phó Hoàng Hậu không ở đây nên bên cạnh chỉ có mấy cung nữ hầu hạ.

Thấy hai người dẫn theo cung nữ đi vào, Hồ Lương Đệ bộ dạng lười biếng nói: "Bàn chân của hai vị muội muội hình như không được nhanh lắm, ta đã rót trà cho hai muội, mau ngồi xuống uống trà giải khát."

Mùi vị của lời chế giễu này thật sự quá thâm rồi, theo thường lệ Bàn Nhi không có lên tiếng, Từ Lương Viện không ngờ từ trước đến giờ nổi tiếng ăn ngay nói thẳng, có cái gì nói cái đó, hôm nay bỗng nhiên cũng không có nói lời nào.

Hai người ngồi xuống ghế, vừa mới ngồi không được lâu, ở bên ngoài đi đến một cung nữ hơn hai mươi tuổi, nàng ta mỉm cười với mấy người, đi đến trước mặt Bàn Nhi và Từ Lương Viện: "Thời tiết nóng bức, hai vị tiểu chủ hay là để cho nô tỳ chải tóc trang điểm lại, cũng tránh thất lễ khi gặp nương nương."

Quả thực, đi con đường như vậy, mặc dù mặt Bàn Nhi và Từ Lương Viện chưa đến nổi dính đầy bụi bặm nhưng cũng có chút thấm đẫm mồ hôi.

Bàn Nhi thì vẫn ổn, có kinh nghiệm từ kiếp trước, nhờ vào tuổi còn nhỏ, ngay cả son phấn cũng không có thoa, chỉ có tô một ít son. Từ Lương Viện lau lớp trang điểm trên mặt, lớp trang điểm bây giờ cũng lem hết, cho nên khi đổ mồ hôi lưu lại một vệt trắng nên có hơi bất lịch sự.

Từ Lương Viện xấu hổ ngượng cười, lúc đứng lên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng gà của Bàn Nhi, trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ.

"Thế thì làm phiền Niệm Từ Cô Cô rồi."

Bàn Nhi chưa từng gặp qua Niệm Từ, nhưng vừa nghe thấy chữ Niệm đại khái liền hiểu rõ giống với Niệm Thu, cùng là đại cung nữ ở bên cạnh Phó Hoàng Hậu, chả trách sau khi bước vào cũng không có hành lễ lại xưng hô nàng với Từ Lương Viện là tiểu chủ.

Đừng nhìn nàng ở trong Đông Cung được nhiều người gọi là chủ tử, thật ra vốn không được coi là chủ tử gì cả, chẳng qua là được người ta tâng bốc mà thôi. Đến mức đã ra khỏi Đông Cung, đến cả một nửa chủ tử cũng không được tính, tiểu chủ bất quá chỉ là danh xưng.

Bàn Nhi đi phía sau Từ Lương Viện và Niệm Từ, Hồ Lương Đệ tiếp tục uống trà.

Nàng ta lúc này lại hiện ra vài phần phần xấu hổ, hơn nữa sự xuất hiện vừa rồi của Niệm Từ với giọng điệu của nàng ta có thể nghe ra, Phó Hoàng Hậu không phải có việc mà căn bản không thấy Hồ Lương Đệ, đoán chừng là dự định cùng gặp ba người.

Dựa theo cách nhìn như này, Hồ Lương Đệ cũng không giống biểu hiện bình thường của nàng ta, rất được sủng ái trước mặt Phó Hoàng Hậu.

Niệm Từ dẫn hai người đến phòng tắm hơn nữa có một đám cung nữ nối tiếp nhau mà đi vào, hầu hạ hai người rửa mặt chải tóc.

Đợi hai người rửa mặt chải tóc xong, Niệm Từ lại dẫn hai người đi đến Thiên điện vừa nãy, sau đó nàng ta cũng rời đi. Bàn Nhi ba người tiếp tục uống chút trà, lúc này một tiểu cung nữ đi đến, nói Phó Hoàng Hậu Nương Nương triệu kiến bọn họ.

Sự náo nhiệt rầm rộ của Khôn Ninh Cung, đến cả khí thế cũng cao quý, tất nhiên là không cần nói. Bàn Nhi đi phía sau cùng, trên đường đi chỉ là cúi đầu im lặng mà đi.

Khi tấm màn được người vén lên, dường như cuối cùng đã đến nơi, Bàn Nhi tiếp tục nhìn chằm chằm nền gạch vàng đi về phía trước, thấy Từ Lương Viện ở trước mặt dừng bước chân tiện thể nàng cũng dừng lại, quỳ xuống cúi đầu hành đại lễ.

"Được rồi, đều đứng lên hết đi. Hồ Lương Đệ đang mang thai, Niệm Thu, sai người mang cho nàng ta cái ghế tựa."

Bàn Nhi mới đứng lên nhìn về hướng Phó Hoàng Hậu ngồi trên ngai vàng.

Về Phó Hoàng Hậu, ký ức của nàng sớm đã phai nhạt, chỉ nhớ là một nữ tử đoan trang xinh đẹp, chính là người hơi gầy yếu, sức khỏe dường như cũng không được tốt, sau khi Thái Tử đăng cơ chưa đầy mấy năm, với tư cách là Phó Hoàng Hậu của Hoàng Thái Hậu đã chết.

Lúc này nhìn qua, quả thực là đoan trang xinh đẹp.

Đầu bà ấy đội chiếc mũ phượng hoàng cửu long, trên người bộ cát phục màu vàng, làn da trắng ngần, hàng mi dài tỉ mỉ, dung mạo có chút giống Thái Tử, chỉ là điềm đạm hơn một chút, hai hàng lông mày có vài nếp nhăn sâu thẳm, lại tăng thêm vài phần nghiêm túc cho bà ấy.

"Các người là người nhà của Thái Tử, đã đến Khôn Ninh Cung cũng đừng có thận trọng e dè gì. Quả thực hôm nay cũng không có chuyện gì, nhưng thân thể Thái Tử Phi mắc bệnh nhẹ, không thể ở bên cạnh bổn cung, nên mới lựa chọn các ngươi đến. Các ngươi đã có thể đến, thì đã nói lên được bình thường là những người rất hiểu quy tắc, hôm nay ở bên cạnh bổn cung, nói ít xem nhiều, cẩn thận từng lời ăn tiếng nói."

"Vâng." Dáng vẻ ba người cúi đầu thuận theo, tất cả đồng thanh nói.

"Thời gian vẫn còn sớm, đợi lát nữa những mệnh phu nhân tiến cung đến chúc mừng yến hội, sắp xếp một chỗ ngồi cho hai người họ, hãy nghỉ ngơi trước đi."

Phó Hoàng Hậu vừa nói xong liền có tiểu cung nữ mang đến hai tấm đòn gỗ, đặt xuống trước mặt Hồ Lương Đệ. Ở trước mặt Phó Hoàng Hậu, bởi vì cái bụng Hồ Lương Đệ còn có thể ngồi ghế tựa, đổi thành Bàn Nhi và Từ Lương Viện thì chỉ có thể ngồi đòn gỗ thôi.

Nhưng mà trong lòng Bàn Nhi hiểu rõ, nàng có thể ngồi đòn gỗ, vẫn là nhờ vào phúc của Từ Lương Viện, thân phận vị trí của nàng, thực ra cũng không có khác biệt gì với một cung nữ ở đây.

Ít nhất với tư cách là đại cung nữ bên cạnh Phó Hoàng Hậu, so về phẩm chất hay cấp độ của Niệm Thu cũng cao hơn nàng.

Ngồi được một lúc, có cung nữ đến bẩm báo cáo mệnh phu nhân đến chúc mừng yến hội, đã đứng ở ngoài cửa Khôn Ninh Cung. Việc này Bàn Nhi cùng mấy người khác ngay cả ngồi cũng không thể ngồi, đi đến đứng ở một bên, nhìn những mệnh phu nhân đó trang điểm theo cấp bậc, từng hàng tiến vào cúi người hành đại lễ với Phó Hoàng Hậu.

Phó Hoàng Hậu hoặc là nghiêm trang, hoặc là mỉm cười hòa nhã, hoặc là ấm áp nói chuyện cùng với đối phương.

Thời gian trôi qua một chút, sắc mặt của Hồ Lương Đệ hơi khó coi, Niệm Thu nhìn nàng ta một cái, ghé vào tai Phó Hoàng Hậu nói mấy câu, Phó Hoàng Hậu gật đầu, Niệm Thu dẫn Hồ Lương Đệ đi xuống.

Bàn Nhi và Từ Lương Viện tiếp tục đứng đó, giống như một khúc gỗ, dùng làm bình phong cho người khác. Chân của Bàn Nhi đã bắt đầu có chút đau, nhưng mà nàng biết đợi đến lúc kết thúc thì vẫn còn sớm, chỉ có thể kiên trì chống chịu, ở dưới chiếc váy lén lút đổi cái chân đứng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Đợi các phu nhân tiếp theo đi vào, Phó Hoàng Hậu bưng trà lên uống một ngụm, khóe mắt nhìn về hướng của Bàn Nhi và Từ Lương Viện.

"Dẫn bọn họ cũng đi xuống uống ít trà ăn ít điểm tâm đi, đợi một lát thì không có thời gian nghỉ ngơi đâu."

"Vâng, Nương Nương."

Bàn Nhi cuối cùng cũng thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy thái độ đối nhân xử thế của Phó Hoàng Hậu thật sự ấm áp ôn hòa, cũng không có dáng vẻ tự cao nào cả.

Sau khi đi đến thiên điện, không có thấy Hồ Lương Đệ, đại khái là đã được cung nữ đưa đi nghỉ ngơi rồi. Trong khoảng thời gian này Bàn Nhi cũng không có nói chuyện với Từ Lương Viện, chỉ lo uống trà ăn điểm tâm, còn bảo cung nữ đưa đi phòng tắm, chỉ sợ đợi lát nữa thì không có thời gian mà xấu hổ.

Bàn Nhi nhớ đến dáng vẻ hết sức phấn khởi của Tình Cô Cô hôm qua, giống như đạt được sự ân sủng cực lớn vậy, so với tình hình của bản thân hiện tại lại có chút chật vật, thật sự là sự đối lập quá rõ ràng.

Ở trong Tử Cấm Thành này, nếu không thể trở thành một trong mấy vị chủ tử địa vị cao kia, thật ra cũng chỉ là ánh hào quang vụt quang mà thôi. Hễ trong cung có bất cứ yến tiệc long trọng nào, không chịu khổ không nói, còn phải vừa đứng vừa mỉm cười, so với một cung nữ bất quá thì tốt hơn như thế một chút.

Những chuyện trải qua sau đó thì không nhiều chi tiết, đại khái chính là đợi mệnh phu chúc mừng xong, lại đi yến tiệc khác trong cung.

Phân chia các buổi tiệc Việt Nhiều nơi, Bàn Nhi ở lại trong cung một lát đợi mấy người đi theo Phó Hoàng Hậu quay về, Phó Hoàng Hậu nhận quà dành cho buổi yến tiệc, Bàn Nhi đứng như cây cột ở trong góc không chớp mắt.

Thực ra Bàn Nhi cũng rõ, trong cả cái điện này nói chung không có người nào thoải mái, thậm chí người dự tiệc cũng không có mấy người sẽ ăn. Ăn rồi uống rồi cũng sẽ thải ra, Tử Cấm Thành trông thật nguy nga tráng lệ, thật ra đến cả một cái nhà vệ sinh cũng không có. Dù sao thì theo tất cả những gì Bàn Nhi biết, những vị phu nhân sống ở ngoài cung kia coi việc vào cung dự tiệc là một đại nạn, dự định cả ngày vào cung cũng là kiếm miếng cơm manh áo.

Bàn Nhi cũng không biết, trong lúc nàng thấy có gì đó sai sai, thật ra phía dưới có rất nhiều người đều đang nhìn nàng, các mệnh phu nhân có thể tiến cung chúc mừng yến hội cũng đâu phải là tên ngốc, mỗi người nhìn như rất cung kính, thực ra bên cạnh Phó Hoàng Hậu đã đổi mấy người cung nữ, bọn họ có thể nhìn ra được, đương nhiên nhìn thấy được cái vẻ mặt lạ lẫm này của Bàn Nhi.

Mãi cho đến khi buổi chiều giờ Thân, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Đồng thời Bàn Nhi cũng thở phào một hơi, cũng khá là khâm phục Phó Hoàng Hậu. Mặc chiếc cát phục vừa nặng lại còn dày, đội mũ phượng hoàng nặng nề trên đầu, đi tới đi lui người trước người sau đều phải mang theo, cho nên có thể làm Hoàng Hậu đều là những người phi thường.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Bàn Nhi có một loại cảm giác kỳ lạ diệu kỳ.

Bởi vì kiếp trước của nàng dường như có một đoạn hành trình đã trải qua như vậy, nhưng mà đối tượng bây giờ là Thái Tử Phi, Trần Hoàng Hậu của sau này.

"Tô Phụng Nghi, nô tỳ dẫn người đi nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn có buổi tiệc ngắm trăng, ngoài ra Bệ Hạ cũng ở Càn Thanh Cung tổ chức yến tiệc gia đình."

Giọng nói của cung nữ nhẹ nhàng, cắt đứt dòng suy nghĩ vớ vẩn của Bàn Nhi, nàng thấy Từ Lương Viện đã cùng cung nữ đi rồi, thì gật đầu nói với tiểu cung nữ.

Ai mà biết vừa ra đến cửa chính của thiên điện, lại nhìn thấy Thái Tử trước mặt từ đây đi tới.

Trên người Thái Tử mặc chiếc Tứ Long Bào vải màu vàng cam, thắt lưng mang chiếc đai bằng vàng ngọc,chân mang đôi giày được thêu hoa văn hình rồng màu vàng kim. Mái tóc đen nhanh chải thành một búi tóc trên đỉnh đầu, nhưng mà so với lúc bình thường, hôm nay còn có đội một chiếc Dực Thiên Quan * chỉ mũ dành cho vua chúa.

Một thân cát phục này làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng tuấn tú, lại thêm mấy phần oai phong.

"Điện Hạ, người sao mà đến đây thế?" mở miệng nói, Bàn nhi mới ý thức được bên cạnh còn có một người khác, đã vội vàng lên tiếng, chỉ là hướng mắt nhìn Thái Tử.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp