Dắng Sủng

Chương 39
Động tĩnh phía bên này, những ánh mắt ở trong Điện đều chú ý qua đây.

Thái Tử không uống rượu, cũng không phải là chuyện của ngày một ngày hai, thân thể hắn từ nhỏ không tốt, mặc dù không đến nỗi thường gặp nhiều tai nạn nhưng cũng hay mắc những căn bệnh vặt vãnh.

Phó Hoàng Hậu liền lo lắng, sau đó tìm đến cao tăng Tuệ Minh đại sư của Hộ Quốc Tự, sau khi Tuệ Minh đại sư khám qua Thái Tử, nói hắn có duyên với phật, nếu không thể xuất gia tu hành, thế thì làm một cư sĩ tu hành tại gia.

Cư sĩ đương nhiên không kiêng kị nhiều bằng hòa thượng, nhưng những chuyện nên dè chừng cũng phải dè chừng, giống như trong ngũ giới có một điều là không được uống rượu, cho nên bình thường Thái Tử không uống rượu, đây là chuyện trên dưới trong Cung đều biết, thật sự có trường hợp không tránh khỏi chỉ có thể uống nước đại diện.

Những chuyện này cũng đã biết, lúc này Sở Vương cố ý quấy rầy, nếu nói là hắn ta không phải cố ý, ai cũng không tin. Nhưng mà trước đó hắn ta đã uống không ít rượu rồi, lại nhìn con ngươi hắn ta có chút đỏ, có lẽ là đã uống say rồi?

Phía bên dưới có người trong lòng đang nói thầm bàn tán về chuyện này, thì ở trên nghe thấy Thành An Đế nói: “Cái tên Sở Vương này, lại uống nhiều rồi, rõ ràng biết Thái Tử không uống rượu, còn muốn làm phiền hắn.”

Được rồi, Sở Vương này cho dù uống không nhiều, cũng là uống nhiều rồi.

Những người uống say không kiêng kị gì, thế là dòng họ và các Hoàng Tử ở một bên đều vui tươi hớn hở nhìn Sở Vương càn quấy với Thái Tử, muốn để hắn tự phạt mình ba ly.

Chỉ có Ngũ Hoàng Tử hình như có chút lo lắng cho Thái Tử, còn lên phía trước ngăn cản lại, nhưng lại bị Sở Vương một tay gạt ra.

Hai má Sở Vương ửng hồng, hơi thở dày đặc mùi rượu: “Lão Ngũ, ta cùng tam ca của ngươi nói chuyện, không đến lượt ngươi cái người làm đệ đệ này nói chen vào? Hôm nay hiếm khi các huynh đệ đều ở đây, Phụ Hoàng cũng ở đây, còn có nhiều dòng họ như vậy, đều là người trong nhà, đều là họ Tông, Lão Tam ngươi không thể phá luật sao? Ngươi lại đẩy xuống, chính là không cho người ca ca này mặt mũi.”

Phó Hoàng Hậu đang ngồi ở trên sắc mặt hiện một chút lo âu, tay áo phượng bào đã bị nắm chặt.

Bà nhìn về phía Thành An Đế, mở miệng nói: “Bệ Hạ, người cũng biết Tuệ Minh đại sư nói, lại nói Tông Nhi quả thực không thể uống rượu, trong cái Cung này trên dưới đều biết mà.”

Cao Quý Phi nghe xong lời này, mỉm cười nói: “Cái chuyện đó mà Phó Hoàng Hậu Nương Nương nói cũng đã nhiều năm rồi, lúc nhỏ Thái Tử nhiều bệnh nhiều tai họa, Tuệ Minh đại sư mới để hắn nghiên cứu luyện tập nhiều phật pháp, tìm cầu phật phù hộ. Còn về phần cư sĩ vứt bỏ kia, bọn họ ai mà không biết chuyện gì xảy ra chứ, chẳng qua chỉ làm một dáng vẻ. Lại nói bây giờ Thái Tử đã trưởng thành rồi, có nam tử nào mà không uống rượu chứ, tính khí của Sở Vương ai mà không biết chứ, hắn mà uống nhiều rồi thì làm loạn, ngay cả Bệ Hạ cũng không còn cách nào với hắn, người nói có phải hay không, Bệ Hạ?”

Cái chủ đề này chuyển tới chuyển lui, vẫn là chuyển lên người Thành An Đế.

Thành An Đế cầm ly rượu lên, cười nói với Phó Hoàng Hậu: “Hiếm thấy huynh đệ bọn chúng vui vẻ, đừng để ý bọn chúng làm ầm ĩ. Đúng rồi Phó Hoàng Hậu, thịt của trái vải này cũng không tệ, nàng nếm thử chút đi.”

Thái giám tổng quản Vương Cẩn Niên làm một cái ám hiệu, bên cạnh có một tiểu thái giám mang lên một đĩa vải, đặt ở trước mặt Phó Hoàng Hậu.

Hoàng Đế ban thưởng đồ ăn, đối với bất cứ ai người nào mà nói cũng là vinh hạnh rất lớn, nhất định phải nếm thử. Phó Hoàng Hậu cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng bỏ vào miệng, đợi sau khi nuốt xong mới miễn cưỡng mỉm cười với Thành An Đế, nói một câu hương vị rất ngon.

Rõ ràng ăn vào trong miệng là vị ngọt, trong lòng Phó Hoàng Hậu lúc này lại ngập tràn phẫn nộ.

Từ trước đến giờ chính là như vậy, con trai trưởng của vợ cả vẫn không bằng con của người làm thê thiếp, mãi mãi là người khác làm cho hắn vui vẻ, mãi mãi chuyện của người khác đều là đúng. Ngay từ lúc bắt đầu hôn sự của bà với Thành An Đế là một sai lầm, ai ai cũng nói bà có phúc khí, là một Vương Phi không nhận được sự sủng ái của hoàng thân, nhưng từ trước đến nay không có người nào hỏi bà có nguyện ý hay không.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tâm trạng Phó Hoàng Hậu hết sức phẫn nộ, cảnh ở phía bên dưới đã xảy ra biến hóa.

Mọi người ở đây đều nghĩ rằng Thái Tử muốn nổi giận, không ngờ đến hắn lại tiếp lấy ly rượu đó.

“Nhị ca đã nói như vậy rồi, Cô lại từ chối thì thiếu sự tôn trọng rồi.” Khóe miệng Thái Tử nở nụ cười dịu dàng, uống hết một ly này, lại để tên thái giám ở bên rót hai ly, đều uống hết.

Sau khi Sở Vương sững sờ, đưa tay muốn vỗ lưng của Thái Tử, ai mà biết Thái Tử lại hướng qua bên hông, khiến hắn rơi xuống một khoảng không. Trong mắt hắn hiện lên vẻ không vui, nhưng trên mặt lại mỉm cười: “Tốt tốt, không hổ danh là người của Tông gia, Lão Tam ngươi thật có khí phách!”

Cái điểm đầu này được mở, phía sau cũng không thể nào dừng lại.

Mới vừa rồi Thái Tử uống với Sở Vương là nước, đương nhiên lúc này Tề Vương muốn dây dưa cũng không thể coi trọng bên này xem nhẹ bên kia, lại là tự phạt ba ly. Lại là Sở Vương, Lục Hoàng Tử, đến cả Ngũ Hoàng Tử đều bị thúc giục đi đến kính Thái Tử một ly, còn có mấy vị hoàng tộc cảm thấy hứng thú cũng đi lên tiếp cận.

Bàn Nhi nhìn thấy Thái Tử đã uống nhiều như thế rồi, trong lòng rất lo lắng, ly rượu đó nhìn cũng không nhỏ, cũng không biết hắn có uống say hay không.

Đây chẳng qua là một cái tiết mục nhỏ trong yến tiệc gia đình, nhưng mà yến tiệc ở Càn Thanh Cung lại không có duy trì quá lâu thì đã kết thúc rồi, bởi vì hôm nay còn có yến tiệc ngắm trăng.

Yến tiệc ngắm trăng tổ chức tại Phù Bích Đình của Ngự Hoa Viên.

Kiếp trước Bàn Nhi đã thấy nhiều loại yến tiệc lớn nhỏ ở trong Cung, cũng không cảm thấy lạ, ngược lại có chút nhàm chán.

Nếu là yến tiệc ngắm trăng, đương nhiên phải lấy việc ngắm trăng làm chính, cái trường hợp này không thể thiếu ngâm thơ đối chữ, nhưng mà cái này không có liên quan gì với bọn họ những người họ hàng bên trong này, các đại thần đó đều được trọng dụng ở trước mặt Thành An Đế, trong lúc dòng họ thân thiết và các Hoàng Tử thể hiện.

Thất Hoàng Tử hai mươi tuổi ở trước mặt mọi người làm một bài thơ, nhận được sự khen ngợi cùng ban thưởng của Thành An Đế. Đến cả Sở Vương từ trước đến giờ trọng võ không trọng văn cũng làm một bài thơ, cũng nhận được ban thưởng.

Những lời nói hành động mà Thái Tử thể hiện, cũng không vượt qua phép tắc nhưng cũng không quá kém cỏi. Bàn Nhi ngồi ở một góc, nhìn hướng về bên đó, nhưng mà cũng chỉ có thể nhìn thấy được một bên mặt của Thái Tử.

Cả một buổi chiều Hồ Lương Đệ không có xuất hiện, mà lúc này đã xuất hiện, đại khái là đã nghỉ ngơi tốt rồi, dáng vẻ vô cùng rạng rỡ, đang nói chuyện ở bên cạnh Tề Vương Phi Sở Vương Phi.

Thái Tử Phi không có xuất hiện, nàng ta dáng vẻ trang nghiêm như một người đại diện, nhưng mà Bàn Nhi nhìn bộ dáng đang cười mang hàm súc đó của Tề Vương Phi với Sở Vương Phi, hình như căn bản không có xem trọng nàng ta.

Những mà loại chuyện này chính là trong nhà đã tỏ ngoài ngõ đã tường, Bàn Nhi cũng không có để ý nhiều, sau khi ngáp một cái nhỏ, lại liếc nhìn Thái Tử ở phía bên kia.

Cái vị Sở Vương mưu tính muốn chuốc say Thái Tử kia, đi đến yến tiệc ngắm trăng cũng không có dừng lại. Trong lòng Bàn Nhi đang thầm mắng người này hai câu, nghĩ thầm Thái Tử ngàn vạn lần đừng uống say, cũng tránh khỏi mất mặt ở trước mặt mọi người thì không tốt.

Đợi lúc yến tiệc ngắm trăng kết thúc, đã là giờ hợi rồi. * khoảng 9-11h đêm.

Thành An Đế rời khỏi trước, ngay sau đó Phó Hoàng Hậu cũng rời đi, qua một lúc có người đến mời Thái Tử. Bàn Nhi luôn nhìn ngó tình hình ở bên đó, trong lòng trông ngóng lúc nào bọn họ có thể rời đi.

Đang suy nghĩ, Phó Hoàng Hậu gọi một cung nữ bên cạnh tên Tịch Nguyệt đến mời bọn họ.

Lúc ra khỏi Thiên Nhất Môn thì thấy Phó Hoàng Hậu nói chuyện với Thái Tử cách đó không xa, bởi vì khoảng cách khá xa, lại nghe không rõ đang nói cái gì.

Bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn ba chiếc kiệu, hai chiếc là các quý nhân ở trong Cung thường dùng, còn có một cái lớn hơn một chút, Bàn Nhi nhìn xem hình như là chuẩn bị cho Thái Tử.

Hồ Lương Đệ đã lên kiệu đi rồi, Từ Lương Viện cũng đi ở phía sau, ngược lại Bàn Nhi thì không có người sắp xếp.

Qua một lát, Thái Tử đi đến, kéo Bàn Nhi lên kiệu.

Cùng với chiếc kiệu được người khiêng lên, Bàn Nhi có chút không thoải mái, từ sau khi lên kiệu Thái Tử vẫn không có nói chuyện, chỉ là nắm bàn tay nàng.

“Điện Hạ, có phải trong người chàng thấy khó chịu?” Bàn Nhi hỏi.

Mùi rượu trên người Thái Tử rất nồng, mơ hồ còn xen lẫn một chút mùi hương nồng kỳ lạ, Bàn Nhi ngửi một chút mới phát hiện là mùi hương của chuỗi phật châu tỏa ra. Cây gỗ tràm tơ vàng bạch kỳ nam thượng đẳng nhất này quả nhiên là danh bất hư truyền, vậy mà có thể dựa theo nhiệt độ trên cơ thể người tỏa ra hương thơm hoặc là đậm hoặc là nhạt.

Có thể gặp mặt, nhưng lúc này Thái Tử lại không thấy thoải mái.

Bàn Nhi có chút đau lòng, kéo hắn về phía mình.

Chiếc kiệu rất lớn, hai người cũng rất thoải mái, Bàn Nhi để Thái Tử dựa trên đầu gối nàng, dùng tay xoa huyệt thái dương cho hắn. Ánh mắt Thái Tử rất trong suốt, vẫn nghe lời như trước, được xoa một lúc, hắn cười: “Làm sao vậy? Nàng tưởng Cô đã uống say hả?”

“Lẽ nào không phải? Chàng bình thường không uống rượu uống thì sẽ say, đặc biệt hôm nay chàng còn uống nhiều như vậy.”

Thái Tử cười cười không nói, nắm bàn tay nàng.

Lúc ở trên đường, Bàn thì còn nghĩ thầm, nói không chừng Thái Tử trời sinh bẩm sinh tửu lượng hơn người, nói cho cùng thật ra nhìn hắn không giống như đã uống say, đợi sau khi quay về Tiểu Viện nàng mới biết, thật ra Thái Tử vẫn là uống say rồi, chỉ là hắn uống say không giống với những người bình thường.

Sau khi quay về, bọn nô tài bên dưới thì bận rộn không thôi.

Thật ra cũng rất mệt, Bàn Nhi để mấy người Phúc Lộc hầu hạ Thái Tử, bản thân bảo Hương Bồ hầu hạ nàng tắm rửa.

Bồn tắm rất lớn, bên trong tràn đầy những cánh hoa thơm ngát tỏa ra tứ phía, nhiệt độ nước vừa vặn, không lạnh không nóng, Bàn Nhi ngâm một lát thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Thanh Đại xoa bóp vai cho nàng, xoa đến lúc nàng chìm vào giấc ngủ.

Lúc đang mơ hồ, đột nhiên nàng cảm thấy dưới chân trống không, giống như đang đứng ở bên cạnh vách núi, đột nhiên bước trong khoảng không, nàng nhất thời bừng tỉnh, mới phát hiện bàn tay trên vai có chút không hợp lý.

Thanh Đại có đôi tay nhỏ bé, hôm nay đổi thành bàn tay to, vừa nhìn thì biết đây là bàn tay của đàn ông.

Trong lòng nàng giật mình, quay đầu nhìn qua, đúng là Thái Tử.

Đầu tóc rối bù màu đen của Thái Tử, chỉ còn bộ quần áo, vạt áo mở ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc như ngọc thạch. Trên đầu hắn còn rơi xuống vài giọt nước, làm ướt hết quần áo của hắn, làm vải áo màu trắng thấm thành một mảng trong suốt.

“Điện Hạ?”

“Rất thoải mái?”

Dưới ánh đèn, dung mạo hắn tuấn tú dịu dàng, con ngươi mắt sâu và tối, lại mơ hồ lộ ra một tia sáng.

Bàn Nhi bị hắn nhìn nên mặt có chút hồng, nhịn không được kéo chiếc khăn lau người qua che trước ngực.

“Điện Hạ chàng sao lại đến đây? Chàng vẫn là đi lau tóc đi, thiếp lập tức sẽ tắm xong.”

“Một người tắm thì không có thú vị, chúng ta tắm chung đi.”

Đang nói, Thái Tử chân bước vào bồn tắm.

Bồn tắm cũng khá lớn, cũng có đủ không gian, chỉ là nước được đổ dựa theo thói quen của Bàn Nhi, đột nhiên có thêm một người bước vào, nước ở trong bồn liền bị tràn ra ngoài.

Bàn Nhi đỡ trán, thầm nghĩ đợi một chút sẽ có bọn Hương Bồ vào thu dọn. Đồng thời trong lòng lại cảm thấy Thái Tử có chút lạ, bình thường hắn sẽ không nói những lời như vậy, đặc là còn với giọng điệu này.

“Điện Hạ, chàng không sao chứ?” nàng quan sát khuôn mặt của Thái Tử.

Thái Tử dùng tay gãi gò má nàng: “Nàng nghĩ cái gì đấy? Cảm thấy Cô đã uống say rồi sao?”

Hắn càng biểu hiện như vậy, Bàn Nhi càng cảm thấy hắn đã uống say rồi, chỉ là người uống say sẽ uống say mèm, hoặc là ngủ gà hoặc là nôn mửa triền miên, hắn làm sao lại hoạt bát không khác gì với lúc bình thường?

Đúng vậy, nhanh nhẹn hoạt bát, giọng nói và hành động của Thái Tử, đều cho Bàn Nhi một cảm giác biến thành một người khác, chính là cảm thấy cái người này rất hoạt bát.

“Chàng không có uống say, chúng ta nhanh chóng tắm rồi đi ra thôi?”

“Nàng tắm cho ta.”

Bàn Nhi lại bị giật mình, nhưng cũng không có nói gì, cầm chiếc khăn chà lưng cho hắn, xoa bóp bả vai cho hắn, thực ra ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của hắn.

Tất cả những điều này Thái Tử cũng không có phát hiện, ánh mắt hắn đang nhìn vào trong nước.

Lực chú ý bị dời đi Bàn Nhi cũng không có phát hiện, nàng cầm lấy chiếc khăn lên, dùng để che những chỗ không có đồ?

Thái Tử quan sát một hồi, dùng tay xoa cằm vài cái, lại duỗi một ngón tay ra đùa giỡn, nói: “Nơi này của nàng hình như lớn lên không ít, Cô nhớ là trước đây chỉ là một tiểu bánh bao, sao bây giờ lại trở thành đại bánh bao rồi?”

Bàn Nhi đờ người nhìn Thái Tử, nàng từ cái góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy chổ ở dưới cổ của Thái Tử, và chỉ có tay kia của hắn đang làm bậy. Lại ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của hắn thì nàng phát hiện hắn thật sự đã uống say.

Tiểu bánh bao, đại bánh bao? Bình thường hắn sẽ không nói những lời như thế.

Trời ạ, tại sao Thái Tử nói những lời như thế này chứ?

Sau một lúc Bàn Nhi mới tìm được âm thanh của mình: “Điện Hạ, thần thiếp cũng tắm xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Thái Tử không để ý nàng, chỉ cúi đầu quan sát, dáng vẻ rất nghiêm túc: “Nàng còn chưa nói cho ta, tại sao lại biến thành đại bánh bao nữa?”

Đây không phải bánh bao!

Lại nhìn hắn còn cầm tay ước lượng, lại nói: “Thật sự đã thay đổi, còn nặng lên không ít.”

Bàn Nhi đang nghĩ, sức kiềm chế của bản thân phải dựa vào cái gì, mới có thể không đem bàn tay hắn hất ra?

“Điện Hạ, chàng xem nước cũng sắp lạnh rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi.”

Hắn chau mày, nhìn nàng: “Lạnh không phải đúng lúc sao, có thể giải nhiệt.”

Nàng vô thức duỗi tay đi sờ trên người hắn, quả thực rất nóng, sợ hắn bị lạnh, nàng nhỏ giọng cầu xin: “Cho dù giải nhiệt cũng không nên ngâm quá lâu, chút nữa nước lạnh. Điện Hạ chàng cùng ta ra ngoài trước đi, đợi một lát đi đến giường thiếp lại nói cho chàng tại sao tiểu bánh bao biến thành đại bánh bao nha.”



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp